Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 166: Vô tâm phiền não – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 166: Vô tâm phiền não

Hoa Tiểu Thiến tiến vào phòng cha mẹ nàng, mẫu thân nàng hỏi: “Thiến Nhi, con
có điều gì muốn hỏi nương?”

Hoa Tiểu Thiến do dự một lát, nói: “Nương, Hoàng Hy Bình này có phải chính là
tiểu hài tử làm cho Thiến nhi bị đau hồi nhỏ đúng không?”

Âu Dương Chân sửng sốt nhìn Hoa Tiểu Thiến, chẳng biết nên trả lời thế nào cho
phải.

Hoa Tiểu Thiến nói: “Sư Thúc đã nói cho tiểu Thiến nghe rồi, nhớ rõ khi đó nó
vẫn chưa có tên. Lúc còn nhỏ hắn còn rất gày gò, con gọi hắn là tiểu hầu tử.
Nương, hắn có phải là tiểu hầu tử kia?” Trí nhớ của nàng quả nhiên siêu tuyệt,
ngay tới cả sự tình lúc 5 tuổi cũng nhớ rõ như vậy.

Âu Dương Chân thở dài: “Đúng vậy, hắn chính là tiểu hầu tử của ngươi.”

“Nhưng mà…” Hoa Tiểu Thiến vẫn tiếp tục nói: “Hắn căn bản không giống tiểu
hầu tử. Hắn cường tráng như một con trâu vậy. Hơn nữa hắn không đáng yêu như
cũ, lại còn có thể tuấn mỹ như vậy, khiến nữ nhân ai cũng động lòng. nương,
hắn gầy như vậy sao lại có thể to lớn như bây giờ được chứ?”

Âu Dương Chân nói: “Hải tử lúc nhỏ gầy yếu lúc lớn lên đều cao lớn rắn rỏi.
Còn Tuấn mỹ, hắn lúc trẻ con cũng rất đẹp đó, chỉ hơi gầy thôi.”

Hoa Tiểu Thiến chợt u uất hỏi: “Hắn có thể còn nhớ con không?”

Âu Dương Chân cười nói: “Đồ ngốc ạ, hắn sao có thể nhớ rõ con được chứ? Khi đó
hắn mới sinh được có nửa năm, làm sao có trí nhớ được? Ngược lại là ngươi đó,
sao lại nhớ kĩ như vậy chứ?”

Hoa Tiểu Thiến cười nói: “Kỳ thật con cũng không nhớ đâu, chỉ là đêm động
phòng chợt phát hiện mình không phải xử nữ, đột nhiên nhớ tới lúc nhỏ có một
lần khóc rống. Sau này sinh ra hài tử cũng dần dần nhớ tới hồi nhỏ bế qua Tiểu
Mạn với tiểu Ba cũng đã từng bế một đứa trẻ nữa tên là tiểu hầu tử. Khi đố cô
cô còn thường xuyên bảo con bế hắn, chơi đùa với hắn nữa!”

Âu Dương Chân bật cười: “Cô cô của con hả?”

Hoa Tiểu Thiến ngạc nhiên hỏi: “Nương, có vấn đề gì sao?”

Âu Dương Chân nói: “Cô cô ngươi bây giờ là nữ nhân của hắn rồi. Bây giờ bị hắn
làm cho không dậy khỏi sàng được kìa. Thật là, nữ nhân Hoa gia nhà các ngươi,
mỗi người đều bị hắn chiếm tiện nghi cả, thật không nên cho hắn sinh ra tại
Trường Xuân Đường.”

“Phải không? Cô cô?” Hoa Tiểu Thiến càng cảm thấy ngạc nhiên.

Âu Dương Chân nói: “TIểu Thiến, con không tin thì cứ tới đó mà xem. Nhưng mà
đừng làm loạn, dù sao bây giờ con cũng là thê tử của Tử Hào đấy.”

Hoa Tiểu Thiến nói: “Nương, cái này con biết, con sao có thể loạn lai như thế
được? Dù Sao Tử Hào cũng không kém hắn là mấy.”

Âu Dương Chân thần bí nói: “Về phương diện đó hắn so với kẻ nào cũng mạnh
hơn.”

“Phương diện nào?”

Âu Dương Chân nói: “Hắn là người mang Cửu Dương Trọng Thể.”

