Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 126: Cái Bang tổng luận – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 126: Cái Bang tổng luận

Mọi người tiến vào tẩm thất của Phong Tự Lai, Phong Tự Lai đang nằm trên
giường, khí sắc cũng tính là tốt.

Hy Bình nói: “Nhạc phụ, người làm sao đáng thất vọng vậy, bị người đánh nằm ra
giường không thể động đậy, nếu để nữ tế người ra tay, nằm trên giường phải là
tên hỗn đản đã đánh người đó. Lại nói chuyện cũ, người đánh nhau mà quên mất
Quyền Vương nữ tế của người sao, như có vẻ thiếu nghĩa khí đó?”

Phong Tự Lai cười: “Ngươi không đủ cho hắn đánh đâu, hắn gần như có thể gọi là
đệ nhất cao thủ trên võ lâm!”

“Cái gì?” Hy Bình nhảy lên, giống dạng một con khỉ chí choé: “Nhạc phụ, người
nói gì? Con không đủ cho hắn đánh? Hắn là ai? Con không đấm hắn không được!”

Phong Tự Lai nói: “Lạc Hùng, Đại Địa Minh minh chủ, bây giờ là Võ Lâm Minh
Chủ.”

Hy Bình vẫn chưa nguôi giận, nói: “Nhạc phụ, đợi thương thế người hồi phục,
người dẫn con đi khiêu chiến hắn, cho hắn biết lợi hại của nữ tế người. Minh
chủ cái gì chứ? Đánh hắn thành manh trư(heo mù)!”

Hoa Tiểu Ba cười nói: “Tỉ phu, huynh có vẻ cả võ lâm minh chủ đại biểu cho cái
gì cũng không rõ. Võ Lâm Minh Chủ, nói cách khác, cả võ lâm phải nghe lời hắn,
huynh hiện tại cũng nằm trong khu vực quản lí của hắn.”

“Còn lâu! Hắn quản được ta sao?” Hy Bình mắng lại, đột nhiên quay mặt nhìn
Phong Tự Lai nói: “Hắc hắc, nhạc phụ, con cũng là vì giành thể diện cho người
mà cùng hắn giao đấu, nguyên lai người cũng đang có chức quyền! Người hiện tại
là đầu đảng cũng là biểu tượng của khất cái, như quả nói người đi làm Võ Lâm
Minh Chủ, người không phải càng phát đạt hơn sao? Tiểu Ái Vũ, đầu óc làm ăn
của cha nàng cũng thật nhạy bén đó!”

Phong Tự Lai khốn khổ trả lời: “Tiểu tử nói bậy, ngươi nói đến đâu rồi?”

Hy Bình đáp: “Tiểu tử biết sai. Nhưng mà, nhạc phụ, không phải là chức vụ rõ
ràng gì, người hà tất phải tranh giành đến nỗi cả mạng cũng hi sinh? Còn may
là nữ tế người có bản lãnh, tìm một nhạc phụ khác đến liệu thương cho người.”

Phong Ái Vũ giận dữ: “Hy Bình, chàng nói chuyện với cha ta, không thể nghiêm
túc một chút sao?”

Phong Tự Lai xua tay, nói: “Ái Vũ, đừng cưỡng cầu nó, cha không thích nó quá
nghiêm túc. Kì thực ta lúc mới bắt đầu cũng không có ý liều mạng, nhưng mà,
ai! Một lời nói không hết.”

Lão gặp Lạc Hùng thì nổi giận! Trong cuộc đời lão, tuy nói toàn bộ tình cảm
dành cho Độc Cô Vũ, nhưng trước khi gặp được Độc Cô Vũ, lão từng có theo đuổi
một mối tình khác, nhưng giữa chừng lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, chính là
Lạc Hùng, làm mê mẩn phương tâm thiếu nữ của cô gái đó, cô gái đó lại gả cho
Lạc Hùng.

