Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 145: Thi đích quốc độ – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 145: Thi đích quốc độ

Hy Bình ôm Thi Nhu Vân trở về phòng. Đỗ Quyên cùng Độc Cô Thi đi đến, nắm cửa
khóa trái lại.

Thi Nhu Vân nói khẽ: “Ngươi thả ta xuống được không?”

Hy Bình nói: “Không thích được ta ôm à?”

Thi Nhu Vân không lên tiếng. Hi Bỉnh thở dài, hôn vào môi nàng ta, sau đó mới
thả nàng xuống đất.

Thi Nhu Vân đứng ở trước mặt Hy Bình, cúi đầu nói: “Y phục của ngươi để ở đâu
?”

“Nàng tự mà tìm, y phục của ta đều là Mân Côi và Túy tỷ sắp đặt. Lúc muốn thay
thì cũng là bọn họ đến đưa cho ta.” Hắn vừa nói vừa nằm thẳng ra giường, nhìn
ba nữ nhân, cười nói: “Căn phòng này nhỏ, cả cái giường này cũng nhỏ. Mà cũng
chỉ có một cái giường, làm sao mà đủ dùng. Có lẽ ta cần phải đi bảo người làm
chuyển mấy cái giường thừa sang đây. Tối hôm nay ta không muốn ngủ dưới đất,
ài?”

Ba nữ nhân mặt có chút phớt hồng, Đỗ Quyên vội nói: “Thiếp đi lấy y phục,
thiếp biết ở đâu.”

Thi Nhu Vân cũng theo Đỗ Quyên đi chọn y phục cho Hy Bình.

Hy Bình hướng tới Độc Cô Thi vẫy tay nói: “Thi nhi, đến đây.”

Độc Cô Thi đi đến trước giường, nhìn nam nhân đang lõa lồ. Cơ bắp trên người
hắn kết hợp với nhau gây nên cảm giác thu hút, khiến cho tất cả nữ nhân đều bị
say đắm. Nàng ngồi ở mép giường, thân thể mềm mại dựa vào ngực Hy Bình, ôn nhu
nói: “Ca, ca là nam nhân cường tráng nhất mà Thi nhi từng thấy qua. Bất kể từ
phương diện nào mà nói, ca đều là vô cùng cường tráng. Ca, Thi Nhi thật muốn
cho chàng xâm phạm thiếp, chỉ là bây giờ là ban ngày. Ôi, ca, chàng thật xấu!”
Nàng cảm thấy hạ thể Hy Bình đã bắt đầu cương cứng, kinh ngạc ngồi dậy, nhìn
chằm chằm vào cái dương căn dài thô của hắn, run rẩy nói: “Ca, chàng dọa người
như vậy, Thi Nhi rất sợ.”

Hy Bình ngồi dậy, ôm lấy nàng, cười nói: “Lúc vào được bên trong rồi, nàng sẽ
yêu thích nó đấy, tin hay không? Không tin thì nói, bây giờ thì có thể thử
xem.”

Ðộc Cô Thi cười duyên nói: “Chưa được! Buổi tối mới cho chàng tiến vào. Chàng
thật là hư hỏng, cũng không biết lúc này là lúc nào. Thi nhi không đồng ý
chàng hư như vậy. Thiếp muốn đến buổi tối mới được hư, hì hì, chỉ là đối với
ca lúc đó thiếp mới hư hỏng! Ở trước mặt người khác, Thi nhi thật sự là rất
thục nữ!”

Hy Bình cười nói: “Ta thật cho đến bây giờ cũng không phát hiện ra nàng là
thục nữ. Ta nói rồi, nàng phải bị chảy máu một lần, nàng còn nhớ không?”

Độc Cô Thi nói: “Thi nhi nhớ rõ, nhưng, ca, có chuyện này Thi nhi thật không
rõ, chàng từng nói lần đầu tiên của nữ nhân đều sẽ chảy máu?”

