“Tỷ phu, tỷ phu!” Hoa Tiểu Ba quay trở lại phá miếu, mở miệng hết cỡ la rung
ca núi. Tiếng gọi của hắn đánh thức hai người đang ôm nhau ngủ trong ngôi phá
miếu.
Hy Bình nói: “Tiểu tử này lúc nhường hcho hắn hát, hắn chối không hát được,.
Giờ lại đi đánh thức người khác, thật tức chết.”
Dã Mân Côi vuốt lại mài tóc, nói: “Chàng sau này nếu phải ca hát, nhớ để Mân
Côi đi xa xa trước rồi hãy hát. Mân Côi không quản chàng làm gì, chỉ không cho
chàng hát trước mặt Mân Côi.”
Hy Bình cười khổ: “Nàng ra mặt một chút, được không? Nàng không thể cứ như vậy
hòa vào ca hát sao?”
Dã Mân Côi giận dỗi: “Dù sao đi nữa thiếp cũng không thể đáp ứng chàng, chàng
chẳng lẽ không cho tai thiếp được thoải mái một chút sao? Thiếp không muốn để
cho chàng dạy hư hài tử trong bụng. Mân Côi định cả đời chỉ có một hài tử, sao
có thể để chàng dạy hư hài tử này chứ?”
Đích xác, dạy dỗ trẻ con cũng rất quan trọng!
Hy Bình đành nhượng bô: “hôi được ta không nói nàng tới nghe hát nữa. Nàng cũn
đừng nói ta không nên hát. Mọi người chung sống hòa bình. Ai, đêm qua có một
khán giả sẵng sàng, sao lại lại dễ dàng thả đi như vậy chứ? Lần sau nhất định
nàng ta đến ta hát cho nghe, hắc hắc hắc!”
Hắn cười lớn bước ra cửa lớn, nhìn về phía đám người từ Vạn Diệu am đang tiến
đến.
Tuyết Nhi từ trên lưng Nhi Nhu Vân nhảy ra la lớn: “Phụ thân bế Tuyết Nhi,
Tuyết nhi phải cưỡi đại hắc mã.”
Hy Bình bế cô bé lên, mỉm cười nói: “Tuyến Nhi và Nhu Vân a di cùng cưỡi một
thớt ngựa không được sao?”
Tuyết Nhi tự mình nói: “Tuyết Nhi thích ngủ trên cái ngực thật lớn của phụ
thân. Con sợ a di không ôm nổi Tuyết Nhi để Tuyết Nhi tuột khỏi ngựa!”
Hy Bình cười nói: “A di cũng thích ngủ trên cái nhực thật lớn của phụ thân đó!
Tiểu ách ba! Có đúng không?”
Tuyết Nhi nhìn Thi Nhu Vân hỏi: “A di cũng thích ngủ trên cái ngực thật lớn
của phụ thân sao? Vật Tuyết Nhi nhường cho adi một ngày, ngày mai tuyết Nhi
lại ngủ trên ngực phụ thân.”
Hy Bình âu yếm hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của cô bé nói: “Tuyết Nhi thực giỏi,
Túy tỷ lại đây bế Tuyết Nhi.”
Vưu Túy không bước lại, Hy Bình đến cạnh Dã Mân Côi nói: “Tuyế Nhi để ta bế.
Nàng lại đó dùng phương pháp xấu kiểm tra xem nàng ta có hung khí trong người
không.”
Thi Nhu Vân sắc mặt chợt biến, Hy Bình đã bước lại trước mặt nàng, mỉm cười:
“Tuyết Nhi nhường cho ta ôm ấp a di của nó, ta thấy chủ ý này không tệ, nàng
cũng thấy vậy chứ?”
Hắn bất kể Thi Nhu Vân phản kháng bằng cách giãy dụa, ôm nàng lên lưng Ô Long,
sau đó tự mình cũng leo lên.
Cảm thấy lưng của Thi Nhu Vân dựa vào ngực mình không thật sự thoải mái, Hắn
liền ôm nàng xoay lại, để bộ ngực mềm mại của Thi Nhu Vân dựa vào bộ ngực rắn
chắc của hắn rồi nhẹ nhàng nói: “Ôm chặt nhé.”
