Cuối cùng, “đoàn bảo tiêu” cũng lên đường.
Hy Bình đánh xe chạy chầm chậm ra khỏi thành, Lãnh Như Băng trong xe vẫn trùm
mạng kín mặt.
Hy Bình nhất nhất làm theo chỉ dẫn của Lãnh Như Băng. Có điều nếu hắn biết cô
nương đang chỉ tay năm ngón trong xe kia chính là kỹ nữ Lãnh Như Băng ở Quần
Phương Lầu thì không biết hắn sẽ nổi đóa đến thế nào?
Lãnh Như Băng thì ngược lại, biết rõ người đánh xe chính là Hoàng Hy Bình, kẻ
hôm qua đã làm nàng tức chết. Nàng đòi đúng hắn đưa nàng đi, chính là muốn
hành hạ Hy Bình cho bõ tức, không ngờ Lôi Dũng lại phái có mỗi mình hắn hộ
tống nàng, quả đúng là trò cười cho thiên hạ. Lẽ nào họ Lôi lại nghĩ tên nhãi
nhép này có thể đối phó bằng ấy cao thủ của Địa Ngục Môn?
Lôi Dũng có lẽ đã đánh giá quá cao tiểu tử này rồi! Nghĩ đến đây Lãnh Như Băng
bắt đầu hối hận, chuyện liên quan đến sinh tử bản thân, nàng không nên hiếu
thắng tranh cường mấy thứ lặt vặt này mới phải.
Vừa ra khỏi thành chưa bao xa, gã thối tha ấy đã như chim sổ lồng, luôn mồm
nghêu ngao mấy bài ca ngang như cua bò. Như Băng đã bao nhiêu lần bảo Hy Bình
không hát nữa mà hắn không chịu nghe, lại còn dương dương đắc ý tự cho mình là
ca thần tái thế.
Suốt dọc đường, tiếng hát cứ ầm vang ngay bên tai Như Băng. Nàng bắt đầu hận
bà mụ tại sao lại nặn mình ra có đôi tai làm gì. Nhưng rốt cuộc sức lực kẻ
thối tha kia hóa ra cũng có hạn, hắn ngoái đầu lại vẻ áy náy, bảo hôm nay
không thể trổ tài thêm được nữa, ngày mai nhất định sẽ hát bài hay nhất cho cô
nương nghe!
Tối đó họ đến một thôn nhỏ có tên là Thạch Đầu Trấn, Hy Bình nói phải nghỉ qua
đêm. Lãnh Như Băng lại nghĩ mới cách thành Phượng Tiên chưa bao xa, người của
Địa Ngục Môn khéo lại đuổi kịp nên nhất quyết bắt Hy Bình đi tiếp.
Cả đêm trước quần nhau với Lôi Phượng, giờ đây Hy Bình chỉ muốn lăn ra ngủ
vùi, nhưng vì không thắng nổi sự ngang ngạnh của Như Băng nên đành vừa ngáp
vừa đánh xe đi dưới trăng. Ban đầu còn nghe hắn húng hắng vài cơn ho rồi mọi
âm thanh bỗng im bặt, ngựa cũng dừng lại giữa đường không chịu đi nữa.
Như Băng cảm thấy kỳ quặc, gọi tên hắn mấy lần nhưng không nghe thấy tiếng đáp
lại. Nàng đành phải ra khỏi thùng xe xem xét, thì ra kẻ thối tha đang ngồi dựa
thành xe ngủ ngon lành.
Như Băng hét to mấy tiếng bên tai Hy Bình làm hắn giật mình choàng tỉnh. Mở
mắt thấy cô nương trùm mạng đang đứng ngay bên cạnh, bèn vội vã: “Ây a, cô
nương là ai? Gọi cái quỷ gì vậy?”
Lãnh Như Băng hằm hằm: “Ta bảo ngươi đánh xe ngươi lại lăn ra ngủ, thế là
nghĩa gì vậy?”
Hy Bình nghe đúng là tiếng cô nương trong xe, nhìn từ đầu đến chân thấy cũng
có dáng lắm, chỉ thấp hơn Lôi Phượng một chút. Có việc gì mà cứ phải trùm mạng
nhỉ?
