Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 16: Như đã từng quen – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 16: Như đã từng quen

Bốn người ngủ đến quên trời quên đất.

Giữa trưa, bỗng một tiếng thét khiến tất cả đều tỉnh giấc. Thì ra cô nương xấu
xí dậy trước tiên, mở mắt thấy mình trần như nhộng nằm bên cạnh một gã đàn ông
xa lạ mới thất kinh la ầm lên.

Lãnh Như Băng nhận ra mình đang rúc đầu vào ngực Hy Bình, trong lòng vừa xấu
hổ vừa tức tối liền giãy ra đứng dậy. Thiếu nữ xấu xí trên mình không một mảnh
vải, toàn thân đau nhừ đến mức không đứng nổi, chỉ nằm tại chỗ khóc thút thít.

Hy Bình lười nhác mở mắt, càu nhàu: “Vừa mới thoát chết đấy, việc gì phải
khóc!”

Thiếu nữ nhìn Hy Bình, đoán chắc hắn là thủ phạm nhưng giờ đây nàng một chút
sức lực cũng không có, chỉ biết ôm mặt khóc ròng. Tiếng khóc của nàng mới bi
thảm làm sao!

Thiếu nữ sư tỉ đỡ sư muội ngồi thẳng lên, vừa mặc lại xiêm áo vừa cố an ủi
nàng. Cô nương xấu xí nức nở bảo nàng không muốn sống nữa. Kẻ xấu xa kia đã
chiếm đoạt nàng, chiếm mất cái trinh trắng của nàng, đoạn cầm kiếm toan tự
vẫn. Thiếu nữ sư tỉ ngăn lại, giằng co một lúc rồi sư muội gục vào lòng sư tỉ
khóc như mưa như gió.

Hy Bình cứ nói khơi khơi: “Nếu không có ta cứu độ thì cô đã thành trinh nữ địa
ngục rồi. Khổ sở suốt hai canh giờ mới cứu được cô, thế mà cô trả ơn ta thế
hả? Còn dám nói ta là đồ xấu xa!”

Cô nương xấu xí vừa ngớt khóc, nghe mấy lời ấy lại gào lên thống thiết rồi
ngất đi. Hy Bình thản nhiên: “Làm cô ta tỉnh lại, chúng ta còn phải lên
đường!”

Thiếu nữ sư tỉ bất đắc dĩ đành lay gọi sư muội. Rốt cuộc cô nương xấu xí tỉnh
lại nhưng vẫn tiếp tục khóc.

Hy Bình nghe tiếng khóc nữ nhân mà không chịu nổi, bèn đứng lên đi ra cửa
động. Bỗng thấy cách không xa lô nhô mấy chục người Địa Táng Môn. Thi Trúc
Sinh cười đểu giả, nheo mắt nhìn hắn: “Quà ta tặng ngươi đêm qua được chứ hả?”

Hy Bình vừa nghe đã nổi xung: “Cút ngay, đồ xỏ lá nhà ngươi. Sư tỉ đẹp thế mà
không hạ độc, lại đi hạ độc sư muội xấu như ma. Định lỡm ta hả?”

Thi Trúc Sinh giang tay cười hà hà: “ Lỗi quá lỗi quá, chỉ vì trời tối nhìn
không rõ ta điểm bừa một người, không ngờ lại là người xấu hả? Rốt cuộc ngươi
có ngủ với người xấu đó không vậy?”

Hy Bình cười méo xệch: “Ngươi thử đoán xem!”

Thi Trúc Sinh nhìn Hy Bình từ đầu đến chân, chau mày: “Đêm qua ta cho cô ta
nuốt “Cực lạc tiêu hồn đan”, nếu trong ba canh giờ không giao hợp với người
khác giới thì sẽ đứt hết kinh mạch mà chết. Ta biết ngươi không sợ độc nhưng
dâm dược lại không phải là độc dược, chỉ có giao hợp mới cứu được cô ta. Nhưng
nếu ngươi giao hợp với cô ta thì độc tính trong Cực lạc tiêu hồn đan sẽ làm
ngươi thoát dương mất hết công lực. Ngươi vẫn còn khơi khơi đứng đây, tức là
đêm qua ngươi thấy chết mà không cứu?”

