Hy Bình cùng Dã Mân Côi cười đùa trong phòng, đang đè Dã Mân Côi lên giường mà
chọc lét, chợt nghe tiếng gõ cửa, liền thả nàng ra mở cửa. Người đến là Xuân
Yến.
Hy Bình nói: “ mẹ, người vào đi”
Xuân Yến đi vào nhìn thấy Dã Mân Côi đang sửa lại y phục thì nói: “ Mân Côi.
Con ra ngoài một chút được không? Ta và Hy Bình có chuyện bất tiện cần nói.”
Dã Mân Côi ứng đáp: “ dạ được, mẹ.” rồi bước ra ngoài.
Hy Bình quay ra đóng cửa, để Xuân Yến ngồi xuống cạnh giường rồi hỏi: “ mẹ, có
chuyện gì vậy?”
Xuân Yến ngắm nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của con trai, đưa tay vuốt ve rồi từ tốn
hỏi: “ con là sự kiêu ngạo một đời của mẹ, mẹ muốn hỏi con có thực sự yêu
Nguyệt nhi không?”
Hy Bình nhãn thần kiên định đáp lời : “ mẹ, Bình nhi yêu Nguyệt nhi, với một
tình cảm còn vượt qua tình huynh muội bao dung nữa. Con cũng biết chuyện này
là không phải với cha mẹ, cũng có thể bị người ngoài cười chê, tuy nhiên chỉ
cần Nguyệt nhi vui vẻ, còn lại đều là không quan trọng.”
Xuân Yến im lặng, chỉ nhìn Hy Bình với đôi mắt tràn lệ.
Hy Bình đưa tay lau những giọt nước mắt tràn ra của bà, nói: “ mẹ, đừng khóc,
Bình nhi sợ nhìn thấy mẹ khóc lắm.”
Xuân Yến thở dài nói: “ huynh muội các con phân ly quá sớm, căn bản không có
gì là tình huynh muội. Nguyệt nhi gặp được con liền yêu con, cũng là chuyện dễ
hiểu.”
Hy Bình nghĩ ngợi, hạ quyết tâm nói: “mẹ, Nguyệt nhi đã là nữ nhân của con
rồi.”
Hắn kể lại vắn tắt chuyện xảy ra giữa hắn và Nguyệt nhi.
“Đay là định mệnh!” Xuân Yến tịnh không mắng hắn. Cũng không vì quan hệ vượt
quá luân thường của huynh muội hắn mà đau lòng hay giận dữ. Chỉ nhẹ nhàng nói
hết câu đó, rồi sau đó nói tiếp: “Bình nhi, nếu như Nguyệt nhi thực sự yêu
con, đừng làm nó tổn thương, được không?”
Hy Bình đáp: “ con không để Nguyệt nhi tổn thương đâu.”
Xuân Yến đứng dậy nói: “ mẹ cảm thấy nhẹ nhàng hơn rồi, mẹ trở về ngủ đây. Có
một chuyện con cần phải ghi nhớ, cho dù thế nào cũng không được để Hoa Lôi
quấy nhiễu cha con. Con hãy đi thu nạp nàng ta đi, khiến nàng ta trở thành con
dâu của ta. Để ta không còn phải lo nàng ta thành tình địch của ta nữa.”
Hy Bình to đầu ra than: “mẹ, mẹ đã hơn một lần nhắc nhở con, làm thế là hãm
hại con trai mẹ đó!”
Hắn tiễn Xuân Yến đến trước cửa, Xuân Yến đột nhiên quay lại nói: “Bình nhi,
có nhiều chuyện con không minh bạch. Nhiều lúc ta cảm thấy không phải với
con.”
“ Mẹ, con biết rồi, mẹ đối với Bình nhi rất tốt.”
Tiễn Xuân Yến xong, quay về phòng nằm xuống một cái, rồi đứng dậy đi sang
phòng của Vưu Túy và bọn nữ nhân.
Nghe thấy tiếng cười của Dã Mân Côi trong phòng vọng ra, Hy Bình nói: “Mân Côi
yêu, ra nghênh tiếp nam nhân của nàng đi!”
Dã Mân Côi mở cửa ra nói: “ mẹ đi rồi sao?”
“ Ưmm” Hy Bình nắm bàn chân trần đang chạy lại của Tuyết Nhi ôm vào lòng, ngồi
xuống cạnh giường của Bạch Tư hỏi: “ sang mai Tuyết Nhi có thể gặp lại mẹ rồi,
con vui không?”
Tuyết Nhi vui vẻ đáp: “vui chứ! Phụ thân, cha cũng vui phải không?”
