Mộng Hương và Bảo Nguyệt không ngờ rằng Hy Bình lại theo Mộng Tình đến đây.
Nam nhân này đến đây cho thấy bọn họ sẽ không được yên bình.
Vừa đến Cổ Phong Tạ, Độc Cô Tuyết liền trở về tẩm thất của mình. Hy Bình theo
người mẹ mới nhận của mình đi vào trong phòng. Nhìn thấy Mộng Hương và Bảo
Nguyệt thì chạy đến, muốn ôm Bảo Nguyệt nhưng bị Mộng Hương cản lại.
Ai, nữ nhân này sao vậy? Đã biết rõ Bảo Nguyệt và hắn là hai người yêu nhau vì
sao cứ khăng khăng phải làm chuyện thất đức ngăn cản đôi uyên ương vậy?
Chẳng lẽ cô ta muốn được ôm sao? Uhm! Có thể lắm! Thiên tài kiêu căng nghĩ như
vậy, bèn cứ giữ nguyên tư thế chuẩn bị ôm, tiến đến nhưng bị một mũi kiếm cản
lại.
Hê, ai dùng kiếm chĩa vào mình thế này? Sao hắn không nhìn thấy kiếm của con
Mộng xú thí này chĩa vào mình lúc nào nhỉ? Sao có thể được, thực sự kiếm đã
chĩa vào ngực hắn từ lúc đầu, có điều lúc đó hắn chỉ muốn ôm Bảo Nguyệt nên
không chú ý đến.
Cái gì thế này? Hắn dùng ngón tay khẽ chạm vào thân kiếm, đẩy nhẹ nó sang một
bên. Ai, sao nó không nhúc nhích gì cả vậy? Được, không dời mi được bộ ta
không biết tránh mi sao? Hắn liền lách người đi qua. Ai ngờ được mũi kiếm vẫn
cứ chĩa thẳng vào ngực hắn. Ài, lần này thì dù gì đi nữa cũng phải chửi thầm
trong bụng.
Hắn nói: “Mộng xú thí, ta đắc tội với nàng hồi nào sao cứ chĩa kiếm vào ngực
ta vậy?”
Mộng Hương nói: “Đừng có nghĩ nhận sư phụ ta làm mẹ nuôi thì muốn làm gì thì
làm. Không được ta cho phép đừng mong đụng đến Bảo Nguyệt.”
Thì ra có chuyện như vậy! Hy Bình nhìn Bảo Nguyệt đứng phía sau Mộng Hương rồi
nói: “Không được đụng Bảo Nguyệt vậy đụng nàng được chứ?”
Mộng Hương la lên: “Không được!”
Hy Bình cười nói: “Ta nhớ là ngực nàng rất mềm mại. Nàng có nhớ ta đã dựa vào
chỗ nào không?” Hắc, hắc, đó tuyệt đối không phải là giấc mơ.
“Ta nhớ là ngươi đã khóc. Ngươi có nhớ không?”
Đó là câu trả lời của Mộng Hương. Thiên tài họ Hoàng vừa nghe được, đôi mắt
liền mở to: Vậy cái đó chắc chắn chỉ là giấc mơ thôi.
Hắn nói: “Vậy ư? Sao ta không nhớ vậy? Phải rồi, Mộng xú thí, ta dựa vào ngực
nàng lúc nào nhỉ? Dường như không có chuyện đó. Có lẽ chúng ta nhớ sai rồi,
nhất định là nhớ sai rồi.”
Nếu để chuyện hắn gục đầu vào ngực nữ nhân khóc bị bại lộ, hắn chỉ còn cách
giả vờ ngu ngơ giống như Hoa Lôi. Bằng không để người ta ngộ nhận vì hắn uống
sữa không được rồi khóc thút thít như một hài tử thì thật là tệ. Hoàng Hy Bình
hắn là thiên tài không phải là hài tử.
“Hai ngươi bọn ngươi đừng cãi nhau nữa.” Mộng Tình mỉm cười nhìn màn kịch náo
loạn của hai người, sực nhớ ra liền can ngăn.