Hoa Tiểu Ba lo lắng nói: “Tỷ phu, huynh phải cẩn thận, cô ta có thể lại đả
thương huynh đó.”
Vưu Túy trách mắng: “Ngận hàm răng đen của ngươi lại, không ai nói ngươi câm
đâu.”
Hoa Tiểu Ba kêu oan: “Ta cũng vì lo lắng cho an toàn của tỷ phu thôi mà!”
Thi Nhu Vân im lặng cuối xuống, nói nhỏ vào tai Hy Bình: “Ta phải ngồi quay
lại, ngồi thế này, người ta không thở được.”
Hy Bình ngẩn người cuố xuống, cũng ôm nàng quay lại, dể lưng nàng dựa vào ngực
hắn, cúi đầu nói vào tai nàng,: “Như vậy đi được chưa, ngựa của nàng giờ không
cần thiết nữa. Sau này nàng cuàn Tuyết Nhi cùng cưỡi Ô long với ta, nàng ngồi
phía sau, Tuyết Nhi ngồi phía trước, được không? Hay là, đi như vậy cũng được,
nàng ôm Tuyết Nhi ngồi dựa vào ngực ta? Ta biết nàng vấn hcu7a có tiền mua
chủy thủ đâu.”
Thi Nhu Vân không nói một lời chỉ nhắn mắt dựa vào người hắn, không biết lúc
này nàng trong lòng nàng đang nghĩ gì?
Hy Bình nhấn mạnh: “Nàng không nói gì, ta coi như nàng đã chấp thuận.”
Vưu Túy xen vào: “Ngươi như vậy còn không phải là uy hiếp Nhu Vân sao?”
Hy Bình nhìn nàng cười rực rỡ: “Một sự uy hiếp rất ngọt ngào, nàng muốn
không?”
Hoa Tiểu Ba cũng nói: “Tỷ phu, nếu như Diệu Duyên cũng chịu cuộn mình trong
lòng ta như vậy thì tốt quá. Ai! Trở lại Diệu Vân am trống trơn. Không tưởng
không gâp lại được Diệu Duyên, thật sự quá thất vọng. Nếu nàng chịu để tóc
dài, đương nhiên có thể cùng Băng Băng và La Mỹ Mỹ của tỷ phu sánh với Đại Ny
của Tứ Cẩu sư khó bình phân thu sắc. Trong lòng ta thật ngứa ngáy!”
Lại nói với mình: “Cũng là ta đã lập thệ khiến cho cái đầu trọc của nàng mọc
ra thác mây nhung huyền.”
Dã Mân Côi nhìn Hy Bình nói: “Chuyện này cạnh tranh thật kịch liệt. Bọn nam
nhân các người nha! Đòi bao nhiêu mới đủ đây.”
Hi Bìng thúc ngựa cản trước Hoàng Dương hỏi: “Cha tình nhân đầu tiên của cha
không đáp lại cha là sao vậy?”
Hoàng Dương xả giận: “Nàng ta gặp ta chưa đầy hai khắc, đã bỏ đi. Sáng nay lúc
chia tay, lại chửi ta không biết dạy dỗ con cái, nói con trai ta là đồ hư
hỏng. Nói vậy là có ý gì, con trai ta không hư, thế nào lại có thể ra tay thu
thập con gái nàng ta chứ?”
Xuân Yến mắng lão: “Lão già rồi mà không sửa, lão thật sự muốn thu Độc Cô
Tuyết vào tay sao?”
“Chính thế -à không!” Hoàng Dương lập tức tỉng mộng- giả vờ phản bác: “nàng ta
không phải đã đi làm ni cô rồi sao?”
Hy Bình đỡ mời: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng, cha không có cơ hội đó đâu. Thêm
nữa cha dám nghĩ chứ không dám làm, người không thể vượt qua ranh giới đó
đâu.”
