Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 112: Thánh toả hồn phách – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 112: Thánh toả hồn phách

La Niên bước vào tẩm thất của La Tùng, La Tùng vẫn còn đang thức.

Kì quái là cả bốn người thê thiếp của La Tùng không có một ai ở trong phòng.

La Niên nói: “Nghĩa phụ cho gọi con tới có chuyện gì dạy bảo?”

La Tùng cười nói: “Niên nhi, lại đây ngồi cạnh cha, hai cha con mình trò
chuyện”

La Niên ngồi xuống giường rồi hỏi: “Nghĩa phụ có nhận thấy Mĩ Mĩ đã không còn
là xử nữ nữa không?”

La Tùng nói: “Kẻ sáng mắt đều có thể nhìn ra được chuyện đó, cha tuy đã già,
hai mắt hơi mờ nhưng cũng còn nhận ra được. Chuyện này đã xảy ra rồi không thể
nào vãn hồi được nữa, như vị đại phu vô kế khả thi trước căn bệnh tuyệt chứng
vậy. Chuyện của Mĩ Mĩ đối với chúng ta mà nói là hết đường lựa chọn, bởi vậy
chúng ta hãy coi như không biết, có phải tốt không?”

La Niên nói: “Nghĩa phụ nói đúng, nhưng về phía Hoàng Thượng chúng ta cũng rất
khó mà giao phó.”

La Tùng thở dài: “Đó là số mạng, có lẽ Mĩ Mĩ không tiến cung thì là một sự may
mắn, mĩ nữ của Hoàng Thượng rất là nhiều, có rất nhiều thiếu nữ ở trong cung
cả đời chưa từng thấy qua mặt Hoàng Thượng. Hữu hạnh mà được Hoàng Thượng sủng
ái cũng là điều đau khổ, ngay cả Hoàng Hậu cũng còn tịch mịch. Hoàng Thượng
chỉ sủng ái Phi Tử thôi, nhưng Phi Tử của Hoàng Thượng thì cũng rất nhiều! Nữ
nhân không có nam nhân giống như nam nhân không có người trò chuyện, có thể
hạnh phúc sao?”

La Niên nói: “Con cũng không muốn cho nhi nữ của mình phải đau khổ, nhưng bản
thân mình là một thần tử, lệnh của vua đã ban ra thì không dám cải, chuyện này
đúng là số mệnh của gia đình ta.”

La Tùng nói: “Hi vọng Hoàng Thượng khi thấy Mĩ Mĩ không còn là xử nữ nữa sẽ
phóng thích nó.”

La Niên nói: “Con chỉ sợ Hoàng Thượng trách tội chúng ta, nhân vì Ngài đã muốn
chúng ta bảo vệ tốt cho Mĩ Mĩ, chúng ta lại để cho Ngài thấy Mĩ Mĩ có sự mất
mát. Mà còn là cái quý nhất của nữ nhân, trinh tiết.”

La Tùng nói: “ Chuyện đã như thế này, chỉ có thể nói là bị thái hoa tặc hủy đi
sự thanh bạch.”

La Niên giật mình nói: “Nghĩa phụ, cha cũng nhận thấy là Mĩ Mĩ không phải bị
thái hoa tặc hủy đi sự thanh bạch.”

La Tùng cười nói: “ Nếu thâm tâm của nó không nguyện ý, thì mặt mày của nó
không có xuân sắc như vậy.”

La Niên cũng cười đáp: “Nghĩa phụ chỉ nhìn qua những sự việc như vậy mà biết
hết mọi việc!”

La Tùng nói: “Cái tên tiểu tử nhà ngươi, tuy cha không ăn thịt heo nhưng cũng
nhìn thấy heo chạy, nghĩa phụ của con đã nhìn nữ nhân mấy chục năm, có loại nữ
nhân nào mà chưa thấy qua, còn phải để con dạy cha sao? Nói thật lòng, con
không nên nạp thiếp, ở bên cạnh cha có ba nữ nhân rất tốt, con hãy thay cha
thỏa mãn những nàng đó đi.”