Phải rồi, khuôn mặt cô ta chắc là rất khó coi!
Lãnh Như Băng trông bộ dạng soi mói của Hy Bình mới chột dạ nhìn lại mình,
không thấy gì khác thường, nàng nổi cáu: “Ngươi câm à?”
Hy Bình cười hề hề:
– Cô nương đã biết lại còn hỏi! Ta đã vì cô nương hát suốt cả ngày đến khản
hết cổ. Đêm nay nghỉ lấy sức, ngày mai và sẽ cống hiến miễn phí cho cô nương
tuyệt tác đắc ý nhất của ta, thế mà cô nương lại ép ta phải đi suốt đêm! Ôi
chao, mấy hôm trước suy nghĩ đao pháp không ngủ được, hôm qua cùng Lôi Phượng
tỉ thí cả đêm, hôm nay lại một ngày vừa đánh xe vừa ca hát. Cô nương xem, sao
ta lại không buồn ngủ chứ?
Lãnh Như Băng nghe mà dở khóc dở cười, tức quá đến không tức nổi nữa, chỉ còn
biết tự trách mình đã quyết định nông nổi. Nói đến mặt dày, làm sao nàng đấu
lại hắn ta?
Cuối cùng nàng cũng phải đưa ra quyết định: “Được rồi, Điền Đông Trấn phía
trước kia có khách trạm. Đến đó hẵng nghỉ!”
Hy Bình cho xe dừng lại trước khách điếm “Phúc lai”, không đợi Như Băng phân
phó đã gõ cửa gọi ầm lên:
– Chủ quán, khách đến! Mau mở cửa!
Tất cả mọi người trong nhà đều phải thức dậy bởi tiếng gọi như vỡ tai của hắn.
Một tiểu nhị nhỏ con ra mở cửa, nhìn thấy gã đàn ông oai phong tay cầm đại đao
liền run bắn lên. Ngỡ là kẻ cướp đâu đến, hắn lẩy bẩy: “Khách quan, người cần
gì?”
Tay không cầm đao của Hy Bình gõ lên đầu tiểu nhị một cái: “Đến khách điếm
đương nhiên là ngủ trọ, hỏi gì dốt thế?”
Tiểu nhị vâng dạ lia lịa, hỏi tiếp: “Xin hỏi quan khách cần mấy phòng?”
Hy Bình trả lời: “Hai phòng!” Tiểu nhị nghi hoặc: “Hai phòng?”
Hy Bình né người, tiểu nhị nhìn thấy một nữ nhân trùm mạng đằng sau mới hiểu
ra: “Vâng, vâng!. Xin mời hai quan khách vào, cứ để ngựa đó sẽ có người chăm
sóc!”
Hy Bình lấy hai phòng trọ liền sát nhau. Trước khi vào phòng hắn nói với Lãnh
Như Băng:
– Nếu có chuyện gì thì kêu lên một tiếng, ta khắc tới giúp. Còn nếu không có
chuyện gì thì tốt nhất chớ gọi, ta phải ngủ một giấc để mai còn hát cho cô
nương nghe. À còn điều này, ta muốn hỏi một câu, cô nương khi ngủ có đội mạng
không vậy?
Lãnh Như Băng lạnh nhạt: “Chuyện đó khỏi cần ngươi lo!” Hy Bình cười khà khà
mấy tiếng, vào phòng cài cửa lại, ném mình lên giường ngủ luôn.
Phòng bên cạnh, Lãnh Như Băng không tài nào ngủ được. Nàng vì muốn đoạt được
Địa táng hoàn của Điạ Ngục Môn mà đến Phượng Tiên Thành, kết hợp vũ lực với
kim lượng chế ngự Quần Phương Lâu chủ để mụ ta tung tin nàng là ca kỹ thượng
thặng đến Quần Phương Lâu tầm khách, còn bày ra trò ba cửa ải nhằm thu hút sự
chú ý của Thi Trúc Sinh.
