Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 115: Vạn diệu chi am – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 115: Vạn diệu chi am

Hai ngày sau, trở về Vân Vụ Sơn. Chúng nhân hồi tưởng lại tình cảnh tại suối
nước nóng. Hy Bình nhớ lại ngôi miếu xiếu vẹo, nhớ đến Thiên phong song kiều,
bọn họ có lẽ cũng rất oán hận hắn ta?

Độc Cô Minh hỏi: “Có phải là đang nhớ tới suối nước nóng hay không?”

Hoa Tiểu Ba đáp: “Đương nhiên là nhớ, đó đích thực là một địa phương mỹ diệu
không gì sánh nổi khiến đệ cả đời này mãi khắc sâu vào tim” nói đoạn, cố ý đưa
ánh mắt nhìn sang true chọc Dã Mân Côi, vẻ mặt dương dương tự đắc.

Triệu Tử Uy nói: “Cỏ vẻ như đã sắp tới nơi rồi, chúng ta còn phải đi ngâm nước
vào ban đêm nữa sao?”

Hy Bình lo lắng hỏi: “Liệu cái miếu xiêu vẹo đó có thể dung nạp được nhiều
người thế này không?”

Lôi Long nói: “Tốt nhất (hy vọng) là có thể.”

Xuân Yến đột nhiên nói: “Vạn Diệu am nằm trên ngọn núi này, chúng ta có thể
tạm thời tới trú tại đó.”

Hoàng Dương vui mừng nói: “Nàng muốn nhắc đến việc Vạn Diệu thầm yêu ta đó
hả?”

Xuân Yến giận dữ: “Ai thèm yêu thầm chàng? Thật là chẳng biết tốt xấu gì cả,
Vạn Diệu là thần ni đã đắc đạo, làm sao còn có thể thích loại phàm phu tục tử
như chàng nữa chứ?”

Mọi người cười thầm.

Hoàng Dương đáp: “Thật ư? Nhưng ta lại thấy thời gian nàng ta si mê ta còn
nhiều hơn thời gian nàng ấy si mê Phật tổ đấy. Đương nhiên nếu ta thực có ý
muốn rat ay, nàng ta sẽ lập tức hoàn tục cưới ta cho mà xem.”

Xuân Yến giận dỗi nói: “Chàng dám?”

Hoàng Dương cảm thán nói: “Chính bởi vì không dám mà trước giờ ta chỉ có một
vợ mà thôi. Bình nhi, Đại Hải, nếu các con kiếm vợ ngàn vạn lần đừng tìm đến
“Hổ đầu đần”“

Xuân Yến trách: “Nhi tử cần chàng phải dạy hay sao? Chúng có bản sự hơn chàng
nhiều”

Hoa Tiểu Ba nghe nói đến Vạn Diệu am, trong lòng trở nên vui vẻ nói: “Độc Cô
lão huynh, huynh lại nhớ đến Diệu Duyên, đồ đệ của Vạn Diệu thần ni hả? Thật
đúng là một mỹ nhân nhi. Như quả có cơ hội, ta khuyên nhủ cô ta hoàn tục, đẹp
như vậy mà làm ni cô thì thật là đáng tiếc”

Đôc Cô Minh tán đồng nói: “Ngựa tốt tặng anh hùng, chỉ có đầu heo mới dùng để
cúng thần.”

Hy Bình giật mình nói: “Diêu Duyên ở tại Vạn Diệu am sao?”

Hoa Tiểu Ba đáp: “Một điểm cũng không sai. Tỷ phu, huynh phải chăng là có điều
nghi vấn?”

Hy Bình nói: “Ta không đi Vạn Diệu am, ta phải cùng Mân Côi đến ôn tuyền ngâm
nước vào buổi đêm nữa. Sáng mai bọn ngươi cứ thuận đường đến tòa phế miếu kêu
bọn ta một tiếng là được. Túy tỷ, qua đây bế lấy Tuyết nhi!” Đoạn bồng Tuyết
nhi đang ngồi tronglòng giao cho Vưu Túy.