Nhưng không biết vì sao, sau bảy năm cô gái đó lìa đời, lão nhận thấy phần lớn
là do Lạc Hùng không chiếu cố tốt cho duyên cũ của lão, nếu không lại có
nguyên nhân khác.

Lúc đối mặt với Lạc Hùng trên lôi đài, cũng vì một phần giận khi gặp tình
địch, phần vì người yêu mất sớm lúc xuân xanh, lửa giận thiêu đốt trong lòng,
chút nữa liều cả mạng già, vẫn là cảnh tượng như tình trường năm đó , thất bại
đo đất.

Hy Bình an ủi: “Nhạc phụ, không cần xấu hổ, nếu đánh nhau phải có tinh thần
không sợ chết, đánh mà không liều mạng làm sao thắng được?”

Thảm nhất chính là, mất mạng rồi cũng không đánh thắng! Điều này trong lòng
lão không hề nói ra.

Tứ Cẩu giận dữ: “Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi sao?”

Độc Cô Minh vỗ vai Hoa Tiểu Ba, nói: “Tiểu Ba của chúng ta bắt đầu đánh là chỉ
bỏ chạy, chính là một minh chứng rất tốt.”

Hoa Tiểu Ba gạt tay hắn ra, cãi lại: “Hai người huynh, đừng có hại kẻ khác tại
chỗ này, ta khi nào lại lâm trận bỏ chạy chứ? Ta là truyền nhân duy nhất của
hành y thế gia, từ khi sinh ra đã có tâm hồn thiện lương, cho dù thỉnh thoảng
vì tuổi trẻ khí thịnh bùng phát lên cùng người đánh nhau, cũng chỉ chọn cách
tránh né làm chủ, thương người làm thứ, các người hiểu cái gì? Một đám hồ
ngôn!”

Độc Cô Minh “a” lên một tiếng, nói: “Tiểu Ba, còn cần ta tiếp tục dạy đệ võ
công không?”

Hoa Tiểu Ba đáp: “Đương nhiên cần.”

Độc Cô Minh nói: “Ngươi không phải nói cần giữ tấm lòng thiện lương sao? Nếu
ngươi không dám thương hại người khác, vì sao phải học võ công làm thương hại
người khác?”

Hoa Tiểu Ba liền dùng sức ôm mạnh Xuân Thủy, kiêu ngạo nói: “Ta phải bảo hộ nữ
nhân của ta, vì thế, ta cần trở nên cường đại hơn!”

Xuân Thuỷ giận dỗi: “Ai cần ngươi bảo hộ nào? Ta không thể tự bảo vệ bản thân
sao?”

Hoa Tiểu Ba cảm thấy mất thể diện, nghĩ ngợi, nói: “lúc có chuyện nàng tự mình
bảo hộ, lúc không có chuyện ta lại bảo vệ nàng.”

Tứ Cẩu ngạc nhiên nói: “Đây là kiểu bảo hộ của thời đại nào vậy?”

Hoa Tiểu Ba cười đáp: “Thời đại Hoa Tiểu Ba.”

Độc Cô Kì giải thích: “Hoa Tiểu Ba thời đại , kiểu bảo hộ của kẻ thốI !
Hum…, không có một chút tính trách nhiệm.

Xuân Thuỷ xô hắn ra, nói: “Theo ta ra ngoài, để ta cho ngươi biết, cái gì là
ngươi hoàn thành trách nhiệm, ngươi là tên nam nhân không có lương tâm!” Nói
xong, lắc mông đi ra khỏi phòng.

“Ta không đi ra!” Hao Tiểu Ba vừa dứt lời, liền thấy đau hai vành tai, Bạch
Tuệ cùng Cốc U Lan một trái một phải xách hai vành tai hắn, hắn chỉ còn cách
cúi người đi theo, đi chưa được mấy bước, đột nhiên kêu hoảng: “Vũ Sắc, bọn
nàng cũng đi theo sửa lưng ta?”

