Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 169: Đại địa đính hôn – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 169: Đại địa đính hôn

Hy Bình bước vào phòng của Tiểu Nguyệt. Đỗ Manh Manh cũng đang ở bên trong.

Tiểu Nguyệt nói:” Đại ca, huynh đến rồi”

Hy Bình đóng cửa lại, bước đến ngồi xuống bên giường, nhìn Tiểu Nguyệt đang ôm
lấy tay phải, hỏi:” Nguyệt nhi, muội còn đau không?”

Nguyệt nhi cười đáp:” Sao không đau. Đại ca, muội biết huynh tuy hôm nay có
thể tỉnh lại, trước đây huynh cũng vậy. Sở dĩ bảo nhị ca gọi huynh đến, là để
huynh bồi tiếp Nguyệt nhi”

Hy Bình mỉm cười:” Hài tử ngốc, lúc nào đại ca cũng sẵn sàng bồi tiếp muội
mà.”

Tiểu Nguyệt hỏi:” Sư tỷ, sao không nói gì vậy ? “

Đỗ Manh Manh cười:” Muội đã nói hết rồi còn gì, tỷ còn gì phải nói nữa.”

Tiểu Nguyệt đáp lại:” Cũng không có nịnh hót gì cả, chỉ là muốn gặp mặt đại ca
mà thôi”

Đỗ Manh Manh đột nhiên nói:” Đại ca, hôn Manh Manh.”

Hy Bình lóng ngóng, ôm nàng ta hôn một hồi, rồi mới buông ra. Nàng ta liền
chuyển thân bước ra ngoài.

Tiểu Nguyệt nhìn sau lưng Đỗ Manh Manh, nói:” Đại ca, trong tâm của sư tỷ cũng
có đại ca đấy. Điều này nhị ca cũng biết mà.”

Hy Bình nói lại:” Mmm, cái vấn đề này cả hai huynh đều nhận thấy, Manh Manh là
thê tử của Đại Hải. Tiểu Nguyệt muội nên cảm thấy vui, đại ca mặc dù rất xấu
tính, nhưng dĩ nhiên không để vấn đề này làm tổn hại đến tình nghĩa huynh đệ
đâu. Manh Manh muốn đại ca hôn cô ấy, đại ca có thể hứa với nàng ấy, còn đối
với những việc khác thì đại ca không thể thực hiện. Nếu là Manh Manh, đại ca
rồi cũng muốn thế, nhưng mà tại sao sau khi nàng ấy trở thành thê tử của Đại
Hải lại muốn làm thế lần nửa vậy?”

Tiểu Nguyệt chuyển mình nằm xuống giường, rồi nói:” Đại ca, đại ca cũng nằm
xuống đi! Nguyệt nhi muốn ngủ bên mình đại ca!”

Hy Bình làm theo lời nàng ta, nằm xuống bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng:”
Nguyệt nhi, muốn đại ca bồi tiếp muội một lần phải không?”

Tiểu Nguyệt u u đáp:” Có thể theo bên cạnh đại ca bao lâu, Nguyệt nhi thật cảm
thấy hạnh phúc. Tại tử viện này cũng thật không tiện, người khác có thể phát
hiện. Nguyệt nhi không sợ gì, chỉ sợ đại ca bị người khác đàm tiếu mà thôi!”

Hy Bình cảm thán hỏi:” Tại sao lại nhất thiết lao vào cứu đại ca vậy?”

Tiểu Nguyết đáp:” Đại ca, không nhớ gì ư ? “

Hy Bình hồi tưởng:” Đại ca chỉ nhớ là muội bị nữ nhân đó đánh vào tay. Sau đó
thì không còn nhớ gì cả. Nhưng đại ca lại cảm nhận được là lúc đó đại ca sẽ bị
hạ thủ bởi rất nhiều người, phải không vậy?”

Tiểu Nguyệt giơ tả thủ lên, mân mê khuôn mặt tuấn mĩ của hắn nói:” Đại ca,
muội bất quản người khác nói như thế nào, muội chỉ biết đại ca chỉ sau đó giết
người bởi vì Nguyệt nhi.”

“ Bởi vì muội là muội muội mà ta thương yêu mà, làm thế nào đại ca lại để cho
người khác đả thương muội được? Ngũ Cơ đã chết thật sự làm đại ca đau thương.
Đại ca sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương muội, cũng như để những
người ta yêu thương rời bỏ ta.”

