Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 140: Thi Vận Vô Hối – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 140: Thi Vận Vô Hối

Khi hội nghị ở Đại Địa Minh kết thúc, Hy Bình không rõ là những việc đó có bao
nhiêu ý nghĩa đối với hắn, hắn cũng chả thèm quan tâm đến. Hắn chỉ chú tâm đến
việc người ta có mời hắn xướng ca tại hội nghị hoặc giả đánh nhau hay không mà
thôi.

Hắn cũng cảm thấy hôm nay là một ngày hạnh phúc. Mặc dù mỹ nữ tóc trắng Lạc U
Nhân cứ luôn miệng đòi phải giết hắn, nhưng hắn không lo. Bởi vì đã từng có
rất nhiều mỹ nữ đòi giết hắn. Trong khi đó thì hắn, Hoàng Hy Bình, vẫn còn
sống sờ sờ.

Có thêm một Lạc U Nhân nữa, cũng không là cái gì. Giết ta? Hôm nay lão tử đã
khiến một dòng máu mỹ lệ trên người nàng phải chảy ra. Hắc hắc….. Lần sau phải
ôn nhu một chút. Nếu không người khác lại nghĩ lão tử có cái gì đó đặc biệt.
Thật ra lão tử ta cũng bình thường thôi.

Hy Bình cứ thế vừa suy nghĩ, vừa đi ngang qua hậu viện của Đại Địa Minh, bỗng
nghe thấy một thanh âm thân thuộc.

“Lạc Thổ, ngươi không nên đi theo ta. Ta thực sự không thích ngươi mà!”

Một giọng nam trầm cất lên: “Thi cô nương, mặc dù cô nương không thích tại hạ,
nhưng tại hạ lại rất yêu thích cô nương. Cho đến khi nào cô nương còn chưa tái
giá, tại hạ vẫn cứ theo cô nương. Ngay từ lần gặp đầu tiên, tại hạ không thể
dối lòng mình là luôn yêu mến cô nương. Nếu cô nương cũng có ý với tại hạ, tại
hạ có thể xin Minh chủ nói chuyện với Từ bảo chủ. Tin rằng họ cũng là những
người biết thông cảm.”

Hy Bình trong lòng cảm thấy không hay. Chỉ một lúc sau hắn nhìn thấy Độc Cô
Thi và một thanh niên đang theo sát bên mình nàng.

Thanh niên này thấp hơn Hy Bình nửa cái đầu. Khuôn mặt hơi dài trông rất bình
thường. Đúng cái loại khuôn mặt khiến người nhìn cảm thấy hắn là một người
chất phác. Nhưng trong hai mắt thấp thoáng những tia thần quang lấp lánh đủ để
người khác biết hắn là một cao thủ ẩn mình. Tuy nhiên thân người cao lớn kềnh
càng bộc lộ ra bên ngoài bản chất kiên định chất phác của hắn. Điều đó làm cho
người xung quanh dễ dàng sinh hảo cảm với thanh niên này. Nhưng đáng tiếc là
Hy Bình nhìn thấy liền cảm thấy chán ghét hắn. Cũng vì có không ít người cũng
đã điên cuồng truy đuổi Độc Cô Thi như hắn.

“Nhưng ta không phải là người biết thông cảm.” Hoàng Hy Bình đứng từ xa lên
tiếng nói với Lạc Thổ.

Độc Cô Thi vui mừng, sắc mặt bỗng ửng hồng, trông thật vô cùng kiều diễm, hưng
phấn kêu lên: “Ca!” Nàng quên luôn cả kẻ đang theo đuổi mình còn đang đứng bên
cạnh, chẳng kiêng dè lao vào lòng Hy Bình, vui mừng như một đứa trẻ. “Thi nhi
rất nhớ chàng!”

Lạc Thổ cũng cao hứng tiến lại, hướng đến Hy Bình thi lễ nói: “Từ lâu đã
ngưỡng mộ danh tiếng của Độc Cô công tử. Lạc Thổ xin tham kiến Độc Cô công
tử.”

