Hy Bình & Dã Mân Côi cưỡi ngựa đến bên bờ suối ôn tuyền, Ô Long quả là
ngựa tốt.
Dã Mân Côi hỏi: “Vì sao chàng lại sợ đến am Vạn Diệu vậy?”
Hy Bình trả lời: “Nàng đừng hỏi, có hỏi ta cũng không thể nói được. Mân Côi,
cảnh đêm nay đẹp quá, gió mơn man, nước âm ấm.”
Hắn có cảm giác mình là thi nhân, chỉ có thi nhân đều gấy, còn hắn do từ nhỏ
đã bắt đầu đánh nhau & chạy nhảy trong thâm sơn, có được thân thể cường
tráng liền cũng mất đi tư cách thi nhân. Chẳng lẽ thi nhân thì nhất định phải
gầy sao?
Dã Mân Côi nhìn ôn tuyền mơ màng nói: “Nước suối này đã hòa lẫn cả nước mắt
của Mân Côi”
Hy Bình ngạc nhiên hỏi: “Thật ư?”
“Thật!” Mân Côi ngoảnh lại nhìn Hy Bình rồi nói tiếp: “Bởi vì tại đây chàng đã
một lần từ chối người ta.”
Hy Bình dung hai tay nâng mặt nàng lên, cúi xuống nhẹ hôn lên đôi môi nàng rồi
nói: “Ta tuyệt không từ chối nàng, ta chỉ từ chối sự thăm dò của nàng mà thôi.
Nàn là tiểu mỹ nhân kiều mỹ của ta, mẫu thân của hài tử ta.”
Dã Mân Côi mỉm cười hạnh phúc nói: “Ở đây đêm nay thiếp vẫn đang muốn rơi lệ
nhưng rơi lệ vì hạnh phúc. Hy Bình, Mân Côi phải cùng chàng ân ái tại ôn tuyền
này.”
Hy Bình không kiềm chế nổi la lên: “Còn chờ gì nữa? Mau cởi y phục ra! Nữ nhân
ngốc!”
Hai người tiến vào ôn tuyền, nhiệt tình cháy bỏng mây mưa lần nữa.
Hy Bình âu yếm Dã Mân Côi xuân tình chưa dứt, nói: “Muốn nữa không?”
Dã Mân Côi vùng sang một bên bơi, cười nhẹ nói: “Thiếp còn phải giữ sức để bơi
chứ, chàng không thấy thiếp giống một mỹ nhân ngư sao?”
Hy Bình nhìn Mân Côi vui sướng bơi trong nước, lòng thầm nghĩ đến những nữ
nhân của hắn. Nếu tất cả đều ở đây bơi đi bơi lại để hắn ngắm bọn họ thì đó
chẳng phải là một loại phúc phận sao. Thượng thiên đối với hắn không bạc, cho
hắn quá nhiều hạnh phúc. Hắn bất giác nhắm nmắt lại, đang mơ mộng thì đột
nhiên nghe tiếng hét lớn: “Hoàng Hy Bình, ngươi lên đây cho ta!”
Hy Bình mở mắt quay đầu lại nhìn, thì ra là ni cô Diệu Ý, cô nàng đầu trọc này
đã đến tìm hắn đòi nợ, đêm nay không thể yên tĩnh rồi.
Hắn nói: “Ta đang ngâm nước rất thoải mái nên không muốn lên, nàng xuống đây
đi.”
Diệu Ý nhặt một hòn đá lên nói: “Ngươi có lên không? Không lên, ta chọi ngươi
đó!”
“Ta không lên”
Hòn đá nhằm thẳng đầu hắn bay tới, người hắn đột nhiên chìm xuống nước lặn
sang bờ bên kia, hắn nổi lên mỉm cười nói: “Ném không trúng rồi. nàng sao
không hiểu cho ta, trở về niệm kinh ni cô của nàng đi! Đừng ở đây làm ta mất
hứng.”
Dã Mân Côi hỏi: “Hy Bình, nàng ta là ai? Sao lại ném đá vào chàng? Chàng quen
nàng ta à?”
Hy Bình đáp: “Mân Côi, đừng hỏi nhiều quá. Ta không quay lại Vạn Diệu an cũng
vì sợ gặp mặt nàng ta, sao biết được trốn cũng không thoát chứ.” Lại rụt đầu
một cái tránh một viên đá khác ném tới.
Dã Mân Côi ném mạnh một hòn đá lên bờ hướng về phía Diệu Ý nói: “Ngươi là ai?
Sao lại ném đá vào người khác thế? Tuối tác ngươi không còn nhỏ, sao lại hành
động như con nít thế?”
