Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 165: Ma thê chi thuyết – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 165: Ma thê chi thuyết

Đỗ Thanh Phong cùng Độc Cô Phách suất lĩnh đám người Triệu Tử Hào đi trước Đại
Địa Minh. Lạc THổ và Lãng Vô Tâm cũng không tiến vào phong nhân viện, bọn họ
chỉ thông tri với Đỗ Thanh Phong sau đó thì trở về. Sau khi đám bộ đầu gọi
người thu thập những thi thể tán lạc trên mặt đất thì đám người trong phong
nhân viện dùng rất nhiều nước rửa sạch lại.

Hy Bình nằm trên giường, trong phognf của hắn đứng đầy người.

Vết máu trên mặt hắn đã được Đỗ Quyên và Dã Mân Côi rửa sạch, mọi người lúc ấy
ngạc nhiên phát hiện ra những phù thũng trên mặt hắn đã biết mất, khôi phục
lại vẻ tuấn mỹ như thần trước đây của hắn.

Đến giờ nhìn hắn an ngủ trên giường mọi người không thể tưởng tượng được vừa
rồi hắn điên cuồng và tàn bạo như thế nào.

Xuân Yến ngồi ở mép giường, vuốt ve khuôn mặt của hắn, sâu xa nói: “Ngươi cứ
như vậy ngủ đi, hài tử của ta. Mặc kệ lúc ngươi tỉnh là hình dáng gì, trong
lúc ngươi ngủ thì đều là đứa con đáng yêu nhất của ta. Cho dù bàn tay ngươi
thủ đầy máu tươi nhưng trong lòng nương, ngươi vẫn thiện lương trong sáng. Vì
ngươi là hài tử nương yêu thương nhất.”

Xuân Yến nhó rõ lúc Hy Bình còn ở Hoàn Sơn Thôn, trong thú liệp đại hội ngày
đó cũng bởi vì cùng mãnh hổ chiến đấu sức lực tiêu hao mà ngủ say. Hy Bình tuy
không phải là thân sinh nhi tử của nàng nhưng từ nhỏ nàng đã nhìn hắn lớn lên,
trên tình cảm mà nói nàng đối với Hy Bình tình cảm còn vượt xa cả Đại Hải và
Tiểu Nguyệt.

Rất nhiều người không hiểu cảm thán của Xuân Yến nhưng Hoàng Dương và vợ chồng
Hoa Sơ Khai đều hiểu được. Lúc trước Mộng Tình ở Trường Xuân Đường sinh sản
chính là Âu Dương Chân tiếp sinh, Mộng Tình lúc ấy nhờ vợ chống Hoàng Dương
đem Hy Bình ẩn trốn khỏi chốn võ lâm thị phi chính vì sợ dòng máu huyết ma của
phụ thân hắn di truyền lại trên người hắn. Mà sau cái ngày tinh phong huyết vũ
khi xưa hai mươi năm, chẳng hai liệu được Hy Bình lại hồ đồ bước vào chốn
giang hồ này. Tại hôm nay hiện ra cái gốc rễ tàn nhẫn vô nhân tính của dòng
máu huyết ma. Điều này không thể không khiến cho Xuân Yến cảm khái. Dù sao hắn
cũng do một tay nàng nuôi dưỡng thành. Từ sâu thẳm trong lòng mình, nàng đã
cho hắn trở thành chính nhi tử thân sinh của mình, là đứa con nàng yêu thương
nhất. Làm một mẫu thân, vô luận đứa con mình như thế nào, tình mẫu tử lúc nào
cũng chiếm vị trí thứ nhất.

Vưu Túy ngắm nhìn Hy Bình đang ngủ say, nàng đã rất nhiều lần ở trong mơ nhìn
thấy hắn, nhưng cho tới giờ phút này mới cảm nhận hắn là đáng yêu, yên tĩnh
dến như vậy. Có lẽ chính là cái cảm giác mưa tan gió ngừng, vừa rồi Hy Bình
khiến cho nàng chấn động quá lớn, nếu nói lúc trước nàng tưởng rằng mình có
thể đánh thắng Hy Bình thì chỉ là đối với khi hắn bình thường mà thôi. Hy Bình
cũng đã từng nói với nàng rằng hắn quả thực có thể giết được nàng, lúc đó nàng
không tin. Nhưng trải qua trận chiến tại La Phủ cùng huyết tinh hôm nay, nàng
rốt cục cũng hiểu được nam nhân này sở hữu một lực lượng vô cùng cường đại.
Cường đại khiến cho người khác phải khủng hoảng. Thi Trúc Sinh từng nói qua,
hắn là một quái vật không thể dự đoán, lời nói đó của hắn rất đúng, nam nhân
này chính là một quái vật, một kẻ phi thường.

