Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 158: Điệp phi hoa nộ – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 158: Điệp phi hoa nộ

Lãnh Tinh Oánh từ khi ly khai Thần Đao môn quay lại Hồ Điệp phái, quay lại
cuộc sống trước kia. Mỗi ngày đều cùng Biện Mệnh Tam Lang lên giường ân ái, kỳ
thật trong toàn Hồ Điệp phái, trừ việc này, chẳng biết có thể làm việc gì cả.
Môn đồ Hồ Điệp phái đều có thể đóng góp kinh tế, ví dụ như các nữ môn đồ có
quan hệ với các thương nhân giàu có, mỗi khi tụt quần thoát y, là tiền lại tự
nhiên đến.

Lãnh Tinh Oánh biết Hy Bình không chết, điều này làm ả hưng phấn mấy ngày
liền, vì thế trong mấy ngày này, cho dù Biện Mệnh Tam Lang không được khỏe,
nhưng hưng phấn của Lãnh Tinh Oánh không vì thế mà giảm xuống, làm bọn họ lao
động thật là khổ sở. Đỗi với Lãnh Tinh Oánh mà nói, Tam Lang chính là lão công
của nàng, bọn họ thay nhau ân ái với nàng, chỉ cần làm nàng cao hứng, có thể
làm mọi việc — trừ việc ăn phân.

Hồ Điệp Thất Cơ nhất quyết giữ mình, tại Hồ Điệp phái bình tâm đợi Hy Bình, họ
tin rằng Hy Bình sẽ tới thăm họ, lúc trước Hy Bình chả phải đã hứa với họ,
muốn họ trở thành vợ yêu của chàng là gì? Đương nhiên, Ngọc Điệp thực ra là vợ
của Tứ Cẩu.

Mọi việc đang an lành, không ngờ thảm họa kéo đến.

Khi Lãnh Tinh Oánh đang cùng Biện Mệnh Tam Lang chiến đấu sôi sục, đột nhiên
nghe thấy có tiếng ồn ào, nghe như tiếng đánh nhau vang lên không ngừng.

Ngưu Lang nhấc mình ra khỏi nhục thể của Lãnh Tinh Oánh, bốn người vội vàng
mặc y phục, vừa lúc Thất Cơ chạy đến.

Vân Điệp nói: “Phu nhân. Một nhóm Đông Dương võ sĩ đang chém giết xông vào.”

Ngưu Lang giận dữ kêu lên: “Kẻ nào dám lộng thủ dưới cước Ngưu lang ta? Ta sẽ
biến hắn thành một đống thịt!” Nói đoạn, liền lập tức đi ra.

Mọi người cũng lập tức đi ra theo.

Tại cổng trước của Hồ Điệp phái, chỉ thấy 450 võ sĩ Đông Dương đang cùng môn
đồ Hồ Điệp phái chém giết, nhưng theo tình hình này, Hồ Điệp phái không phải
địch thủ của Đông Dương võ sĩ.

Lãnh Tinh Oánh nói: “Dừng tay! Tại sao bọn ngươi vô duyên, vô cớ gây hấn với
bản phái? Bổn phái với bọn người có thù oán gì à?”

Một nhóm 8 người Đông Dương võ sĩ đi ra — trong đó có một thanh niên anh
tuấn, niên kỷ chừng 30, cười khinh khỉnh, nói giọng Trung Nguyên: “Nàng là Hồ
Điệp phu nhân?”

Lãnh Tinh Oánh nói: “Đúng.”

Gã thanh niên vẫy vẫy tay, Đông Dương võ sĩ liền lùi lại, Hồ Điệp phái đã mất
gần nửa số môn đồ, nhưng Đông Dương võ sĩ mới chỉ có một số ít thụ thương.

Gã thanh niên nói: “Ngươi có phải là nhạc mẫu của Hoàng Hy Bình?”

Lãnh Tinh Oánh gật gật đầu, có cái cảm giác đám người này vì Hy Bình mà đến.