Hy Bình cười cười: “Phải thế không vậy? Nhà ngươi nghĩ ta thấy chết mà không
cứu hả?”

Thi Trúc Sinh cũng cười khẩy: “Nhìn ngươi có vẻ cường tráng đấy, nhưng khỏe
đến đâu cũng không thể hành lạc được ba bốn canh giờ, trừ phi ngươi là quái
vật!”

Hy Bình gãi đầu gật gù: “Ngươi nói đúng đấy!” Đoạn ngước mắt nhìn lên trời
cao, chỉ thấy một con chim nhỏ vụt qua, bèn ơ hờ lẩm bẩm: “Nếu như ta không ra
tay, liệu cô nàng còn sống đến bây giờ không?”

Thi Trúc Sinh đắc ý: “Nhất định không! Chắc là cô ta đã thành cái xác không
hồn rồi.”

Đúng lúc ấy Lãnh Như Băng xuất hiện, thiếu nữ sư tỉ cũng dẫn sư muội của mình
ra. Khuôn mặt Thi Trúc Sinh đang đắc ý bỗng dưng đông cứng lại, đoạn tái mét
quay đầu nói với Nhị Kiệt: “Đi thôi!”

Cô nương xấu xí gào lên: “Đồ súc sinh, đứng lại nộp mạng cho ta!”

Đoạn vùng ra toan đuổi theo Thi Trúc Sinh, nhưng đã bị sư tỉ ngăn lại, khuyên
bảo: “Phải bình tĩnh mới trả thù được, đợi gặp lại cha mẹ rồi chúng ta trả thù
cũng chưa muộn!”

Hy Bình chêm vào: “Trả thù làm gì, hắn chỉ cho cô uống một viên “Cực lạc tiêu
hồn đơn” thôi mà. Hắn muốn hại ta chứ không phải hại cô đâu!”

Cô nương xấu xí nghe nói lại khóc lên ngất xỉu.

Thiên Kiệt nhìn Thi Trúc Sinh không nói không rằng cứ cúi đầu băng đi, lòng
đầy thắc mắc mới lên tiếng hỏi: “Công tử, lẽ nào chúng ta bỏ cuộc?”

Thi Trúc Sinh thiểu não như con gà chọi bại trận: “Không bỏ cuộc thì còn làm
gì? Cho dù hôm nay có bắt được Lãnh Như Băng thì cũng vô ích thôi!”

Địa Kiệt nhăn tít mày: “Vì sao vậy?”

Thi Trúc Sinh thở dài: “Ngươi có thấy Lãnh Như Băng và con bé ấy thần sắc đã
hoàn toàn bình thường không? Chắc chắn tiểu nữ ấy có trong nguời Cửu dương
trọng thể, không cần giao hợp mà chỉ cần trao đổi âm dương với Lãnh tiện nhân
là cả hai cùng khỏi bệnh. Ài, người tính không bằng trời tính rồi! Bây giờ cả
lũ chúng nó đều khỏe mạnh, không rút đi thì còn biết làm gì? Chuyện đã đến
nước này, hãy về Tổng đàn tính kế khác, rừng còn đó sợ gì thiếu củi!”

Gã cúi đầu đi không nói thêm gì nữa. Nói là về nhà suy tính kế khác nhưng võ
công tuyệt thế đâu phải nói có là có. Địa táng chi khí đã tuyệt đường tu luyện
vì không còn Địa táng hoàn, gã phải làm sao để xưng bá võ lâm đây?

Bỗng “ầm” một tiếng. Mẹ kiếp con bà nó! Gã không để ý bị một cành cây đâm vào
giữa đầu, Thi Trúc Sinh tức tiết chỉ vào gốc cây gào to: “Cả mày cũng chống
lại ta! Nhị Kiệt, mau bật gốc nó lên!”

