Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 151: Hùng tình diệu tâm – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 151: Hùng tình diệu tâm

Độc Cô Tuyết chỉ có một mình ở trong phòng. Thường thì Diệu Duyên vốn ở chung
trong căn phòng này, nhưng lúc tối Vạn Diệu đã cho gọi Diệu Duyên, và có thể
nàng ta sẽ không quay lại ngủ cùng nàng. Nàng dẫu có làm cách gì cũng không
thể ngủ được. Hôm nay tới Đại Địa Minh gặp lại Đỗ Thanh Phong, khiến lòng nàng
không thể nào bình tĩnh. Tuy nói Đỗ Thanh Phong là trượng phu của nàng, cảm
tình của nàng đối với ông ấy vẫn còn tồn tại. Nhưng sự thật thì hai mươi năm
đã trôi qua. Trong hai mươi năm kiếp sống của một ni cô này, nàng vốn đã chẳng
còn quan tâm rằng bản thân mình còn có một trượng phu cùng một nữ nhi trong
nhà. Trời xui đất khiến nàng lại gặp Hy Bình, làm cho Phật duyên của nàng bị
đứt đoạn. Không quản là nàng yêu hay không yêu Hy Bình, trong thân thể nàng đã
mang hài tử của hắn, cũng như thân thể nàng cũng đã đón nhận Hy Bình.

Chỉ là lại tốn tại một vấn đề, nam nhân, người khiến nàng một lần nữa hoài
thai, chính là trượng phu của nữ nhi nàng. Huống hồ nam nhân tên gọi Hoàng Hy
Bình lại còn có rất nhiều thê tử. Nàng có muốn lờ đi cũng không thể lờ đi
được. Làm sao nàng có thể đón nhận được nam nhân trẻ tuổi này cơ chứ?

Đỗ Thanh Phong vốn là mối tình cũ của nàng nhưng lại khiến nàng bỏ đi. Chẳng
nghi ngờ gì việc nàng đối với ông ta cũng có cảm tình, tuy nhiên có một sự
thật trong đó: nàng đối với Đỗ Thanh Phong lại chẳng hề có chút động tình.

Động tình là biểu tượng cho một tình yêu cháy bỏng. Không có nó, tình ái thực
sự là một điều không tưởng.

Sở dĩ đối với Đỗ Thanh Phong, điều khiến nàng còn vương vấn có lẽ là một chút
lưu niệm hoặc cũng có thể là tội lỗi. Đối với Hy Bình, đó là một nguyên tố
hoàn toàn mới xuất hiện trong cuộc đời nàng, là một dạng động tình không thể
thay thế. Dạng động tình ấy thiêu cháy cả thân thể cũng như tâm linh nàng. Lúc
này trong linh hồn nàng, như đang tràn ngập khắp các đạo thần kinh.

Có lẽ đó chính là tình yêu, cũng giống như sự gần gũi.

Đỗ Thanh Phong tựa hồ như đã già. Nhưng nàng thực ra vẫn còn rất trẻ, nữ nhân
chỉ mới ngoài 40 tuổi. Nểu bảo dưỡng tốt, cũng có thế sánh với thiếu nữ đôi
mươi. Điều này rất nhiều nam nhân muốn. Cũng vì thế mỗi khi Đỗ Thanh Phong ở
bên Vương Ngọc Phân cũng chỉ biết thở dài cảm thán vạn phần.

Độc Cô Tuyết biết rằng tự mình sẽ phải đối diện với một số sự tình, nhưng
những sự tình này cũng thật khó để đối diện. Nàng cảm thấy thống khổ, sao lại
có lắm chuyện phải phiền não đến thế.

Con người ta trong lúc cảm thấy phiền não, thì thường thích đi dạo, chầm chậm,
lúc tỏ lúc mờ. Và Độc Cô Tuyết rời khỏi phòng nàng trong đêm.

Đêm nay thật tối, chỉ có sao mà chẳng có trăng.

