Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 164: Thú Tính Hồi Quy – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 164: Thú Tính Hồi Quy

Quyền đầu của Hy Bình đã đến ngay giữa mặt Mộng Hương, Mộng Hương không thể
tránh khỏi, quyền phong uy mãnh đã hất tung diện sa của nàng để lộ ra nửa
khuôn mặt tuyệt mỹ, chúng nhân kêu lên sợ hãi, quyền đầu của Hy Bình dừng lại
giữ hư không, run run.

Huyết sắc trong mắt ánh lên

Không khí xung quanh như bị ngưng đọng lại.

Thời gian như ngừng lại

Mộng Hương đưa tay trái xé diện sa xuống, chúng nam nhìn thấy rõ diện mạo của
nàng, kinh ngạc không thốt nên lời. (mục quang chúng nam đều quay về phía
khuôn trăng đầy đặn, mỹ miều vô song của nàng.)

Mộng Hương giọng nói như từ trong mộng vọng lại: “Ngươi còn nhớ lời thề của
mình không.”

Huyết hồng trong hai mắt Hy Bình từ từ tan biến, dần dần trở lại thành hai màu
đen trắng, chăm chú nhìn vào Mộng Hương, quyền đầu trên không cũng vô lực từ
từ hạ xuống, cả người yếu ớt tựa vào ngực Mộng Hương rồi bật khóc lớn.

Chúng nhân xung quanh thở phào nhẹ nhõm.

Hoa Tiểu Ba thầm nghĩ: hóa ra ngoài Tiểu Nguyệt còn có Mộng Hương cũng có thể
ngăn Hy Bình phát điên.

Hắn tịnh không hiểu rằng nếu như không phải vì trong sát na sa che mặt của
Mộng Hương bay lên, Hy Bình và Mộng Hương bên trong phòng trong nháy mắt phảng
phất thấy mặt nhau, đã khơi dậy từ đáy linh hồn Hy Bình một chút kí ức không
cách nào xóa bỏ hoàn toàn được, Mộng Hương sợ rằng hương hồn đã sớm ra đi.

Đả đấu tuy đã kết thúc nhưng vẫn còn khiến những người chứng kiến phải cảm
thấy kinh khiếp trong lòng.

Từ dưới đất Mỹ Hạnh Tử bò dậy khởi đao muốn chém chết Hy Bình, bị ca ca của
nàng giữ chặt lại, nàng khóc to: “Muội muốn báo thù cho Sơn Bổn!”

Câu này nói bằng ngôn ngữ Đông dương, khiến đại bộ phận chúng nhân tại đó nghe
mà không thể hiểu, làm sao có thể đoán được tình cảm không bình thường của cô
ta với Sơn Bổn, nhưng Sơn Bổn tựa hồ bị Hy Bình giết hại kia với thiếu nữ này
thực sự có một mối quan hệ thân mật.

Người thanh niên thủ lĩnh dùng tiếng Trung Nguyên nói: “Có thù phải báo, nhưng
không phải là lúc này!”

Hy Bình vừa ngưng khóc, dựa vào ngực Mộng Hương, Mộng Hương hai tay buông
thỏng xuống, không biết là nên ôm hắn hay xô hắn ra, nàng trầm tư một lát, rồi
khẽ đẩy Hy Bình ra, nhìn vào khuôn mặt nhuốm đầy máu của hắn. Lúc này cả hai
mắt hắn đã nhắm nghiền, thật ngạc nhiên là hắn lại lăn ra ngủ. Tiếng thở của
hắn, giống như một đứa trẻ mệt mỏi mà thiếp đi, mặc dù trên mặt vẫn còn vấy
máu của rất nhiều người, trông hắn vẫn thật thanh thản, máu trên mặt nhuốm đỏ
khiến mặt hắn càng thêm diễm hồng, giống như hồng hài nhi đang say rượu vậy!