Hắn giẫm giẫm hai chân, tru tréo như bà già mất gà.

Thi Trúc Sinh thu quân tự lui, Hy Bình kỳ lạ nhưng không muốn đuổi theo, chỉ
nói ngắn gọn: “Đi thôi!”

Thiếu nữ sư tỉ nhìn sư muội ngất xỉu trong lòng, ấp úng: “Thế còn…..”

Hy Bình thở một hơi dài ngán ngẩm, ôm gọn cô nương xấu xí vắt lên vai: “Nào
thì để ta vậy!”

Không hiểu sau thiếu nữ sư tỉ lại tỏ ra tươi tỉnh: “Thế thì ta dẫn đường, ngựa
của chúng ta có lẽ vẫn ở chỗ cũ, ta nuôi chúng nó từ nhỏ nên chúng không bỏ đi
đâu!”

Hy Bình và Lãnh Như Băng đi theo nàng ta, thiếu nữ xấu xí chợt tỉnh lại, hai
tay quờ quạng loạn xạ trên lưng Hy Bình gào đòi xuống đất. Nhưng khi hắn đặt
nàng xuống thì nàng lại ngã lăn ra, Hy Bình buộc lại phải vác cô nàng lên, dọa
nếu còn kêu thì hắn lột hết váy áo.

Một chiêu này quả là linh nghiệm. Cô nương xấu xí nghe thế ngoan ngoãn nằm yên
trên vai Hy Bình, có điều nước mắt cứ tràn trề chảy xuống.

Cả bọn đi tới chỗ đêm qua hai sư tỉ muội giao đấu với Địa Ngục Môn. Hai con
ngựa quả nhiên vẫn còn đó, hai thiếu nữ cưỡi chung một con, Lãnh Như Băng thì
chết cũng không chung ngựa với Hy Bình. Cuối cùng hắn đành buộc nàng vào ngựa
còn hắn thì dắt ngựa đi.

Hai con ngựa đi rất chậm vì phải cõng hai người trên lưng, phần nữa nếu mà
chạy nhanh thì cô nương xấu xí lại hét toáng lên vì đau. Cũng may cả bốn cùng
đem theo lương khô, cho dù không no nhưng cũng tạm qua được một ngày đường.

Mấy người bắt đầu hỏi han tên họ. Hai thiếu nữ, sư tỉ tên Minh Minh, sư muội
gọi là Hiểu Hiểu. Hy Bình tự nhiên nổi hứng nói rằng mình là Hoàng Ngưu, còn
đặt cho Lãnh Như Băng cái tên mỹ miều Băng Băng, Lãnh Như Băng cũng không phản
đối.

Bọn họ đi suốt cả đêm, trưa ngày hôm sau đến được Hoàng Bì Trấn. Việc đầu tiên
là tìm một quán ăn, sau đó mới đi tìm khách trạm.

Tỉ muội nhà kia ở chung một phòng. Lại như lần trước, Hy Bình bắt Lãnh Như
Băng phải ở chung phòng. Tất thảy chúng nhân trong khách trạm đều lắc đầu thở
dài: “Mỹ nhân chim sa cá lặn thế kia lại cặp với với thằng cha xấu như ma mút,
đời chẳng có gì là công bằng cả!”

Vào đến trong phòng, việc trước nhất là ngủ lấy lại sức. Hy Bình trèo ngay lên
giường, thấy “Băng Băng” ngồi gục đầu trên bàn mới hỏi: “Sao không lên giường
mà ngủ?”

Lãnh Như Băng trở về với vẻ lạnh lùng cố hữu: “Ngươi chiếm giường rồi thì ta
nằm sao được?”

Hy Bình hề hề: “Thật vậy không? Ta lại thấy hôm trước nằm trong lòng ta nàng
ngủ rất ngon!”

Lãnh Như Băng tức đến vằn mắt: “Ngươi…..”

