Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 171: U Mộng Tương Ngộ – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 171: U Mộng Tương Ngộ

Lạc U Nhân giờ đã có thể tự mình đi lại. Nàng đứng trước bức họa người thanh
niên trầm tư suy nghĩ. Đây chính là tình yêu lớn nhất của nàng. Nàng gặp nam
nhân này khi nàng mười sáu tuổi. Nhưng đúng như Hy Bình nói, nam nhân này
không yêu nàng. Nếu hắn yêu nàng hắn đã không để nàng ở lại, một mình lên Minh
nguyệt phong rồi không trở về.

Nàng không biết rằng trước khi gặp nàng, Lâm Khiếu Thiên đã yêu một người con
gái khác. Ngay cả Lâm Khiếu Thiên cũng không ngờ rằng ngay khi hắn vừa bước
chân ra giang hồ liền có một cuộc hội ngộ “một lần nên duyên” bên bờ một con
sông nhỏ cùng một thiếu nữ không quen biết, trong lòng liền khắc sâu dung nhan
người thiếu nữ đó.

Tiếp sau đó, Lâm Khiếu Thiên lại tình cờ gặp Lạc U Nhân. Rồi phát sinh cuộc
huyết chiến với Lạc Vân và bốn đại cao thủ. Sau khi Lâm Khiếu Thiên giết chết
Lạc Vân, Mộng Tình dẫn các cao thủ võ lâm chánh đạo truy sát hắn. Hắn bị
thương lẩn trốn tại Tây Vực rồi gặp được Thánh nữ A Mật Y. Sau này hắn quay
lại Trung nguyên, tái ngộ Lạc U Nhân rồi bí mật đến Minh Nguyệt Phong để giao
thủ với Mộng Tình. Vào đêm trước khi Lâm Khiếu Thiên đến Minh nguyệt phong,
Lâm Khiếu Thiên chỉ nói một câu: “U Nhân, ta báo thù xong, ngày mai sẽ trở lại
tìm nàng.”

Nhưng Lạc U Nhân đã đợi hắn cả một đêm, một ngày, hai ngày, rồi ba ngày, bốn
ngày, hắn vẫn không trở lại. Cho đến bây giờ nàng vẫn chờ đợi nhưng Lâm Khiếu
Thiên cuối cùng vẫn không xuất hiện trước mặt nàng. Sau khi Võ lâm tứ đại gia
cùng Lâm Khiếu Thiên huyết chiến, nàng không bao giờ nghe được bất cứ hành
tung hay tin tức gì của Lâm Khiếu Thiên. Lão nào nam nhân đó thật sự đã rời bỏ
thế giới này rồi? Không biết người bịt mặt năm đó có cứu sống được hắn hay
không? Nếu hắn còn sống, vì sao không quay về tìm nàng? Nàng nguyện sẽ cùng
hắn đến bất cứ nơi đâu. Thậm chí dù phải phản bội dưỡng phụ và đại ca, nàng
cũng không ngần ngại.

Nàng hận đại ca mình, thật vậy, nàng rất hận! Từ lúc Khiếu Thiên bị Võ lâm tứ
đại gia truy sát trở đi, Lạc U Nhân nàng rất căm hận Lạc Hùng. Hơn hai mươi
năm, nàng không nói một lời nào với người anh đã chăm sóc nàng như một người
cha từ khi còn nhỏ. Lạc Hùng không được phép vào U Liên Trai của nàng. Lúc Lạc
Hùng muốn nàng thu nhận năm nữ đệ tử, chính Lạc Gia đã đến để nói chuyện với
nàng. Điều làm mọi người lấy làm lạ là nàng chấp nhận rất dễ dàng, rồi hết sức
tận tình dạy dỗ năm tiểu nữ hài khi đó chỉ mới mười tuổi. Đến nay đã được mười
năm.

