Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 139: Bạch Phát U Nữ – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 139: Bạch Phát U Nữ

Hy Bình cùng mọi người trở về đến Phong Nhân viện thì các nữ nhân đã quay về
đấy rồi.

Sau bữa cơm trưa, Hy Bình đến thăm Hoa Lôi. Nữ nhân này muốn hắn làm ru cho
nàng ngủ, mới đồng ý cho hắn đến Đại Địa Minh.

Nghe nói, cần phải tổ chức đội quân tình nguyện thứ hai chi viện cho Lạc Thủy,
vì vậy mới tập trung võ lâm nhân sĩ tại Đại Địa Minh để thảo luận việc này.

Tân lệnh chủ của Tứ đại võ lâm thế gia tuy là Hoàng Đại Hải, nhưng kỳ thật
người chân chính lên tiếng và phân công việc vẫn là Đỗ Thanh Phong. Nhóm mấy
người trẻ tuổi Hy Bình thật ra không phải về việc chính mà đến Đại Địa Minh
hoàn toàn chỉ để coi nhiệt náo. Ngoài chuyện về giới quần thoa trong võ lâm
bọn họ không muốn bàn chuyện gì khác. Đặc biệt những chuyện đối nghịch với các
mỹ nữ, bọn họ vô cùng xem thường.

Hoàng Đại Hải và Triệu Tử Hào tuy cũng trẻ tuổi như bọn họ nhưng là những
thanh niên có tư cách, vì vậy được theo chân các bậc trưởng bối Đỗ Thanh
Phong, Hoa Sơ Khai và Hoàng Dương đến thương lượng đại sự về việc tấn công bọn
nữ hài Thái Âm Giáo.

Bọn nữ nhân còn chưa theo chân đến, Hy Bình, Lôi Long, Hoa Tiểu Ba, Độc Cô
Minh cùng Triệu Tử Uy tự động hình thành một nhóm. Cái nhóm này còn thiếu Tứ
Cẩu không đến.

Lúc về đến hậu viện, Hoa Tiểu Ba đột nhiên nói: “Mỹ nữ Long Thành tựa hồ tập
trung hết tại Đại Địa Minh! Nghe nói, Lạc Thiên của Đại Địa Minh quả là anh
hùng, làm mê đắm bao nhiêu mỹ nữ Long Thành. Không biết là thật hay không.”

Độc Cô Minh nói: “Chúng ta Võ lâm Thất công tử, trong mắt người giang hồ lại
xếp hắn là đệ nhất, nghe được thật không tâm phục.”

Hoa Tiểu Ba hỏi: “Ai là người xếp cuối cùng?”

“Đương nhiên là hắn rồi.” Độc Cô Minh chỉ Triệu Tử Uy nói, trong lòng vô cùng
sung sướng.

Triệu Tử Uy bực mình quát: “Độc Cô Minh, rút kiếm ra.”

Song đao của hắn cũng đã nhanh chóng nằm ở trong lòng bàn tay. Vì danh dự của
mình, hắn sẵn sàng liều mạng.

Độc Cô Minh cười nói: “Ngươi tìm ta có tác dụng gì? Trong mắt người giang hồ,
tên của ta cũng được xếp cuối cùng. Muốn tìm thì tìm Lạc Thiên, đánh thắng
được Lạc Thiên là ngươi trở thành người đứng đầu Võ lâm thất công tử. Đánh
thắng ta, ngươi cũng chẳng được cái gì! Ha ha!”

Triệu Tử Uy suy nghĩ một chút. Cũng đúng, Độc Cô Minh căn bản không tính là
nhân vật danh tiếng, thanh danh cũng không bằng Triệu Tử Uy hắn. Nếu đánh
thắng hắn cũng là phí sức, còn nếu đánh thua hắn, không phải tự mình lấy đá
đập vào đầu mình sao?

Hắn thu đao vào vỏ, nói: “Sau này còn ăn nói những chuyện xung động như vậy,
lúc ấy xem có tha cho không.”

Độc Cô Minh nói: “Ngươi rút đao so với lời nói của ta vẫn còn xung động. Hắc
hắc, chúng ta là người quân tử, động khẩu không động thủ.”

Triệu Tử Uy mỉm cười nói: “Mẹ nó, bất quá mới đọc được vài cuốn sách đã dám
xưng là quân tử.”

Độc Cô Minh không thèm để ý đến sự châm chọc của hắn, quay sang Hoa Tiểu Ba
nháy mắt, nói: “Tiểu Ba chúng ta quay về đi?”

Ánh mắt Hoa Tiểu Ba đang sục sạo trên thân thể mấy tỳ nữ xinh đẹp của Đại Địa
Minh, hỏi có vẻ bất mãn: “Quay về làm gì?”

Độc Cô Minh kề miệng đến sát bên tai Hoa Tiểu Ba nói: “Hiện giờ Vương Ngọc
Phân đang theo Đỗ Thanh Phong đến Đại Địa Minh. Có lẽ Đào Nhân và Liễu Nhân
vẫn còn ở lại Phong Nhân viện. Đầu óc của ngươi để đi đâu mất rồi?”

“Úi chao, Độc Cô lão huynh! Huynh thật là thông minh, chúng ta lập tức quay về
đi.”

Hoa Tiểu Ba lập tức chuyển thân đi khỏi. Độc Cô Minh thả lại một câu: “Ta và
Tiểu Ba có chút chuyện gấp.” Rồi liền đuổi theo Hoa Tiểu Ba đi khỏi.

Lôi Long nhìn Hy Bình. Triệu Tử Uy thấu hiểu tâm sự của Độc Cô Minh, nói: “Gấp
gáp cái gì, lại không đến bám hai đứa con gái Liễu Nhân, Đào Nhân ấy à? Còn
làm như bí mật thiên hạ.”

Lôi Long cười nói: “Động tác thật nhanh nhẹn. Ta nghi bọn họ kiếp trước vốn là
chuột. Không động nào là không ghé qua.”

“Ta cũng nghĩ thế.” Triệu Tử Uy không bỏ qua cơ hội buông lời báo thù.