Mẫu thân nàng đã dặn, cốt lõi của võ học Địa Ngục Môn là hai chữ “tuyệt tình”,
có điều muốn luyện thành Địa táng chi khí lại cần phải giao hoan với Chí âm
chi nữ nên Thi Trúc Sinh nhất định sẽ cắn câu. Nào ngờ Thi Trúc Sinh cũng đã
sớm dò la biết trước ngọn ngành, kẻ cắp bà già, cả hai bên cùng chịu thiệt.
Nàng đã lấy được Địa táng hoàn nhưng thân phận lại bại lộ, khó lòng trốn khỏi
Phượng Tiên Thành nên phải nhờ tới Lôi Dũng. Ấy vậy mà Lôi Dũng lại chỉ cử có
mỗi một Hy Bình hộ tống nàng đi khiến Như Băng lâm vào cảnh khóc dở mếu dở.
Tức nhất là kẻ thối tha kia không mảy may ý thức được nguy hiểm, suốt ngày chỉ
nghêu ngao mấy bài hát chết bằm của hắn, giọng lại khê đến mức không thể nào
chịu nổi. Lại còn dương dương bảo ngày mai vẫn tiếp tục hát để phục vụ nàng
nữa mới điên tiết!
Nghĩ tới đây Lãnh Như Băng lại càng không ngủ được, bằng mọi giá phải ngăn
không để ngày mai hắn ta lại hát. Với nàng bây giờ, Hy Bình còn đáng sợ hơn cả
Địa Ngục Môn.
Nhưng hối hận thì đã muộn mất rồi!
– Hoàng Hy Bình!
Lãnh Như Băng đến trước cửa phòng Hy Bình gọi lên mấy lần nhưng bên trong
chẳng có một âm thanh nào vọng ra. Kẻ thối tha này ngủ chẳng khác nào con heo
chết! Đêm qua còn bảo có chuyện gì thì gọi, gọi ắt sẽ tỉnh. Thế mà sáng nay
nàng đã gọi to đến mức phát xấu hổ mà hắn vẫn mặc xác nàng ngoài cửa. Mấy lần
Như Băng đã định bỏ hắn lại một mình lên đường, nhưng lại lo không tìm được ai
đánh xe.
“Hoàng Hy Bình!” Lãnh Như Băng lại gọi to lên.
Tiếng Hy Bình ngái ngủ vọng ra: “Nghe rồi nghe rồi. Cô nương không thể để ta
ngủ thêm một lúc nữa ư?”
Như Băng đanh giọng: “Không được!”
Cửa bỗng vụt mở, Hy Bình mình trần ló ra, những bắp thịt rắn chắc khiến người
ta phải vị nể, không có lấy một chút mỡ thừa. Như Băng không thể không thừa
nhận thể hình cùng tướng mạo kẻ thối tha này thật là tuấn tú đẹp đẽ. Vật mà
tại sao hắn lại có cái tính cách buồn cười đến vậy?
Lãnh Như Băng vốn đã tự nhủ bản thân không bao giờ được động lòng trước nam
nhân, nhưng giây lát ấy tâm hồn băng giá của nàng bỗng chùng lại. Kẻ thối tha
trước mặt nàng chẳng phải là một tuyệt tác của Tạo hóa đó ư?
Nàng cố trấn tĩnh, nói với vẻ lạnh lùng cố hữu: “Mặc áo vào, chớ có bê tha như
vậy!”
Hy Bình dụi cặp mắt còn ngái ngủ, hề hề: “Thế ư? Thế mà ta lại nghĩ, nếu ta cứ
cởi trần thế này dạo phố ắt nữ nhân sẽ xô đến cả đống đấy!”
Rốt cuộc Lãnh Như Băng đành chịu thua. Gã trai này tuyệt không phải là kẻ thối
tha bình thường mà là tuyệt đỉnh thối tha trong thiên hạ!
Nhớ đến tuyệt chiêu nghĩ ra đêm qua, Như Băng cố nén phẫn nộ đi vào phòng Hy
Bình. Đợi hắn đóng cửa lại, nàng mới nói: “Để khỏi lộ hành tung, ta sẽ cải
trang cho ngươi.”
Thế là Lãnh Như Băng cải trang cho Hy Bình, xong rồi đem gương để trước mặt
hắn. Hy Bình vừa nhìn vào đã nhảy dựng lên, trong gương là một khuôn mặt trung
niên, xấu đến mức không thể xấu hơn được nữa?