Vương ngọc Phân nhớ lại không lâu trước Hy Bình từng nói – Tuyệt đối so với sự
tưởng tượng của ngươi lợi hại hơn – Những lời này tại hôm nay đã chứng thực,
nàng cho tới giờ chưa từng nghĩ người và thú lại giống nhau như thế, một phần
cuồng dã này lại khiến tâm linh nàng buồn bã.

Tứ Cẩu nhìn trong phòng đầy người, lại thấy Hy Bình vô sự hắn cũng an tâm đem
theo đám nữ nhân của mình về phòng. Vừa mới báo cừu, vô luận là từ thân thể
hay tâm hồn, hắn đều muốn thả lỏng một chút. Thêm nữa, hắn đã một thời gian
không cùng năm thiên trúc mỹ nữ của mình phong lưu, có lẽ phải ôn lại mộng cũ
thôi.

Âu Dương Chân thay Tiểu Nguyệt chữa thương. vết thương của Tiểu Nguyệt không
có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được. Nhưng trong lúc chữa
thương cho Tiểu Nguyệt, nàng lại ngạc nhiên phát hiện ra Tiểu Nguyệt đã mang
thai. nàng chưa từng nghe qua Tiểu Nguyệt có nam nhân, làm thế nào lại mang
thai được? Nàng nghĩ, có lẽ phải tìm cơ hội nói chuyện với Xuân Yến.

Hoa Sơ Khai nhìn mọi chuyện tại Phong Nhân viện đã xong rồi liền cùng với
Hoàng Dương đem theo đám Lôi Long cùng Đại Hải về Đại địa minh. Tuy nói liều
mạng ông không có khả năng,nhưng tứ đại võ lâm có chuyện, Trường Xuân Đường
cũng không tránh được. Huống hồ, trong đám hậu bối này tuy kẻ đánh nhau được
không ít nhưng cũng không ít kẻ vô dụng. Đám người tuổi trẻ này hình như không
để võ lâm chính sự đặt vào trong lòng, bọn chúng chỉ để đám mỹ nhân võ lâm vào
mắt thôi. Có nhiều lúc ông cũng thấy đám tuổi trẻ này khiến cho tổ tiên phải
xấu hổ. Chỉ là, mỗi người lớn đều có cách nghĩ của người lớn, ông đã già rồi,
quản không được chuyện của tuổi trẻ nữa. Chỉ có thể làm hết trách nhiệm của
mình thôi. Khiến cho người vui mừng chính là đám người trẻ tuổi này tuy học
hành không ra gì nhưng cũng không khiến cho võ lâm tứ đại gia mất uy phong –
Người trong võ lâm coi kẻ lợi hại là lão Đại, đây không cần phải nói! Huống
hồ, trong đám trẻ này cũng có một hai tên vẫn còn bình thường, tỷ như là Triệu
Tử Uy, Hoàng Đại Hải, Lôi Long chả hạn! Nếu miễn cưỡng cho là bình thường thì
có thể thêm vào Độc Cô Minh, Hoa Tiểu Ba cũng được.

Hoa Tiểu Ba và Độc Cô Minh liếc nhau, tâm thần tương thông, cùng bám theo mông
của Hoa Sơ Khai rời khỏi.

Triệu Tử Uy nhìn lại, trong lòng cũng quýnh lên: Khốn kiếp, hai tên tiểu tử
kia nhất định là đi tiếp cận Mộng Hương rồi, đừng có cho rằng lão tử không
biết. Nói cái gì mà chỉ có kẻ có mắt nhìn mới có thể thưởng thức mỹ nhân, lão
tử nhìn qua cũng biết Bão Nguyệt và Mộng Hương là tuyệt thế mỹ nhân. Bây giờ
chứng tỏ điều này là sự thật, hai tiểu tử kia liền đem mấy câu lúc trước bỏ
đi, lại có thể quay đầu lại tranh nữ nhân với lão tử. Có lão thiên mới cho các
ngươi tranh.