Vũ Sắc là một trong 12 cô gái Thiên Trúc, củng là một trong ba thê tử Thiên
Trúc của Hoa Tiểu Ba, hai người khác phân biệt gọi là Vũ Tự và Vũ Bình.

Những mĩ nữ Thiên Trúc này đầu tiên đều có tên riêng, nhưng bọn họ hiềm tên
bọn họ vừa dài vừa xấu gọi lên khó nghe, lại khó nhớ, ví thế, trừ Đại Ny ra,
bọn họ đều tự mình đổi tên. Hai nữ nhân của Triệu Tử Uy đổi thành Vũ Tân và Vũ
Đình, Độc Cô Minh gọi là Vũ Điềm va Vũ Yến, bốn người của Tứ Cẩu chia ra gọi
là: Vũ Tĩnh, Vũ Tranh, Vũ Phong, Vũ Tần.

Vũ Sắc, Vũ Tự và Vũ Bình tam nữ tự nhiên cũng giúp phu tướng ra ngoài.

Phong Tự Lai hướng Tứ Cẩu nói: “Ngươi dùng thương phải không?”

Mọn người không biết vì sao lão hỏi vậy, Tứ Cẩu trả lời: “Đúng vậy.”

Phong Tự Lai trầm ngâm một hồi, nói: “Trải qua trận này, hùng tâm tráng chí
vốn có của ta cũng không còn nữa. Trước đây một lòng muốn trở thành bang chủ
thiên hạ đệ nhất bang, bậy giờ làm nên rồi, cũng bất quá chỉ thế này. Hiện tại
Vũ (Độc Cô Vũ) đi rồi, Ái Vũ cũng có nơi nương tựa, tâm nguyện của ta cũng đã
hoàn tất rồi, chỉ muốn tìm một bằng hữu đã ẩn cư. Nói ra các ngươi không tin,
ta cả đời này, kết giao tuy nhiều, nhưng bằng hữu chân chính chỉ có một, hắn
tuy nhiên trong mắt người đời không phải người tốt, nhưng lại là người chân
thành, nói khắp giang hồ, ta cả đời này kính trọng nhất chính là hắn. Từ sau
khi mẹ Ái Vũ qua đời, ta đã muốn tìm hắn, nhưng ta tìm kiếm nhiều năm, cho tới
mới đây hắn mới nhờ người chuyển cho ta một lá thư, từ đó mới biết hắn ở đâu.
Hai mươi năm không gặp hắn, không biết hắn có thay đổi gì không?” trong đôi
mắt lão thóng hiện một loại ánh mắt mong chờ.

Phong Ái Vũ ngạc nhiên họi: “Cha có bằng hữu như vậy sao? Vì sao chưa từng
nghe cha nói tới? Ông ta tên gọi là gì?”

Phong Tự Lai vô ý nhìn Hy Bình một cái, nói: “Ta không nhớ được tên họ của
hắn, chỉ nhớ hắn là bằng hữu duy nhất cùa ta.”

Mọi người trong lòng hiểu rõ lão không muốn nói , cả tên họ cũng không nhớ
được, còn nói cái gì bằng hữu?”

Phong Tự Lai lại hướng Tứ Cẩu nói: “Ngươi có hay không ý chí làm bang chủ Cái
bang?”

Tứ Cẩu đại kinh, đáp: “Tôi được sao?”

Độc Cô Minh nói: “Ta cũng đang hoài nghi.”

Tứ Cẩu quát: “Độc Cô Minh, ngươi lại không thể cho ta một chút thể diện sao?”

Tứ Cẩu hắn thực không làm sao tốt được, bất quá một chút thể diện không giữ
sao?”

Người sống trên đời, ai không cố giữ thể diện?

Da mặt càng dày, càng phải giữ thể diện.

Lôi Long cổ vũ hắn: “Ta thấy ngươi rất thích hợp làm bang chủ, bởi vì ngươi và
khất cái cùng có da mặt dày.”