Lạc U Nhân không thể nào có thể ngờ được, sau hai mươi năm, người đến với nàng
không phải người yêu của nàng mà lại là một nam nhân trẻ tuổi hoàn toàn xa lạ
– không, không thể nói hoàn toàn xa lạ. Chính cái tên nam nhân tên là Hoàng Hy
Bình này lại có thể mang đến cho nàng một cảm giác vô cùng quen thuộc. Thỉnh
thoảng, nàng có thể ngửi được trên người hắn hơi thở của Khiếu Thiên.

Chính là cái nam nhân đó đã hủy hoại sự thuần khiết của nàng, thô bạo xâm nhập
vào cuộc đời nàng, lại còn xâm chiếm cả tâm hồn nàng nữa.

Phải rồi, nam nhân này làm thương hại nàng không phải chỉ một lần. Tuy nàng
không hiểu vì sao cử chỉ của Hy Bình lại khiến nàng cảm thấy bị xúc phạm sâu
sắc mãnh liệt như thế nhưng nàng vẫn không cho phép hắn đối xử với nàng như
vậy. Dù nàng không yêu hắn, hắn cũng không được ác tâm như vậy chứ?

Lạc U Nhân cũng không hiểu tại sao cứ khi nào đứng trước bức họa Lâm Khiếu
Thiên thì nàng lại nhớ đến Hy Bình. Mà cứ nhớ đến Hy Bình thì trái tim lại bắt
đầu đau thắt. Cái tên nam nhân vô sỉ đó đột nhiên lại muốn thay thế Khiếu
Thiên, lại muốn nàng vì Hoàng Hy Bình hắn mà vẽ một bức tranh, lại còn vẽ
trong tim nữa sao? Là hắn à? Hắn sao có thể sánh với Khiếu Thiên được? Ngay
khi nàng nhìn thấy bộ mặt bị người ta đánh đến nổi sưng phù lên như mặt heo
của hắn, nàng đã muốn đánh thêm cho hắn mấy quyền. Thật là đáng hận mà!

Lạc U Nhân bực mình thở hắt ra. Nàng đứng đó một hồi lâu. Đang muốn trở lại
giường nằm nghỉ, đột nhiên nghe thấy cái giọng ca khiến người ta không thể
chịu đựng nổi dường như vọng từ hướng Đại Địa Minh đến. Nàng lập tức xoay
người đi ra cửa. “Là tên hỗn đản nào vậy? Ta phải vả vào miệng hắn!”

Nàng đi theo hướng tiếng hát, chẳng bao lâu đã đến trước cửa Đại Địa Chi
Thanh. Từ bên ngoài nhìn vào bên trong thấy cái lưng to lớn của một người. Chỉ
nhìn qua là nhận ra ngay chính là tên đầu heo Hoàng Hy Bình?! Ôi, sao nàng
không sớm nghĩ ra vậy? Cũng chỉ có cái loại giọng ca như thế mới phù hợp với
bộ mặt đầu heo ác tâm của hắn! Nàng mạnh chân tiến vào Đại Địa Chi Thanh.

“Thì ra là ngươi, Hoàng Hy Bình, tên đầu heo vô sỉ kia! Người ngươi quá ghê
tởm không cần phải nói nữa rồi nhưng đến cả ca hát cũng ghê tởm như thế sao?
Ta bảo ngươi im miệng đi!” Nàng đi đến cạnh Hoa Tiểu Ba. Hy Bình vẫn không
quay đầu lại. Nàng giật lấy cái dùi gỗ trong tay Hoa Tiểu Ba đập thẳng vào đầu
Hy Bình.

Hy Bình đau quá, hét lên: “Lạc U Nhân, cái đồ đàn bà nhà ngươi. Vừa cử động
được là đã đến làm phiền ta rồi. Sao lại đánh vào đầu ta? Mẹ nó, cái đầu thiên
tài của ta biến thành cái mâm sắt nát từ hồi nào vậy?”

