Thi Trúc Sinh không hề thoái lui. Con người gã chưa đạt mục đích thì chưa từ
bỏ dã tâm, chưa phải lúc cùng đường, gã không thể để cho cơ hội ngàn vàng tuột
mất. Chỉ cần còn có một chút hi vọng thì gã cũng cố níu kéo đến cùng.
Theo gã dự đoán, Lãnh Như Băng giỏi lắm cũng chỉ trụ được hai ngày, bởi thế
trong hai ngày đó gã phải tìm cách bắt sống nàng.
Có điều, dùng võ bây giờ e không đắc sách. Tiểu tử quái dị kia đã một hơi đánh
bại “Hợp thần nhất kích” của Tam Kiệt, chuyện mà cả Thi Trúc Sinh cũng khó
lòng làm nổi. Dùng độc dược cũng không ổn, năm thủ hạ của ý trúng “Hàn băng
chỉ” đang nằm rên la chờ chết. Tại sao lại là năm? Bởi đầu lĩnh Triệu Hoài vì
trúng liền hai mũi Hàn băng chỉ đã mất mạng giữa đường, còn ba đứa nữa sau khi
Thi Trúc Sinh từ chối cứu chữa đã rút đao tự tận.
Không phải Thi Trúc Sinh không thể cứu chúng, mà đúng như Lãnh Như Băng tiên
liệu, gã không muốn phí công lực để cứu lũ tép riu. Những thứ không còn giá
trị, tốt nhất là biến cho nhanh khỏi thế giới này!
Bắt đầu từ năm mười tám tuổi, Thi Trúc Sinh ôm mộng xưng bá võ lâm, khôi phục
tiếng tăm của Địa Ngục Môn ngày trước. Gã không muốn giống cha mình, bình bình
sống ngày này qua ngày khác đến hết đời, gã muốn võ lâm phải cung kính tung
hô, Địa Ngục Môn của gã phải tránh được tiếu danh “Quý tộc mạt vận”. Thi Trúc
Sinh không muốn dựa vào dòng dõi mà khoác lên thân mình cái tên “Võ lâm thất
công tử”, gã muốn dựa vào thực lực chính mình để chinh phục võ lâm.
Cha gã đã bạc nhược không nên trò trống gì, còn Thi Trúc Sinh gã nhất định
phải làm nên chuyện!
Thi Trúc Sinh có hơi coi thường cha mình, nhưng gã cũng không thể không khâm
phục ông, bởi Thi Viễn đúng là gã si tình nhất trong thiên hạ. Ngay khi gặp
Diệp Duyên Thuần mẹ gã ông đã bất chấp tất cả theo đuổi đến cùng, cho đến khi
lấy được bà làm vợ.
Suốt cuộc đời, cha gã chỉ có một người đàn bà, chính vì mẹ gã mà cha gã đã
không tu luyện Địa táng chi khí, bởi đó là thứ võ công rất không tốt đối với
nữ nhân phối ngẫu. Cha gã không muốn làm tổn thương mẹ gã, cũng không muốn tìm
kiếm thêm một người đàn bà thứ hai nào.
Khi Thi Trúc Sinh mười ba, mẹ gã qua đời, bằng ấy năm Thi Viễn không hề có ý
định lấy vợ kế. Vì thế mà mặc dù coi thường, Thi Trúc Sinh cũng không thể
không khâm phục cái si tình của cha mình.
Tuy nhiên còn mấy chuyện nữa gã lại không biết.
Khi Thi Viễn và Lạc Hùng tranh nhau Diệp Duyên Thuần, để có thể đánh bại Lạc
Hùng, Thi Viễn đã bắt đầu tu luyện Địa táng chi khí, kết quả đã hại chết một
người đàn bà khác, nhưng vì thế mà suốt đời Thi Viến không động đến võ công
nữa. Còn Lạc Hùng đang si mê Diệp Duyên Thuần, sau khi tình cờ gặp Mộng Tình
Nguyệt Nữ lại quay sang theo đuổi Mộng Tình, vì vậy mà Diệp Duyên Thuần mới
nhận lời lấy Thi Viễn.