Gã thanh niên lại nói: “Hoàng Hy Bình giết hại tiền bối của bọn ta là Dương
Long Quân, ngươi nói xem chúng ta có thù oán không?”

Đúng như ả nghĩ, nguyên lai Dương Long Quân chính là người Đông Dương, đương
thời, Dương Long Quân bị Hy Bình đánh chết, trước lúc nhắm mắt kêu to danh tự
của Hy Bình, để người đi cùng biết là hắn bị giết bởi ai.

Dã Lang cười lạnh nói: “Hóa ra là cừu nhân của cô gia, chính là cừu nhân của
Hồ Điệp phái.”

Gã thanh niên nói: “Ta hôm nay đến Trung Nguyên, sẽ tìm giết Hoàng Hy Bình,
việc đầu tiên sẽ là huyết tẩy Hồ Điệp phái.”

Bên trái gã thanh niên có một thiếu nữ mỹ lệ, nói giọng Đông Dương: “Ca ca,
sao lại cùng ả phế thoại như thế? “

Lũ người Lãnh Tinh Oánh tất nhiên không hiểu nàng ta nói gì, một trung niên võ
sĩ bên phải thanh niên đó nói: “Công chúa của chúng ta nói, không cần phải
cùng bọn ngươi nói lời phế thoại làm gì.”

Thiếu nữ cười nói: “Ô! Quên mất bọn ngươi không biết ngôn ngữ của bọn ta, lần
tới sẽ cải tiến, đến Trung Nguyên phải nói tiếng Trung Nguyên chứ! Tuy nhiên
ngôn ngữ của bọn ta cũng đến từ Trung Nguyên, nhưng ngôn ngữ của bọn ngươi
không tiến bộ nhiều so với chúng ta, ta có thể nghe bọn ngươi nói chuyện,
nhưng bọn ngươi lại không hiểu ta nói gì, đúng là một đám xuẩn trư.”

Tinh Lang cười hoang dại nói: “Cô nương, dường như nàng quên rằng, dã cẩu có
thể nghe được người nói, nhưng người không hiểu chó sủa gì.”

Ngưu Lang tán thành nhiệt liệt, nói: “Tình ca ca, huynh không chỉ nói chuyện
tình ái hay mà còn có thể nói được những lời phản bác thật tuyệt, bội phục,
bội phục!”

Tình Lang nói: “Đa tạ Ngưu đệ đệ, trước mặt mỹ nữ, cho dù muốn chửi người cũng
phải chửi cho đẹp, ai bảo mọi người gọi ta là Tình Lang chứ?”

Cả hai sớm biết hôm nay sẽ phải đánh nhau, người không chết thì ta chết, tại
lúc sanh tử quan đầu, tấm lòng cởi mở, quả như có chánh đạo nhân sĩ tại tràng,
tất sẽ không thể tin nổi. Nên nhớ ba gã bị cả võ lâm thóa mạ này vốn là tam
đại hộ pháp của Hồ Điệp phái, lúc này đối mặt với cái chết, lại xuất hiện
những biểu hiện rất là anh hùng, khí khái.

Lãnh Tinh Oánh nói: “Chuyện này là việc nhà của Lãnh Tinh Oánh ta, bọn ngươi
có thể bỏ qua cho môn đồ của ta chăng?”

Trung niên bên phải thanh niên kia nói: “Sinh mệnh của đại ca ta, trăm mạng
bọn ngươi cũng không đổi được.”

Chúng nhân Hồ Điệp phái liền cảm thấy phẫn nộ, đấu khí tràn ngập trong mắt họ,
dù họ tự biết không địch lại đám Đông Dương võ sĩ, vốn biết không thể sống
được, nhưng vẫn quyết đổi mạng.

Hồ Điệp phái tuy vừa trải qua một trận thảm khốc, nhưng vẫn còn 780 người,
đứng tập trung đằng sau Lãnh Tinh Oánh, lúc này bất giác tiến lên phía trước,
xếp hàng trước mặt Lãnh Tinh Oánh.