Xuân Yến hỏi: “Bình nhi, vậy tại sao lại không đi?”

Hy Bình nhăn nhó: “Con sợ các ni cô, đặc biệt là các ni cô ở Vạn Diệu am, con
cứ mỗi lần nhìn thấy là muốn điên lên.”

Xuân Yến đáp: “Vậy thì không cần phải miễn cưỡng.”

Tứ Cẩu ngạc nhiên: “Nguyên nhân như thế cũng có thể cho qua sao?”

Hy Bình cười nói: “Có lẽ căn bản là không cần lý do, chỉ là mẫu thân ta đã hỏi
thì tối thiểu ta cũng phải đưa ra lý do khiến ta không thích đi. Mân Côi,
chúng ta đi.”

Dã Mân Côi liềtn thúc ngựa đuổi theo.

Xuân Yến nói: “Chúng ta sẽ tới Vạn Diệu am tá túc qua đêm. Nhưng trước tiên
phải nói với các ngươi, đừng có ý định động tới các ni cô của Vạn Diệu am. Cái
lũ tiểu tử hỗn đản các ngươi khiến ta chẳng an tâm chút nào.”

Hoa Tiểu Ba cười nói: “Bên cạnh bọn con đã có nhiều mỹ nữ rồi, chẳng hề có chủ
ý xấu xa lộ liễu đến vậy. Hơn nữa bọn con dù sao cũng còn có phong độ của nam
nhân. Đôc Cô lão huynh, huynh nói có phải không?”

Xuân Yến nói: “Đi thôi! Khá lâu rồi không gặp cố nhân, không biết Vạn Diệu ra
sao rồi?”

Sau một thời thần, hoàng hôn buông xuống.

Mọi người tới Vạn Diệu am dưới chân Vân Vụ Sơn.

Am này đã có 50 năm lịch sử, bình thường hương hỏa rất thịnh. Hiện giờ Vạn
Diệu Thần Ni là chưởng môn nhân đời thứ hai của Vạn Diệu am. Vị chưởng môn
trước đây có hiệu là Diệu Niệm, còn danh hiệu trước khi xuất gia thì chỉ có
bản than bà ta biết được mà thôi.

Vạn Diệu am tổng cộng chỉ có 23 ni cô nhưng cũng được biết đến như là một danh
phái trong giới võ lâm, có địa vị hiển hách bởi võ công của các giai nhân Vạn
Diệu am đã từ lâu nổi danh trong chốn giang hồ.

Cũng bởi vì thế, nếu võ công không giỏi làm sao có thể tự bảo vệ được bản
thân? Mặc dù đã là ni cô nhưng suy cho cùng thì cũng vẫn là nữ nhân, nếu lỡ
gặp phải dâm tặc, không có võ công cao cường, làm sao có khả năng tự phòng vệ
cho mình? Võ công cao cường, thêm nữa bản than vốn là không có tóc, dù là
không có tóc, dù là giới dâm tặc cũng không dám khinh cử vọng động. Hơn nữa,
chuyện cưỡng gian ni cô tất sẽ gây nên sự công phẫn, chỉ kể ra thôi cũng đã
chẳng còn mặt mũi nào.

Thế gian chẳng lẽ không còn một nữ nhân nào hay sao? Cần gì phải cưỡng gian ni
cô cơ chứ?

Chúng nhân vừa tiến vào cửa am, Vạn Diệu đã đích than ra nghênh đón, cười nói:
“Xuân Yến thí chủ, đã 20 năm không gặp, vẫn ổn cả chứ?”

Xuân Yến nói: “Thần ni vẫn giữ được phong thái như ngày nào, 20 năm đã trôi
qua mà bà vẫn chẳng thay đổi gì mấy, còn ta đã già & xấu xí đi nhiều.”