Lôi Long nói: “Ta cũng quay về đây. Cái Đại Địa Minh này chẳng có cái gì khiến
ta thấy hứng thú. Vì bọn họ quay về để bám theo mấy đứa con gái, ta cũng muốn
về để bồi tiếp Bích Nhu.”

Nhìn theo Lôi Long đi khỏi, Triệu Tử Uy nói: “Hy Bình, chúng ta đến Võ lâm đại
hội đi?”

Hy Bình cười nói: “Đến để tiếp cận Mộng Hương à?”

Hắc hắc, hắc hắc, Triệu Tử Uy cười ngượng nghịu nói: “Đi lung tung ở đây không
bằng đến tiền viện chờ Mộng Hương về. Để nàng cảm thụ được mối si tình ở mọi
nơi của ta.”

Hy Bình nhún vai nói: “Ta không cản trở ngươi nhưng ta sẽ không cùng đi với
ngươi. Trừ phi ở đó có đánh nhau hoặc để ta đến đó xướng ca.”

Triệu Tử Uy vội vàng vái hai tay nói: “Ngươi hoàn toàn không cần phải đi đến
đó.”

Nói xong, hắn vội vàng rời khỏi, nhưng lâu lâu quay đầu lại nhìn xem Hy Bình
có đi theo không. Thật tình, hiện tại cũng chẳng phải hắn chán ghét Hy Bình mà
là rất sợ hãi. Đáng sợ nhất là đúng lúc hắn đang tán tỉnh Mộng Hương thì Hy
Bình lại cất giọng hát những bài tình ca sơn dã. Đó thật là lấy mạng người ta.
Ài! Một người như thế sao lại cứ quyết định phải làm ca thần chứ? Bất cứ ai
cũng được, nhưng đừng để cái người đáng sợ đó ở bên cạnh Triệu Tử Uy hắn. Chạy
trước đúng là diệu kế.

Triệu Tử Uy đi khỏi, Hy Bình liền trở nên cô độc. Đại Địa Minh rất lớn, hắn
tịnh không biết nên đi đâu. Hắn biết Nguyên Chân đang ở đây. Nữ nhân đó khiến
hắn cảm thấy thích thú. Hắn cũng biết Nguyên Chân có hứa đến dự đại hội võ
lâm. Nhưng hắn chẳng thích thú gì cái đại hội chán phèo đó vì vậy hắn không
định đi tìm bọn họ. Cứ đợi kết thúc hội nghị, cuối cùng cũng gặp được bọn họ.

Hắn cứ đi qua lại mấy đình viện trong Đại Địa Minh, đi qua một cái cổng hình
tròn, trong đó có một cái sân vườn rất nhỏ. Bình thường rất ít người đến nơi
cái rìa cuối cùng phía đông này của Đại Địa Minh. Hy Bình hoàn toàn không biết
rằng hắn chính là nam nhân đầu tiên bước chân đến chỗ này trong ba năm trở lại
đây.

Trong sân vườn này chỉ có độc một ngôi nhà một gian rất lớn. Cửa không đóng,
đẩy một cái là mở. Hy Bình tiến vào chỉ nhìn thấy một cái giường và một cái
bàn dài. Trên mặt bàn bày đầy bút và giấy để vẽ. Trên tường treo đầy tranh,
trong đó có một bức đặc biệt to, vẽ một thanh niên cao lớn lạnh lùng. Thanh
niên này khiến Hy Bình cảm thấy có chút hơi quen quen nhưng lại nghĩ không ra
đã gặp qua người này ở đâu rồi.

Hắn trầm tư suy nghĩ.

“Khiếu Thiên?!”

Hy Bình toàn thân chấn động, quay đầu nhìn thấy một nữ nhân đang đứng tại cửa
ra vào. Hắn biết câu nói vừa rồi là của nữ nhân này.

Nữ nhân có sáu bảy phần giống Thủy Khiết Thu. Trong số những nữ nhân Hy Bình
từng biết, nàng dường như là hoàn mỹ nhất. Nếu nói Thủy Khiết Thu là tuyệt mỹ
thì không đúng lắm. Lãnh Như Băng, La Mỹ Mỹ và Đại Ny mới thật là tuyệt mỹ, có
điều họ đều còn trẻ tuổi. Vưu Túy có lẽ mới là nữ nhân vừa tuyệt mỹ vừa thành
thục. Nhưng đem so sánh với nữ nhân trước mặt, sắc đẹp cần phải kém một phần.

Mái tóc dài trắng như tuyết của nữ nhân vắt qua một bên vai, rủ xuống khuôn
mặt như tạc tượng của nàng. Hàng lông mày như một đám mây nhạt bị cơn mưa xuân
quét qua. Đôi mắt đen nhánh trông như ánh trăng bị che khuất mất một nửa trong
đêm nguyệt thực, thể hiện sự khả ái nhưng lại khiến người ta thương xót. Lúc
này đôi mắt si tình đó đang nhìn chằm chằm Hy Bình, từ ngỡ ngàng chuyển thành
phẫn nộ.

“Ngươi là ai, tại sao đi vào U Liêu Trai này?” Nữ nhân phát giác Hy Bình không
phải là người mà nàng cần gặp, lên giọng truy hỏi.

Hy Bình sững sờ, nói: “Nàng vừa mới gọi ta à?”

Nữ nhân quát: “Hãy trả lời vấn đề ta hỏi.”

Hy Bình không trả lời mà chỉ quay lưng lại. Hắn đoán trông từ phía sau mình
giống ai đó. Nếu không nữ nhân này không thể khi nhìn thấy hắn từ phía sau lại
giật mình kêu lên cái tên “Khiếu Thiên”.

Nữ nhân không ngờ Hy Bình ngạo mạn như thế. Nhưng trong lúc Hy Bình đứng quay
lưng lại, nàng lại thấy tâm tình phức tạp. Người thanh niên vô lễ đứng trước
mặt trông phía sau rất giống với hắn ta. Nhưng khi nhìn đến cái khuôn mặt bị
đánh đến biến dạng của Hy Bình, nàng liền phủ nhận sự phán đoán của mình.
Huống hồ, dù cho khuôn mặt của hắn có chút giống Khiếu Thiên cũng không thể là
Khiếu Thiên. Đã hai mươi năm rồi, hắn không thể nào lại còn trẻ như thế?