Gã thanh niên nói: “Lũ người Trung Nguyên kia, hắc đạo mà cũng có phong cách
của bạch đạo lắm đó, không tưởng bọn ta vì võ lâm mà bài trừ dâm uế, lại gặp
lũ người không sợ chết này, trong lòng thực sự kính trọng, chúng ta sẽ làm cho
bọn ngươi thống khoái ngay đây.”

Lãnh Tinh Oánh nói: “Ta từ khi lập phái, vốn muốn cùng mọi người tại Hồ Điệp
cốc cùng hưởng khoái lạc, nào ngờ mọi người lại vì ta mà Hi sinh, ai da!”

Dã Lang nói: “Bọn ta vốn sống như những người sắp chết, khoái hoạt được ngày
nào thì vui vẻ, nếu một ngày nào không khoái hoạt, thì còn gì là thống khoái.
Phu nhân, Dã Lang không thể bồi tiếp nàng được nữa, nếu như phu nhân có thể
thoát, thì nhờ phu nhân chuyển lời Dã Lang đến cô gia, Dã Lang mong cô gia có
thể chăm sóc phu nhân cả đời, và vì Dã Lang mà báo thù.”

Ngưu Lang thở dài nói: “Thực sự rất muốn gặp lại cô gia, cô gia chính là thần
tượng của Ngưu ta!”

Tình Lang lẳng lặng nhìn Vân Điệp nói: “Thất Cơ, bọn nàng hộ tống phu nhân đào
xuất, bọn ta cùng chúng nhân chặn đường, đừng quản đến chúng ta nữa, nhất định
phải gặp lại cô gia, máu của chúng ta không thể đổ lãng phí được.”. Hắn đột
nhiên nhìn hai người còn lại, cười nói: “Nguyên lai danh tự của chúng ta là
Biện Mệnh Tam Lang, không ngờ kết cục lại giống với cái tên?”

Lãnh Tinh Oánh rơi lệ, kêu lên: “Đi thôi! Chúng ta cùng đi thôi!”

Tình Lang tiến lên phía trước, đồng thời nói: “Vân Điệp, nhớ lời ta nói nhé.”

Ngưu Lang kêu lên hoang dại, xuống tấn, hai chân trụ chắc xuống đất, tập trung
Hỗn Nguyên khí công, toàn lực xuất kích; Dã Lang cúi xuống, hai tay chống
xuống đất, giống như sói hoang lúc săn mồi.

Tình Lang rút bội kiếm, chuyển mình sang bên cạnh Lãnh Tinh Oánh nói: “Phu
nhân, trước kia chúng ta luôn nghe lời nàng, nhưng lúc này, nàng có thể nghe
lời chúng ta một lần được không?”

Lãnh Tinh Oánh trầm mặc, trầm mặc một hồi, rồi nhẹ nhàng gật đầu, nước mắt lã
chã tuôn rơi.

Tình Lang nói: “Anh em, chúng ta với người Đông Dương chơi chút nào, ta vốn đã
không thích gì bọn người vốn lùn lại còn đi thủy hài rõ dài đó, mẹ ơi, bọn này
hết Hi vọng rồi.”

Dã Lang nhấc song thủ lên, thân thể lập tức xông về phía trước, nhằm đám Đông
Dương võ sĩ mà xông vào.

Thấy Dã Lang xuất thủ, chúng đồ Hồ Điệp phái lập tức xông lên, nhằm đám Đông
Dương võ sĩ mà chém giết.

Những Đông Dương võ sĩ này võ công, chiêu thức rất bá đạo, kinh nghiệm chiến
trường cũng lắm, chúng đồ Hồ Điệp phái tịnh không phải là đối thủ, nhưng vì
những lời của Biện Mệnh Tam Lang, bọn họ cảm thấy không sợ hãi gì, hiển nhiên,
đám Đông Dương võ sĩ đó không thể bằng Biện Mệnh Tam Lang, nhưng Lãnh Tinh
Oánh biết rõ, đám 8 người Đông Dương chưa động thủ kia, tất thảy đều là tuyệt
đỉnh cao thủ.