Hy Bình lúc này đang hôn khắp lỗ tai nàng, lại nhẹ nhàng đáp lại nàng một
tiếng: “đúng”

Độc Cô Thi nhỏ giọng nói: “Thi Nhi cho tới bây giờ đều chưa có chảy máu. Lúc
cùng Thanh Vân làm lần đầu tiên, thiếp cũng không phát giác được rất đau.
Thanh Vân khi đó còn trách ta không phải xử nữ, hắn tra vấn thiếp, nam nhân
đầu tiên là ai. Nhưng mà, trước khi Thi nhi ở với hắn, thật sự không có cùng
nam nhân khác thân mật . Lúc đó hắn nói oan Thi nhi, thiếp rất tủi thân, sau
đó hắn cũng chỉ cùng Thi nhi thân mật vài lần thôi. Thi nhi biết hắn vì Thi
nhi không có chảy máu nên đã chán ghét thiếp. Cho nên không muốn cùng thiếp
thân mật nữa.”

Hy Bình sững sờ, lớn tiếng mắng: “Thằng khốn nạn, chỉ bởi vì nàng không chảy
máu, hắn không thích nàng? Mẹ khiếp, nếu không phải hắn đã chết, lão tử nhất
định tìm hắn đánh cho một trận.”

“Chàng hôm nay đã đánh hai trận rồi, còn không đủ sao? Cả ngày cứ muốn đi đánh
nhau, cái mặt của chàng đã thành hình dạng gì rồi? Chàng có biết, bọn thiếp lo
lắng cho chàng biết bao!” Đỗ Quyên cầm y phục mang đến trước giường, trợn mắt
nhìn Hy Bình, miệng oán trách nói.

Hy Bình không biết làm sao đành nói:” Có cách nào đâu, người khác muốn tìm ta
đánh nhau, ta thế nào có thể cự tuyệt? Nàng biết đấy, ta từ trước đến nay đều
không nỡ cự tuyệt người khác.”

Đỗ Quyên cười cười, nói: “Chàng đang trêu chọc Thi tỷ? Bọn thiếp muốn giúp
chàng thay y phục, nếu mà ở lại đây quá lâu, người bên ngoài sẽ cho rằng bọn
thiếp cùng chàng ở giữa ban ngày làm cái chuyện xấu hổ gì đó!”

“Cái gì mà xấu hổ? Ta bây giờ muốn cùng Thi nhi làm. Ta nói qua muốn làm nàng
ấy chảy máu, lời nàng ấy vừa rồi nói, làm ta thấy rất kỳ quái. Ta muốn xem
nàng ấy có phải là người máu lạnh hay không?”

Hy Bình bắt đầu luồn cởi quần áo của Độc Cô Thi, Độc Cô Thi nửa chống cự nửa
dựa sát cùng hắn hi ha ồn ào, giọng trách mắng: “Thiếp không phải là người máu
lạnh!”

Đỗ Quyên nói: “Hai người rốt cuộc muốn ồn ào đến khi nào? Thi tỷ, tỷ không thể
cho chàng mặc y phục trước sao?”

Độc Cô Thi đẩy cái miệng của Hy Bình ra, quay mặt lại nói: “Đỗ Quyên muội giúp
tỷ mau! Chàng đối phó tỷ, zỷ cũng bị cưỡng bức .Ê a, ca, không được hôn miệng
thiếp, thiếp còn muốn nói chuyện nữa!”

Độc Cô Thi cũng bị Hy Bình hôn vào miệng, nói không ra lời.

Đỗ Quyên vừa thấy, đem y phục ném ở trên giường, nói: “Các người muốn ồn ào
thì ồn ào, thiếp phải ra khỏi đây, cứ chờ tiếp nữa, chẳng biết phải đến lúc
nào? Nhu Vân tỷ tỷ, tỷ muốn lưu lại không?”

Thi Nhu Vân vội vàng y phục cầm trong tay cũng ném lên trên giường, nắm lấy
bàn tay nhỏ của Đỗ Quyên xoay người đi ra ngoài.

Hy Bình kêu lên: “Các nàng không bồi tiếp ta sao? Nhu Vân, nàng đã nói muốn
giúp ta mặc y phục, thế nào còn chưa có mặc lại chạy đi? Tiểu bịp bợm nàng, a
ô, các nàng không giúp ta khóa cửa à?”