Hy Bình đột nhiên xoay người lại nhìn thẳng vào mỹ nữ đứng nơi cửa hỏi: “Ta
rất giống một người mà nàng quen biết đúng không?”

Nữ nhân đối diện với câu hỏi bất ngờ của hắn, không biết nên trả lời thế nào.
Sau một lúc bình tĩnh lại mới đáp: “Ngươi vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của
ta.” Thanh âm của nàng rất nhẹ nhàng, trong đó có thể nghe thấy một chút bất
lực.

Hy Bình cười cười, tự nói ra danh tính của mình. Hắn nhìn thấy trong mắt nữ
nhân thoáng qua một tia thất vọng, nói: “Có thể hỏi phương danh của tỷ tỷ
không?”

Nữ nhân kinh ngạc hỏi: “Ngươi kêu ta là tỷ tỷ?”

Hy Bình nói: “Nếu như không thích, ta có thể kêu nàng là muội muội. Nàng xem
ra cũng chẳng hơn ta bao nhiêu tuổi.”

Nữ nhân sắc mặt trở nên lạnh lẽo, quát: “Miệng lưỡi trơn tru đúng là đồ dâm
tặc. Biến khỏi đây ngay!”

Hy Bình nói: “Đi khỏi thôi có được không?”

Nữ nhân ghét cái tính mặc cả của hắn. Nàng muốn hắn cút khỏi đây, ý tứ chỉ là
kêu hắn ra khỏi đây. Hắn lại vì ý nghĩa của hai chữ “biến” với “đi” mà hỏi lại
nàng một câu vô vị như thế.

Nhìn lại khuôn mặt đen đúa sưng như phù thũng của hắn, nàng lại càng ác cảm,
bèn lạnh lùng nói: “Không cần biết ngươi dùng cách thức nào, tốt nhất là nhanh
chóng rời khỏi ngôi nhà này. Nếu không ngươi sẽ rời khỏi thế giới này đó.”

“Vậy ta sẽ rời khỏi ngôi nhà này!”

Hy Bình cười nhè nhẹ, hai tay xòe ra, đi về hướng cửa. Nữ nhân tiến lên đằng
trước, đứng bên cạnh cửa chờ hắn đi khỏi. Đúng vào lúc Hy Bình đi qua bên cạnh
nàng, nữ nhân đột nhiên có cảm giác bị Hy Bình ôm vào trong lòng. Nàng vội
vàng vùng vẫy nhưng vô hiệu. Gã nam nhân này với sức một tay cũng chống lại
được toàn bộ nội lực của nàng. Tay còn lại hắn dùng để đóng cửa ra vào lại.

Nàng kinh hãi kêu lên: “Ngươi muốn làm cái gì?”

Hy Bình nói: “Một người đàn ông ôm một người đàn bà. Nàng nói xem hắn muốn làm
chuyện gì?”

Nữ nhân hiểu rằng tình hình nghiêm trọng, ngay cả tính mạng bản thân cũng nguy
hiểm. Nàng chống cự rất lợi hại nhưng tuyệt không hề kêu gào.

Hy Bình lấy làm kỳ lạ hỏi: “Vì sao nàng không kêu lên?”

Nữ nhân nói: “Nếu ta kêu lên một tiếng, ngươi sẽ lập tức táng thân tử địa.”

“Ồ! Đáng sợ thế sao?” Hy Bình đè chặt nàng lên trên giường cười nói: “Nhưng ta
thấy nàng rất quan tâm đến vấn đề sinh tử của ta. Bất luận là vì nguyên nhân
nào, nàng không kêu là tốt rồi. Nói thật tình, ta cũng hơi sợ nàng kêu gào.
Bất quá, chỉ sợ chút xíu thôi.”

Nữ nhân rút cuộc cũng biết mình gặp phải loại nam nhân nào. Nàng đột nhiên cảm
thấy sợ hãi trong lòng. Nàng tự cho mình võ công cao cường, tuy nhiên võ công
nàng lại không thể sử dụng được. Thanh âm nàng nói cũng bắt đầu run run

“Nếu ngươi thật sự dám vô lễ với ta, ta sẽ kêu gào thật lớn. Ngươi cũng rõ nơi
đây là Đại Địa Minh.”

Tay Hy Bình đang vuốt ve mái tóc đẹp đẽ trắng như tuyết của nàng, nói: “Nhưng
thật ra ta đã vô lễ với nàng rồi, Đại Địa Minh có bỏ qua cho ta không? Nàng có
bỏ qua cho ta không?”

Nữ nhân trầm mặc. Trên mặt, nỗi phẫn hận lại càng tăng.

Hy Bình thở dài nói: “Tất nhiên đã làm rồi thì làm tới luôn! Dù sao sau này
cũng bọn nàng truy sát, chi bằng hết kiếm chút vốn trước đã.”

Nữ nhân hoang mang nói: “Ngươi thả ta ra rồi, ta đảm bảo không truy cứu lại
chuyện này nữa.”

Hy Bình nói: “Ta thường hay nói dối. Nàng nói xem, một người thường nói dối
liệu có dễ dàng đi tin lời nói của một người khác không?”

Nữ nhân sốt ruột, lại tiếp tục vùng vẫy. Đương nhiên là càng vùng vẫy càng
mệt, lại không thể đẩy được đồ vật khổng lồ ở trên người ra. Nàng hiểu rằng
hôm nay gặp phải cao nhân. Sợ rằng đại ca của nàng cũng không thể khống chế
nàng được như vậy. Tên nam nhân này so với đại ca của nàng còn đáng sợ hơn.

Trong lòng nàng nghĩ như thế, đột nhiên miệng nàng hét lên: “Có người đến…..”

Tiếng kêu bị đứt đoạn giữ chừng, miệng nữ nhân đã bị miệng Hy Bình bịt chặt.
Nàng vội vàng cắn chặt răng, muốn quay đầu tránh, lại bị tay của Hy Bình giữ
chặt. Nàng chẳng còn cách nào, chỉ đành chọn con đường bảo vệ tính mạng bằng
cách chấp nhận nụ hôn mà Hy Bình cưỡng bách. Trong lòng nỗi kinh sợ càng tăng
lên bội phần.