Thất Cơ cùng Lãnh Tinh Oánh chưa xuất thủ, bọn họ nhìn thấy nam nữ Hồ Điệp
phái bị Đông Dương võ sĩ hạ sát, đồng thời nhìn thấy Biện Mệnh Tam Lang chém
giết mà mắt đỏ hồng.

Vân Điệp nói: “Phu nhân, chúng ta chạy theo cửa sau! Chúng ta yểm hộ phu nhân,
sau này gặp được Hy Bình, phu nhân nói với chàng, chúng ta yêu chàng.”

Lãnh Tinh Oánh nói: “Thất Cơ, tấm lòng của bọn ngươi ta xin nhận lãnh, nhưng
mọi người chiến đấu thế này, ta làm sao có thể chạy được chứ? Không phải chỉ
nam nhân mới có thể diện, nữ nhân chúng ta cũng có chứ, chẳng lẽ người ta đánh
thì ta bỏ chạy à? Là ý tứ gì đây?”

Lãnh Tinh Oánh đúng là Lãnh Tinh Oánh, tuy rằng dâm đãng nhưng thực sự rất có
khí phách, tịnh không nghe lời mọi người khuyến cáo, phi thân xông vào chiến
đấu, kiếm của nàng cũng như tên quả là rất lạnh. Thật không thể tưởng, nữ nhân
nhiệt tình trên giường như thế, khi rút kiếm không khí lập tức biến thành lạnh
lẽo, Thất Cơ thấy nàng động thủ, không đứng bảo vệ nữa, xông vào chém giết lũ
Đông Dương võ sĩ.

Thấy 8 người họ xông vào, gã thanh niên Đông Dương võ sĩ đang khoanh tay đứng
xem liền nhăn mặt, nói: “Thanh Điền Quân, Đại Tá, Chánh Tông, Dã Bổn!”

Bên phải hắn liền có 4 người đứng ra, lĩnh mệnh nhập cuộc.

Lúc đó, còn bốn người chưa động thủ, đó là gã thanh niên, trung niên đệ đệ của
Dương Long Quân, mỹ lệ nữ tử ở bên trái gã thanh niên, và một thanh niên có vẻ
bằng tuổi ả, đại khái khoảng 20 tuổi, không nói không rằng, hai mắt nhìn đấu
trường một cách tàn bạo, như sói điên bị thương.

Nữ tử nói: “Ca ca, ta cũng muốn đánh.”

Gã thanh niên nhìn hai bên, bốn người mới xông vào đang cùng giao thủ với Biện
Mệnh Tam Lang, nhưng Lãnh Tinh Oánh và Thất Cơ vẫn là những mối lo lớn, nếu
không sớm trừ khử, có thể toàn quân của họ bị diệt, liền nói: “Được, muội cùng
với Thôn Dã tới giúp Chánh Tông kết liễu 8 nữ nhân kia cho ta.”

“Tuân lệnh điện hạ!” Gã thanh niên tàn khốc bên cạnh thiếu nữ lãnh khốc kêu
lên một tiếng.

Hai người họ liền nhập cuộc, thiếu nữ cùng Lãnh Tinh Oánh giao thủ, Thôn Dã và
Chánh Tông cùng Thất Cơ đối kháng.

Tình Lang đang giao chiến với Thanh Điền, người này trong đám Đông Dương võ sĩ
có thể nói là cao, nhưng cũng rất gầy.

Tình lang một mặt thi triển Thiêu tình kiếm, một mặt nói: “Đất nước nhà ngươi
quả là rất nghèo, nếu không làm sao lại có loại người như ngươi chứ? Người nào
cũng lùn, được người cao thì không có đến nửa mẩu thịt, hơn nữa bọn người rõ
ràng là rất khuyết đức, chẳng có mấy người cao ráo, thành thực mà nói, nhà
ngươi nên trở đao, mổ bụng tự sát đi! Trước mặt người đẹp trai như ta, nhà
người không thấy tự ti à? Thực là ta không nên nói với ngươi, nhà ngươi thật
bất tri đạo lý, hừm, ở nước ngươi, mấy con lợn béo kia nếu không là bảo vật
quốc gia cũng là đặc sản hiếm có.” Tình Lang vừa nói vừa nhìn Ngưu Lang chiến
đấu với Đại Tá, kinh hãi với thân thể phì nhiêu của hắn.