Tiểu Nguyệt lại hỏi:” Xuân Điệp tỷ tỷ thật có qua khỏi không?”

Hy Bình trả lời:” Nàng ta bị thương rất nặng, dĩ nhiên cần vài ngày để hồi
phục. Nguyệt nhi, Xuân điệp là nữ nhân đầu tiên của đại ca. Lúc đại ca rời
khỏi Hoàn Sơn thôn thì gặp bọn họ, rồi Xuân Điệp là người hoan hảo đầu tiền
với đại ca, vì thế đại ca cũng rất yêu nàng ta.”

không mở mắt, Tiểu Nguyệt nói:” Mẹ nói đại ca chính là người đầu tiên của Hoa
Tiểu Thiến . “

Hy Bình kinh ngạc:” Mẹ nói khi nào?”

“Tối hôm qua, lúc mẹ cùng ngủ với Nguyệt nhi.”

Hy Bình nghi vấn:” Sao mẹ không kể cho ta nghe chuyện này nhỉ ? .”

Tiểu Nguyệt cười nói:” Mẹ nói huynh là một người bại hoại từ đầu đến chân. Từ
lúc nhỏ đã biết giở trò.”

Hy Bình cười khổ:” Mẹ nói thế thật oan uổng cho huynh. Lúc đó đại ca còn chưa
biết gì, là Hoa Tiểu Thiến đã cưỡng gian huynh lúc nhỏ. Thành thử, chuyện này
là huynh không tự nguyện. Huynh tuyệt không thừa nhận đó là lần đầu tiên của
huynh, bởi huynh không thể nhớ nổi cảm giác lúc đó.”

Tiểu Nguyệt nói tiếp:”Nhưng cái thứ xấu xa đó của huynh đã hủy đi trinh tao
của Tiểu Thiến tỷ tỷ. Huynh dù không thừa nhận thì đó cũng là sự thật. Nếu một
nữ nhân bị lừa mà ngất đi, nàng ta sẽ không có cảm giác. Sau khi tỉnh dậy nàng
ta nói nàng ta vẫn thanh bạch, nàng ta là xử nữ, huynh có tin không?”

Điều này gọi là đánh chết không tin

“Đại ca, Nguyệt nhi đích thực lần thứ nhất mơ mơ hồ hồ, nhưng Nguyệt nhi có
khả năng phủ nhận ngưởi đàn ông đầu tiên của mình”

Hy Bình lúng túng mỉm cười, một cách không tự nhiên cúi đầu xuống đất:” Đó chỉ
là tai nạn”

Tiểu Nguyệt đáp lại:” Nhưng tai nạn dù sao cũng là sự thật. Vì thế, kết luận
lại thì Tiểu Thiến tỷ tỷ cũng là nữ nhân đầu tiên của đại ca. Đại ca cũng
không thể phủ nhận điều đó phải không nào?”

Hy Bình nói:” Tốt, sao lại tính nàng ta là nữ nhân đầu tiên của đại ca? Nàng
ta lại là thê tử của Triệu Tử Hào, cũng là người của Thần Đao Môn, và không có
một điểm quan hệ với đại ca”

“Mụi trông thật nhanh có chút quan hệ, bởi vì nàng ta hôm qua cũng vửa mới đến
Phong Nhân Viện.”

Hy Bình đại kinh, nhớ lại hôm qua bên cạnh Triệu Tử Hào đích xác có một người
trông giống Tiểu Mạn. Dĩ nhiên Tiểu Mạn trông xinh hơn thiếu phụ đó nhiều, hắn
nói:” Không thể nào! Đại ca không mong việc đó lại đến ?”

Tiểu Nguyệt tiếp tục:” Mẹ nhờ muội nói với đại ca rằng, đừng nên để Tiểu Thiến
tỷ tỷ có cơ hội. Mẹ nói rằng, có rất nhiều nữ nhân động tâm với đại ca, hà
huống gì Tiểu Thiến tỷ tỷ lại không tiếp tục nhớ tới đại ca”

Hy Bình cười mặc dù cũng cố gắng giải bày:” Lo lắng của mẹ quả thật không cần
thiết rồi. Huynh, Hoàng Hy Bình, tuy thật háo sắc, nhưng cũng không tương ái
với nữ nhân của huynh đệ đâu. Dĩ nhiên, huynh đệ cũng có lúc phải cạnh tranh,
nhưng Hoa Tiểu Thiến và Triệu Tử Hào đã có hài tử, huynh tuyệt đối không thể
làm việc có lỗi với Triệu Tử Hào. Nguyệt nhi, mẹ lại nghĩ nhi tử của bà ta là
người thế ư?”