Mộng Hương nổi giận nói: “Sư phụ, tại hắn tự mình thiếu thận trọng thôi.” Nàng
ta thu kiếm lại nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn Hy Bình, cứ như vẫn còn sợ tên sắc
lang lợi dụng cơ hội tóm lấy mình.
Hắn nói: “Đừng lo, ta rất thận trọng mà. Mẹ ơi, người dẫn con đến đây không
phải để đồ đệ của người chĩa kiếm vào ngực con như vậy chứ?”
Mộng Tình nói: “Hương Hương, Bảo Bảo, từ nay về sau, nó sẽ là đại ca của các
con. Đừng ăn hiếp nó nữa.”
Mộng Hương nói: “Là hắn ăn hiếp người ta. Chúng con đâu có ăn hiếp hắn.”
Bảo Nguyệt thì lại nói: “Sư phụ, con không muốn làm muội muội của hắn.”
Hy Bình vừa nghe thấy nhũ danh của hai nàng liền cảm thấy vô cùng hứng thú.
Hắc, Hương Hương và Bảo Bảo. Hắn kêu lên: “Hương Hương, đến thơm một cái coi.
Bảo Bảo, để lão công ôm cái nào . Ha ha!”
“Chát”
Ai? Ai vậy? Ai lại dám đánh vào mặt ta thế ? Hắn ta nhận ra mình vừa bị Mộng
Hương tát một cái mạnh đến nổi muốn méo cả mặt. Đang muốn xem xem cú tát đột
ngột đó là ở đâu ra thì nhìn thấy ánh mắt hung dữ nảy lửa của Mộng Hương. Hắn
ta tức giận chỉ vào mặt Mộng Hương nói: “Mộng xú thí, đừng nghĩ là ta không
dám đánh nàng. Tốt xấu gì bây giờ ta cũng là đại ca của nàng. Nàng phải hiểu
rõ hoàn cảnh hiện tại. Sau này nàng phải nghe lời ta.”
Mộng Hương nói: “Ai nhận ngươi làm đại ca chứ?”
Bảo Nguyệt nói: “Ta không thừa nhận.”
Vô luận thế nào đi nữa, nàng ta chỉ muốn làm nương tử của hắn thôi. Bảo nàng
ta làm muội muội của hắn thật sự là không thể.
Hy Bình cũng hiểu điều đó, liền cười nói: “Thật ra muội muội cũng có thể làm
nương tử được. Bảo Nguyệt, ta đã nói cái gì thì ta vẫn nhớ. Suốt đời này nàng
là kiều thê của ta.”
Khuôn mặt Bảo Nguyệt đỏ hồng lên, mỉm cười một cách hạnh phúc.
Mộng Tình biết Bảo Nguyệt trong lòng đã hoàn toàn thuộc về Hy Bình rồi nên
cũng không nói gì. Nhưng Mộng Hương thì tức điên lên. Nữ nhân này không chịu
công nhận mối quan hệ giữa Hy Bình và Bảo Nguyệt. Nàng ta nói: “Bảo Nguyệt,
muội phải nhớ những gì muội nói chứ.”
Bảo Nguyệt cúi mặt xuống, nhỏ nhẹ đáp: “Tỷ tỷ, Bảo Nguyệt không có quên đâu.”
Mộng Hương quay mặt nhìn Hy Bình cười với vẻ chiến thắng, ý như muốn nói: Nhìn
xem! Thế nào?
Thiên tài tức muốn hộc máu, nói: “Mộng xú thí, ra đây.”
Mộng Hương nói: “Không ra.”
Hắn cười nói: “Phụ nữ là thỏ đế mà.”
Mộng Hương nói: “Ta chỉ không so đo với loại người như ngươi.”
Lúc này, Bảo Nguyệt đã đỡ sư phụ ngồi xuống giường, đối mặt với đôi oan gia
này.
Hy Bình đột nhiên nói: “Tháo mạng che mặt xuống.”
Mộng Hương giật mình hỏi: “Sao phải tháo mạng che mặt?”
Hy Bình nói: “Để người ta nhìn rõ mặt mũi cô, chứ không phải cứ che kín rồi
đánh rắm tùm lum.”