Trái tim nàng run lên (mềm ra), lập tức dang đôi tay, để thân hình cao lớn của
Hy Bình dựa vào cơ thể mềm mại của nàng, miệng khẽ cất giọng êm ái: “Hắn ngủ
rồi”.

Trì Thương bất chợt ghé vào tai của vị thanh niên lĩnh chủ nói bằng một thứ
tiếng khác: “Điện hạ, cái dã thú chi huyết lại tồn tại trong nội thể của hắn,
một khi bộc phát thì sẽ làm hắn mất đi lý trí, sau đó sẽ khiến hắn trở nên
thật khủng khiếp. Nhưng lại cũng có một khuyết điểm là máu cái dã thú của hắn
một khi dừng lại thì tiềm năng của hắn cũng mất theo, vì thế hắn phải ngủ một
khoảng thời gian để hồi phục. Cho nên bây giờ là cơ hội để có thể giết hắn,
nếu không, sau này có lẽ không thể hạ thủ hắn được nữa.”

Thanh niên trầm ngâm một lúc, bất chợt hỏi: “Dã tính của hắn có thể mọi thời
điểm bạo phát chăng?”

Trì Thương đáp: “Cái sự bạo phát này có lẽ là rất hiếm, tổng quát mà nói, chỉ
khi thật sự phẫn nộ hoặc thật sự nguy hiểm, thì sau đó sẽ bạo phát ra.”

Thanh niên nói: “Với cái đó có thể có cơ hội hạ thủ hắn, nếu như hiện tại động
thủ, chúng ta có lẽ không là đối thủ của bọn người này.”

Trì Thương nói: “Tức sử bính trứ nhất tử, đầu tiên phải giết Hoàng Hy Bình,
không thể chờ hắn tỉnh lại.”

Hai gã dùng ngôn ngữ Đông Dương nói chuyện, ngoại trừ Đông Dương nhân còn
những người khác đều không thể hiểu, nhưng thấy đôi mắt như lang sói của Trì
Thương nhìn lên thân thể Hy Bình trong lòng Mộng Hương, chúng nhân trong Võ
lâm tứ đại thế gia tức khắc phòng bị bọn Đông Dương nhân đột kích. Tất cả là
vì Hy Bình đã giết rất nhiều Đông Dương nhân, dĩ nhiên bọn chúng sẽ không để
qua chuyện này (dịch theo ý hiểu).

Trì Thương cùng Dương Long Quân giống nhau, có lẽ là nhẫn giả (ninja), không
một ai biết như thế nào, chợt hắn biến mất. Khi mọi người còn đang ngạc nhiên,
bỗng nghe “bùng” một tiếng, thân ảnh của Trì Thương bị Mộng Hương xuất ra một
đạo tuyết bạch chưởng kình kích trúng, sắc mặt hắn trắng bệch vì trúng thương
trừng trừng nhìn Mộng Hương. Không thể hiểu nổi tại sao nữ nhân này lại có khả
năng nhìn ra ẩn thân thuật của hắn.

Mộng Hương dùng đôi nhãn thần mỹ lệ nhìn Trì Thương, lạnh lùng gằn giọng nói:
“Nếu ngươi muốn giết hắn ta thì hãy đợi sau khi hắn tỉnh dậy. Bây giờ hắn đang
ngủ li bì, nếu ngươi ra tay lần nữa, hừ!”

Trì Thương nhìn đôi mắt vô cùng mỹ lệ của thiếu nữ, đột nhiên phi thân đến bên
cạnh thanh Niên dùng ngôn ngữ Đông Dương nói: “Điện hạ, nữ nhân này đích thực
võ công cùng vẻ mỹ lệ không gì so sánh được.”

“Lui!” Thủ lĩnh thanh niên trầm giọng hạ lệnh, tả hữu đông dương nhân theo gã
rời khỏi Phong Nhân viện. Khi đến oai phong hơn trăm người, đến khi rời đi
trái phải chỉ còn năm mươi mạng. Một nửa trong số họ đã sớm táng mạng trong
tay Hy Bình.