“Mẹ nói huynh là sắc ma tái thế!”

“Oa, mẹ dám phán xét nhi tử như thế à? Nếu nhi tử của bà không háo sắc,bà sẽ
có nhiều con dâu như vậy không?”

“Nhưng huynh ngay cả muội muội cũng muốn nữa”

Hy Bình toàn thân run lên:” Nguyệt Nhi, ta muốn muội, tịnh không phải bởi vì
ta háo sắc, mà bởi vì ta yêu muội.”

Tiểu Nguyệt hoảng hốt:” Đại ca, muội thiếu nghiêm túc, có phải là Nguyệt Nhi
làm huynh tức giận không?”

Hy Bình an ủi nàng:” Đại ca không tức giận Nguyệt nhi, muội không nhớ rõ trước
kia đại ca có nói qua? “

“Nhớ!” Tiểu Nguyệt giấu mặt vào trong vòng tay của Hy Bình u oán:” Nguyệt nhi
cũng sẻ không làm đại ca tức giận.”

Hy Bình cười nói:” Nguyệt nhi là bảo bối đáng yêu nhất của đại ca, như thế nào
đại ca có thể giận? Lại đây, để đại ca hôn.”

Hắn hôn hai má Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt xúc động nhìn hắn cười ngọt ngào. Lúc
này ở cửa chánh có tiếng người gõ cửa.

Hy Bình vừa đi hài vừa hỏi:” Ai đó?”

“Gia gia ngươi, Lãng Vô Tâm!”

Mẹ nó, tên Lãng Vô Tâm tiểu tử này, khi nào bất hảo thì đến, hết lần này đến
lần khác, cứ lựa lúc hắn và Tiểu Nguyệt ở chung. Ta đi ra ngoài chút xíu cũng
không được, nhất định cho một quyền.

Hy Bình mở cửa ra, nhanh chóng rút lại quyền đánh ra. Lãng Vô Tâm hạ lòng hắn
xuống như một trọng quyền:” Hoàng Hy Bình, tiểu tử này, ngươi không biết hôm
nay là ngày Khiết Nhu và Lạc Thiên đính hôn?”

Hy Bình sác mặt đại biến, ngớ ngẩn hỏi:” Lãng Vô Tâm,ngươi nói giỡn hả?”

“ Ngươi, con mẹ nó, phiền thật là phiền, cả ngày hỏi ta hay nói giỡn? Ta giống
như người nói chuyện đùa không?”

Hy Bình quay đầu nói với Tiểu Nguyệt:” Nguyệt nhi, đại ca đi Đại Địa Minh một
chút. Mẹ nó, Lạc Thiên này cẩu hùng chộp lấy cái gì theo ta, ta đi đánh cái
đầu heo hắn.” Dứt lời, hắn đóng cửa, nhìn Lãng Vô tâm nói:” Đi”

Hai người đi ra Phong Nhân Viện, người trong Phong Nhân Viện nghĩ như thế nào
cũng không nghĩ ra vì sao bọn họ cùng đi chung. Hy Bình cũng không lên tiếng
giải thích.

Ra khỏi Phong Nhân Viện, Hy Bình nói: “Lãng Vô Tâm, vì sao đến bây giờ ngươi
mới nói với ta?”

Lãng Vô Tâm nói:” Ngươi, đồ heo này, việc này hôm qua mới quyệt định. Mà ngươi
hôm qua ngủ giống như một đầu heo chết, ta làm sao thông báo được?”

Hy Bình gãi gãi đầu:” Sao lại đột nhiên như thế?”

Lãng Vô Tâm nói:” Sư phụ và sư nương hôm qua đã đến Đại Địa Minh. Lạc Hùng đã
tìm gặp họ, để bàn hôn sự giữa Khiết Thu và Lạc Thiên, và đã quyết định rồi.”

