Người của La phủ nhìn đám người võ lâm tứ đại gia đã đi xa, khuất dần trong
bóng tối.
La Tùng nói: “Chúng ta quay trở lại tìm Mĩ Mĩ”
La Niên ứng lời: “Cũng hay, Lệ Quỳnh cũng ở trong phòng Mĩ Mĩ”.
Ông ta đi bên cạnh La Tùng, sau lưng là đám quần nữ quấn theo.
Tiến vào phòng của La Mĩ Mĩ, nhìn cảnh mẹ con bọn họ đang nằm ở trên giường,
La Mĩ Mĩ toàn thân trần trụi cứng đờ, khiến La Tùng hai người không khỏi thất
kinh.
La Niên nhanh chóng bước đến bên giường, nhìn Lương Lệ Quỳnh bị Hy Bình đẩy
quá mạnh, kinh phẫn dị thường, đưa tay kéo chăn che lên thân thể loã lồ của La
Mĩ Mĩ, tiếp đến lay Lương Lệ Quỳnh tỉnh lại, hỏi: “Lệ Quỳnh, bà tại sao lại
nằm trên giường của Mĩ Mĩ? Có phải là bị hoa tặc nhân đêm tối tấn công không?”
Lương Lệ Quỳnh phồng mang trợn mép gầm lên: “Hoàng Hy Bình đâu?”
La Niên nhíu mày, nói: “Ta đang hỏi bà cơ mà! Bà lại hỏi đến anh ta là sao?”
Lương Lệ Quỳnh ngồi dậy, giận dữ quát: “Đưa gương cho ta!”
Tiểu Tước liền mang gương đồng đến cho bà ta.
Bà ta nhận lấy, vừa soi vào đã lập tức ném xuống đất, chửi rủa: “Hoàng Hy
Bình, cái tên dâm tặc nhà ngươi, dám làm cho ta trở thành ra thế này, ta tuyệt
không bỏ qua cho ngươi!”
La Niên kinh hãi nói: “Là Hoàng tráng sĩ đã làm bà trở thành như thế này sao?”
Lương Lệ Quỳnh lửa giận ngút trời, nói: “Ông còn dám đến trước mặt ta nói một
lời hắn là tráng sĩ nữa, ta sẽ không thèm lí tới ông nữa! Ông nhìn ta bị hắn
làm cho trở nên như thế này, chẳng lẽ không cảm thấy đau lòng hay sao? Ông là
nam nhân cái kiểu gì vậy, còn không giết hắn báo thù cho ta hay sao?”
La Niên không biết nói gì.
La Tùng nói: “Lệ Quỳnh, hắn đã đi rồi, chuyện báo thù này để sau hãy nói, hiện
tại con hãy kể lại cho chúng ta hay là thực sự chuyện đã xảy ra như thế nào”
Lương Lệ Quỳnh trầm mặc một hồi, kể: “Ta vừa bước đến trước cửa phòng của Mĩ
Mĩ, thì nghe thấy tiến hắn khi phụ nữ nhi của ta. Ta bèn đạp cửa xông vào thì
hắn xông tới tới trước mặt ta đột nhiên tung ra 1 quyền, ta liền né đi. võ lâm
cao thù, anh hùng tránh sĩ gì chứ? bị ta một cước đá bay đi, văng vào góc
tường, gi ả v ờ ch ết, lợi dụng lúc ta không phòng bị cho ta 1 quyền, ta liền
hôn mê cho đến bây giờ. Cái loại tiểu dâm tặc này, ta hận không lộn da xẻ
thịt, rút gân của hắn ra!” Bà ta càng nói càng hận
La Tùng phụ tử nghe mà chết lặng đi.
La Niên nói: “Mĩ Mĩ không phải bị hoa tặc cưỡng đoạt chứ?”
Lương Lệ Quỳnh ảo não: “Nữ nhi của ông tâm cam tình nguyện để hắn cưỡng gian,
ông thoả mãn chưa? Còn hoa tặc nào nữa! Đã biết hoa tặc chỉ có thể là hắn. Tại
sao khi thấy hắn chuồn đi nhanh như vậy, ông chẳng lẽ không có lấy một điểm
hoài nghi hay sao?”
La Niên nghe chi tiết việc vừa phát sinh thì biến sắc, 1 lúc sau nói: “việc gì
đều có nguyên nhân, hiện tại nghĩ lại, khi hắn tỉnh lại, hắn sợ là sẽ bị trả
thù, sở dĩ hắn ko quản thân thụ trọng thương mà lập tức li khai trong đêm tối.
