Phảng phất tiếng tiêu mềm mại ôn hòa triền miên như muốn nói lên biết bao tình
cảm sâu sắc đong đầy – Hy Bình nhận ra tiếng tiêu ưu oán vô bì này chính là
một loại tiêu thổi bằng miệng của nam nhân (khẩu tiêu). Khi hắn trở lại Phong
Nhân viện, hắn bỗng nghe thấy âm thanh của loại tiêu này. Hắn biết rằng chính
là tiểu ách ba của hắn đang thổi tiêu.
Hy Bình xuất hiện trước cửa phòng, tiếng tiêu lập tức ngừng lại. Chúng nữ
giương mắt nhìn hắn. Dã Mân Côi oán trách: “Hy Bình, chàng nghe được tiếng
tiêu của Nhu Vân, sao không biết mà đứng ngoài một lúc chứ? Chàng đã đến rồi,
chúng ta và tiểu Nhu Vân làm sao có cảm xúc thổi tiêu nữa đây?”
“Đúng là không thấy ta ca hát là các nàng đã nhớ liền.” Hy Bình nói rồi đi tới
trước mặt Nhu Vân. Lúc này nàng ta đang ưu nhã ngồi trên ghế, hai tay nâng niu
món quà sinh nhật của đại ca mình, hai mắt long lanh vội ngước lên nhìn Hy
Bình đang đi đến gần.
Hy Bình hỏi: “Vì sao không thổi nữa?”
Thi Nhu Vân không đáp, chỉ ôm tiêu đứng lên như chuẩn bị đi ra ngoài. Khi nàng
ta lướt qua bên cạnh Hy Bình, Hy Bình ôm lấy nàng vào lòng, nói: “Tiểu ách ba,
nàng phải đi à?”
Thi Nhu Vân hơi giãy dụa, nhỏ giọng nói: “Ngươi hãy để ta trở về, ta đã đợi
ngươi trở về rồi.”
Hy Bình ngừng cười nói: “Nàng đáp ứng chờ ta trở lại, sao ta vừa quay về nàng
lại muốn đi?”
Thi Nhu Vân gật gật đầu.
Hy Bình nói: “Không đi có được không?”
Cũng không thấy hồi đáp. Thi Nhu Vân vẫn như đang tưởng nhớ, xem ra lời nói
của nàng còn quý hơn vàng.
Hy Bình nhìn chúng nữ trong phòng, chợt nói: “Ta muốn mang Nhu Vân đến Long
Thành đi vòng vòng, tới bữa cơm chiều sẽ về. Các nàng đồng ý chứ?”
Độc Cô Thi kỳ thật đã ngủ say. Dã Mân Côi gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Lãnh Tinh Oánh
không hiểu lắm nói: “Tiểu Nhu Vân là nữ nhân của ngươi. Ngươi mang nàng ta đi
đâu sao lại phải trải qua sự đồng ý của bọn chúng?”
Thi Nhu Vân vùi má vào trong ngực Hy Bình, giẫm nhẹ chân lên mặt đất, nói: “A
di, người ta không phải.”
Đỗ Quyên hỏi: “Ca, người hôm nay vội vàng theo công tử chúng ta ra ngoài là có
chuyện gì vậy?”
Trong mắt Hy Bình hiện lên một tia sầu muộn nhưng sau đó lại cười nói: “Không
có gì, hắn muốn tìm ta đánh nhau, sau lại không đánh nữa. Hắn có bảo ta cùng
hắn đi thanh lâu. Ta biết tiểu ách ba chờ ta ở đây cho nên sớm đã trở lại. Đỗ
Quyên, hãy chờ ta đem Thủy Tiên trở về, các người hai tỷ muội lại có thể ở
cùng một chỗ.”
Đỗ Quyên cả kinh hỏi: “Ca, Thủy Tiên tỷ tỷ có đồng ý không?”
Hy Bình nói: “Ta chỉ muốn hỏi lại nàng một câu, Thủy Tiên có phải là không
muốn giống như nàng?”