“A?” Hoa Tiểu Thiến sợ hãi than: “Thảo nào hỗn đản này lại kiếm nhiều nữ nhân
như vậy!” Còn nữa, sinh ra chưa lâu đã quơ cả Tiểu Thiến ta, thật sự là giận
hắn cực độ!

Âu Dương Chân thở dài: “Người mang cuồng dã tính như vậy nên mới có sự việc
ngày hôm nay. Nhưng cũng không tưởng được thú tính của hắn lại nặng như vậy,
nếu so với dã thú thực thì còn đáng sợ hơn nhiều. Thiến Nhi, đáp ứng nương,
đừng chọc hắn được không?”

“Vâng, nương, Thiến nhi coi như không biết chuyện này. Kỳ thật trong lòng
Thiến nhi cũng biết là tuyệt không thể tiếp cận hắn. Hắn là loại nam nhân lúc
nào cũng khiến nữ nhân cảm thấy nguy hiểm, toàn thân hắn toát ra ma mị và dã
tính khiến nữ nhân nào cũng muốn phạm tội. Nương, Thiến nhi đi đây, người nghi
ngơi đi nhé!”

Hoa Tiểu Thiến đi ra khỏi phòng, Âu Dương Chân nhìn theo bóng lưng có chút
tịch mịch của con gái, nhẹ giọng: “Ta biết ngươi từ nhỏ không quên hắn mà.
Ngươi từng khống biết có lúc được gọi là tiểu tân nương của hắn nữa. Nhưng mà
bây giờ ngươi đã là thê tử của kẻ khác rồi, chỉ mong ngươi đừng có làm sai
điều gì, con gái ta!”

Hoa Tiểu Thiến không nghe được những lời của mẫu than mình, nàng cũng không
trực tiếp trở về tẩm thất của mình mà tới gõ cửa phòng của Hoa Lôi. Bên trong
truyền đến giọng miễn cưỡng của nàng ta: “Ai vậy?”

“Cô cô, là con đây, Tiểu Thiến.”

Hoa Lôi nói: “Tiểu thiến à! ngươi sao lại tới đây vậy? Chờ một chút, cô cô bây
giờ cử động có chút không tiện.”

Qua một lúc, Hoa Lôi mới đi ra mở cửa. Hoa Tiểu Thiến nhìn Hoa Lôi khó nhọc,
hỏi: “Cô cô, sao lâu nay không thấy người ra khỏi phòng vậy?”

Hoa Lôi bị hỏi đỏ mặt lên, nói: “ngươi cũng biết cô cô thích đọc sách một mình
mà.”

Vòng trong phòng, đóng cửa, Hoa Tiểu Thiến nói: “đúng rồi! Cô Cô, con nhớ rõ
trước kia người không thích ra khỏi Mộc Nhân cư sao bây giờ lại tới Đại Địa
Minh này vậy?”

Hoa Lôi không liệu tới đứa cháu gái mình mồm miệng lại lợi hại như thế, chẳng
biết phải trả lời ra sao.

“Để cháu gái phù cô cô lên giường nào! Xem cô cô đi đường khó nhọc vậy, cô cô
phải chăng bị bệnh gì sao?”

Hoa Lôi nói: “Đúng vậy, cô cô cảm thấy mấy ngày nay hơi choáng váng một chút.”

Hoa Tiểu Thiến giật mình đại ngộ, nói: “A, nguyên lai cô cô choáng váng đầu a!
Thảo nào đi đường đều loạng choạng. Cô cô, người có hay cảm giác buồn nôn
không?”

“Sao lại nhanh thế được?” Hoa lôi nhất thời mau miệng, biết lỡ lời liền xoay
sang hỏi: “Tiểu Thiến, ngươi có phải biết cái gì rồi không? dám đến đây trêu
cô cô?”

Hoa Tiểu Thiến cùng nàng ta ngồi tại mép giường, cười nói: “Cô cô, tiểu hỗn
đản kia vậy mà ngay tới người cũng dám dây vào? chẳng những thế, lại còn muốn
muội muội của con, xem người còn dám bảo hắn là tiểu lão công của con nữa hay
thôi?”