Vừa nói, hắn vừa quay người lại. Khuôn mặt đầy nam tính đẹp như thiên thần lúc
này khiến Lạc U Nhân sững sốt đứng lặng người, hai mắt mở to, không nói được
lời nào, chỉ còn biết ngẩng mặt nhìn chằm chằm vào mặt Hy Bình. Người nàng run
lên nhè nhẹ cứ như một chiếc lá rơi giữa cơn gió lạnh.

Hy Bình bật cười nói: “Ta đã nói rồi mà. Ta không thua cái tên nam nhân trên
tường của nàng chứ, đúng không?”

“Ngươi là ai?” Lạc U Nhân mơ màng tự hỏi. Nam nhân này quá giống Khiếu Thiên.
Trước đây nàng chỉ thấy hắn nhìn từ phía sau lưng và một vài nét trên thân
hình trông rất giống. Nhưng lúc này, cả khuôn mặt của hắn cũng thể hiện những
đường nét của nam nhân mà nàng yêu dấu. Như thế là thế nào? Có phải đó chỉ là
một ảo ảnh trong mắt nàng thôi không?

Hy Bình giật mình, đưa tay vuốt nhẹ mặt nàng nói: “Nàng không bị bệnh chứ?
Không phải vừa mới đây nàng còn gọi ta là Hoàng Hy Bình sao? Không lẽ vì ta
trở nên tuấn mỹ nên nàng không nhận ra ta sao?”

Lạc U Nhân hất tay hắn ra, trên mặt hiện lên những nét tức giận, bực dọc hỏi:
“Tại sao ngươi lại hát ở đây?”

Hy Bình giải thích: “Lạc Hùng đã làm lễ đính hôn Khiết Thu với con trai hắn,
khiến lão tử ta giận muốn ói máu. Lão tử đau lòng nên muốn ca hát. Không muốn
đánh nhau mà muốn xướng ca. Vậy nên, nếu đã không đánh nhau thì phải ca hát
thôi. Lạc U Nhân, nàng hỏi quá thừa – A! Phải rồi, nàng đặc biệt đến đây là để
nghe ta hát phải không?”

Tiểu tử này, đã biết người ta không thích giọng ca của hắn vậy mà còn dám mở
miệng hỏi một câu như thế. Thật khiến cho Mộng Tình phải hổ thẹn vì hắn: “Sao
mình lại có một đứa con như vậy?”

Độc Cô Tuyết thì lại đang nhớ đến câu chuyện về Lạc U Nhân, vì nàng ta nhớ
rằng theo cuộc nói chuyện lúc trước giữa Mộng Tình và Lạc Hùng tại Đại Địa
Thần Đàn thì trong số ba tình nhân của Huyết Ma Lâm Khiếu Thiên có một người
dường như tên là U Nhân. Không ngờ được trước mặt bây giờ lại là U Nhân tuyệt
sắc mà Lạc Hùng đã nói tới. Sao nàng ta lại có mái tóc đẹp như một cái khăn
choàng tuyết trắng xóa trên đầu như vậy?

“Thiên nhi cưới Khiết Thu thì liên quan gì đến ngươi?”

Hy Bình không khỏi sốt ruột: “Ngươi muốn ta phải nói bao nhiêu lần nữa hả.
Thủy Khiết Thu là nữ nhân của ta!”

Dường như hắn cũng chỉ mới nói với Lạc U Nhân điều đó lần đầu tiên!

Lạc U Nhân nổi giận trong lòng, đôi mày nhíu lại, thanh côn trong tay bỗng rơi
xuống, hai tay nắm lấy hai tay áo hắn, gắt gỏng nói: “Ngươi là đồ sắc ma!
Ngươi mau nói ta nghe, sao Thủy Khiết Thu lại là nữ nhân của ngươi? Ngươi nói
rằng ngươi có rất nhiều nữ nhân, điều đó thôi đã khiến người ta không thể chấp
nhận được. Bây giờ lại còn dám nói rằng, cháu ta cũng là nữ nhân của ngươi
sao? Ngươi đi với ta, ta phải giết ngươi!”