Diệu Ý ném nốt hai viên đá rồi nói: “Liên quan gì đến ngươi? Ta thích ném hắn
thì ném, không phiền đến nha đầu ngươi lo.”
Dã Mân Côi định phản bác, thấy nàng ta để tay lên giải cột y phục, kinh ngạc
nói không ra lời – Ni cô này muốn làm gì đây? Chẳng nhé lại động xuân tình?
Hy Bình lại trồi lên mặt nước, Diệu Ý đã cởi gần xong, hắn cất tiếng ngăn lại:
“Nàng đừng cởi nữa, ta lên ngay bây giờ đây, coi như ta sợ nàng, mẫu đầu
trọc.”
“Ùm” một tiếng, Diệu Ý hoàn toàn lõa thể nhảy xuống nước bơi về phía hắn, la
lớn: “Ngươi ép người quá đáng, ngươi đã coi đã chưa?”
Hy Bình không trốn, ôm lấy cơ thể xinh đẹp đang bơi lại của nàng, bơi về chỗ
nước cạn, rồi nói: “Có gì mà coi đã chứ? Nàng đã mập ra nhiều đó, chẳng lẽ có
lén ăn vụng thịt mỡ?” Hôn lên cổ nàng rồi kề vào tai nàng nói nhỏ: “Chẳng lẽ
vì đã có hài tử của ta, nàng mới gấp gáp đến tìm ta như vậy sao?”
“Sao ngươi biết được?” Diệu Ý kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm. Cơ thể nàng chưa
có biến đổi gì, hắn vì cớ gì lại biết nàng có mang nhanh như vậy.
Dã Mân Côi bơi lại gần bên họ, nhìn Hy Bình, lại nhìn Diệu Ý, hỏi: “Hy Bình,
chàng và ả?”
Hy Bình đáp: “Ngạc nhiên lắm phải không?”
Dã Mân Côi lắc đầu: “Không hề, chỉ là hơi đường đột.”
Quả thực, đối với nam nhân này, nàng còn có thể ngạc nhiên sao? Chắc chắn hắn
đã làm ni cô trung niên xinh đẹp này rồi. Nàng cũng đã lien tiếp thấy qua
nhiều việc hoang đường, hắn đã làm qua nữ hài 13, 14 tuổi huống gì đay lại là
nữ nhân thành thục quá 30.
Diệu Ý nhìn Dã Mân Côi rồi hỏi: “Ở trước mặt nàng ta nói chuyện có tiện
không?”
Dã Mân Côi phản đối: “Có gì không tiện? Ta cũng là nữ nhân của hắn!”
Hy Bình gật gù: “Nàng muốn nói gì thì nói đi, Mân Côi là nữ nhân yêu của ta,
ta trước mặt nàng ta không có gì để dấu diếm cả.”
Tay Diệu Ý chải mái tóc ướt đẫm của Hy Bình, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn
như một loại tà thần, nhãn tình nàng lộ ve mê muội nói: “Ngươi thấy ta giống
ai? Ta chính là mẫu thân của Tư Tư – Độc Cô Tuyết đây, ngươi biết chưa?”
Hy Bình toàn thân đại chấn, á khẩu vô ngôn: Nàng ta chính là mẫu thân của Tư
Tư? Trong bụng của mẹ con nàng đều là cốt nhục của hắn, sao lại có thể như thế
chứ?
Dã Mân Côi hỏi: “Cô là mẫu thân của Tư Tư? Cô chắc cũng lớn tuổi lắm?”
Độc Cô Tuyết không trực tiếp đáp, chỉ nói: “Ta sinh Tư Tư lúc 17 tuổi, ngươi
nói ta đây bao nhiêu tuổi?”
Dã Mân Côi nhìn Độc Cô Tuyết một lúc rồi nói: “Sao trông cô không giống ngoài
40 vậy? Nhưng nhìn cô & Tư Tư cũng rất giống nhau”
Diệu Ý trừng mắt nhìn Hy Bình hét lớn: “Tiểu dâm tặc, ngươi nói gì đi chứ?
Ngươi bảo ta phải làm sao đây?”
Hy Bình đáp: “Ta có thể nói gì đây? Nàng bảo ta nói gì đây? Nàng phải sinh hài
tử hay là hủy nó đi. Cũng chỉ có hai lựa chọn này thôi.”
Diệu Ý cất giọng phiền não: “Ngươi nói dễ nghe quá nhỉ! Ta là mẫu thân của Tư
Tư, cô mẫu của Kì Kì, ta có thể hạ sinh đứa hài tử này sao? Còn nữa, ta là một
ni cô mà sinh hài tử, đúng là một chuyện cười lớn đó.”