Hy Bình cáu kỉnh: “Ả chết bằmkia, làm khuôn mặt anh tuấn của ta thành ra thế
này ư? Khôn hồn thì xóa ngay đi, mau lên, kẻo không lão tử sẽ cắt cái mũi của
ngươi xuống!” Trong cơn tức giận, Hy Bình nắm chặt hai vai Lãnh Như Băng, nhấc
nàng lên cao lắc mạnh.
Lãnh Như Băng thản nhiên: “Thả ta ra, nếu không suốt đời ngươi cũng không lấy
lại được khuôn mặt của ngươi đâu! Đây là tuyệt kỹ độc môn của nhà ta, ta mà
không đích thân ra tay thì không ai xóa nổi!”
Hy Bình đành phải thả Lãnh Như Băng xuống đất. Nàng không ngừng phải dùng tay
xoa nắn hai vai, kẻ thối tha này không ngờ lại mạnh mẽ đến vậy.
Hy Bình đổi giọng từ dọa nạt sang cầu khẩn, bảo nếu nàng khôi phục lại khuôn
mặt ban đầu thì bảo làm gì hắn cũng làm. Lãnh Như Băng đã có kinh nghiệm, biết
chỉ tin được chừng một phần mười lời hắn mà thôi, còn chín phần kia hắn sẵn
sàng quên ngay. Bởi vậy nàng mới ra điều kiện, phải đưa nàng đến được Trường
Xuân Đường thì nàng mới xóa dịch dung cho hắn, trên dọc đường đi còn phải nhất
nhất nghe theo lời nàng, lệnh đầu tiên là cấm không được hát!
Hy Bình chỉ còn biết thiểu não mà tuân lời. Mồm miệng đang tự do thật khó mà
thay đổi, thỉnh thoảng lại quên khuấy bất giác hát lên một câu, chợt nghĩ đến
lời cảnh cáo của Lãnh Như Băng lập tức lại im bặt cố nuốt câu hát vào trong
họng, cảm giác anh ách còn tức hơn bò đá.
Lãnh Như Băng thì ngược lại, hết sức tự hào về thành quả của mình. Suốt đêm
qua không ngủ nàng đã nghĩ ra tuyệt chiêu này, cuối cùng cũng bắt được Hy Bình
ngoan ngoãn nghe theo, cũng để dân chúng bên đường khỏi tò mò vì hai người.
Thân hình to cao lực lưỡng của kẻ thối tha này dọc đường đi rất dễ gây chú ý,
lại thêm khuôn mặt tuấn tú trời ban, đừng nói con gái mà nam nhân thấy cũng
muốn ngắm, vậy thì còn gọi gì là che dấu hành tung!
Để cho an toàn, không những mặt mà tên cũng phải đổi, thế là Lãnh Như Băng đổi
ngay tên Hoàng Hy Bình thành Hoàng Ngưu.
Đầu tiên Hy Bình chống lại quyết liệt, nhưng rồi cũng không thắng nổi Như
Băng. Chống đối không hiệu quả, Lãnh Như Băng cứ nhơn nhơn gọi hắn là Hoàng
Ngưu, đã vậy còn khen tên ấy thích hợp bởi đầu hắn trông đúng như đầu bò. Nàng
thậm chí còn định gọi hắn là Thủy Ngưu (trâu nước) nhưng hắn chết cũng không
để nàng đổi họ Hoàng thành họ Thủy!
Kết quả Hy Bình chấp nhận biến thành Hoàng Ngưu con bò vàng!
Lãnh Như Băng muốn hắn thêm xấu xí, dứt khoát bảo hắn là Ngưu Lang. Đầu tiên
hắn điên tiết lên, nhưng rồi lại cười ha hả bảo rằng ta là Ngưu Lang, vậy thì
nàng là Chức Nữ, hai ta trời sinh một đôi, thế thì đêm nay ngủ với nhau quách!