Nơi Độc Cô Tuyết ở là một tiểu viện của Đại Địa Minh, có tên gọi là Cổ Phong
Tạ. Nơi đây là dành cho các nữ khách, dường như người của Minh Nguyệt Phong và
Vạn Diệu Am được an bài tại chốn này.

Độc Cô Tuyết rời khỏi Cổ Phong Tạ, muốn quên đi mọi chuyện, bỗng nghe thấy có
tiếng người vọng lại từ hoa viên của Đại Địa Minh.

Từ cổng hoa viên nhìn sang, ẩn ẩn ước ước có ánh sáng, Độc Cô Tuyết không nén
được tiến lại, thoáng chốc đã đến bên cổng, cẩn thận nghe ngóng tiếng đàm
thoại bên trong.

Trong hoa viên chỉ có hai người, nàng nghe thấy tiếng thì biết một người trong
số họ đích thị là Mộng Tình của Minh Nguyệt Phong, còn người kia chẳng phải ai
xa lạ, chính là võ lâm minh chủ của Đại Địa Minh, Lạc Hùng

“Đã qua bấy nhiêu năm, những chuyện trước đây chớ nên nhắc lại.” Tiếng Mộng
Tình thở dài.

Lạc Hùng nói:”Thời gian thì đã qua, nhưng tình là vĩnh viễn.”

Mộng Tình đáp:”Có lẽ chỉ là tình của ông đối với ta. Như ông biết đấy, ta vốn
chẳng thể có một chút tình nào.”

“Không, nàng có tình, nhưng không phải dành cho ta, mà là cho một nam nhân
khác.”

Mộng Tình khẩn trương hỏi: “Người mà ông đang nói đến là ai?”

Lạc Hùng nói: “Nàng cùng U Nhi cũng như A Mật Y đều có chung một tình nhân.”

Khu vườn chìm trong tĩnh lặng.

Độc Cô Tuyết không nghĩ rằng Mộng Tình chẳng còn lời nào để đáp trả. Điều đó
chứng minh những lời Lạc Hùng nói là sự thật. Ai ngờ rằng tình nhân của Minh
Nguyệt Phong Mộng Tình cùng A Mật Y lại là một người? Tình nhân của A Mật Y là
Huyết ma Lâm Khiếu Thiên, Mộng Tình chẳng lẽ cũng phải lòng hắn sao? Nhưng U
Nhi là ai?

“Ông biết cũng không ít.” Mộng Tình sau một hồi lâu mới lên tiếng.

Lạc Hùng nói:”Ta vốn cũng không muốn biết quá nhiều. Chỉ có điều những việc
không nên biết thì ta lại biết. Lâm Khiếu Thiên khi bị nàng dẫn võ lâm nhân sĩ
truy sát, hắn đào vong đến Tây Vực, tịnh dưỡng tại Thái Âm giáo. Sau đó hắn
lại lặng lẽ bí mật trở lại Trung Nguyên. Một mình đến Minh Nguyệt Phong khiêu
chiến nàng, nàng và hắn đánh hoà nhau. Và thế là hắn chịu lưu lại Minh Nguyệt
Phong, cái giá phải trả là nàng trở thành thê tử của hắn. Điều này người trong
võ lâm không hề biết. Nhưng Lâm Khiếu Thiên ma tính không trừ. Hắn nửa năm sau
thì li khai nàng, tiếp tục huyết tẩy võ lâm. Sau khi bị người của Võ lâm tứ
đại gia một trận kinh nhân đẩy lùi, khiến tính mệnh hắn gần như khó bảo toàn.
Ai có thể ngờ rằng cuối cùng lại được một người che mặt cứu đi. Nàng vẫn
thường nghĩ tới hắn, phải không?”

Mộng Tình kinh ngạc thốt lên:”Làm sao ông lại biết rõ như vậy?”

Lạc Hùng nói:”Không thực sự rõ, ta chỉ biết được một số chuyện. Nhưng có một
việc mà ta quan tâm nhất, ta lại nghĩ mãi vẫn không minh bạch, đó là tại sao
lại là Lâm Khiếu Thiên mà không phải Lạc Hùng ta?”