Hy Bình bất sảng thốt lên:” Đừng nói thêm những điều gây nổi nóng nữa được
không?”

Lãng Vô Tâm trừng mắt với hắn, nói:” Kể với ngươi nghe một bí mật trọng đại”

“Bỏ đi, cái bí mật trọng đại của ngươi, ta đã nghe nhiều lần rồi, thật vô lý!”
Hy Bình dĩ nhiên cự tuyệt cái bí mật thiên đại đó của Lãng Vô Tâm

Lãng Vô Tâm đại nộ quát:” Hòang Hy Bình , ngươi bắt ta nói mới được sao ? “

“Được, ngươi nói đi, nhưng ngươi đừng có nói rằng ta rất mạnh hoặc là ngủ
ngoài trời cái gì đó, không thì lão tử canh ba nửa đêm sẽ tới trước cửa phòng
ngươi mà hát.”

Lãng Vô Tâm nói:” Lạc Hùng và mẫu thân của Khiết Thu tịnh không phải là anh em
ruột. Do Lạc Hùng muốn vội nắm lấy thế lực của Tiên Duyên cốc, chỉ có thể nghĩ
đến loại chiêu thức dùng hôn nhân để liên kết, ngươi đã hiểu chưa?”

Hy Bình còn thắc mắc:” Dùng hôn nhân để liên kết thì ta hiểu, nhưng mà vậy
Tiên Duyên cốc các ngươi có thế lực gì?”

Lãng Vô Tâm ngạo nghễ:” Tiên Duyên cốc chúng ta có thể xuất động một nửa người
của bộ lạc Xà Thần, nói thế ngươi hiểu chưa? Đồ con heo!”

Hy Bình nổi giận:” Lãng Vô Tâm, ngươi dám nói ta là heo một lần nữa, ta và
ngươi đấu một trận sinh tử, xem xem cuối cùng ai là con heo!”

Lãng Vô Tâm không màn tới:” Lão tử không có thời gian cùng ngươi tranh đấu.”

Hy Bình hiếu kỳ hỏi:” Ngươi trông như không thích Thủy Khiết Thu lấy Lạc Thiên
thì phải, tại sao vậy?”

Lãng Vô Tâm đáp:” Rất đơn giản, Lạc Thiên cái loại người này, đại sự của hắn
thường luôn để đầu tiên, và lẽ dĩ nhiên là sẽ không làm Khiết Thu hạnh phú
được, cũng không thể khiến Khiết Thu hạnh phúc. Chỉ có tên vô lại như ngươi
mới có thể. Khiết Thu trong lòng của ta thật lớn. Ta Lãng Vô Tâm mặc dù là con
người vô tâm, nhưng Khiết Thu được ta xem đích thực là muội muội. Ta không lo
cho nàng ta, ai sẽ lo cho nàng ta? Sư phụ và sư nương không biết quan hệ giữa
ngươi và Khiết Thu, cũng như họ không biết cái khả năng trên giường của ngươi.
Ta nghĩ có lẽ ngươi có thể hưởng dụng cái Tuyết kình chi thân của Thủy Khiết
Thu. Cái của ngươi, thật….. Tiểu tử, sao lại cười?” Hắn ta rốt cuộc cũng đã
thay đổi, không còn gọi Hy Bình là đồ heo nữa

Hy Bình nói:” Lãng Vô Tâm, ta đột nhiên thấy ngươi lại có chỗ đáng yêu như
vậy. Có lẽ nếu như không vì những chuyện cá nhân, chúng ta có thể trở thành
hảo bằng hữu”

Lãng Vô Tâm đáp:” Bổn công tử không thích làm bạn với ngươi. Cũng có điều, ta
mặc dù không thể lấy được nữ nhân của ngươi, nhưng Mộng Hương không phải là nữ
nhân của ngươi, cũng không phải của Lạc Thiên, vì thế bổn công tử quyết định
truy cầu Mộng Hương. Đương nhiên, ta rất hoan ngênh ngươi gia nhâp vào hàng
ngũ tình địch của ta.”

Hy Bình kinh ngạc nói:” Tại sao ngươi lại muốn theo đuổi Mộng Hương?”

“Ngày hôm qua khi nhìn thấy diện mạo của cô ấy sau diện sa, cô ấy cùng Khiết
Thu có thể được coi là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân.”