“Không, Thủy tiên tỷ tỷ cũng giống như Quyên nhi, yêu ca ca “
“Tốt rồi!” Hy Bình cười rồi quay sang Vưu Túy nói: “Túy tỷ, sao nàng không nói
vậy?”
Vưu Túy nói: “Chỉ cần Nhu Vân không phản đối, ngươi làm cái gì với Nhu Vân
cũng không sao cả.”
Thi Nhu Vân trong lòng Hy Bình đột nhiên kêu lên: “Ta không đi với ngươi ra
ngoài, ta phải trở lại phòng. Ngươi buông ta ra!”
“Sao lại không được? Hôm nay ta vì nàng đã chịu một chưởng của Từ lão đầu.
Ngực bây giờ thực sự cũng còn chút đau đớn. Nàng lại không thể an ủi ta một
chút sao?” Hắn bắt đầu giở trò vô lại, ôm lấy Thi Nhu Vân bước ra ngoài.
Thi Nhu Vân giãy dụa kêu: “Đại tẩu, cứu, cứu Nhu Vân. Hắn chính là cừu nhân
của Nhu Vân, Nhu Vân không muốn đi theo hắn ra ngoài.”
Hy Bình cười nói: “Bọn họ có ít người, làm sao có thể cứu được nàng chứ? A!
Tiểu ách ba, không phải ta đã nói rất nhiều lần, đại ca nàng không phải ta sát
hại sao? Nàng luôn cố chấp như vậy! Chúng ta ra ngoài mua lấy một thanh chủy
thủ, cho nàng đâm vào gã cừu nhân này mà phát tiết.”
Thi Nhu Vân thành thật kêu lên: “Ta không có tiền.”
Lúc này, hai người đã đi cách gian phòng rất xa. Hy Bình rõ ràng đem Thi Nhu
Vân ôm ngang người, cúi đầu xuống mặt nàng, cười nói: “Ta cho nàng vay, bất
quá nàng phải nhớ trả lại!”
Khi Hy Bình đi qua đại sảnh, vừa lúc mọi người có mặt, hắn liền chiêu hô. Vừa
nhìn thấy Triệu Tử Hào bên người có ôm một mỹ lệ thiếu phụ, hai mắt trừng nhìn
hắn. Trong lòng hắn cả kinh: Hoa Tiểu Thiến?
Hắn vội vã cúi đầu hôn miết lấy cái miệng nhỏ nhắn của Thi Nhu Vân, cứ như vậy
mà đi qua đại sảnh, chạy vội ra ngoài Phong Nhân viện.
Ra tới đường cái, Hy Bình vẫn ôm Thi Nhu Vân, đối với ngàn vạn con mắt đang
nhìn, hắn dường như như không thấy, chỉ cười với Thi Nhu Vân.
“Tiểu ách ba, nàng nói xem, tại sao mọi người trên đường lại cứ nhìn chúng ta?
Có phải trên đầu ta có một đóa hoa không vậy?” Có lẽ chỉ có Hy Bình mới có thể
nói ra loại lời nói này, thật đúng là thiên tài thuyết pháp.
Thi Nhu Vân nghĩ: Cái mặt của người này thật là dày không lời nào nói hết.
Người vô sỉ nhất có lẽ cũng không thể hỏi loại câu hỏi ngu ngốc này. Không ngờ
hắn ta lại hỏi, mà biểu hiện cũng rất nghiêm trang. Nàng nghĩ gần như muốn nổ
tung cái đầu và dĩ nhiên khuôn mặt trở nên đỏ hồng lên. Nàng không nhận thấy
được khuôn mặt đó của mình, chỉ thấy rõ nụ cười của tên ngốc tử Hoàng Hy Bình.
Nhưng nam nhân này không ngờ lại ôm ngang hông nàng ngay trên đường cái rồi
hôn tới tấp vào mặt nàng, miệng nàng, mắt nàng, làm cho biết bao nhiêu cặp mắt
nhìn vào với vẻ kỳ quái. Và cũng những cặp mắt này làm nàng cảm thấy thế gian
này thật vô cùng đen tối, muốn đào cái lỗ để chui xuống mà tránh những ánh mắt
đó. Hơn nữa để không ai có thể thấy nàng ta bị đại cừu nhân của mình làm những
hành động như thế này.