Hoa Tiểu Thiến tịnh không phải tới tận đêm tân hôn mới nhớ lại Hy Bình. Kỳ
thật nàng lúc nào cũng nhớ tới đứa trẻ đã làm nàng khóc cả nửa ngày kia. Đây
là vì Vợ Chồng hoàng dương khi đem Hy Bình rời đi Hoa Lôi thường trêu trọc
nàng, thường nói câu cửa miệng là: “Thiến Nhi, có phải ngươi đang nhớ tiểu lão
công không đấy?”

Hoa Tiểu Thiến lúc trước không biết Hy Bình chính là đứa trẻ kẻ đã hủy đi
trinh tiết của mình vì không ai nói tên của Hy Bình cho nàng. Mà nàng trong
lúc xưa đều gọi hắn là “tiểu hầu tử đáng yêu”

Hoa Lôi có chút không tiện, nói: “Tiểu Thiến, là hắn cường gian ta, cô cô
không có biện pháp!”

Những lời này trở thành lý do của Hoa Lôi, cơ hồi ai hỏi tới nàng đều đổ trách
nhiệm lên đầu Hy Bình. Nếu không lại làm cho người ta tưởng nàng là “Cỏ già
gặm trâu non” thì chết. Hoa Lôi nàng cũng phải có mặt mũi chứ, còn Hy Bình a!
Da mặt hắn dày lắm.

Hoa Tiểu Thiến nói: “Con tuy chưa tiếp xúc nhiều với hắn nhưng nhìn khuôn mặt
cùng với dã tính của hắn, căn cứ cả nữ nhân bên người thì con có thể phán đoán
hắn là nam nhân khiến nữ nhân rất khó cự tuyệt. Cô cô, Thiến nhi nói đúng
không?”

Hoa Lôi biết Hoa Tiểu Thiến biết cả rồi, cũng đành phải thành thật nói: “Hắn
là nam nhân khiến nữ nhân rất khó cự tuyệt, ngay cả cô cô cũng không thể cự
tuyệt hắn. Tiểu Thiến, cô cô nói vậy ngươi đã thỏa mãn chưa?”

Hoa Tiểu Thiến cười nói: “Thế là được rồi! Tính cho cô trung thực, không lừa
cháu gái!”

Hoa Lôi xấu hổ cười, nói: “Hắn đâu rồi?”

“Hắn đang ngủ.”

Hoa Tiểu Thiến kể lại sự việc ngày hôm nay, hai cô cháu cứ như vậy ngồi tâm sự
với nhau.

Trong lúc Lãng Vô Tâm cùng Lạc Thổ trở lại Đại Địa Minh, Lạc Thổ mong muốn hắn
than gia võ lâm đại hội nhưng bị hắn cự tuyệt. Hắn tuy là người trong võ lâm
nhưng đối với việc trong võ lâm cũng không có quan tâm. Hắn cũng chẳng có lý
tưởng thống nhất võ lâm hoặc trở thành cự đầu võ lâm. Hắn là một người tự do,
cũng giống như cách hắn đối đãi với nữ nhân của mình, khi thích thì ham muốn
khi không thích thì bỏ mặc. Hắn có cuộc sống của hắn, người khác không động
tới hắn thì hắn cũng không động tới kẻ khác. Là đệ tử đắc ý tại Tiên Duyến Cốc
hắn đã thừa hưởng đầy đủ phong cách của Tích Hoa Tú Sĩ năm xưa thậm chí còn
tùy ý hơn. Tích Hoa Tú Sĩ từng vì mộng tiên mà chuyên tâm kiến tạo nên Tiên
Duyến Cốc mà Lãng Vô Tâm hắn cũng không vì nữ nhân mà thu tâm mình lại -trước
kia hắn tự cao tự đại nhưng chỉ tại hôm nay, sau khi hắn nhìn thấy Mộng Hương
thì chợt phát giác mình dường như không còn 'tâm' nữa. Điều này khiến hắn sợ
hãi, tằng tổ của hắn cũng từng vì nguyệt nữ của Minh Nguyệt Phong mà nửa đời
cô độc, Lãng VÔ Tâm hắn có thể hay không trở thành người giống như tổ sư Tích
Hoa Tú Sĩ của mình?

Một người tên Vô Tình, một mười tên Vô Tâm, cả cái tên cũng giống nhau vậy vận
mệnh có thể hay không giống nhau?