Triệu Tử Uy trong lòng lại hung hăng nghĩ, phải bám theo mông hai gã Hoa Tiểu
Ba và Độc Cô Minh mới được.

Vương Ngọc Phân nhìn đám nam nhân đã đi hết, cũng xoay người đi ra khỏi phòng
Hy Bình. Rất nhiều nữ nhân cùng nàng đi khỏi. Trong phòng chỉ còn lại đám nữ
nhân của Hy Bình cùng với Âu Dương Chân, Xuân Yến, Độc Cô Tuyết, Đỗ Manh Manh,
Thủy Khiết Thu, Thủy Tiên và kẻ lúc nào cũng ngủ say như chết Hy Bình, còn một
người luôn yên lặng Hoa Tiểu Thiến nữa.

Hoa Tiểu Thiến cũng không liệu được cái gã Đầu heo Hy Bình sau khi lau hết vết
máu lại tuấn mỹ như thế. Dù lcus trước Triệu Tử Hào cũng nói với nàng muội phu
của nàng là một đại mỹ nam, nàng còn không tin. Nhưng tới giờ không tin không
được nữa. Chính nam nhân trước mặt này khi còn trẻ lại khiến nàng thất thân
hay sao?

Âu Dương Chân kéo Xuân Yến sang một bên nói nhỏ: “Tiểu Nguyệt mang thai rồi,
ngươi biết không?”

Xuân Yến rùng mình, nhỏ giọng nói nhỏ vào tai Âu Dương Chân: “Là con của Hy
Bình”

“A?” Âu Dương Chân dường như hiểu được, lạnh nhạt cười nói: “Nguyên lai như
thế.”

Thủy Khiết Thu đột nhiên nói: “Hắn khi nào thì có thể tỉnh lại?”

Không ai trả lời nàng, vì chính họ cũng không ai có thể trả lời vấn đề này
được. Nếu có Tiểu Nguyệt ở đây có lẽ nàng ta mới trả lời được, chỉ là Tiểu
Nguyệt lúc này đang ở một căn phòng khác dưỡng thương.

Âu Dương Chân nói: “Thiến nhi, theo nương đi ra ngoài!”

Hoa Tiểu Thiến phức tạp nhìn Hy Bình lưu luyến một hồi. Sau đó xoay người đi
theo Âu Dương Chân đi ra, nói: “Nương, được rồi, chúng ta đi ra ngoài, con
cũng có mấy chuyện hỏi người.”

“Chuyện gì?”

“Hoa Tiểu Thiến nói: “Tới phòng nương nói sau đi!”

Hai mẹ con rời đi, Xuân Yến liền ngồi xuống mép giường, chờ đợi nhìn đứa con
trai của mình đang ngủ.

Thủy KHiết Thu nói: “Đỗ Quyên, sao hắn lại thành như vậy?”

Đỗ Quyên nói: “Tiểu thư, ta nhất thời cũng không rõ ràng lắm. Người tìm Đõ
Quyên hỏi xem sao. Tiểu Thư, tối qua hắn có đi tới chỗ người đúng không?”

THủy Khiết Thu ưh nhẹ một tiếng, xem như trả lời rồi.

Đỗ Quyên mỉm cười nói: “Thủy Tiên, xem ra khuôn mặt hắn đã khôi phục rồi, sau
khi tỉnh lại hắn có thể tìm người đấy. Tiểu thư, Đỗ Quyên và Thủy Tiên có thể
tạm thời xa người một thời gian được không?”

Thủy Tiên đỏ bừng mặt, hình như rất sợ Hy Bình tỉnh lại lập tức đòi nàng, hai
bàn tay nhỏ lắc lắc cánh tay Khiết Thu, khổ cầu nói: “Tiểu Thư, chúng ta về
đại địa minh đi!”