Nàng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày nàng sẽ như vậy,
cam tâm cho Hy Bình ôm nàng đi trên đường cái. Tên nam nhân này đến nhà nàng
bức tử đại ca nàng, nàng vốn hận hắn đến tận xương tủy. Bây giờ vẫn còn hận
rất nhiều. Nhưng từ “hận” này tựa hồ có rất nhiều nguyên tố sâu xa tạo nên.
Trong suy nghĩ thuần khiết của nàng có điều này lẽ không thể lý giải được, cứ
vương vấn mãi trong tâm linh nàng.
Không phải là hận! Trong lòng nàng hiểu rõ, nàng đối với nam nhân này ngoài
cừu hận còn có tình cảm sâu nặng. Chỉ là, nàng có nên có thứ tình cảm này
không? Nếu đại ca biết được có tha lỗi cho nàng không? Không hiểu đại ca suy
nghĩ gì, vì sao lại gửi gắm muội muội mình cho địch nhân? Giờ đây đại ca đã
chết nhưng tên địch nhân của đại ca, hắn vẫn sống tốt. Thi Nhu Vân nàng cũng
vẫn tốt. Và tên địch nhân này cũng trở thành địch nhân của riêng nàng.
Nhưng….. bây giờ biết làm gì đây? Nàng có nên để yên cho tên cừu nhân này ôm
nàng đi trên đường cái không? Có lẽ nàng không có khả năng báo thù nhưng cũng
không nên để cừu nhân ôm như vậy được? Nhưng mà, làm cách nào nàng kháng cự
đây? Khí lực của nàng vốn rất yếu ớt mà!
Huống hồ, hôm nay cừu nhân này đã cứu nàng – ngay lúc ngân quang chói lòa của
chưởng pháp của Từ Phiêu Nhiên lao về hướng nàng, nàng đã nghĩ đến việc đi tìm
đại ca và phụ mẫu. Đúng vậy, nàng đã nhắm cặp mắt để chờ cái chết đến. Nhưng
cái chết lại không đến. Mà đến không ngờ lại chính là đại cừu nhân của nàng.
Hơn nữa vì nàng mà chịu một chưởng chí mạng. Một chưởng này chẳng những đánh
trúng vào ngực Hy Bình, đánh nát quần áo nơi ngực hắn, khiến hắn miệng phun ra
máu, mà còn kích trúng trái tim của nàng. Nó đánh bại cừu hận trong trái tim
nàng, biến cừu hận trong lòng nàng từ máu biến thành nước mắt. Tại thời điểm
đó, nàng muốn như đại ca, một kiếm kết liễu cuộc đời. Nhưng tay nàng lại không
nghe lời, lại tự động lau máu hồng cho hắn. Đúng vậy, nàng vẫn nói, và vẫn
thường nghĩ cách để hạ sát nam nhân này. Có điều, khi nam nhân này bị đả
thương bởi người khác, tại sao nàng lại cảm thấy thương tâm?
Nên tìm một lý do, nếu không đại ca sẽ trách mắng nàng – giống như thế này:
Nếu tên phôi đản này bị kẻ khác đánh chết, làm sao nàng báo thù được? Vì thế
nàng không muốn hắn bị giết bởi kẻ khác, thậm chí là bị đả thương. Ừm, đúng là
như thế đó.
Thi Nhu Vân nghĩ như thế! Trong tâm hồn thuần khiết của nàng, đột nhiên phát
hiện ra cừu hận thực sự to lớn. Chỉ là thời gian đã làm mai một đi một chút
nhưng lại có một sắc thái khác. Trong tâm linh thiếu nữ, cừu hận tồn tại rất
lâu, như một chủng loại tình cảm vậy.
“Vì sao không trả lời câu hỏi của ta vậy? Sao lại nhìn ta ngây ngốc như thế?”
Hy Bình thấy vẻ mặt trầm tư của nàng, như oán như hờn, thật là kỳ quái.
Thi Nhu Vân bị Hy Bình làm đứt đoạn suy tư, liền nhỏ giọng nói: “Ngươi thả ta
xuống có được không?”