Hy Bình lắc mạnh đầu thở dài: “Ta ban đầu chỉ nghĩ ni cô có mang là chuyện lý
thú, ai mà biết được bây giờ chẳng lý thú chút nào. A! Không thể hạ sinh được,
lúc đó hài tử của Tư Tư gọi ta là phụ thân, nó sẽ gọi nàng là bà ngoại, hay là
gì gì đó nương? Thật loạn hết rồi, phiền nhất là ta phải gọi nàng là nhạc mẫu
hay nương tử đây? Đỗ lão đầu biết được ta không chỉ muốn nhi tử của lão mà còn
làm luôn bà lớn của lão lại không liều mạng với ta sao? Chuyện thành ra thế
này, nàng không có hài tử này thì tốt hơn.”
Diệu Ý lien tục đấm mạnh hai bàn tay trắng nõn vào ngực Hy Bình, mặt lạnh như
sương lạnh lùng nói: “Ta cảnh báo ngươi, ta nhất định phải sinh hài tử này,
ngươi dám nói nửa lời không muốn hài tử này ta sẽ xé xác ngươi ngay!”
Hy Bình xoa xoa chỗ bị đấm, càu nhàu: “Nàng mạnh tay quá vậy? Nàng xé xác ta
đâu phải là biện pháp. Việc đến nước này ta nhất định gánh vác lấy. Có điều ta
nói thực, ta tronglòng có một điểm không phải đối với Đỗ lão đầu, lão là nhạc
phụ của ta, ta lại đi cướp thê tử của lão. Ta về tình về lý đều nói không
xong, quả thực là nói không xong.”
Diệụ Ý nói: “Ngươi không cần lo cho hắn, ngươi chỉ cần nói ngươi tính thế nào
cho ta?”
Hy Bình ngoác miệng nói: “Đương nhiên phải để nàng theo ta, Hoàng Hy Bình ta
có thể để hài tử của mình lưu lạc ở ngoài sao? Đến lúc đó có ai hỏi nàng về
chuyện này, nàng cứ nói là bị ta cưỡng gian, người khác chắc chắn không trách
nàng mà còn đồng tình với nàng.”
Diệu Ý suy nghĩ rất lâu mới nói: “Nói vậy không được đâu, sẽ có hại cho ngươi
đó.”
Hy Bình ngạo nghễ đáp: “Ai dám hại ta? Ta sợ ai chứ? Nói về thanh danh, thanh
danh ta tốt hay không cũng không sao; phải đánh nhau, ha ha, ta còn cầu mà
không được. Chỉ có điều, hắc hắc, có điều sợ Tư Tư, cũng sợ Đỗ lão đầu không
chịu nổi đả kích này thôi.”
Diệu Ý lạnh lùng nói: “Độc Cô Tuyết ta từ ngày bỏ hắn đã 20 năm, từ đó không
còn là thê tử của hắn nữa, ngươi cần ta nói thêm gì chứ?”
Nàng có vẻ từ đầu đến cuối chỉ nói có vậy? Hy Bình trợn mắt hết cỡ, không dám
tin, nói: “Diệu Ý, chuyện này đã nói đủ rồi mà. Nàng cũng tuyệt tình quá, ta
sợ có một ngày nàng cũng đối với ta như vậy.”
Diệu Ý nói: “Từ một tháng trước đây, ta đã hoàn tục rồi. Từ nay về sau không
có Diệu Ý nữa chỉ có Độc Cô Tuyết, ngươi đừng dung tên ni cô để xưng hô với ta
nữa! Ta & Đỗ Thanh Phong duyên phận đã hết, không thể tiếp tục duyên xưa.
Ta tuyệt tình? Ai kêu hắn đa tình, dám cùng nữ nhân khác cặp kè!”
Hy Bình thoáng hiểu giữa nàng & Đỗ Thanh Phong có chuyện ghen tuông, bèn
dò hỏi: “Nàng nói nữ nhân khác, có phải là Lãnh Tinh Oánh?”
“Sao ngươi biết?” Độc Cô Tuyết kinh ngạc nhìn Hy Bình.
Hy Bình biết Diệu Duyên chưa nói cho Độc Cô Tuyết nghe, vì thế hắn kể lại
chuyện xẩy ra năm đó giữa Đỗ Thanh Phong & Lãnh Tinh Oánh & không
ngừng sửa sai, cuối cùng nói: “Tất cả đều là ngộ nhận, nàng lúc đó cũng đã
hiểu lầm.”
Độc Cô Tuyết nhẹ giọng: “Ta lúc đó chính mắt trông thấy chuyện đó, ta làm sao
bíet được nội tình.” Nàng cuối cùng cũng cảm thấy có một chút hổ thẹn, ôi nữ
nhân!