Nàng nổi giận đến cực điểm. Nam nhân này sau khi đã có quan hệ với nàng, lại
còn muốn lấy cháu gái của nàng nữa sao? Hắn lớn nhỏ đều muốn gom hết à? Ủa, mà
sao nàng lại nổi giận vì chuyện này chứ? Không phải hễ nàng nhìn thấy hắn là
muốn giết hắn sao? Đương nhiên rồi, nhưng, trước khi giết hắn, nàng phải giải
quyết chuyện này đã. Bằng không, nếu hắn đã là nam nhân của Khiết Thu, chẳng
phải nàng sẽ là a di của hắn ư? Điều đó làm sao nàng chịu được? Nàng căm hận
hắn như vậy, sao lại có thể làm a di của hắn được? Đúng vậy, chẳng có lý do gì
nữa. Bởi vì hận hắn, vậy nên không muốn làm a di của hắn!

Tuy nhiên, mọi người ở đó thật sự đều nhận thấy nàng chính là đang ghen . Nếu
không, không thể nào trở nên đau đớn và phẫn nộ như vậy.

“Nàng muốn giết ta thì ta phải đi với nàng để nàng tự do chém giết sao? Nàng
nghĩ ta ngu ngốc vậy à?”

Đúng vậy! Thậm chí là thằng ngốc, nếu nhìn thấy người ta cầm đao truy tới,
muốn bổ hắn ra như bổ dưa thì cũng phải lo chạy trốn. Huống chi lại là thiên
tài Hoàng Hy Bình?

Hoa Tiểu Ba lúc này mới bừng tỉnh trước vẻ đẹp khác thường của Lạc U Nhân,
liền tiến đến nói: “Mỹ nữ tóc trắng ơi, người là cô cô của Khiết Thu tỷ tỷ à?
Người và tỷ phu của ta có quan hệ như thế nào? Ta bị các ngươi làm cho thành
lẫn lộn hết. Người có thể giải thích được chăng?”

Tứ Cẩu cũng lắc lắc đầu, cố trấn tĩnh sau cú sốc trước sự xuất hiện của Lạc U
Nhân, cất tiếng hỏi: “Hy Bình, sao bà ta lại vừa ghen với ngươi, lại vừa gào
lên muốn giết ngươi vậy? Sao trước giờ ta chưa hề biết ngươi có dính líu với
một mỹ nữ như thế này vậy?”

Hoa Tiểu Ba thêm lời: “Phải rồi! Tỷ phu, huynh và bà ta gian díu khi nào vậy?”

“Câm miệng lại!” Lạc U Nhân nổi giận hét lên.

Tứ Cẩu hỏi: “Hy Bình, vậy chúng ta có hát nữa hay không?”

Hoa Tiểu Ba lập tức cúi người xuống lấy chiếc dùi trống đã bị rơi xuống nền
sảnh, lại bị Lạc U Nhân lấy chân dẫm lên. Hoa Tiểu Ba bèn đứng dậy, cười nhăn
nhở nói: “Hắc, ta vốn chỉ có ý tốt, muốn lấy để cho người đánh tỷ phu thôi.
Người không thích thì ta không lấy nữa vậy.”

Hy Bình la lớn: “Hoa tiểu tử, ngươi tìm lý do khác hay hơn không được sao?”

“Tỷ phu, lần này quá bất ngờ, lần sau đệ sẽ chấn chỉnh lại.” Hoa Tiểu Ba nhìn
Tứ Cẩu rồi nói: “Bây giờ không có dùi, làm thế nào để gõ trống đây?”

Tứ Cẩu đáp: “Ta thấy có lẽ không phải hát nữa! Ta xem ra có lẽ Hy Bình rất sợ
nữ nhân kia. Chúng ta không cần phải làm khó hắn nữa. Chi bằng đi về bồi tiếp
người của bọn ta có hơn không?”