Thi Trúc Sinh không hế phục cha, không muốn vì một người đàn bà mà vứt bỏ sự
nghiệp bản thân. Gã là Thi Trúc Sinh, cháu đích tôn của Địa Táng Vương, niềm
hi vọng cuối cùng của Địa Táng Môn, sứ mạng của gã là làm cho Địa Ngục Môn
phát dương quang đại
Bắt Lãnh Như Băng, dùng nguyên âm của nàng bồi bổ âm công bản thân là hi vọng
của gã. Nhưng tên khốn kiếp Hy Bình đã đứng chen vào giữa, gã lại không nghĩ
ra được cách nào nên phải kiên nhẫn chờ, chờ đợi một cơ may nào đó.
Lúc này, trăng đã ngả về tây. Từ dưới chân núi chợt vọng lên tiếng ngựa phi
khi nhanh khi chậm, dần lại gần chỗ Thi Trúc Sinh ẩn nấp. Dưới ánh trăng sáng
hiện ra hai con tuấn mã, trên lưng là hai thiếu niên nam nữ, nam trông làng
nhàng, còn nữ thì vô cùng xấu xí.
Hai người cưỡi ngựa tới chỗ bọn Thi Trúc Sinh mai phục, không bao lâu đã đến
ngay trước mặt chúng. Chợt thấy cỗ xe cháy giữa đường, cả hai nhìn nhau kinh
hãi. Thiếu niên nhân nói bằng giọng non nớt: “Sư muội, ở đây vừa xẩy ra chuyện
gì thì phải?”
Cô nương xấu xí xua tay: “Chúng ta chớ bận tâm quá làm gì, tốt hơn hết là đi
cho mau!”
Hai người đang định thúc ngựa đi qua thì bỗng nhiên mấy chục người hai bên
đường ập tới. Thi Trúc Sinh hiện thân, nhìn hai người cười nham hiểm: “Hai vị
vội vàng làm gì, ta có chuyện muốn thỉnh cầu giúp đỡ!”
Nói xong phất tay ra hiệu, lập tức mấy chục thuộc hạ tản ra vây chặt hai
người. Đôi huynh muội cũng ngay tức thì rút kiếm chuẩn bị chiến đấu.
Chàng thiếu niên nghiêm giọng: “Chúng ta không cừu không oán, hà tất phải nhìn
thấy máu chảy. Các ngươi hãy tránh đường!”
Thi Trúc Sinh nhìn trăng rồi lại nhìn hai người, thản nhiên: “Trăng đêm nay
sao mà đẹp thế! Ta không muốn đánh, chỉ nhờ hai người giúp một việc thôi. Bắt
đầu nhé!”
Ba từ cuối là nói với thuộc hạ của gã. Bốn năm chục người ùa tới. Dưới ánh
trăng, đao kiếm hoa lên loang loáng.
Võ công đôi huynh muội xem ra cũng không tồi, mấy chục tên Địa Ngục Môn một
lúc vẫn không làm gì nổi, thậm chí còn bị thương đến bảy tám tên. Trận đấu
diễn ra một lúc, bọn Thi Trúc Sinh tách được hai người ra, mỗi người bị cả
mười mấy lâu la Địa Ngục Môn vây chặt, nhưng cả hai vẫn ngoan cường chiến đấu.
Lúc này Thi Trúc Sinh mới gật đầu với Nhị Kiệt hai bên, hai tên liền bay vào
vòng chiến cùng tấn công thiếu nữ.
Thêm hai cao thủ, không bao lâu thiếu nữ bắt đầu đuối sức, tay chân luống
cuống. Thi Trúc Sinh nhân khi nàng không để ý bất ngờ nhập nội điểm huyệt. Địa
Kiệt giữ lấy cô nương đang chực ngã, Thi Trúc Sinh nhanh tay lấy ra một viên
thuốc ấn vào miệng nàng.
Phía bên kia, chàng thanh niên đánh nhầu mấy đường kiếm rồi lao về phía sư
muội, hét lớn: “Các ngươi vừa cho sư muội ta uống thuốc gì?”
Địa Kiệt chặn đầu ngăn chàng ta lại. Thi Trúc Sinh cười đắc chí: “Chỉ là một
viên thuốc thông thường thôi, nhưng hai canh giờ sau nếu không giải độc thì
chưa chừng sẽ chết, mà chết rất khó coi đó.”
