Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 117: Để ta chọc ghẹo – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 117: Để ta chọc ghẹo

Hy Bình nhìn Độc Cô Tuyết biến mất trong màn đêm thở dài: “Không biết ta và
nàng ấy kết quả thế nào, nhưng nếu nàng ấy thực lòng yêu ta, ta sẽ không để
nàng ta thất vọng. Mân Côi, chúng ta đi! Đến lúc đi ngủ rồi, chúng ta phải tìm
một chỗ qua đêm thôi.”

Hai người lên ngựa, từ từ hướng về toà phá miếu tiến tới.

Hy Bình nói: “Mân Côi, nàng nghĩ Tư Tư có mắng ta không? Ai ta cũng không sợ,
ta lại sợ nàng ta, ta không muốn nàng ta khổ tâm hay sốc không chịu đựng nổi.”

Dã Mân Côi nói: “Không sao đâu, tốt nhất là lúc đầu đừng nói ra cho họ biết,
chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết, bọn họ tuy không phản đối chàng vui
cùng nữ nhân khác, nhưng Độc Cô Tuyết là mẹ của Tư Tư, là trưởng bối của nhiều
nữ nhân của chàng, nàng ta cùng Đỗ Thanh Phong là phu phụ, cũng là mối tình
đầu của cha chàng, chàng thông dâm cùng với nàng ta thật sự là hành động không
sáng suốt.”

Hy Bình cười nói: “Đừng nói với ta nhiều luân lí đạo đức quá, ta là người đến
từ sơn dã, ta chỉ biết phương thức tồn tại ở cùng sơn dã thôi. Chuyện này
không chỉ có ba người chúng ta biết đâu, còn có một tiểu ni Diệu Duyên nữa,
nàng ta biết so với nàng còn rõ hơn, ta hối hận trước đây đã không làm cho
bụng nàng ta to ra! lần sau nhất định sẽ tìm cơ hội khoá miệng nàng ta lại.”

Dã Mân Côi kinh ngạc nói: “Chàng đoán Diệu Duyên không bỏ qua?”

Hy Bình điềm nhiên mỉm cười: “Nàng ta không bỏ qua cho ta! Ta nhìn sao cũng
không thấy nàng ta giống ni cô, để nàng ta thay ta giữ bí mật, nói không được
phải làm cho cái đầu trọc của nàng ta mọc dài một mái tóc đen óng ả xinh đẹp.
Nàng không thấy nàng ta nếu như quả có một mái tóc so với trước đây thì đẹp
hơn nhiều sao?”

Dã Mân Côi cười khổ: “Thiếp chỉ thấy được sự tham lam háo sắc của chàng thôi,
nữ nhân nào cũng muốn cả!”

Hy Bình lại cười cười, không nói.

Dã Mân Côi ngoảng lại nhìn hắn, nàng không thể không thừa nhận hắn muốn chiếm
hữu lấy mọi nữ nhân, cũng có thể nói, nữ nhân nào cũng nguyện ý để hắn chiếm
đoạt, hắn thật là một nam nhân rất cường mãnh, cho dù về phương diện nào, hắn
đều cường mãnh cả.

Mấy tháng trước đây, võ lâm căn bản không biết đến người này. Tuy nhiên chỉ
trong vài tháng ngắn ngủi hắn đã trở thành thống lãnh chân chính của võ lâm tứ
đại thế gia. Thế lực của hắn có cả Viễn Dương tiêu cục, Vũ Đấu môn, Cái bang
cùng võ lâm tứ đại thế gia, cõ lẽ có thể tính luôn Bạch Dương tộc, nhưng chỉ
nói về thế lực giang hồ, đã là lớn mạnh khiếp người. Bản thân hắn võ công cao
đến kinh người, một người như vậy sao không làm rung chuyển võ lâm? Có bao
nhiêu võ lâm Mỹ nữ trong mộng đều mơ về hắn đây?

Dã Mân Côi nghĩ ngợi mãi, lại nghĩ đến nam nhân này trên giường rất cường
mãnh, cuối cùng là thân thể hắn cũng là không thể tưởng tượng được, nam nhân
này trong phòng the có sức lực tựa hồ không bao giờ cạn, chính là vũ khí tối
thượng để chinh phục nữ nhân.

Hai người tiếp tục ra roi nhẹ nhàng vượt qua sơn lộ, gian phá miếu từ từ xuất
hiện trước mắt bọn họ.