Hy Bình nhảy khỏi giường đi về phía Lãnh Như Băng. Như Băng nghĩ hắn sẽ lại
dùng sức bê nàng lên giường liền chau mày thủ thế. Nào ngờ đến bên nàng hắn
chỉ nói nhẹ nhàng: “Đừng có như vậy, nàng đã không thích thì ta nằm dưới đất,
hãy lên giường ngủ đi!”

Lãnh Như Băng chợt cảm thấy chút hụt hẫng.

Vừa rồi trả treo với Hy Bình nhưng thật tâm không phải nàng định ngồi ngủ mà
chỉ muốn Hy Bình bế nàng lên giường. Nếu Hy Bình bế nàng lên, nàng vẫn sẽ giẫy
nhưng là giãy để hắn ôm chặt hơn. Không hiểu vì sao nàng lại như vậy.

Nàng chẳng phải là người lạnh như băng đá đấy sao?

Phòng bên kia, hai sư tỉ muội cùng nằm một giường. Cô nương xấu xí Hiểu Hiểu
vẫn khóc thút thít, hai ngày qua không biết nàng đã chảy bao nhiêu nước mắt.
Minh Minh chỉ biết vỗ về an ủi: “Sư muội chớ thương tâm quá, khóc mãi thế là
tự hủy hoại thân thể đó!”

Hiểu Hiểu liền khóc nức lên: “Mặc kệ muội, thân thể muội không còn lành lặn,
muội cần gì đến nó nữa. Sao tỉ lại bảo người ấy cứu muội? Thà để muội chết
quách đi còn hơn!”

Minh Minh thở dài: “Sư muội à, ta biết chuyện đó sẽ làm muội đau lòng. Nhưng
nếu muội chết đi thì chúng ta càng đau lòng hơn, lẽ nào chúng ta lại bỏ mặc
cha mẹ được?”

Hiểu Hiểu tấm tức: “Thế nhưng sau này em còn gả được cho ai? Người kia vừa già
vừa xấu vừa háo sắc, lại mang theo một cô nương đẹp như vậy. Thật không hiểu
được vì sao cô ấy lại yêu được… hắn ta.”

Minh Minh lắc đầu: “Ta đã nhìn ra, cô nương đó không thích gì gã xấu xí kia
đâu, chẳng qua là hắn tình nguyện làm cho cô ta điều gì đấy thôi!”

Hiểu Hiểu lại nức lên: “Thế tại sao họ suốt ngày ôm nhau, lại còn ngủ với nhau
nữa…..?”

Minh Minh kinh hãi: “Sư muội à, em chớ có ghen!”

Hiểu Hiểu òa khóc, Minh Minh hốt hoảng xin lỗi: “Sư muội ngoan à, chớ có khóc
nữa, ta không có ý gì đâu. Đúng là khuôn mặt anh ta xấu xí quá, nhưng dáng
người lại vạm vỡ cường tráng, chẳng giống gì bốn mươi tuổi cả.”

Hiểu Hiểu chừng như nhớ lại, thắc mắc nhìn Minh Minh: “Tỉ à! Lúc muội và hắn
ta….. Tỉ và cô ấy đều nhìn thấy cả?”

Minh Minh thở dài: “Chính tỉ cởi váy áo của muội ra mà. Sau khi giải huyệt cho
muội, tự muội xông về phía anh ta, lại còn cào cấu cắn xé đòi anh ta ân ái…..”

Hiểu Hiều giơ tay che mặt hét: “Đừng nói, đừng nói nữa!”

Minh Minh vẫn đều đều kể: “Trông muội lúc đó như là bao nhiêu cũng không đủ.
Ta và Băng Băng tiểu thư không nhìn, chỉ nghe một lúc đã không chịu nổi, phải
ra cửa động toạ thiền suốt đêm, thực tình thật là khó chịu. Muội bị trúng độc
không nói làm gì, không hiểu sao anh ta cũng khỏe đến thế, vậy mà lúc đầu còn
nói mình già cả hết xí quách rồi. Giá mà trẻ hơn một chút thì tỉ cũng khuyên
muội chấp nhận đi.”