Mộng Hương nói: “A! Hoàng Hy Bình! Ngươi mới đánh rắm tùm lum. Tên hỗn đãn nhà
ngươi nói chuyện gớm ghiếc quá, còn hôi hơn nhà xí nữa. Ta không nói với ngươi
nữa.” Mộng Hương xoay người đến ngồi xuống bên cạnh sư phụ, hai mắt căm giận
trừng trừng nhìn Hy Bình.
Hy Bình cuối cùng cũng cảm nhận được khí thế chiến thắng: có điều chỉ còn mỗi
mình hắn đứng trơ ra đó, chẳng ai thèm để ý tới.
Hắc, hắc hắc! Hắn thầm ngượng trong lòng, ngoài miệng thì nói: “Mẹ ơi, mẹ vẫn
chưa cho con biết mẹ đưa con đến đây là vì việc gì?”
Mộng Tình cười nói: “Không làm gì hết, chỉ để con biết mặt hai đứa muội muội.”
“Thì ra vậy! Con trước đã biết bọn họ rồi, bất quá…..” Hắn cố tình nhìn nhìn
hai người rồi cười cười gian xảo nói: “Bọn họ không phải là muội muội của
con.”
Bảo Nguyệt hoan hỉ lén liếc nhìn hắn một cái nhưng Mộng Hương nghe xong câu
hắn nói liền trừng mắt giận dữ nhìn hắn khiến hắn vội vàng rút lui ra khỏi
phòng. Ba người còn lại trong phòng khẽ bật cười. Mộng Tình chặc lưỡi: “Cái
tên hài tử này thật là!”
Mộng Hương nói: “Sư phụ, người nhận hắn rồi, sau này hắn sẽ có cớ mà ăn hiếp
đệ tử.”
Mộng Tình cười nói: “Vậy à? Nhưng sao sư phụ chỉ thấy con ăn hiếp hắn, con
đánh hắn mà hắn có đánh trả đâu?”
Mộng Hương đỏ mặt.
Bảo Nguyệt nói: “Tỷ tỷ, sao hắn không đánh trả tỷ?”
“Cái đó sao ta biết được?”
Dù có biết thì Mộng Hương chắc cũng sẽ không nói – Mộng Tình và Bảo Nguyệt
cũng hiểu rõ điều đó! Vì vậy nghe Mộng Hương đáp xong, Bảo Nguyệt chỉ khẽ bỉu
môi còn Mộng Tình thì cười mỉm. Trong lúc đó, Mộng Hương nhớ lại câu nói của
hắn: cả đời cũng không đánh trả nàng.
Đúng vậy, không cần biết cô ta có muốn hay không, tên hỗn đãn đó đã hứa với
nàng một câu như vậy. Cũng không biết liệu hắn ta có làm được hay không. Ít
nhất thì chính là vì nàng mà hắn đưa ra quyết định như thế. Đó là một lời hứa
êm ái sau những giây phút bạo lực. Vào khoảnh khắc đó, nó gần như đánh gục
phòng tuyến cuối cùng của nàng, xâm nhập vào cánh cửa tâm hồn nàng, làm trào
dâng những đợt sóng cảm xúc trong trái tim cô tịch mênh mang của nàng.
Sau khi Hy Bình ra khỏi phòng Mộng Tình liền đi đến phòng Độc Cô Tuyết. Phòng
của Độc Cô Tuyết cũng gần phòng của Mộng Tình, chỉ bước vài bước là tới, nhưng
lại bị ngăn cách bởi một hoa viên nhỏ. Cổ Phong Tạ là nơi chuyên dành cho nữ
khách lưu trú. Tuy nó chiếm diện tích khá nhỏ trong số rất nhiều phòng viện
tại Đại Địa Minh này nhưng lại được bố trí khá tốt. Kiểu như ngay giữa cái
viện be bé này lại an bài một hoa viên nho nhỏ mà dù nói gì đi nữa cũng phải
nhận là khá đẹp. Ngoài ra thực tế cũng có chút hữu dụng – chí ít cũng để nữ
nhân vào lúc say ngủ vẫn ngửi được mùi hương hoa.