Hy Bình nói: “Mân Côi, có người chiếm chỗ của chúng ta rồi!”

Dã Mân Côi nhìn con ngựa cột cạnh thân cây trước toà phá miếu nói: “Con ngựa
này là của nữ nhân cưỡi.”

Hy Bình mừng rỡ: “Nữ nhân? Hắc, quả thực tốt, không biết đến lâu chưa? Ngàn
vạn lần không phải là loại người khiến kẻ khác gặp phải ác mộng.”

Hắn xuống ngựa, kế tiếp ôm Dã Mân Côi xuống ngựa, hai con ngựa thuộc nòi linh
mã.

Kéo tay Dã Mân Côi, hắn vừa tiến vào miếu vừa nói: “Nếu nàng ta không phải nữ
nhân khiến người gặp ác mộng, thì ác mộng của nàng ta đã đến, hình như ta đã
nói rằng thấy nữ nhân đẹp thì động tâm.”

Dã Mân Côi cười cười, nhìn vào bên trong miếu, một thiếu nữ ngồi trên nệm lông
kinh hãi nhìn về phía họ, tay phải để trên chuôi kiếm nằm dưới đất.

Hy Bình hai mắt sáng lên, thả tay Dã Mân Côi ra, bước lại trước mặt thiếu nữ,
hỏi: “Này, ngươi sao ở đây? Ngươi có phải là kỹ nữ ở Quần phương lầu không?”

Thiếu nữ nhìn mặt nam nhân tuấn mỹ vô bỉ này, nhớ lúc ở Quần phương lâu nàng
đã to mồm nói nàng rất ái mộ nam nhân này? Hắn là người của võ lâm tứ đại thế
gia, sao không ở Vạn Diệu am mà lại chạy đến toà phá miếu này? Hắn là ai chứ?
Còn dám nói nàng là kỹ nữ ở Quần phương lâu? Làm như ở Quần phương lâu thì đều
là kỹ nữ vậy? Hắn có biết suy nghĩ không?!

Thiếu nữ nổi giận quát: “Ta không phải là kỹ nữ, ngươi còn nói bậy, ta sẽ
không khách khí.”

“Thực không khách khí?” Hy Bình cười tà dị, quay về hướng Dã Mân Côi nháy mắt,
rồi bất ngờ phóng lại đề phía trên thiếu nữ, tay trái đè chặt tay phải nàng,
khiến nàng không thể động đậy, mỉm cười đen tối nói: “Một nữ nhân trước mặt
nam nhân, không lẽ cứ động tay động chân là dùng kiếm, lại còn nói khách khí
hay không khách khí. Nhưng lẽ thường trấn áp nữ nhân phần nhiều là nam nhân,
cho nên đừng thấy có kiếm bên mình là có thể tự bảo vệ, ngươi bây giờ không
khách khí sao?”

Tay trái hắn đoạt kiếm của nàng, ném về một bên.

Thiếu nữ liều mạng vùng vẫy trong vô vọng, sợ hãi nói: “Ngươi muốn làm gì ta?
Ta và ngươi không biết nhau, ngươi mau thả ta ra!”

Hy Bình đáp: “Thả ngươi ra cũng được, ngươi trước tiên cho ta biết, ngươi tên
gọi là gì?”

Thiếu nữ nghĩ ngợi rồi đáp: “Tiểu Lộ.”

Hy Bình săm soi môi nàng rồi cúi xuống hôn, sau đó thấy nàng giận dữ, hắn cười
đắc ý nói: “Lanh lợi quá, nàng được trời phú cho một đôi môi thật thơm! Đừng
giận, ta chán ghét nhất là nữ nhân đang giận, nàng đã đáp ứng ta một điều
kiện, không lẽ ta lại giữ nàng đến sang. Nàng cũng phải biết, một nam nhân giữ
chặt một nữ nhân, chuyện gì sữ xảy ra chứ?”

Tiểu Lộ cảm thấy hạ thể hắn cứng lên, ép vào hai chân nàng, nàng ta thần sắc
phức tạp, nói gấp: “Bất cứ điều kiện gì, ta đều đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi
thả ta ra.”

Hy Bình vô sỉ nói: “Nàng gọi ta ba tiếng hảo lão công, ta thả nàng ra, điều
kiện này lãng mạn không?”

“Ngươi!” Tiểu Lộ sắc mặt giận dữ, quay mặt nhìn thanh kiếm bị ném ra xa, không
nói một lời.