Mộng Tình đáp: “Ta đối với hắn cũng không có một chút tình nào, chính là bởi
vì võ lâm, mà phải làm như vậy.”

Lạc Hùng nói:”Hy vọng như thế.”

Mộng Tình hỏi:”ông hẹn ta ra đây, chỉ là để nói những lời này với ta thôi phải
không?”

Lạc Hùng hỏi lại: “Còn chưa đủ hay sao?”

Mộng Tình trả lời: “Như quả không còn chuyện gì khác để nói, Mộng Tình xin
được cáo từ.”

Lạc Hùng than: “Nàng cuối cùng vẫn không thể tiếp thụ ta. Nếu không vì Lâm
Khiếu Thiên, ta cũng thể có được nàng. Nhưng cõi lòng ta lại chẳng được an ủi,
ngay đến đứa em mà ta nuôi lớn thành người là U Nhi cũng chẳng còn lí tới ta
nữa.”

Mộng Tình nói: “Hắn bổn lai đã là một người không may mắn, nếu không đã chẳng
bị người ta gọi là ma đầu. Lạc đại ca, ta quay về đây, hy vọng khi Thái Âm
giáo đánh đến Đại Địa Minh, ông có thể cho họ một con đường lùi.”

Lạc Hùng đáp: “Vì sự an nguy của võ lâm Trung Nguyên, ta có thể sẽ rất tàn
nhẫn.”

“Ta không hy vọng sẽ phải thấy một Huyết ma thứ hai.” Mộng Tình nói xong,
chuyển thân chuẩn bị đi.

Độc Cô Tuyết không dám nán lại nghe tiếp câu chuyện bí mật ấy nữa. Nàng nhẹ
nhàng rút lui trong yên lặng, vừa đi trên đường vừa chìm trong cơn trầm tư,
bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gọi: “Sao nàng lại ở đây?”

Chính là Hy Bình!

Độc Cô Tuyết kinh hỉ vạn phần, nhào vào lòng hắn, hỏi: “Chàng đang tìm ta?”

Hy Bình nói to: “Úi, trọc đầu, có người sẽ thấy mất. Lão công của nàng đang ở
Đại Địa Minh, còn không mau buông ra, muốn doạ chết lão tử hay sao?

Độc Cô Tuyết kéo tai hắn, mắng: “Chàng nói cái gì?”

Hy Bình tiết khí nói: “Không nói gì, nàng thả ta ra trước đã, cứ mỗi lần gặp
là lại thật hung dữ.”

“Chàng nghĩ rằng ta muốn thế hay sao? Chẳng phải là tại chàng cưỡng bức ta à?”
giọng Độc Cô Tuyết bỗng trở nên yếu đuối thấy rõ, như thể hoả khí trước đó đã
đi qua cực điểm! Giống như sự mãn kinh của nữ nhân! Ha ha!

Hy Bình nói: “Nữ nhân các nàng luôn đẩy hết mọi lỗi lầm lên người nam nhân,
ài! Làm nam nhân thật là khó!”

Độc Cô Tuyết cướp lời: “Không rảnh rỗi cùng chàng ở đây nói chuyện nữa, chàng
cùng ta vào trong phòng.” Nàng kéo Hy Bình đi, có lẽ sợ đụng phải bị Mộng Tình
biết được mọi chuyện.

Hy Bình nói: “Nàng trọc đầu này quả thực là lắm chuyện.”

Dù gì hắn cũng bị Độc Cô Tuyết kéo đi, chẳng bao lâu thì đã tới Cổ Phong Tạ.

Độc Cô Tuyết nhìn ngó xung quanh không thấy ai, bỗng thực sự cảm thấy kinh dị
khi nhìn thấy phòng mình có ánh đèn. Nàng bạo dạn bước tới, đến phía trước gõ
cửa, bên trong truyền ra tiếng Diệu Duyên: “Là sư tỷ phải không?”