Lãng Vô Tâm không hiểu, hắn chỉ biết rằng mình rất sợ hãi mình sẽ yêu Mộng
Hương. Trong sát na lúc hắn nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng, tâm của hắn lúc
đó cũng tưởng chừng biến mất, hoặc là trong nháy mắt đã tặng cho Mộng Hương
mất rồi. Mặc dù hắn không muốn thừa nhận nhưng bóng hình của Mộng Hương đã
khắc sâu vào trong linh hồn hắn, hắn luôn luôn kiên trì không bào giờ động
tình với nữ nhân kể cả khi đứng trước Mộng Hương, hắn cũng giữ vững được lập
trường của mình. Nhưng trong giờ phút này hắn đột nhiên hiểu được niềm tin của
mình đã bắt đầu dao động. Chẳng lẽ hắn – Lãng Vô Tâm lại thật sự vì nữ nhân mà
động chân tình sao? Lãng Thần Nhi? hắn nhớ tới cái tên đầu tiên của mình, đó
là một cái tên rất đáng yêu, đã lâu hắn không đụng tới.

Lãng Vô Tâm trở lại nơi ở của hắn, ở chỗ này Hy Bình lưu lại một màn kinh
người.

Tất cả nữ nhân trong phòng đều nằm la liệt trên mặt đất, động cũng không muốn
động. Sáu xử nữ kia ngay cả khí lực ngồi cũng không còn nữa. Hắn bất giác sợ
hãi than sức lực của Hy Bình. Hắn trước kia luôn luôn coi thương Hy Bình. Nói
thật đối với võ công hắn cao thấp đều không để ý nhưung tại phương diện đàn
ông này độ sức hắn lại rất quan tâm. Lúc trước hắn nghĩ, thuật phòng the của
Tiên Duyến Cốc là tiên hạ đệ nhất, ai ngờ lại xuất hiện một gã Hoàng sắc lang?
Ngẫm lại sáu xử nữ kia, hắn đột nhiên nghĩ mình bị lỗ vốn nhiều quá, vống
tưởng rằng Hy Bình sẽ ở trên người nữ nhân thứ hai mà nhuyễn xuống, ai ngờ
ngay cả ba mươi mốt nữ nhân này cũng không làm hàng phục được hắn? Ài, lỗ to
rồi!

Ti Mô thấy Lãng Vô Tâm trở về, trong ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ, nàng tối hôm qua
ám sát thất bại, lại còn mất đi trinh thao của mình, tại sao lại không thể bi
phẫn chứ? Nàng căm hận nói: “Lãng Vô Tâm, có một ngày ta sẽ giết được ngươi,
vì tỷ tỷ báo thù”

Lãng Vô Tâm cười ảm đảm, nói: “Ti Mô công chủ, cái chết của tỷ tỷ nàng tuyệt
không phải lỗi của ta. Tất cả nữ nhân đã cùng ta đều hiểu một câu danh ngôn:
sau nửa tháng ta sẽ vứt bỏ ngươi, ngươi có nguyện ý không? Tỷ tỷ của nàng cũng
đã nghe qua, nhưng nàng đã nguyện ý. Khi nàng rời bỏ ta cũng rất rõ ràng điều
đó, ai ngờ nàng lại tự sát? Nếu biết sớm nàng là một nữ nhân như vậy lúc trước
ta nhất định sẽ không chạm vào nàng. Ta – Lãng Vô Tâm có thể cho nữ nhân yêu
ta, cũng có thể để họ hận ta nhưng ta không muốn nữ nhân vì ta mà chết.”