Thanh Điền biết con lợn béo trong mồm Tình Lang chính là võ sĩ Sumo đệ nhất
Nhật Bản Đại Tá, hắn nói: “Nhà ngươi chết đến nơi rồi còn muốn nói lời phế
thoại?” Đao trong tay hắn lập tức chém ra mười đạo, kiếm khí chùm lấy Tình
Lang, rõ ràng là đã điên tiết lên.

Tình Lang nói: “Kiếm pháp của ta vốn là rất có uy lực với phụ nữ, đánh với
ngươi thật là đã giảm sút nhiều, nếu không nhà ngươi sớm đã gặp Diêm La để
ngài điều chỉnh hình dong.”

Ngưu Lang nhọc nhằn kêu lên: “Tình ca ca, huynh nói hay lắm, phải xẻo thịt con
lợn béo này ra mới được, mẹ ơi, hắn vừa vừa nặng vừa lắm mỡ, vừa đánh đã thoát
y chỉ mặc mỗi cái khố trắng, ta thực muốn lột cái khố của hắn ra, để xem em
trai của hắn có béo như vậy không? “

Tinh Lang kiếm vẫn hướng về Thanh Điền chém xuống — không trả lời nổi, xuất
một chiêu mà vẫn dùng để đối phó với nữ nhân, nhắm ngực Thanh Điền phóng tới,
vừa cười vừa nói: “Xuẩn ngưu, sao không lột được quần áo ra cho cân?”

Ngưu Lang nói: “ Nam nhân một khi thoát y, thường là làm việc gì? Tình ca ca,
ta tưởng chỉ có chúng ta có cái tài đó, ha ha, sao con lợn béo này có thể
thoát y nhẹ nhàng như thế nhỉ? Từ từ thôi, lợn béo, Ngưu ta cũng sẽ thoát y,
cho ta chút thời gian, ta sẽ cho nhà ngươi biết thế nào là cơ bắp thực sự.”

Đại Tá tựa hồ hiểu những gì Ngưu Lang nói, tự nhiên dưng cước bộ tại đương
tràng đợi Ngưu Lang thoát y, xem ra hắn thực sự hoan hỉ khi xem nam nhân thoát
y, thật là biến thái.

Trong khi Tình Lang, Ngưu Lang tương bỉ, Dã Lang không được nhàn nhã như vậy.
Hắn vốn là một kẻ lãnh sắc, vốn là không thích ăn nói, chỉ biết xuất thủ,
nhanh chóng sử dụng Lang tê trảo xá nát yết hầu không biết bao người, xông vào
Dã Bổn mà xé, Dã Bổn là một trung niên thấp bé, hắn vốn đang sử dụng một thanh
võ sĩ đao, nhưng tốc độ của Dã Lang là rất nhanh, nên đao của hắn rất khó tiếp
cận Dã Lang, Dã Lãng cũng vô pháp tiếp cận hắn, hai tên 'Dã' này giao chiến
qua lại, khí lực nhanh chóng giảm sút, tựu chung chẳng có chút công hiệu, mồ
hôi chảy ra ướt đẫm y phục, hiển nhiên là chiến đấu rất kịch liệt.

Thất Cơ hiện tại cũng trong tình trạng, tựa hồ cục diện đã cân bằng.