Lúc này đang có một thiếu nữ mỹ lệ ngồi trên một tảng đá phẳng cạnh hoa viên.
Cô ta có một khuôn mặt tròn trĩnh xinh đẹp. Mái tóc ngắn ôm quấn lấy đôi má
bầu bĩnh làm hiện lên vẻ thanh xuân nhưng hoạt bát của cô ta. Có điều vào lúc
này cô ta không hề hoạt bát. Một người có óc quan sát chỉ cần một cái nhìn
cũng phát hiện điều này. Nếu một nữ nhân nào đó ngồi nhìn chăm chăm xuống đất,
trầm tư khóc thương cho những cánh hoa tàn, ai nói cô ta là người hoạt bát ắt
hẳn phải là một thằng khờ. Hy Bình không phải là thằng khờ – đúng như thế. Hắn
còn tự cho mình là thiên tài, một ca thần thiên tài hoặc một quyền vương thiên
tài. Hắn không cần phải khiêm tốn khi nhận mình như thế.
Hắn bước vài bước đến gần thiếu nữ rồi dừng lại. Thiếu nữ ngẩng mặt nhìn hắn
nhưng rồi lại cúi đầu cứ như không hề nhìn thấy hắn. Điều này làm Hy Bình vô
cùng thất vọng. Thiên tài sao có thể bị người ta coi thường như thế chứ.
Hắn hỏi: “Nàng tên là Ti Mô phải không?”
Cô gái hơi giật mình: Người này sao lại biết tên mình? Là Lãng Vô Tâm nói sao?
Nàng ta lại ngẩng đầu lên đáp: “Phải, sao ngươi lại biết tên ta?”
Hy Bình ngồi xổm xuống đất nói: “Cô không phải là nữ nhân của Lãng Vô Tâm sao?
Sao lại đến đây? Cô khóc à, nước mắt đầm đìa cả rồi. Đến đây, để ta giúp cô
lau.”
Hắn ta lấy tay áo lau nước mắt cho Ti Mô. Ti Mô cũng không cự tuyệt hắn. Thật
ra, nàng nhớ rất rõ cái tên nam nhân lỗ mãng này. Lúc hắn cùng Lãng Vô Tâm
đánh nhau, không những hắn đã ném hai chiếc hài vào ngay giữa ngực nàng mà còn
nằm đè lên nàng ngay giữa đường cái quan. Sao nàng lại không nhớ hắn chứ?
Cô ta khẽ khàng nói: “Có phải Ti Mô vô dụng lắm không?”
Hy Bình chưng hửng nghĩ: thì ra nàng ta vì không hành thích được Lãng Vô Tâm
nên đau lòng. Ai! Cũng may là nàng ta không thành công – nếu nàng ta hữu dụng
thì Hoàng Hy Bình này mất mạng rồi. Hắn vui vẻ nói: “Vô dụng cũng tốt. Hắc
hắc, vô dụng cũng tốt.”
Cô ta hất tay hắn ra, giận dữ nói: “Hoàng Hy Bình, ngươi nói gì thế?”
Hy Bình giật mình biết mình vì nhất thời hưng phấn mà nói sai liền sửa lại
“Không, đâu có gì đâu. Nhưng sao cô lại vô dụng chứ?” Sự tình đã như thế chỉ
còn biết cách chuyển đề tài – mong là thành công.
Ti Mô căm hận nói: “Ta không thể giết hắn.”
Hy Bình biết nàng ta muốn giết Lãng Vô Tâm nhưng giả đò không biết hỏi: “Hắn
là ai?”
“Sao phải nói cho ngươi biết?”
Phải rồi! Sao phải nói cho mình biết chứ? Không nói thì thôi! A, không nói thì
không nói, Hoàng Hy Bình ta cũng không thèm. Hơn nữa, Hoàng mỗ ta đây đã biết
từ lâu rồi. Nàng mới là người có nhiều chuyện chưa biết! Nàng có biết ai đã
ngủ với nàng đêm đầu tiên không? Không biết à? Ai vậy? Là ta đây, Hoàng Hy
Bình!