Hy Bình hướng về Dã Mân Côi nói: “Nàng ngồi xuống đi! Coi kịch thường ai cũng
ngồi coi.”

Hai tay hắn quay mặt Tiểu Lộ lại, môi hắn lại một lần nữa chụp lên đôi môi
đang ngậm chặt của nàng, nhưng đầu lưỡi hắn không thể tiến nhập miệng nàng.

Hắn bắt đầu nổi giận nói: “Mở miệng ngươi ra, nữ nhân!”

Tiểu Lộ giọng như sắp khóc: “Ta đáp ứng ngươi, được chưa?”

Hy Bình nói: “Cuối cùng cũng đáp ứng, gọi đi! Ta tử tế lắng nghe.”

Tiểu Lộ nói nhỏ: “Hảo lão công.”

Hy Bình nói: “Vậy được, chỉ là gọi nhỏ quá, nàng còn hai lần chưa gọi đó.”

Tiểu Lộ tiếp tục gọi hai tiếng nữa, nước mắt dù kìm nén cũng đã chảy dài.

Hy Bình nói: “Vì nàng đã gọi ta ba tiếng lão công, nàng phải vui chứ sao lại
khóc? Được rồi, thả nàng ra, đừng mưu sát thân phu đó!”

Hy Bình lật mình ngồi xuống bên thân nàng, đột nhiên tay nàng vụt đánh vào mặt
hắn, hắn liền chộp lấy bàn tay đang đánh của Tiểu Lộ lại: “Mặt ta không ngày
nào không bị đánh, nàng muốn đẩy ta ra? Có lẽ không nên thả nàng ra, nàng là
loại nữ nhân không giữ lời, chẳng trách chi muốn lấy kiếm đâm ta? Có cần ta
làm cho nàng không còn chút khí lực nào không?”

Tiểu Lộ khiếp sợ nói: “Ngươi là ai?”

“Không phải lão công của nàng sao? Vừa mới gọi thân mật như vậy, sao mới quay
lại đã quên rồi?” Hy Bình nắm tay nàng kéo lại, hôn nhẹ lên môi.

Tiểu Lộ không dám ra tay hết sức đối với hắn. Dùng tay còn lại đẩy mặt hắn ra
nói: “Ngươi thả ta ra, ta đối với ngươi nhất định biết điều, ta không làm
phiền ngươi, được không?”

Hy Bình rời khỏi nàng nói: “Nàng nói ta làm sao tin nàng?” Tuy nói không tin,
nhưng hắn vẫn y lời thả nàng ra, đứng dậy bước đến nhặt thanh kiếm quay lại
đưa cho nàng: “Nếu thật sự ôm kiếm ngủ khiến nàng cảm thấy an toàn, nàng cứ ôm
kiếm mà ngủ.”

Tiểu Lộ kinh ngạc nói: “Ngươi không sợ ta dùng kiếm chém ngươi?”

“Sợ ư? Ta sợ, ta cũng không trấn áp nàng để nàng gọi ta là lão công. Huống
chi, ta biết nàng không phải vô sự kiếm chuyện, ta với nàng không tiến thêm
một bước, nàng cũng không ngốc đến nỗi bức bách ta?” Hắn quay đầu lại phia Dã
Mân Côi cười nói: “Kịch đã hết, Mân Côi yêu, nàng ngủ cùng diễn viên nữ chính
này, đúng theo kịch bản, ta là diễn viên nam chính đêm nay phải ngủ ở cửa
trước, thật là tôt quá.”

Hắn quả nhiên đi đến nằm ngang cửa ngủ, trong bụng nghĩ: “Lão tử con mẹ nó
cũng nên thử viết kịch, ai! Bất quá bút nặng hơn đao.”

Dã Mân Côi nói: “Nhưng mà chỗ đó dơ lắm.”

Hy Bình nói: “Dơ cũng trễ rồi, ai nói ta không được ngủ cứ bước ra? Sợ dơ thì
không phải đàn ông, nữ nhân thì phải giữ sạch sẽ, sáng mai mà chưa tắm rửa
thay đồ thì nhất định không ôm nàng.”

Dã Mân Côi nói giọng giận dữ: “Người ta không biết đó là ý gì, người ta chỉ
quan tâm chàng thôi mà!”

Hy Bình mỉm cười, nhe hai hàm răng về phía nàng, rồi nhắm mắt ngủ.

