Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 137: Cao Thủ Quá Chiêu – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 137: Cao Thủ Quá Chiêu

Hy Bình quả nhiên rời khỏi Phong Nhân viện. Vừa ra đến phố lớn liền hét lớn
gọi tên Hoa Tiểu Ba. Mọi người trên phố đều nghĩ hắn là thằng điên. Còn bọn
Hoa Tiểu Ba thì chẳng biết đã đến cái góc tối tăm nào để tán gái rồi.

Hắn tìm một hồi mà vẫn không thấy, cũng không muốn bị coi là thằng điên, cúi
đầu chán nản đi trên con phố. Khi ngẩng mặt lên thì gặp phải đám người Lãng Vô
Tâm đang đi tới. Thủy Khiết Thu và hai tì nữ của nàng đương nhiên cũng đi
cùng. Bên cạnh Lãng Vô Tâm còn có một đám nữ nhân, đưa mắt nhìn qua, ước chừng
có đến ba bốn chục người, hơn nữa toàn bộ đều… mẹ kiếp, đều là mĩ nữ. Hy
Bình nhìn qua liền thấy ghen tức, càng không nói tới những nam nhân trên phố –
hận bản thân mình không phải là Lãng Vô Tâm, tên tạp chủng này, không biết là
mẹ hắn đã nuôi hắn bằng gì mà hắn lại có nhiều mĩ nữ thế? Muốn hại nam nhân
toàn thiên hạ phải chịu sống độc thân hết cả sao?

Hy Bình thậm chí còn nghĩ, công phu cưa gái của Lãng Vô Tâm có thể xưng là
thiên hạ vô địch. Phải tìm cơ hội kiếm hắn để thỉnh giáo mấy chiêu.

Lãng Vô Tâm cũng đã nhìn thấy Hy Bình. Hắn cũng thấy Hy Bình chỉ có một mình,
hoa tâm nở rộ, đắc ý cười nói: “Hoàng Hy Bình, sao chỉ có mình ngươi trên phố
thế? Bọn họ đá ngươi rồi à?”

Hy Bình nghe xong nổi giận nói: “Lãng Vô Tâm, mẹ kiếp! Ngươi nghiện cái trò
trai lơ này à? Không có việc gì lại dẫn một lũ tam bát lang thang trên phố.
Lão tử ta thấy thật chướng mắt.”

“Hoàng Hy Bình, ngươi chửi ai là tam bát?” Vô duyên vô cớ bị ngươi khác chửi
là tam bát, Thủy Khiết Thu cũng nổi cơn tức giận.

Hy Bình nói: “Ta mắng ngươi đấy. Không lẽ ngươi cũng có cái đấy sao? Hà ha!
Ái! Thủy Khiết Thu, đồ giả nữ nhân, nàng dám đánh vào mặt ta sao?”

Hắn không ngờ động tác của Thủy Khiết Thu lại nhanh đến vậy, cơ hồ có thể còn
hơn cả tốc độ của Mộng Hương. Nàng muốn đánh vào mặt hắn, hắn còn có thể tránh
được sao?

Thủy Khiết Thu khẽ cười, làm ngây ngất cả thành, mở đôi môi anh đào nói:
“Người ta thích đánh vào mặt ngươi đấy, thế nào? Ngươi muốn quyết đấu với ta
sao? Không à?

Hy Bình hết cách, tức giận nói: “Ngươi đừng có gây chuyện nữa, ta thấy rất khó
chịu. Đỗ Quyên, đến đây để vi phu ôm nào!”

Thủy Khiết Thu gây sự, hắn vô phương chống đỡ, chỉ còn cách gọi Đỗ Quyên đến
để giảm bớt bực tức trong lòng. Đỗ Quyên đang định đi tới thì bị Thủy Khiết
Thu ngăn lại.

Hy Bình cảm thấy khó chịu, lại nói: “Thủy Khiết Thu, cô đừng chống lại ta như
vậy, lão tử đây thấy phiền lắm.”

Thủy Khiết Thu vẫn vừa cười vừa nói: “Một mỹ nữ như ta mà ngươi còn thấy phiền
sao?”

“Đối với nam nhân mà nói thì mỹ nữ là thứ phiền hà nhất trong thế giới này.”
Câu nói vĩ đại này được phát ra từ miệng lãng tử tình trường Lãng Vô Tâm.

Hy Bình rất tán đồng với lời nói này. Lãng Vô Tâm vừa dứt lời, hắn liền vừa vỗ
tay vừa nói: “Hay, hay! Lãng Vô Tâm, lời của ngươi thật hợp với tâm ý của ta.
Nhưng….., ngươi nói là phiền hà vậy tại sao lại còn dẫn theo một đám mỹ nữ thế
kia?”

“Ta rất thích bị nữ nhân làm phiền!” Lãng Vô Tâm vừa chọc tức vừa ngầm đánh
giá Hy Bình. Xem ra về phương diện mặt dày vô sỉ hắn cũng không chịu kém so
với nhân vật kinh điển của Hoàn Sơn thôn.

Hy Bình nghe vậy vẫn không nổi giận, cười nói: “Lãng Vô Tâm, ngươi dẫn bao
nhiêu mỹ nữ đi phố thế này, ngươi không sợ bọn nam nhân trên phố vây đánh sao?
Ta thiệt lo lắng cho ngươi đó!”

Lãng Vô Tâm ưỡn ngực, hai mắt phát ra thần mang: “Ai dám?”

Hy Bình không ngờ khi Lãng Vô Tâm nổi giận lại có thể phát ra sát khí ghê gớm
như vậy. Những người trên phố đều bất giác lùi lại vài bước, đưa mắt nhìn vị
công tử vô cùng tuấn mĩ tao nhã này.

“Xem ra tên tiểu tử ngươi so với ta còn kiêu căng hơn cả ta!” Hy Bình lắc đầu,
cúi xuống cởi giày. Mọi người trên phố đều thấy kỳ lạ: tên này trông thì giống
nam nhân, sao lại cởi giày giữa phố như vậy? Thật là không có phong độ.

Thủy Khiết Thu hét lên: “Hoàng Hy Bình, không phải ngươi định thoát y trên phố
đó chứ?”

“Ta cũng định làm như vậy, nhưng giờ thì không.” Vừa trả lời Thủy Khiết Thu,
mỗi tay Hy Bình đã cầm một chiếc giày. Hai chân trần đứng giữa phố, trên mặt
như nở nụ cười nói với Lãng Vô Tâm: “Ngươi có tin là có người ném giày vào
ngươi không?”