La Niên vội vàng nói: “Những nàng đó trên danh nghĩa là can tương của con, nhi
tử nào dám có ý tưởng phân hưởng? Huống hồ những nàng đó là do Hoàng Thượng an
bài bên cạnh nghĩa phụ, con lại càng không dám. Còn nữa, con chỉ mới nạp có
hai người tiểu thiếp thôi, Lệ Quỳnh đã lãi nhãi cằn nhằn không ngừng rồi, con
còn dám để ý tới nữ nhân khác sao? Nghĩa phụ, cha đừng làm khó con, ba người
cũng đủ làm con mệt rồi, con không phải là Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tuyệt
đối là người thu tàng mỹ nữ, tàng trữ hàng ngàn mỹ nữ, có nhu cầu thì lập tức
có người hầu hạ ngay, không có nhu cầu thì trong cung không ai có thể rung
động nổi. Nếu con mà có thu nạp số mỹ nữ như vậy, chỉ không bồi tiếp một thời
gian, bọn họ cảm thấy tịch mịch sẽ nghĩ đến chuyện ngoại tình, thì chắc chắn
cái sừng sẽ mọc trên đầu một cách oan uổng.”

La Tùng nói: “ Nam nhân có một vài chỗ đích xác không như nữ nhân.”

La Niên đồng cảm nói: “Sự thực là vậy.”

La Tùng cười cười rồi nói: “Chúng ta nói chuyện chánh sự, con có biết cha gọi
con tới vì chuyện gì không?”

La Niên nói: “Xin nghe nghĩa phụ dạy bảo!”

La Tùng nói: “Chuyện bắt đầu vào thời của vị hoàng đế trước, vào thời điểm cha
chưa nhập cung, trong hoàng cung phát sinh một sự kiện mà mọi người đều biết
là đại sự, số là có một vị đái đao thị vệ cùng một người cung nữ có ý đồ tư
bôn, bị hoàng thượng phát giác. Trong quá trình truy sát hai người, nàng cung
nữ bị loạn tiễn bắn chết, ba ngày sau, vị đái đao thị vệ đó đột nhập vào trong
cung cướp đi vật tiến cống của Ba Tư là Thánh Hỏa Đao, đồng thời cướp luôn thi
thể nàng cung nữ, kết cục bị ba ngàn binh sĩ vây hãm. Hắn vác xác của người
cung nữ trên vai, huy đao đột vây, chém chết khoảng hơn một ngàn tinh binh,
thụ thương chạy trốn, từ đó không còn thấy tung tích, Thánh Hỏa Đao cũng mất
tích theo. Hoàng cung đã âm thầm điều tra ba năm, nhưng cũng không truy ra
được điều gì, đành phải bỏ qua, đại khái hoàng thượng cũng từ từ quên đi.”

La Niên kinh hoàng nói: “Ý của nghĩa phụ muốn nói là Liệt Dương Chân Đao của
Tư Cẩu chính là Thánh Hỏa Đao?”

La Tùng nói: “Sau mười hai năm xảy ra chuyện này thì cha nhập cung, thời điểm
đó cha mới có mười tuổi, sau này phát hiện ra giá đao của Thánh Hỏa Đao, cha
mới hỏi hoàng thượng tại sao chỉ có giá mà không có đao? Hoàng thượng chỉ nói
đó đích xác là thanh đao tốt, mỗi lần cầm thanh đao lên là trong thâm tâm cảm
thấy mình như đang thống lãnh toàn thiên hạ cùng với cảm giác vô cùng an toàn,
ngài rất thích thanh đao này, chỉ tại nó không thuộc về ngài, ngoài ra hoàng
thượng không nói thêm một lời nào khác, tuy nhiên cha vẫn ghi nhớ tên và hình
dáng của thanh đao đó. Cho đến đời của vị hoàng thượng hiện tại, sau năm năm
tại vị, đã ra lệnh cho ta âm thầm lưu ý trong giang hồ coi thanh đao đó có
xuất hiện hay không, lại cho Mục Thu, Chu Mĩ Tĩnh và Dương Đình Lưu hiệp trợ
cho cha. Cha nghĩ ngài muốn qua thanh đao đó coi có hậu nhân nào của vị thị vệ
đó tồn tại hay không, để thu hồi lại trấn quốc chi đao của hoàng gia, nhân vì
thanh đao đó đã tạo ra một huyền thoại, dưới đao phong của nó đã huyết tẩy hơn
một ngàn hoàng gia tinh binh, thanh đao đến từ Thái Dương Thần của Ba Tư, mang
tên là “Vô Địch Thánh Hỏa Đao”!”