Phong Tự Lai cười nói: “Ta nói ngươi được, thì ngươi được.”

Tứ Cẩu mừng rỡ nói: “nói như vậy, người muốn truyền vị cho ta?

Phong Tự Lai nói: “Tạm thời có ý này.”

Hy Bình hỏi vặn: “Cái gì tạm thời? Muốn truyền thì truyền, không truyền thì
đuổi ra.”

Phong Tự Lai đáp: “Còn phải coi hắn học được ‘Thần Lai Chi Thương’ không.”

Độc Cô Minh nói: “Cô trượng, theo như cháu biết, muốn làm bang chủ, tất phải
học được ‘Đả Cẩu Bổng Pháp’ -”

“Ây, Độc Cô Minh, Ngươi không phải đang chửi ta chứ?” Tứ Cẩu tự nhiên không
chấp nhận, ai bảo hắn gọi là Tứ Cẩu? Đả Cẩu Bổng Pháp? Đây không phải là đánh
hắn sao? Ta khinh!

Hy Bình gõ lên sọ hắn, nói: “Tứ Cẩu, ngươi không biết ngắt lời người khác là
rất khuyết đức sao? Lão ca, nói tiếp đi, hay nhất là nói tới Sát Cẩu Đao Pháp,
cái này mới là tuyệt đó.”

Độc Cô Minh tiếp tục nói: “Cùng ‘Hàng Long Thập Bát Chưởng’, còn phải có đả
cẩu bổng làm tín vật truyền vị, sao có thể nói học được Thần Lai Chi Thương là
được?”

Phong Tự Lai giải thích: “Đó là chuyện trước kia, cái gì Đả Cẩu Bổng Pháp,
Hàng Long Thập Bát Chưởng đều đã hết thời, hiện tại võ công lợi hại nhất trong
bang là Thần Lai Chi Thương, chỉ có luyện thành loại võ công này, mới có thể
kế thừa chức vị bang chủ.”

Độc Cô Minh hai mắt trợn tròn, kinh ngạc nói: “Vì sao cháu chưa từng nghe nói
qua?”

“Chuyện ngươi chưa nghe nói qua có nhiều lắm! Mới ra khỏi Thiếu Lâm tự mấy
ngày, lại làm như lão giang hồ rồi.” Tứ Cẩu chung quy cũng báo xong một mối
thù, trong lòng sảng khoái vô bì.

Phong Tự Lai mất bình tĩnh nói: “Các ngươi đừng cãi nữa! Để ta nói đã, ta bây
giờ nói chuyện rất tốn sức. Kì thực Cái bang bọn ta tuy đông người, người chân
chính có võ công rất ít, người có võ công coa cường lại càng ít trong số ít.
Một đoàn thể do khất cái các nơi tạo thành, củng như một nắm cát khô. Lúc bọn
họ dùng được, liền nói ta là đại diện của Cái bang, làm sao người khác cũng
không dám lớn gan ăn hiếp họ, nhưng mà, đến lúc trong bang cần bọn họ giúp
chuyện gì, bọn họ lại nói ta là một khất cái, cả ta củng như bồ tát sang sông
không giữ nổi mình, có thể giúp được chuyện gì chứ?”

“Bọn họ lúc thường thỉ van xin người khác làm ơn, nhưng thỉnh thoảng cũng trộm
cắp móc túi, để bọn họ đi làm việc chính của họ thì họ sợ khổ, chỉ thích cả
ngày lười nhác nhàn nhã, chờ ăn của từ thiện. Người ta nói Cái bang là bang
phái hiệp nghĩa, thực ra bới vì bọn chúng chuyện xấu không dám làm to ra, lại
có cơ sở là dân chúng, đến bốn phương đều tuyên dương Cái bang là bang hội
chính nghĩa, ngươi nói lời ta nòi nhiều cũng hợp lại thành một hiệp danh.”