“Ngươi ở một đêm ở Phong Nhân viện, đã biến thành một tên điên rồi!” Thủy
Khiết Thu mắng.

Cùng lúc đấy, hai chiếc giày trên tay Hy Bình đã ném về phía Lãng Vô Tâm. Lãng
Vô Tâm dễ dàng tránh khỏi. Nhưng một mỹ nữ đứng sau hắn lại vô duyên vô cớ
tiến đến, vốn định dựa vào người của Lãng Vô Tâm. Ai ngờ Lãng Vô Tâm lại tránh
nhanh như vậy. Trong lúc nàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã nhận phải hai
chiếc giày của Hy Bình, hơn nữa cú ném này thật chuẩn xác – hai đỉnh nhũ phong
của nàng bị hai chiếc giày hôn phải.

Hy Bình thích thú nhảy như điên trên phố. Nàng mỹ nữ trừng mắt nhìn tên nam
nhân to lớn đang nhảy nhót, hai mắt như phun lửa.

Lúc Hy Bình đang nhảy tận tình thì trước mắt thấy bạch ảnh lóe lên, một cước
của Lãng Vô Tâm đã trúng ngay vào bụng hắn. Cơ thể to lớn của hắn bay ra sau
hơn mười bước, cả người hắn nằm gọn trên đất.

Lãng Vô Tâm tức giận nói: “Hoàng Hy Bình! Ta trước đây vẫn nghĩ rằng ngươi có
tài năng, hóa ra chỉ là một thằng điên. Băng Băng thật đã nhìn sai người rồi.”

“Thiếu gia, huynh tùy tiện đánh người như vậy cũng không đúng!” Đỗ Quyên trách
móc Lãng Vô Tâm rồi chạy về phía Hy Bình đang nằm trên mặt đất, ân cần hỏi:
“Đại hỗn đản, ngươi không sao chứ?”

Thủy Khiết Thu và Thủy Tiên cũng đi tới. Thủy Khiết Thu hỏi: “Đỗ Quyên, hắn
chết rồi sao?”

“Mẹ kiếp, lũ xú nương các ngươi! Ngươi muốn ta chết, lão tử sẽ sống sờ sờ cho
ngươi xem!” Hy Bình đưa mặt lên, cả cái mặt thật bẩn thỉu, ngay cả lời nói
cũng vậy.

Ba người thấy hắn không việc gì, đều ngầm thở phào một tiếng. Lúc này mới biết
bản lĩnh chịu đòn của Hy Bình cũng là nhất lưu.

Hy Bình cố ngồi dậy. Đỗ Quyên đỡ lấy hắn, nói: “Chàng không biết võ công thì
đừng nên gây sự nữa, làm người khác phải lo lắng cho chàng.”

Hy Bình nói: “Đỗ Quyên, giúp ta lau mặt. Lãng Vô Tâm hỗn đản, trước khi xuất
cước cũng không thèm nói một tiếng, làm ta trong lúc không phòng bị dính phải
ám chiêu của hắn.”

Hắn đưa mặt về phía Đỗ Quyên. Nàng rút từ trong người ra chiếc khăn, nhẹ nhàng
lau mặt cho hắn, đau lòng nói: “Có đau không?”

“Không chết là tốt rồi.” Miệng của Hy Bình thật lợi hại, Đỗ Quyên chỉ còn biết
khẽ than. Khi nàng cất khăn vào người thì Hy Bình lại nói: “Đỗ Quyên, đợi ta
đánh cho Lãng Vô Tâm đau đến mức phải gọi mẹ ơi.”

Tam nữ đồng thanh nói: “Ngươi còn muốn đánh tiếp à?”

“Dĩ nhiên! Đánh không thắng, lão tử sẽ không bỏ cuộc!” Hy Bình đứng dậy, phủi
đất cát trên người xuống, tiến tới vài bước, nói lớn: “Lãng Vô Tâm, tiểu tử
ngươi dám cả gan dùng ám chiêu với ta!”

Lãng Vô Tâm đáp lại: “Ta thấy lạ là tại sao ngươi vẫn chưa chết.”

Hy Bình tức giận nói: “Có gì mà kì quái? Thầy bói nói ta thọ mệnh bách tuế,
nếu như giờ ta mà chết, thế thì làm sao phải với tiền bỏ ra mời thầy bói chứ?
Ngươi nghĩ xem bói không phải trả tiền chắc? Lãng Vô Tâm, chúng ta đánh tiếp!”

Lãng Vô Tâm nhìn tên quái vật này hồi lâu, lắc đầu nói: “Trước đây ta rất muốn
đấu với ngươi nhưng vừa mới bắt đầu ta đã hết hứng thú. Bởi vì ngươi căn bản
không có cách nào ngăn được ta xuất thủ, ngươi không đỡ một cước của ta thì
bằng vào đâu mà gọi ta khiêu chiến?”

“Bằng vào đao trong tay ta!” Hy Bình vừa nói, cả phố đã cười ầm lên. Hy Bình
lúc này mới tỉnh ngộ. Trong tay hắn chẳng có gì, hai tay còn vừa mới ném giày
vào ngực nàng mỹ nữ đáng thương.

Lãng Vô Tâm cố nén cười nói: “Này có phải đao trong tay ngươi không dám nhìn
mặt người khác à?”

Hy Bình cũng thấy rất mất mặt, nhưng một khắc sau hắn lại làm một việc mất mặt
hơn. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, hô lớn: “Hoa Tiểu Ba, Hoa Tiểu Ba, mau ra
đây, lão tử ta muốn đánh người.”

Hắn cơ hồ kêu đến đau cả họng mà Hoa Tiểu Ba vẫn chưa thấy xuất hiện. Đao của
hắn tất nhiên cũng đang ở dưới gầm giường nào đó rồi.

Một người bán thịt lợn tiến đến chỗ hắn nói: “Vị đại ca này, xin ngươi đừng
kêu nữa. Ngươi kêu so với tiếng lợn bị ta chọc tiết còn khó nghe hơn. Thôi,
đây ta cho ngươi mượn cây đao này, nếu người có giết người, ta sẽ chịu trách
nhiệm.”