Vạn Diệu thần ni đáp: “Thí chủ cứ khiêm nhường, thí chủ vẫn mỹ lệ như xưa còn
lão ni thực sự đã già rồi.”

Hoàng Dương không vui đáp: “Nhị vị đều không già đi chỉ là ta đã già rồi, già
đến không ai nhận ra cả.”

Sau khi Vạn Diệu thần ni tự thân ra nghênh đón, cũng chẳng thèm nhìn ông ta
lấy một cái, vậy mà tự xưng là được Vạn Diệu thầm yêu, long thực chẳng có chút
tư vị nào.

Nam nhân trên phương diện này ai cũng sĩ diện cả.

Vạn Diệu nhìn qua Hoàng Dương, chậm rãi đáp: “Hoàng thí chủ, Vạn Diệu đã thất
lễ rồi.”

Mọi người chỉ cho rằng những điều Hoàng Dương nói về mối tình thầm kín không
phải là giả, nguyên lai vị thần ni này cũng có một tấm lòng trung kiên. Hoa
Tiểu Ba cũng không khỏi nghĩ đến nàng Diệu Duyên trung kiên đó, long thầm vui
sướng, phảng phất như đã nhìn thấy trong thâm tâm của Diệu Duyên cũng thầm yêu
Hoa Tiểu Ba hắn, nàng ta quả thực chính là mỹ nhân của mọi mỹ nhân.

Xuân Yến nói: “Thần ni, đừng để ý đến lão già ấy, chúng tôi nghĩ mình có thể
tìm được một chỗ tá túc qua đêm ở đây?”

Vạn Diệu nói: “Chúng ta luôn chuẩn bị các phòng khách dành cho khách hành
hương. Hôm nay cũng chỉ có một người khách hành hương đễn nên vẫn còn rất
nhiều phòng để trống, mời các vị hãy qua thưởng thức thanh trà, ta sẽ bảo
người chuẩn bị đồ chay.”

Nói xong bà dẫn mọi người tới phòng khách để chiêu đãi, đột nhiên Hoàng Dương
chưm chú nhìn vào một trong ba vị ni cô tại căn phòng lộ ra thần sắc cực kỳ
kích động. Ni cô thần sắc cũng đại biến cúi gầm mặt xuống tránh né cái nhìn
của ông ta.

Hoàn Dương đến trước mặt bà, kích động gọi: “Tuyết muội.”

Vị ni cô chính là người khiến cho Hy Bình phải nổi lòng xuân, chính là Diệu Ý.

Xuân Yến cũng tiến lại gần hỏi: “Độc Cô Tuyết? Làm thế nào mà cô lại ở đây?”

“Độc Cô Tuyết?” Độc Cô Minh thất kinh, ngây ngốc nhìn người có đến 6, 7 phần
giống với Đỗ Tư Tư này. Vị trung niên ni cô này phải chăng chính là vị cô cô
đã thất tung hơn 20 năm của hắn? Hắn bước tới bên cạnh Diệu Ý, kích động vạn
phần nói: “Người là cô cô? Con là Minh nhi đây, cô cô!”

Diệu Ý nhìn Độc Cô Minh một lúc rồi khẽ nói: “Con là Minh nhi, con đã lớn thật
rồi. Tư Tư có mạnh khỏe không?”

Độc Cô Minh nói: “Tư Tư vẫn khỏe, Tuyết Nhi lại đây khấu kiến bà ngoại. Cô cô,
đây là con gái Tư Tư tên là Tuyết Nhi, Tư Tư luôn nhớ đến cô cô!”

Diệu Ý chăm chú nhìn Tuyết Nhi, nhẹ giọng nói: “Con là Tuyết Nhi à? Mẫu than
con đâu?”

Tuyết Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói: “Người chính là bà ngoại của Tuyết Nhi
sao? Tuyết Nhi chưa thấy người bao giờ, sao người lại bất hòa với ngoại công?
Tuyết Nhi còn có một bà ngoại nữa, bà ta toàn làm Tuyết Nhi đau thôi.”