Mối thù này, không những không thể giải quyết, mà còn sâu sắc hơn.

Tại Phong Nhân viện thấy Mộng Hương cùng Hy Bình đi lại, Xuân Yến cảm kích
nói: “Cám ơn ngươi!”

Mộng Hương điềm nhiên đáp: “Không cần phải cảm ơn, ta cũng không muốn thấy
nhiều người chết trong tay hắn.”

“Thật không nghĩ là tỷ phu của ta lại chết dưới tay người khác, thật là?” Hoa
Tiểu Ba tỏ vẻ thông minh nói, hai cái nhãn cầu của hắn cứ chằm chằm nhìn Mộng
Hương.

Độc Cô Minh ngây dại ngắm nhìn khuôn mặt của Mộng Hương, kinh thán nói: “Mộng
Hương tiểu thư, nàng quả thật là vô cùng đẹp, mãi đến giờ mới có thể nhìn thấy
diện mạo thực của nàng, khiến ta chẳng còn biết phải dùng lời nào để diễn tả
vẻ mỹ diệu của nàng.” Tên tiểu tử này, lúc nào cũng dùng những lời tâm tình
tuyệt vời nhất để tán mỹ nữ.

Mộng Hương chỉ nở một nụ cười nhẹ với hắn lập tức đã khiến trước mắt hắn xuất
hiện vô số vì sao – lập tức ngất xỉu!

Triệu Tử Uy nhìn Mộng Hương, miệng nở nụ cười một cách ngây ngô, như quên hết
tất cả ngôn ngữ.

Đừng nói hai kẻ đó cùng với Hoa Tiểu Ba, cả nhóm người Lôi Long cũng bị vẻ đẹp
của Mộng Hương làm rung động, sự chấn động giống như vừa mới thấy Hy Bình phát
cuồng, có cùng một độ lớn.

Mộng Hương không lý tới những hành động của mọi người, vẫn lãnh đạm nói: “Ai
đỡ hắn?”

Hoàng Đại Hải cùng Lôi Long hai người chợt tỉnh, mỗi người tiến đến một bên Hy
Bình, Hoàng Đại Hải nói: “Lôi Long, ta sẽ đi cùng đại ca.”

Nói xong, hắn mang Hy Bình tiến vào Phong Nhân viện, Vưu Túy, Đỗ Quyên, Thi
Nhu Vân cùng Đỗ Manh Manh đi với họ, Xuân Yến nhìn Mộng Hương một lúc, sau đó
dắt Tiểu Nguyệt cùng Âu Dương Chân cũng hướng về hướng Phong Nhân viện mà đi.

Tứ Cẩu đột nhiên nói: “Mộng Hương, ta có thể cũng gia nhập hàng ngũ những
người theo đuổi nàng?”

Triệu Tử Uy cùng với Triệu Tử Thanh trừng mắt nhìn hắn, hắn liền cười lớn một
tiếng, kế đến Kim thương chậm bước tiến nhập vào Phong Nhân viện, đồng thời
nói: “Lão bà, chúng ta vào xem Hy Bình thế nào!”

Đại Ny không nói gì, mặc nhiên thừa nhận là Thiên Trúc thê tử của Tứ Cẩu đi
vào theo. Triệu Tử Thanh, Dạ Lai Hương cùng Ngọc Điệp tam nữ cùng nhìn nhau,
rồi chuyển thân đi vào.

Độc Cô Minh nhìn Triệu Tử Uy nói: “Chúng ta hà tất phải đối địch với nhau,
huynh hãy trở về với vợ của huynh đi.”

Triệu Tử Uy trừng mắt đi tới đáp: “Ta không thể nào nhường cho ngươi được.”