Một nữ tử áng chừng hai mươi hai mốt tuổi miễn cưỡng đứng được dậy, đi tới
trước người Lãng Vô Tâm rồi phủ phục vào lồng ngực hắn. Một hồi sau, nàng tại
bên tai hắn nhẹ giọng: “Công tử, tối hôm quả người kia nhất định không phải
chàng, Phương Nhi có thể cảm giác được thân thể hắn so với chàng cường tráng
hơn. Mặt khác dâm căn của hắn cũng rất đặc biệt, mặc dù thiếp biết chàng cũng
là một nam nhân rất mạnh nhưng tối hôm qua nam nhân đó tuyệt đối không phải là
chàng. Chàng lúc yêu đương đều thích ở trong ánh sáng nhưng tối hôm qua người
đó lại không cho phép chúng thiếp thắp đèn, quả thực có chút cưỡng tình đoạt
lý. Công Tử, vì sao lại cho phép một nam nhân khác tiến vào trong thân thể của
Phương Nhi? PHương Nhi mặc dù là nữ nhân từng tại thanh lâu nhưng đã được
chàng chuộc thân, cũng đã đem cái quý nhất dâng hiến cho chàng. Thiếp biết
chàng sẽ không cho phếp thiếp ở cạnh chàng bao lâu nhưng trước khi người chưa
vứt bỏ Phương Nhi, thiếp thầm nghĩ chàng sẽ không cho kẻ khác chạm vào người
thiếp.”

“Không cần nói nữa.” Lãng Vô Tâm che lấy miệng của nàng, hắn không cho phép
nàng nói tiếp. Nữ nhân này càng nói càng xúc động, càng xúc động càng lớn
tiếng. Khó có thể không cho kẻ khác nghe thấy.

Ti Mô muốn giãy da, nhưng lại vô lực, chửi mắng: “Lãng Vô Tâm, ta nhất định
phải giết ngươi.”

Lãng Vô Tâm đẩy Phương Nhi ra cười lạnh: “Nàng sẽ không thể giết được ta, cho
dù nàng ở bên người ta cũng không có cơ hội đâu. Nàng quá yếu, trừ phi nàng
đem cả binh lính xà thần tộc tới bằng không, chỉ dựa vào sức lực của mình nàng
thì tới cả cái lông chân của ta cũng không làm rụng được đâu. Ta cho nàng đi
theo ta bởi ta biết rõ việc đó. Ti Mô công chủ, muốn giết được ta xin trở về
lấy được binh quyền của cha nàng rồi hẵng tính.”

Chúng nữ lúc này đều tỉnh hẳn, nghe được những lời của Lãng Vô Tâm, trong lòng
đều cảm thấy lạnh buốt, nhưng khi các nàng nhớ lại cuồng dã tối hôm qua liền
tha thứ cho hắn. Một nam nhân đã có bản lĩnh như vậy thì đều có thể đối đãi
với nữ nhân như vừa rồi. Rất nhiều lúc, nữ nhân tha thứ cho nam nhân không
phải vì nam nhân kia quỳ dưới chân mình mà trong lúc các nàng ngước lên nhìn
hắn.

Lãng Vô Tâm nhìn chúng nữ trần truồng, nói: “Các nàng đã đói rồi chứ? Mặc quần
áo cùng ta đi ăn cơm chiều, đây có lẽ là bữa ăn cuối cùng. Ai nguyện ý theo ta
hãy ở lại đây thêm vài ngày, nếu muốn đi ta cũng không ngăn trở. Còn nữa, tối
hôm qua sáu nàng đổ máu, ăn cơm chiều xong ta sẽ kêu người an bài các nàng ở
tại Cổ Phong Tạ nơi đây. Nơi đây là phòng khách dành cho nữ nhân, các nàng từ
giờ sẽ không hề là nữ nhân của Lãng Vô Tâm ta, cùng ta không có nửa điểm quan
hệ. Các nàng sau này muốn đi đâu đều tùy tiện, ta mặc kệ”

Sáu nữ hài tử kia – ngoại trừ Ti Mô, trong sâu thẳm ánh mắt đều lộ vẻ bi
thống, trong cái bi thống đó lại có một tia tức giận.

Lãng Vô Tâm không để ý, hắn gọi người đưa sáu nữ hài tử này tới Cổ Phong Tạ,
sau đó cùng với nữ nhân của hắn đi ăn cơm chiều. Ăn xong, nữ nhân còn lưu lại
bên người hắn chỉ có bảy người, trong đó một là Phương Nhi – Lãng Vô Tâm rất
muốn để nàng rời đi, nhưng nàng không có đi lại còn uy hiếp hắn.

Phượng Nhi nói: “Nếu chàng dám đuổi thiếp đi, thiếp sẽ công khai chuyện tối
qua.”

Lãng Vô Tâm đau đầu nói: “Không nói chuyện đó nữa vậy.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.