Oh? Hy Bình nói:” Như quả xuất hiện thêm người đứng thứ ba trong đệ nhất mĩ
nữ, ngươi cũng có thể theo đuổi hay sao?”

“Đương nhiên. Nhưng trên đời này, ta chưa từng nhìn thấy nữ nhân nào có thể
sánh với 2 người bọn họ. Kể cả Băng Băng, La mĩ nhân và Đại Ny, cũng chỉ có
thể xếp hàng thứ hai.”

Hy Bình cười:” Ta đã từng thấy, bà nương đó hình như tên gọi là Thiên Diệp
Bội, cứ mỗi khi ta hát là cô ta lại chạy.”

Lãng Vô Tâm cảm thấy hứng thú hỏi:” Nàng ta là người thế nào?”

Hy Bình nghĩ rồi trả lời:” Nghe nói là người Ngọc Xà môn. A, Lãng Vô Tâm, Ngọc
Xà môn nằm ở chổ nào vậy?”

Lãng Vô Tâm nghi ngờ:” Ngọc Xà môn ? Không phải đã bị diệt môn rồi sao? Hy
Bình, ai nói với ngươi là nàng ta là người của Ngọc xà môn?”

Hy Bình đáp:” Chính là đại mĩ nhân lạ lùng đó nói. Nàng ta đã dùng võ công của
bản môn. Lúc nghe ta hát nàng ta đã dùng khinh công để bỏ chạy, còn nói khinh
công đó chính là Ngọc Xà Phi Thăng , nhìn qua thấy cũng có lý.”

Lãng Vô Tâm nói:” Trước kia trong võ lâm, có 3 người được xưng là đệ nhất mĩ
nhân là Mộng Tình, A Mật Y, Lạc Gia. Nghe nói còn có cả Lạc U Nhi, nhưng tại
thời gian trên giang hồ quá ngắn, lại ít lộ diện. Một người trong số đó chính
là sư nương của ta, sở dĩ có thể coi là tứ đại mĩ nhân. Khó nói là hiện giờ võ
lâm quả thật xuất hiện tứ đại mĩ nhân.”

Hy Bình cười:” Lãng Vô Tâm, những đại mĩ nhân trước kia, hiện nay ta đã gặp 3
người. Còn 4 mĩ nhân hiện nay, ta biết mỗi một mình Băng Băng.”

Lãng Vô Tâm chửi:” Ngươi đúng là một tên ngu mà. Ngươi quên thánh nữ Thái Âm
Giáo rồi sao. Thánh nữ Thái Âm Giáo và Nguyệt nữ Minh Nguyệt Phong cùng tề
danh đệ nhất, ngươi đúng là một tên không biết chuyện gì.”

Hy Bình thản nhiên:” Hoá ra là như thế. Khi nào ta phải đi đánh Thái Âm giáo
mới được. Tương tự như đã từng bắt Nguyên Chân ta sẽ bắt thánh nữ Thái Âm giáo
trói chặt lại rồi hát cho nàng ta nghe, ha ha.” nói xong đắc ý cất tiếng cười
lớn.

Lãng Vô Tâm không chú ý đến bộ dạng ngây ngốc của mình, cúi đầu nói:” Quả thật
không ngờ Ngọc Xà môn còn có truyền nhân, rất có thể nàng ta sẽ đến Đại Địa
Minh phục thù. Uy, Hoàng Hy Bình, ngươi đừng có cười vội, khi ra ngoài đường
nhớ cẩn thận không thì sẽ không biết chuyện gì sẽ đến với ngươi, đồ con lợn!”

“Lãng Vô Tâm, ngươi đứng lại. Mẹ kiếp, muốn làm ta nổi nóng mà.”

**

Đại Địa minh nơi bàn luận nghị sự.

Một số âm thanh vang lên, chính là của chủ toạ và một số người. Đương nhiên
chủ toạ chính là minh chủ Đại Địa minh và cũng là minh chủ võ lâm Lạc Hùng
ngồi ở chính giữa ở chủ vị. Lão ta cùng hai người ngồi bên đứng lên đi ra
ngoài, phía sau quả thật có một số người đang chờ.