Hai nàng đã ra đến cửa, Đỗ Quyên quay đầu lại cười nói: “Đại sắc lang, bảo Thi
tỷ giúp chàng mặc đi! Bọn thiếp không khóa cửa. Bây giờ rõ ràng là ban ngày,
thiếp không thể lưu lại cho chàng giở trò xấu xa, buổi tối mới nghe theo
chàng.”

Hy Bình nói: “Tiểu điểu nhi, nàng lần đầu tiên là lúc ở ban ngày dâng hiến cho
ta , bây giờ đảo ngược trở nên không thích ban ngày?”

Đỗ Quyên đỏ mặt, kéo theo Thi Nhu Vân bước đi, chỉ nghe Thi Nhu Vân nói: “Đỗ
Quyên, ban ngày và ban đêm có cái gì khác nhau không?”

Hy Bình không nghe được Đỗ Quyên trả lời, bởi vì các nàng đã đi xa. Còn Đỗ
Quyên có trả lời hay không hoặc trả lời như thế nào, hắn thật không thể biết
được. Hắn chỉ biết được, hắn phải khóa trái cửa. Nếu không Độc Cô Thi cũng sẽ
không cho hắn đạt được tâm nguyện. Mặc dù nữ nhân bao giờ cũng mở rộng bắp đùi
để làm việc này, nhưng rất ít nữ nhân thích mở rộng cửa mà làm ân ái.

Hắn ra khỏi giường đi khóa trái cửa, quay đầu lại hướng Độc Cô Thi nói: “Nàng
còn muốn đi hay không?”

Độc Cô Thi không hiểu được ý tứ lời nói của hắn, thắc mắc nói: “Sao?”

Hy Bình lại ngồi xuống mép giường , nói: “Nếu nàng còn muốn đi, ta sẽ không
xâm phạm nàng, ta mặc y phục rồi cùng nàng đi. Bởi vì, một khi ta xâm phạm
nàng, nàng sẽ không còn sức lực để đi.”

Độc Cô Thi cúi đầu không nói gì.

Hy Bình vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp đã ửng hồng của nàng, nói:”Nàng không lên
tiếng, ta sẽ giúp nàng quyết định nhé!”

Đã là điều mà sắc lang này quyết định, đương nhiên là chỉ có một, hắn còn có
thể quyết định cái gì?

Độc Cô Thi hoảng sợ nói: “Thiếp thật sự sẽ không còn sức lực sao?”

Hy Bình cười quỷ quái: “Nàng đã thử qua rồi mà nói không biết?”

Tiếp theo hắn bắt lấy Độc Cô Thi đè xuống giường, hôn nồng nhiệt, hai tay cởi
bỏ y phục của nàng. Độc Cô Thi nhiệt liệt đáp lại hắn, phút chốc, y phục trên
người nàng đã bị Hy Bình quăng qua một bên nhanh chóng.

Tay hắn vừa nhẹ nhàng xoa xoa khắp ngực nàng, miệng lướt qua cổ trắng như
tuyết của nàng, nhẹ giọng nói: “Thi nhi, nàng không còn là quả phụ trẻ tuổi
xinh đẹp nữa, mà sẽ là tiểu thê tử hạnh phúc nhất của Hoàng Hy Bình ta.”

Độc Cô Thi rên rỉ thở ra: “Ca, bất kể đúng hay sai, Thi nhi đều không hối hận,
chỉ cần ca không ghét bỏ Thi nhi thì dù đi đến đâu, Thi nhi nguyện cả đời đều
làm tiểu kiều thê của chàng, vì chàng sanh thật nhiều hài tử.”

Hy Bình mang nàng ôm vào trong lòng, chăm chú nhìn nàng, thở dài nói: “Rất
nhiều nữ nhân yêu thích ta, đều bất chấp đúng hay sai. Ta dù sao vẫn cảm thấy
có lỗi với bọn họ, cho nên đối với những nữ nhân này, ta chỉ quan tâm chăm sóc
yêu thương. Còn việc đúng sai của người thế gian trong mắt ta, chỉ là một hạng
trò chơi quy tắc không thực tế lắm thôi.” Hắn lúc này nhớ tới Tiểu Nguyệt và
Độc Cô Tuyết, còn có Hoa Lôi đang ngủ tại một gian phòng khác.