Hắn tưởng Hy Bình là Độc Cô Minh. Cũng không trách được hắn, ai bảo Độc Cô Thi
gọi một tiếng “ca” làm chi?

Hy Bình cười cười, không thèm đáp lời hắn, chỉ nâng mặt Độc Cô Thi lên hôn nhẹ
một cái, rồi nói: “Từ lão đầu không làm gì nàng chứ?”

Lạc Thổ thấy Hy Bình không thèm để ý đến hắn, trong lòng cảm thấy như bị sỉ
nhục: “Mẹ nó! Độc Cô Minh là cái gì. Nếu không phải ngươi có một muội muội khả
ái, lão tử lại thèm ở đây cho ngươi khi dễ sao?”

“Không có đâu!” Độc Cô Thi đáp lời Hy Bình. Đoạn nàng quay sang phía Lạc Thổ
nói: “Lạc Thổ, chàng không phải là Độc Cô Minh đại ca ta. Chàng là tỷ phu của
ta, Hoàng Hy Bình. Ngươi nhầm rồi.”

“Sao?” Lạc Thổ kinh ngạc nhìn Hy Bình, không dám tin nam nhân cao lớn bị ai
đánh đến nổi mặt sưng bầm tím này chính là Hoàng Hy Bình mà thời gian cần đây
giang hồ thường đồn đãi. Hơn nữa sao hắn lại còn cùng Độc Cô Thi thân mật như
thế. Chẳng phải hắn là tỷ phu của nàng sao?

Lạc Thổ liền thay đổi thái độ nhưng vẫn rất lễ độ nói: “Hóa ra là Hoàng công
tử, tại hạ xin thất lễ.” Có điều giọng nói có phần đanh lại.

Trước mặt Hy Bình, hắn không nhất thiết phải quá giữ kẽ. Tuy tam đệ Lạc Hỏa
của hắn đối với kẻ này có vẻ rất sùng bái nhưng Lạc Thổ hắn tuyệt không tin
cái tên tà đạo này. Hơn nữa nam nhân này dường như còn là tình địch của hắn.
Có thể vẫn bình tâm tĩnh trí đối mặt với Hy Bình là đã nể mặt Hy Bình lắm rồi.

Hy Bình cười nói: “Ngươi đa lễ quá! Ta lại là người không thích những người
quá đa lễ. Vì vậy ta chẳng thích thú gì ngươi. Đương nhiên Thi nhi của ta cũng
không thích thú gì ngươi. Hay là ngươi đi tìm nữ nhân khác đi, tránh làm tổn
thương hòa khí giữa chúng ta. Đến lúc nào ngươi không còn phong độ nữa, tự
nhiên ngươi sẽ biết lễ mạo là thế nào. Chuyện đó thường là vậy. Ha ha.”

Lạc Thổ kinh ngạc: “Thi nhi của ngươi?”

Hy Bình quàng tay ôm Độc Cô Thi lại nói với vẻ kiên quyết: “Thi nhi, bất kể Từ
lão đầu có đồng ý hay không, nàng sau này cứ ở với ta. Trừ khi con của lão
sống lại, còn thì không thể thay đổi chuyện này được nữa, nhé?”

Cặp mắt Độc Cô Thi ứa lệ, nhẹ nhàng nói: “Ca, thiếp chờ câu nói này của chàng
thật sự rất lâu rồi. Ca, thiếp sẽ nghe theo chàng.”

“Không được.” Lạc Thổ hét lên. Hai mắt hắn rừng rực phát ra thần quang kinh
nhân, hướng về Hy Bình lạnh lùng nói: “Ta không quan tâm ngươi là ai. Thi nhi
là của Lạc Thổ ta. Ngươi tốt nhất nên hiểu lấy điều đó.” Nắm tay hắn bắt đầu
nắm lại. Xương cốt lập tức phát ra tiếng kêu răng rắc khiến người ta cảm thấy
ớn lạnh, cảm thấy sức mạnh song quyền của hắn vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ.

Hy Bình cười lạnh nói: “Quyền đầu của ngươi rất cứng phải không?”