Căn phòng lớn có tên gọi như trên chứa được rất nhiều người, bên trong tính sơ
sơ cũng phải có tới một trăm người. Ngồi bên trái đích thị là Thủy Thiên
Trường, Lạc Gia, Thủy Khiết Thu, Lạc Thiên .v.v. đều có mặt từng người một.
Ngồi bên phải là đại biểu võ lâm các phái Minh Nguyệt Phong, Thiếu Lâm. Mọi
người muốn nói rằng làm cái rắm chó gì mà lâu thế, có điều họ cũng thà đánh
rắm còn hơn, chứ không nói.

Kỳ quái chính là, Lạc Hùng hôm nay lại triệu tập hội nghị tại Đại Địa Minh,
không ngờ không phải là vì việc đánh Thái Âm giáo, mà là vì hôn nhân của con
hắn. Nghe nói cùng với con gái duy nhất của Tiên Duyên cốc Thủy Khiết Thu đính
hôn, do đó mọi người tìm tới là để xem xem con dâu tương lai của lão mặt mũi
ra sao. Nhưng nam nhân tại đó đều có tâm lý cảm thán Thủy Khiết Thu đừng có gả
cho Lạc Thiên mà hãy gả cho ta đây đi. Nếu như Lạc Thiên không có thế lực của
Đại Địa Minh, thì theo đó nam nhân ở đây đều thở dài đánh sượt một cái rồi, cả
hòa thượng của Thiếu Lâm trong lòng cũng thầm mong: Thủy cô nương, gả cho đầu
trọc ta đi, đầu trọc ta đây lập tức vì nàng mà hoàn tục!”

Một lời nói của Lạc Hùng như gõ vào mấy cái đầu trọc đó:” Hôm nay là ngày đính
hôn giữa tên con trai vụng về của ta và Khiết Thu, hân hạnh được mời bao nhiêu
các võ lâm hào kiệt đến chứng kiến cho hai đứa chúng. Đích thực là vinh dự cho
hai đứa và lão nhân ta.”

Do đó, vỗ tay, vỗ tay, lại vỗ tay!

Thủy Khiết Thu ngẩng đầu nghe nhưng vẫn không nói gì .

Lạc Gia vội hỏi:” Khiết Thu, con sao vậy? Con không vui ư?”

Thủy Khiết Thu quay đầu đáp:” Nương, không có. Khiết Thu đang rất hạnh phúc.”

Lạc Gia nói:” Vậy tại sao con như người mất hồn vậy?”

“Con, con …” Thủy Khiết Thu ánh mắt nhìn quanh tứ phía, đột nhiên nói:” Con
vừa nghĩ là Tâm ca đã đi đâu? Hôm nay có chuyện trọng yếu như vậy, tại sao lại
không thấy huynh ấy xuất hiện nhỉ?”

Lạc Gia đáp:” Nó lúc trước vừa ở đây, sau đó đã đi đâu, mẹ cũng không chú ý.”

Kỳ thật Lãng Vô Tâm là bởi thấy Thủy Khiết Thu chỉ ngồi trên ghế buồn buồn
không nói thì liền bỏ đi kiếm Hy Bình. Tuy nói Thủy Khiết Thu từ nhỏ đã mang
mộng tưởng được gả cho Lạc Thiên, nhưng hắn biết kể từ sau khi Thủy Khiết Thu
gặp Hy Bình, mộng tưởng của nàng đã thay đổi. Điểm này chính bản thân nàng
cũng biết, chỉ là nàng cố kiên trì giữ nguyên giấc mộng của mình. Còn Lãng Vô
Tâm thì hiểu rõ, khi mộng đã thay đổi, thì lòng cũng biến đổi theo. Lạc Thiên
có lẽ không phải là tình yêu đích thực của Thủy Khiết Thu, chỉ vì Thủy Khiết
Thu cố chấp không chịu thừa nhận. Việc không thừa nhận này sẽ khiến nàng tự
khóa bản thân mình, tự khóa tâm linh mình lại. Nếu không được giải khai, tâm
linh nàng cả đời cũng sẽ khép chặt, nàng sẽ không thể có được niềm vui thực
sự.

Lãng Vô Tâm dù rất ít quan tâm đến nữ nhân, nhưng thực đau lòng vì Thủy Khiết
Thu. Hắn sở dĩ không quản chuyện giữa Thủy Khiết Thu và Hy Bình, là bởi hắn
thực sự biết rằng khi Thủy Khiết Thu và Hy Bình ở bên nhau, tất cả trong lòng
đều cảm thấy hạnh phúc.