Miệng Hy Bình rời khỏi môi nàng, hỏi: “Vì sao lại vội vàng cắn răng lại?”

Câu hỏi của tên tiểu tử này thật buồn cười, làm như người ta và hắn quen thân
lắm?

Nước mắt nữ nhân trào ra, miệng mắng: “Ngươi sẽ gặp báo ứng.”

Hy Bình nói: “Ta lại hiểu rằng nàng là một nữ nhân không nên tin tưởng. Mới
vừa nãy nói không báo phục ta. Hiện tại lại nghĩ đến báo ứng ta rồi. Còn may
là ta chưa thả nàng ra, nếu không ta cũng không thấy được ngày mai.”

Nữ nhân nói: “Cho dù bây giờ ngươi thả ta ra, ngươi cũng chỉ còn một con đường
chết.”

“Xem chừng như thế thật.” Hy Bình dừng lại hai mắt nhìn nàng chăm chăm, nói
tiếp: “Vì vậy hiện tại ta không thể thả nàng, vì nàng là nữ nhân chỉ cho ta
một con đường chết. Rất đáng tiếc.”

Nữ nhân nói: “Chẳng bao lâu sẽ có người đến đây.”

Hy Bình cười nói: “Ta biết rõ trong phạm vi khu vực này tịnh không có người
nào ra vào. Chính ta từ đằng trước đi vào đây. Ta biết rõ một điều, lúc nãy
nàng gào lên, căn bản không có ai nghe thấy. Nếu nàng định kêu gào liên tục,
ta sẽ không cho nàng cơ hội. Lúc này mọi người đều đang dự đại hội nhiệt náo
gì đấy, sẽ không biết ở đây nàng và ta cũng có một cuộc hội ngộ nhỏ. Nàng đừng
mong có ai đến, ngoại trừ ta ra, khách khách!”

Nữ nhân phẫn nộ đến cực điểm: “Quỷ háo sắc ngươi, ta không thể không giết chết
ngươi!”

Hy Bình nói: “Trước khi giết ta, cảm phiền nàng cho ta biết, tên nàng là gì?”

Nữ nhân ngừng giãy giụa, quay mặt sang một bên, không thèm nhìn vào cái mặt
heo của Hy Bình.

Hy Bình muốn đánh cho gục luôn, bèn dùng một loại thanh âm ghê tởm như nhục mạ
rống lên: “Nói mau, mỹ nhân, trước khi hiến thân cho ta, nàng hãy nói tên của
nàng cho ta.”

Nữ nhân quay mặt trở lại trừng trừng nhìn hắn, quát: “Ai nói ta muốn hiến thân
cho ngươi?”

Hy Bình cười: “Ta nhận biết theo hành vi thôi. Một nữ nhân bị ta đè trên
giường, không chống cự cũng không kêu gào, tức là chuẩn bị hiến thân cho ta
rồi.”

Hai tay nữ nhân đẩy hắn ra, kêu: “Ngươi là đồ con lợn. Ai nói không chống cự,
không kêu gào? Ta mệt nhọc chẳng còn một chút khí lực nào, ngươi làm như ta
cam tâm bị ngươi hành hạ thế này à? Trừ phi ngươi cả đời này dứt khoát không
thả ta ra, nếu không ngươi sẽ chết rất khó coi đó.”

Hy Bình vui vẻ nói: “Có khó coi lắm không? Mặt ta hiện nay cũng khó coi rồi
mà? Biết trước hôm nay sẽ gặp nàng, ta đã không cùng cái tên Lãng Vô Tâm ấy
đánh nhau. Nói chung, ấn tượng ban đầu là quan trọng nhất. Không có khuôn mặt
mê người, bảo ta sau này làm sao đi tán gái đây.”

Nữ nhân chống đỡ không hiệu quả, chỉ đành lại thở dài, lạnh lùng nói: “Rút
cuộc ngươi có thả ta hay không?”

“Thả, đương nhiên thả rồi. Nói gì đi nữa cũng không thể đè nàng thế này đến
hết đời được. Chỉ cần nàng nói ra tên của nàng, ta sẽ thả nàng ngay. Điều kiện
như vậy là được chứ?”

Nếu là người quen biết Hy Bình, tuyệt sẽ không tin tưởng câu nói này. Đáng
tiếc nữ nhân này lại là lần đầu gặp hắn.

Nữ nhân suy nghĩ, rút cuộc không cam tâm nói: “Lạc U Nhân.”

Hy Bình tán thưởng: “Hảo danh tự! Cái lão gia hỏa Lạc Hùng ấy là người thế nào
với nàng?”

Nữ nhân lại quay mặt sang bên cạnh. Hy Bình giữ mặt nàng trở lại đối diện, lại
muốn cúi xuống hôn nàng. Nàng kinh hãi nói: “Hắn là đại ca của ta!”

Hy Bình dừng lại nửa chừng trên môi nàng, không tin tưởng hỏi: “Lão già mập
tròn Lạc Hùng đó sao lại có muội muội trẻ tuổi như ngươi được?”

Lạc U Nhân nói: “Ta cũng đã ba mươi bảy tuổi rồi.”

Hy Bình giật mình nói: “Có thể nào? Nhìn nàng bất quá hơn ta đôi ba tuổi là
cùng. So với Lôi Lôi của ta có khi còn nhỏ hơn đôi ba tuổi. Hắc, nàng lừa ta.
Không tin!”

Lạc U Nhân giận dữ nói: “Mặc kệ tin hay không, ta đã nói tên mình ra, ngươi
nên thả ta ra.”

Hy Bình giả vờ hỏi: “Ta vì sao phải thả nàng ra chứ?”

Đúng là không có lý do gì. Mấy khi dễ dàng ôm được một mỹ nữ chứ.