“Uy ca, ta nhìn ngươi cũng không có muốn ca hát, ha ha!” Hoa Tiểu Ba một mặt
nói thế mặt khác trở nên một kẻ trốn tránh về phía Phong Nhân viện. Nói thật,
Triệu Tử Uy lời nói tuy lớn nhưng nắm tay của hắn lớn hơn nữa, hắn Hoa Tiểu Ba
đầu thì không biết lớn bao nhiêu, khi một quyền to lớn đánh tới, hiện tượng
này giống như người đông dương phá hoại nên bất hảo, thật sự thì cực kỳ bất
hảo.

Độc Cô Phách than: “Cuồng đao Lôi Liệt cuối cùng đã tìm được truyền nhân, tôn
nữ tế này của ta so với cuồng đao thì lại càng cuồng hơn, ha ha, Lôi lão ca
quả nhiên là biết tuyển người.” Ông ta đã sớm quên rằng mình đã từng nói Hy
Bình vốn chẳng ra gì, người già thì thường mau quên, có thể tha thứ trong mọi
chuyện.

Vương Ngọc Phân cười nói: “Ta nghĩ hắn ta đích thực là bị điên.”

“Ta lại nhận ra cái dạng đó, đơn giản là với dã thú không có gì khác biệt.”
Đây là lời của Hoa Tiểu Thiến ở cạnh bên Triệu Tử Hào.

Hoàng Dương nói với nàng ta: “Thiến Nhi, tới đây với sư thúc!”

Hoa Tiểu Thiến đến bên cạnh Hoàng Dương, hỏi: “Sư thúc, có chuyện gì không?”

Hoàng Dương thì thầm bên tai nàng ta: “Hắn ta là nhi tử của sư thúc, con không
nhận ra sao?”

Hoa Tiểu Thiên lắc đầu.

Hoàng Dương nghĩ một lát, rồi tế nhị nói nhỏ nhẹ: “Dù hắn có điên cuồng thế
nào, hắn là nam nhân đầu tiên của con đó, hiểu chưa?”

Hoa Tiểu Thiến sắc diện đột ngột thay đổi, ký ức từ từ hiện ra, hình như nàng
ta đã nhớ lại cái vãng sự mà không thể nào xóa bỏ, nhìn chằm chằm vào Hoàng
Dương một khoảng lâu, rồi hỏi lại: “Sư thúc, Hoàng Hy Bình hắn ta là nhi tử
của người, cái đứa bé đó…..?”

Hoàng Dương gật đầu, trầm giọng nói: “Hiện tại hắn là trượng phu của muội muội
con, con không cần nói nhiều về hắn, dẫu sao hắn không biết gì, và cái không
biết cũng là một lý do, hắn dù sao cũng là một đứa trẻ đáng yêu, con nên biết
điều đó.”

“Con phải đi xem một cái, cái tên hỗn tiểu tử này, dù có chết con cũng nhớ
hắn, vì hắn đã khi phụ con.” Hoa Tiểu Thiến quay người bước đi.

Triệu Tử Hào hỏi: “Sư thúc, người và Tiểu Thiến vừa nói những gì vậy?”

Hoàng Dương vụng về trả lời: “Nói về những chuyện trong quá khứ.” Bất chợt ông
ta lại thấy điều này thật không công bằng với Triệu Tử Hào.

Hoa Sơ Khai giật mình nhìn Hoàng Dương, la lên: “Ngươi thật là hồ đồ.”

Hoàng Dương cúi đầu xuống rồi không nói thêm gì nữa.

“Sự vụ gì đã phát sinh ở đây vậy?”

Đó là thanh âm của Lãng Vô Tâm, hắn và Thủy Khiết Thu, Thủy Tiên cùng Lạc Thổ
tiến đến, làm cho mọi người có chút bất ngờ.

Đỗ Thanh Phong nói: “Có vài tên Đông Dương gây sự ở đây.”

Ông ta đã đơn giản hóa những việc đã xảy ra để kể lại, dĩ nhiên cũng có vài
điều không nên kể ra.