Ti Mô thấy hắn tỏ vẻ dương dương tự đắc dù chẳng nói lời nào. Nàng không rõ vì
sao hắn lại đắc ý như vậy. Nàng kể: “Lãng Vô Tâm an bài ta và năm người tỷ
muội khác trú tại đây. Chúng ta hỏi hắn tại sao. Hắn bảo chúng ta đi hỏi
ngươi.”
Ai da! Sao cái tên chết bầm Lãng Vô Tâm này đột nhiên lại ấn cả sáu nàng xử nữ
này vào lòng hắn? Hỏi hắn à? Hoàng Hy Bình ta biết nói sao đây? Thật là đau
cái đầu mà!
Hắn đứng lên muốn chuồn liền bị Ti Mô nắm chéo áo kéo lại, nói: “Ngươi nhất
định có vấn đề. Nếu không sao phải vội vàng bỏ đi như vậy?”
“Không có, nhất định là không có. Ta chỉ không biết trả lời câu hỏi của nàng
ra sao nên định đi hỏi Lãng Vô Tâm thôi. Sau này sẽ quay lại trả lời nàng.”
Trong lúc cấp bách Hy Bình nhanh trí ứng đối – Đúng là thiên tài thì luôn có
tuyệt chiêu mà!
Ti Mô thả hắn ra nói: “Ta biết ngươi có thể trả lời. Lãng Vô Tâm bỏ ta lại
đây. Rồi hắn và những nữ nhân khác của hắn đều bỏ đi, không hề gọi năm người
kia đi theo. Tức là cũng không muốn họ nữa rồi. Để Ti Mô và năm người bọn họ
lại đây mà Ti Mô và năm người bọn họ cùng mất đi trinh tiết trong cùng một
đêm. Vấn đề có lẽ chính là ở đây nhưng cuối cùng là vấn đề gì thì Ti Mô không
hiểu. Ta biết là ngươi hiểu. Nếu không Lãng Vô Tâm không bảo bọn ta như vậy.
Mối thù của tỷ tỷ thì không báo được rồi. Phụ thân cũng sẽ không vì tỷ tỷ mà
xuất binh tiến đánh Tiên Duyên cốc, còn ta thì căn bản không có khả năng giết
nổi Lãng Vô Tâm. Ti Mô muốn trở về bộ lạc Xà Thần nhưng có lẽ còn chút mê
luyến đối với Lãng Vô Tâm. Ti Mô không muốn giống tỷ tỷ, yêu con người như
Lãng Vô Tâm. Ti Mô không muốn mắc lỗi lầm như tỷ tỷ.”
Nàng ta trông như đang nói chuyện với Hy Bình nhưng theo như Hy Bình thấy thì
nàng ta thật ra đang tự nói với mình. Theo hắn hiểu thì thiếu nữ xinh đẹp tên
là Ti Mô này yêu Lãng Vô Tâm. Thật ra nàng đến với hắn là để báo thù nhưng rồi
lại yêu hắn. Có chút giống với Thi Nhu Vân. Chỉ có điều Hy Bình hắn thì rất
trân trọng Thi Nhu Vân, còn Lãng Vô Tâm thì không yêu Ti Mô.
Hắn thở dài hỏi: “Năm người bọn họ đâu?”
Ti Mô đáp: “Họ đi gặp Vạn Diệu thần ni xin được xuống tóc.”
Hy Bình kinh hoảng: “Cái gì, họ muốn làm ni cô à?”
“Uhm”
“Họ đang ở đâu?”
Ti Mô chỉ về phía phòng của Vạn Diệu thần ni nói: “Đang ở trong phòng kia.
Không biết thần ni đã chấp nhận chưa.”
Nàng không nghe thấy Hy Bình hồi đáp vì hắn đã tức tốc chạy đi. Ti Mô nhìn
theo sau lưng hắn nói: “Gì vậy? Người ta muốn quy y có liên quan gì ngươi đâu?
Xem ngươi vội vội vàng vàng cứ như vợ ngươi muốn đi làm ni cô vậy? Thật là
không biết xấu hổ!”