Ài! Cái người trẻ tuổi này!”
Lương Lệ Quỳnh không dám tin, nói: “Võ công của hắn lại có thể đạt tới trình
độ đáng sợ như vậy sao?”
La Tùng than: “Nam nhân có khả năng sử dụng thánh hoả đao ấy, tuyệt không phải
là người có thể một cước mà đá bay được.”
Lương Lệ Quỳnh đáp: “Cha, người là kiểu gì vậy, người không tin lời con dâu
mình nói hay sao?”
La Tùng lắc lắc đầu, La Niên cũng chỉ biết lắc đầu theo.
Tính ra, không kể hai cha con ông nói gì, sau này còn gặp lại hắn, ta phải đá
cho cái đồ chó hắn phải bò ra cho các người xem. Lương Lệ Quỳnh tự cho rằng
bản thân mình có khả năng này. Nói xong câu này, bà ta nhìn thẳng sang sắc mặt
của La Mĩ Mĩ, phát hiện nàng có vẻ hoan ái sau khi ngất đi trong quá khứ, tâm
lý thất kinh thầm nghĩ: Như quả không phải là tên hoa tặc đã đến, Hoàng Hy
Bình cái tên dâm tặc này có thể nào sau khi lộng hôn Mĩ Mĩ thì cũng cưỡng gian
ta không?
La Tùng nói: “Lệ Quỳnh, lời con nói là sự thật, nhưng lời ta nói cũng không
phải là giả; con cứ ra cửa xem thì sẽ rõ. Niên nhi, con đi với ta, ta có
chuyện muốn thương lượng cùng con.”
Lương Lệ Quỳnh nhìn họ đã ra ngoài, trong phòng chỉ còn để lại mình Tiểu Tước,
bà ta sau đó mới lay La Mĩ Mĩ tỉnh lại hỏi: “Mĩ Mĩ, tại sao mẹ lại nằm ở trên
giường thế này?”
La Mĩ Mĩ không biết gì, mê mang hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại nằm trên giường con?”
Lương Lệ Quỳnh vừa nhìn thấy thần thái La Mĩ Mĩ, thì hiểu rằng nàng không biết
gì về chuyện này, nói: “Sau khi ta hôn mê, có phải con đã cùng hắn hoan hảo
không?”
La Mĩ Mĩ lắc lắc đầu nói: “Chàng mạnh mẽ tiến vào, khiến con lập tức bị chàng
làm cho hôn mê. Mẹ, chàng đã làm gì với mẹ?”
Lương Lệ Quỳnh không để La Mĩ Mĩ nói hết câu, đã giận dữ quát: “Hắn dám?”
La Mĩ Mĩ hiểu rõ tính cách của Hy Bình, hắn gần như chẳng có gì là không dám,
chỉ vì một nguyên nhân nào đó mà không làm, nàng nói: “Con nghĩ, có thể mẹ
được chàng ôm lên giường.”
Lương Lệ Quỳnh giận dữ nói: “Nếu không phải là hắn đã nhanh chóng chuồn mất,
thì hắn sẽ rơi vào cảnh thê thảm.”
La Mĩ Mĩ đột nhiên biến sắc thất kinh, kích động ôm lấy đôi vai Lương Lệ
Quỳnh, hỏi: “Mẹ, mẹ nói gì? Chàng đi rồi? Sao chàng chẳng nói một lời cáo từ
với con mà đã đi? Điều này thật mờ ám nha!”
Lương Lệ Quỳnh quay sang Tiểu Tước nói: “Tước nhi, ngươi nói đi.”
Tiểu Tước đem sự tình từ trước đến sau kể lại, La Mĩ Mĩ nghe mà nước mắt như
mưa, khóc nấc lên: “Tước nhi, sao em không đi theo bên chàng, chiếu cố tốt cho
chàng nha!”
Lương Lệ Quỳnh an ủi: “Nữ nhi, đừng khóc, loại nam nhân bất trị ấy chẳng đáng
để khóc vì hắn, có chuyện gì, để mẹ tính – đừng nói nữa, hãy quên hắn đi.”
Tiểu Tước giải thích: “Em đã để Đại Hải nói với hắn, Tước nhi sẽ cùng tiểu thư
đi tìm hắn. Tước nhi đi rồi, ai sẽ bồi tiểu thư đây?”
La Mĩ Mĩ đột nhiên sà vào lòng Lương Lệ Quỳnh mà khóc to, tiếng nói lí nhí của
Tiểu Tước cũng chìm trong tiếng khóc.