Lãnh Như Băng nghe mấy lời bẩn thỉu đó của Hy Bình, tím mặt chồm lên bắt hắn
phải ngậm miệng lại, bằng không nàng sẽ không xóa dịch dung cho hắn. Hy Bình
đành dùng tay bịt chặt miệng, sợ rằng quen thói lại tuôn ra những lời bẩn thỉu
khiến cô nương không chịu nổi.
Cuối cùng Lãnh Như Băng không gọi hắn là Hoàng Ngưu, cũng không gọi là Ngưu
Lang mà gọi tắt là “A Ngưu”. Hy Bình không tỏ ra bực tức hay phản đối, từ đó
trở đi Lãnh Như Băng luôn gọi hắn là A Ngưu, Hy Bình nghe hai chữ giản đơn như
vậy dần cũng quen, thậm chí dường như đã quên hẳn mình là ai, cái tên A Ngưu
dân dã rốt cuộc cũng khoác được lên tấm thân đại soái.
Hắn cũng không thèm soi gương nữa, vẻ ngoài của hắn giờ đây thế nào cũng được.
Hy Bình làm phu xe cho Lãnh Như Băng đến nửa tháng, suốt chặng đường đi thỉnh
thoảng lại ngủ gật, để cho ngựa chạy loạn lên hoặc đứng ỳ ven đường không đi.
Nhưng lần nào cũng vậy, mộng đẹp vừa tới thì bị Lãnh Như Băng lôi dậy, đôi mắt
còn đỏ đòng đọc đã phải tiếp tục đánh xe. Đến tối hai người lại thuê mỗi người
một phòng qua đêm, hôm sau lai tiếp tục hành trình.
Suốt trong thời gian ấy, Hy Bình chẳng hiểu gì thêm về cô nương mình phải hộ
tống, chỉ biết cô ta có một cặp mắt diễm lệ đáng yêu và một tấm mạng trùm đáng
ghét khiến hắn không tài nào nhìn thấy khuôn dung phía sau. Đầu tiên hắn có
chút hiếu kỳ nhưng lòng hiếu kỳ dần cũng qua đi, chỉ có nỗi thèm được hát là
ngày càng mãnh liệt.
Ngày hôm đó, họ đến con đường qua Hoả vân sơn. Đường núi vừa đủ cho hai xe
ngựa tránh nhau, hai bên đường cây cối rậm rạp. Lãnh Như Băng cảm thấy có điều
khác lạ, nói với Hy Bình: “Cẩn thận, hình như có người theo dõi!”
Hy Bình chu du đã hơn mười ngày, nhìn thấy vô số những điều mới lạ nhưng vẫn
không thấy ai chặn đường nên cũng ngứa ngáy tay chân. Nghe cô nương trong xe
nói vậy, lại thấy cô ta không dám gặp người nên phấn khởi nghĩ thầm: “Đến đi!
Đến nhanh mà cướp bà chằn này, để lão tử đây múa may một trận. Con bà nó, hát
không được, lại chẳng có ai để đánh nhau, cả ngày chỉ có mỗi con ngựa và tảng
đá trong xe, chán chết đi được!”
Thế nhưng mãi chẳng thấy kẻ cưóp nào xuất hiện, Hy Bình thất vọng:
– Cô nương chẳng bảo có người đang theo dõi chúng ta là gì? Sao lâu thế? Có
thấy quái ai đâu? Hay là bọn chúng bò còn chậm hơn ốc sên?
Nói rồi ngoái đầu nhìn vào trong xe cười hì hì. Vừa quay lại định giục ngựa đi
bỗng thấy phía trước đã có đến hơn chục đại hán cầm kiếm chắn lối, bèn dừng
ngựa lại, quát lớn: “Này, các ngươi là ai vậy? Có phải là muốn cướp cô nương
trên xe không hử?”
Cả bọn không ngờ thằng cha đánh xe lại thẳng thắn như thế, cả Lãnh Như Băng
cũng không hiểu ý tứ Hy Bình là gì, tại sao vừa mở miệng đã hỏi người ta có
muốn cướp người trong xe của mình hay không!
Đám người phía tách ra, một đại hán có vẻ đầu lĩnh chắp tay nói với Hy Bình:
“Chào huynh, chúng ta quả thực vì cô nương trên xe mà tìm tới, muốn mời cô
nương đến gặp Thiếu môn chủ chúng tôi một lát!”