“Thảm!” Độc Cô Tuyết la thầm.

Diệu Duyên vừa mở cửa, thấy bên cạnh Độc Cô Tuyết là Hy Bình, nhãn tình mở to,
muốn há miệng hét lên. Hy Bình ánh mắt quét qua thật nhanh, một tay bịt miệng
nàng, một tay ôm lấy nàng, kéo nàng vào lại phòng. Độc CôTuyết cũng tiến vào
bên trong, khoá cửa lại.

“Sư muội, ngươi tại sao lại quay trở lại?” Độc Cô Tuyết hỏi.

Diệu Duyến hai tay đang cố kéo tay Hy Bình ra, nên không thể nói được lời nào.

Độc Cô Tuyết ra lệnh:”Hỗn đản, còn không thả sư muội ra?”

Hy Bình đáp:” Nàng ta sẽ la lên.”

Độc Cô Tuyết giận quát: “Ta bảo chàng thả thì chàng thả, chàng chẳng lẽ muốn
làm chết sư muội ta hay sao?”

Hy Bình liền buông tay khỏi miệng Diệu Duyên, Diệu Duyên lập tức cố thở gấp
khó nhọc mà quên luôn cả la lên.

“Vẫn còn một tay.” Độc Cô Tuyết trành trứ cánh tay trái của Hy Bình vẫn còn ôm
người Diệu Duyên, hận hận quát lên.

Hy Bình khẩn nài: “Không buông ra có phải là tốt hơn không?”

Độc Cô Tuyết giận trừng mắt nhìn Hy Bình một cái, nhìn thấy Diệu Duyên không
hề kháng cự, nàng cũng đành để yên cho hắn.

Hy Bình ôm Diệu Duyên ngồi trên giường nói: “Tiểu trọc đầu, sư tỷ nàng nói tối
nay phải ngủ cùng ta ở đây, nàng không phản đối chứ?”

Độc Cô Tuyết phẫn nộ ngồi xuống bên cạnh Hy Bình, nói: “Ta nói rằng phải ngủ
cùng chàng khi nào?”

Diệu Duyên dùng cả hai tay đẩy tay trái của Hy Bình ra, nhưng đẩy cách nào vẫn
bất động, nói: “Ngươi buông tay ra, ta tới ngủ cùng sư phụ.”

“Yên lặng.” Tay phải của Hy Bình giơ lên đưa ngón tay làm dấu bên tai nàng,
miệng phả ra một hơi thở nhẹ, đôi mắt cảnh giác hướng ra bên ngoài.

Độc Cô Tuyết cũng có cùng một dạng thần tình với hắn. Bên ngoài truyền lại âm
thanh của tiếng bước chân. Độc Cô Tuyết biết rằng đó chính là Mộng Tình đã
quay trở lại.

Cho đến khi Mộng Tình đã trở vào phòng, ba người cùng thờ ra một hơi.

Hy Bình nói: “Ai mà muộn như thế này rồi lại còn đi ra ngoài nhỉ?”

Độc Cô Tuyết đáp: “Là Mộng Tình của Minh Nguyệt Phong.”

“Sao?” Hy Bình la lên

Lúc này lại chính là Diệu Duyên bịt miệng hắn lại, chỉ nghe nàng nói: “Đừng to
tiếng, để người ta biết rằng có nam nhân ở trong phòng chúng ta thì không hay
chút nào.”

Hy Bình đẩy tay của nàng ra, kìm giọng nói: “Tiểu trọc đầu, tay nàng mà còn
dám bịt miệng ta lại một lần nữa, ta sẽ không khách khí với nàng nữa đâu. Mẹ
chứ, hiện tại cả đến ni cô cũng dám đoạt đi quyền được nói của ta.”

“Vậy ngươi hãy buông ta ra.” Tiểu ni cô đã lấy lại chút sinh khí.

Hy Bình đơn giản là cởi giày, rồi leo lên trên giường, ôm nàng ngồi trong
lòng, song thủ vòng qua ôm lấy vòng eo của nàng, khống chế sự chống cự, sau đó
nói: “Nàng muốn ta lột sạch y phục của nàng rồi mới chịu yên tĩnh hay sao?”