Lãnh Tinh Oánh đối phó với thiếu nữ thực sự là rất gian nan, thiếu nữ này là
phụ nữ duy nhất trong đám người Đông Dương, cũng là người duy nhất dùng kiếm,
Lãnh Tinh Oánh dù sử dụng Lạc Hoa Vô Tình Kiếm nhưng tịnh vẫn không phải là
đối thủ của thiếu nữ này, bởi vì thân pháp của thiếu nữ này phiêu hốt, lúc
kiếm nhanh thì nhanh, lúc kiếm chậm thì chậm, tựa hồ nàng không theo kịp tốc
độ của thiếu nữ nọ. Xem ra võ công thua kém ả rất nhiều, vốn dĩ Lạc Hoa Vô
Tình Kiếm cực kỳ lợi hại, võ công của Tiên Duyên Cốc nam nữ tu luyện riêng rẽ,
sở dĩ Lãnh Tinh Oánh không thể tiếp hội được Tuyết Hoa Xuân Tình Kiếm, là vì
đây là võ công dùng cho nam giới, đương thời Tích Hoa Tú Sỹ chỉ truyền lại cho
nữ đệ tử những võ công vừa đủ, không được cao minh lắm, sau này nhân vì thu
nạp Lãnh Tinh Oánh, Tích Hoa Tú Sỹ đặc biệt tinh tuyển tuyệt học của mình, chế
ra Lạc Hoa Vô Tình Kiếm, truyền cho Lãnh Tinh Oánh, riêng võ công tuyệt học
“Hàn băng thiện”, trên thế gian này,ngoài trừ Lãnh Như Băng thì chỉ có Thủy
Khiết Thu học được.

Phải nói, ngoài khả năng nói chuyện tác ái, Lãnh Tinh Oánh chẳng nói nhiều
chuyện khác, phóng ra chiêu số lệ hại, vốn dĩ có thể hạ gục bất kỳ ai! Chỉ
tiếc, mọi chuyện lại không được như nàng mong muốn.

Thiếu nữ kia tựa hồ không chút nương tay, vì thế Lãnh Tinh Oánh không thể nào
ra tay được, Biện Mệnh Tam Lang thì đang khốn khổ, Thất Cơ nhìn thấy cảnh khổ
của Lãnh Tinh Oánh, nhưng vì bị Chánh Tông và Thôn Dã hai người kìm chân,
không thể thoát thân.

Biện Mệnh Tam Lang đã biết trưởng môn bị nha đầu kia khi phụ, trong lòng như
có lửa đốt, Tình Lang lập tức vung kiếm biến chiêu, kiếm chiêu thay đổi, từ từ
nhằm mi tâm của Thanh Điền hướng tới, Thanh Điền cười lạnh một tiếng, đao pháp
lập tức biến đổi, trong đầu hắn nghĩ, sớm có thể kết thúc bằng một đao vào khe
hở ở ngực Tình Lang, nhưng hắn đã lầm, khi đao hắn đâm vào ngực Tình Lang cũng
là lúc kiếm của Tình Lang xuyên qua trán hắn, óc bắn tóe ra, thân thể hắn đứng
sững tại trường, bất động.

Máu trong ngực Tình Lang trào ra, tưới lên đầu Thanh Điền, làm đỏ hết xác
Thanh Điền, hắn cười nói: “Ta đã nói rồi, ta đích thị là đa tinh mỹ nam, không
thể nào so sánh với đồ xấu xí nhà ngươi, nhìn đi, nhà ngươi vừa so sánh với ta
liền lăn ra chết, ta mà làm chuyện đó thay mẹ ngươi, giúp nhà ngươi nhuộm tóc,
mẹ ngươi phải cúng giấy tiền cho ta đó, ta xuống đó lại cùng ngươi chém giết,
ha ha.” Tình Lang cười nhỏ dần rồi từ từ ngã xuống đất, kết thúc một cuộc đời
đầy phong tình.

Ngưu Lang đang cùng Đại Tá vật nhau theo kiểu sumo — nhà ngươi nắm dải quần
ta, ta nắm khố ngươi, giống như kẻ nào xé được quần của kẻ kia trước thì kẻ đó
là người chiến thắng — điều này không có nghĩa là, tên béo Đại Tá đó không bị
đấm đá, Ngưu Lang sử dụng Hỗn Nguyên Khí Công đấm vào thân thể hắn như đấm vào
tường,rất là phí sức, chỉ biết chơi trò sumo với hắn.