Thủy Khiết THu nghe xong đỗ quyên nói, trên mặt cũng có chút hồng, cũng nghe
theo Thủy Tiên yêu cầu, cùng với nàng ta đi ra. Khi nàng xoay người rời đi,
còn nói một câu: “Hắn tỉnh lại thì đừng nói cho hắn biết ta đã tới thăm hắn.”

Đõ Quyên nhìn bóng lưng của hai người rời đi, nói: “Chờ chàng tỉnh lại, ta sẽ
nói ngay với chàng là tiểu thư đã tới thăm.”

Thủy Khiết THu không có quay đầu lại, nàng không nghe được lời của Đỗ Quyên,
chỉ là điều này với nàng không nặng yếu lắm. Ngày mai nàng cùng Lạc Thiên đính
hôn rồi. Đây là hiệp nghị giữa cha mẹ nàng và Lạc Hùng. Lạc Hùng cũng không
phải không biết Thủy Khiết Thu là Tuyết Kình thân, chỉ là hắn cần tới thế lực
của Tiên Duyến Cốc. Lạc Thiên cũng vậy, hắn cũng cần Thủy Khiết THu hỗ trợ.
Thủy Khiết Thu thì sao! Đây cũng là nguyện vọng từ nhỏ của nàng, mặc kệ cho
tình cảm của nàng với Hy Bình thế nào, nàng cũng không có khả năng vĩnh viễn ở
cùng với hắn. Ít nhất bây giờ là như thế, còn tương lai – nàng cùng với hắn có
tương lai hay sao? Có lẽ không cso, vì thế hôm nay nàng đã đến đây, cũng là
muốn thông báo việc đính hôn của nàng với Lạc Thiên, nhưng gặp lại Hy Bình bị
mê man bất tỉnh, nàng buông tha hết tất thảy. Vốn dĩ nàng có rất nhiều lời để
nói, nhưng mà cho tới khi đi nàng cũng không nói ra. Có lẽ đời này nàng không
có cơ hội nói ra lời trong lòng mình rồi.

Độc Cô Tuyết đi tới bên cạnh Độc Cô Thi ở mép giường, ngồi xuống, nhìn Độc Cô
Thi đang nằm trên giường nói: “Ngươi là Thi nhi phải không?”

Độc Cô Thi ngạc nhiên nhìn mỹ phụ trông giống với Đỗ Tư Tư này, nàng không
biết đây là cô cô của mình. Từ khi nàng bị Hy Bình giữ lấy thì luôn luôn nằm ở
trên giường, nam nhân này khiến nàng vài ngày không có ngồi dậy được.

Nàng nói: “Người là ai?”

“Ta là Độc Cô Tuyết, ông nội không có kể với ngươi sao?”

Độc Cô Thi trên mặt tràn đầy xúc động, nói: “Người là cô cô? Đây là Thi nhi
lần đầu tiên gặp người. Cô cô, không tưởng tượng được người lại còn trẻ như
thế.”

Độc Cô Tuyết vuốt ve mái tóc của nàng, cười nói: “Đứa nhỏ này quả biết nói
chuyện, sao lại nằm một chỗ bất động như vậy?”

Độc Cô Thi mặt đỏ lên, nhìn Hy Bình nằm trên một cái giường khác chẳng biết
nói thế nào cho phải. Độc Cô Tuyết lại hiểu ra một chút – tiểu vô lại kia quả
thực có tài làm cho nữ nhân nằm tê liệt trên giường.

Độc Cô Tuyết đứng lên, nói: “Thi nhi, Cô cô về đại địa minh trước, sau này cô
cô sẽ thường đến thăm con.”

“Vâng, cô cô đi nhé, Thi Nhi cũng sẽ nhớ người.”

Độc Cô Tuyết vừa đi, Xuân Yến nhìn nữ hài tử ở trong phòng sau đó nói: “Vưu
nhi, Nhu Vân, khi nào con trai ta tỉnh dậy các người hãy chuyển tới nơi này mà
ngủ nhé, được không?”

Vưu Túy không nói gì cả, Thi Nhu vân lại hồng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình,
nói: “A Di, nhu vân không ở chỗ này ngủ đâu, hắn là người xấu, Nhu vân sợ hắn
lắm!”