Diệu Duyên không dám chống cự nữa, chỉ ngồi trong lòng Hy Bình chắp tay bắt
đầu niệm ni cô kinh.

Hy Bình quay sang Độc Cô Tuyết nói: “Sao nàng biết đó chính là Mộng Tình?”

Độc Cô Tuyết bèn đem chuyện bí mật đã nghe được tại hoa viên kể lại.

Hy Bình nói: “Hai phụ tử Lạc gia này cũng ghê gớm thật, người cha thì theo
đuổi sư phụ, đứa con thì theo đuổi đồ đệ. Mộng Hương rắm thối đó đã đến Minh
Ước viện cùng Lạc Thiên hẹn hò, thực muốn chọc tức lão tử!”

Diệu Duyên ngừng niệm kinh, bất mãn lên tiếng: “Người ta ước hội, thì có liên
quan gì đến ngươi?”

Hy Bình gõ nhẹ lên cái đầu trọc của nàng, nói: “Đa sự, niệm kinh của nàng đi!”

Diệu Duyên quay đầu nhìn hắn tức giận một hồi, rồi cũng tiếp tục niệm kinh
tiếp.

Độc Cô Tuyết hỏi: “Giữa Mộng Hương và chàng có quan hệ gì?”

Hy Bình nói: “ Nàng ta cũng giống như nàng, muốn thiến ta. Nàng nói xem giữa
ta và nàng ta có quan hệ gì?”

Độc Cô Tuyết lắc lắc đầu.

Hy Bình trợn trừng mắt lên, giải thích: “Nữ nhân nào dám thiến ta, ta sẽ xâm
phạm nàng ta, đã hiểu chưa?”

Độc Cô Tuyết gật gật đầu. Diệu Duyên bất ngờ cũng gật gật đầu, bởi nàng ta nhớ
lại tình cảnh tại ôn tuyền.

Hy Bình đột nhiên ở bên Diệu Duyên cất giọng nhẹ nhàng: “Tiểu trọc đầu, nàng
có muốn thiến ta không?”

Độc Cô Tuyết lập tức véo mạnh lên đùi Hy Bình một cái. Diệu Duyên thì vờ như
chẳng hề nghe thấy gì, chỉ chăm chăm niệm Phật kinh.

Hy Bình không dám kêu đau, vừa đẩy tay của Độc Cô Tuyết ra, vừa quay sang Diệu
Duyên nói: “Ui, nàng đừng có cố niệm kinh mãi thế, quay ra hồi đáp ta một
tiếng đi.”

“Là ngươi bảo ta phải niệm kinh.” Diệu Duyên mở mắt ra đáp hắn một câu, rồi
nhắm mắt lại miệng lại toàn kinh ngôn.

Hy Bình phiền lòng, một tay nâng mặt nàng lên, hôn lên bờ môi khiến khuôn mặt
nàng đỏ bừng lên. Đoạn hắn buông nàng ra, nhìn thấy đôi môi hồng diễm thơm tho
đầy dục tính đó, cảm thấy có phần đắc ý, cười nói: “Kinh thư có dạy nàng hôn
thế nào không?”

Độc Cô Tuyết mắng: “Cái đồ tiểu phôi đản này, kinh thư đương nhiên không hề có
những thứ bẩn thỉu như vậy.”

Hy Bình hoài nghi, hỏi: “Nhưng tiểu trọc đầu này không phải là chỉ mới hôn lần
đầu mà?”

Độc Cô Tuyết vừa muốn đáp lời, Diệu Duyên đã lửa giận bừng bừng quát: “Ngươi
không phải là lần thứ nhất hôn ta, cái tên hỗn đản này!”

Hay, tiểu ni cô mắng người a!

Hy Bình nhỏ giọng nói: “Đừng làm ồn, có chuyện gì từ từ thương lượng. Vấn đề
của ta là, nàng có muốn thiến ta không?”