Gã ngừng giây lát rồi tiếp: “Nhà ngươi nên ngừng tay đi, bằng không đừng trách
sư muội nhà ngươi tại sao lại chết!”
Thiếu niên chần chừ giây lát rồi nhét kiếm vào vỏ. Địa Kiệt đẩy cô nương xấu
xí cho nàng. Thiếu niên đỡ sư muội, đoạn giơ tay toan giải huyệt. Thi Trúc
Sinh vội ngăn lại:
– Ấy chớ, tốt nhất cứ để nguyên sư muội ngươi đấy, mang cô ta đi thẳng về
phía kia. Chừng hai dặm nữa có một hang động, trong động có một người có thể
cứu được cô ta. Cố mà cầu xin hắn ta, tạm biệt!
Lại một lần nữa Thi Trúc Sinh dẫn thuộc hạ biến mất trong đêm. Chàng thiếu
niên lo lắng nhìn sư muội thở dốc, chàng không biết ban nãy bọn chúng đã cho
sư muội uống gì, nhưng chắc chắn phải là thuốc độc.
Chàng bế sư muội lên, theo hướng Thi Trúc Sinh chỉ đi tới. Thân hình gầy gò
như thế mà chàng bế một người chạy cứ như bay.
Đang ngủ chập chờn, chợt ngoài động có tiếng gọi, Hy Bình mở mắt thấy một
thiếu niên gầy còm bế một cô nương đi đến. Hắn bèn lay Lãnh Như Băng dậy.
Lãnh Như Băng nghe có người, vội vàng ngồi lên mặc lại xiêm áo. Hy Bình cứ để
mình trần đi ra cửa động, hất hàm: “Có chuyện gì vậy?”
Chàng thiếu niên sợ sệt: “Ta không phải là….. Người ta bảo ở đây có người có
thể cứu được sư muội ta khỏi độc. Ta đến nhờ các vị giúp đỡ.”
Chàng nhìn nhanh vào động, đoán hai người này vừa ôm nhau nằm ngủ, quần áo còn
vương vãi trên đất. Chắc chàng đã làm gián đoạn mộng Vu sơn nên người đàn ông
kia đang có vẻ bực dọc.
Hy Bình vừa nghe đã khoát tay lia lịa: “Đi đi! Cái gì là thuốc giải độc? Ta
đây không có!”
Chàng thiếu niên thất sắc: “Nhưng…..”
Lãnh Như Băng đã mặc xong xiêm áo, đi đến trước mặt đôi huynh muội, hỏi:
“Chúng ta chẳng có thuốc giải độc nào cả, tiểu huynh đệ nghe ai nói vậy?”
Chành thiếu niên kể lại toàn bộ sự việc, đoạn cầu khẩn: “Xin hai vị hãy nhón
tay làm phước, không thì sư muội tôi chết mất!”
Lãnh Như Băng chau mày: “Tiểu huynh đệ có lửa không?”
Chàng thiếu niên đáp ngay: “Có!” Lãnh Như Băng liền phân phó: “Đặt cô ta
xuống, đi tìm một ít củi khô vào đây nhóm lên, chúng ta cùng nhìn xem có cách
gì không.”
Chàng thiếu niên líu ríu làm theo, Lãnh Như Băng nói với Hy Bình: “Xem ra lại
là thủ đoạn của Thi tiểu tử, hắn muốn ngươi dùng máu giải độc cho cô ta. Mà
tại sao hắn biết máu ngươi có thể giải độc?”
Hy Bình không để ý chuyện đó, chỉ hỏi một câu: “Nàng còn lạnh nữa không?”
Nếu Lãnh Như Băng còn lạnh, hắn lại ôm nàng ngủ quách, việc gì phải quan tâm
đến ai!
Lãnh Như Băng nghe câu hỏi, nghĩ đến chuyện vừa rồi lại điên tiết lên: “Không
cần quan tâm đến ta!”
Hy Bình nhún vai: “Được thôi!” Đoạn đi đi lại lại mấy bước trước mặt Lãnh Như
Băng rồi đứng ngay trước mặt nhìn găm vào nàng, trầm giọng: “Thật không cần ta
quan tâm chứ hả?”