“Tiểu tư ngươi sao nói cha ngươi kém vậy?” Hoàng Dương giận đến suýt rơi khỏi
ngựa, lập tức kháng nghị.
Hy Bình cười noi: “Cha con nghi ngờ Đại Hải về sau làm theo cha cũng thật thất
vọng. Trongl òng nó cha là một người thực vô cùng nghiêm túc, ít ra cũng có
khí độ như Đỗ Thanh Phong. Dù mặt Đỗ Thanh Phong hơi dày nhưng lão không làm
mất tư cách của một trưởng bối. Nhưng cha không có được khí độ của Độ Thanh
Phong. Không lạ là năm đó cha bại về tay lão trên tình trường. Lão so với cha
quả thực hơn một bật mị lực nam tính. Bất quá con trai của cha đã thu thập
được nữ nhi của lão, còn lão không thể sing được một tiểu tử để cướp nữ nhi
của cha, cha có thể kiêu ngạo rồi cha à!”
Hoàng Dương quả nhiên xuất hiện một phần kiêu ngạo: “Chuyện này đủ hcu71ngm
inh ta về sau so với hắn mạnh hơn. Cho dù hắn thực có sinh ram ột nhi tử đến
rửa thù, cũng không thể cướp nổi con gái ta, Nguyệt Nhi sao có thể thích nhi
tử thối của hắn chứ!”
Hoàng Đại Hải lúc này không thể nghe tiếp nói: “Cha, đại ca, các người đừng
nói xấu sư phó của con nữa.”
Lôi Long lắc đầu than thầm: “Chỉ có người chan hư vậy mới tạo ra nhi tử thế
này được.”
Xuân Yến trợn mắt nhìn hai cha con nạt: “Cũng chỉ có Đại Hải hiểu chuyện.”
Hoàng Dương giận dữ: “Nếu năm đó ta không phải lên núi, nhất định đã đuổi Đỗ
Thanh Phong ra khỏi cửa. Đã ăn của ta, ngủ phòng ta, lại mang ocn trai ocn gái
ta đi, lại dạy con trai ta chống lại ta ? Ta còn gặp lại hắn, phải kêu hắn thử
sức.”
Hoa Tiểu Ba dội một gáo nước lạnh: “Sư thúc, thúc đánh không lại lão đâu.
Trường Xuân Đường chúng ta chỉ có cái tiếng la công phu nhất lưu, cái này tiểu
điệt hiểu rõ.”
Hoàn Dương gỡ gạc: “Đánh không lại thì chửi. quân tử động khẩu bất động thủ!”
Nói đúng đạo lý, không thẹn là Hoàng Dương
Xuân Yến giận dữ hỏi: “Chàng là quân tử à?”
Mọi người đều dùng hcung một ánh mắt nhìn lão -Hắc, không tin được!
“không tin là được rồi, cần gì dùng ánh mắt đó dồn ép ta?” Hoàng Dương không
tin được uy tín bản thân lại thấp như vậ, cả đám tiểu bối cũng dám trước mặt
hắn túy tiện phát biểu ýk iến. Không biết đã nói ram ột câu danh ngôn của một
số thư sinhl úc đánh nhau tự nói mình nhu nhược vô dụng sao?
Chínhl úc Hoàng Dương cuối đầu tức chất, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa
khua nhẹ sau lưng, ba thớt ngựa nhanh chóng vượt qua bọn họ, Tất cả nhận ra
lưng của ba nữ nhân, thiếu nữ trên con ngựa ở giữa quay đầu nhìn bọn họ rồi nở
nụ cười rực rỡ.
Gương mặt đó thật sự thuần mỹ vô bì, ánh mắt đó có sự trong suốt long lanh như
của tiểu Nguyệt, còn hơn một phần thần sắc câu hồn nhiếp phách. Độ tinh mỹ của
gương mặt, chỉ có Thủy khiết Nhu có khả năng cùng nàng so sánh, nhưng nàng
không có vẻ ma quái của Thủy Khiết Nhu, chỉ có sự thuần khiết,bất kể nhìn từ
góc độ nào cũng chỉ có thuần khiết mà thôi!