Lạc U Nhân hai mắt trợn to, đấm thẳng vào ngực Hy Bình. Quyền này nhiều ít
cũng có nội kình nhưng lại không làm Hy Bình động đậy. Nàng phát cuồng nói:
“Ngươi đã không giữ lời của ngươi. Ngươi không phải là người. Ta với ngươi căn
bản không quen biết, ngươi lại dùng vũ lực khinh bạc ta. Ta giết chết ngươi,
ta giết chết ngươi!” Sau khi kêu thét xong, nước mắt nàng trào ra.

Hy Bình nói: “Ta luôn nghĩ đến việc cưỡng gian một nữ nhân nhưng lần nào đi
tìm cũng không gặp được thú săn. Vì nàng đã nói tàn nhẫn đến như vậy, ta cũng
không thể mềm lòng được. Ngoài ra, ta cũng không thích Lạc Hùng. Ta và hắn còn
phải đánh nhau một trận, thế nên cũng không ngại phong lưu trên giường cùng
muội muội hắn trước một lần.”

Trước sự kinh ngạc của Lạc U Nhân, hai tay hắn bắt đầu xé bỏ y phục trên người
nàng. Loại hành động này đối với hắn phải nói là rất thành thục do đó cũng
thực hiện khá nhanh. Chỉ trong khoảng khắc, mọi thứ trên người Lạc U Nhân đã
bị hắn xé bỏ toàn bộ. Nàng ngoài việc chống cự chỉ còn biết rơi lệ. Kêu gào
cũng không có khả năng, miệng của Hy Bình không để cho nàng cơ hội nói lời
nào.

“Giờ nàng có thể kêu to lên để mọi người đến xem hình dạng trần truồng, lõa
thể của chúng ta.” Hy Bình nói trong lúc đang tự mình cởi bỏ y phục.

Lạc U Nhân nhìn thấy thân hình lõa thể cường tráng, hiểu rằng lúc này có người
lại đây cứu giúp cũng là việc vô bổ. Chỉ càng làm thêm nhiều người nhìn thấy
tình cảnh nàng bị lăng nhục. Nàng thà tự nguyện chọn lựa sau này giết chết Hy
Bình hơn bị nhìn nhìn thấy vào lúc này.

Nước mắt nàng rơi mãi không ngừng, nuốt tiếng khóc xuống nói: “Đừng làm như
vậy được không? Ta cầu xin ngươi. Ngoại trừ tên ngươi ra, căn bản ta không
biết ngươi là ai. Ngươi hãy bỏ qua cho ta đi!”

“Vì sao không kêu nữa?”

Hy Bình chăm chú nhìn thân thể tuyệt mỹ đang bày hết ra. Tuy so với Thủy Khiết
Thu trưởng thành hơn mấy phần nhưng thật rất giống nhau. Nếu để hắn nhìn được
mỗi phần thân mình thì phảng phất giống Thủy Khiết Thu. Tuy nhiên cái chỗ
riêng tư Thủy Khiết Thu lại trong sáng như ngọc, còn của nữ nhân này lại là
một phần đen bóng lộng lẫy, rất mê người.

Tay của hắn đụng nhẹ nhẹ vào chỗ riêng tư của nàng. Lạc U Nhân bật lên tiếng
rên rỉ, hai mắt căm tức nhìn hắn.

Hy Bình nói: “Ta tưởng là ở chỗ lông nàng cũng màu trắng, lại không ngờ đen
bóng như đêm ba mưoi. Nói ta biết, vì sao nàng có mái tóc trắng như tuyết?”

Lạc U Nhân chẳng thèm đáp lại câu nói của hắn. Hắn cười gian xảo, cái vật ở
dưới háng hắn theo động tác đưa mông, đâm thẳng vào cửa mình chật hẹp của
nàng, nàng kinh hãi kêu thất thanh: “Đau!”

Hy Bình đình chỉ động tác, kinh ngạc hỏi: “Nàng vẫn còn là xử nữ à?”

Khuôn mặt Lạc U Nhân ửng hồng, hai tay đẩy Hy Bình ra. Cảm giác được cái vật
thô tráng của hắn còn chực chờ nơi cửa mình, nàng sợ khiếp nói: “Không được!”

“Chúng ta cần một chút dạo đầu.” Hy Bình rút trở lại.

Nhân vì hắn cho vào thô bạo, cảm nhận được sự trở ngại của xử nữ. Đối với một
người xử nữ, thậm chí ngay cả khi cưỡng dâm, hắn cũng có thể dịu dàng một
chút. Hai tay của hắn bắt đầu có những động tác trên người Lạc U Nhân. Tuy nói
là nàng cực lực phản kháng nhưng khi ngón tay Hy Bình cho vào cửa mình nàng,
cố gắng mở âm đạo nàng ra, sau những di động của ngón tay trên bề mặt, nàng
lại không tự chủ được bật lên tiếng rên rỉ. Nàng cảm giác được hạ thể nàng
đang từ từ ẩm ướt, nhiệt độ trong cơ thể từ từ tăng, hơi thở của nàng cũng
biến thành gấp gáp. Nàng muốn đẩy Hy Bình ra nhưng toàn thân bất lực. Rốt cuộc
cố gắng kềm chế tiếng rên rỉ xấu hổ từ trong miệng mình phát ra, nàng cắn vào
bắp tay của Hy Bình.

Hy Bình chịu đựng để nàng cắn, đau đớn kêu: “Lạc U Nhân, nàng không mở miệng
ra, ta lại đưa vào đấy.”

Lạc U Nhân không chịu nhả răng ra. Hy Bình không biết thế nào, kéo ngón tay
đang ở trong cửa mình nàng ra. Thời cơ cũng đến, hắn không do dự nữa, đâm cọc
vào.

Vật thể to dài đột nhiên đâm vào trong người Lạc U Nhân. Đau đớn tê liệt khiến
nàng la lên thảm thiết: “Đau! Không được! Đồ tạp chủng, ta đau quá! Ngươi dừng
lại, dừng lại, ta không cắn ngươi nữa.”

Hy Bình dừng động tác lại, nhìn xuống hạ thể của nàng, một dòng máu nhỏ từ
trong đó rỉ ra.