Lạc Thổ kiêu ngạo trả lời: “Về quyền đầu mà nói, trên đời không có mấy người
có quyền đầu cứng như của ta. Trước khi ngươi muốn vung gươm đoạt lấy người
đẹp cũng nên cân nhắc lại năng lực bản thân. Ta nghĩ chuyện đó có lợi cho
ngươi đó.”

Hy Bình vẫn chỉ nhẹ nhàng nói: “Ta rất thích đánh nhau, vậy còn ngươi thì
sao?”

Lạc Thổ nhất thời ngẩn người ra, sau đó mới nói: “Nếu tất yếu phải như vậy, ta
cũng xin lĩnh giáo cao chiêu của các hạ. Giờ ngươi hãy buông Thi nhi ra. Ta
hứa rằng khi đánh nhau, ta sẽ xuất thủ thật nhẹ nhàng. Thi nhi, đến đây với
ta.”

“Tại sao ta phải nghe theo ngươi? Ta thích ở trong lòng của ca, thích cả đời
như vậy.” Độc Cô Thi cất giọng thật dịu dàng đáp.

Lửa trong lòng Lạc Thổ như muốn bùng cháy. Tuy vậy hắn vẫn cố áp chế tâm tư,
nói: “Thi nhi, hắn ta có gì tốt chứ? Cái tên mặt heo này! Lạc Thổ ta dù không
được thanh nhã cho lắm, nhưng so với hắn vẫn còn dễ coi hơn một chút. Hơn nữa
ta toàn tâm toàn ý với nàng, chẳng lẽ nàng không biết?”

Độc Cô Thi một lần nữa quay đầu nhìn chằm chằm vào Lạc Thổ, nói: “Ngươi đã
từng gặp Lãng Vô Tâm chưa?”

Lạc Thổ kinh ngạc hỏi lại nàng: “Gặp rồi! Thế thì sao nào?” Hắn thật không
hiểu tại sao Độc Cô Thi tự dưng lại hỏi như thế. Chuyện này với Lãng thiếu gia
có mối quan hệ gì sao?

Độc Cô Thi nói: “Ngươi có nghĩ hắn là một người tuấn mỹ không?”

Lạc Thổ thật thà thổ lộ: “Theo Lạc Thổ ta thấy, Lãng thiếu gia là nam nhân có
phong độ nhất, tuấn mỹ nhất. Vì vậy quanh công tử có rất nhiều mỹ nữ kề cận,
ta cũng nghĩ chuyện đó rất bình thường.”

“Ồ, thật vậy sao?” Độc Cô Thi quay mặt lại, đối diện với Hy Bình. Nàng ngẩng
mặt si mê nhìn khuôn mặt Hy Bình bị Lãng Vô Tâm đả thương. Tay nhẹ nhàng vuốt
ve, nàng nhỏ nhẹ nói như nói với chính mình: “Ca, ai đả thương chàng để cho
người khác nói chàng là mặt heo vậy? Nhưng bất kể khuôn mặt chàng có biến
thành như thế nào đi nữa thì Thi nhi vẫn luôn nhận ra chàng! Thậm chí nếu cả
đời chàng mang khuôn mặt này, Thi nhi vẫn luôn yêu chàng. Trong lòng Thi nhi,
chàng là người tuấn mỹ nhất. Ngay cả Lãng Vô Tâm cũng không dám đứng trước mặt
chàng mà xưng là mỹ nam. Chàng chính nam nhân hoàn mỹ nhất, sự hoàn mỹ khiến
nữ nhân phải rung động.”

Lạc Thổ nghe thấy Độc Cô Thi tán dương Hy Bình, trong lòng vô cùng giận dữ,
lên giọng mắng chửi: “Thi nhi, hắn đúng là hoàn mỹ! Cái bản mặt của hắn ta có
khả năng dọa chết vô số tiểu hài đó.”

Độc Cô Thi vô cùng bực mình. Nàng không cho phép Lạc Thổ nói về Hy Bình như
thế, liền đốp lại: “Thế sao chưa dọa chết ngươi đi?”

Lạc Thổ bị Độc Cô Thi phản bác lại, nói không nên lời.

