Cuộc sống tiếp tục trôi đi, Tứ Cẩu cùng Phong Tự Lai đều tập luyện võ công.
Độc Cô Minh cũng Hoa Tiểu Ba sắc tâm vẫn không đổi, chuyên môn đi câu dẫn các
nữ đệ tử xinh đẹp trẻ trung của Minh Nguyệt Phong. Đương nhiên, mục tiêu tối
chủ yếu của hai người này vẫn là Bão Nguyệt. Ái tâm của Độc Cô Minh vốn đã
chết từ lâu nay lại bị diện mạo thực sự của Bảo Nguyệt kích hoạt trở lại, hắn
lại tiếp tục thể hiện những ái tình tuyên ngôn của mình. Hoa Tiểu Ba dường như
cũng không chịu ở lại sau. Hai người tuy là hảo huynh đệ, nhưng trong chuyện
cua gái này thì đều bình đẳng như nhau, hoa lạc vào tay ai thì còn phải tùy
vảo bổn sự.
Lôi Long đích thực người chồng gương mẫu, luôn cùng với Bích Như tản bộ, kể
chuyện, ngắm bình mình, hưởng thụ cái tình yêu say đắm……
Hy Bình gặp lại được các lão bà bụng to không tìm được người phát tiết, phải
chờ tới tối. Hắn ban ngày căn bản là không làm gì được, luôn luôn có một đám
nữ nhân bám theo hắn, Hoa Tiểu Ba và Độc Cô Minh chạy đi tìm con mồi mới của
bọn chúng rồi, nữ nhân của bọn chúng và Tứ Cẩu dĩ nhiên cả ngày đi theo Hoàng
Hy Bình hắn.
Mấy cái này cũng khong phải là vấn đề, mà vấn đề lại là Bạch Thị tỷ muội,
Triệu Tử Thanh lúc nào cũng không buông tha hắn, ở trước mặt hắn chuyện gì
cũng có thể xảy ra, véo tai hắn, làm nũng, thậm chí ôm hắn hôn loạn, chỉ sợ là
những lời nói tình tự cũng có thể từ miệng các nàng nói ra, bảo hắn làm sao
cho tốt bây giờ ?
Hắn đi mới được nửa đường ngẫu nhiên gặp được Hoa Tiểu Ba, hắn đang giữ chặt
lấy phần mông của một nữ đệ tử Minh Nguyệt Phong, lại bắt buộc Hoa Tiểu Ba vì
hắn tấu nhạc, hắn muốn ca hát, một lần cũng được. Chúng nữ liền chạy đi thật
là xa – lưu lại chỉ có Phong Ái Vũ, Độc Cô Kì và mẹ con Đỗ Tư Tư, ngay cả Hoa
Lôi cũng bị “tỷ tỷ” của nàng Hoa Tiểu Mạn dắt đi.
Khi màn đêm buông xuống, cũng giống như trước đây, Hy Bình cùng thê tử của hắn
độc chiếm riêng một lạc viên – Thanh Nhàn viện.
Đương nhiên, trừ thê tử của hắn ra, còn có nữ nhân khác không phải là thê tử
của hắn cũng ở tại Thanh Nhàn viện – Tiểu Nguyệt và Hoa Lôi.
Thành thử, chúng nhân thực không thể hiểu nổi, Hoa Lôi thì không nói làm gì,
nhưng Tiểu Nguyệt lại ở cùng đại ca nàng, thực là điều khiến chúng nhân không
sao minh bạch nổi. Tại sao Tiểu Nguyệt lại không sợ cái thanh âm ồn ào trong
đêm mà đại ca nàng cùng chúng nữ tạo ra đó nhỉ?
Tuyết Nhi thì cứ mỗi tối lại chạy qua ở cùng Vưu Túy và Thi Nhu Vân lưỡng nữ,
nó biết cứ đến tối là bất kể cha, mẹ hay các a di đều không hoan nghênh mình,
nó cũng biết rằng cứ đến tối là Thanh Nhàn viện lại đặc biệt vô cùng ồn ào,
hơn nữa cũng có ý không muốn làm phiền họ, đến ban ngày, họ lại thi nhau bồng
nó, hôn nó, trêu chọc và cùng nó chơi đùa, không thể không yêu thương nó được.
Nó còn nhỏ nên không thể minh bạch chuyện của người lớn.
Kỳ thực, nó đối với tất cả những chuyện này vẫn còn hồ đồ lắm.
Tứ Cẩu luyện võ cũng đã mệt mỏi, lúc này bước ra ngoài để hóng gió bỗng thấy
Hy Bình đang xướng ca còn có đại đội bang chúng tụ tập lại cùng rống lên, vỗ
tay, reo hò ca ngợi. Khiến hắn cảm thấy thực kỳ quái: Hy Bình toàn hát những
bài mục rữa, tại sao cái đám khất cái bang hội này lại có vẻ hoan hỉ đến thế
nhỉ?