Hy Bình đoán Thiếu môn chủ của đám người này quen biết cô nương, bèn hiếu kỳ
hét lên: “Thiếu môn chủ các ngươi là ai?”
Đại hán đầu lĩnh trả lời: “Là Địa Ngục Môn Thi Trúc Sinh!”
Hy Bình không đợi hắn ta nói hết, phẩy tay hét lớn:
– Đi, đi! Người khác còn có thể thương lượng, hắn thì đừng hòng. Cái gì là
Thi súc sinh Tử súc sinh! Lão đây đã định tính sổ với nó ở Quần Phương Lầu,
còn dám đến cướp cô nương của ta. Gọi hắn tới đây, để ta sống chết với nó một
phen!
Lãnh Như Băng nghe Hy Bình nói lái “Thi Trúc Sinh” thành “Thi Súc Sinh” mà
suýt bật cười, đến khi nghe hắn gọi nàng bằng “cô nương của ta” thì lại bừng
bừng nộ hỏa, suýt nữa thì vọt ra giáng cho mấy cái bạt tai. Nàng đã thành cô
nương của hắn từ bao giờ?
Tốp người kia nghe vậy lại không hề giận dữ. Đại hán đầu lĩnh vẫn bình tĩnh
nói: “Công tử chúng ta có việc không đến được. Chúng ta vâng mệnh mời Lãnh cô
nương về.”
Hy Bình tức tối quát: “Vậy thì xuống ngựa tới đây, nếu không thì xê ra nhường
đường, đừng có đứng đó mà lải nhải!”
Đại hán đầu lĩnh cười cười: “Cung kính không bằng tuân lệnh. Các anh em, chúng
ta mời Lãnh cô nương đến Địa ngục phủ làm khách vậy!”
Hy Bình rút phắt Liệt dương chân đao, nhảy xuống xe đón đầu kẻ địch. Cây đao
của hắn chặt chém tới tấp, tiếng gió vun vút nhưng không có sức sát thương,
chém vào kiếm đối thủ cũng không để lại đến một vết mẻ, đã vậy còn bị gã đầu
lĩnh đá cho một cú vào bụng bắn tung sang một gốc cây bên đường.
Hy Bình lồm cồm bò dậy, thấy cỗ xe đã bị phá tan tành, con ngựa kinh hãi bỏ
chạy đi đâu mất, còn Lãnh Như Băng đang giao đấu kịch liệt với mười bảy đại
hán nọ. Hắn ngồi dựa vào gốc cây quan sát trận giao tranh, thản nhiên như mấy
người kia không liên quan gì tới mình.
Lãnh Như Băng sử “Lạc hoa vô tình kiếm”, chỉ thấy nàng bay từ trên cao xuống,
thanh kiếm trong tay toả ra muôn vàn đóa hoa chụp lên đầu đối phương. Sau mấy
âm thanh chát chúa, đã thấy mấy đại hán nằm sóng xoài trên đất, còn Lãnh Như
Băng vẫn giống như cánh hoa nhẹ tênh, không thấy bóng dáng đâu cả. Bỗng nhiên
nàng lại xuất hiện đỉnh đầu đám người, phía trước, sau lưng, bên cạnh, Vô tình
kiếm xuất làm mười mấy kẻ còn lại tối tăm mặt mũi, giơ kiếm đâm chém loạn xạ
nhưng chỉ trúng vào khoảng không. Chưa đầy khoảnh khắc, mười bảy đại hán đã
gục ngã tới bảy tám người.
Gã đầu lĩnh bỗng nhằm hướng Lãnh Như Băng xông tới đánh thốc một kiếm, đoạn
lùi lại hô to: “Các anh em, rút!”
Nhanh như lúc đến, cả toán lủi vào rừng cây nháy mắt đã không thấy bóng dáng,
chỉ còn gần chục cái xác ngổn ngang trên mặt đất
Hy Bình vỗ tay đôm đốp khen ngợi:
– Tuyệt, tuyệt quá! Sớm biết cô nương võ công như thế thì khỏi cần cao thủ ta
ra tay nữa. Ha, bọn chúng đều sợ cả nên chẳng thằng nào lại đánh với ta, đến
nỗi ta chỉ còn biết ngồi xem cô nương ra tay. Có điều cô nương cũng hơi quá
đấy, đánh nhau là đánh nhau, việc gì phải giết người?