La Niên kinh ngạc thở dài thốt: “Chẳng lẽ có chuyện thần kỳ như vậy?”

La Tùng những tưởng muốn trả lời thì nghe bên ngoài có tiếng động lớn, hai
người cùng đưa mắt nhìn nhau.

La Tùng nói: “Niên nhi, chúng ta ra xem có chuyện gì.”

La Tùng và La Niên cùng rời khỏi phòng đi về hướng “Phủ Cầm Viện” của La Mĩ
Mĩ.

Vừa bước vào trong sân thì đã thấy có rất nhiều người đang đứng đó, hạ nhân đã
thắp đèn treo lên sáng rực cả một vùng.

Một người đàn ông trung niên lạ mặt đang từ từ rút từ sau lưng ra một thanh
binh khí đao không ra đao, kiếm không ra kiếm, gương mặt nghiêm túc lạnh lùng,
lãnh khốc nói: “Cho các ngươi nếm mùi lợi hại Võ Sĩ Đao của ta!”

Hy Bình đứng trước mặt hắn cười nói: “Cây đao của ngươi giống như người ngươi
trông thật buồn cười, nhỏ hơn cả kiếm mà dám gọi là đao? Cho ngươi biết, giảng
cứu về đao là một loại lực phách, một khi xuất ra làm cho người đối diện cảm
thấy một loại áp lực trầm trọng lên người, như vậy mới xứng đáng gọi là đao,
ta cho ngươi kiến thức thế nào là đao! Tứ Cẩu, đưa đao cho ta!”

Gương mặt Đại Ni vụt biến sắc, kinh dị nhìn Tứ Cẩu, rồi nhìn Hy Bình, hai chân
dường như đứng không vững.

Tứ Cẩu ứng tiếng hòa theo, đưa Liệt Dương Chân Đao cho Hy Bình.

La Niên và La Tùng cũng kinh ngạc nhìn Hy Bình: nguyên lai chủ nhân chân chánh
của thanh đao lại là tên nam nhân này!

Dương Long Quân nói một cách nhạo báng: “Ngươi cũng sử dụng đao?”

Hy Bình thành thật trả lời: “Không phải, thật ra thì đao sử dụng ta mới đúng.
Một khi mà đao sử dụng ta thì thường thường là có giết người, đương nhiên,
người không phải là do ta giết, ngươi nên biết là cái mạng của ngươi không còn
bao lâu đâu?”

Dương Long Quân cười điên cuồng nói: “Bọn người Trung Nguyên các ngươi thật là
thú vị, nhưng sự thú vị cũng cho thấy là bọn các ngươi quá ấu trĩ, ta tới
Trung Nguyên đã ba năm, cũng đã thưởng ngoạn qua nhiều nữ nhân, có rất nhiều
người hận ta muốn chém ta chết, tuy nhiên ta gian dâm vợ con của bọn chúng mà
ta vẫn sống rất là thoải mái! Ngươi đừng có ba hoa, ta bội phục bọn Trung
Nguyên các ngươi nhất là sự ba hoa, ngoài điểm đó ra mọi thứ đều là vứt đi.
Đương nhiên đại gia ta đây rất thích đao, cũng không đến độ thân thiết với nó
cho lắm, thật đáng tiếc, thân thiết quá độ, mạng ngươi cũng không còn.”

Gương mặt Hy Bình hốt nhiên trở nên lãnh tuấn như thiếc, nhãn tình đầy tà mị,
nói: “Nói về ba hoa, ta thừa nhận mình rất là ba hoa, nhưng mà một khi ta nói
phải giết ngươi, tuyệt không phải là ba hoa!”

Hét lên một tiếng lớn, Liệt Dương Chân Đao lãnh nhiên xuất ra, khí thế như sát
hồn!

Đao ánh hỏa quang, như thiêu đốt, lôi thanh đầy trời.

Dương Long Quân hai tay cầm đao, đao chỉ về phía trước, thế đao phủ toàn bộ
người của Hy Bình, không lường trước được Lôi Kiếp Thần Đao chỉ có một chiêu
“Đao Chi Phách”, mà là thế sát thủ.

Thân đao như màu tuyết, sáng rực một vùng, sát khí rất thịnh.

Dương Long Quân hét lên một tiếng lớn: “Sát!”

Phi thân về hướng Hy Bình, thế như trẻ tre.