Hiểu Hiểu giãy lên: “Tỉ à, làm sao muội lại làm vợ đồ xấu xí háo sắc ấy được!”

Minh Minh thở dài: “Còn sao nữa, chẳng phải thực ra muội đã thành vợ anh ta
đấy sao?”

Hiểu Hiểu vùng vằng: “Lão già ấy muội gọi bằng bố được rồi!”

Minh Minh lắc đầu: “Thế mới oan nghiệt! Được rồi, tỉ sẽ tìm cho muội một nguời
trẻ tuổi, có điều muội phải kiên cường lên.”

Hiểu Hiểu chau mặt khổ sở: “Muội đã như thế này rồi, liệu có ai…..”

Minh Minh xoay người ôm lấy hai vai sư muội: “Ngốc à, muội đẹp như thế, có gả
đi một trăm lần vẫn còn gả tiếp được nữa, huống chi mới chỉ có một lần!”

Hóa ra cô sư muội xấu xí ấy lại là một mỹ nhân ư?

Hai tỉ muội ngủ một giấc cho đến chiều tối, sau khi ngủ dậy thế nào lại đem
cơm canh đến phòng của Hy Bình và Lãnh Như Băng. Vừa ăn đôi mắt đẫm lệ của
Hiểu Hiểu vừa nhìn găm vào Hy Bình, không rõ là yêu hay ghét.

Cuối cùng Hy Bình cũng phải thấy nhột nhạt. Cái nhìn của cô gái có vẻ gì đó
thật kỳ lạ, không ngọt ngào cũng không căm hận mà như oán trách hờn tủi thế
nào. Cô nương xấu xí ấy sao lại có đôi mắt mê hồn đến thế? Nhớ tới thân hình
nõn nà của nàng, lòng hắn đột nhiên nóng rực lên, nhưng miệng lại quát nạt:
“Nhìn cái gì? Ăn đi!”

Hiểu Hiểu bị Hy Bình quát lại bắt đầu nước mắt giàn giụa. Đôi mắt của nàng đầm
đìa lệ nhỏ, đẹp đến không ngờ. Minh Minh hốt hoảng buông đũa an ủi. Lãnh Như
Băng lại lạnh lùng: “Ngươi đã cướp đi trinh tiết người ta rẻ rúng như thế,
người ta nhìn một lúc cũng không được hả?”

Hy Bình nhè ra một miếng xương gà, lúng búng: “Nàng nghĩ ta thèm lắm à? Nếu
không vì cứu cô ta thì dù có nhìn ta cũng cóc thèm!”

Hiểu Hiểu lại sụt sịt: “Ngươi tàn nhẫn lắm! Ta đâu cần ngươi cứu? Cớ sao ngươi
lại cứu ta? Ngươi nói đi ta còn gả cho ai được nữa!”

Hy Bình giật mình, gắp miếng thịt gà cho vào miệng nhai một lúc mới lầm bầm:
“Gả cho ai thì gả, chớ gả cho ta!”

Hiểu Hiểu lại khóc rống lên: “Ta thà chết cũng không lấy ngươi, lão già thối
tha xấu xí!”

Hy Bình buông ngay bát xuống, vừa vỗ tay vừa vui vẻ cười: “Có thế chứ! Nhớ
đừng có quên đấy nhé, con gái ta lớn hơn ngươi hai tuổi rồi đấy!”

Hiểu Hiểu không khóc nữa, chợt trừng mắt nhìn Hy Bình: “Thế thì tại sao ngươi
cứ ôm ấp Băng tỉ mãi, lại còn ngủ chung giường nữa?”

Cả ba người há hốc mồm quên cả nhai. Hy Bình suýt nữa ho cả cơm ra bàn, đoạn
đặt bát ôm bụng cười sặc sụa: “Ối giời, hóa ra là cô ghen, bà cố nội ơi!”

