Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 111: Thái Hoa cường nhân – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 111: Thái Hoa cường nhân

– Tước nhi, cái tên hỗn đản đó có nói tối nay muốn đến để làm trò đồi bại,
hắn có thật sự đến không?

La Mĩ Mĩ đang nằm trên giường, nghiêng người qua nhìn Tiểu Tước. Sở dĩ nàng
hỏi vấn đề này là lo lắng Hy Bình thật sự sẽ đến.

Trên đường đi, Hy Bình có rất nhiều cơ hội để chiếm hữu nàng, nhưng hắn đều bỏ
qua, lại nói sẽ cùng nàng hoan hảo ở nhà nàng, nàng thật sự không biết lời nói
của Hy Bình được bao nhiêu phần thành thật?

Mặc dù nàng hay mạnh miệng nói quan hệ giữa nàng và Hy Bình chỉ là cưỡng gian
nhưng nàng lại tịnh không kháng cự cái hành vi tính dục dã man đó

Nếu như không phải hiện tại đang ở nhà mình thì không cần biết lời nói hôm nay
của Hy Bình là thật hay giả, nàng đều không coi đó là một vấn đề, nhưng vấn đề
ở đây là cái tên dâm côn đó sẽ cưỡng gian nàng tại nhà nàng, điều này làm cho
mặt mũi của La Mĩ Mĩ nàng biết bỏ đi đâu?

Tiểu Tước suy nghĩ rồi nói: “Cứ theo sự hiểu biết của muội về chàng, sau khi
chàng nói loại lời này đại đa số đều là sự thật, nếu như chàng nói chàng tuyệt
không có đụng đến ta, như thế chàng chỉ trong một khắc sẽ lột sạch y phục của
ta.”???

La Mĩ Mĩ hoảng hốt nói: “Chuyện này sao được? Để người nhà biết được thì thật
là phiền, bọn họ không cho phép ta gả cho người trong võ lâm.”

Tiểu Tước nhỏ nhẹ hỏi: “Tiểu thư, đây cũng là nguyên nhân ta thường hay giả bộ
kháng cự đại sắc lang không?

La Mĩ Mĩ giận dữ nói: “Cái gì mà giả bộ? Ta một mực kháng cự hắn, muội không
thấy sao? Phiền cái là muội nói chuyện có chút thành thục, thời gian muội làm
nữ nhân so với ta còn làm lâu hơn, mỗi đêm đều cùng tên dâm côn đó ở chung.”

Tiểu Tước xấu hổ nói: “Không phải là mỗi đêm, người ta đâu tiếp thụ nổi chàng
– Có tiếng gõ cửa, tiểu thư, đại sắc lang đã tới.”

Hy Bình ở ngoài cửa gọi: “Tước nhi, là ta, mở cửa mau!”

La Mĩ Mĩ ấn thân hình muốn nhổm dậy của Tiểu Tước xuống, nói: “Không cho mở
cửa!”

Hy Bình đứng ở ngoài cửa phòng một lúc, không thấy ở trong phòng có bất kỳ
động tĩnh nào, đưa mắt nhìn tứ phía, như muốn quay trở về, nhưng mới bước được
mấy bước thì quay lại nói: “Mĩ Mĩ, ta tới đây là muốn từ giã nãi, có chút việc
gấp không thể chờ đến sáng mai. Tước nhi, nàng ra đi! Cùng đi với ta!”

La Mĩ Mĩ khẩn trương hẳn lên, nhỏ giọng nói: “Tước nhi, hắn nói hắn phải đi
kìa.”

Tiểu Tước không có gì kinh ngạc, trầm ngâm nói: “Cứ theo sự suy đoán của muội,
lời nói này của chàng là giả.”

Hai nàng còn đang nói, thì nghe tiếng bước chân của Hy Bình xa dần. La Mĩ Mĩ
vội vã tung mền ra, mang giày vào, chạy thẳng ra ngoài cửa phòng, gọi lớn theo
hình bóng của Hy Bình: “Dâm côn, ngươi thật sự muốn đi sao?”

Hy Bình quay đầu lại, cười một tiếng rồi nói: “Nàng nói cái gì?” quay đầu trở
lại tiếp tục bước đi.

Trong lòng La Mĩ Mĩ thấy khẩn trương, hai chân không thể khống chế đuổi theo
tới nơi, nắm lấy áo Hy Bình. Hy Bình ngừng lại quay đầu nhìn nàng, nàng cũng
ngẩng đầu nhìn hắn không nói một lời nào.

Hy Bình cúi xuống hôn nàng rồi nói: “Nàng không cho ta đi sao?”