Lãnh Như Băng vênh mặt lên nhìn về phía cô gái xấu xí: “Kia có một nữ nhân
đang cần ngươi quan tâm đấy, còn không bế cô ta vào, nhanh chân nhanh cẳng
đi!”
Hy Bình cười cười: “Ta chỉ muốn bế nàng mà thôi!”
Lãnh Như Băng nổi cáu: “Đừng có mà mơ!”
Hy Bình còn muốn chọc tức Như Băng thêm nữa nhưng nhìn thấy nàng đã có vẻ tức
giận thật sự nên hắn ngậm ngay miệng lại, kể ra biết dừng đúng lúc cũng là một
cái tài của Hy Bình. Hắn đi lên mấy bước, cúi xuống nhấc cô nương kia đặt lên
ổ cỏ trong góc động. Ánh sáng lờ mờ làm hắn không nhìn thấy khuôn mặt xấu xí
của cô ta, mà thực ra hắn cũng không muốn nhìn, nhan sắc Như Băng đã quá đủ
cho Hy Bình rồi.
Ngoái đầu lại thấy Như Băng vẫn đứng ở cửa động, Hy Bình lại nổi máu châm
chọc, cười cười: “Ngoài đó gió to, cẩn thận không lại lên cơn lạnh đấy, không
khéo ta phải cởi áo nàng trước mặt người khác thì gay!”
Lãnh Như Băng giật mình trừng mắt nhìn hắn nhưng không nổi cáu mà chỉ thở dài.
Thực ra hắn có nói câu nào sai đâu, chỉ nghe mà phát tức thôi.
Trăng muốn tròn cũng phải đến rằm mới tròn được chứ!
Chàng thiếu niên ôm vào một bó cành khô, xếp trên nền đá, lấy hỏa tập nhóm
lên. Lúc này hai bên mới nhìn rõ mặt nhau.
Lãnh Như Băng không che mặt, chàng thiếu niên nhìn nhan sắc của nàng mà không
khỏi sững sờ, ngó sang khuôn mặt xấu tệ hại của Hy Bình chàng ta lại ngây ra
lần nữa. Cớ sao tuyệt thế giai nhân lại chịu cặp đôi với thằng cha ma chê quỷ
hờn như vậy nhỉ?
Như Băng và Hy Bình cũng nhìn kỹ thiếu niên, chỉ là một khuôn mặt hết sức bình
thường, thân thể thấp nhỏ, gầy đét như que củi.
Lãnh Như Băng quay sang cô gái đang nằm trên ổ cỏ mới thấy cô nàng quá ư xấu
xí, khuôn mặt đỏ một cách bất thường, hơi thở hổn hển, hai mắt như có lửa.
Nàng giật mình thốt lên: “Không được, sư muội ngươi trúng dâm độc rồi!”
Thiếu nữ giả nam vội vã hỏi: “Thế nào là dâm độc?”
Lãnh Như Băng giải thích: “Dâm độc không phải là nan độc nhưng không thể giải
nổi, cách duy nhất là phải giao hợp với người khác giới để độc tự trục xuất,
bằng không sẽ vỡ hết kinh mạch mà chết.”
Hy Bình nghe thế liền vui vẻ đặt tay lên vai thiếu niên, nháy mắt: “Tốt đấy
cậu nhóc, ngươi hãy cùng sư muội ân ái đi. Một công đôi việc, không chừng sư
muội ngươi cám ơn cứu mạng của ngươi, sau này còn nhờ ngươi nhiều nữa cho mà
xem!”
Nói thế nhưng hắn lại nghĩ thầm, đồ con vịt xấu xí thế kia, ai nhìn thấy hẳn
đều chạy ráo!
Thiếu niên ngồi thừ một lát rồi rít lên: “Không được!”
Hy Bình có chút ngẩn người, thằng nhóc này với con bé kia cùng huyết thống hay
sao mà không được? Hay hắn muốn nhờ ta giúp một phen? Nghĩ đến đây, mồ hôi
trên trán Hy Bình túa ra, bèn cố cười to: “Có gì mà không được? Ngươi là đàn
ông, cô ta là đàn bà. Cho dù sư muội ngươi có là quỷ Dạ xoa ngươi cũng không
thể thấy chết mà không cứu, đúng không? Nào nhanh lên, phát động cái uy phong
của thằng đàn ông đi, nếu cần thì ta sẽ ngồi cạnh cổ vũ!