Đồ phu liền đưa cây đao cho Hy Bình. Hắn tuy không phải là người trong võ lâm
nhưng hắn cũng cảm thấy được võ công của Lãng Vô Tâm rất cao. Tuy Hy Bình so
với Lãng Vô Tâm có cao lớn hơn nhưng chắc chắn không phải là đối thủ của Lãng
Vô Tâm. Hắn nói hắn chịu trách nhiệm là bởi vì hắn tính rằng Hy Bình căn bản
không thể làm rụng một sợi lông của Lãng Vô Tâm.

“Cũng được, giết lợn lại cần dùng đao người hay sao?” Hy Bình coi thường, nhận
dao mổ lợn từ tay người đồ phu, cầm trong tay, nói: “Nhẹ quá, không biết có
dùng được không đây?”

Đồ phu nói: “Dùng tốt lắm, tôi dùng nó không biết là đã cắt biết bao nhiêu cái
đầu lợn rồi đấy.”

Những người trên phố thấy Hy Bình định dùng dao mổ lợn để đấu võ với người,
liền cười lớn. Trong tiếng cười của Lãng Vô Tâm còn có sự khinh bỉ. Đến nữ
nhân của hắn cũng có hơn nửa phải cố gắng lắm mới không cười thành tiếng.

“Không biết là có thể giết được cái đầu heo của Lãng Vô Tâm không.” Hy Bình
vừa nói xong, mặt Lãng Vô Tâm lập tức chuyển sang lạnh lùng.

Hai mắt Hy Bình lóe lên sự tà dị, y phục đột nhiên phồng lên, luồng chân khí
hỏa diễm chân kinh trong người như muốn xuyên qua cây dao mổ lợn trong tay
hắn. Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng kim loại bị vỡ nát. Thì ra cây đao
trong tay hắn đã bị chấn vỡ thành nhiều mảnh rơi xuống đất. Gã đồ phu ở bên
cạnh mặt tái ngoét. Mọi người trên phố đều ngưng cười. Vốn nghĩ tên nam nhân
này chỉ có vẻ bề ngoài cường tráng thôi, ai có thể ngờ một thanh đao cứng như
vậy lại vỡ nát trong tay hắn.

Hy Bình vốn chỉ định thử xem đao này có dùng được không nên đã vận hỏa diễm
chân kinh. Không ngờ loại chân khí này thật quá bá đạo, chỉ có Liệt dương chân
đao mới có thể chịu nổi. Nếu cầm các thanh đao khác trên tay thì chẳng khác gì
so với dao mổ lợn vậy, chỉ dùng để giết lợn thôi.

Lãng Vô Tâm thần sắc liền ngưng trọng, đánh giá lại thực lực của Hy Bình. Thủy
Khiết Thu cũng bị nam nhân này làm cho mơ hồ.

Hy Bình quay đầu nhìn gã đồ phu béo, mắng: “Cái đầu lợn nhà ngươi, ngươi nghĩ
ta cũng giống như ngươi chỉ là bị thịt thôi sao? Lão tử ta là quyền vương!
Ngươi có mấy cái đầu heo mà dám chế nhạo tuyệt thế quyền vương ta? Còn muốn
đưa cho ta cây đao nát đó à? Mẹ kiếp, làm ta mừng hụt một phen! Mau đứng sang
một bên, xem lão tử ta đánh, nhớ phải vỗ tay đúng lúc. Nếu không ta đánh hắn
xong, sẽ đến khiêu chiến với công phu mổ lợn của ngươi.”

“Vâng, vâng, đại ca, đệ nhất định ủng hộ.” Đồ phu khi này đã lùi ra xa chiến
địa, đột nhiên kêu nhỏ: “A, thịt lợn của ta bị trộm mất rồi! A ôi, hôm nay ta
thật thiệt hại mà, lúc về nhất định là bị mụ vợ ta mắng, thịt lợn của ta, dao
mổ lợn của ta!”

“Được lắm, xem ngươi sau này còn dám quản chuyện không đâu nữa không? Nhớ vỗ
tay đấy, nếu ngươi trốn, ta sẽ đấm ngươi đầu tiên!” Hy Bình đưa mắt nhìn lên
người Lãng Vô Tâm nói: “Không cần đao, lão tử ta cũng có thể đấm ngươi một
trận.”

Lãng Vô Tâm liền đưa kiếm trong tay cho một nữ nhân đứng cạnh, nói: “Tới đây,
ta cũng muốn đấm cho ngươi một trận. Nhìn thấy ngươi, ta cũng thấy bực, không
phát ra không được.”

“Lão tử ta cũng thế.”

Hy Bình vẫn như xưa, vừa nói xong, hắn liền giống như một lão hổ vồ lấy Lãng
Vô Tâm, tốc độ so với lúc còn ở Hoàn Sơn thôn còn nhanh hơn gấp bội. Tiếc
thay, tốc độ của Lãng Vô Tâm so với hắn còn nhanh hơn không biết bao nhiêu
lần.

Nếu hắn có thể dùng “thiểm điện chi túc” thì có thể còn nhanh hơn tốc độ của
Lãng Vô Tâm chỉ là không có Lôi kiếp đao pháp khiên dẫn, “thiểm điện chi túc”
rất khó phát động. Trừ phi là lúc gặp phải tuyệt cảnh thì tiềm năng của hắn
mới có thể bạo phát, lúc đó thì tốc độ của hắn còn nhanh hơn là lúc dùng
“thiểm điện chi túc”. Lúc trước vì cứu Tiểu Nguyệt, hắn chạy theo lang đạo hay
lúc hắn chạy như điên trên sa mạc, tốc độ của hắn đã đạt tới cực điểm. Nhưng
lúc này, trong lòng hắn thì trận đánh này chỉ như là một trò chơi của trẻ con,
tốc độ của hắn vì vậy cũng không thể nhanh hơn được.

Cú vồ của Hy Bình đã có kết quả, có thể dùng ba từ để hình dung – vồ không
khí.

Lãng Vô Tâm nhanh hơn Hy Bình, tung ra một cước, dễ dàng đá vào mông hắn. Hy
Bình kêu lên đau đớn, vồ lên trên người một nữ nhân. Lạ thay, đấy lại chính là
nữ nhân xinh đẹp lúc nãy bị chiếc giày của hắn hôn lên ngực.

Mỹ nhân tuy đã ngăn đà lao đến của hắn nhưng do lực quá mạnh, kêu lên một
tiếng, rồi ngã ngửa ra sau. Hy Bình tự nhiên đè nàng lên đất. Ngay trước lúc
nàng chạm đất, một tay của Hy Bình đã vòng ra sau đầu của nàng, bảo vệ cho đầu
nàng không bị tổn thương vì tiếp xúc trực tiếp với nền đất, ngã đau đến mức
khiến hắn hối hận cũng không kịp.