Thủy Khiết Thu đột nhiên nói: “Thủy Tiên, chúng ta hãy vào xem!”

Lãng Vô Tâm cùng Lạc Thổ lúc này không quản đến họ, hai tên lúc này chỉ nhìn
đến Mộng Hương, bốn ánh mắt như bị Mộng Hương hút chặt lấy, họ nhận ra Mộng
Hương từ thân ảnh của nàng, Lãng Vô Tâm không ngăn được đến trước mặt Mộng
Hương, nói: “Mộng Hương tiểu thư, nàng vì ai mà bỏ khăn che mặt vậy?”

Minh Nguyệt Phong vốn có quy định, Nguyệt nữ khi hành tẩu giang hồ thì nhất
định phải đeo khăn che mặt, nếu Nguyệt nữ có thể vì nam nhân nào đó mà nguyện
ý giải khai có nghĩa là Nguyệt nữ đã quyết định lấy nam nhân ấy. Nguyệt Nữ của
Minh Nguyệt Phong cũng có một tình huống khác là không được phép lấy nam nhân
có địa vị thấp hơn, điều này là do Nguyệt nữ đời thứ sáu Mộng Tiên khởi xướng.
Mộng Tiên để tránh khỏi ánh mắt của vô số người trong giang hồ mà mang khăn
che mặt, hướng về phía người trong giang hồ mà lập lời thề rằng, trừ khi có
nam nhân nào khiến nàng cam tâm tình nguyện cởi bỏ khăn che mặt, nàng sẽ lấy
người đó. Còn nếu không ai có thể khiến nàng cởi bỏ khăn che mặt, nàng sẽ
không để lộ ra chân diện mục thực sự của mình. Tuy nhiên, cho đến khi nàng
tuổi già, cũng không một nam nhân nào có thể đến để cởi bỏ tấm khăn của nàng,
cũng bởi vì thế, mà trước khi nàng chết, nàng đã quy định Nguyệt nữ không được
phép thành thân, nhưng đến đời Nguyệt nữ thứ 8 Mộng Tình đã không tuân thủ di
ngôn ấy.

Thực không biết được Mộng Hương có phải cũng như vậy không?

Mộng Hương kéo khăn che mặt lại, nói: “Ta không bỏ khăn che mặt vì ai cả, kể
cả có bỏ ra cũng không nói lên điều gì, Lãng Công tử, ngươi quá đa tâm rồi.”

Lãng Vô Tâm lúng túng chỉ biết cười xòa.

Triệu Tử Uy nói: “Lãng Vô Tâm, ngươi thật là mệt, khi nào Mộng Hương cô nương
muốn cởi bỏ khăn che mặt mà chẳng được, để người ta phải mang khăn che mặt cả
đời chẳng phải là quá khó hay sao?”

Chính Lãng Vô Tâm cũng đang muốn tranh giành cơ hội với hắn, làm sao hắn có
thể chịu phục?

Lãng Vô Tâm đáp: “Nguyệt nữ không thể bỏ khăn che mặt ở bên ngoài, ngươi chẳng
lẽ đến cả điều này cũng không biết hay sao? Đương nhiên, như quả Mộng Hương cô
nương không phải là Nguyệt nữ, tự nhiên không cần phải đeo khăn che mặt, giống
như Mộng Tình hiện tại, bà ta đâu có đeo?”

Triệu Tử Uy nói: “Mộng Hương mới xuất đạo, chắc gì đã là nguyệt nữ, hà tất cô
ấy phải che mặt?”

Lãng Vô Tâm đáp: “Cô ấy đã là nguyệt nữ, đương nhiên phải che mặt.”

Triệu Tử Uy không phục nói: “Sao không thấy Bão Nguyệt giải thích?”

Lãng Vô Tâm trả lời lại: “Nàng ta thích thì ai quản được.”