Mỹ lệ là tuyệt tuyệt đỉnh, thuần khiết cũng là tuyệt tuyệt đỉnh.
Trong chớp mắt nàng quay mặt lại. Hoa Tiểu Ba, Độc Cô Minh, cùng Triệu Tử Uy
kích động đến rơi khỏi ngựa. Tất cả cũng chỉ vì cái quay đầu mĩm cười hờ hững
đó, bọn họ đã mất hồn!
Mỹ nhân và tuấn mã đã khuất dạng.
Hoa Tiểu Ba từ trên mặt đất đứng dậy, liến quay về hướng Hy Bình la lên: “Tỷ
phu, cho đệ mượn tuấn mã một lần!”
Độc Cô Minh cùng Triệu Tử Uy cũng đồng thanh: “Để ta đi!”
Hy Bình không nói gì nhìn nhìn Thi Nhu Vân trongl òng nói nhỏ: “Mỹ nhân đột
nhiên đến, ra đi cũng thật nhanh! Các ngươi không cần la, Nhu Vân đang ngủ.”
Hai tay hắn nhẹ nhàng ôm Thi Nhu Vân âu yếm, nhìn nhìn về hướng ba nữ nhân vừa
mới biến mất, cuối đầu hôn hít mái tóc đẹp của Thi Nhu Vân, thở dài im lặng.
Nhân thế lắm mỹ nhân, chỉ có nữ nhân torng lòng là đáng trân trọng.
Từ đó về sau, Thi Nhu Vân và Tuyết Nhi cùng Hy Bình ngồi chung một ngựa.
Thi Nhu Vân ngay từ đầu đã không nguyện ý. Lúc Hy Bình ôm nàng để lên ngựa
nàng đều tránh, đương nhiên kết quả vẫn bị Hy Bình ôm lên ngựa. Nàng chỉ biết
ôm Tuyết Nhi dựa chặt vào ngực đại cừu nhân, ngày nào cũng vậy nàng chấp nhân
số phận, có lẽ nên nói là đã thành tập quán.
Nàng luôn có thể ngủ, Tuyết Nhi cũng ngủ. Mỗi lần nàng tỉnh dậy, phát hiện
cánh tay dài của Hy Bình ôm trọn nàng và Tuyết Nhi. Có lẽ con ngựa đen này quá
to lớn, đi lại cũng hết sức nhẹ nhàng, nhanh nhẹn. Nàng chỉ có thể ngủ, torng
lòng nàng rất hận bản thân, vì sao có thể ngủ yên trong lòng cừu nhân chứ?
Nàng nghĩ về cái chế của đại ca, đồng thời cũng nghĩ về trao đổi của đại ca.
Đại ca chân chính không hận nam nhân dã man này sao? Có lẽ cái chết của đại ca
thực sự do nam nhân này đem tới, nhưng mà, nếu không có kẻ dã man này ai có
thể nói Từ Phiêu Nhiên lão đầu sẽ không giết bọn nàng, đốt nhà nàng?
Vì sao nam nhân bị Tuyết Nhi gọi là phụ thân này phải xuất hiện? Từ khi hắn
xuất hiện trở đi, lòng nàng rối loạn, nàng hận hắn. Đúng vậy. Vì cái chết của
đại ca, nàng hận hắn, phải giết hắn. Thế mà nàng có lúc thường nghĩ tới hắn.
Có lúc đangn gủ còn mơ thấy hắn. Quả thực rất hận hắn, lúc mơ thấy hắn hắn lại
rất ôn nhu bảo hộ nàng.
Lúc chủy thủ của nàng cắm vào ngực hắn, nàng tự thấy mình đau đớn vô cùng. Vì
sao nàng đau khổ? Nàng phải vui sướng chứ, bời vì nàng cuối cùng đã thương hại
được cừu nhân, nhưng -Thi Nhu Vân vẫn tiếp tục không nghĩ thông về chuyện này.
Trong cơ thể mêm của nàng tựa hồ có hai bản thể, một bản thể phải giết Hy Bình
vì đại ca bào thù, một phải dựa vào Hy Bình.