Kể cả khi mỹ nhân vẫn còn đau rên rỉ không ngớt mà Hy Bình đè lên trên người
nàng vẫn bất động, vì lúc này hắn muốn cử động thì lại thấy đau đớn.

“Hoàng Hy Bình, tên tiểu tử ngươi chết rồi à? Nếu chưa chết thì hãy đứng dậy
đi, đừng đè lên nữ nhân của ta thế.” Lãng Vô Tâm khinh bỉ nói.

Đỗ Quyên vội chạy tới, vội hỏi: “Ca, huynh có sao không?”

“Đỗ Quyên, cái tên hỗn đản ấy chắc chắn không việc gì đâu, người bị đè là ta,
ta toàn thân đau nhức, sao ngươi không hỏi ta? Hỗn đản, mau đứng dậy!” Hy Bình
vẫn không nói gì, khiến cho mỹ nữ bị hắn đè lên càng tức giận. Đẩy hắn mấy cái
không được, bàn tay liền tát vào mặt hắn, gọi hai tiếng “cha ơi.”

Hy Bình kêu lớn như bị chọc tiết: “Xú nương, lão tử ta vì cứu ngươi nên tay ta
mới bị đầu ngươi đè lên, sao ngươi lại còn dùng tay tát ta nữa?”

“Chính ngươi làm ta ngã, lại còn dám nói là cứu ta à? Ngươi chỉ biết là tay
ngươi bị ta đè, lẽ nào ngươi không biết ngươi đang đè ta sao?”

Hy Bình lại kêu lên: “Ngươi tưởng ta muốn vậy sao? Đấy là do nam nhân của
ngươi đánh ta về phía ngươi, ngươi ngã sao lại trách ta? Muốn trách thì phải
trách Lãng Vô Tâm!” Mỹ nữ nghe câu nói của hắn mà kinh ngạc. Hắn lại đổi mặt
thành cười nói: “Hay là ngươi liên thủ với ta, tìm Lãng Vô Tâm báo cừu, thế
nào?”

Mẹ kiếp, câu như vậy mà cũng có thể nói ra được, người trên phố đều bó tay với
hắn.

Mỹ nữ dường như không thèm để ý lời hắn nói, cố gắng nói: “Ngươi là thằng
điên. Ngươi mà để ta đứng dậy, ta có báo cừu thì cũng chỉ tìm ngươi thôi.”

Hy Bình nói: “Thế thì không được, ta không thích đánh nhau với nữ nhân.” Hắn
liền xoay người, ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy Đỗ Quyên nói: “Chỉ là nhất thời
thất thủ thôi, nàng đừng lo.”

“Không, muội không muốn chàng và thiếu gia đánh nhau nữa. Chàng căn bản không
phải là đối thủ của thiếu gia. Nếu thiếu gia thật sự muốn đả thương chàng thì
chàng sớm đã…..”

Hy Bình vội bịt miệng nàng, nhẹ nói: “Đừng nói lời không may thế. Hôm nay ta
không lấy lại được thể diện sau này làm sao còn mặt mũi mà đi trên phố nữa? Ít
nhất cũng phải đánh cho đầu của hắn thành đầu heo!”

Thủy Khiết Thu cười lạnh nói: “Hoàng Hy Bình, ngươi bỏ ý nghĩ đó đi. Không có
tứ đại võ lâm thế gia trợ trận thì ngươi chẳng bằng một nửa Tâm ca của ta.”

Hy Bình đứng dậy, nhìn nàng, nói: “Ô, không gặp có mấy ngày, sao ăn nói khách
khí thế?”

Thủy Khiết Thu quay lưng lại bỏ đi. Hy Bình trong lòng đang tức giận, tiến lên
hai bước, xoay người nàng lại, ngấu nghiến hôn nàng.

Cả phố ồ lên.

Lãng Vô Tâm biết Hy Bình và Thủy Khiết Thu đang làm một việc hồ đồ nhưng mặc
cho họ hôn, hắn vẫn không nói gì, đứng nhìn bàng quan.

Đây là phong cách của Lãng Vô Tâm – việc không liên quan, tuyệt không can
thiệp.

Mỹ nữ bị Hy Bình đè, chạy tới bên cạnh Lãng Vô Tâm hỏi: “Công tử, hắn và tiểu
thư sao lại làm vậy?”

Lãng Vô Tâm nói: “Thì là chuyện đấy.”

Mỹ nữ tức giận quay mặt đi, bĩu môi không thèm nói lại hắn.

Nụ hôn dài kết thúc. Mặt Thủy Khiết Thu đỏ ửng, giấu mặt trong lòng Hy Bình
thở gấp, ngẩng mặt lên nói: “Ngươi không được hôn ta ở Long thành, nếu biểu ca
nhìn thấy sẽ giết ngươi đấy!”

Hy Bình nói: “Tiếc là ta chưa gặp biểu ca nàng. Ta thích hôn nàng lúc nào thì
hôn không cần biết là ở chỗ nào.”

Thủy Khiết Thu thở dài nói: “Ngươi buông ta ra. Ta không quản chuyện của ngươi
nữa, ngươi không bao giờ chịu nghe lời khuyên cả.” Nàng cúi người xuống, miệng
kề cạnh tai Hy Bình nói nhỏ: “Thủy Tiên đã cự tuyệt biểu ca của ta. Ta nghĩ
chắc là tại ngươi. Ta cũng không quản nữa, ngươi lo chuyện đó đi. Nhưng ta vốn
đã định là người của biểu ca rồi, sau này ngươi đừng làm khó Khiết Thu, được
không?”

Ngực Hy Bình như bị một cái búa đập phải, hắn cúi đầu ngắm nhìn nhan sắc tuyệt
mĩ của Thủy Khiết Thu. Nhìn thấy trong ánh mắt nàng lộ vẻ cầu xin, hắn đành
kìm nỗi đau vào trong lòng, than: “Nàng chọn rất đúng. Ta có rất nhiều nữ
nhân, còn biểu ca của nàng chỉ có mình nàng. Huống chi, ta là người chỉ coi
trọng thể xác, nàng lại là người chỉ có thể nhìn mà không thể động đến.”