Nói xong, Ti Mô lại tiếp tục trầm tư nhưng không còn khóc nữa. Sự xuất hiện
của Hy Bình dường như làm gián đoạn nỗi đau thương của nàng. Nếu muốn khóc nữa
phải chờ thêm một ít thời gian. Nàng khẽ thở dài.
Hy Bình gõ cửa phòng Vạn Diệu. Diệu Duyên ra mở cửa, hỏi: “Ngươi đến đây làm
gì?”
“Vào rồi nói.” Hắn tiến vào phòng. Độc Cô Tuyết cũng đang ở đó. Chỉ thấy năm
nữ hài đang quỳ trước mặt Vạn Diệu còn Vạn Diệu thì đang thuyết giáo về tấm
lòng bồ tát.
“Nếu các ngươi thành tâm hướng Phật, ta sẽ thay mặt bồ tát giúp đỡ các ngươi,
giúp các đoạn tuyệt hồng trần, tạo điều kiện cho các ngươi đến gần với Đức
Phật. Cầu trời giúp đỡ những nữ nhân đau khổ này. A di đà Phật!”
Hy Bình nhìn thấy tay Vạn Diệu cầm dao chuẩn bị hạ xuống. Mẹ nó, thật là ác
độc! Miệng thì nói cái gì nhân từ bồ tát, tay lại cầm dao cắt đi những mái tóc
tuyệt vời như vậy. Sao cái bà ni cô già này độc ác quá vậy? Không thể để bọn
họ biến thành ni cô được. Nếu không trên đời này sẽ xuất hiện rất nhiều những
ni cô độc ác. Ai!
Hy Bình ôm trong lòng ý nghĩ cứu khổn thế gian, hét lớn: “Hạ đao lưu tình!”
Đang lúc Vạn Diệu thầm hoan hỉ vì có thêm người tự nguyện để bà ta xuống tóc
thì không biết ở đâu đột ngột xuất hiện một Trình Giảo Kim, răng nghiến ken
két, mồm hét to cái gì đó “Hạ đao lưu tình”? Đưa mắt nhìn thì hóa ra kẻ phá
rối việc công đức của mình chính là Hoàng Hy Bình. Đột nhiên trong lòng thấy
lo lắng, dao trong tay thả rơi bừa xuống mái tóc đen thanh tú. Liền nghe thấy
tiếng nữ hài hét lên: “Ui da, đau quá! Thần ni ơi, ta không làm ni cô nữa đâu!
Thì ra làm ni cô lại bị đau như thế. Ôi, ôi, chảy máu rồi!”
“Không sao, không sao đâu! Là ta nhất thời vô ý cắt nhầm vào da thôi!” Vạn
Diệu cất lời giải thích nhưng nữ hài tử kia đã che lấy đầu không cho bà ta
tiếp tục cái việc ác đức đó nữa. Bà ta thay đổi mục tiêu, lại đưa dao lên.
Nhưng còn đang lơ lửng giữa không trung thì bị Hy Bình cản trở. Tay Vạn Diệu
bị Hy Bình nắm chặt. Khuôn mặt lão ni này giống như khuôn mặt của tiểu ni cô
Diệu Duyên đồ đệ bà ta đều đỏ hồng lên. A ha, hay thật!
Hy Bình nói: “Cái bà ni cô già này, ta không phải đã bảo ‘hạ đao lưu tình’
sao? Vì sao cứ cố cắt tóc nữ nhân của ta?”
Vạn Diệu nói sẵng: “Hoàng Hy Bình, bỏ cái tay thối của ngươi ra. Bổn thần ni
thu nhận đệ tử thì có liên quan gì đến ngươi? Hơn nữa, họ là nữ nhân của Lãng
Vô Tâm, chuyển qua cho ngươi từ lúc nào vậy?”
Mấy nữ nhân trong phòng nhìn hai người giằng co, không hiểu tại sao Hy Bình
lại bảo năm nữ nhân này là người của hắn.
Nữ hài tử vừa bị dao cắt tiến đến hỏi: “Hoàng Hy Bình, ngươi nói, chúng ta là
phụ nữ của ngươi sao?”
Hy Bình cười nói: “Ta nghĩ đúng như vậy.”