Hy Bình cười, vặn nhẹ cái mũi đẹp nhỏ bé đáp: “ phụ thân đương nhiên vui rồi.
Mẹ con gặp lại chúng ta cũng sẽ vui lắm. Tuyết Nhi lúc nào cũng ngoan. Đến ngủ
vói Nhu Vân a di, được không? Phụ thân có chuyện quan trọng cần nói với Bạch
Tư a di!”
“Tuyết Nhi đi sang giường a di đay, Tuyết Nhi rất ngoan mà.”
Hy Bình thả cô bé xuống, cô bé chạy đến trước giường Vưu Túy. Vưu Túy bế cô bé
lên, phủi phủi bàn chân nhỏ của cô bé, rồi để cô bé xuống ngủ bên trong Thi
Nhu Vân.
Hy Bình nằm xuống cạnh giường, tay chống mặt nhìn Bạch Tư đang nằm thẳng trước
mặt nói: “ giữa ta với nàng nên có một kết cục. Ta thừa nhận rằng lúc nào cũng
luôn dung cách cưỡng ép để chiếm hữu nàng, ta cũng không nhận ra được điều đó
là sai. Rồi để nàng theo Lẵng Vô Tâm một đoạn thời gian, là vì để cho nàng đi
tìm giấc mộng của nàng. Nay giấc mộng vỡ tan đưa nàng trở về trong lòng ta, ta
tịnh không xem chuyện nàng hoan hảo với nam nhân khác là phản bội ta. Thế gian
này, rất nhiều nam nhân chỉ có duy nhất một thê tử, nhưng tịnh không thể nói
bọn họ trong cuộc đời chỉ biết qua một nữ nhan hoặc nói bọn họ không hy vọng
có thêm nữ nhân. Ta có rất nhiều nữ nhân, đây là nguyên nhân cơ bản khiến nàng
bỏ ta mà đi. Nếu phải nói về tình yêu, ta không biết bản thân có thể cho nàng
nhiều hay ít, tuy nhiên ta yêu thương từng nữ nhân của ta. Ta nhất định hết
mình bảo hộ và đem lại cho họ vui sướng lớn nhất. Ta không dám khẳng định nàng
sẽ yêu ta, có lẽ nàng vẫn nhớ về Lẵng Vô Tâm. Hắn quả thực là một nam nhân rất
ưu tú. Chỉ có điều hắn mãi mãi không thuộc về nàng, càng không phải là nơi
nàng có giấc mộng của nàng. Mà nàng, cũng tuyệt không thuộc về hắn, hoặc có lẽ
cũng không thuộc về ta. Nàng chỉ thuộc về giấc mộng của nàng. Ta khiến giấc
mộng của nàng tan vỡ, ta có trách nhiệm vì nàng tạo ra một giấc mộng khác,
giấc mộng tồn tại theo cách của ta. Nếu như nàng không cự tuyệt ta cho nàng
giấc mộng này thì trỏ lại trong lòng ta, lại dựa vào ngực ta tiếp tục mơ mộng.
Thật đó, Tư nhi, nàng có yêu ta không?”
Hai mắt Bạch Tư không kìm được chảy đôi dòng lệ, mắt mông lung nhìn về nam tử
tà mị này, từ sau khi tay cầm kiếm của nàng run rẩy đặt trên cổ hắn, trái tim
nàng cùng sự chống cự của nàng về giấc mộng bao năm cũng lay chuyển theo.
Nhưng vì quá cố chấp nên nàng đã mất mát quá nhiều, nàng cứ tưởng cả cuộc đời
không thể nào quay lại trong lòng hắn nữa.
Nàng đã từng cự tuyệt vòng tay cường tráng của hắn, cũng chỉ vì trong lòng hắn
dung nạp quá nhiều nữ nhân. Có điều, bất kể hắn ôm ấp bao nhiêu nữ nhân, hắn
vẫn ôm ấp nàng một cách kiên định hưu lực, khi dựa vào hắn cũng giống như dựa
vào một quả núi. Nàng như một co chim nhỏ từ trong núi bay ra, nàng bất kể
thời khắc nào đều gắn bó với quả núi đầy nam tình này.
Thực sự, nàng yêu hắn, từ khoảnh khắc chạm mặt hắn. Nàng đã không thể kìm được
thầm yêu hắn, hắn là loại nam nhân khiến nữ nhân nhìn thấy phải động tâm.
Nàng thường nghĩ đến chuyện trở vè trong vòng tay hắn, chỉ không biết thực sự
hắn không chán ghét nàng sao? Trong bụng nàng là hài tử của nam nhân khác.