“Không!” Thủy Khiết Thu lên giọng nói: “ Nữ nhân của biểu ca ta so với ngươi
còn nhiều hơn, bình thường bên cạnh hắn luôn có hai mươi bảy người. Đừng nghĩ
chỉ có ngươi mới được nữ nhân hoan nghênh.”

Hy Bình giật mình nhưng hắn hoàn toàn không để lộ điều đấy ra ngoài. Chỉ thấy
hắn bình tĩnh nói: “Từ trước tới nay, nàng không ngừng chọc tức ta, có phải là
muốn đùa giỡn tình cảm của ta, đúng không?

Thủy Khiết Thu cúi đầu không nói.

Hy Bình buông tay nàng ra, nói: “Hôm nay ta không thể đánh thắng ngươi!”

Lãng Vô Tâm nói: “Ngươi vĩnh viễn không có cơ hội thắng ta.”

“Thật ư?” Đỗ Quyên nắm lấy tay của Hy Bình nhưng bị hắn giằng ra. Hắn tiến tới
trước mặt Lãng Vô Tâm, cười nói: “Có gan thì chúng ta giao ước?”

Lãng Vô Tâm khinh bỉ nói: “Đấy chỉ là trò của trẻ con không phải là để người
có thân phận như ta chơi. Chỉ có loại ngu ngốc như ngươi mới có thể tìm người
giao ước. Tứ đại võ lâm thế gia thật là đáng thương.”

Hy Bình nói: “Ngươi sợ thua?”

Lãng Vô Tâm lắc đầu nói: “Vô ích.”

Kế khích tướng của Hy Bình bị Lãng Vô Tâm phá, hắn không còn cách nào, chỉ
biết nói: “Lần sau có đao, chúng ta đấu tiếp. Lần này không tính vì vẫn chưa
phân thắng bại, thế nào?”

Về phương diện này hắn thật là mặt dày. Nhưng đối với việc đánh nhau, có thể
hắn không thể thua, nhưng dù có thua, hắn cũng vẫn muốn nói thành thắng, tất
nhiên trong lòng hắn cũng chẳng vui vẻ gì.

Lãng Vô Tâm không thèm để ý, nói: “Tùy tiện.”

Hy Bình cảm kích nói: “Ồ, Lãng Vô Tâm, ta đột nhiên thấy thích ngươi. Rất cảm
ơn! Y phục ngươi có chỗ bẩn kìa, để ta phủi giúp ngươi.”

Hắn liền tiến thêm một bước, đặt tay lên eo của Lãng Vô Tâm. Lãng Vô Tâm cho
rằng Hy Bình thật sự đang nịnh mình, đắc ý đưa hai tay lên, khẽ “ừ”. Không ngờ
eo của hắn đã bị hai tay của Hy Bình ôm lấy. Hắn vận toàn bộ công lực lên chỗ
eo, định chấn khai song thủ của Hy Bình, mới biết song thủ của Hy Bình giống
như thiết côn, không những không chấn được mà còn tự làm đau eo mình. Tiếp
nhận hai tay của Hy Bình đương nhiên là không tốt rồi, chỉ tại Lãng Vô Tâm
chưa biết mà thôi.

Lúc này, Lãng Vô Tâm mới biết tại sao Thủy Khiết Thu võ công cao cường như vậy
mà bị Hy Bình ôm cũng hết cách. Hắn trước đây còn nghĩ là Thủy Khiết Thu cố ý
để Hy Bình ôm, giờ đã hiểu rõ, bất luận là ai, chỉ cần bị Hy Bình ôm phải, đều
khó mà tránh thoát. Kể cả Lãng Vô Tâm hắn cũng không phải là ngoại lệ, vì sức
lực man rợ của kẻ này cơ hồ như không ai hơn được.

Hy Bình ôm Lãng Vô Tâm rồi. Ban đầu định quăng hắn đi nhưng nghĩ đến việc Lãng
Vô Tâm võ công cực cao, dù có ném hắn đi cũng chưa chắc đã có chuyện gì với
hắn, liền thay đổi chủ ý. Hai tay vẫn ôm chặt lấy hắn còn đầu thì húc mạnh vào
ngực hắn, hai chân đạp mạnh, ôm Lãng Vô Tâm ngã ra đất.

Lãng Vô Tâm cũng không vừa, cũng cùng lúc đấy, hai tay hắn nắm lại thành quyền
đánh vào hai vai của Hy Bình, định đánh nát vai hắn. Nhưng thật kỳ quái, Hy
Bình đã dính phải hai quyền trầm trọng của hắn mà dường như vẫn vô sự. Lúc này
hắn mới biết Hy Bình tuyệt không phải là kém, chí ít thì Hy Bình cũng đã dính
hai quyền chứa tới năm thành công lực của hắn mà vẫn không việc gì, hắn trong
lòng rất kinh ngạc. Hai quyền lại chuyển hướng kích vào hai bên thái dương
huyệt của Hy Bình.

Hy Bình phản xạ rất nhanh, lập tức cúi đầu húc vào ngực của Lãng Vô Tâm, tránh
khỏi thế công của Lãng Vô Tâm, khiến cho Lãng Vô Tâm phát ra tiếng hậm hực.

Hy Bình bắt đầu phản công, tay trái nhanh chóng đặt vào cổ Lãng Vô Tâm, bóp
mạnh, tay phải đấm một cú trời giáng vào mặt bên trái hắn.

Cùng lúc đó, quyền của Lãng Vô Tâm cũng phân thành tả hữu, đánh mạnh vào hai
bên mặt Hy Bình.

Hai người quyền qua quyền lại, cùng lúc tới mục tiêu, giống như hai tên man
nhân đang tiến hành một cuộc quyết đấu sanh tử.

Đám nữ nhân chạy đến kéo Hy Bình nhưng không làm cách nào kéo hắn ra được.

Thế nhưng lúc này Hy Bình đang ham đánh. Lúc mà hắn đang thích thì dù ông trời
có muốn cản cũng khó.

Cả phố lại ồn ào.

Tên đồ phu đứng ở một bên lớn tiếng vỗ tay.

Hy Bình không biết đã đánh Lãng Vô Tâm bao nhiêu quyền, càng không biết mình
đã bị Lãng Vô Tâm đánh bao nhiêu. Tỷ lệ này có lẽ là một so với hai, bởi vì
hắn chỉ dùng có một tay, còn Lãng Vô Tâm thì hai tay cùng đánh.

Mặc dù vậy, Hy Bình hắn cũng đánh mà không cảm thấy ân hận. Mục đích của hắn
chỉ là đánh cho Lãng Vô Tâm thành đầu heo còn bản thân mình thành đầu gì, hắn
cũng không quan tâm.