Hy Bình nói: “Vì sao chứ? Ta ôm nàng không phải tốt lắm sao? Nàng xem, nàng
cần đi đâu, ta liền ôm nàng đến đó. Nàng cũng không cần phải vất vả. Nàng tự
đi thì mệt chết đi được.”
“Nhưng trên đường này, có rất nhiều người nhìn!”
Hy Bình nói: “Việc ta ta làm! Muốn nhìn thì cứ nhìn. Đối với ta không quan
hệ.”
“Ngươi…..” Thi Nhu Vân muốn phát tác nhưng chẳng biết phát tác thế nào mới
đúng.
Hy Bình thấy nàng thật sự có chút sắc giận, đành để nàng đứng xuống, cười nói:
“Ta làm sao vậy? Không phải ta đã thả nàng xuống rồi sao? Này, tiểu ách ba,
bên kia có bán đao, ta đi mua cho nàng một thanh.”
Dứt lời, hắn liền đi tới nơi bán đao. Thi Nhu Vân muốn gọi hắn lại nhưng há
mồm chẳng nói được gì, đành nhìn hắn đi đến tiệm đao trước mặt, ngồi xổm xuống
chọn đao.
“Này, vị tiểu muội muội, vì sao lại không đi với tình nhân của ngươi đi, một
mình đứng ngây ngốc trên đường cái làm gì?”
Từ sau lưng Thi Nhu Vân vang lên một thanh âm, phảng phất có phần quen thuộc.
Trong lòng nàng giật mình, quay đầu lại liền thấy một vị nữ lang trẻ tuổi,
khoảng chừng hai bốn hai lăm tuổi. Nàng trông nữ lang này cảm thấy rất quen
thuộc, có điều thật ra nàng đối với người nữ nhân này không hề quen biết. Nàng
nhìn nữ nhân này thấy cao hơn mình một cái đầu, mơ hồ hỏi: “Tỷ tỷ, chúng ta đã
từng gặp nhau chưa?”
Nữ lang cười, nói: “Trước kia chưa từng thấy qua, nhưng giờ thì gặp rồi.”
Thi Nhu Vân ngước mắt nhìn vẻ đẹp diễm lệ của nữ lang, trên đó lộ rõ vẻ cương
cường nhưng cũng thật sáng sủa. Nàng nói: “Nhưng ta cứ nghĩ rằng tỷ tỷ trông
rất quen! Tỷ tỷ, người trông rất giống, rất giống…..”
Nữ lang cả kinh, ngắt lời, nói: “Ừm, xem ra chúng ta là người có duyên, không
bằng ta nhận muội làm muội muội? Tiểu muội muội, muội tên là gì?”
Thi Nhu Vân nói: “Tỷ tỷ, muội tên là Thi Nhu Vân.”
“Oa! Tên muội đẹp lắm. Người và tên đều đáng yêu như nhau.”
Thi Vân Nhu cười ngọt ngào, nói: “Nhưng tỷ tỷ vẫn chưa cho Nhu Vân biết tên
người.”
Nữ nhân hơi trầm tư, nói: “Ta tên là Vân Tuyết. Sau này cứ gọi ta là Vân Tuyết
tỷ tỷ là được. Mà tại sao muội lại không đi theo hắn?”
Vân Tuyết đưa tay chỉ vào lưng Hy Bình hỏi: “Hắn không phải là tình nhân của
muội muội sao?”
“Không phải!” Thi Nhu Vân vội vàng phủ nhận. “Hắn ta chính là cừu nhân của
muội.”
Nữ lang không cảm thấy kinh ngạc, còn cười hỏi lại: “Oa! Phải vậy không? Vậy
tại sao muội lại còn để cho hắn ôm đi trên đường vậy?”
Thi Vân Nhu không biết trả lời ra sao. Hai má bỗng hồng lên không biết xử lý
với tình huống này thế nào, chỉ biết cúi đầu không nói gì.
Nữ lang nhấc tay vuốt ve mái tóc nàng, thở dài nói: “Nhu Vân, tại sao hắn ta
muốn mua đao cho muội?”