Lương Lệ Quỳnh thở dài, nói: “Nếu thực sự yêu hắn, đến một ngày, ta sẽ bảo cha
mang con đi tìm hắn, ai!”
Tuy nhiên, La Niên thực sự có thể mang Mĩ Mĩ đi tìm Hy Bình ư?
La Niên không thể làm nhưu thế, chí ít là hiện tại không thể. Ông ta đang đứng
tại tẩm thất của La Tùng, những người khác đã trở về phòng của mình, lúc này
trong phòng La Tùng chỉ còn lại phụ tử hai người bọn họ.
La Tùng nói: “Trước đây trong cung có lưu truyền rằng một thị vệ năm đó bằng
một đao đã sát thương hơn ngàn tinh binh, ta vốn là không tin, nhưng hiện tại
hoàn toàn có thể khẳng định. Thanh đao này khả dĩ có thể xuất ra lôi điện,
khiến người ngoài nhìn thấy mà không thể rời đi. Khi đó, Dương Long Quân khiếp
ý đến nỗi vô lực đề kháng, chỉ muốn đào vong, song bị sấm sét chặn ngay giữa
đường, căn bản là vô pháp trốn thoát. Với võ công cao cường như Dương Long
Quân, mà bất ngờ lại bị Hy Bình một đao chém thành hai nửa, thực sự Hoàng Hy
Bình con người này quả là đáng sợ.”
La Niên nhớ lại rồi nói: “Con trông hắn bình thường thì vui vẻ, nhưng khi thấy
hắn đối địch thì khiến con có cảm giác như ma thần tái thế, khiến người ta
phải sinh khiếp ý, nam nhân này tuyệt không giống như biểu hiện đơn giản bên
ngoài của hắn.”
La Tùng nói: “Đơn giản mà nói là người có thể trở thành một đại thủ lĩnh mới
của tứ đại võ lâm thế gia. Trong võ lâm, có thực lực nhất chính là Đại Địa
Minh, tiếp theo là Thiếu Lâm, Minh Nguyệt Phong, Cái Bang, hiện tại trong võ
lâm, thời kỳ huy hoàng của võ lâm tứ đại thế gia tựa hồ đã bị quên lãng kể từ
20 năm về trước, sau trận chiến với Huyết Ma, tứ đại võ lâm thế gia kỳ thực
chỉ còn lại cái danh. Nay nhìn vào võ lâm, những người trẻ tuổi này có thể hội
lại thành một lực lượng tân tiến trong võ lâm, trọng chấn lại uy danh của võ
lâm tứ đại gia.”
La Niên nói: “Nghĩa phụ, như quả không có Hoàng thượng ở phía trước, Mĩ Mĩ
theo Hoàng Hy Bình thì cũng có một chốn tốt để về.”
La Tùng trầm mặc 1 lúc, sau đó mới nói: “thật là một chốn về rất tốt, bởi nơi
ấy mới chính là mái ấm trong tâm hồn Mĩ Mĩ. Tuy nhiên, vì hoàng thượng đã chọn
nó từ lâu rồi, e rằng dù phải trở về nơi đau khổ nhất, chúng ta vẫn phải nhanh
chóng đưa nó về thôi. Có những chuyện, tâm lý dù rất không nguyện ý, nhưng
chúng ta cũng vẫn phải làm, ai bảo chúng ta là thần tử, chúng ta có thể kháng
lại ý nguyện của hoàng thượng hay sao?”
La Niên thống khổ than: “Không thể.”
La Tùng trầm mặc 1 hồi lâu, sau đó mới chầm chậm lên tiếng: “Ngày mai, con hãy
đưa Mĩ Mĩ tiến cung, thuận tiện đem chuyện thánh hoả đao kể cho hoàn thượng,
chúng ta thân là thần tử thì phải làm điều đó, việc này có thể sẽ bị trừng
phạt, nhưng có muốn giấu cũng không thể giấu. Con quay lại đi! An ủi Lệ Quỳnh
cho tốt, nữ nhân vĩnh viễn cần được nam nhân yêu thương che chở, kể cả miệng
có luôn nói nam nhân là quái vật, thì trong lòng vẫn sẽ lắng nghe. Đi đi! Ta
mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi.”
Ông ta nhìn La Niên đã đi xa, ngẩng đầu nhìn bầu trời tinh quang ảm đạm, thở
dài khép cửa, trở lại giường, đặt lưng xuống mà trong lòng cứ băn khoăn mãi
xung quanh một vấn đề: Ta cả đời này sẽ phải sống cô độc một mình hay sao?