Một quyền của hắn lại vung lên. Lúc đang muốn đánh xuống thì thấy trước mặt là
một khuôn mặt đang ứa lệ. Là Đỗ Quyên của hắn. Quyền của hắn tới gần Đỗ Quyên
thì dừng lại. Nhưng Lãng Vô Tâm không dừng. Hai quyền cuối của hắn lại đánh
trúng để lại hai vết bầm tím trên mặt hắn.

Lúc này thật ra Hy Bình đang ngồi trên ngực Lãng Vô Tâm. Đỗ Quyên thì từ bên
cạnh hắn vội tiến đến, mặt nàng kề vào quyền đầu của hắn, hai mắt ứa lệ, cầu
xin: “Ca, Quyên nhi xin huynh đừng đánh nữa.”

Lãng Vô Tâm sau khi đánh ra hai quyền, cũng không đánh tiếp nữa, chỉ đưa mắt
tức giận nhìn Hy Bình, không ngừng thở gấp. Mặt bên trái của hắn cũng đầy vết
bầm tím.

Cuộc đấu cuối cùng cũng kết thúc.

“Lãng Vô Tâm, lần này coi như hòa, lần sau tìm cơ hội chúng ta tiếp tục.” Hy
Bình không đợi Lãng Vô Tâm trả lời đã chuyển thân ngồi xuống bên cạnh, thở như
trâu, ôm lấy Đỗ Quyên đang khóc.

Lãng Vô Tâm cũng ngồi dậy, không thèm để ý việc tìm Hy Bình báo cừu. Đám nữ
nhân của hắn cũng đã vây lấy, đối với hắn vừa động thủ, động cước lại còn động
khẩu nữa, sụt sùi khóc lóc không còn biết ai nói gì nữa, Ai ! Phiền!

Đỗ Quyên sờ lên những vết bầm trên mặt Hy Bình, đau lòng nói: “Đau không?”

Hy Bình trả lời chẳng liên quan gì đến câu hỏi: “Mẹ kiếp, lão tử ta lần này
thiệt hại quá. Ta chỉ đánh một bên mặt hắn, hắn lại đấm cả hai bên mặt của
ta.”

Đỗ Quyên tức giận nói: “Muội không hỏi điều đấy.”

Hy Bình lúng túng nói: “Thì đau chút chút. Bất quá, tiểu thư của nàng cũng tàn
nhẫn lắm, nàng ấy làm ta thật đau lòng.”

Đỗ Quyên biết hôm nay hắn cùng Lãng Vô Tâm đánh nhau trên phố, ít nhiều cũng
là vì Thủy Khiết Thu. Nàng liền nói nhỏ: “Sau này Quyên nhi sẽ theo chàng.”
Nàng ta lấy chiếc khăn lau những vết máu cho Hy Bình, máu không chảy tiếp nữa.

Hai tay Hy Bình đặt lên má nàng, hai ngón tay cái gạt nước mắt trên mặt nàng,
nói: “Đừng khóc nữa được không?”

Đỗ Quyên nức nở nói: “Sau này chàng đừng nên đánh nhau nữa, Quyên nhi sợ lắm.”

Hy Bình cười nói: “Hài tử ngốc, ta rất hay đánh nhau. Hai ngày sau, mặt ta sẽ
khỏi thôi. Lúc đấy sẽ trả lại cho nàng một ông chồng tuấn tú.”

Đỗ Quyên càng khóc lớn: “Chàng còn nói nhảm? Vừa mới dọa chết người ta xong.
Hơn nữa người cùng đánh nhau với chàng lại là thiếu gia của Quyên nhi, làm sao
mà Quyên nhi không đau lòng chứ!”

Hy Bình nói: “Chính bởi vì hắn là Lãng Vô Tâm, ta mới chiêu đãi hắn như vậy.
Nếu là cuộc đấu của người trong võ lâm thì đã không đơn giản như vậy.” Đỗ
Quyên không cách nào hiểu được lời hắn. Hắn liền vừa cười vừa nói với Lãng Vô
Tâm: “Ngươi nói xem ta có đúng không?”

Điều khiến mọi người thấy kì quái là Lãng Vô Tâm đột nhiên cũng hướng về Hy
Bình mà gật đầu.

Mọi người không thể nào hiểu tại sao giữa bọn họ lại thành ra như vậy.

Đồ phu lúc này bước đến, cúi người thi lễ: “Đại ca, vừa rồi tôi vỗ tay rất
kêu.”

Hy Bình nói: “Ta nhớ. Ngươi vỗ tay là bởi vì ta bị dính hai quyền. Bất quá,
lúc lão tử đánh, có người ở bên ủng hộ, cũng khiến ta thấy trong lòng rất
thoải mái. Thôi ngươi quay về để vợ ngươi mắng đi. Nhớ lần sau chuyên tâm vào
việc bán thịt lợn của ngươi, có chuyện gì thì cũng đừng đem dao mổ lợn đến
tham gia nữa.”

“Rõ!” Đồ phu vội quay người thu dọn rồi quay về.

Những người xem trên phố cũng dần đi hết. Trong đó không thiếu các nhân sĩ võ
lâm nhưng bọn họ hết sức thất vọng với hai ngôi sao mới nổi của võ lâm.

Ai nói bọn chúng là những đại cao thủ mới của võ lâm vậy? Ta nhổ vào!

Không phải là không có lý!

Mặt Lãng Vô Tâm đã được nữ nhân của hắn bôi lên loại thuốc nước làm tan vết
bầm. Đỗ Quyên cũng muốn bôi thuốc cho Hy Bình. Hy Bình ngăn nàng, cười nói:
“Tiểu điểu nhi, không cần thuốc nước, ngày mai sẽ khỏi thôi, tin ta đi.”

“Người ta đau lòng vì chàng, muốn vì chàng mà bôi thuốc không được sao?” Đỗ
Quyên oan ức khóc.

Hy Bình đành phải thỏa hiệp, để nàng bôi thuốc lên mặt.

Thủy Khiết Thu cũng đến giúp. Hy Bình không cự tuyệt nàng. Trong suốt thời
gian bôi thuốc, nàng không nói gì.

Bôi thuốc xong, đột nhiên Thủy Khiết Thu nhào vào lòng hắn mà khóc.