Thiếu niên nhân càng cuống lên: “Nhưng mà…..”
Chàng ta cắn môi rồi đưa tay lên xoa mấy cái, dịch dung biến đi lộ ra một
khuôn mặt nữ nhân. Hy Bình trố mắt nhìn, trời đất, thì ra là một mỹ nữ chứ đâu
phải thiếu niên nam tử! Nhan sắc kia tuy không thể sánh với Như Băng nhưng
cũng đủ khiến tâm thần Hy Bình ngây ngẩn:
– Trời ạ, sao không phải là cô nương trúng độc? Cô mà trúng độc, ta đây quyết
xả thân cứu giúp. Còn cái của xấu như ma kia hả? Hì hì, chắc phải chọn người
cao minh hơn ta rồi!
Thiếu nữ cố chịu đựng ánh mắt hau háu của Hy Bình, khẩn khoản: “Cầu xin đại
huynh cứu lấy sư muội ta! Ở đây chỉ có mỗi huynh là nam giới thôi, thật tình
ta không muốn nhìn thấy sư muội bị huynh….. Nhưng sự thể đã đến nước này…
chắc sư muội sẽ tha thứ cho ta. Ta cũng chẳng còn cách nào khác nữa.”
Hy Bình có chút cảm động nhưng vẫn cương quyết chối từ: “Không được đâu là
không được đâu! Ta đã hơn bốn mươi tuổi, đi ngủ với con nít như cô ta thì
không thể được. Nhanh nhanh bế sư muội của ngươi đi tìm một thiếu niên khoẻ
mạnh, ta già hết con bà nó xí quách rồi!”
Cô gái xấu xí chợt hực lên rồi bắt đầu co giật. Người không hiểu gì cũng thấy
nàng ta đã vào cơn nguy ngập. Lãnh Như Băng lắc đầu rồi nói nhanh: “Đợi tìm
được đàn ông khác thì cô ta chết mất. Không việc gì phải giả bộ nữa, cứu người
là trọng, máu dê của ngươi đâu lấy ra đi!”
Hy Bình điên tiết lên, nói to: “Lãnh Như Băng, ta cứu mạng cô thế chưa đủ sao?
Còn muốn hại ta thêm nữa hả?”
Lãnh Như Băng hờ hững: “Ai muốn làm hại ngươi? Ta nói sao ngươi không trích
tay lấy ra chút máu? Chỉ có đồ bỉ ổi nhà ngươi là nghĩ xiên xẹo ra thôi!”
Hy Bình sáng ngay mắt lên: “Phải rồi, máu của ta có thể giải độc, sao ta lại
quên nhỉ! Nào huynh đệ, à không cô nương, đưa kiếm cho ta!
Hy Bình đón kiếm từ tay thiếu nữ sư tỉ nhưng lại trả kiếm ngay cho cô ta rồi
chìa tay trái: “Tự làm lấy đi!”
Hắn vén tay áo lên, quay đi phía khác không nhìn. Thiếu nữ đón cây kiếm, do dự
một lúc đoạn giơ kiếm cứa vào khuỷu tay Hy Bình, máu bắt đầu chảy.
Hy Bình nhăn mặt, vội dùng hai ngón tay vạch vết cứa cho rộng rồi hất hàm: “Mở
miệng sư muội cô ra!”
Thiếu nữ sư tỉ làm theo lời Hy Bình. Hắn cho máu chảy vào miệng cô nàng sư
muội, khi thấy đã đủ liền vội vàng buông tay. Thực ra chỉ người không biết gì
như Hy Bình mới làm liều như vậy. Mới có mấy hôm hắn đã để mất máu tới hai
lần, dù là cao thủ cũng có thể kiệt sức.
Hy Bình đắc ý nói với thiếu nữ sư tỉ: “Không việc gì phải lo, sư muội cô uống
máu của ta chắc chắn ổn. Lúc nữa thôi cô ta sẽ từ dâm nữ thác loạn trở thành
tiết hạnh khả phong ngay!”
Lãnh Như Băng chợt lạnh lùng xen vào: “Chớ có vội mừng!” Hóa ra cô nàng sư
muội lại lên cơn thở dốc, gần như đã mê man bất tỉnh.