Diệu Duyên tiếp lời hắn, một câu: “Không thiến”, khiến cho hắn thất vọng tràn
trề.

Hy Bình tiếc nuối dụ: “Thiến ta hay lắm, ta có thể thiến lại nàng.”

Diệu Duyên nói: “Đừng có lừa ta, sư tỷ thiến ngươi thì ngươi chẳng hề gì. Còn
sau khi ngươi xâm phạm sư tỷ, làm sư tỷ phải hoàn tục, ta không muốn hoàn tục
đâu.”

Hy Bình nói: “Hoàn tục không tốt hay sao? Trên đầu nàng bỗng xuất hiện một
suối tóc dài đen nhánh, nàng nói xem có quyến rũ không?”

Diệu Duyên biện bạch: “Nhưng Bồ Tát không thích có tóc, đó gọi là lục căn vị
tịnh.”

Hy Bình mở to hai mắt, hỏi: “Lại có chuyện như vậy hay sao?”

Diệu Duyên có phần đắc ý đáp: “Ừ! Điều này là ta tự nghĩ vậy.”

Hy Bình thở dài: “Tuy ta không hiểu Phật pháp, nhưng cứ theo lời nàng mà nói,
ta có thể khẳng định, tiểu trọc đầu, nàng vô duyên với cửa Phật. Nói thế ngay
đến Phật có đứng trước mặt nàng cũng phải cảm thấy xấu hổ, gặp người khác làm
sao dám nói ta có dạng đệ tử như thế này chứ? Ngốc nghếch!”

Diệu Duyên chuyển mình qua, ngồi vào trong lòng Hy Bình như trước, miệng đối
miệng cãi lời hắn: “Ta ngốc nghếch sao? Sư phụ nói là ta thông minh nhất đó.”

Tay Hy Bình trượt từ eo xuống diệu đồn của nàng, cười nói: “Thế sư phụ nàng có
nói là nàng khả ái nhất không?”

“Nói rồi.” Diệu Duyên hoàn toàn không quan tâm đến ma trảo của Hy Bình tại đồn
bộ của nàng, chỉ cố chuyên tâm hồi đáp.

Độc Cô Tuyết ở bên cảnh cáo: “Hoàng Hy Bình, nói trước, chàng không được mê
hoặc sư muội ta.”

“Có sao? Ta là dạng người nào lại đi làm chuyện thất đức như thế? Mê hoặc tiểu
trọc đầu? Ôi, thật thất đức.” Hy Bình ôm Diệu Duyên đặt sang một bên, đi giày
vào rồi nói: “Có năm sáu nữ nhân rất cao, họ đang ở viện nào vậy?”

Độc Cô Tuyết trầm tư một hồi, rồi nói: “Có thể ở Tây Lăng viện ở phía Tây của
Đại Địa Minh, chàng và họ quen nhau sao?”

Hy Bình cười nói: “Người đó là Nguyên Chân công chúa, nàng ta luôn suốt ngày
yêu cầu ta cưỡng gian nàng ta!”

Hắn cười lớn bước xuống giường chuyển thân qua ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của
Diệu Duyên để hôn, sau đó buông nàng ra qua hôn Độc Cô Tuyết, đoạn lao vút ra
ngoài cửa.

Độc Cô Tuyết nhìn sang Diệu Duyên mặt đỏ bừng, nói: “Sư muội, muội lúc trước
niệm là loại kinh gì vậy? Sao ta chưa từng nghe muội niệm loại kinh đó bao giờ
nhỉ?”

Diệu Duyên cúi gục đầu xuống đáp: “Muội không biết lúc đó trong miệng muội thì
thầm thứ gì nữa.Chỉ biết rằng khi tay hắn trên người người ta loạn động, trái
tim người ta bỗng loạn lên, trong miệng bỗng xuất ra sáu bảy tiếng lắp bắp.”

Độc Cô Tuyết dịu dàng cười: “Sau này muội sẽ còn loạn nữa.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.