Hy Bình không ôm nàng như trước, hắn chỉ vuốt mái tóc của nàng, quay đầu nhìn
sang thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Thủy Tiên. Nàng đang cùng Đỗ Quyên, chẳng
biết là đang khóc cho ai. Những giọt nước mắt kia, ít ra cũng phải có vài phần
dành cho hắn. Hắn khẽ than thở.

Than xong, nhìn Thủy Tiên khẽ cười.

“Nước mắt không thể giải quyết được vấn đề.” Hy Bình đỡ Thủy Khiết Thu đứng
dậy, khẽ đẩy nàng ra, quay người nói với Thủy Tiên: “Sau khi mặt ta khôi phục
lại như xưa, ta sẽ quay lại mang nàng đi. Nàng nhất định phải là nữ nhân của
ta!” Hắn nói rất kiên quyết, cho dù Thủy Tiên có đồng ý hay không. Dường như
hắn đã quyết phải làm.

Thủy Tiên không nói gì, chỉ lẵng lặng bước tới bên cạnh Thủy Khiết Thu.

Hy Bình nắm tay Đỗ Quyên, nói: “Chúng ta đi.”

Đỗ Quyên hướng về Thủy Khiết Thu nói: “Tiểu thư, nô tỳ không thể tiếp tục phục
vụ người. Xin người hãy tự chiếu cố bản thân. Nếu Lạc Thiên đối xử với người
không tốt, nô tỳ sẽ kêu ca ca đưa người về.”

Thủy Khiết Thu cũng vui vẻ trả lời lại: “Ngươi đi đi. Nếu hắn đối xử với ngươi
không tốt thì khi gặp lại ngươi ta sẽ dẫn ngươi về.”

Hy Bình nói lại: “Sao ta lại đối xử với nữ nhân của ta không tốt được?”

Đỗ Quyên tiến tới Hy Bình nói: “Ca, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.”

Hy Bình làm theo lời nàng. Hắn ôm nàng vào lòng rồi li khai.

Mọi người thấy hai người đã đi khỏi, Thủy Tiên lại nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư,
tại sao hắn lại đột ngột nói những lời này với nô tỳ. Những lời của hắn có
đáng tin không?”

Thủy Khiết Thu trả lời: “Ta nói với hắn rằng, ngươi đã cự tuyệt biểu ca cũng
vì hắn.”

Thủy Tiên giận nói: “Tiểu thư, sao tiểu thư lại nói với hắn chuyện đó chi
vậy?”

Thủy Khiết Nhu nói: “Nếu như các ngươi không muốn cũng có thể cự tuyệt hắn
giống như đã từ chối biểu ca vậy.”

“Nhưng…..” Thủy Tiên suy nghĩ một chút rồi tiếp: “Hắn không giống như biểu
thiếu gia. Hắn nói nô tỳ là người của hắn, nô tỳ cự tuyệt cũng vô dụng mà
thôi.”

Hoàng Hy Bình đích thật là người như vậy, Thủy Khiết Nhu đương nhiên cũng biết
thế. Nàng nói: “Ta không quản chuyện của hắn. Chuyện của ngươi và hắn như thế
nào thì ngươi tự quyết định. Ta muốn các ngươi cùng với biểu ca ta, các ngươi
có nghe lời ta không?”

Thủy Tiên oan khuất kêu lên: “Tiểu thư!”

“Ta không trách Thủy Tiên.” Thủy Khiết Thu che miệng cười Thủy Tiên rồi nói
thầm vào tai cô ta: “Ngươi thường cười Đỗ Quyên mơ mộng tưởng nhớ tới Hoàng Hy
Bình, chẳng phải ngươi cũng vậy ư?”

Thủy Tiên khuôn mặt đỏ lựng, kêu to: “Tiểu thư, tôi không có mà!”

Từ đàng sau, Lãng Vô Tâm cất tiếng: “Khiết Thu, chúng ta cần phải quay về
thôi.”

Thủy Khiết Thu nói: “Tâm ca, ta có một việc muốn hỏi, sao huynh lại muốn đánh
nhau với hắn vậy?”

Lãng Vô Tâm nói: “Đó chỉ là bất đắc dĩ. Ta không ngờ không đánh giá được võ
công của hắn, thực lực dường như rất lớn. Ta từng thử dùng nội kình để chấn
khai song thủ của hắn nhưng không ăn thua. Khi quyền kình của ta chạm vào
người hắn dường bị cơ thể của hắn hấp thu, phần không bị hấp thu cũng bị phản
lại. Lúc ta thử điểm huyệt đạo của hắn mới phát giác ra căn bản không tìm được
huyệt vị cố định. Ta chỉ còn cách cùng hắn đánh lộn. Hắn đánh một quyền ta
đánh hai quyền. Đánh qua đánh lại ta vẫn còn lời chán.”

Thủy Khiết Thu nói: “Nhưng hai người đều không dùng đến nội kình sao?”

Lãng Vô Tâm than: “Nói một cách đơn giản, cho dù là Lạc Thiên cũng không hơn
được hắn. Trong thế gian này thật khó tìm được một người có sức lực cường đại
như hắn….. Bất luận là hắn biết võ công hay không thì thực lực của hắn cũng
rất đáng sợ. Khi song quyền của ta lần thứ hai đánh ra là nhằm vào thái dương
huyệt của hắn, ta cảm thấy mặc dù quyền của hắn đánh vào mặt ta tuy khiến ta
rất đau đớn nhưng tuyệt không thể đánh vỡ xương đầu của ta. Với thực lực của
hắn, một quyền của hắn chí ít cũng có thể đánh vỡ được vài cái xương mặt của
ta nhưng hắn đã giảm lực đi khá nhiều. Dường như chỉ là muốn đấm ta, tuyệt
không có ý làm ta bị thương. Thế nên, ta đang định vận toàn bộ công lực, song
quyền đánh ra muốn cùng hắn đồng quy vu tận cũng chậm lại, triệt tiêu hết nội
lực, rồi mới đánh lên hai bên mặt hắn. Sau này, quyền qua quyền lại, lực đấm
của hắn tỏ ra rất có tính toán. Quyền đầu của ta vì vậy cũng hoàn toàn không
dùng nhiều nội lực. Tên hỗn đản hắn nhất định là rất thích đánh nhau, hơn nữa
lại là thường xuyên đánh nhau, nhưng hắn vẫn không dùng hết sức khi lực đấm.”

Thủy Khiết Thu nói: “Hắn thường nói trước mặt chúng ta, hắn là quyền vương, là
ca thần ở trong thôn, thế nên nhất định là thường đánh nhau rồi.”