Cái chết của Tình Lang đã làm Ngưu Lang phát nộ, gào lên bi hống: “Tình ca
ca”, tiện thể nắm chặt bạch khố của Đại Tá, toàn thân Hỗn Nguyên Khí Công bạo
phát, chấn khai Đại Tá, chạy đến đỡ thân xác Tình Lang đang quỵ xuống, khóc
thảm: “Ai đã đâm thủng ngực ca ca? Có phải gã đỏ đầu này không?”

Ngưu Lang điên cuồng đấm vào đầu của Thanh Điền, vốn đã là một cái xác không
hồn, làm đầu hắn nát bét như cám, rồi bất ngờ ôm bụng bò ra đất cười điên dại.

Nguyên lai Đại Tá bị hắn nắm khố ném đi đang đứng đần ra xấu hổ, cái thứ giữa
háng hắn và thân thể hắn thực là tương phản, Ngưu Lang nhìn thấy cái thứ đó
của hắn, bất giác cười điên dại đến chảy nước mắt.

Ngưu Lang chỉ vào Đại Tá nói: “Lợn, Lớn béo, cái của ta lúc ba tuổi có thể so
với cái của ngươi bây giờ, nhà người nên đâm đầu vào tường đi, đừng xuất hiện
trước mặt mọi người nữa.” Nói đoạn, hắn chẳng thèm nhìn lại Đại Tá, dùng tay
lau chùi mặt Tình Lang, rồi chải lại tóc cho hắn, nói: “Lúc huynh sống đích
thị là một hình tượng bất hảo, nhưng bây giờ trong ta là hình tượng đẹp nhất,
thôi, huynh xuống đó vui vẻ với quỷ nữ nhé – ách, lợn béo, ngươi dám đánh trộm
ta à?”

Đại Tá trong lúc Ngưu Lang nói đã tiến đến phía sau, bóp chặt lấy họng hắn từ
phía sau, làm cho Ngưu Lang không thể thoát được, Đại Tá kêu lên: “Đã bẻ được
hai tay hắn rồi!”

“Không!” Lãnh Tinh Oánh bi thảm kêu lên, nhưng quả là đã muộn.

Đại Tá hô to một tiếng, hai cánh tay khỏe mạnh cầm võ sĩ đao chém xuống, Ngưu
Lang kêu thảm một tiếng, lập tức hôn mê.

Máu Ngưu Lang từ hay tay tuôn ra ào ạt, Đại Tá cười lạnh buông Ngưu Lang ra,
lơ lớ nói bằng giọng Trung Nguyên: “ Để xem ngươi còn cười được không? “

Ngưu Lang vẫn còn đứng lắc lư, nhìn vào Đại Tá, hai mắt tựa hồ muốn phun máu,
hốt nhiên cười thảm nói: “Là ngươi bức bách Ngưu ta nhé!” Rồi thân thể to lớn
khổng lồ tiến từng bước về phía Đại Tá rồi bất ngờ nhảy tới.

Gã thanh niên kêu to: “Đại Tá, lùi lại.”

“Bang!”

Trán của Ngưu Lang đã đập vào trán của Đại Tá, quả là một cú đập khủng khiếp,
trán cả hai lập tức vỡ nát, hai thân thể khổng lồ đồng thời từ từ ngã xuống.

Lãnh Tinh Oánh bi thống quá độ, nhưng thị không địch lại thiếu nữ kia, Dã Lang
sốt ruột, lang trảo gia tốc, thân thể xông lên, tay trái nhằm bên phải cổ Dã
Bổn đưa tới. Dã Bổn chuyển đao, nhằm tay trái Dã Lang chém tới, bất chợt thấy
thấy ngực đau nhói, thì ra năm ngón tay của Dã Lang đã xuyên thủng ngực hắn,
vô cùng kinh phẫn biến chiêu, hồi đao dùng toàn bộ khí lực còn còn lại chém
thẳng vào người Dã Lang, trong tay Dã Lang đã cầm một trái tim đầy máu — hắn
nắm lấy trái tim, đồng thời dậm chân, đá văng thân thể Dã Bổn ra xa.