Điều này quả thực là một kỳ tích!
Tứ Cẩu nghĩ rằng, có lẽ những bài hát của Hy Bình cũng giống như quần áo của
bọn họ, cũng mục ruỗng như nhau nên vì thế mà đúng với khẩu vị của bọn họ
chăng? Hắn cũng nguyện ý gia nhập cùng Hoa Tiểu Ba khởi tấu nhạc, tiếng mâm
bàn lại khua hòa vào tiếng hát như kéo dài vô tận khiến ngay đến đại bang chủ
cũng phải cảm thấy vinh dự, mơ màng nghĩ rằng: Nguyên lai xướng ca không những
chỉ biểu hiện tài nghệ mà còn không làm mất đi sự uy phong nữa.
Tuy nhiên, Tứ Cẩu cũng không có nhiều thời gian. Hắn chỉ tới tham gia trong
vai trò người góp vui, sau đó lại trở về Luyện võ đường tiếp tục tập luyện
Thần lai chi thương.
Hoa Tiểu Ba cũng đã bố trí kín hết cả thời gian, vì thế sau đó Hy Bình cũng
không thể tìm được người tấu nhạc cho hắn, hắn đành phải tạm ngừng hội diễn.
Diễn xướng một khi tạm ngừng, một đội nữ nhân sẽ lại bất ngờ xuất hiện vây lấy
hắn, hắn lúc này sợ nhất là Đại Ny. Nữ nhân này không biết uống nhầm phải
thuốc gì, luôn xuất hiện một cách mờ ám cứ như là làn khói thoảng, đề nghị,
câu dẫn hắn. Thiên Trúc mĩ nữ này không những sắc đẹp mặn mà, hơn nữa lại còn
cả cái vẻ phong tình của người dị quốc, nếu như nàng ta không phải là nữ nhân
của Tứ Cẩu thì Hoàng Hy Bình hắn thực đã tựa như hổ như sói xâu xé nàng rồi.
Nhưng hiện tại hắn cũng chỉ đành biết trốn đi mà thôi.
Đặc biệt là Thi Nhu Vân và Vưu Túy lưỡng nữ, kể từ lúc đến Cái Bang, Hy Bình
chẳng hiểu làm sao, lại rất ít khi tìm đến họ. Không phải là hắn không muốn
tìm, mà bởi vì họ không hoan nghênh hắn, hắn nghĩ vậy.
Đến tối ngày thứ thì Hy Bình cũng quyết định tới tìm họ, hắn chưa từng tới
trước cửa phòng họ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng tiêu ưu mỹ từ trong phòng
truyền ra, hắn tuy tự xưng mình là ca thần, kỳ thật với nhạc lý thì mù tịt,
đương nhiên là không thể hiểu được, không thể thưởng thức được phẩm vị.
Hắn lo lắng đi về phía cửa, đập mạnh lên cánh cửa rồi hét lên: “Ai ở trong
đó?”
Thi Nhu Vân tiến ra mở cửa, dẫn hắn vào, sau đó đóng cửa lại.
Hy Bình tiến vào trong phòng, ngó đông ngó tây, thấy trong phòng chỉ có Thi
Vưu nhị nữ không còn ai khác. Hắn bước vào đóng cửa lại, đi từng bước đến bên
giường, sau đó đứng trước giường cắn ngón tay, thì thầm: “Một người nữa! không
biết đã đi đâu? như thế nào lại giống đêm đó Dương Long Quân đột ngột không
thấy nữa, kỳ quái!”
Vưu Túy không hiểu hắn định làm gì, bèn hỏi: “Hoàng Hy Bình, ngươi định làm
trò quái quỷ gì vậy?”
“Chuyện này ta không hỏi nàng, sao nàng lại hỏi ta?” Hắn phủi phủi y phục, rồi
lê mông đến ngồi gần Vưu Túy.
Vưu Túy kêu lên: “Thần kinh.”
Hy Bình giận dữ: “Nàng mắng ta?”
Vưu Túy lập tức quay đi, nhìn vào tường chứ không thèm nhìn hắn nữa.
Hy Bình đành phải khuất phục, nói: “vừa rồi nam nhân trong phòng cười nói giờ
trốn đi chỗ nào rồi?”
Vưu Túy đáp lời hắn: “Nam nhân nào? Trong phòng này cũng chỉ mình ngươi là nam
nhân được phép tùy tiện ra vào thôi.”
“Không phải sao? Rõ ràng vừa rồi có tiếng nam nhân huýt sáo ở trong phòng này,
ta đứng bên ngoài nghe thấy rất rõ nhưng khi bước vào lại chẳng thấy ai cả” Hy
Bình nói một cách ngạc nhiên thực sự.