Thi Nhu Vân đáp: “Trước kia Nhu Vân đã nhiều lần đâm hắn nhưng lần nào cũng
không được, còn bị hắn đoạt mất đao. Muội sau này cũng có lần đã đâm được vào
ngực hắn. Hắn giữ chặt chủy thủ rốt cuộc không trả cho Nhu Vân nữa. Hắn nói sẽ
mua con dao khác cho Nhu Vân dùng. Hắn tưởng rằng lý tưởng sống của Nhu Vân là
báo thù.” Vừa nói, nước mắt nàng vừa tuôn trào. “Hắn làm sao biết, quả thật
Nhu Vân không thể hạ đao giết hắn được. Nhưng hắn cũng đã giết ca ca thân yêu
nhất của muội mà.”
Vân Tuyết lấy ra một chiếc khăn tay, lau nước mắt cho nàng, an ủi: “Nhu Vân,
đừng khóc nữa! Sau này hãy tự chăm nom mình cho tốt, nhớ rằng đừng có rời khỏi
hắn – hắn tên là Hoàng Hy Bình phải không? Tỷ tỷ biết hắn là một nam nhân mạnh
mẽ, có thể thay thế ca của muội bảo vệ muội. Hắn đến rồi, tỷ tỷ đi đây.”
Vân Tuyết mạnh bước rời đi. Thi Nhu Vân nhìn theo bóng lưng nàng, đột nhiên
nói: “Tỷ tỷ, tỷ định đi đâu vậy?”
“Đại Địa Minh. Có thời gian rảnh muội hãy tới, cùng tỷ tỷ nói chuyện giải
sầu.”
Thi Nhu Vân không trả lời. Hy Bình vừa quay trở lại bên cạnh nàng, nói: “Nhu
Vân, nữ nhân đó nàng đã quen từ trước rồi ư?”
“Không quen.”
Hy Bình nói: “Không quen, tại sao nàng lại cùng cô ta nói chuyện?”
Thi Vân Nhu bĩu môi nói: “Sao ta lại không thể nói chuyện với cô ấy?”
68. Hy Bình đưa mắt nhìn sang nàng nói: “Tiểu ách ba, nàng không phải nói
nữa. Nàng nói chuyện như có mùi người chết. Nàng chứng tỏ mình đúng là người
câm nhưng cũng rất là khả ái. À, đây là đao của nàng, ta đã lựa chọn thứ tốt
nhất, nàng cầm thử xem có tốt hơn thanh đao trước của nàng không.”
Thi Nhu Vân không nói gì cũng không cầm lấy chủy thủ trên tay Hy Bình mà quay
người bỏ đi. Hình dáng tựa hồ đang tức giận lắm.
Hy Bình nói: “Này! Tiểu ách ba, sao nàng có thể như thế chứ? Trên đường cái
người đi qua lại. Người khác thấy không hiểu còn tưởng rằng Hoàng Hy Bình ta
quát mắng nữ nhân.”
Làm đệ tử độc truyền của một đại tình thánh, sao có thể để nữ nhân giận dỗi
trên đường cái chứ? Vì vậy hắn lập tức di chuyển tới ôm lấy người của Thi Nhu
Vân, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang giận dỗi của nàng mà muốn hôn. Thi Nhu Vân
dùng tay chặn mồm hắn lại, kháng nghị: “Không cho!”
“Hoàng Hy Bình, nữ nhân trong lòng ngươi thật đáng yêu nhưng ta mong ngươi
kiềm chế, đừng làm loạn trên đường cái. Ngươi chẳng lẽ lại không thể cho nam
nhân chúng ta duy trì một chút phong độ cơ bản sao?”
Hy Bình quay mặt lại nhìn, thì ra là Lãng Vô Tâm nói lời nhảm nhí này.
“Lãng Vô Tâm, ngươi lại có chuyện gì thế?”
Lãng Vô Tâm nói: “Không có chuyện gì, chỉ là trên đường đi gặp ngươi không
biết xấu hổ, cho nên xuất ngôn nhắc nhở một chút. Ai….. Cô nương, trước giờ
chưa hề nhìn thấy nàng. Nàng thật đáng yêu. Có thể cho ta biết phương danh
không?”