Diệu Ý ôm lấy Tuyết Nhi, đoạn nhìn qua Độc Cô Minh hỏi: “Tư Tư đâu?”

Độc Cô Minh đáp: “Tỷ tỷ ấy đang lưu lại Trường Xuân đường, hiện đang mang
thai”

Diệu Ý trầm mặc một hồi, nói: “Trượng phu của Tư Tư có phải tên gọi là Hoàng
Hy Bình không?”

Độc Cô Minh trố mắt ngạc nhiên hỏi: “Chính vậy, cô cô đã biết cả rồi sao?”

Diệu Ý không đáp hỏi tiếp: “Hoàng Hy Bình không đi cùng các người ư?”

Hoàn Dương nói lớn: “Tuyết muội, con ta sợ ni cô, vì thế không đi cùng. Tại
sao nàng lại trở thành ni cô? Có phải Đỗ Thanh Phong cái tên tiểu tử đó đã khi
phụ nàng không? Chuyến này về ta phải tính sổ với hắn mới được.”

Diệu Ý không đáp, tiếp tục hỏi: “Hoàng Hy Bình hắn đi đâu rồi?”

Độc Cô Minh nói: “Hắn đến ngâm mình ở suối nước nóng rồi.”

Diệu Ý ôm Tuyết Nhi giao cho Độc Cô Minh nói: “Ta phải đi đây.” Rồi thi trỉen
khinh công, ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Chúng nhân đều cảm thấy kỳ lạ: Vị ni cô này sao lại quan tâm đến Hy Bình đến
vậy? Không phải là đi tìm nữ tế tốt nhất của bà ta đấy chứ? Hay là đi đến địa
phương khác?

Hoàng Dương vốn đã định đuổi theo nhưng thấy Xuân Yến trừng mắt giận dữ nên
không dám đuổi theo, tỏ vẻ oan uổng: “Hoàng Dương ta sao lại bất hạnh đến thế?
Cả hai người phụ nữ thầm yêu mình lại đều trở thành ni cô khiến ta thực đau
lòng!”

Vạn Diệu khuôn mặt ửng hồng, nói: “Các vị thí chủ, xin hãy lưu lại dùng trà,
bần ni xin cáo từ.”

Hoàn Dương đặt tay lên ngực, thâm tình nói: “Đi, từng người một cứ ra đi,
khiến trái tim ta chỉ muốn tan thành từng mảnh.”

Xuân Yến giân dữ quát: “Lão hỗn đản chàng nếu còn nói lung tung nữa, ta sẽ
không tha cho chàng. Chàng từ trước đã là phôi đản, lại còn dạy chon hi tử cái
thói phôi đản, chàng thỏa mãn chưa? Nó kế thừa cái thói đa tình của chàng, lại
còn phát dương quang đại hơn nữa. Ta cảnh cáo chàng, nếu bén mảng tìm đến mối
tình xưa tại Trường Xuân đường, chàng hãy cẩn thận với ta đó.”

Tứ Cẩu ngạc nhiên: “Bá phụ, không ngờ người có mị lực lơn như vậy. Thời còn
trẻ nhát định là rất phong lưu!”

Hoàn Dương đắc ý cười đáp: “Đúng thế, đúng thế.”

Hoa Tiểu Ba thất kinh hỏi: “Sư thúc, Trường Xuân đường cũng có ư, là ai thế?.
Không phải cô cô của ta chứ?”

Xuân Yến đáp: “Chính là cô cô Hoa Lôi của ngươi”

Hoa Tiểu Ba nói: “Không ngạc nhiên rằng cô cô bao nhiêu năm rồi mà chưa lấy
chồng, hóa ra là chung tình với sư thúc, người Hoa gia thật là si tình. Sư
thúc, người đừng phụ tấm lòng của cô cô con, cô ấy là người si tình nhất, là
nữ nhân tốt nhất mà con từng thấy.”