Nàng đã từng ở trong lòng nam nhân khác nhu thuận tin yêu, nàng quả thực có
thể thản nhiên đối diện hắn sao? Nếu thực sự chắc chắn có thể quay lại trước
kia, nàng thà không cần giấc mộng của bản thân, chỉ mong trở thành một người
trong đám kiều thê của hắn.
Nàng lí nhí: “ chàng thực sự cong cần Tư nhi sao?”
Tay Hy Bình vuốt ve suối tóc nàng, hôn lên giọt lệ trên mi nàng, nhẹ giọng:
“không được hoài nghi nam nhân của nàng, chuyên này trái lại còn không tốt cho
nàng. Nàng nên biết, Mân Côi trước đay cũng có nhiều nam nhân, ta cũng vẫn yêu
cô ấy, vẫn để cái bụng nhỏ của cô ấy mang hài tử của ta. Nữ nhân của ta rất
nhiều, trong đó có người băng thanh ngọc khiết, cũng có người đã qua tay nhiều
nam nhân. Bất kể bọn họ thế nào, chỉ cần nguyện ý theo ta, ta đều trân trọng
như nhau. Nam nhân không nên cưỡng cầu mọi nữ nhân hắn gặp qua đều là xữ nữ
băng thanh ngọc khiết, bởi vì thế gian không chỉ có mình hắn là nam nhân. Kỳ
thực, nàng cho ta lần đầu tiên của nàng, ta làm sao có thể để ý chuyện khác
của nàng?”
Bạch Tư kích động, tuy nhiên vẫn buồn bã than thở: “ nhưng ta đã có hài tử của
người khác, chàng kko để ý sao?”
Hy Bình mỉm cười: “ nàng hứa với ta một câu, nói nàng yêu ta, ta sẽ cho nàng
một sự ngạc nhiên vui sướng.”
Bạch Tư đáp: “chàng để ta suy nghĩ, được không ? quá đột ngột, ta thật khó nói
ra ba tiếng đó.”
“Tốt lắm. Sau này khi nào nàng cảm thấy trong tim có đại công cẩu ta, nàng hãy
cho ta biết, ta sẽ đến nghe nàng nói.”
Hắn đứng dậy bước đến giường Vưu Túy, cúi đầu xuống hôn lên môi nàng, nói: “ta
không ép buộc nàng, nàng làm sao thì làm, nếu không có ý với ta, tốt nhất nên
sớm ra đi.”
Tuyết Nhi la lên: “ phụ thân, Tuyết Nhi cũng muốn hôn.”
Hy Bình mỉm cười hôn lên hai má bé bỏng mềm mại đáng yêu của Tuyết Nhi nói:
“Tuyết Nhi, hỏi Nhu Vân a di có muốn phụ thân hôn không .”
Tuyết Nhi day day vai thơm của Nhu Vân hỏi: “ a di, di có muốn phụ thân hôn
không?”
Thi Nhu Vân làm khuôn mặt như đã ngủ, nhưng cả cổ và mang tai cũng đỏ hồng
lên. Hy Bình ôm nàng kéo lại, nàng vẫn cố nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt đỏ hồng
như trái táo chín, hắn hướng tới đôi môi hồng tươi nóng bỏng của nàng mà hôn.
Nàng đột nhiên trợn mắt, hai bàn tay nhỏ cùng đẩy mặt Hy Bình ra giận dỗi nói:
“không cho ngươi hôn ta!”
Hy Bình nói cả ngày hôm nay, nàng không biết bị ta hôn bao nhieu lần, vẫn chưa
quen sao?”
Thi Nhu Vân vừa thẹn vừa giận đáp: “ ngươi là thừa lúc người ta ngủ mà hôn
trôm, người ta làm sao biết.”
Hy Bình cười vặn lại : “ a? không biết, nàng làm sao có thể nói ta hôn trôm
nàng? Đây là giấu giếm tang vật, nàng tiểu ni tử này!”
Thi Nhu Vân không nói một lời, hai tay vô lực kháng cự Hy Bình, chỉ đành để
môi hắn chà xát lên đôi môi hồng mềm mại của nàng.
Sau khi hôn đã đời mới đứng thẳng người lên nói: “ hôn môi của cừu nhân thật
là kích thích, sau này ta chí ít cũng phải hôn môi nhỏ của nàng nhiều lần hơn
mới được. Hắc, chủ ý của Thi Trúc Sinh thật không tệ, đến bây giờ mới phát
hiện, thật quá tuyệt.”
Hắn quay lại sải bước đến giường Bạch Tư, giở chăn ra, bế ngang nàng lên từ
trên giường, nói: “ mặc dù nàng không nói nàng yêu ta nhưng ta nghĩ nàng không
thể từ chối ta yêu nàng. Mân Côi yêu, tối nay tha cho nàng, để nàng nghỉ ngơi
cho tốt một đêm, nàng ngủ ở giường Tư nhi, ta phải về phòng.”