Hy Bình không ngờ máu mình không giải được dâm độc, đang hớn hở trở thành thất
vọng, từ thất vọng đâm ra tuyệt vọng, mặt nhăn nhúm lại khổ sở. Thiếu nữ sư tỉ
lại van vỉ với hắn: “Cầu xin đại huynh đấy!”
Lãnh Như Băng hừm lên một tiếng: “Máu dê không đủ rồi, thêm cả thịt dê nữa mới
cứu nổi!”
Hy Bình oan ức nói to: “Nàng nhìn thấy ta ân ái với nữ nhân khác mà không ghen
à?”
Lãnh Như Băng lạnh nhạt: “Việc gì ta phải ghen!”
Hy Bình tiu nghỉu: “Cử tưởng nàng yêu ta, hóa ra nhầm mất rồi!”
Lãnh Như Băng trừng mắt: “Ngươi nghĩ ngươi đáng yêu thế à?”
Thiếu nữ sư tỉ chợt lên tiếng đồng tình với Như Băng, thành thật: “Đúng là đại
huynh vừa xấu vừa già, nhưng đã đến nước này rồi, chị em tôi đành chấp nhận để
huynh…..”
Nàng chắp tay lạy hắn như tế sống. Hy Bình liếc Lãnh Như Băng thấy nàng cứ
tỉnh bơ, còn cô gái nằm dưới đất đã bắt đầu lên cơn co giật, không nhanh nhanh
e khó lòng cứu nổi. Hắn nghiến răng: “Thôi được! Có điều xong chuyện hãy bảo
sư muội của cô buông tha ta. Cô có làm được như thế không?”
Thiếu nữ sư tỉ tràn trề nước mắt, gật đầu: “Đại huynh yên tâm, sư muội ta nhất
định sẽ không quấy rầy huynh đâu!”
Lãnh Như Băng cười hờ hững: “Xem lại cái mặt mình đi, mặt như thế có ai bám mà
lo!”
Hy Bình tức khí chỉ mặt Lãnh Như Băng: “Nàng…!”
Mới nói tới đó, nhìn vẻ sẵn sàng tiếp chiến của Như Băng, Hy Bình tức thời câm
bặt. Hắn đứng phắt dậy đi tới trước cửa động, thuận chân đá mấy cái vào vách
đá, đoạn ngoái đầu nhìn Lãnh Như Băng cười hề hề: “Ta bắt đầu đây, chớ có mà
ghen đấy!”
Lãnh Như Băng sầm mặt quay ngoắt đi. Hy Bình ngán ngẩm nhìn cô nàng sư muội
trên mặt đất rồi nói với thiếu nữ sư tỉ: “Giải huyệt đạo cho cô ta, tiện thể
cởi cả váy áo ra!”
Thiếu nữ sư tỉ loay hoay cởi bỏ quần áo sư muội, vừa làm vừa sụt sùi khóc.
Từng mảnh xiêm y nối tiếp nhau rơi xuống, Hy Bình cứ trợn mắt lên ngạc nhiên.
Khuôn măt cô gái xấu như Chung Vô Diệm nhưng thân hình và làn da thì mỹ miều
tuyệt luân, trắng nõn nà đến lung linh huyền ảo. Mỗi một bô phận trên thân thể
nàng đều hoàn chỉnh đến mức khó tin, tiếc là khuôn mặt….. Làm thế nào được,
tạo hoá thích trêu ngươi mà!
Hy Bình lắc đầu rồi tự cởi quần áo, nghĩ thầm thôi mặc con bà nó, việc đã phải
làm thì cứ thoải mái đi!
Thiếu nữ sư tỉ đã cởi hết váy áo sư muội, Hy Bình giục giã: “Giải huyệt rồi ra
canh chừng cửa động hộ ta!”
Thiếu nữ sư tỉ ngoái đầu nhìn lại, không khỏi giật bắn người, chỉ thấy một
thân hình đàn ông lõa lồ lù lù như núi ở phía sau lưng. Thân thể cường tráng
của Hy Bình làm nàng tái mét vì sợ cho sư muội: “Cái… cái kia của huynh to
như thế, sư muội ta liệu có chịu nổi không?”
Nàng không chịu nổi phải quay đầu đi, cả Lãnh Như Băng mới vừa nhìn thấy cũng
phải thất kinh đến lặng người.