Ánh tà mị trong mắt của Hy Bình càng đậm, toàn thân kình khí bạo phát, tay cầm
Liệt Dương Chân Đao như một ngọn đuốc đang cháy, đột ngột bước tới tiếp chiêu.

Không sợ, không hối hận, thề chết mới thôi!

Hai người chạm nhau, Võ Sĩ Đao của Dương Long Quân ngân quang thấu xạ, tấn
công dũng mãnh vô bì cùng với Liệt Dương Chân Đao tương kích.

Mọi người không thể ngờ rằng chiêu đao của Dương Long Quân lại có cái thế khứ
vô hồi, so với tốc độ của Hy Bình bất phân cao thấp.

Hai người đều cùng sử dụng khoái đao, loại đao pháp chỉ có công mà không có
chiêu thủ.

Chỉ thấy ngân quang cùng hồng quang xoắn lấy nhau tạo nên những tiếng sấm sét,
cũng có thể ẩn ước nghe được tiếng kim loại va chạm nhau, trong nhất thời,
không biết ai hơn ai.

Võ Sĩ Đao của Dương Long Quân thật sự là một bảo đao, bị Liệt Dương Chân Đao
của Hy Bình chém hơn một trăm nhát, chẳng lẽ không có tổn hại một phân một hào
nào sao?!

Triệu Tử Hào cả kinh thở dài nói: “Không biết đây là đao pháp của nước nào lại
cùng với đao pháp của Hy Bình cùng một dạng, toàn là chiêu thức lấy mạng,
không có tới nửa chiếu nào là hoa mĩ.”

Độc Cô Minh nói.

– Hắn và Hy Bình coi như là đã gặp kình địch, chỉ có thể nhìn thấy ai nhanh,
ai tàm độc hơn, nhưng nếu hắn gặp Bàn Cổ Liệt Thiên Đao của Triệu huynh thì sẽ
sợ bị từ bên ngoài đánh vô, hơn nữa hắn không thể đến gần huynh một cách dễ
dàng trong khi đó huynh lại có thể ở khoảng cách xa chém chết hắn.

Triệu Tử Hào cũng không khách sáo cười nói: “Có lẽ thế”

Đao mang của Dương Long Quân đại thịnh, người đột nhiên biến mất trong bóng
tối, mọi người cùng thất kinh.

Hy Bình định người lại tại đương trường, nhãn thần kinh dị.

Hoa Tiểu Ba la lớn: “Í, không thấy người, hắn trốn đâu rồi?”

Đúng lúc này, Hy Bình cảm thấy sát khí tập kích ở dưới chân, những muốn ra
chiêu để chống đỡ nhưng không còn kịp, Võ Sĩ Đao của Dương Long Quân như từ
dưới đất chui lên chém một nhát ngay ngực hắn.

Y phục rách nát, máu nóng tuôn trào!

Thân thể Hy Bình văng ra sau, ngồi bệt xuống đất, vết thương trước ngực của
hắn dài khoảng mười phân, máu chảy lai láng.

Nhiều bóng người phi thân tới bảo vệ lấy Hy Bình, Dương Long Quân bị Lôi Long,
Triệu Thị huynh đệ, Độc Cô Minh và Vuy Túy vây khốn.

Hoàng Đại Hải đỡ lấy người Hy Bình, hoang mang hỏi: “Đại ca, vết thương của
huynh ra sao rồi?”

Hy Bình nhịn đau cười nói: “Chỉ bị thương ngoài da, chưa chết đâu, làm sao
huynh lại chết dưới đao pháp thối nát của kẻ khác chứ?”

Hoa Tiểu Ba vội vàng chạy tới nói: “Tỉ phu, để đệ băng bó cho huynh.”

Hy Bình xua tay nói: “Để đó đi! Chảy có tí máu có nhằm nhò gì đâu, ta mà không
để cho hắn chảy hết máu, ta không phải là Hoàng Hy Bình! Lão tử cả đời đánh
nhau chưa thua bao giờ, ta không thể chỉ mới có bị thương chảy máu chút xíu mà
đã nhận thua, lão tử không phải là loại người đó!”