“Huống chi, chỗ nào có chuyện bất bình, người khác đi thảo phạt kẻ xấu, bọn họ
cũng theo ở phía sau lấy đả cẩu bổng đập chén mẻ rồi la hét, người khác lại
cho rằng bọn họ rất có lòng hiệp nghĩa. Cái bang bọn ta có hai loại võ công
lợi hại nhất, một loại gọi là đánh hội đồng, cái này không nói các ngươi cũng
biết, một loại khác chính là Thần Lai Chi Thương, cái ‘thương’ ban đầu phải là
‘thưởng’ nghĩa là giựt, nên phải gọi là ‘Thần Lai Chi Thưởng’, các ngươi không
nhận thấy khất cái xin ăn là một loại ‘giựt dọc’ rất công chính sao? Hắc, hắc,
hắc, cho nên nói, Thần Lai Chi Thưởng, về sau cũng sửa thành Thần Lai Chi
Thương, bị tôn lên làm Cái bang chí cao võ học.”

Hy Bình nói: “Wa, nhạc phụ, người làm sao đột nhiên nói ra nhiều chuyện xấu
của bang mình như vậy, khiến con làm nữ tế cũng không biết để mặt mũi đâu?
Người không thể nói Cái bang của người võ công nào cũng cao cường sao? Đương
nhiên, ngoại trừ đánh không lại con ra, để bọn họ đứng thứ nhì cũng không sai.
Tứ Cẩu, mau bái nhạc phụ ta làm sư phó!”

Tứ Cẩu quỳ gối xuống, dập đầu nói: “Sư phó trên cao, xin nhận của đồ nhi ba
lạy!”

Phong Tự Lai ha ha cười lớn, cực kì mãn ý.

Tứ Cẩu lạy xong ba lạy, đứng dậy, nhìn Hy Bình nghi hoặc, nói: “Ngươi vì sao
tích cực như vậy, có vẻ còn hưng phấn hơn cả ta?” Nhất định có âm mưu!

“Đương nhiên rồi! Ngươi làm bang chủ rồi, lại dạy bọn chúng đập mâm sắt tô sắt
tấu nhạc cho ta, hoặc là tập hợp bọn chúng đến xem bọn ta mở hội ca hát, người
hâm mộ của ta không phải sẽ tăng đến mức không thể tính được sao?” Hy Bình
trên mặt xuất hiện ánh sáng hồng, hắn có vẻ như thấy được sự rực rỡ của bản
thân.

Tứ Cẩu cự tuyệt thẳng thừng: “Chuyện này tuyệt đối không được, một đại bang
chủ phải có uy nghiêm!”

Hy Bình phản bác: “Khó nói tấu nhạc là không có uy nghiêm đó? Ta nói Tứ Cẩu,
tấu nhạc không chỉ là không có uy nghiêm, hơn nữa còn biểu hiện ngươi là một
vị bang chủ có tài hoa, có khí chất!”

Tứ Cẩu lắc mạnh đầu: “Không được, không được! Ta một đại thô nhân không cần có
tài hoa, cũng không cần có khí chất. Hy Bình, ta cầu xin ngươi, sau này trước
mặt bang chúng đừng bắt ta tấu nhạc, lúc nào đó ta cùng ngươi mở hội âm nhạc
được không, chúng ta gọi them Tiểu Ba, còn gọi Ái Vũ, Kì Kì, Tư Tư cùng Tuyết
nhi của ngươi đến làm khán giả, không phải là tổ hợp tốt nhất sao?”

Hy Bình cười nói: “Tính lại ngươi còn có điểm lương tâm, Tốt thôi! Tha ngươi
một lần.”

Tứ Cẩu nhảy lên la lớn: “Hy Bình vạn tuế!”

Lôi Long nói: “Không cần khoa trương dữ vậy.”

Tứ Cẩu nói: “Công tử —”

Lôi Long cản lại không cho hắn nói, nói: “Về sau đừng gọi ta là công tử nữa,
nghe không thuận tai.”