Xuân Yến cười nói: “ngươi sao lại sợ hắn chứ? Không phải ngươi muốn giết hắn
sao? Nên là hắn phải sợ ngươi mới đúng chứ!”

THi Nhu vân cúi đầu, nói: “Nhu vân cũng hận hắn.”

Xuân Yến nói: “Ta cũng không miễn cưỡng các ngươi. Dù sao các ngươi ở nơi nào
ngủ đối với hắn cũng không ảnh hưởng gì cả. Sau khi hắn tỉnh lại cũng có thể
đi tìm các ngươi. Nhi tử của ta có cái tính xấu thế đấy”

Đỗ Quyên cười nói; “A DI cũng rất xấu a!”

Xuân Yến trả lời: “Tiểu ni tử này, còn bảo ta là A Di? Các người theo bình nhi
nên giống như Đỗ Quyên, Đỗ Quyên, gọi lại một lần xem nào!”

Đỗ QUyên khuôn mặt ửng hồng, có lẽ cao hứng, nói: “Nương!”

Xuân yến mặt mày hớn hở, đứng thẳng người lên, nói: “Các người chiếu cố tốt
bình nhi nhé, Nương phải đi khỏi đây thôi. Manh Manh, ngươi cũng đi cùng nương
chứ?”

Đỗ Manh Manh dạ một tiếng, ôm lấy cánh tay Xuân Yến. Đi ra khỏi phòng tiện thể
khép cửa lại.

Độc Cô Thi không thấy ngoại nhân, hỏi: “Sao trên người chàng lại toàn là máu
như vậy?”

Dã Mân Côi tả lại sự việc hôm nay một lần.

Vì vậy, Độc Cô Thi nhớ lại lần Hy Bình đối phó với Thái Hoa lãng tử, cũng rất
tàn bạo. Nhưng nàng không biết Hy Bình lại đáng sợ như vậy, khi nghe xong vẫn
không biết Hy Bình khủng khiếp như thế, chỉ nói: “Chàng đôi khi là như thế
đấy. Chàng rất ít tức giận, cho dù bị người khác mắng là vô sỉ, tìm tới đánh
nhau, chàng cũng chỉ trương cái mặt của mình ra cười cười mà thôi. Chỉ tới khi
chàng bị kẻ khác thương tổn mới khiến chàng tức giận. Tại Thiên Tự đoạt soái,
chàng vì Tứ Cẩu bị thương mà tức giận, lại vì Tiểu Nguyệt mà không màng sinh
tử. Thật sự, các người nên tin tưởng ta, vô luận chàng đối với người khác tàn
nhẫn ra sao. Đối với chúng ta mà nói chàng đều thiện lương nhất. Trên thế giới
này, không có một ai lại đối với địch nhân và cừu nhân của mình thiện lương
cả.”

Đỗ QUyên cười nói: “Thi thư, cái này chúng ta đều hiểu được, mọi người không
trách chàng đâu. Sao có thể trách chàng được chứ? Dù thế nào chàng cũng là nam
nhân của chúng ta. A! Nhu vân tỉ tỉ, người nói có đúng hay không?”

Thi Nhu Vân sửng sốt một chút, dịu dàng nói: “Uh, ngươi vấn ta hả? Ta sao biết
được? Ta không phải là nữ nhân của hắn!”

Dã Mân Côi trêu nàng ta: “Tiểu Nhu Vân của chúng ta đỏ mặt rồi kìa. Thật đáng
yêu, chờ khi nào Hy Bình tỉnh dậy, ta bảo chàng hôn ngươi vài cái. Di Tiểu Nhu
Vân, ngươi muốn đi đâu thế?”

Nhu Vân nói: “Nhu Vân muốn đi khỏi phòng này, các người đều bắt nạt Nhu Vân.”

Vưu Túy nói: “Ta cũng phải đi rồi, Nhu vân, chúng ta cùng đi.”

Vưu Túy vượt qua THi Nhu Vân, cùng nàng ra khỏi phòng. Dã Mân Côi tiễn các
nàng đi ra, hỏi: “Túy tỷ, đêm nay người có trở lại đây ngủ không?”