Đột nhiên hắn trợn mắt kêu lớn: “Lạc U Nhân, nữ nhân nàng vẫn còn cắn ta sao?”

Hắn lại dũng mãnh rút ra đâm vào. Nhưng Lạc U Nhân không vì động tác của hắn
mà hả miệng ra, trái càng cắn chặt hơn. Hy Bình lại phải dừng lại. Cái đấy vẫn
nằm sâu trong nội thể nàng. Một tay hắn bấu chặt cằm nàng, nàng không thể
không mở miệng ra.

Hy Bình nhìn vết thương đầy máu nơi bị nàng cắn, mắng: “Nàng muốn cái gì?”

“Ta đau!” Lạc U Nhân kéo tay Hy Bình đang nắm cằm nàng ra, vừa giận vừa uất ức
nói.

Hy Bình nói: “Ngươi đau thì kêu, sao phải cắn ta không nhả ra?”

Lạc U Nhân nói: “Ta chết cũng không kêu!”

Hy Bình bỏ tay đang giữ cằm nàng ra, cười nói: “Cũng có khí phách đấy chứ!”

Lạc U Nhân nói: “Cho dù có người lại, liệu có thể thay đổi sự thật này được
sao?”

Hy Bình lắc lắc đầu nói: “Thật sự là rất đau sao?”

Lạc U Nhân hai tay đánh mạnh lên mặt hắn, kêu: “Ngươi biết rõ còn hỏi. Ta muốn
giết chết ngươi, đem ngươi cắt ra từng khúc nuôi chó. Ngươi sẽ nhận được báo
phục.”

“Nguyên cả Đại Địa Minh xuất động, lão tử cũng không sợ. Báo cừu? Là chuyện
sau này!” Hy Bình cười lạnh, đưa cái gối qua cho nàng nói: “Đừng cắn ta. Nếu
đau thì cắn vào gối. Lão tử làm việc tuyệt không nửa đường bỏ phế.”

Lạc U Nhân sững sờ một chút, nắm gối ném xuống đất, vừa giãy giựa vừa đánh Hy
Bình nói: “Ta không cắn vào gối. Ai làm ta đau ta cắn lại nó! Là ngươi cưỡng
gian ta, chứ không phải cái gối. Ta phải cắn ngươi, cắn chết ngươi!”

Nàng lại nghiêng mặt qua bên, muốn lại cắn vào tay Hy Bình. Hy Bình đột nhiên
xốc người tới. Cái ấy phồng to lên hơn, nhanh chóng chọc vào trong tiến tới.

Lạc U Nhân hô lên một tiếng thê thảm, quay mặt lại trừng mắt nhìn Hy Bình,
khóc nói: “Ngươi không phải là người! Cái thứ của ngươi, cái thứ thô bỉ….. ôh
ôh….. Ta không muốn. Ta không phải với Khiếu Thiên. Trinh trắng một đời của ta
toàn bị tên tiểu tử mất dạy nhà ngươi hủy hoại. Ngươi còn chưa đủ sao, vẫn còn
muốn khi phụ người ta. Ta đau chết đi được! Ai….. ai….. Xin ngươi….. nhỏ lại,
nhỏ lại một chút, ta không cắn ngươi nữa.”

Hy Bình thu nhỏ lại một chút, lưu lại sâu trong âm đạo nàng như cũ, cảm nhận
bề mặt mềm mại ướt át, nói: “Lại đây, để ta âu yếm.”

“Không!” Lạc U Nhân cự tuyệt.

Hy Bình không quan tâm việc nàng cự tuyệt, vẫn cương quyết muốn hôn. Thấy nàng
đang cắn chặt răng lại, hắn liền chuyển động hạ thể. Lạc U Nhân vì thế lại nhả
răng ra. Đầu lưỡi của hắn dễ dàng tiến nhập vào trong miệng nàng. Hông hắn cử
động mềm mại nhiều lần, như thế trên dưới triền miên một trận, Hy Bình đã thôi
không còn hôn nàng nữa mà hơi thở Lạc U Nhân vẫn gấp gáp.

Hy Bình nói: “Cảm giác hoàn hảo chứ?”

Lạc U Nhân không biết đôi tay mình từ khi nào đã ôm chặt sau lưng Hy Bình.
Nghe nói như thế, vội vàng rút hai tay trở lại, nói: “Đừng hỏi ta.”

Hy Bình nói: “Không hỏi nàng, ta hỏi ai?”

Lạc U Nhân giận dữ nói: “Không được hôn ta nữa!”

Hy Bình cười: “Thật không muốn ta hôn nàng sao?”

Lạc U Nhân cảm thấy khúc thịt ở bên trong người nàng lại bắt đầu to lên nhưng
nàng vẫn kiên quyết nói: “Không muốn.”

Hy Bình lại hỏi: “Vĩnh viễn không muốn sao?”

“Vĩnh viễn!” Lạc U Nhân không chút phân vân đáp.

“Là nàng nói đó.” Hy Bình nói dứt lời, bên dưới lại dũng mãnh chuyển động,
đồng thời nói: “Ta biết rõ trong lòng nàng đang tưởng tượng đến tên nam nhân
trên tường kia. Cũng tốt, nàng tạm thời coi ta là hắn đi. Ta nghĩ hắn chưa
hoàn thành nhiệm vụ ở trên người nàng, ta cũng tận lực thay thế hắn hoàn
thành. Ta là người trong lòng luôn hướng đến việc lấy giúp đỡ người khác làm
vui.”

Lạc U Nhân đau khổ rên rỉ: “Ai cũng không thể thay thế được chàng, ngươi càng
không thể. Ngươi bất quá chỉ là tên tặc trộm hoa, dựa vào đâu để đem ra so
sánh với chàng.”

“Dựa vào việc ta chính là Hoàng Hy Bình! Nữ nhân, đừng quên, nam nhân hiện
đang cưỡi trên người nàng chính là ta chứ không phải nam nhân nào khác. Nghĩa
là hiện tại nhất định ta chính là nam nhân của nàng. Như thế sẽ vĩnh viễn là
người đàn ông đầu tiên của nàng. Điều đó vĩnh viễn không thể xóa bỏ được. Nàng
đã hiểu chưa, nữ nhân?”