Độc Cô Thi xoa khuôn mặt đã bị biến dạng của hắn, nhẹ giọng nói: “Còn đau
không? Ca, kỳ thật chàng là người hấp dẫn nhất mà chàng lại không biết. Bởi vì
chàng đối với thế gian này chưa thông suốt, cho nên tại trong tâm linh chàng
sáng tạo ra một thế gian khác. Nơi đó do chàng làm chúa tể, cho nên chàng lộ
rõ sự tự tin tuyệt đối ở trước mặt nữ nhân. Sự tự tin của chàng lại tạo thành
một khí phách hơn người, và làm mỗi một nữ nhân bị chinh phục. Nữ nhân trời
sanh luôn nguyện ý dựa vào cường giả.”

Hy Bình không rời khỏi người Độc Cô Thi chỉ dùng cánh tay xoa nhẹ lên đầu của
nàng, nói: “Nàng thế nào lại nói ta không biết? Ta không có gì là không biết.”

Quả đúng như thế, màn khoe mẽ sự vô tri lại bắt đầu.

Độc Cô Thi lộ ra nụ cười, hai tay vòng qua cổ hắn, mặt tiến gần đến miệng hắn,
nói: “Chàng đừng quan tâm thiếp nói chàng thế nào, chỉ cần chàng biết là thiếp
yêu chàng, là đủ rồi. Ca, đã đến lúc, chẳng lẽ chàng còn muốn Thi nhi đợi nữa
sao?”.

“Thi nhi của ta thật sự là rất biết chọn thời gian đấy.” Hy Bình dứt lời, nhảy
ra khỏi giường. Hắn đứng ở trước giường nhường cho Độc Cô Thi nằm ngang phía
dưới, nhấc đùi ngọc của nàng đặt ở trên đôi vai hắn, hai bàn tay to đặt ở bờ
mông nàng, Độc Cô Thi cũng tự giúp nam căng của hắn cương lên, hắn nói: “Thi
nhi, ta phải khiến nàng đau đớn một lần nữa.”

Độc Cô Thi nói: “Ừ! Ca, Thi nhi cho đến giờ chưa có cảm giác đau đớn. Thi nhi
nguyện ý cho chàng làm đau một lần, cho dù là một vạn lần đau đớn, Thi nhi
cũng nguyện ý chấp nhận.”

Hy Bình đột nhiên biến nam căng của mình thành thô dài vô bỉ đột ngột tiến
mạnh vào chỗ khe hở.

Độc Cô Thi đột nhiên hét ra tiếng, hai khủy tay bám chặt lấy sàng giường chống
giữ, hai chân cứng đờ, mông nhấc cao, cơ thịt trên bề mặt cũng rung rung, hiển
thị thống khổ cực kỳ. Nàng đau đớn kêu lên: “Ca, Thi nhi bị rách rồi, rất đau,
cái đó của chàng như thế nào lại lớn như vậy? Úi a! Ca, chàng hãy ngừng lại,
Thi nhi không muốn nữa.”

“Nàng còn là xử nữ?”

Hy Bình lúc vừa mới tiến nhập Độc Cô Thi đã cảm thấy được vật chướng ngại vững
chắc kiên cố. Hắn ở trong nháy mắt, lại không kịp suy xét, nam căn của hắn
giống như dùi sắt đâm xuyên chướng ngại của nàng mà tiến thẳng hoa tâm thâm
xử. Nhưng mà Độc Cô Thi thần thái thống khổ khiến hắn không dám tiếp tục. Đồng
thời đem dương căn thu nhỏ lại, rút ra ngoài, hướng tới hạ thể nàng nhìn ngắm.
Hắn giật mình nhìn thấy nơi đây có máu chảy ra. Nhưng hắn biết, Độc Cô Thi
thông đạo thật không có vỡ nứt, giọt máu này, đến từ lớp màng trinh của nàng
bị xé hủy.

Nàng vậy mà còn là xử nữ?!

Độc Cô Thi cũng nhịn đau ngồi dậy, nhìn vào hạ thế chính mình, ngây người một
hồi lâu, mới nói: “Ca, vì sao lại như vậy?”