Dương Long Quân đang bị vây khốn, nói: “Tiểu tử, nếu ta mà không đánh giá
ngươi thấp, người còn được ngồi đó mà lớn lối? Nói tới cái mạng còn chưa tuyệt
của ngươi, dường như đã luyện thành thân kim cương, nếu không một đao của ta
đã chặt đứt ngươi ra làm hai đoạn rồi, bất quá mạng ngươi cũng không còn lâu
đâu, ta giải quyết xong năm người này rồi tống tiễn ngươi xuống dưới mà gặp đồ
đệ ta. Còn đám nữ nhân này, không chết được, chậc chậc! Lưu lại để lão phu
hưởng dụng.”

Hy Bình thở nặng nhọc nói: “Các ngươi đừng giết hắn, hắn là của ta, ta mà
không giết hắn, thề không là người!”

Tiểu Tước quỳ bên cạnh hắn khóc lóc nói: “Đại sắc lang!”

Hy Bình nhìn gương mặt đầy nước mắt của Thi Nhu Vân, ráng nhịn đau cười nói:
“Nàng khóc là vì ta sao?”

Thi Nhu Vân hốt nhiên lao vào lòng Hy Bình, hắn rên lên một tiếng, gương mặt
đầy thống khổ, cố gắng nhịn cơn đau ở ngực nói: “Quả nhiên là tiến bộ nhiều,
đã biết cách tìm mua một thanh chủy thủ sắc bén, ngoan nào, tránh sang một
bên.”

Hy Bình ly khai Thi Nhu Vân trong một sát na, mọi người hiển nhiên đều kinh
hãi.

Một thanh chủy thủ cắm trước ngực của Hy Bình, cắm sâu độ chừng một phần ba.

Tứ Cẩu bạo nộ, cổ hắn nổi đầy gân xanh, nắm lấy Thi Nhu Vân ở ngay tai, hét
lớn: “Ngươi làm gì vậy?”

Hy Bình lập tức nói: “Đừng đánh nàng, nàng thật đáng thương.”

Nói xong hắn vùng đứng lên, lớn tiếng hét: “Các người lập tức tránh ra, càng
xa càng tốt.”

Năm người đang vây hãm Dương Long Quân cùng nhìn Hy Bình, nhưng không có hành
động gì, gương mặt Vuy Túy đẫm lệ.

Hy Bình lại lớn tiếng hét: “Lập tức tránh ra, không nghe gì sao? Tránh ra!”

Hắn đưa tả thủ ra lượm lại thanh đao rơi dưới đất, hai tay nắm chặt lấy đao.

Hồn phách trở về!

Trong mắt của hắn tựa cười mà không phải cười, ánh tà mị càng lúc càng đậm đặc
biến đắc vô hạn, tròng mắt từ từ xuất hiện màu máu đỏ.

Mọi người bất giác tự động lùi ra xa, năm người đang đứng ở trong kinh hãi
nhìn hắn, hốt nhiên đồng thời phi thân thối lùi ra xa, để lại một khu vực lớn
cho hai người.

Dương Long Quân không thể nàp tin được, chăm chú nhìn Hy Bình, hai tay cầm
chắc Võ Sĩ Đao chuẩn bị chiến đấu, thanh âm run run nói: “Ngươi gọi là Hoàng
Hy Bình?”

Không có hồi đáp!

Lôi thanh chói tai, thiểm điện bạo phát, xuyên suốt bóng tối.

Gương mặt Dương Long Quân giống như xác chết, ngửa mặt lên hét lớn: “Hoàng
…..Hi …..Bình!”

Âm thanh như xé rách màn đêm!

Thân ảnh của Dương Long Quân vội vàng thối lui, muốn dở lại trò cũ, ẩn thân
vào bóng tối.

Lôi điện bạo phát, thanh chủy thủ đang cắm trước ngực của Hy Bình bị kình khí
ở trong nội thể hắn bức bắn ra ngoài, một vòi máu phun ra từ ngực hắn!

Cả thân thể hắn như tựa trên gót chân, sử dụng chiêu “Đao Chi Phách” như thiểm
điện chém tới Dương Long Quân đang vội vàng thối lui, Dương Long Quân mở to
hai mắt, cử đao lên đương đầu với thế đao chém xuống như thiên quân vạn mã.

Huyết quang tản mát, lôi điện tiêu thất.

Thi thể của Dương Long Quân bị phân thành hai mảnh bay ra hai bên!

Máu tươi rơi vãi đầy dưới đất, Võ Sĩ Đao bị chặt gãy thành hai đoạn, rơi vào
vũng máu.

Hy Bình cười lạnh nói: “Ta đã nói qua, giết ngươi tuyệt không phải là ba hoa!”