Mặt Minh Minh đỏ dừ vì xấu hổ. Hiểu Hiểu vẫn ấm ức nói: “Cho dù ngươi có già
có xấu thì vẫn là người đầu tiên, ta không yêu ngươi thì sẽ căm hận người. Ta
nhất định sẽ bảo nhị ca đánh cho ngươi một trận, đồ độc ác!”

Hy Bình lắc đầu tiếp tục và cơm, đoạn nói khơi khơi: “Gọi ai đến đánh cũng
được, ta chấp hết. Có điều nhanh nhanh biến khỏi mắt ta! Minh Minh, cô đã hứa
không để sư muội quấy nhiễu ta, thế thì ngày mai hãy dẫn em cô đi đi. Ta sợ sư
muội của cô đến lúc nghĩ quẩn lại nằng nặc đòi lấy lão già xấu xí này thì ta
toi đời.”

Lãnh Như Băng bỗng lên tiếng: “Thôi nào ăn cơm đi, đừng đôi co nữa!”

Hai chị em ăn xong về phòng, Minh Minh băn khoăn: “Sư muội, thật sư muội định
bảo nhị sư huynh đánh anh ta một trận?”

Hiểu Hiểu ấm ức: “Muội cũng không biết, thật là tức chết đi được! Đã cướp đi
đời con gái của muội lại còn dám chê muội nữa. Cứ nhìn thấy cái mặt nhơn nhơn
của lão ta là em phát điên lên rồi. Bực quá đi mất…..”

Minh Minh khuyên giải: “Sư muội à, bực tức thì cũng được cái gì nào?”

Hiểu Hiểu chợt lu loa: “Muội chỉ hận không cắn cho hắn được mấy cái!”

Minh Minh dở khóc dở cười, chỉ còn biết lắc đầu: “Ôi chao!”

Hiểu Hiểu vẫn chưa chịu thôi: “Sư tỉ, muội phải làm thế nào đây?”

Minh Minh thở dài: “Về đến sơn trang hãy nói, nôn nóng lúc này cũng được ích
gì?

Hiểu Hiểu bỗng hỏi: “Sau này nếu không tìm thấy hắn thì sao?”

Minh Minh chột dạ: “Muội còn định tìm anh ta? Người ta đã không đến quấy thì
muội nên cám ơn trời đất mới phải chứ? Muội mới mười bảy lại xinh đẹp như thế,
còn thiếu gì cơ hội? Anh ta đã bốn mươi tuổi rồi đó!

Hiểu Hiểu trầm ngâm ngồi thừ ra. Minh Minh lại nói: “Chúng ta cũng phải nhanh
nhanh rời đi. Nếu anh ta biết muội đẹp thế nào thì đồ quỷ háo sắc ấy không
buông tha cho muội đâu!”

Hiểu Hiểu bỗng nghĩ ra điều gì đó, trầm giọng: “Sư tỉ à, liệu hắn cũng có dễ
dàng ra đi không?”

Minh Minh thở dài: “Tỉ cũng ngờ là như vậy, nhưng cũng không biết làm gì hơn
nữa!’

Hiểu Hiểu nói như tự sự: “Muội quan sát kỹ rồi, hắn không tuyệt tình như vẻ
ngoài đâu. À này tỉ, muội dần nhớ lại được rồi, khi… cùng hắn ta muội thấy
rất quen thuộc, có phải trước đây muội đã biết hắn nhưng không nhớ rõ là đã
gặp ở nơi nào phải không?”

Minh Minh dỗ dành: “Hay là kiếp trước em và anh ta đã là vợ chồng? Khi muội
chỉ hành động theo bản năng, cảm giác sau khi tỉnh lại ắt sẽ mông lung quen
biết, có điều gì là kỳ quái đâu? Nghe lời tỉ đi, ngày mai hãy trở về sơn
trang, nếu như muội không có cách nào quên hắn thì chúng ta sẽ tới Trường Xuân
Đường. Từ chỗ chúng ta đến đó cũng chỉ bảy tám ngày mà thôi. Bây giờ thì ngủ
đi, đừng nghĩ lung tung nữa. Trước đây muội có điệu bộ như thế này đâu. Nào…..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.