Vưu Túy quay mặt nhìn hắn, trong lòng cười thầm nhưng lại giả vờ giận giữ nói:
“Đó là Nhu Vân đang thổi tiêu, ngươi không biết tì đừng có nói bừa. Trí tưởng
tượng ra sao a! nam nhân? lại còn huýt sáo?”
Nàng cầm lấy chiếc ngọc tiêu trên giường gõ gõ vào đầu Hy Bình, đó chẳng phải
chiếc tiêu mà chính Hy Bình đã đưa cho Thi Nhu Vân quản hay sao?
Hy Bình đầu rụt lại, la lên đau.
Thi Nhu Vân chạy lại tiếp lấy ngọc tiêu trong tay Vưu Túy, nói: “Đại tẩu, vật
này là của đại ca đưa cho muội, người đừng làm hư nó, muội sau này còn muốn
thổi.”
Vưu Túy sắc mặt ửng hồng đáp: “Xin lỗi Nhu Vân, đại tẩu thực không cố ý.”
Hy Bình quay đầu nhìn sang Nhu Vân, nói: “Cái đầu quý báu của ta bị đánh, nàng
đã không thông cảm, lại còn thương tiếc khúc gỗ mục này hay sao?”
Thi Nhu Vân không thèm để ý đến lời hắn, ôm cây tiêu lên giường nằm xuống,
quay lưng về phía hắn mà ngủ.
'Ai nha! Nàng sao lại đi nghỉ sớm như vậy? tốt xấu ta cũng đã đến, nàng không
nói được mấy câu với ta hả?” Hy Bình kéo vai nàng, Thi Nhu Vân cũng vẫn không
thèm lí tới hắn.
Vưu Túy mỉm cười nói: “Nàng vốn không thích nói chuyện với ngươi, ngươi tỉnh
tỉnh lại đi!” Lại chuyển giọng: “Ngươi tới đây làm gì?”
Hy Bình cười đáp: “Đến xem hài tử của chúng ta.”
Vưu Túy trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi vẫn còn nhớ tới hài tử mình ở chỗ này cơ
à?”
Hy Bình nói: “đương nhiên là nhớ rõ, ở trong bụng nàng mà!”. Hắn thuận thế áp
mặt dán vào bụng nàng, hai tay nhẹ ôm.
Vưu Tuý muốn xô hắn ra, sau lại bất động, đánh vào đầu hắn một cái, sẵng
giọng: “ Ngươi không được ép chặt quá, đây không phải là hài tử của ngươi,
ngươi ép con ta đau, ngươi này hỗn đản!”
Hy Bình mỉm cười nói: “ Tuý tỷ, hài tử của nàng trong bụng nói với ta này!.”
“Nói bậy” Vưu Túy lại dùng sức gõ vào đầu hắn, đột nhiên lại hỏi: “Hài tử nói
với ngươi cái gì thế?”
Hy Bình nói: “ hài tử nói nha! Vì sao ba ba mụ mụ lại không ngủ cùng một chỗ?”
Vưu tuý như vừa mới uống rượu, mặt mày đỏ bừng, nói: “Ngươi mà còn ăn nói lung
tung ta liền đuổi ngươi ra ngoài đấy. Ngươi đứng dậy, không được đặt cái mặt
xấu xí lên bụng ta nữa.”
“ Được rồi! Ta không áp trên bụng nàng nữa”. Hy Bình lấy đầu đặt vào ngực
nàng, nhanh chóng nói: “ giống như thế này mới thật khoan khoái, Tuý tỷ, nàng
không còn nói ta đè nặng lên hài tử của nàng nữa nhé?”
Vưu Tuý rên rỉ: “ tiểu dâm côn, ngươi không phải nói không chạm vào ta nữa
sao?”
Hy Bình ngạc nhiên nói: “ khi nào ta nói không chạm vào nàng vậy?
Vưu Tuý nói: “ Ngươi gần đây đối với chúng ta không nghe không thấy, ngươi
nghĩ ta cảm thấy thế nào, ngươi tưởng ta không thấy hả? Có một đám thê tử mỹ
lệ bên người, đương nhiên không có tìm nữ nhân làm loạn nữa, ngươi có thể trở
về với đám kiều thê được rồi đấy!”.
Hy Bình nói: “Để ta ở cùng nàng một lúc nữa, bằng không nàng càng oán giận ta,
A! Túy tỷ, chờ hài tử xinh xong, ta với hài tử cùng bú sữa của nàng nhé, nàng
có chịu không?”
“Không được!” Vưu Tuý tức giận đẩy hắn ra, ma trảo của hắn đang luồng dưới y
phục đặt trên phong tiêm(đầu vú) của nàng, nàng hét lớn: “ Ngươi không được ở
chỗ này làm loạn, ta không muốn.!”