Đây không phải là lần đầu Như Băng nhìn nam nhân lõa lồ. Hồ Điệp Phái không hề
cấm kỵ nam nữ hoan hảo, chỉ cần hai bên thuận tình là được. Vì thế mà dù còn
là xử nữ Như Băng đã không ít lần thấy thân thể nam nhân, dù cho mỗi lần nhìn
đến nàng đều phát ớn. Thế nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy sợ hãi pha chút hứng
thú. Nàng mà còn thế, chẳng trách Thất Cơ lại mê mẩn hắn đến vậy.
Hy Bình thản nhiên lệnh cho thiếu nữ sư tỉ: “Nhìn đủ chưa? Nếu đủ rồi thì giải
hết huyệt đạo cho sư muội cô, nhanh nhanh kẻo lão tử đây đổi ý! Còn nếu chưa
đủ thì đợi lúc nữa nhìn thêm, ta không cấm đâu.”
Thiếu nữ sư tỉ ngượng chín mặt, giơ tay cách không giải huyệt cho sư muội.
Chưa kịp định thấn nàng đã lại giật bắn lên, bởi cô sư muội xấu xí đã vùng dậy
lao thẳng vào lòng Hy Bình.
Hy Bình bế thốc nàng ta lên, đặt trở lại trên ổ cỏ…..
Công cuộc “giải độc” kéo dài đến hai canh giờ, cô nàng sư muội cuối cùng cũng
buông hắn ra, rã rời chìm vào giấc ngủ. Hy Bình chống tay rời khỏi thân thể
nàng ta, mình đầy mồ hôi, lửa dục vọng cũng lịm dần.
Phía xa xa bình minh dần ló rạng.
Lãnh Như Băng và thiếu nữ sư tỉ ngồi xếp bằng tròn ngoài cửa động toạ công.
Nhìn sắc mặt là biết cả hai đều suốt đêm không ngủ, mà ngủ làm sao được!
Hy Bình mặc xong quần áo, quệt mồ hôi trán, đoạn nói với ra bên ngoài: “Vào
được rồi đó! Ngồi suốt đêm vẫn chưa đủ sao?”
Hai cô nương đứng lên, vươn vai đỡ mỏi. Lãnh Như Băng lạnh lùng: “Các ngươi cứ
ối a như thế thì ai mà ngủ được!”
Thiếu nữ sư tỉ lao ngay đến chỗ sư muội, thấy hạ thân nàng loang lổ vết máu
nhưng khuôn mặt đã trở lại bình thường, hơi thở cũng đều đặn thanh thản thì
mới tạm yên lòng. Nàng gạt nước mắt lấy xiêm áo đắp cho sư muội, đoạn nằm
xuống bên cạnh ngủ vùi.
Hy Bình lại gần Lãnh Như Băng, giang hai tay ôm chặt lấy nàng bất chấp Như
Băng ra sức giẫy dụa đấm đá. Hắn ôm Lãnh Như Băng đến nằm bên hai sư tỉ muội,
ngang ngạnh: “Từ nay lúc ngủ ta sẽ ôm nàng, đến được Trường Xuân Đường mới
thôi.”
Vùng vẫy mãi Lãnh Như Băng cũng mệt, cuối cùng đành chịu thua gối đầu lên ngực
Hy Bình mà ngủ. Hy Bình cũng lơ mơ thiếp đi, thấy ngay ác mộng, một con quỷ
mang khuôn mặt xấu xí của cô nàng sư muội cứ đuổi theo hắn mãi không rời.
Nơi xa xa cửa động là Thi Trúc Sinh và đồng bọn. Thấy trời đã sáng, Thiên Kiệt
nói: “Thiếu chủ, hai đứa kia vào đã lâu rồi, chúng ta có nên đến gần xem thế
nào không?”
Thi Trúc Sinh gạt đi: “Không cần! Cứ ngồi đây mà đợi, ta không tin là chúng
không ra khỏi động.”
Thế là cả mấy chục tên cứ ngồi yên chờ Hy Bình đi ra. Nhưng Hy Bình và ba
người kia lại vô tư ngủ mê mệt trong động. Thi Trúc Sinh biết chuyện đó mà
không tức chết đi mới lạ.