Dã Mân Côi mỉm cười: “ chàng quả thực là đại công cẩu. Tư nhi một điểm cũng
không nói sai về chàng.”
Hy Bình nói nhanh: “ ngủ ngon”, rồi ôm Bạch Tư bước ra khỏi cửa.
Trở về phòng, Hy Bình đặt nhẹ Bạch Tư xuống giường, quay ra khóa cửa, rồi leo
lên giường.
Hắn vuốt ve khuôn mặt đẹp của nàng nói: “ người và thú đều giống nhau, vì thế
không thể tránh được, ta cũng có thú tính. Nhưng đêm nay ta sẽ rất ôn nhu,
nàng không cần lo cho hài tử trong bụng.”
Bạch Tư hỏi: “vì sao chàng không hận tư nhi?”
Hy Bình đáp: “ bởi vì nàng quá tốt. Giữa chúng ta, chàngỉ có ta không phải với
nàng, nàng hiểu không? Ta chắc chắn phải bù đắp cho tổn thất của nàng, ta phải
cho nàng cảm thụ lại sự cuồng dã và ôn nhu bên trong đó của ta.”
Bạch Tư nghiêm túc nhìn hắn một lúc, rồi vui sướng nói với hắn: “chàng cởi y
phục cho Tư nhi, được không? Tư nhi thấy nóng quá.”
“Ta cũng vậy.” Hy Bình tự mình cởi y phục, sau đó mới nhẹ nhàng cởi áo của
Bạch Tư.
Bạch Tư vuốt ve bộ ngực rộng của hắn, thở dài: “đay quả là cơ bắp mạnh mẽ lực
lưỡng nhất thiếp từng thấy qua. Chàng là một nam nhân thần kì. Vết thương lúc
trước, hiện tạ cả sẹo cũng không còn thấy nữa.”
Hy Bình vuốt ve phần bụng nàng, nói: “ nếu không thì trên thân thể ta đã đầy
những vết răng cùng vết cào của các nàng rồi? nàng trong đêm đầu tiên đã cắn
cổ tay ta đến chảy máu, ta còn chưa tính với nàng đó!”
Bạch Tư giận dữ nói: “ai kêu chàng dã man như vậy chứ?”
“Cả đời của nàng không thoát khỏi sự xâm chiếm dã man của ta, nàng chấp nhận
số phận đi!” đoạn môi Hy Bình phủ lấy môi nàng.
Bạch Tư nhiệt liệt đáp ứng, cơ thể nàng dần dần nóng lên, hô hấp gấp rút, đỉnh
mũi xuất mồ hôi. Sau khi nàng mơ hồ rên lên những tiếng dài, nàng cảm tháy
hùng căn của Hy Bình tiến mạnh vào đường sinh mệnh nàng.
Trong khoảnh khác, nàng lại cảm thấy sự tồn tại của tâm linh Hy Bình, trái tim
hắn thực sự ôn nhu, rất sung mãn tình ý đối với nàng. Lúc này hắn chỉ nghĩ đến
một mình nàng, bất kể hắn có bao nhiêu nữ nhân, sau lúc tiến vào nàng, tâm hồn
hắn toát ra toàn bộ tình cảm dành cho nàng.
Hy Bình nhẹ nhàng ra vào, thô cự của hắn chà xát với nhu thuận của nàng, đem
cho nàng khoái cảm hạnh phúc tột cùng. Nàng đã trải qua đau buồn quá lâu, hắn
phải bù đắp cho nàng bằng nhịp điệu bền bỉ nhất.
Bạch Tư nhận thấy tốc độ tiến vào của Hy Bình chậm hơn nhiều so với trước đây,
cũng không sâu như trước, biết rằng hắn vì nội thể nàng có hài tử đã tính toán
khoảng cách để tiến nhập nàng. Nam nhân này quả thực là quái vật không thể bàn
cãi. Hắn có thể khiến cho nữ nhân một đời phải mộng tưởng đến đâu.
Ở phương diện tự nhiên này, bất kể nam nữ, đều có mộng tưởng kì quái.
Yêu dù không phải từ tính cách hư hỏng, cũng là từ tính cách trăng hoa.
Bạch Tư biết bản thân là hư hỏng, không những hư hỏng bởi không gian tình ái
do hắn tạo nên, mà còn hư hỏng vì sự dã man không thể thay thế cùng sự ôn nhu
không thể chê trách của hắn.
Hắn thực sự là một đại công cẩu.
Đại công cẩu của nàng.