Hy Bình nói: “Vì ngày nào hắn cũng soi gương, ngày nào cũng phải nhìn cái đầu
chim của mình, hắn thật sự bị chính mình dọa đến chết khiếp rồi. Đương nhiên
ta không làm hắn hoảng sợ được. Thi nhi, ta không muốn ở đây nhìn thấy cái bản
mặt của hắn nữa. Như nàng cũng biết, ta rất dễ gặp ác mộng mà. Hắc hắc, lại
nói về Lạc Thổ, cũng mong hắn không định dọa ta trong giấc mơ, nếu không lão
tử ta sẽ đánh cho mặt hắn trở thành kinh khiếp luôn.”

Độc Cô Thi nói: “Ca, thiếp theo chàng trở về.”

Lạc Thổ nhẫn nhịn hết nổi, rống lớn: “Hoàng Hy Bình, hôm nay dù không có việc
của Thi nhi, ta cũng phải dạy ngươi một bài học.”

Hy Bình nghe thấy, buông Độc Cô Thi ra, lên giọng khiêu khích: “Mẹ nó! hôm nay
lão tử và Lãng Vô Tâm đánh nhau chưa đã, tay chân ngứa ngáy quá.”

Hắn lập tức diễu ra một thế khiến người ta phải bật cười, chuẩn bị cùng Lạc
Thổ đấu đá một trận. Ai da! Nói nhiều cũng mệt. Một ngày phải đánh ba bốn
trận. Đánh với Lạc U Nhân một trận mệt muốn chết nhưng cũng thật điên cuồng,
hắn rất thích.

Độc Cô Thi nhìn thấy quyền đầu của Lạc Thổ lấp loáng ánh quang màu xám. Trong
lòng nàng biết nếu không có Liệt Dương Chân Đao trong tay, chỉ với quyền đầu
Hy Bình không thể là đối thủ của Lạc Thổ, vì thế nói: “Ca, Thi nhi muốn đi về,
đừng đánh nhau nữa được không?”

Hy Bình hoàn toàn không minh bạch nỗi lo lắng của Độc Cô Thi nhưng nhìn thấy
ánh mắt cầu khẩn của nàng, bèn vội đứng thẳng lên, ôm lấy nàng nói: “Thôi
được, trước sau gì cũng đã đánh hai trận rồi. Trận này để sau này rồi đánh.
Giờ trước tiên phải bồi tiếp Thi nhi của ta.”

Hy Bình ôm Độc Cô Thi bước đi, hoàn toàn không thèm để ý đến Lạc Thổ đang tức
đến ói máu.

Lạc Thổ không ngờ người này biến đổi nhanh chóng như vậy. Chỉ trước đó một
khắc vẫn còn ầm ĩ đòi đánh nhau. Ngay sau đó lại ôm nữ nhân nói là phải đi.
Hơn nữa lại ôm nữ nhân mà Lạc Thổ hắn đã theo đuổi cả nửa tháng trời nay. Hắn
làm sao có thể để Hoàng Hy Bình đi được chứ?

Hắn chặn đường Hy Bình, nói: “Tiểu tử, ngươi sợ ta chăng? Sợ thì biết thân
biết phận cút đi. Đừng để lão tử phải xuất thủ.”

Hy Bình cười: “Ôi, ta sợ lắm nha. Ngươi đừng đánh ta chứ!”

Nhãn thần chàng đột nhiên thay đổi rất nhanh, song nhãn phát ra thần quang tà
mị, như cười như không, khiến người ta phải lạnh toát. Song nhãn như chiếu
thẳng vào tâm can Lạc Thổ, khiến hắn cảm thấy toàn thân không tự chủ được, run
rẩy.

Đúng lúc ấy, Hy Bình lại bình tĩnh nói: “Ta sẽ cho ngươi một cơ hội biểu diễn
quyền thuật nhưng không phải bây giờ. Ngươi hãy nhường đường cho ta!”