“Tứ Cẩu, ngươi nói lăng nhăng gì vậy? Ta mà sợ nàng ta sao? Chúng ta tiếp tục
hát!” Vì thể diện, Hy Bình sẵn sàng hi sinh mọi thứ.

Lạc U Nhân căm giận trừng hắn: “Ngươi hát đi! Hát đi!”

Hy Bình chán nản nói: “Các ngươi đi đi. Ta giải quyết với nữ nhân này xong lại
hát tiếp. Mẹ nó, thật là phiền phức!”

Hoa Tiểu Ba cùng Tứ Cẩu quay về bồi tiếp mấy bà vợ của họ. Bọn họ biết rõ rằng
mấy bà lão của bọn họ còn phiền nhiễu hơn cả nữ nhân tóc trắng đang đứng trước
mặt Hy Bình. Nhưng dù gì cũng vẫn phải bồi tiếp – bất kể phiền nhiễu thế nào!

Lúc này, trong sảnh chỉ còn lại bốn người. Hai người phụ nữ ngồi trên ghế yên
lặng nhìn một nam một nữ đang đứng cạnh nhau. Hai tay nữ nhân nọ nắm lấy hai
tay của nam nhân, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào nam nhân. Nhưng nam nhân nọ thì
lại không dám đối mặt với nữ nhân mặc dù cũng bắt chước như nữ nhân nọ, ngẩng
đầu lên. Có điểm khác là nam nhân này nhìn lên trần nhà. He he!

“Ngươi nhìn cái gì vậy?”

Lạc U Nhân nghĩ bụng: Trần nhà có gì hấp dẫn vậy?

Nàng không hiểu được vì sao lúc này Hy Bình lại không dám đối mặt với nàng,
không giống như tính cách của hắn. Nàng không biết rằng, trước mặt Mộng Tình,
Hy Bình không dám quá phóng túng.

Cả đời này chẳng có mấy người có thể hiểu được điều đó. Ngay cả Mộng Tình tự
mình cũng không hiểu được.

Hy Bình than: “Không phải nàng nói hễ đi lại được thì sẽ giết ta sao? Sao bây
giờ không động thủ đi? Còn nếu nàng không hạ thủ được, vậy thì hãy vì ta mà vẽ
một bức họa đi, được không?”

“Ai nói ta không dám động thủ? Ngươi đi cùng ta, xem xem ta giết ngươi như thế
nào?” Lạc U Nhân muốn Hy Bình quay lại U liên trai. Nàng có rất nhiều chuyện
muốn nói nhưng chỉ khi có hai người thôi. Nên biết là ở đây còn có ánh mắt của
hai người lạ. Đó là những sự hiện diện mà nàng không hề mong mỏi.

“Nếu trong phòng nàng có bức tranh của ta, ta sẽ theo nàng đến đó. Ta đã từng
nói, chỉ khi nào nàng vẽ cho ta một bức tranh, ta mới trở lại đó.”

Lạc U Nhân phản bác: “Không phải ngươi nói như thế. Ngươi nói sau khi trong
lòng ta có bức tranh của ngươi, ngươi sẽ trở lại. Đó là lời của ngươi.”

Hy Bình cúi đầu nhìn thẳng vào mặt nàng nói: “Ta không nghĩ là nàng vẫn ghi
nhớ câu nói của ta. Thì ta nàng nhớ còn tốt hơn ta. Vậy thì, trong lòng nàng
đã có bức tranh của ta chưa?”

“Chưa có và sẽ không có!”

“Vậy thì ta và nàng sẽ không có quan hệ gì nữa cả!” Hy Bình vừa nói xong, đột
nhiên cảm thấy mình bị người đánh bay lên cao. Có điều bay lên chưa được bao
nhiêu đã lại rớt xuống nền nhà. Ai dà, thì ra cái giá của việc bay cao là té
đau như thế này đây?!