Vưu Túy quay đầu lại trả lời: “ Đêm nay hắn chưa tỉnh lại được đâu, thú tính
khi ngủ có lẽ phải một thời gian dài. Trở lại nhân tính chắc phải mai mới
được, ta bị hắn ôm ngủ nhiều lần rồi, lúc hắn ngủ cũng không để người ta nghỉ
ngơi sao chứ?”

“Thế tỷ cứ nghỉ ngơi đi nhé! Hắn tỉnh lại có lẽ một loại thú tính khác muốn
phát tiết đấy.”

Dã Mân Côi đóng lại cửa, chợt nghe thấy Hy Bình kêu: “Nguyệt Nhi… nữ nhân
thối kia dám đả thương Nguyệt Nhi của ta, ta xé ngươi…”

Tam nữ trong phòng đều kinh hãi, tưởng hắn tỉnh dậy, lại phát hiện hắn vẫn ngủ
say, lời nói lúc nãy có lẽ là ngủ mơ!

Dã Mân Côi sững sờ, lẩm bẩm: “Có lẽ lí tính của hắn bị diệt là ở lúc Tiểu
Nguyệt bị thiếu nữ đông dương đả thương. Trước đó có lẽ hắn vẫn còn một tia lí
trí.”

Nàng biết chuyện giữa Hy Bình và Tiểu Nguyệt, Hy Bình với sự tình này không có
giấu nàng.

Đỗ Quyên nói: “Mân Côi tỷ tỷ, muội nghĩ chàng với Tiểu Nguyệt có quan hệ không
tầm thường. tình cảm của Tiểu Nguyệt đối với chàng không giống muội muội đối
với ca ca, đây rốt cuộc là sao vậy?”

Dã Mân Côi do dự một hồi, thờ dài một tiếng rồi đem chuyện của Hy Bình và Tiểu
Nguyệt kể lại. Nàng biết Độc Cô Thi và Đỗ Quyên đều là nữ nhân của Hy Bình,
đều cùng yêu nam nhân này. Nhiều nữ nhân của hắn cũng biết rồi, hai nàng cũng
có quyền được biết.

Độc CÔ Thi cùng Đỗ Quyên nghe xong đều lâm vào trầm tư, sự tình này cũng quá
hoang đường.

Dã Mân Côi thở dài: “Có lẽ các người không thể tiếp thu, nhưng các ngươi cũng
nên giữ bí mật. Chàng giấu rất nhiều người nhưng không giấu chúng ta. Có lẽ
cha mẹ chàng cũng đã biết nhưng họ không nói gì. Ta đoán có lẽ còn có bí mật
bên trong nữa. Các người có phát hiện ra là Hy Bình không giống cha mẹ chàng
hay không?”

Độc Cô Thi trầm tư nói: “Nhớ rõ ở lúc tỷ võ chiêu thân, Từ Phiêu Nhiên có nói
hắn giống như huyết ma Lâm Khiếu Thiên.”

Dã Mân Côi hỏi: “Huyết ma?”

Đỗ Quyên đột nhiên nói: “ Muội nghe sư nương nói song bào thai của người Lạc U
Nhi có nói qua tới huyết ma. Nhớ mang máng khi đó sư nương nói Huyết Ma với
Nguyệt nữ Mộng tình của minh nguyệt phong từng có một đoạn ẩn tình. Mà nương
với mộng tình lại là cựu giao, các nàng có thể có …”

Dã Mân Côi và độc cô thi hai miệng đồng thanh hỏi: “Có thể có cái gì?”

Đỗ Quyên nói: “Ta lần đầu tiên nhìn thấy Mộng tình thì thấy người có chút
quyen mắt. Lúc này nghĩ thấy nàng rất giống Hy Bình. Hơn nữa, nàng nhìn chúng
ta rất thân thiết, giống như đang nhìn con dâu vậy, muội chỉ đoán thế thôi.”

Độc Cô Thi lẩm bẩm: “Huyết ma cùng Mộng Tình? Mộng Tình và nương? Mộng Hương
và Bão Nguyệt từng gọi nương là sư cô. Mà nương cũng sử dụng võ công của Minh
Nguyệt Phong, cái này…?”