Hy Bình hét to một tiếng, hạ thể liên tục chuyển động. Cái ấy ra ra vào vào
trong âm đạo Lạc U Nhân phát ra một loại âm thanh mê người.

Lạc U Nhân nước mắt vương đầy mặt. Nàng cảm thấy cơn giận trong lòng Hy Bình
đang bạo phát và theo sau đó sự điên cuồng. Cái tên nam nhân đang cùng nàng có
cái quan hệ thân mật bậc nhất nhân loại này thật ra hoàn toàn xa lạ với nàng.
Nhưng điều không thể chịu đựng nổi là trong lòng hắn chẳng có một chút cảm
tình với nàng. Nàng chỉ có thể cảm nhận được ý muốn chinh phục mạnh mẽ như sự
phát tiết của một con dã thú. Nhưng vì sao một chút nhu tình vừa đây còn tồn
tại trong tâm lý hắn lại tiêu tan đâu mất.

Nàng đột nhiên cảm thấy tâm hồn đau khổ, so với sự đau đớn ở hạ thể còn khó
chịu hơn. Nàng trợn mắt nhìn trừng trừng thân thể tên nam nhân cường mãnh vô
bì. Hắn trông như một con dã thú lần đầu phát dục đang xâm phạm thân thể nàng.

Nàng đột nhiên gào khóc: “Ta vẫn nhớ chàng, vẫn muốn chàng. Không cần biết
ngươi đã làm gì với ta, trái tim ta vẫn là của chàng. Cái ngươi có được chỉ là
thân thể ta, ngươi vĩnh viễn không có được trái tim ta.”

Hy Bình không ngừng kéo ra đút vào, lạnh lùng cười nói: “Lão tử lại không quan
tâm đến trái tim của nàng.”

“Thứ cầm thú ngươi không khác chi lợn, ta cắn chết ngươi!” Lạc U Nhân phẫn nộ
lại muốn cắn Hy Bình, trong lòng nàng hận nam nhân này muốn chết.

Hy Bình cũng mặc kệ cho nàng cắn, chỉ có động tác ở hạ thể càng mãnh liệt hơn.
Sự xâm nhập của hai loại cảm giác khiến Lạc U Nhân lúc đầu cảm thấy đau đớn,
đồng thời khoái cảm cũng tràn đến. Hai tay nàng trong lúc mê mê hồ hồ bấu chặt
lưng Hy Bình. Tại những chỗ bấu xuất hiện từng vệt từng vệt máu. Trong lúc mắt
nhắm chặt lại, miệng cũng từ từ hé mở, bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ.

Trong lúc dục tình trở nên không thể chịu đựng nổi nữa, mơ màng như trong giấc
ngủ, nàng cảm nhận một dòng dương tinh nóng hổi phun sâu vào trong thân thể
nàng.

Hy Bình dừng lại rồi nhưng cái dương căn trong nội thể nàng vẫn căng cứng vô
cùng.

Hắn vuốt ve mái tóc trắng như dòng suối trăng của nàng, nói: “Đã lâu rồi không
có phong cuồng như thế này. Tuy lúc đầu là cưỡng gian nhưng nàng vẫn cố gắng
tiếp nhận ta. Kể ra mà nói nàng cũng đã trên ba mươi tuổi rồi, cũng cần tìm
lấy một nam nhân.”

Lạc U Nhân mê mê hồ hồ nghe được câu nói ấy nhưng trong nhất thời nàng chưa mở
mắt, Sau một chút nàng cảm giác thấy trọng lượng trên người nhẹ bẫng, Hy Bình
rút cuộc đã rời khỏi thân nàng. Nàng có cảm giác trống rỗng như chưa bao giờ
có.

Hì Bình mặc lại y phục, ngồi bên cạnh giường nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lạc U
Nhân, suy nghĩ không biết có nên gọi nàng tỉnh lại. Hắn ngồi yên cạnh nàng
suốt một lúc lâu. Hắn chỉ vô ý làm nàng hôn mê, vì vậy nàng vẫn còn đôi chút
tỉnh táo.

Hắn than nhẹ một tiếng rồi gọi khe khẽ: “Lạc U Nhân, nàng có thể mở mắt ra
không?”

Lạc U Nhân không có phản ứng. Hắn lắc lắc nàng. Sau một lúc lâu nàng mới từ từ
mở mắt ra, hỏi: “Ngươi còn chưa đi sao?”

Hy Bình lấy một miếng vải, chùi nhè nhẹ lên trên hạ thể của nàng nói: “Chảy
nhiều máu quá.”

Lạc U Nhân nghe thấy lại nộ khí trung thiên, mắng: “Ngươi còn mặt mũi để nói
vậy à? Nếu ngươi vẫn không đi là ngươi hết muốn sống rồi đó.”

Hy Bình ném miếng vải rơi xuống bên cạnh, cười nói: “Nàng muốn giết ta à? Nàng
còn đủ sức sao?”

Lạc U Nhân bất lực trừng mắt nhìn hắn nói: “Nhặt miếng vải đưa đây cho ta.”

“Để làm gì?” Hy Bình ngạc nhiên hỏi.

Lạc U Nhân nói: “Ta bảo ngươi nhặt thì ngươi nhặt, ngươi hỏi làm gì.”

Hy Bình chỉ còn biết nhặt miếng vải lên đưa cho nàng. Nàng thấy huyết tích
loang lổ trên mặt vải lại bắt đầu khóc trở lại. Hy Bình vội vàng nói: “Nàng
còn muốn khóc bao lâu nữa?”

Lạc U Nhân không trả lời, chỉ khóc.

Hy Bình nhìn một lúc, cảm thấy an ủi nàng không phải là bổn phận của mình,
đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.

Lạc U Nhân nóng ruột hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Hy Bình nói: “Ta cảm thấy không cần phải ở lại đây nữa rồi.”

Lạc U Nhân oán hận trợn mắt nhìn hắn, nói: “Giúp ta thu dọn lại gian phòng,
rồi tìm cho ta một y phục, mặc vào giúp ta.”