Hắn còn chưa ngồi dậy đã quay về phía Lạc U Nhân chửi rủa: “Lạc U Nhân, nàng
điên rồi, vừa lại sức thì liền ném lão công của mình đi à? Cho nàng biết, lão
tử không bao giờ quay lại đâu, trừ khi nàng quỳ xuống van xin. Mẹ nó, chắc là
bể mông rồi.”

Lạc U Nhân lúc này đã phi thân đến đáp xuống bên cạnh hắn, giáng cho hắn một
quyền vào mồm đồng thời nói: “Đừng nghĩ ta không dám giết ngươi. Chỉ vì ta đã
thề nếu ta biết được là ai hát, ta sẽ đấm vào mõm kẻ đó. Lần này ta chỉ đấm
vào cái mõm thối của ngươi thôi. Lần sau sẽ giết ngươi.” Vừa nói nàng vừa đấm
liên tục vào miệng Hy Bình.

Hy Bình bị nàng ta đè xuống đất, chỉ còn biết kêu đau. Cuối cùng máu miệng hắn
cũng trào ra. Lạc U Nhân nhìn thấy máu đỏ, bàn tay đang đánh chợt dừng lại
trên không.

Hy Bình hỏi: “Đánh đủ chưa?”

“Vẫn chưa đủ!” Lạc U Nhân bị câu nói của Hy Bình kích động, lại muốn đánh
tiếp, nhưng bị Độc Cô Tuyết vừa chạy đến nắm lấy tay ngăn lại. Nàng ta quay
đầu lại hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao lại giữ tay ta lại?”

Độc Cô Tuyết lạnh lùng đáp: “Ta không cho phép ngươi đánh hắn nữa!”

Lạc U Nhân nói tiếp: “Hắn là cái gì của ngươi?”

Độc Cô Tuyết bình thản đáp: “Hắn là trượng phu của con gái ta.”

Đôi mắt Lạc U Nhân lóe lên một cái, vận kình khí vào tay, hất Độc Cô Tuyết ra,
quyền đầu giáng xuống – có điều lần này đấm vào ngực Hy Bình. Vừa đánh nàng
vừa nói: “Ngươi là đại sắc ma! Ngươi vì sao phải cần nhiều nữ nhân như thế
chứ?”

Hy Bình nói: “Lạc Thiên không phải cũng có nhiều nữ nhân sao? Sao nàng không
đi hỏi hắn?”

Lạc U Nhân đáp: “Hắn và ngươi khác nhau.”

Hy Bình nói: “Vì sao khác nhau? Hắn không phải là nam nhân sao? Đại gia ta
cũng là nam nhân. Hắn có thể có, ta đương nhiên cũng có thể có. Huống hồ, việc
ta có nhiều nữ nhân dường như cũng chẳng có quan hệ gì với nàng cả mà?”

Lạc U Nhân không ngờ được Hy Bình lại nói những lời như vậy. Đúng vậy, có lẽ
thật sự trong lòng nàng không cam nguyện, nhưng sao hắn lại có thể nói là
không có quan hệ gì? Chính vì quan hệ rất mật thiết, nên nàng mới không chịu
được việc hắn có nhiều nữ nhân. Nếu hắn đã có nhiều nữ nhân rồi, sao lúc đó
còn cưỡng bức nàng?

Nàng càng nghĩ càng giận thêm, liền thét lên:” Hoàng Hy Bình, có phải ngươi
muốn bức ta giết ngươi ngay bây giờ phải không?”

Nàng vừa nói xong đột nhiên cảm thấy cổ lạnh buốt. Độc Cô Tuyết đã đặt kiếm
của mình lên chiếc cổ trắng trẻo xinh xắn của nàng. Tim nàng bỗng lạnh hẳn đi.

Mộng Tình cuối cùng cũng đứng lên nói: “Ngươi là U Nhân à?”

Kiếm của Độc Cô Tuyết dời xa đi một chút. Lạc U Nhân quay mặt lại nhìn Mộng
Tình, không hiểu vì sao Mộng Tình lại nói với mình với vẻ thân thiết như vậy!