“Điều đó là kết cục.” Triệu Tử Uy đắc ý nói tiếp. “Khi nào họ thích thì mang,
khi nào tháo xuống, ngươi có quản được không? Ngươi hỏi những lời dư thừa!”

Tại sao Mộng Hương lại tháo khăn ra, mẹ nó, thật là kinh tởm ( tiếng anh kì
quá.. ai xem lại giúp “mụ đích, cú ác tâm đích”)! Triệu nhị công tử từ trong
tâm phát ra lời chửi rủa.

“Vì sao lại phát sanh ra vấn đề này?” Chỉ nói ra vài từ, đã khiến cho con
người khó chịu.

Mọi người nhìn ra đó, nguyên lại là một bộ đầu dẫn một toán quan binh tiến
đến.

Lạc Thổ bẩm lại: “Có một vài tên quỷ tử Đông Dương gây phiền hà ở đây, nhưng
đều bị chúng tôi xử lý cả rồi.”

Tên bộ đầu nghe Lạc Thổ nói xong, cũng quan sát quốc y của mấy thi thể đó,
thật sự mừng rỡ la lên: “Mẹ nó, mấy quỷ tử Đông Dương này chạy vào Trung
Nguyên thật không biết phép tắc gì cả, giết rất tốt! Uy, ta đã nói Lạc thiếu
gia, tại sao không cho người thông báo cho ta sớm, để bọn ta có thể thực hiện
hành động bảo vệ quốc gia, cũng như giúp một phần sức lực?”

Lạc Thổ cười nói: “Ta biết nha môn có nhiều sự vụ bận rộn, nên không dám làm
phiền các người thôi.”

Bộ đầu cười nói: “Đâu có, đâu có, dốc sức vì nước là việc của bản nhân. Các
huynh đệ, đem những thứ này ra ngoài cho chó ăn, mẹ nó, vài con chó kia trong
phủ mấy hôm nay phát tình, cần thiết một lượng lớn hàng để bổ sung tình dục,
chút hàng này vừa hay. Đồ chó đẻ, cái gì, chạy tới lãnh địa của lão tử ồn ào
à, không chết mới lạ!” Lão tử vẫn chưa xuất thủ a!

Mộng Hương nhíu mày rồi nói: “Mộng Hương xin cáo từ!”

Đỗ Thanh Phong đáp lại: “Thật may mắn khi có các người hôm nay.”

“Bảo Nguyệt, chúng ta đi!” Mộng Hương chuyển thân rồi bỏ đi.

Bảo Nguyệt nhìn vào phía trong của Phong Nhân Viên, thở dài một cái, sau đó đi
theo Mộng Hương.

Lưỡng nữ sánh đôi nhau ly khai Phong Nhân Viện, trong lúc đi, Bảo Nguyệt lại
nói: “Tỷ tỷ, muội sợ rằng sẽ có lúc hắn sẽ giết tỷ.”

Mộng Hương đáp: “Hắn không dám đâu.”

Bảo Nguyệt lại nói: “Nhưng hắn ta vừa rồi mất lý trí tại thời điểm đó.”

Mộng Hương nói lại: “Điều này tỷ cũng không thể giải thích với muội được, vô
luận trường hợp nào, hắn sẽ không đánh ta, lý trí của hắn đã bị chôn vùi bởi
vì nữ nhân của hắn bị giết, tỷ cũng sẽ không thể hy vọng hắn lại có thể phẫn
nộ như vậy. Bảo Nguyệt, muội sợ hắn sao?”

Bảo Nguyệt trả lời: “Bảo Nguyệt không sợ hắn, hắn vĩnh viễn sẽ không làm muội
tổn thương.”

Mộng Hương bất chợt u u nói: “Nếu chúng ta bị tổn thương bởi người khác, có
thể hắn cũng rất phiền não?”

Bảo Nguyệt ngây thơ hỏi lại: “Tỷ tỷ, ai sẽ làm tổn thương chúng ta?”

Mộng Hương như không quan trọng đáp lại: “Thì không phải tất cả nữ nhân của
hắn sao!”