Nữ hài tử liền tặng cho hắn một bạt tay khiến hắn không cười nổi nữa.
“Bọn ta đã khổ sở như vậy mà ngươi còn buông lời chọc ghẹo sao? Ta Y Mẫn sống
là người của Lãng công tử, chết là ma của Lãng công tử. Làm ni cô thì cũng là
ni cô của Lãng công tử.” Nữ hài này sau khi tát Hy Bình một cái liền nói thao
thao bất tuyệt.
Hy Bình khi không nhận một bạt tay còn đau hơn lần bị Mộng Hương tát. Hắn liền
bỏ tay Vạn Diệu ra. Đang muốn nổi xung lên thì thấy nàng kia đã bật khóc, cơn
giận của hắn tức thì dịu xuống. Hắn quay mặt đối diện Vạn Diệu nói: “Thần ni,
làm đi. Để cho họ trở thành ni cô của Lãng Vô Tâm đi. Lão tử ta bị một tát này
thật không còn tâm tình làm đấng cứu thế nữa.”
Ai! Làm đấng cứu thế thật là khó nha! Không trách được rất nhiều người đều
muốn làm kẻ hủy diệt! Cũng không phải là lạ!
Vạn Diệu nói: “Gia Linh, Vũ Sa, Hồng Yên, Phó Nhan! Các ngươi đều muốn làm ni
cô của Lãng Vô Tâm ư?”
Cả bốn cô gái đang quỳ dưới đất đều gật đầu.
Vạn Diệu thở dài một cái rồi đưa dao cho Diệu Duyên, nói: “Lạy Bồ tát! Xin tha
lỗi cho con nhất thời sơ suất. Chút nữa lại khiến Đức Phật phải xấu hổ rồi!”
Nói xong, bà ta vô ý liếc nhìn Độc Cô Tuyết. Xem ra người làm xấu mặt bồ tát
lần trước chắc là Độc Cô Tuyết rồi. Bà ta nói tiếp: “Các ngươi không có duyên
với bồ tát. Bồ tát không thích nam nhân mà các ngươi trong lòng đều hướng về
nam nhân. Bổn thần ni không giúp được các ngươi đâu. Đứng lên đi!”
Hy Bình nghe xong giật mình nghĩ: cách lý giải của thần ni này về bồ tát sao
mà cao siêu thế, lại có điểm giống với cách giải thích của tiểu ni cô Diệu
Duyên. Thảo nào hễ cứ nhắc đến cha hắn thì mặt bà ta đều đỏ hồng lên. Ai! Thần
ni đúng là thần ni.
Bốn nữ nhân đều đứng lên. Vạn Diệu lại nói: “Ta có thể giới thiệu cho các
ngươi một nơi tốt để đến. Các ngươi đến chỗ Mộng Hương của Minh nguyệt phong
đi! Minh nguyệt phong chuyên thu nữ đồ đệ nhưng không phải cửa thiền. Bọn họ
sẽ chào đón các ngươi.”
Y Mẫn nói: “Tạ ơn thần ni.”
Vạn Diệu đáp: “Không cần phải tạ ơn. Các ngươi có thể đi được rồi. Ta còn phải
thắp hương tạ tội với bồ tát.”
Y Mẫn dẫn bốn cô gái cùng đi ra. Hy Bình nhìn Độc Cô Tuyết chỉ thấy nàng ta
nháy nháy mắt ý muốn hắn mau rời đi. Hắn lại nhìn sang Diệu Duyên cười mỉm một
cái làm Diệu Duyên đỏ cả mặt. Xong rồi hắn mới đi ra.
Hy Bình thấy cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn nhất trong số năm nữ nhân đang đứng đợi
hắn ngoài cửa. Hắn hỏi: “Nàng không đi tìm Mộng Hương sao?”
Nàng ta cúi đầu nói: “Mũi của ta linh lắm.”
“Hả…..?” Hắn ngớ người ra không hiểu.
“Lúc nãy ta đi ngang qua bên cạnh chàng liền ngửi thấy một mùi rất quen thuộc.