Lạc U Nhân nói: “Đúng vậy! Còn ngươi là ai?”

“Minh Nguyệt Phong Mộng Tình”

Lạc U Nhân mặt mày biến sắc, giọng run rẩy lặp lại: “Mộng Tình?!”

Mộng Tình trả lời: “Năm đó khi Lâm Khiếu Thiên lên Minh Nguyệt Phong khiêu
chiến với ta có nói rằng, nếu hắn chết, nhờ ta nói lại với hai người phụ nữ.
Nói với họ rằng đừng đợi hắn. Trong đó một người là ngươi, một người nữa
là…..”

“Là A Mật Y phải không?” Lạc U Nhân ngắt lời Mộng Tình, rồi nói tiếp: “Tuy
nhiên, hắn không chết. Vì nửa năm sau hắn lại xuất hiện trong giang hồ cùng tử
chiến với Võ Lâm tứ đại gia.”

Mộng Tình nói tiếp: “Có lẽ vì hắn muốn làm rõ một số chuyện.”

Lạc U Nhân nói: “Ta biết hắn muốn làm rõ vì những chuyện đó căn bản không phải
do hắn làm. Hắn tuyệt không phải là người làm những chuyện đó. Cái đó ngươi
không cần phải nói với ta. Ta và A Mật Y xem ra còn hiểu được nhiều chuyện hơn
ngươi. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, trong nửa năm đó, hắn ta đi đâu?”

Mộng Tình bình tĩnh trả lời: “Không thể nói được.”

Bị Lạc U Nhân đè trên người, Hy Bình đột nhiên hét lên: “Lạc U Nhân, nàng nếu
muốn nói chuyện với người ta thì xin mời đi kiếm chỗ khác mà ngồi. Ta nói
thật, nàng ngồi lên bụng ta, lại nói chuyện về tình nhân trước kia của nàng.
Điều đó làm ta thấy trong lòng khó chịu lắm.”

Độc Cô Tuyết cho kiếm trở vào bao. Nàng biết người mà Hy Bình mới nhận làm mẹ
nuôi – Nguyệt Nữ khi xưa của Minh Nguyệt Phong – và Lạc U Nhân kỳ thật chính
là tình địch của nhau. Có điều Lạc U Nhân không biết rằng nửa năm đó Lâm Khiếu
Thiên đã ở lại Minh Nguyệt Phong. Cũng có nghĩa Lạc U Nhân không biết về mối
quan hệ tình cảm giữa Lâm Khiếu Thiên và Mộng Tình.

Lạc U Nhân nói: “Ngươi thấy khó chịu, thế còn ta thì sao?”

“Rất tốt, đó là nàng nói nhé. Lạc U Nhân, nếu đã như thế, nàng cứ tiếp tục
hoài niệm về người tình vắng bóng của mình. Lão tử phải đi đây.”

Hy Bình nói những lời đó trong khi máu từ miệng hắn vẫn rỉ ra, hơi hướng như
có chút mùi máu tươi. Hai tay hắn nắm lấy eo nàng, định dùng sức kéo nàng ta
sang một bên. Nàng ta lại nằm đè xuống người hắn, áp ngực xuống ngực hắn, hai
tay ôm cứng lấy cổ hắn không chịu thả ra. Cũng chẳng còn nghĩ gì đến chuyện
hỏi han Mộng Tình nữa.

Hai nữ nhân kia đều ngạc nhiên: Nữ nhân này vừa mới đây còn nói yêu đương một
nam nhân khác, cớ sao bây giờ lại ôm lấy Hy Bình không chịu thả ra?

Hy Bình nói: “Cuối cùng thì nàng yêu ai đây?”

Lạc U Nhân tức giận nói: “Dù ai cũng không phải ngươi.”