Tứ Cẩu gọi đã quen, nhất thời sửa không được, nói: “Công tử, vậy gọi thế nào?”

“A Long!” Lôi Long mỉm cười vỗ vỗ vai hắn.

Phong Tự Lai đột nhiên nhìn Tiểu Nguyệt đứng cạnh Hy Bình cười cười nói: “Hy
Bình, vị mĩ lệ thê tử đứng cạnh ngươi tên gọi là gì vậy?”

Mọi người đều nhìn sang Tiểu Nguyệt, mặt nàng ửng đỏ, giận dỗi nói: “Thúc
thúc, người ta tên là Hoàng Tiểu Nguyệt, là muội muội, không phải thê tử đâu!”

Phong Tự Lai cười ha hả, trong lòng lại cực kì kinh ngạc, lão nói: “Là ta nhìn
lầm, là ta nhìn lầm, thực là lão hồ đồ rồi, mẹ ngươi thực gọi là Xuân Yến
sao?”

Tiểu Nguyệt ngạc nhiên nói: “Thúc thúc, người từng gặp mẹ cháu?”

Phong Tự Lai đáp: “Gặp qua một hai lần, ngươi rất giống cô ta lúc trẻ, bất quá
so với cô ta ngươi mĩ lệ hơn, có lẽ có nhiều người theo đuổi lắm phải không?”

Tiểu Nguyệt trề môi nói: “Không có ai hết!”

“Không thành thật.” Phong Tự Lai đương nhiên không tin lời nàng, cô gái mĩ lệ
nhường này làm sao có thể không có ai theo đuổi?

Phong Ái Vũ đỡ lời: “Cha, Nguyệt nhi thực sự không có người theo đuổi! bình
thường nàng ta tuy cười với người khác rất dịu dàng xinh xắn, những xú nam
nhân bên cạnh nàng đều không dám có chủ ý với nàng, bởi vì Nguyệt nhi có một
đại ca quá cuồng bạo, ai dám có chủ ý xấu với nàng chứ?”

Phong Tự Lai tử tế nhìn lại Tiểu Nguyệt, đột nhiên mỉm cười nói: “Có chút đạo
lí, bởi vì nó có một đại ca như vậy.”

Độc Cô Minh nói: “Không phải vậy đâu, bởi vì Nguyệt nhi cả cuộc đời không gả
đi, mới cự tuyệt mọi kẻ theo đuổi.”

Tứ Cẩu tò mò: “Ngươi làm sao biết được? A, Độc Cô Minh, ngươi tiểu tử này nhất
định đã theo đuổi Tiểu Nguyệt, hơn nữa đã bại. Hây, tiểu tử ngươi tay chân
cũng nhanh đó, có điều công phu không đủ.”

“Các ngươi không cần làm loạn ở đây, muội muội ta không phải để cho các ngươi
bàn cãi.” Hy Bình có chút mất bình tĩnh.

Kẻ theo đuổi? Sau này ai dám có chủ ý động đến Nguyệt nhi, Hoàng Hy Bình hắn
sẽ đánh kẻ đó.

Nguyệt nhi là người của hắn, vĩnh viễn như vậy!

Tiểu Nguyệt mặt mũi đỏ rực, nói: “Đại ca, Nguyệt nhi ra ngoải đây.” Nắm tay
Bạch Liên cùng Lãnh Như Băng chạy ra ngoài.

“Nữ Hài hay ngượng!” Phong Tự Lai nói xong một câu, lại nhìn Tứ Cẩu nói: “Ba
ngày nữa, ta truyền võ công cho ngươi, hi vọng sau ba ngày nữa ta có thể ra
khỏi giường.”

“Phong bang chủ, ba ngày nữa ngài không chỉ có thể rời giường, truyền võ công
cũng có dư.” Hoa Sơ Khai từ bên ngoài bước vào.