Nhưng ta biết chính xác ta chưa bao giờ đến gần chàng, sao lại có thể có mùi
của chàng trong ký ức được.” Cô gái thắc mắc.
Hy Bình cười nói: “Vậy có lẽ nàng nhầm rồi. Nàng tên là gì vậy?”
Nữ hài tử ngẩng đầu lên đáp: “Ta tên Vũ Sa.”
Hy Bình nói: “Tên cô thật là dễ thương. Cũng dễ thương như nàng vậy.”
Vũ Sa nói: “Cám ơn, chàng thật sự cũng là một nam nhân rất đẹp trai. Cũng đẹp
như Lãng công tử vậy. Lúc nãy chàng nói bọn ta là nữ nhân của chàng. Có thật
không?”
Tay Hy Bình vuốt nhẹ lên mái tóc đen nhánh, thanh tú của nàng ta. Nàng ta
không hề kháng cự.
Hy Bình nói: “Nếu nàng muốn thì là thật.”
Gương mặt nàng ta thoáng nhẹ một nụ cười. Tuy chỉ thoáng qua nhưng có thể nhận
thấy nàng ta thật sự hân hoan. Nàng ta nói: “Ta nguyên rất thích Lãng công tử
nhưng hắn ta không muốn bọn ta. Không biết tại sao hắn chỉ chung đụng với bọn
ta một lần rồi ruồng bỏ bọn ta ngay. Điều khiến Vũ Sa không minh bạch là vào
cái đêm duy nhất đó hắn không cho bọn ta thắp đèn. Lúc trước hắn thích thắp
đèn. Còn nữa, hôm đó mùi trên người hắn ta khác lúc trước. Dù sao đi nữa, mùi
của một người thì không thể thay đổi được. Vũ Sa nhớ rõ đêm hôm đó là cái mùi
mồ hôi nồng nồng hòa lẫn với một mùi hương không thể xóa bỏ được. Một mùi
hương khiến nữ nhân yêu thích. Vũ Sa chưa từng nhận thấy mùi này trên người
của Lãng công tử. Chỉ vừa lúc nãy, đi ngang bên cạnh chàng, ta ngửi thấy nhưng
không nhiều lắm, cái mùi mồ hôi nồng nồng cùng với mùi hương của thân thể nữ
nhân. Có thể rất ít người ngửi được mùi hương trên người chàng nhưngVũ Sa có
thể ngửi thấy, và vẫn ghi nhớ trong lòng. Chàng có hiểu ta muốn nói gì không?”
Hy Bình nghe xong mồ hôi thấm ướt cả lưng. Hắn biết cái mùi hương mà Vũ Sa
ngửi được là hương từ tuyền nhũ. Vì hắn đã từng ngâm mình trong tuyền nhũ và
cũng ngửi thấy mùi hương nồng nàn đó. Nhưng hắn không ngờ là hắn không những
hấp thu tuyền nhũ mà còn hấp thu luôn cả cái mùi hương này.
Vũ Sa mỉm cười nhìn hắn nói: “Có rất là ít người ngửi được mùi đó. Chỉ có Vũ
Sa có thể ngửi thấy. Lúc này chàng cũng có cái mùi mồ hôi đó. Thật sự thì Vũ
Sa cũng thích cái mùi vị nam nhân trên người chàng. Vũ Sa đi đây. Có lẽ Vũ Sa
sẽ tâm sự với họ một chút. Họ đều là tỷ muội tốt của Vũ Sa.”
Cô ta xoay người đi về hướng phòng của Mộng Tình. Trong phòng đó có nhiều thứ
sẽ làm tim Hy Bình đập mạnh. Hắn nhìn theo dáng người nhỏ nhắn của cô gái,
trong lòng nghĩ: Lãng Vô Tâm, sao ngươi lại nhận một cô bé mẫn cảm như vậy
chứ?
Ti Mô cũng về phòng rồi, không biết phòng cô ta là phòng nào.
Cái viện Cổ Phong Tạ to lớn thế giờ chỉ còn mỗi cái bóng to lớn của Hy Bình.
Hắn thở dài một cái rồi bắt đầu sải những bước dài ra khỏi tòa viện đó.