Hy Bình cười khổ nói: “Nếu nàng không giết ta, không đánh ta thì hãy để ta
đứng lên. Nếu muốn ôm, ta sẽ để cho nàng ôm cho thoải mái. Mà này, không phải
nàng còn có chuyện cần hỏi mẹ nuôi ta sao?”

Lạc U Nhân không hiểu hỏi lại: “Mẹ nuôi của ngươi à?”

Hy Bình chỉ về phía Mộng Tình đang đứng bên cạnh nói: “Bà ta chính là người ta
vừa mới nhận làm mẹ. Có lẽ sau này cũng sẽ là mẹ nàng. Thái độ của nàng với bà
ta cũng phải tốt một chút, được không?”

Hắn không quên làm mặt hề với Lạc U Nhân khiến nàng ta tuy không phải giận,
cũng không phải hờn có điều khuôn mặt cứ đỏ hồng lên rồi bực tức nói: “Bà ta
hơn ta được bao nhiêu tuổi? Làm mẹ của ta sao? Này, Hoàng Hy Bình, ngươi chiếm
tiện nghi của ta, lần sau ta sẽ dùng kiếm xả ngươi ra!” Vừa xấu hổ, vừa giận
dữ, nàng ta rời khỏi người Hy Bình, nhẹ nhàng phi thân ra khỏi Đại Địa Chi
Thanh.

Độc Cô Tuyết loay hoay đỡ Hy Bình từ dưới đất lên, lau sạch máu trên miệng
hắn, xót xa nói: “Nữ nhân đó thật nhẫn tâm quá.”

Nàng ta cuối cùng đã quên mất chính nàng ta đã từng định cắt bỏ cái thứ đó của
Hy Bình – nếu mấy cú đấm của Lạc U Nhân được xem như nhẫn tâm thì nàng ta phải
xếp vào loại nào đây?

“Không phải đâu!” Mộng Tình nhìn theo hướng Lạc U Nhân vừa biến đi, cất giọng
nhẹ nhàng nói: “Nàng ta trước đây là một nữ hài rất khả ái, nhưng lại rất tội
nghiệp. Nghe nói, mái tóc trắng toát của nàng ta là do Lâm Khiếu Thiên khiêu
chiến với ta suốt ba ngày liền thì nàng ta cũng không ăn không uống suốt ba
ngày hai đêm. Cuối cùng vẫn không thấy hắn trở về. Mái tóc đen tuyền đã biến
thành trắng toát. Nhưng mái tóc trắng như tuyết thướt tha đó lại làm tăng thêm
vẻ mỹ miều của nàng ta. Ôi! Tình cảm của nàng ta với Lâm Khiếu Thiên quá sâu
đậm, thật không hiểu tại sao bây giờ lại dây dưa với con vậy?”

Lúc Mộng Tình nói xong những lời cuối cùng với Hy Bình liền nhìn chằm chằm vào
hắn với vẻ dò hỏi. Chẳng lẽ, tên hài tử này lại có quan hệ với tình nhân của
cả hai người cha của nó sao? Tình nhân của cha nuôi, nó đã thu nạp rồi, không
lẽ nó còn muốn thu nạp luôn tình nhân của cha ruột mình sao?

Mộng Tình cảm thấy thật bối rối.

Hy Bình kinh ngạc hỏi lại: “Mái tóc của nàng ta là bởi vì thương nhớ sâu đậm
mà trở thành bạc trắng như thế sao?”

Mộng Tình nói: “Phải! Có lẽ như vậy. Bình nhi, ta phải quay về Cổ phong tạ.
Con có muốn đi theo bọn ta xem qua một chút không?”

Hy Bình cười nói: “Mẹ à, con cũng đang muốn đến đó.” Tay hắn nhẹ nhàng vuốt
nhẹ xuống cặp mông đầy đặn của Độc Cô Tuyết, nhéo nhẹ một cái, bật cười vui vẻ
rồi thả Độc Cô Tuyết ra, theo sau lưng Mộng Tình đi về phía Cổ phong tạ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.