Dã Mân Côi nằm xuống kế Tiểu Lộ nói: “Ngươi thật may mắn, hắn với ngươi thực
sự không tiến thêm một bước.”

Tiểu Lộ giận dữ: “Ta may mắn ư? Ta gặp được một tên sắc lang vô sỉ, hắn sàm sỡ
với ta rồi bỏ đi, nữ nhân gặp phải chuyện như vậy, còn gọi là may mắn sao? Ta
hận không giết chết được hắn, ngươi là gì của hắn?”

Dã Mân Côi điềm tĩnh nói: “Nữ nhân của hắn, ngươi cũng vậy.”

Tiểu Lộ tức giận hét to: “Ta không phải! Ta căn bản không biết hắn, hắn là đồ
vô sỉ, ta cả đời chỉ mới thấy lần đầu, nữ nhân của hắn ư? Trừ phi ta chết!”

Dã Mân Côi điềm nhiên mỉm cười: “Ngươi không nhận ra hắn rất tuấn mỹ?”

Tiểu Lộ trố mắt, hướng về phía Hy Bình nhìn một cái mới nói: “Tuấn mỹ có ăn
được không? Ta chán ghét bọn nam nhân tuấn mỹ.”

Dã Mân Côi không đôi co với nàng nói: “Ta rất mệt, phải ngủ đây, ngươi không
phiền chứ?”

“Ngươi ngủ mặc ngươi, can gì đến ta?” Tiểu Lộ nhắm mắt không để ý tới Dã Mân
Côi nữa, nữ nhân vơi nam nhân kia đúng là một đám vô sỉ.

Tiểu Lộ ôm chặt kiếm trong tay, tự mình lo sợ lúc nào đó tên lang sói trước
cửa sẽ hành động, tuy nhiên cơn buồn ngủ cuối cùng cũng thắng nàng.

Lúc trời hừng sang, Tiểu Lộ thức giấc, toát mồ hôi lạnh – nàng thấy Hy Bình
đang ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào nàng.

Tiểu Lộ nói: “Ngươi sao không chịu ngủ, lại đến đây nhìn ta?”

Hy Bình tức giận quát: “Nàng hỏi hay nhỉ? Ta vốn ngủ rất ngon, ta đang có giấc
mộng đẹp, nàng con mẹ nó lại la rầm lên là không muốn thế này không muốn thế
kia, rồi khóc như là sắp chết vậy, bảo ta làm sao mà ngủ? Ta qua coi nàng
không muốn gì, ta sẽ nói cho nàng biết, nàng không muốn ngủ, nhưng lão tử
muốn!”

Tiểu Lộ mặt đỏ bừng, mới đây nàng mơ thấy Hy Bình nổi cơn thô bạo với nàng,
nàng trong mộng khóc la không muốn, lại bị hắn nghe được, nàng nói: “Ta gặp ác
mộng, ta không ngủ nữa, giờ ta phải đi, ngươi tên gọi là gì?”

Hy Bình cười nói: “Nàng lại gọi ta một tiếng hảo lão công, ta sẽ nói cho nàng,
ừmm?”

“Còn lâu!” Tiểu Lộ đứng dậy chạy ngay ra ngoài.

Hy Bình cũng đứng dậy nói: “Nàng đi đau vậy? Không mang theo nệm của nàng
sao?”

Tiểu Lộ trèo lên ngựa, giọng giận dỗi: “Cho đôi cẩu nam nữ các ngươi dùng.”

“Oa! Vẫn chưa cám ơn nàng, kỹ nữ đào vong như nàng phải cẩn thận, coi chừng
lại bị bắt về tiếp khách đó.”

Hy Bình đá mạnh vào mông ngựa, con ngựa hí dài, phóng chạy như điên, hắn hướng
về Tiểu Lộ trên ngựa la lớn: “Bà vợ, lão công ta tên là Hoàng Hy Bình, sau này
trong mơ nhớ đừng gọi lộn tên đó.”

Tiểu Lộ đọt nhiên ghìm cương ngựa đang chạy nhanh, quay đầu kinh ngạc dõi về
phía hắn hỏi: “Ngươi thực là Hoàng Hy Bình?”

Hy Bình hôn gió về phía nàng, mỉm cười nói: “Là nam nhân nàng trong mơ cũng
nhớ tới đó.”

“Ngươi đi chết đi!” nàng một lần nữa hét to thúc ngựa chạy đi, nháy mắt đã đi
rất xa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.