Thực sự Lạc Thiên và Thủy Khiết Thu thời gian ở bên nhau cũng không dài. Khi
Thủy Khiết Thu mười ba tuổi thì Lạc Thiên bắt đầu đến Tiền Duyên Cốc học võ.
Kể từ đó ở tại Tiên Duyên cốc chừng nửa năm, Thủy Khiết Thu trong lòng tự nhủ
với mình rằng lớn lên sẽ gả cho Lạc Thiên để trở thành tiểu thê tử của Lạc
Thiên. Lúc ấy nàng liều lĩnh cùng Lạc Thiên nói chuyện đó. Sau cùng Lạc Thiên
đã đáp ứng rằng chờ nàng lớn lên sẽ cưới nàng.

Giờ đây Lạc Thiên chuẩn bị lấy nàng, nàng ta có thật sự vui sướng không? Lãng
Vô Tâm nhìn không ra nàng ta có cái gì vui vẻ, cho nên hắn đi ra ngoài đem Hy
Bình trở về. Chỉ cần người này ở đây, việc cưới hỏi xem ra phải hoãn lại.
Chuyện khác không dám nói, chuyện quấy rối, Hoàng Hy Bình đặc biệt có năng
khiếu. Huống hồ, Lãng Vô Tâm biết rõ Hoàng Hy Bình rất lưu tâm đến Thủy Khiết
Nhu. Nếu để Hy Bình thấy Thủy Khiết Nhu trước mặt hắn cùng một nam nhân khác
đính hôn, hắn có thể làm ra chuyện gì? Lãng Vô Tâm không biết, chỉ có một điều
có thể khẳng định, tiệc đính hôn nhất định bị hắn tìm cách làm thành một trận
hỗn loạn.

Thủy Khiết Nhu tịnh không biết Lãng Vô Tâm ra ngoài vì chuyện gì. Nàng căn bản
không biết Lãng Vô Tâm lại ưa thích Hoàng Hy Bình so với thích Lạc sư đệ hơn
một chút. Phải biết rằng, Lãng Vô Tâm trước kia rất là chán ghét Hy Bình !

Thủy Thiên Trường và Lạc Gia cũng không biết tâm trạng của Thủy Khiết Thu, chỉ
có Lạc Thiên, hắn nghe được một chút không ít không nhiều. Chỉ là đối với
chuyện này hắn không xem trọng lắm, bởi vì Thủy Khiết Nhu là một nữ nhân bất
kể nam nhân nào cũng muốn thân cận, vĩnh viễn thuần khiết. Nàng bị chứng Tuyết
Kình Chi Thân không thể chữa được, trừ phi nàng cam nguyện cùng nam nhân nào
đó đồng quy nhất tử . Nhưng mà, trên đời lại có nam nhân nguyện ý làm chuyện
ngu ngốc này sao?

Nói về tình yêu, Thủy Khiết Nhu yêu Lạc Thiên hơn, còn Hy Bình, thật sự là
truyện cổ tích trong đời nàng. Mặc kệ yêu hay không yêu, đều khiến nàng say
mê.Mà một khi nàng cùng Lạc Thiên đính hôn, câu truyện cổ tích này vĩnh viễn
bị mất đi trong cuộc sống của nàng. Lạc Thiên là một nam nhân rất tốt, đáng
tiếc là Lạc Thiên không giống dạng người như Hy Bình luôn luôn pha trò làm
nàng giận dữ hoặc dỗ ngọt làm nàng vui vẻ. Lạc Thiên không có thời gian, phần
lớn thời gian hắn bôn ba vì chuyện võ lâm, mà Hoàng Hy Bình căn bản không để
chuyện võ lâm đặt trong tầm mắt. Đây là chỗ bất đồng giữa Hoàng Hy Bình và Lạc
Thiên.

Lạc Gia cất giọng:” Khiết Thu, con chắc là không nhớ về Tâm ca, mẹ có thể nhận
thấy điều này.”

Thủy Khiết Thu vờ tựa vào thân người Lạc gia, nói với thanh âm hết sức nhẹ
nhàng: “Mẹ, mẹ đã từng nghe về Cửu Dương Trọng Thể chưa?”

Lạc Gia lắc đầu nói:” Để ta hỏi phụ thân con.”