Bảo Nguyệt nói: “Tỷ tỷ, tại sao hắn đánh một quyền vào cổ tay người kia lại có
thể khiến cho cả cổ tay đó bốc cháy, nhưng hắn đánh quyền đó vào người khác
lại không xảy ra tình huống như vậy.”

Mộng Hương nói: “Đó là quyền đầu tiên của hắn! Quyền đó của hắn phát ra kèm
theo cả tiếng sấm, lúc đó hắn phải có chút lý trí cuối cùng, Lôi Kiếp đao pháp
của hắn cũng có cùng tính chất như quyền, tạm gọi là Tác Lôi Bạo quyền của hắn
đi, còn như quyền của hắn xuất ra sau đó, lại không hề kèm theo tiếng sấm, đó
là vì hắn đã hoàn toàn mất đi lí tính, sau này chính là quyền của dã thú, bản
năng có thể đánh đá tan thành bột. Lực lượng của hắn, tại thế giới này, là
không ai địch nổi, do đó cái gì bị hắn nắm được đều bị hắn xé ra tan tành.”

Bảo Nguyệt đột nhiên nói: “Muội thích bộ dạng háo sắc và vô lại của hắn, không
thích nhìn hắn sát nhân, lúc hắn sát nhân thì tình cảnh rất khủng bố, mặc dù
muội không sợ hắn, nhưng thật sự không muốn nhìn thấy.”

Mộng Hương nói: “Hắn sau khi tỉnh lại sẽ trở lại là tên vô lại trước kia, thậm
chí vô sĩ ấy, việc hôm nay, ta dám đánh cược rằng, trong kí ức hắn cũng thấy
mơ hồ, nhược hắn có hồi tĩnh lại, hắn cũng sẽ không đáng sợ như thế, cho dù có
thể sử ra Lôi Kiếp Đao Pháp, cũng chỉ có thể xem như một đại cao thủ. Ta tịnh
không e ngại lôi kiếp đao pháp của hắn, ta chỉ sợ sức mạnh và thú tính trong
người hắn, còn một điều, cơ thể hắn hầu như cứng cáp mạnh mẽ không thể thương
tổn. Cho nên, nếu hắn không gây tổn thương người, rất ít người có tài năng làm
tổn thương đến hắn. Quyền vương? Nên gọi là Dã thú vương!”

Bảo Nguyệt nói: “Muội đột nhiên rất thích nghe hắn hát, thật sự, hắn hát tuy
rất khó nghe khiến người nghe nào không cách nào chịu được, nhưng lúc hắn vô
ưu vô lự cùng với một đứa hài đồng (đứa bé) ấu trĩ vô tri tâm hồn cũng rất
đáng yêu, nhìn bọn họ hát gây sự chú ý cũng rất buồn cười.”

Mộng Hương nói: “Sau khi hồi tỉnh hoàn toàn hắn rất ít khả năng trở nên nghiêm
túc, cái kiểu đáng ghét đó chính là tính cách không thể sửa đổi của hắn, mỗi
lần nhớ lại là khiến người khác bực mình.”

Lưỡng nữ vừa đi vừa nói, đã vào đến Đại Địa Minh, rồi trở về phòng, để tái
kiến sư phụ Mộng Tình.

Mộng Tình nói: “Đã trở về rồi! Sư phụ nghĩ rằng hắn ta không hát thì các con
sẽ trở về, không tưởng lại lâu đến thế, đã dùng bữa tối chưa, tại sao không ở
đó dùng cơm tối luôn rồi hãy trở về?”

Bảo Nguyệt nhìn vào Mộng Hương, rồi kể lại những sự tình đã xảy ra ở Phong
Nhân viện.

Mộng Tình lắng nghe, trầm tư một lúc lâu, cho đến khi Bảo Nguyệt cất tiếng
hỏi, thì bà ta sau đó đáp lại: “Mọi việc, sư phụ lại không tưởng được vài sự
tình.”