Xuân Yến quát: “Tiểu Ba, ngươi chớ có đa sự. Cô cô ngươi si tình là chuyện của
bà ta, ta không cho phép ông ta làm tổn thương đến cô cô ngươi. Cô cô ngươi
cũng không thể có hạnh phúc với ông ta, bảo cô cô ngươi hãy đi tìm người khác
để khỏi phải chịu cảnh cô tịch nữa.”

Hoa Tiểu Ba đối với chuyện này cũng chẳng biết phải làm sao, lảng đi: “Con vốn
là hậu bối, những chuyện trước đây của các thượng bối các người chẳng liên
quan gì đến ta. Ha ha, chuyện của ta vốn đã vô vàn rồi, không rảnh để chia xẻ
nỗi buồn với các người, truy cầu mỹ nhân chính là chuyện quan trọng nhất đối
với Hoa Tiểu Ba này.”

Hoàng Dương cười nói: “Ngươi thay đổi nhanh thật, quả đúng là người của Trường
Xuân đường.”

Hoa Tiểu Ba nói: “sư thúc quá khen, quá khen rồi.”

Sau khi dùng cơm, mọi người đều đi nghỉ.

Bởi tại ni cô am này, nam nữ không thể ở cùng nhau, vì thế Độc Cô Minh, Tứ
Cẩu, Triệu Tử Uy & Hoa Tiểu Ba cùng ở chung một phòng vô cùng nhiệt náo,
chúng nhân đều đem nữ nhân ra làm chủ đề, đàm tiếu vô cùng sôi nổi. Cả bốn
người đều cùng nhận ra rằng cả ngày hôm nay không hề thấy Diệu Duyên tiểu ni
đâu cả.

Hoa Tiểu Ba cảm thán: “Các người nói thử xem, hiện tịa Diệu Duyên đang đi hóa
duyên tại đâu? Huynh đệ chúng ta khó khăn lắm mới đến đây được, sao nàng ta
không ra nghênh tíêp nhỉ?”

Đôc Cô Minh cảm khái: “Mỹ nhân tất cả đều như nhau, cứ khi người ta ngàn vạn
lần tình ý thì mới bắt đầu ra đi.”

Triệu Tử Uy gật đầu đáp: “Mộng Hương của ta mặc dù đã bỏ đi, thực sự cũng vô
cùng thần bí, chẳng biết đến khi nào mới có thể bỏ tấm sa thần bí đó của nàng.
Người trong mộng của ta! Đến khi nào nàng mới chịu ngả vào vòng tay của ta
đây?”

Độc Cô Minh nhắc nhử hắn: “Đừng có mà vọng tưởng, ngươi chẳng có hy vọng gì
đâu.”

Triệu Tử Uy giận dữ: “Độc Cô Minh, tự bản thân ngươi biết mình không có hy
vọng thì đừng có trù yểu ta, Triệu Tử Uy ta không giống như ngươi, bỏ dở giữa
chừng không phải là tác phong của ta. Ta phải theo đuổi đến cùng. Trước đây kể
cả có hai đối thủ ta còn không sợ, giờ chỉ còn lại một, khả năng chiếm lấy
Mông Hương chẳng phải lại càng dễ dàng hơn sao?”

Hoa Tiểu Ba lên tiếng giảng hòa: “Đừng nói tới Mộng Hương nữa, nàng ta thực
quá xa vời! Chúng ta sao không nói về Diệu Duyên ấy, tiểu ni cô đầu trọc khả
ái này như đã thắp sáng trái tim hồng của ta, có ai trong số các người có thể
thuyết phục nàng ấy hoàn tục không? Nàng ấy nếu hoàn tục, mọi người đều sẽ có
cớ hội.”