Bà ta đến bên Thủy Thiên Trường kề sát tai nói thật nhỏ. Thủy Thiên Trường lập
tức nhìn trừng trừng nhi tử ông ta, rồi nói cũng nói nhỏ bên tai Lạc Gia vài
lời.

Lạc Gia mặt biến sắc, quay lại Thủy Khiết Thu hỏi:” Nhi tử, sao coi biết được
Cửu dương trọng thể?

Thủy Khiết Thu đáp:” Bằng hữu của Khiết Thu nói lại. Mẹ, có vấn đề gì không
vậy?”

Lạc Gia buồn nói:” Phụ Thân con nói rằng, ông ta cũng không rõ lắm. Chỉ là ông
ta biết trên thiên hạ này có một loại người mang trong người Cửu Dương Trọng
Thể. Mà loại người này thật sự rất hiếm có, thiên vạn người chưa chắc gặp
được! Ông ta cũng biết rằng người có Cửu Dương Trọng Thể rất ít, nếu biết được
ai có Cửu dương trọng thể, thì cũng cho phép người đó giải khai cái cấm chế
Tuyết kình chi thân của con. Đây cũng chỉ là một phán đoán liều lĩnh, bởi Cửu
Dương Trọng Thể chi nhân thì cũng chỉ là dương cương chi nhân, có khả năng bạo
phát tình dục vĩnh cửu.”

Thủy Khiết Thu khóe mắt liền lộ ra một tia xuân ý, chỉ những nét tự nhiên của
nàng thôi cũng đã lộ ra vẻ kiểu mị vô cùng quyến rũ rồi, nàng hỏi: “Mẹ! Người
nói chỉ là một suy đoán liều lĩnh thôi sao?”

“Ừ”, Lạc gia lại nói:” Trên thế gian khả năng không có người này, nếu không có
thể mạo hiểm thử một lần .”

Thủy Khiết Thu nghi vấn:” Mẹ , chắc gì trên thế gian đã không có? Tuyết kình
chi nữ đã có, sao lại không thể tồn tại một nam nhân có cửu dương ? “

Lạc Gia nói:” Con là dị chủng đó.”

Thủy Khiết Thu chu mỏ cãi lại:” Hắn ta cũng là dị chủng mà”

Lạc Gia kinh ngạc nói:” Khiết Thu, người con nói là ai?”

Do kích động, âm lượng của bà tăng lên, làm rất nhiều người đều quay ra nhìn
bà. Bà ngượng ngùng cười, rồi nhìn sang con gái mình, đợi câu trả lời của Thủy
Khiết Thu.

Thủy Khiết Thu lại nói vào tai bà: “Mẹ, chẳng gì cả, thế giới này sao lại có
loại người đó được! Con gái chỉ tùy miệng nói ra thôi, thật ra con có thể gả
cho biểu ca, đã không hối hận gì rồi. Có thể cùng với biểu ca bên nhau cả đời
là may mắn của Khiết Thu, Khiết Thu không còn mong ước gì nữa.”

Lạc Gia dừng lại nhìn nàng một lúc, cuối cùng không nói được lời nào.

Nhưng nghi thức đính hôn thì lúc này đã bắt đầu.

Sau một phần nghi thức tất yếu, Lạc Hùng cởi mở hướng về phía nhân sĩ võ lâm
tuyên bố: “Các vị, hôn lễ của con trẻ và Khiết Thu chính thức hoàn thành, yến
tịch đã chuẩn bị xong, mời các vị dời bước vào nhập tiệc.”

“Chậm đã, các ngươi đính hôn cũng không hỏi xem có ai phản đối không à? Rất
không được, lão tử phản đối. Thấy tên Lạc cẩu Hùng ngươi, ngươi lần trước đánh
nhạc phụ ta phải nằm liệt giường, hiện tại lại còn đẩy nữ nhân của ta vào lòng
con ngươi, là ý tứ gì! Lại đây, lão tử không đập vào cái đầu heo của ngươi,
không gọi là Hy Bình nữa”

Hy Bình bước những bước lớn vào trong sảnh đường, Lãng Vô Tâm đi theo hắn ở
phía xa xa đằng sau.

Sảnh đường lớn đột nhiên im phắc, chợt lại bắt đầu có tiếng xì xào.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.