Mộng Hương hỏi: “Sư phụ, Huyết Ma có phải thật sự khủng bố lắm không?”

Mộng Tình không ngờ được Mộng Hương lại hỏi như vậy, bèn trả lời: “Huyết ma
thật sự không dễ sợ, hắn cũng không mất đi lý tính, tuy nhiên, có thể hài tử
này, sao lại giống như vậy?”

Mộng Hương nói: “Theo đệ tử biết, trong người chàng có ma khí, tà tính và thú
tính bản năng.”

Mộng Tình khẽ nói: “Con người ta ai cũng đều có thiện lương trong tâm, tuy
nhiên từ khi sinh ra nó đã kế thừa dòng máu tàn nhẫn của tổ tiên.”

Bảo Nguyệt biện bác nói: “Không, sư phụ, chắc gì đã như thế, Hy Bình tuyệt đối
không phải con người tàn nhẫn, khi chàng tỉnh ít khi chàng giết người.”

“Nhưng lúc điên cuồng thì sao?”

Bảo Nguyệt nói: “Nhiều người muốn giết chàng, chẳng lẽ chàng bó tay chờ chết.”
Nàng có chết cũng bảo vệ Hy Bình, trong tâm linh cũng như trái tim nàng Hy
Bình rất là quan trọng, vô luận chàng ta làm gì, nàng ta đều nghĩ điều đó là
đúng. (bất luận ai nói xấu chàng, nàng đều không đồng ý)

Mộng Tình đáp lại: “Đừng tranh luận nữa. Ôi! Lúc bắt đầu thật sự không nên,
Hương Hương, hy vọng con sẽ giấu kín chuyện này, con cũng thấy, nếu để người
trong giang hồ biết được thân phân thật sự của hắn ta, thì có biết bao nhiêu
người lại phải chết thêm nữa. Bảo Bảo nói không sai, nhiều người muốn giết
hắn, và hắn đích thị không muốn bị đàn áp, như tổ tiên của hắn, ông ta cũng
hành động tương tự. Có lẽ điều này cũng phải cảm ơn tới Hoàng Sơn thôn và
Hoàng Dương, đã dẫn dắt tích cách của hắn ta trở thành thật vô lại, nhưng ta
lại thích cái tính vô lại hơn, và cũng không muốn hắn trở thành đời tiếp theo
của Huyết Ma.”

Mộng Hương gật đầu, trong khi Bảo Nguyệt lại không rõ ràng, bởi vì, tâm lý của
nàng ta đang không tốt, kháng nghị nói: “Sư phụ, tại sao người lại nói những
lời đó với Mộng Hương, cái đó Bảo Bảo thật sự không hiểu?”

“Đừng nên biết quá nhiều.” Mộng Tình nâng khuôn mặt Bảo Nguyệt lên rồi nói:
“Có muốn sư phụ giải khai cái giao kết của hai đứa tụi con cho con không?”

Bảo Nguyệt hỏi: “Giao kết gì?”

Mộng Hương cất tiếng hỏi: “Sư phụ, người có nói rằng, con và Bảo Bảo có một
ước định với nhau phải không?”

Mộng Tình gật đầu, Mông Hương cúi đầu xuống không nói tiếng nào nữa.

Bảo Nguyệt lên tiếng: “Sư phụ, Bảo Bảo không muốn giải khai, thật sự, Bảo Bảo
phải cùng tỷ tỷ ở chung một nơi.”

“Hương Hương, sao con không nói gì?” Mộng Tình nhìn Mộng Hương hỏi.

Mộng Hương ngẩng đầu lên, trong khóe mắt rướm lệ, nói: “Sư phụ, người muốn bức
ép Hương Hương sao?”

Mộng Tình mỉm cười nói: “hài tử ngốc, sư phụ làm sao lại bức ép con được? Đi!
Chúng ta dùng cơm.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.