Độc Cô Minh nói: “Chuyện này cũng xa vời như Mộng Hương vậy. Tiểu Ba, ahy là
chúng ta thương lượng nhé, tại sao không quay lại tìm cách tiếp cận Đào nhi,
Liễu nhi, cơ hội hco mọi người sẽ lớn hơn nhiều, nếu chính thức tiếp cận họ
chúng ta sẽ có thể thành công. Đào nhi có nụ cười ngọt ngào thật là mê ngươi,
ta rất thích.”

Hoa Tiểu Ba nhìn sang Tứ Cẩu hỏi: “Tứ cẩu sư phụ, người hình như có điều gì
phiền muộn, sao chẳng thấy nói năng gì vậy?”

Triệu Tử Uy cười: “Hắn có vẻ mệt mỏi quá độ, khi trở về nhất định sẽ bị muội
tử của ta trách mắng cho mà xem.”

Tứ Cẩu đáp: “Nàng ta dám trách mắng ta, ta sẽ “bỏ đói” nàng ta luôn. À, không
biết Đại Ny của ta thế nào nhỉ? Đã mấy ngày nay chẳng thấy thân mật với ta,
nàng ta dường như có nhiều tâm sự, mỗi đêm đều trằn trọc thao thức. Đêm nay ta
không ở bên cạnh nàng, phải chăng nàng sẽ lại không ngủ?”

Ba người không lý tới tiếng thở dài của hắn, chỉ biết nghĩ đến xuân phong đắc
ý trong lòng mình.

Kẻ đắc ý vĩnh viễn sẽ không hiểu được lòng kẻ thất ý.

Tứ Cẩu lo lắng cho Đại Ny đến nỗi trằn trọc, thao thức không thể ngủ được, bởi
vì nàng ta căn bản chẳng hề thấy nghỉ ngơi. Sau bữa tối, nàng rời khỏi Vạn
Diệu am tiến vào trong Vân Vụ Sơn để thư giãn.

Lúc này, nghe thấy tíêng bước chân vang lên ở phía sau, nàng ngẩng đầu lên
nói: “Cô đã đến?”

Thiếu nữ đó bước tới nói: “Ta đã chờ cô ở đây 2 ngày rồi, ta biết cô nhất định
sẽ qua đây, ta vốn sống tại Vạn Diệu am, giờ cô đã tới, ta đi đây.”

Đại Ny hỏi: “Hắn ổn chứ?”

Thiếu nữ nói: “Thiếu gia thật tốt, cậu ấy nhờ người đưa tin là sẽ gặp người sử
dụng Lôi Kiếp Đao Pháp tên là Hoàng Hy Bình.”

Đại Ny ảm đạm nói: “Chuyện đó thì ta biết rồi, huynh ấy không nhắn gì thêm à?”

Thiếu nữ nói: “Hắn mong cô sớm hoàn thành nhiệm vụ. Hắn nhớ cô rất nhiều, mong
sớm được gặp cô.”

Đại Ny đột nhiên hỏi: “Anh ta nhớ tôi sao? Nếu để ý đến tôi tại sao lại bắt
tôi làm những việc mà tôi không thích, tại sao bắt tôi đi nói chuyện với người
đàn ông khác? Tiểu Lộ, cô biết không? Tôi đã đi sai phương hướng rồi, người
đàn ông mà tôi hiến than thật ra thì không biết dùng đao, tôi đã trả một giá
rất đắt nhưng lại không có được thứ mà anh ấy muốn. Tại sao anh ta không nói
với chúng ta trước?”

Tiểu Lộ nói: “Như vậy cũng hết cách rồi, khi chúng ta đến Quần Phương lầu,
Hoàng Hy Bình chỉ mới bước vào giang hồ, thiếu gia cũng chỉ biết tin tức một
tháng trước cũng không kịp thông báo cho chúng ta. Chúng ta ở Quần Phương lầu
cũng vì muốn tiếp cận người họ Lôi, chẳng thể ngờ được rằng truyền nhân của
Lôi Kiếp Đao Pháp là người khác? Chúng ta đã nghĩ người giữ Liệt Dương Chân
Đao chính là truyền nhân của Lôi Kiếp Đao Pháp, không ngờ chúng ta sai rồi.”