Hy Bình theo lời hoàn tất hai việc đó. Lạc U Nhân vì phải mặc lại y phục, nhất
thời phải để hắn ôm vào lòng. Hắn hỏi: “Còn có việc gì phân phó không?”

Một lúc lâu sau Lạc U Nhân mới nói: “Lần sau gặp mặt là ngày chết của ngươi.”
Giọng nói thì nhẹ nhàng nhưng đoạn cuối được nhấn mạnh.

Hy Bình trong lòng thấy lạnh lẽo, thả nàng ra, nói: “Ra khỏi căn nhà này xong
ta sẽ quên nàng. Vì ởi vậy sau này nàng đến giết ta xin báo tính danh của nàng
trước.”

Lạc U Nhân túm cổ áo Hy Bình, nổi giận hét lên: “Hoàng Hy Bình, ngươi dám nói
lại lần nữa?”

“Ài! Hôm nay cũng mệt mỏi rồi, không nói nữa.” Hy Bình nhún nhún vai, nắm hai
cánh tay trắng trẻo của nàng kéo ra, liền phát hiện có hơi chút khó khăn, nói:
“Ngươi bỏ ta ra hay không? Ta muốn đi rồi!”

Lạc U Nhân mắt nhòa lệ nhìn hắn, sau đó cúi đầu xuống, hai tay giữ cổ áo hắn
vẫn không bỏ ra.

Hy Bình đành nhẫn tâm mở tay nàng ra, chuyển thân, mở cửa đi khỏi.

Lạc U Nhân ngẩng mặt nhìn theo bóng dáng cao lớn của Hy Bình, lẩm bẩm: “Không
biết có phải ảo ảnh của ta không?” Nàng nhìn đến khi Hy Bình khuất bóng rồi
đột nhiên hét lớn: “Hoàng Hy Bình, ngươi mau quay lại đây để ta giết ngươi!”

Ài! Nữ nhân, một câu nói ngu ngốc như vậy mà cũng nói được.

Hy Bình đương nhiên sẽ không vì câu nói của nàng mà quay đầu lại. Nàng cầm lấy
miếng vải có lưu huyết tích xử nữ của nàng lên, nhìn đến si khờ, đột nhiên lại
khóc lớn lên, miếng vải lưu huyết thẫm ướt nước mắt.

Hy Bình từ trong U Liêu Trai đi ra, đi qua hai ba cái đình viện, vừa vặn tình
cờ nhìn thấy Tiểu Lộ. Trong lòng hắn cảm thấy tò mò, tự hỏi: “Nữ nhân đó sao
lại xuất hiện ở đây?”

Tiểu Lộ nhìn thấy Hy Bình, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác, dừng bước nhìn Hy
Bình tiến đến gần. Hy Bình làm như không nhìn thấy nàng, đi lướt qua mà không
nói với nàng nửa câu.

Tiểu Lộ quay người lại thật nhanh, hét lên: “Hoàng Hy Bình, đứng lại cho ta!”

Hy Bình đứng lại, quay người hỏi: “Chuyện gì?”

Tiểu Lộ không trả lời.

Hy Bình lại nói: “Không có việc gì mà hô hoán ầm ĩ. Lão tử với nàng cũng đâu
phải quen thân lắm.”

“Hoàng Hy Bình, có phải ngươi muốn chết không?” Tiểu Lộ lập tức rút kiếm,
trông có vẻ hơi giận.

Hy Bình nói: “Oa! Ngươi rút kiếm cũng nhanh phết chứ? Lúc này ta không muốn
gây chuyện với nàng, sau này cũng không muốn gây chuyện. Nói chưa được hai
câu, nàng đã rút kiếm ra diệu võ dương oai rồi. Có phải trong lòng không được
yên tĩnh lắm không?”

Tiểu Lộ đút kiếm trở lại vỏ, lạnh lùng nói: “Ta thấy ngươi mới không ổn. Ngươi
lại đối xử như thế à?”

“Ôi, lão bà!” Tinh thần Hy Bình hứng khởi như cũ, nói: “Ta phải làm sao? Cùng
lắm là không ngủ với nàng thôi.”

Tiểu Lộ trợn mắt mắng: “Ăn nói sạch sẽ một chút.”

Hy Bình đi tiến lên hai bước, nhích lại thật sát nàng. Nàng ta lại không có
nửa phần úy kỵ. Hy Bình kinh ngạc hỏi: “Nàng không sợ ta sao?”

Tiểu Lộ ngước mặt lên nói: “Ai sợ ngươi chứ?”

“Không sợ là tốt.”

Hai tay của Hy Bình ôm trọn nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ thắm của
nàng. Tiểu Lộ tịnh không có bạt kiếm, cũng không có biểu hiện kháng cự gì lắm.
Lại giống như nửa không nửa muốn cùng Hy Bình triền miên.

Bốn vành môi phân khai, Hy Bình nhìn Tiểu Lộ khuôn mặt ửng hồng, hơi thở êm ái
liên tục, cười nói: “Miệng của ta hoàn toàn sạch sẽ chứ?”

Tiểu Lộ thanh âm nhẹ nhàng nói: “Xin chàng thả ta ra.”

“À!” Hy Bình hỏi: “Sợ người ta nhìn thấy, hay là nàng có chuyện gì gấp cần
phải đi?”

Tiểu Lộ nói: “Trên người chàng có mùi thơm rất đậm đặc, có phải là vừa nãy
cùng nữ nhân làm chuyện tốt không?”

Hy Bình cười nói: “Nàng có muốn cùng ta tốt không, lão bà?”

“Không!”

Tiểu Lộ cự tuyệt rồi đẩy Hy Bình ra. Hắn cũng chẳng có ý ôm nàng lâu. Vì vậy
nương theo cái đẩy nhẹ của nàng, hắn liền thả nàng ra, chuyển thân rời khỏi
liền.

Tiểu Lộ chăm chú nhìn theo hướng hắn vừa khuất bóng, mê mẩn tự nói lâm râm một
mình: “Cuối cùng thì chàng thật tâm hay giả vờ?”

Thở một hơi cảm thán, tóm lại vẫn là bất lực.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.