Thi Nhu Vân đỏ mặt, liếc nhìn Lãng Vô Tâm một hồi lâu, đột nhiên rúc sâu vào
trong ngực Hy Bình. Dường như đối với việc ân cần thăm hỏi của mỹ nam tử cực
kỳ phong độ Lãng Vô Tâm này khó có thể thích ứng.
Lãng Vô Tâm tiến lại nói: “Hoàng Hy Bình, muốn ta nói cho ngươi một thiên đại
bí mật hay không?”
Hy Bình bất đắc dĩ nói: “Nói đi!” Tên Lãng Vô Tâm này giống như là có bệnh,
mỗi lần cùng hắn nói chuyện, không thoát khỏi hai chữ “bí mật”, khiến hắn khóc
cười cũng không được.
Lãng Vô Tâm cười nói: “La mỹ nữ của ngươi đã đến Long thành.”
“A?”
“Không cần phản ứng lớn như vậy.” Lãng Vô Tâm nói tiếp. “Vẫn còn một đại bí
mật, muốn nghe tiếp hay không?”
Hy Bình quát: “Lãng Vô Tâm, ngươi không nhất thiết cứ phải ‘bí mật’ ‘bí mật’.
Ngươi không cảm thấy phiền nhưng lão tử ta cảm thấy phiền!”
“Ngươi phiền à? Vậy ta đi đây.” Hắn quả nhiên xoay người rời đi, vừa đi vừa
nói: “Ta vừa rồi nhìn thấy La mỹ nữ. Bên người nàng có một thanh niên công tử
anh tuấn. Ta phỏng chừng thanh niên kia chính là nhân tình mới của La mỹ nữ.
Hoàng Hy Bình, ngươi lại bị một nữ nhân đá đít. Ha ha, xem Lãng Vô Tâm ta, chỉ
có ta đá nữ nhân, chưa từng bị nữ nhân đá như thế nào?”
Nói xong, hắn đã đi xa rồi, lưu lại Hy Bình ngơ ngác đứng đó nhìn theo bóng
lưng hắn, không nói nổi một lời.
“Hắn đã đi rồi, ngươi còn muốn nhìn bao lâu nữa?” Thi Nhu Vân cũng không nhịn
được hỏi.
Hy Bình quay đầu cúi xuống nhìn Thi Nhu Vân, đem chủy thủ giao vào trong tay
nàng, sau đó chỉ vào chính ngực mình nói: “Nàng hướng vào đây đâm tới một
chút, xem ta có đau hay không? Nguyên Chân như thế, Thủy Khiết Thu như thế, La
Mĩ Mĩ như thế, cũng không biết từ nay về sau còn ai nữa đây? Nhìn xem, tiểu
ách ba, nàng có thể giống bọn họ không?”
Thi Nhu Vân không rõ nói: “Giống cái gì?”
Hy Bình nói: “Là đi tìm một nam nhân khác, nàng có thể hay không, a?”
Thi Nhu Vân nói: “Ta không biết, nhưng ngươi là cừu nhân của ta, ta sẽ không
giống như các nàng đó đối tốt với ngươi. Ta không cần làm thê tử của ngươi,
bởi vì ta đã quyết. Điểm này ta đã rõ ràng. Ta tịnh không giống bọn họ làm
những việc mà mình không hiểu.”
Hy Bình nói: “Nếu nàng vĩnh viễn không báo được thù, nàng sẽ vĩnh viễn phải ở
bên ta tính kế báo thù sao?”
“Trừ phi ca ca ta sống lại, ta sẽ không rời đi. Nhưng ca ta sẽ không thể sống
lại.”
Hy Bình cười nói: “Ta nghĩ nàng làm vậy không chỉ vì báo thù. Tiểu ách ba, đi!
Chúng ta trở lại Đại Địa Minh.”
Thi Nhu Vân nói: “Ngươi đi tìm Thủy Tiên, ta theo làm gì?”
“Nàng không cần làm gì cả, cứ đứng bên cạnh nhìn là được!”