Hy Bình ngồi lại trên giường, ôm lấy nàng, nói: “Có lẽ không nên hỏi nàng,
nhưng vì để làm rõ sự việc, cho nên ta phải hỏi. Thi nhi, Từ Thanh Vân tiểu tử
kia dương căn có phải là rất ngắn?”

Độc Cô Thi nói: “Ca, Thanh Vân cái đó thì rất ngắn, nhưng cũng hơi to. Chỉ là
hắn mỗi lần tiến đến, Thi nhi cảm giác được hắn đâm vào trong Thi nhi, lại
không giống ca chàng tiến vào sâu như vậy. Hắn dường như chưa từng tiến đến
chỗ đó của thiếp vậy.”

“Có lẽ là bởi vì màng trinh của nàng khá dày mà khe mô rất nhỏ, cho nên hắn
thật không thể phá được màng trinh của nàng, bởi vậy nàng cũng không có chảy
máu.”

Hy Bình phỏng đoán không sai. Kỳ thật Độc Cô Thi cơ hồ có thể được xem là một
thạch nữ. Màng trinh của nàng so với nữ nhân bình thường dày hơn rất nhiều
cũng cứng dẻo hơn rất nhiều, mà khe mô cũng so với nữ nhân bình thường còn nhỏ
hơn rất nhiều. Cho nên dương căn của nam nhân rất khó phá được màng trinh của
nàng, cũng chỉ có loại dương căn rắn chắc vô bỉ giống thiết bảng của hắn không
cần biết dưới tình huống nào cũng ngang tàng cường thế mới có thể đột phá được
màng trinh của nàng. Nhưng mà, loại nữ nhân giống Độc Cô Thi, thông đạo bản
thân thì rất nhỏ hẹp, Hy Bình đồng thời cũng hơn bình thường cả thước tấc mạnh
mẽ mà tiến nhập, tự nhiên sẽ khiến nàng đau đớn không cách nào chịu đựng.

Độc Cô Thi ôm chặt Hy Bình, kích động nói: “Ca, chàng nói Thanh Vân thật không
có tiến đến chỗ đó của Thi nhi? Chẳng lẽ từ đó đến nay hắn đều là ở bên ngoài
Thi nhi làm bừa? Ca, Thi nhi còn có thể xem như là xử nữ không?”

Hy Bình cười nói: “Bây giờ thì đã không phải, nhưng mà vừa rồi đính thực là
như vậy. Từ Thanh Vân thật sự là thất bại, không trách được nàng không có mang
thai hài tử. Thi nhi, vừa rồi có phải là rất đau đớn?”

Độc Cô Thi nói: “Ừ! Người ta thiếu chút nữa đau đớn đến chết.”

Hy Bình nói: “Còn muốn hay không muốn tiếp tục?”

Độc Cô Thi buông Hy Bình ra, điều chỉnh phương hướng, nằm ngửa thẳng mặt lên,
nói: “Ca, thiếp biết cái đó của chàng rất xấu xa. Thi nhi đã đau đớn một lần,
chàng hãy thu nhỏ lại một chút đi! Chàng hiện tại đủ so với Thanh Vân lớn gấp
bội. thiếp muốn của chàng giống như hắn to bằng nhau, bởi vì Thi nhi đột nhiên
bắt đầu sợ đau rồi.”

Hy Bình nằm sấp xuống, đè lên người nàng, thu nhỏ dương căn lại tiến vào hoa
đạo, sau đó nhẹ nhàng hoạt động, nói: “Nàng luôn đều không có được trải qua
vui sướng hoan lạt cao trào?”