Hy Bình ở trên ngực nàng nhẹ nhàng xoa nắn, cười nói: “ Túy tỷ, nàng không
phải thích ta như vậy sao? A, hình như là có chút hơi quá, nhưng là ta thích,
chỉ cần ta thích thì nàng không thích cũng phải tiếp thụ. Đương nhiên, nếu
nàng trở về địa ngục môn ta sẽ không thể thế này với nàng được nữa.”
Do Vưu Tuý bị hắn chọc phá làm cho tình dục bốc lên, lúc này nghe hắn nói
xong, tình dục trong nháy mắt chợt tắt phụt, nghiêm mặt nói: “Bây giờ là khi
nào rồi, ngươi còn dám bảo ta về địa ngục môn? Buông cái tay thối của ngươi
ra, không được chạm vào ta, hỗn đản!”
Hy Bình nói vội: “tất cả là tại ta, hôn một cái xin lỗi.”
Vưu Tuý đẩy mặt hắn ra: “ không được hôn ta”.
“ Ngoan, hôn một cái thôi thì hết giận ngay.” Hy Bình vẫn ngoan cố muốn hôn.
Vưu Tuý ương ngạnh nói: “ ta nói không cần ngươi là không cần mà”
Hy Bình cũng kiên quyết nói: “ Ta nói muốn chính là muốn”
Vưu Tuý quay mặt đi, tuỳ hắn muốn làm gì làm.
Hy Bình kề sát tai nàng nói: “ Thi Phu nhân, nàng thực sự không nguyện ý?”
Vưu Túy quay mặt, một đầu chui vào trong ngực hắn, hai tay dùng sức đánh véo
hắn, khóc nói: “Ai đều có thể bảo ta thi phu nhân, nhưng mà ngươi thì không
được! không cho phép ngươi gọi ta như thế, ngươi là bắt nạt người ta!”
Hy Bình nói: “ trước nàng nói không phải là nữ nhân của ai? Không cần nói?
Nhưng sau ta nói, nàng là thê tử của Thi Trúc sinh, ta gọi nàng là Thi phu
nhân là không đúng à?”
Vưu Tuý khóc càng dữ dội hơn, hoàn toàn không phải là nữ nhân mà là một hài
nữ.
Hy Bình nói: “Nữ nhân của ta là tùy tiện để ta hôn, nàng còn muốn cự tuyệt ta
hả?” Hắn hai tay nâng khuôn mặt đầy nước mắt của nàng lên, lau đám lệ đó cho
nàng rồi cúi đầu hôn nàng một cái: “Nàng lúc nào cũng muốn ta xuất tuyệt chiêu
mới chịu đồng ý. Nào, lại giúp ta cởi y phục đi, ta đêm nay muốn ngủ ở chỗ
này, Túy tỷ ngoan!”
“Không được!” Kêu phản đối lại chính là Thi Nhu Vân, nàng đã xoay người lại
trừng mắt với Hy Bình: “Không cho phép ngươi ngủ ở chỗ này!”
Hy Bình trong lòng có ý cười thầm, cởi giày leo lên giường, giương mắt nhìn
lại nàng ta, nói: “ ai nói không được? nếu tối nay ta thực sự nuốn ôm nàng ngủ
thì sao?”
Thi Nhu vân liền xoay người quay lưng lại với hắn, hắn liền trực tiếp từ đằng
sau ôm lấy thân thể mềm mại của nàng ta, ở bên tai nàng ôn nhu thì thầm: “Tiểu
ách ba, nàng yếu như vậy không được động một tí là giãy dụa. nàng trên người
có chỗ nào là chưa bị ta trông qua, Nàng xem, nàng muốn là muội muội của ta
hay là tiểu thê tử của ta? ca của nàng đem nàng giao cho ta, ý tứ kia thì dễ
dàng hiểu được, đấy chính là muốn nàng trở thành lão bà của ta.”
Thi Nhu Vân quơ tay cố đẩy ma trảo của Hy Bình đang đặt trên người mình, dùng
thập phần khí lực nhưng cũng không thể đẩy ra được, rên rỉ nói: “Không phải!”
Hy Bình nhẹ nhàng cắn lấy cái tai của nàng, nói: “Nàng nói kia là vì sao?”
Thi Nhu Vân không đáp lại, chỉ thở gấp nói: “Ngươi không được cắn lỗ tai ta,
ta ngứa”
Vì sao nàng bây giờ không có dùng chủy thủ đâm ta nữa? Hy Bình không có chờ
nàng ta hồi đáp, lại nói: “Tiểu ách ba, đừng quay lưng về phía ta, xoay người
lại được không? ta muốn ngắm nhìn mặt nàng”