Hy Bình nói: “Nàng nên cho lão một cơ hội để giải thích. Nàng không nói không
rằng, một mực bỏ trượng phu cùng nữ hài đi làm ni cô suốt 20 năm, có đáng
không? Nàng cũng ghen tuông quá sức, một nam nhân dù có đi lại vài lần với nữ
nhân khác cũng là chuyện thường tình, huống hồ gì Đỗ lão đầu lúc đó là một hào
hoa công tử thì mê chết nữ nhân là chuyện đương nhiên, nếu không phong lưu sao
co thể là chính lão được? Ui da! Sao lại đánh ta? Nàng tử trọc đầu này!”
Dã Mân Côi nói thêm: “Độc Cô Tuyết, Hy Bình không thích hợp với cô đâu. Cô
ghen tuông như vậy, cô có biết kẻ đang ôm cô có bao nhiêu nữ nhân không?”
“Ta sao lại không biết chứ! Cùng với tiểu nha đầu ngươi đến đây” Độc Cô Tuyết
quay lại phía Hy Bình quát lớn: “Nói, ngươi chuẩn bị nhận bao nhiêu thê
thiếp?”
Hy Bình cười cười: “Người xưa có nói, ngưi có 108 loại, mỹ nữ cũng vậy! Tâm
nguyện của ta là thu đủ 108 thê thiếp!”
“Ngươi dám?” Lưỡng nữ đồng thanh la lên.
Độc Cô Tuyết giận dữ nói: “Ngươi đừng mộng tưởng, có ta rồi ngưô đừng tưởng có
thể chiêu nạp thêm nữ nhân. Ta có thể tha cho ngươi chuyện trước đây nhưng
tuyệt không thể tha cho ngươi chuyện sau này đâu!”
Hy Bình nhìn trời thở dài thườn thượt: “Chẳng trách cha ta dậy đừng tìm đàn bà
thích ăn giấm, nguyên lai loại đàn bà này là phiền nhất”
Độc Cô Tuyết giận dữ nói tiếp: “Cha ngươi? Hắn trước mặt ta rắm cũng không dám
đánh, không tưởng dám nói những lời như vậy? Trở về ta không giáo huấn hắn
nhất định không được.”
Hy Bình bỏ Độc Cô Tuyêt sang một bên, lặn xuống nước, lúc trồi lên mặt nước
hắn mới bình tĩnh nói: “Mân Côi nói đúng, nàng đúng là không hợp với ta. Ta
thực là một sắc lang, thấy mỹ nữ là động tâm. Nàng nếu không chịu được cảnh ta
cùng nữ nhân khác hoan hảo thì đừng theo ta. Ta không thể vì nàng mà thay đổi
đâu.”
Độc Cô Tuyết nghiêng mặt nhìn Hy Bình, một tay vuốt ve khuôn mặt tuấn mĩ của
hắn, giọng nhỏ nhẹ: “Thiếp quả thật không thích hợp với chàng, chỉ vì lúc gặp
chàng thiếp như có ma vậy. Nguyện ý vì chàng mà sinh hài tử, cũng không dám ăn
giấm của chàng. Chàng đi rồi, ta sẽ quay lại Vạn Diệu an tiếp tục đợi chờ cho
đến khi hạ sinh hài tử của chúng ta. Nếu ta nhớ chàng, ta sẽ lén đi tìm chàng
được không? Chàng là dạng thanh niên cường tráng, cũng là thứ khiến người ta
mê mẩn, chàng có vài điểm giống phụ thân chàng – Hoàng Dương, hắn lúc tre
cxung như chàng là một tên vô lại, bất quá chàng còn hơn hắn”
Hy Bình reo lên trong long: “Cuối cùng cũng có người nói ta giống phụ thân”
Độc Cô Tuyết nói tiếp: “Chàng có bao nhiêu nữ nhân cũng không liên quan đến
ta, ta là nữ nhân của chàng, chuyện àny là tuyệt đối. Nhưng chàng thực không
phải là nam nhân của ta, ta không thể đòi hỏi điều gì ở chàng!”
Hy Bình lại ôm nàng vào lòng mỉm cười: “sao ta lại không phải nam nhân của
nàng? Nếu không phải là nam nhân của nàng, nàng sao lại để ta tùy tiện tiến
nhập chỗ cấm của nàng chứ?”
“Sao lúc trước không nói vậy?” Độc Cô Tuyết ôm chặt Hy Bình, nàng không thể
nghĩ Hy Bình lại tiến nhập bất thình lình như vậy. Nam nhân này lấp đầu bên
trong nàng, công kích tận cùng bên trong nàng để gợi tình, nàng nói: “Chàng
nương tay, không có ai đưa thiếp trở lại đâu, chàng phải chừa cho thiếp một
chút sức lực để trở về chứ?”