Độc Cô Thi mơ màng nhìn hắn, nói: “Thi nhi không hiểu rõ cái gì là cao trào,
Thanh Vân và thiếp lúc đó dường như không làm sao thỏa mãn được, thiếp vẫn
phải giả vờ thỏa mãn không đứng lên. Thiếp đi theo hắn, chỉ vì bởi vì thiếp là
thê tử của hắn. Nhưng hắn cũng không cần thiếp nhiều, lúc ấy thiếp vì muốn
giúp hắn sinh một đứa hài tử mới như vậy. Dù sao thiếp cũng từng là thê tử của
hắn. Nhưng từ nay về sau thiếp không còn là thê tử của hắn nữa, bất kể từ trên
nhục thể hoặc là trên cảm tình, hắn đều chưa từng thật sự tiến đến mức cao
nhất của Thi nhi. Thi nhi cả đời chỉ có một nam nhân là chàng! Ca, chàng thật
sự mạnh mẽ, Thi nhi lúc trong thống khổ cảm giác được chàng dành cho ta sung
sướng và khoái cảm. Tỷ tỷ nói thật không sai, chàng là một công cụ cỗ máy tình
ái. Con trâu ngang ngược chuyên vì tình ái mà sống, vĩnh viễn đều có thể khiến
nữ nhân vui sướng hô hoán vĩ đại nam nhân!”

Hy Bình động tác càng thêm mãnh liệt ,chuyện cười, có người biểu dương, đương
nhiên phải càng thêm cố gắng!

Hy Bình nói: “Xem ra hai tỷ muội các người ở sau lưng ta nói xấu rất nhiều, ta
bây giờ phải dày vò đến chết nàng tiểu ny tử!”

Độc Cô Thi rên rĩ nói: “Ca, dù là bị chàng dày vò đến chết, Thi nhi cũng cam
tâm tình nguyện! Đến đây! Ca, hãy dùng phương thức mạnh mẽ nhất chinh chiến
địch nhân xinh đẹp của chàng mà khiến cho nàng ta trong sát na tử vong thưởng
thức được sự rung động nhất đời người!”

Hy Bình nghe được nàng nói như vậy, liền đem dương căn tăng lên đến mức nàng
có khả năng dung nạp cực hạn, sau đó cùng đủ loại phương thức xâm chiếm lĩnh
thổ cuối cùng của nàng. Độc Cô Thi do bị nam nhân mạnh mẽ xâm phạm bên dưới,
lý trí dần dần thất thủ. Trong lúc mơ màng, nàng nhận được nam nhân này dành
cho nàng tình ái khoái cảm mãnh liệt nhất, nàng cuối cùng vô lực tê liệt ở
trong lòng hắn, theo đó mà mê man đi.

Nam nhân này nói thật sự không sai, một khi bị hắn xâm phạm, nàng rốt cuộc vô
lực đi lại. Nàng cuối cùng đã hiểu ra, Đỗ Quyên vì sao phải chạy ra ngoài.

Đỗ Quyên sở dĩ không dám tại ban ngày cùng Hy Bình vui vẻ ân ái là bởi vì nàng
biết một khi như vậy, nàng sẽ muốn ngủ thẳng đến hôm sau. Việc đó khiến cho
tất cả người Phong Nhân Viện đều biết là nàng ở ban ngày ban mặt cùng Hy Bình
là làm chuyện gì. Người khác sẽ nói là nàng điên khùng, nàng không phải Hy
Bình, thế nào có thể điên?

Nhưng mà Độc Cô Thi đích xác theo Hy Bình điên một hồi, e rằng còn muốn điên
suốt đời. Nàng rất thích loại cảm giác này, cũng giống như nàng thích nghe Hy
Bình ca hát vậy, nàng yêu tất cả của hắn, yêu luôn cả cơn điên tràn đầy của
hắn.

Hy Bình giúp nàng đắp chăn cho tốt, sau đó mặc y phục, đóng chặt cửa rồi đi ra
ngoài.

Lúc rời khỏi Độc Cô Thi, hắn nói một câu: “Ta đã nói qua, nàng là tiểu kiều
thê của ta, ai cũng không thể thay đổi sự thật này.”

Độc Cô Thi khi đó đã mê man, nàng không nghe được lời Hy Bình nói, nhưng tại
bất luận lúc nào, nàng đều tin chắc Hy Bình sẽ bảo vệ nàng. Cho nên mặc kệ
tương lai ra sao, nàng vẫn như cũ lựa chọn Hy Bình, vẫn như cũ yên bình mà
ngủ.

Có lẽ nàng từng là thê tử Từ Thanh Vân, nhưng nàng hiện tại lại chỉ thuộc về
Hy Bình, chỉ là thê tử Hy Bình, chính thức thê tử!

Nàng không oán, đương nhiên không hối hận..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.