Có lúc nàng nghĩ, nếu đại ca nàng không chết, tình huống gặp hắn có thể trở
thành như thế nào đây? Tuyết Nhi nói không sai, hắn đúng là một nam nhân rất
dễ nhìn. Lúc đó Tuyết Nhi nói nàng nhất định sẽ yêu thích hắn, tuy nhiên lúc
này, nàng còn có thể yêu thích hắn không?
“Không thể!” Thi Nhu Vân trong chôc lát đánh thức bản thân. Không thể yêu
thích đại cừu nhân này! Nhưng trong sâu thẳm tâm linh nàng lại có thanh âm
nói: “Nàng có thể, hắn không phải là đại cừu nhân của nàng.”
Hắn thực sự không phải là cừu nhân của nàng sao?
Ai có thể cho nàng biết, đại ca nàng vì sao lại tự sát đây?
Tất cả cũng chỉ vì hắn!
Nếu như không phải hắn đánh bại đại ca, đại ca nàng đã không tự sát.
Dù sao đi nữa, nàng cũng phải theo bên mình hắn, không chỉ vì báo thù, còn là
vì nàng phải nghe theo di nguyện của đại ca. Còn một số nguyên nhân khác khiến
nàng lúng túng.
Vì vậy dười sự ép buộc của Hy Bình, nàng không chỉ đi theo hắn, hiện tại cuộn
mình trong lòng hắn, yên bình ngủ ngon.
Hôm sau sẽ về đến Trường Xuân Đường, nghĩ đến việc sẽ được cùng các nữ nhân
của mình vui vầy cá nước, tâm tình của bọn nam nhâm đều cực tốt
Hoàng Dương phu phụ, vì sắp được cùng sư ca sư tẩu tương kiến, tự nhiên cũng
kích động vạn phần.
Hoàng Dương cảm thán: “Rời khỏi Trường Xuân Đường đã gần hai mươi năm, tưởng
chừng cả cuộc đời không có cơ hội trở về thăm lần nữa.”
Xuân Yến tiếp lời: “Trở về chốn cũ tự nhiên hoan hỉ nhưng chớ có mà hâm nóng
tình xưa.”
Hoàng Dương kêu oan: “Nàng nói chuyện gì vậy? Ta ở Trường Xuân Đường làm gì có
tình xưa nào?”
Xuân Yến giận dỗi nói: “Chàng không có nhưng cô ta có! Cô ta ba bốn chục tuổi
vẫn chugn tình với chàng. Cho đến lúc này với chàng vẫn một lòng không thay
đổi, vì chàng không xuất giá, vậy còn không quá rõ ràng sao?”
Hoàng Dương cười cười: “Nàng đang nói về Lôi Lôi à! Ta lúc nào cũng đối với
nàng ta như muội muội, với nàng ấy chỉ có tình huynh muội thuần khiết tuyệt
không có nửa sợi tơ nghĩ khác. Nàng không cần quá lo lắng. Ta là nam nhân rất
chung tình.”
“Chàng mà chung tình à?” Xuân Yến liên tục nói ra bốn năn tên nữ nhân, nói
thẳng không khoan nhượng trước mặt lão.
Hoàng Dương cảm thấy oan uổng. Những nữ nhân Xuân Yến kể ra với lão đều là hữu
duyên vô phận. Lão do đó trở thành tội nhân, lão than: “Ta cả cuộc đời chỉ có
nàng là vợ, gặp gỡ bên ngoài đều không một lần gặp lại, nàng còn nói ta đa
tình? Tốt xấu gì đi nữa, nếu ta thực sự cùng nữ nhân nào đó cóm ột lần gặp
lại, nàng lại không do dự làm oan uổng ta sao!”
Hoa Tiểu Ba đính chính: “Sư thúc, người lại nói sai rồi, như vậy không gọi là
oan uổng, phải gọi là bắt gian tận giường.”
Lôi long chuyển đề tài: “Trời còn chưa tối chúng ta đi đâu đó đi!”