Dã Mân Côi thở dài: “Thảo nào cha mẹ đối với chuyện giữa Hy Bình và Tiểu
Nguyệt vờ như không thấy. Xem ra Hy Bình không phải là thân sinh nhi tử của họ
rồi. Trên đời này làm gì có cha mẹ nào chấp nhận cho huynh muội loạn luân
chứ?”

Đỗ Quyên nói: “Các ngươi cũng đều khẳng định rằng Hy Bình là con trai giữa
Mộng Tình và Huyết Ma sao?”

Độc Cô Thi nói: “Từ các dấu hiệu trên mà nhìn thì có thể khẳng định.”

“Vậy thì phiền toái rồi!” Dã Mân Côi cả kinh kêu lên: “Tứ đại thế gia và huyết
ma có môi thù không đội trời chung, mà Hy Bình lại là con trai của Huyết Ma,
vậy thì phải làm sao?”

Tam nữ, ngươi nhìn ta, ta nhìn người. Cuối cùng, người nhỏ tuổi nhất Đỗ Quyên
kiên định nói: “Chỉ còn cách bảo trì bí mật này, mặc kệ chàng là con trai ai,
chàng đều là người ta yêu nhất. Muội mặc kệ là thù hay không thù, muội chỉ
biết chàng là nam nhân của muội, bất kể trường hợp nào muội cũng ở cạnh
chàng.”

Độc Cô Thi nói: “Ta cũng vậy.”

Hai nàng nhìn Dã Mân Côi nói không ra lời, chỉ thấy nàng đi tới mép giường Hy
Bình ngồi xuống, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của hắn, nói: “con trai huyết ma?
Kỳ thật rất nhiều người đều hoài nghi rồi, chỉ là chưa có chứng cứ mà thôi. Ta
chưa thấy qua Huyết Ma, nhưng từ nhỏ ở thần đao môn lớn lên, luôn luôn coi
huyết ma là kẻ thù lớn nhất. Ma tính của hắn thừa hưởng của huyết ma, ta vẫn
như cũ yêu cả ma tính của chàng, yêu tới nhập ma rồi. Đột nhiên ta cũng muốn
nhìn mặt huyết ma kia, nhìn xem hắn có giống kẻ đáng sợ như mọi người thường
nói hay không. Chẳng lẽ huyết ma thật sự không có điểm nào đáng yêu hay sao?
Nhưng vì sao mộng tình lại cam nguyện sinh hạ Hy Bình chứ?”

“Ma có lẽ cũng có lương tâm, cũng có thiện lượng. Hy Bình vốn chính là một kẻ
vô lại thiện lương, nếu trong dòng máu huyết ma không có thiện lương thì làm
sao có thể sinh ra một Hy Bình như vậy? Hoặc là tứ đại võ lâm thế gia đều sai
rồi, năm đó huyết ma cũng phủ nhận không sát hại chưởng môn tứ đại thế gia.
Với cái loại huyết tính này hắn tuyệt đối không thể nói dối, vậy thì ai lại
giết tam đại chưởng môn kia?”

Dã Mân côi thì thào tự hỏi rất nhiều, Đỗ Quyền chờ nàng nói xong, hỏi: “mân
Côi tỷ tỷ, muội không hiểu rõ, rốt ruộc người muốn đối với chàng thế nào?”

Dã Mân côi thở dài: “Ta là người của chàng, là mẫu thân của con chàng. Chàng
là ai không quan trọng, quan trọng là ta thuộc về chàng, việc này ta cũng rõ,
đỗ quyên, ngươi đa tâm rồi.”

Đỗ Quyên áy náy nói: “Xin lỗi, Mân Côi tỷ tỷ!”

Dã Mân Côi vui vẻ ôm lấy nàng ta, cười nói: “Chúng ta đều là nữ nhân của
chàng, ta cũng giống như ngươi yêu thương hắn. Cho dù thế nhân có coi hắn là
ma nhân, chúng ta cũng sẽ trở thành thê tử của ma nhân, gọi là ma thê được
không ?”

Đỗ Quyên và độc cô thi đồng thanh nói: “Hay, chúng ta cùng là ma thê của
chàng, chúng ta là thần canh giữ của chàng.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.