Hoa Lôi lao vào lòng Hy Bình, nói: “Ca ca, huynh lừa Lôi Lôi, huynh không có
tới tìm Lôi Lôi, là Lôi Lôi tới tìm huynh.”

Hy Bình nói: “Ta vừa mới định đi tìm muội, muội đã tới rồi.” Hắn nhận thấy
trước mặt Hoa Sơ Khai phu phụ ôm ấp Hoa Lôi kiểu này thực không hay, nhưng
không ôm thì không được.

Hoa Sơ Khai phu phụ đên bên cạnh hắn, không kìm được nói: “Lôi Lôi là bị mất
kí ức có chọn lựa, cũng là nó đem mọi việc cùng mọi người nó không muốn nhớ ép
vào đáy kí ức, không biết vì sao, nó chỉ chọn nhớ về ngươi. Trước khi Lôi Lôi
mất trí nhớ người cuối cùng nó gặp là ngươi phải không?”

Hy Bình gật gật đầu, nói: “Con nghĩ vậy.”

Hoa Sơ Khai nói: “Nó hiện tại chỉ nhớ được ngươi, rất ỷ lại vào ngươi, bọn ta
cũng không có cách nào, chỉ còn nước giao nó cho ngươi. Nó không chỉ chọn nhớ
ngươi mà còn chọn nhớ về thời kì thơ ấu ngây thơ của nó.”

Hy Bình vội vàng hỏi lại: “Vậy nàng ta có đột nhiên tốt trở lai không?”

“Có khả năng lắm!” Hoa Sơ Khai nói: “Nó chỉ tạm thời bị như vậy, tính có một
ngày sẽ khôi phục, hoặc giả ngày nào đó tỉnh giấc cũng không biết được.”

Hy Bình lo lắng: “đến lúc đó nàng ta có nhớ được mọi chuyện xảy ra sau khi mất
kí ức không? “

Hoa Sơ Khai cười nói: “Nhớ rất rõ ràng!”

Hy Bình lẩm bẩm: “Thảm rồi, lần này rắc rối rồi, trước đây nàng ta chán ghét
mình nhất, sau khi lành lại nhất định tìm mình tính sổ.”

Hắn lo lắng chính là, Hoa Lôi có nhớ được hắn hát cho nàng nghe không, có nhớ
được hắn tuỳ tiện hôn nàng không. Hay, đơn giản là tìm cơ hội biến nàng thành
mẫu thân của hài tử hắn? Nhưng chuyện này không được, nếu nàng ta khoẻ lại
nhưng không thích hắn, không phải càng rắc rối hơn sao? Ngốc tử, không sợ,
nàng ta nếu có thể nhớ rõ ràng, đương nhiên cũng nhớ được rằng nàng ta tự
nguyện, hắc hắc, cam tâm tình nguyện, nàng ta có thể trách hắn?

Âu Dương Chân nói: “Hy Bình, ngươi phải chiếu cố tốt Lôi Lôi, khiến nó có chút
hạnh phúc, nó đến nay đã 20 năm không cảm thấy hạnh phúc rồi, hài tử này sống
thật sự khổ!”

Hy Bình không cố ý nói: “Chỉ cần nàng vui vẻ, ta làm gì với nàng cũng không
sao hả?”

Hoa Tiểu Mạn biết được hắn nói có ý tứ gì, giọng giận dữ: “Chàng não xấu này,
nghĩ đến đâu rồi? Sắc tâm chàng có phải lại động rồi không? Chàng phải nhớ kĩ,
đó là cô cô ta, chàng mà dám cả cô cô cũng huỷ, ta không tha cho chàng, sắc
ma!”

Hy Bình đẩy Hoa Lôi ra, nói: “Nếu đã như vậy, thì đừng để nàng ta lại gần ta,
các người cũng biết, ta là người chịu không nổi dụ hoặc. Tiểu Mạn, nàng đưa cô
cô nàng về canh giữ cho kĩ, đợi nàng ta khoẻ lại, nàng ta lại có thể tìm cha
ta.”