Lạc Thổ vẫn không tự chủ được phải dịch qua bên mở đường. Hy Bình và Độc Cô
Thi bước qua mặt hắn. Hắn không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm vào sau lưng
Hy Bình. Một lúc lâu sau y mới thốt lên một câu: “Có lẽ những lời tam đệ nói
là thật.”

Hy Bình ôm Độc Cô Thi rời khỏi Đại Địa Minh hỏi: “Thi nhi, hắn ta đeo đuổi
muội từ lâu lắm rồi à?”

“Vâng!” Độc Cô Thi hạnh phúc úp mặt vào ngực Hy Bình, ngẩng đẩu nhìn chàng,
nói: “Từ lúc thiếp đến Đại Địa Minh, hắn cứ bám riết lấy người ta, phiền muốn
chết. Ca, huynh đến Long Thành khi nào?”

“Hôm qua.” Hy Bình trả lời. “Thi nhi, Từ lão đầu có biết việc tên tiểu tử Lạc
Thổ đó theo đuổi muội không?”

Độc Cô Thi nói: “Có lẽ biết nhưng ông ta không nói gì cả.”

Hy Bình trầm tư suy nghĩ, nói: “Xem ra Từ lão đầu tịnh không phản đối chuyện
muội với nam nhân khác. Cũng có lẽ vì Lạc Thổ là người của Đại Địa Minh nên
lão ta chỉ còn cách mắt nhắm mắt mở coi như không thấy. Từ khi con lão chết
đi, lão thay con lão viết một bức thư để lão cũng không bị muối mặt khi đi xu
nịnh Đại Địa Minh. Cái lão già này, định đem Thi nhi của ta làm đại sứ thân
thiện. Ta biết rồi. May là ta đến đây kịp lúc, nếu không Thi nhi của ta đã bị
tên gia hỏa Lạc Thổ đó chiếm mất tiện nghi rồi.”

Độc Cô Thi giận dữ nói: “Bất kể lúc nào ca mới đến, Thi nhi vẫn có thể đợi.
Trong lòng Thi nhi chỉ có một mình ca thôi, chẳng lẽ chàng không biết sao?”

Hy Bình cười nói: “Biết chứ! Vì thế ta mới không quản đến ý định của Từ lão
đầu. Khi nào lão quay lại, cùng lắm là đánh với lão một trận thôi.”

Độc Cô Thi nói: “Chàng lúc nào cũng cứ như thế, người ta cứ phải lo lắng cho
chàng.”

Hy Bình nói: “Lo lắng cái gì chứ? Đánh nhau ta là cao thủ mà. Ta lại phải sợ
đánh nhau sao? Thi nhi, trở về ta sẽ hát cho muội nghe, chịu không?”

Độc Cô Thi nói: “Ừ, Thi nhi lâu lắm rồi không được nghe ca hát.”

Có lẽ, bởi vì có quan hệ huyết thống, mẹ con Đỗ Tư Tư cùng với Phong Ái Vũ,
Độc Cô Thi, Độc Cô Kỳ đều thích nghe Hy Bình ca hát. Chỉ mỗi Độc Cô Minh là
không hào hứng gì, xem như là hơi khác thường trong số người Độc Cô gia.

Hy Bình hôn Độc Cô Thi thật sâu, rồi hưng phấn nói khẽ: “Thi nhi, nàng thật
tốt.”

Độc Cô Thi đỏ mặt, thấy trên đường mọi người đều nhìn mình với cặp mắt kỳ
quái, nàng khẽ nói: “Ca, đang ở trên đường đó, nhiều người đang nhìn kìa!”

Hy Bình cười nói: “Cứ để bọn họ nhìn, ta không ngại những ánh mắt đó đâu. Hay
nhất là để họ phải ghen tức. Này, Thi nhi, nàng có biết lúc nàng đỏ mặt trông
rất là xinh đẹp không?”

Độc Cô Thi cảm thấy ngọt ngào tê người, thỏ thẻ: “Đồ quỷ!”

Hy Bình rống lên nói: “Thật mà. Nếu không tin chúng ta đi hỏi người khác đi?”

“Đừng! Đừng đi, xấu hổ lắm.” Độc Cô Thi vùi mặt vào ngực Hy Bình, một chút sau
nàng ngước mặt lên hỏi: “Ca, sao huynh không hỏi về bọn hai người kia?”