Lãnh Như Băng nhìn Hy Bình an nhàn ngồi dưới gốc cây, trong lòng nghĩ không
biết kẻ kia là cái giống gì? Vốn nàng thuê hắn đi bảo vệ mình, không ngờ lúc
có chuyện lại thành ra mình bảo vệ hắn, còn hắn thì ngồi một bên quan sát, đã
vậy lại còn ra vẻ chính nghĩa oán nàng sao lại giết người!
Lúc đầu nàng còn cho rằng hắn là một đại cao thủ. Nhớ lại cảnh Hy Bình đánh
gục Nhân Kiệt trong Quần Phương Lâu, nàng phải chau mày nhớ lại xem mình có
nhìn nhầm hay không.
Một luồng khí lạnh bỗng dâng lên xâm chiếm toàn thân, Lãnh Như Băng rùng mình,
nghĩ ngay đến Địa táng hoàn đã bắt đầu phát tác. Nàng phải làm thế nào đây?
Giá như kẻ thối tha này có võ công để nàng không phải ra tay thì còn có thể
gắng chịu về Trường Xuân Đường cứu chữa, nhưng hắn ta chỉ có mấy tên nhãi nhép
mà cũng không đối phó nổi.
Xem ra nàng nếu không chết thì cũng bị Thi Trúc Sinh chiếm đoạt mất rồi!
Lãnh Như Băng thầm nghiến răng. Nàng thà cho kẻ thối tha trước mặt chà đạp,
quyết không để Thi Trúc Sinh dùng thân thể nàng để luyện Địa táng chi khí.
Nghĩ tới đó, Như Băng bỗng rùng mình. Thế là thế nào? Cớ sao nàng lại nhụt chí
như vậy? Không, bất cứ nam nhân nào cũng không sở hữu thân thể nàng được! Bất
quá nàng thà chịu chết!
Lãnh Như Băng nghiêm giọng: “Đừng lải nhải nữa, cẩn thận ta giết cả ngươi bây
giờ!”
Hy Bình tiến lên phía trước mặt Như Băng, ra vẻ sợ sệt: “Cô nương quả thật là
thủ đoạn, không còn xe ngựa thì muốn giết cả ta bịt miệng.”
Thấy Như Băng không nói gì, hắn lại tiếp: “Được rồi, không làm phu xe nữa thì
ta làm vệ sĩ cho cô nương vậy.”
Lãnh Như Băng chằm chằm nhìn hắn rồi cười khẩy: “Ngươi? Vệ sĩ? Vừa nãy ngươi
bảo vệ ta như vậy à?”
Hy Bình gãi đầu, ngắm nhìn hai đầu con đường, cả hai phía đều không có người.
Hắn quay đầu nhìn Lãnh Như Băng, hai tay nắm vào nhau cười hề hề: “Ta nhìn cô
nương đánh đến là ngon nên không muốn hớt tay trên, để cho cô nương uy phong
lẫm liệt một phen. Vậy mà cô nương lại trách ta!”
Giọng hắn cứ thản nhiên như không, Lãnh Như Băng càng tức tối, nghĩ thầm: “Có
con trâu nào da dày như da mặt hắn không biết?”
Hy Bình vô tư hỏi: “Không còn xe ngựa thì làm thế nào?”
Lãnh Như Băng chán nản: “Qua khu rừng kia là Trúc Sơn Trấn, đến đó hãy mua xe
ngựa khác. Nhà ngươi trở lại làm phu xe, còn chuyện bảo vệ thì ta vái cả nón.
Đi mau, A Ngưu!”
Hy Bình đi sau lưng Lãnh Như Băng, lén giơ lên một nắm đấm rồi lại đá mạnh một
chân, trong lòng tức tối: “Ả thối tha kia, dám gọi ta là A Ngưu. Sẽ có ngày
ngươi biết sự lợi hại của ta, ta phải bắt ngươi gọi ta là ca ca!”