Hoa Lôi thật sự muốn lao vào lòng Hy Bình, la lên: “Ca ca, huynh làm sao đẩy
Lôi Lôi ra? Huynh không cần Lôi Lôi nữa sao?”

Hy Bình đáp: “Không dám cần muội.”

Hoa Tiểu Mạn xẵng giọng: “Lão đầu xấu, ngươi dám không cần cô cô, ta sẽ, ta sẽ
làm ngươi không thể đẩy cô cô ra, ngươi như vậy chỉ khiến cô cô buồn thôi.”

Hy Bình không minh bạch nói: “Là nàng nói ta không được chạm tới nàng ta.”

Hoa Tiểu Mạn cứng họng.

Hoa Sơ Khai nói: “Được rồi, Hy Bình, Lôi Lôi từ nay giao cho ngươi, ngươi muớn
làm gì nó với chúng ta không có quan hệ, chỉ cần Lôi Lôi vui vẻ là tốt rồi.
Ai! Ba nữ nhân của Hoa gia ta, đứa nào cũng với ngươi – Ai! Duyên như thế,
phận cũng vậy, đời trươc của Hoa gia nợ ngươi quá nhiều.”

Hy Bình nhíu mày nói: “Nhạc phụ, người nói làm sao giống như triết gia vậy?”

Hắn càng nghe càng hồ đồ, vì sao không thể nói đơn giản một chút chứ?

Người ta nói chuyện, không phải vì để người nghe có thể minh bạch ý tứ của họ
sao?

Hoa Lôi lại nép vào ngực Hy Bình, giọng giòn tan: “Ca ca, hôn Lôi Lôi đi.”

“Không hôn, về phòng mới lại hôn!” Da mặt hắn tuy dày, cũng ngượng ngùng khi
phải âu yếm Hoa Lôi trước mặt Hoa Sơ Khai phu phụ.

Hoa Lôi xô đẩy ngực hắn, nhõng nhẽo nói: “Không mà! Lôi Lôi hiện tại muốn ca
ca hôn,” Nàng nhắm hai mắt, nhón hai chân, cố giơ đôi môi đặc biệt nhỏ của
nàng lên.

Hy Bình nhìn mọi người một cái, nói: “Không được trách ta, là nàng ta đòi.”
Hắn cúi đầu xuống hôn lên môi Hoa Lôi, bị nàng quấn lấy hôn nồng nhiệt.”

Hoa Lôi thoả mãn xong, vui vẻ nói: “Ca ca, về phòng lại hôn Lôi Lôi nha, ở chỗ
này, Lôi Lôi xấu hổ, mắc cở lắm!”

Mọi người đều nghĩ: “Còn mắc cở ư?

Hoa Sơ Khai thở dài, nói: “Trông như nhà ta loạn rồi, gặp phải tiểu tử này
đúng là vận xui của Hoa gia.”

Âu Dương Chân nói: “Có lẽ là vận may.”

Hy Bình tự hào nói: “Câu này của nhạc mẫu hợp tâm ý con nhất.”

Hoa Sơ Khai nói: “Các ngươi nên ra ngoài rồi, để Phong bang chủ nghỉ ngơi cho
tốt.”

Mọi người thấy Phong Tự Lai thực có chút mệt mỏi, liền nghe lời ra khỏi phòng.

“Tư Tư, Tuyết nhi để ta bế,” Hy Bình ôm lấy Tuyết nhi, tay còn lại ôm lấy eo
Đỗ Tư Tư, mỉm cười thủ thỉ: “Đêm nay nàng vũ thoát y cho ta xem nhé?”

Đỗ Tư Tư giận dỗi: “Người ta không múa.”

Hy Bình trả giá: “Ta cho bọn họ cùng nàng múa, được không?”

Đỗ Tư Tư lén nhéo hắn một cái, rít nhẹ: “Chàng sắc dục điên cuồng, hư hỏng hết
rồi!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.