Lãng Vô Tâm nhìn Thủy Khiết Thu, nói: “Hôm nay hắn đánh nhau hoàn toàn là vì
muội.”

Thủy Khiết Thu ngạc nhiên: “Sao?”

Lãng Vô Tâm giải thích: “Thật ra ban đầu hắn đã định đi rồi, chỉ là muội nói
với hắn muội đã định là nữ nhân của Lạc Thiên. Lúc đó ta cảm thấy được sự phẫn
nộ của hắn. Hắn cùng ta đánh lộn cũng chỉ là để phát tiết thống khổ trong
lòng. Bất quá, hắn là người rất thiện lương. Ngay khi bắt đầu đánh ta đã cảm
nhận được.”

“Hiện giờ ta đã hiểu vì sao Lạc Hỏa khi nói đến hắn thì trong lòng lại có cảm
giác rất sợ hãi không thể giải trừ. Có lẽ bởi vì Hoàng Hy Bình đã từng thật sự
gây cho hắn cảm giác sợ hãi vô cùng mạnh mẽ. Trước đây, Lạc Hỏa từng nói hắn
là một nhân vật lợi hại không thể lường hết được nhưng không có mấy ai tin.
Bởi vì trong mắt người võ lâm, hắn chỉ là một tên sắc lang vô lại.”

“Nhưng những người đó đã sai. Hắn vốn đến từ một thôn trang chất phác, trong
lòng hắn vẫn có một sự thuần chân và thiện lương của một thôn dân. Ngoài việc
hắn có thiên tính của một nam nhân đối với nữ nhân là yêu mến và chiếm hữu dục
vọng ra, hoàn toàn chẳng có dã tâm. Hơn nữa, bởi vì hắn vốn là một thôn dân
nên trong hắn hình thành nên tính thích đánh nhau, cả cái tính vô lại của hắn,
tạo thành một tính cách và tập quán độc đáo. Nhưng hắn tuyệt không thích giết
người. Chính vì vậy nên Lạc Hỏa mới còn sống. Lúc Lạc Hỏa nói về hắn thì trong
lòng vẫn ẩn chứa một sự kính phục lẫn cảm kích. Bởi vì hắn vốn có thể giết Lạc
Hỏa nhưng hắn lại không hề đả thương Lạc Hỏa chút nào.”

“Bất luận là xem xét từ góc độ nào, hắn cũng thực sự là một nhân vật đáng sợ.
Hắn thích đánh nhau. Tính cách thích đánh nhau này có ngay từ khi hắn còn nhỏ,
giống như một đứa trẻ ham chơi vậy nhưng không hề có mục đích hại người, Khi
hắn bước vào võ lâm, nơi lấy giết người làm mục đích của võ công hoặc phương
thức giao đấu, dường như hắn rất khinh bỉ. Nhưng không thể phủ nhận, trong cơ
thể hắn ẩn giấu một con dã thú đầy ma tính. Lúc muội nói rằng muội là nữ nhân
của Lạc Thiên, hai mắt hắn phát ra một thứ khiến người ta khiếp sợ. Đến giờ ta
vẫn chưa khỏi kinh hãi. Lúc đó, ta đột nhiên cảm thấy vẻ ngoài vô lại của hắn
thật ra rất khả ái, ta không biết vì sao lại có cảm giác này.”

Lãng Vô Tâm nói rất nhiều, nhưng nói rất có lý, khiến người khác không thể
không bội phục khả năng quan sát của hắn.

Thủy Khiết Thu than: “Bởi vì hắn không muốn làm tổn thương huynh, nên huynh
mới không thật sự đả thương hắn. Nhưng sao lại còn cùng hắn đánh nhau?”

Lãng Vô Tâm cười khổ nói: “Không đánh mà được sao? Muội sau khi bị hắn ôm rồi,
muội có thể thoát ra không?”

Thủy Khiết Thu xấu hổ, cúi đầu nói: “Hắn là một man nhân.”

Lãng Vô Tâm nói: “Sao này ta sẽ không để hắn đến gần ta nữa. Thà bị một trăm
dây trói còn hơn bị hắn tóm được. Cái đồ hỗn đản, xiết ta chặt cứng đến không
thở được.”

Thủy Tiên kinh ngạc hỏi: “Hắn quả thật có sức mạnh man dại thế sao?”

Lãng Vô Tâm nhéo mũi nàng một cái rồi mỉm cười nói: “Tiểu ni tử, ngươi nếu
muốn cự tuyệt hắn, tốt nhất đừng để hắn ôm được ngươi. Nếu không cả đời ngươi
cũng không thoát ra được.”

Thủy Tiên la lên: “Thiếu gia, mau bỏ tay ra, người nhéo đau ta rồi.”

Lãng Vô Tâm buông tay ra, nghiêm trang nói: “Khiết Thu, ta thật sự khuyên nàng
nên chọn Hoàng Hy Bình. Không cần thiết phải hỏi ta tại sao. Ta đã nhìn muội
lớn lên, bọn muội ba người đều do một tay ta dắt đi chơi tới tận lúc lớn. Ta
rất thương yêu bọn muội. Đối với nữ nhân mà nói, ta không phải là người mà phụ
nữ có thể trông cậy được nhưng ta có thể là một người anh rất tốt đối với bọn
muội.”

Thủy Tiên nói: “Công tử, nếu có thể thay đổi, ta và Đỗ Quyên đã là thê tử của
người chứ không phải muội muội của người. Cự tuyệt người và Lạc Thiên, đối với
một thiếu nữ, thật sự là một chuyện rất khó.”

Lãng Vô Tâm nói lớn với giọng châm chọc: “Nếu ta có thể thay đổi được, ngươi
và Đỗ Quyên có thể trở thành thê tử của ta. Nhưng câu nói đó chỉ có thể nói
trước khi gặp Hy Bình, phải không?”

Thủy Tiên chỉ có thể cười, cũng như là thừa nhận điều đó.

Lãng Vô Tâm lại nói thêm: “Một nữ nhân muốn từ chối nam nhân như Hy Bình, càng
là một chuyện khó khăn! Thế nên, Khiết Thu, muội mới khóc phải không?”

Thủy Khiết Thu không trả lời câu hỏi này của hắn, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tâm ca,
chúng ta đi thôi, ở đây đã nửa ngày rồi, muội cảm thấy thật sự mệt mỏi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.