Vừa nói xong thì Liệt Dương Chân Đao trong tay hắn đột nhiên rơi xuống đất,
tấm thân to lớn của hắn đang đứng thẳng cũng lảo đảo ngã xuống.

Tiểu Tước phóng người tới bên cạnh hắn, khóc lóc thảm thiết nói: “Đại sắc
lang, chàng không thể chết!”

Hai mắt của Hy Bình mở ra một chút xíu nói: “Nàng cùng đi với ta chứ!”

Tiểu Tước lộ vẻ thống khổ nhưng đầy tình thâm nói: “Chàng đi đâu, Tước nhi
theo đến đó, ngay cả xuống địa ngục!”

Dã Mai Côi lau đi những giọt máu trên mặt hắn.

Xuân Yến khóc lóc nói: “Bình nhi, con đừng có hù nương, nương không cho con
chết.”

Hy Bình ráng nhịn đau cười nói: “Đánh nhau bị thương là điều không tránh khỏi,
nương có bao giờ thấy con nói đến chết chưa? Nương yên tâm đi! Con chỉ chảy có
chút máu, nghỉ ngơi một hai ngày là có thể đánh nhau tiếp, lúc trước không
phải cũng như vậy sao? Chỉ hại nương phải chảy nước mắt, lần này thì không thể
lau nước mắt cho nương được.”

Hoàng Dương lau nước mắt trên mặt của Xuân Yến rồi nói: “Nhi tử chúng ta không
phải là thằng chết yểu, nàng khóc vội vàng quá.”

Hy Bình nói: “Chỉ có cha là tin tưởng con, Đại Hải, trở về Trường Xuân Đường
cho mau, đừng hỏi huynh vì sao, huynh muốn ngủ, đừng có tranh luận với huynh!”

Hắn nhắm mắt lại, không nói một lời nào nữa.

Không biết hắn có phải hôn mê không?

Hoa Tiểu Ba vội vàng băng bó lại những vết thương của Hy Bình, gã biết thân
thể của Hy Bình có khả năng tự động cầm máu và làm vết thương liền lại, nhưng
vết thương này quá lớn, không thể trong chốc lát có thể liền lại được, tất
phải cần tới ngoại lực trợ giúp để cầm máu, nếu không gã vô phương có sự thuận
lợi như vậy.

Tỉ phu của gã thật là một người cường tráng, vết thương như vậy mà cũng chẳng
thèm để ý, Hoa Tiểu Ba gã tin rằng không tới một vài ngày là tỉ phu của gã
khang phục lại như trước, không còn một vết sẹo nào trên người.

Cái thân thể của người nam nhân này Hoa Tiểu Ba gã không thể dùng y học để
giải thích được, thân thể của hắn tự động trị liệu với tốc độ mà những dược
vật trị liệu thần hiệu nhất cũng không thể so sánh nổi.

Hoàng Đại Hải ôm Hy Bình ở dưới đất lên rồi nói: “Thu thập mọi thứ, tức tốc
quay về Trường Xuân Đường!”

Chương sau sẽ ra sao:

+ Sau khi Vũ Lâm Tứ Đại Gia ly khai La Phủ, La Tùng cho La Niên mang La Mĩ Mĩ
tiến

Cung, La Mĩ Mĩ có khi nào trở thành phi tử của Hoàng Đế không? Bằng cách nào
mà một đoạn li kì cố sự bị lộ ra?

+ Trên đường trở về, đi qua Vạn Diệu Am, nguyên lai Vạn Diệu thần ni từng yêu
thầm Hoàng Dương, nhưng người tình đầu của Hoàng Dương lại là Độc Cô Tuyết tức
Diệu Ý, Diệu Ý lại có mang với Hy Bình, chuyện này phải giải quyết ra sao?

+ Đại Ni cùng với một nữ tử bí mật đàm thoại, lộ ra một bí mật kinh nhân, có
âm mưu nào đang tiến hành?

+ Hoa Lôi vì không thể cùng Hoàng Dương kết hợp nên trở thành si khờ, nàng có
khang phục lại không?

+ Bảo Nguyệt của Minh Nguyệt Phong bị Hy Bình kéo khăn che mặt xuống, nàng là
nữ nhân như thế nào? Chuyện xảy ra giữa nàng và Hy Bình sẽ như thế nào?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.