Đại Ny ngước nhìn về nơi xa nói: “Ta muốn quay về, bởi vì thực sự là không có
cơ hội để tiếp cận Hoàng Hy Bình. Có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không
có ích gì trong chuyện này.”

Tiểu Lộ nói: “Thiếu gia muốn cô tiếp tục ở bên cạnh hắn, giám sát tình huống
rồi báo cáo lại.”

Đại Ny dừng lại, nói: “Chàng không quan tâm tới ta phải không? Sao chàng có
thể nhẫn tâm bảo ta phải ở cùng chỗ với nam nhân khác chứ?”

“Sau này ngươi tự hỏi thiếu gia, ta không hiểu được trái tim người nghĩ gì?”

Tiểu Lộ thở dài, nhìn vào bộ mặt thống khổ của Đại Ny, nói: “Hắn muốn cô tìm
cơ hội dụ hoặc Hoàng Hy Bình.”

Đại Ny nói: “Muốn dụ hoặc hắn thật sự rất khó. Quanh hắn mỹ nữ như mây, vả lại
ta bây giờ là nữ nhân của huynh đệ hắn, ta nghĩ hắn không thể để ý đến ta. Ta
biết bọn họ tuy là một lũ háo sắc nhưng nữ nhân của huynh đệ họ quyết không
đụng đến.”

Tiểu Lộ hỏi: “Cô đã từng thấy hắn sử qua Lôi Kiếp Đao Pháp?”

Đại Ny đáp: “Đã từng nhìn thấy.”

Tiểu Lộ tò mò hỏi: “Thế đao pháp có dữ dội không? Kể cả việc thiếu gia của
chúng ta biết rõ mọi chiêu thức của đao pháp?”

Đôi lông mày nhíu lại, Đại Ny nhớ lại: “Chỉ có thể dung hai từ”khủng khiếp” để
mô tả, nhưng nỗi sợ thật sự không phải là đao pháp mà là Hoàng Hy Bình. Ta đã
nghĩ hắn là một tên vô lại háo sắc tuyệt đỉnh, bên trong con người hắn có lúc
lại là một ma vương, xác thực là như vậy. Hãy nhớ lời của ta, hắn không phải
là con người bình thường mà là quỷ, là dã thú.”

Tiểu Lộ ngạc nhiên đáp: “Tôi cũng đã nhìn thấy họ nhưng cũng không dám khẳng
định ai trong số họ là Hoàng Hy Bình, thực sự một số điều về người này theo cô
nói là khủng bố?”

Đại Ny chỉ cười cười đáp: “Sau này gặp lại hắn tự nhiên cô sẽ biết. Cô có còn
vấn đề gì khác không?”

Tiểu Lộ đáp: “Thiếu gia còn một lời nhắn gửi, giả thử tối nay ta không quay
trở lại cô có điều gì muốn nói với thiếu gia không?”

Đại Ny than thở, bước mấy đoạn nói: “Ngươi nói với hắn, ta hối hận vì đã đến
Trung Nguyên, ta hận hắn!”

Tiểu Lộ thất kinh: “Tại sao?”

Đại Ny không trả lời vào vấn đề chính, chỉ nói: “Ta đã bỏ đi một thời gian,
cũng nên quay trở lại, tối nay cô đã chuẩn bị nơi nào để nghỉ chưa?”

Tiểu Lộ nói: “Cái này ngươi bất tất phải lo lắng, ta đã từng đến địa phương
này rồi.”

“Hảo à! Ta quay về đây” Đại Ny cáo biệt Tiểu Lộ, hướng về Vạn Diệu am mà đi.
Tiêru Lộ nhìn hính bong của Đại Ny xa dần, lẩm nhẩm tự hỏi: “Ai là Hoàng Hy
Bình? Hắn ta thực sự đáng sợ như những lời cô ta nói sao?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.