Hy Bình ngây người hỏi: “Ý nàng nói là Thiên Phong song kiều à?”

Độc Cô Thi nói: “Phải! Các nàng ấy đều rất nhớ chàng. Dù họ không hề nói ra
nhưng Thi nhi thấy các nàng đều nghĩ về chàng. Sau khi đến Đại Địa Minh nhiều
người theo đuổi họ nhưng họ đều không để ý tới. Ca, chàng hận các nàng ấy
sao?”

Hy Bình nói: “Sao ta có thể hận họ được? Tuy nhiên bọn họ đều có chút hận ta,
đặc biệt là Từ lão đầu, chắc là hận ta đến thấu xương. Bây giờ ông ta còn
tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với Võ lâm Tứ đại thế gia. Ai chà, ông già chết
dịch, sao lại nhỏ nhen như vậy? Thi Trúc Sinh đã xuống làm ma dưới địa ngục
rồi, lão ta vẫn còn ghi nhớ kẻ thù của con lão. Cũng không phải Nhu Vân của ta
giết con trai lão, lão lại cứ nhất quyết phải bắt Nhu Vân để đòi nợ? Không lẽ
hắn muốn đưa Nhu Vân xuống địa ngục gả cho Từ Thanh Vân sao? Phì!”

Độc Cô Thi kinh ngạc: “Ca, Thi Nhu Vân vẫn ở với chàng sao? Sao cô ta lại ở
với chàng? Không phải là cô ta rất hận chàng hay sao?”

Hy Bình nói: “Hận à? Ha ha, chỉ là nàng ta cố chấp thôi. Ta sẽ cho nàng ta cơ
hội trả hận cho đến ngày nào nàng ta không còn hận ta nữa thì thôi. Có lẽ cuối
cùng nàng ta sẽ hiểu ta là người thế nào đối với nàng ta. Thi nhi, nàng muốn
có con với ta không?” Độc Cô Thi mắc cỡ nói thật khẽ: “Có. Thi nhi muốn sanh
một hài tử cho chàng.”

Hy Bình chọc ghẹo nàng, nói: “Không sợ Từ lão đầu sao?”

Độc Cô Thi kiên quyết nói: “Có ca ở đây, Thi nhi không sợ bất cứ điều gì.”

Hy Bình ngửa mặt lên trời nói: “Ta sẽ không để kẻ nào khiến nàng phải sợ. Ai
cũng không thể khi phụ nàng được. Nàng là Thi nhi của ta. Ai dám cả gan không
tôn trọng nàng ta cũng sẽ không khách sáo với bọn chúng. Sau này nàng cứ đạon
tuyệt quan hệ với họ Từ. Chuyện này ta đã quyết định rồi. Khi Từ lão đầu về,
ta sẽ nói với lão. Nàng là nữ nhân của ta, không còn liên hệ gì với đứa con
quá cố của lão.”

Độc Cô Thi ngước nhìn Hy Bình. Trong ánh mắt của hắn, nàng cảm thấy lấp loáng
ánh tà mị khiến người nhìn phải lạnh tâm run sợ nhưng lại làm cho tấm lòng cô
đơn khốn khổ của nàng cảm nhận vô vàn sự dịu dàng.

Nàng hiểu rằng, nếu ánh mắt của nam nhân này đã như thế, lời hắn nói sẽ không
bao giờ thay đổi. Cái vẻ đó của hắn khiến lòng nàng xao động. Nhưng nàng ta
lại yêu thích cái vô lại và cái tính trẻ con đó của hắn. Cũng vì khi hắn có bộ
dạng đó hoàn toàn không có một chút dáng vẻ nguy hiểm nào.

Nàng cất giọng ôn nhu: “Ca, từ giờ trở đi Thi nhi là người của chàng. Bất kể
ai nói gì đi nữa, thiếp đều không để ý tới. Chỉ cần ca còn quan tâm đến thiếp,
thiếp không bao giờ ân hận hay hối tiếc.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.