“Phu nhân, Dã Lang không thể bồi tiếp nàng nữa rồi.” Dã Lang dùng tay phải nắm
lấy cán đao đang cắm sâu trong người hắn rút ra, hai chân vô lực, đao trên tay
đột nhiên rơi xuống đất, chân không thể giữ được thân thể, từ từ quỳ xuống,
dùng toàn sức muốn đứng dậy lại, nhưng thực sự lực bất tòng tâm, cuối cùng
song nhãn đột nhiên mở to, trán gục xuống cán đao, cuối cùng cũng ra đinh mãi
mãi.

Cái chết của Biện Mệnh Tam Lang làm Lãnh Tinh Oánh toàn thân như phát cuồng,
hàn khí trên thân kiếm xạ xuất, không kể sống chết xông vào thiếu nữ kia,
chẳng quan tâm trên thân đã dính bao nhiêu kiếm.

Thiếu nữ kia đột nhiên nhảy về phía sau, nói: “Nhà ngươi bị mất trí ư?”

Lãnh Tinh Oánh không quan tâm đến ả nói gì, chỉ biết chạy về hướng Dã Lang,
vừa khóc vừa vuốt mắt cho hắn, nói: “Ngươi chết mà còn gì chưa nói à? Ta đang
lắng nghe ngươi nói đây. “

Thiếu nữ quay lại bên cạnh thanh niên kia, nhìn Lãnh Tinh Oánh từ phía sau,
nói: “Đại ca, chúng ta có tàn khốc quá không?”

Gã thanh niên trầm mặc.

Gã trung niên bên cạnh hắn nói: “Công chúa, tinh thần võ sĩ đạo vốn là tàn
nhẫn mà.”

Thiếu nữ phản bác lại: “Đó là việc của nhà ngươi, ta vốn là nữ nhân mà.”

Trung niên kia không dám nói gì nữa, nhân vì hắn đã thấy thiễu nữ thể hiện vẻ
giận dữ — phụ nữ luôn luôn có trái tim mềm yếu.

Thiếu nữ nói: “Ca ca, huynh hãy bảo Chánh Tông và Thôn Dã dừng tay đi! Bọn họ
tựa hồ không kháng cự nữa rồi.”

Gã thanh niên nói: “Ở nước chúng ta, chỉ có những anh hùng tử chết trong chiến
trận, không bao giờ biết chạy trốn, muội muốn bọn hạ phá tiền lệ này chăng?”

Thiếu nữ cúi đầu.

Ngay khi thị cúi đầu, Vân Điệp đột nhiên nói: “Điệp tâm vấn hoa.”

Chỉ thấy Thất Cơ đồng thời lùi lại, nhảy lên cao, chính là họ xuất ra tuyệt
chiêu tối hậu, vốn định đồng quy ư tận — Điệp tâm vấn hoa.

Chánh Tông và Thôn Dã bị bọn họ vây vào giữa.

Bảy nàng bất thình lình nhảy vào, chỉ có Ngọc Điệp và Xuân Điệp còn sống, ngũ
nữ còn lại tan hương nát ngọc, hồng nhan vĩnh thệ.

“Tập hợp mọi người lại, đi thôi. Lãnh Tinh Oánh, phiền ngươi nói với Hoàng Hy
Bình, ta đợi hắn đến, ta muốn sớm gặp mặt các người lần nữa, lúc đó lại thu
giữ linh hồn các ngươi lần nữa! Nói cho ngươi hay, ta vốn là sứ giả địa ngục.”

Gã nói xong, chuyển thân lĩnh suất toàn đội ly khai, khi hắn đến có tầm 560
người, lúc đi chỉ còn lại 340 người, nhưng Hồ Điệp phái thực sự chỉ còn lại 3
người còn sống.

Cái giá phải trả là quá đắt, biết nói với ai đây?

Trong đầu ba nữ nhân đồng thời xuất hiện một hình bóng vừa tuấn mỹ vô cùng lại
mạnh mẽ như dã thú – Hy Bình.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.