La Mĩ Mĩ vẫn không nói một lời nào, nhìn nam nhân này. Tại sao hắn luôn luôn
lấy tổn hại nàng làm niềm vui vậy?

Nàng không có lỗi gì đối với hắn, chỉ có đôi lúc châm chích cãi nhau với hắn,
chẳng lẽ hắn không biết long của nữ nhân sao? Nữ nhân nếu yêu một nam nhân nào
thì cũng sẽ rất thích cãi nhau, còng ngược lại nếu không yêu thì một lời cũng
không muốn nói.

Cái tên hỗn đản này, nàng đã cam tâm tình nguyện cho hắn cưỡng gian, hắn còn
chưa thỏa mãn sao?

Hy Bình đúng vào lúc này thì thầm nói: “Nàng không sợ ta cưỡng gian nàng sao?”
Nói xong hắn ẵm nàng đi về hướng cửa phòng.

La Mĩ Mĩ bị Hy Bình ẵm lên, liền bắt đầu quyền đánh chân đạp nhưng không mở
miệng nói một lời. nàng biết rằng chỉ cần nàng la lên một tiếng là kinh động
đến toàn bộ La phủ, đây là tình huống nàng không muốn thấy chút nào.

Hy Bình nói: “Nang làm ơn cho ta yên tĩnh một lúc, đừng cứ mỗi lần đều dùng
hết khí lực trước, đến lúc ta chân thành chiếm hữu nàng thì nàng không còn khí
lực để kháng cự ta. Như vậy thì còn gì mùi vị của việc cưỡng gian?”

La Mĩ Mĩ: “Ngươi không phải nói rằng nhất định phải đi sao?”

Hy Bình cười nói: “Ta đã từng nói tối nay muốn nàng, cưỡng gian nàng ta lại đi
sao? Hừm” Hắn ôm than thể của La Mĩ Mĩ tiến vào phòng.

Hướng sang Tiểu Tước đang nằm trên giường liền nói: “Tước nhi, nàng qua bên
phòng của ta mà ngủ tối nay ta phải bồi tiếp tiểu thư của nàng cho thật tốt,
không thôi nàng ta lại ghen tị.”

“Hai người đừng có làm lớn tiếng quá.” Tiểu Tước xỏ giày, khoác áo ngoài vào
bước ra khỏi phòng, cửa phòng cũng được nàng đóng lại.

La Mĩ Mĩ trong lòng của Hy Bình nhỏ giọng quát mắng: “Ta cảnh cáo ngươi, ở đây
là nhà ta ngươi mà dám vô lễ với ta, ta sẽ thiến ngươi.”

Hy Bình đè nàng nằm xuống giường, cười nói: “Ta cởi hết y phục để cho nàng
thiến một cái, có được không? Cả ngày lúc nào cũng nói thiến ta, xem ra tối
nay phải cấp cho nàng một đứa hài tử, để nàng thay đổi giống Tuý tả. Mĩ Mĩ,
nàng thích nam hài hay nữ hài?

La Mĩ Mĩ giãy nảy nói: “Ngươi dám làm cho bụng ta lớn lên ta liền….. ta liền
chết cho ngươi coi.”

Hy Bình đùa giỡn nói: “Làm sao thình lình làm bụng nàng lớn ra được.”

Tay của hắn đặt nhẹ lên tiểu phúc phẳng phiu của La Mĩ Mĩ tiếp tục nói: “Nàng
chết rồi thì tai của ta sẽ được thanh tịnh. Nhưng mà, nàng tựa hồ cả đời này
rất muốn thiến ta. Trước khi chưa thiến được ta chắc nàng chưa muốn chết đâu?
Mĩ Mĩ này, Hummm, sáng mai đi theo ta, nàng nhất định là lão bà của ta, về sau
này ta ca hát còn nàng gảy đàn, như vậy có phải tốt không?”

La Mĩ Mĩ vừa nghe xong, tức giận nói: “Tên hỗn đản ngươi! Ngươi tưởng cưỡng
gian thân thể của ta chưa đủ hay sao mà còn muốn cưỡng gian tài nghệ của ta
nữa? Suốt đời này, đừng nghĩ là ta vì ngươi mà đánh đàn! Con người của ngươi,
một điểm tế bào âm nhạc cũng không có, chỉ giống con chó điên sủa bậy, bảo
người ta thế nào chịu đựng nổi? Buông ta ra! Ngươi nặng quá, đồ con trâu bự!”

“Xin lỗi, nữ nhân thiên sanh là không sợ bị nam nhân nằm đè lên người, tạm
thời ta không thả nàng ra bởi vì nàng chưa biết học khôn.”

Nói xong hai tay Hy Bình nắm lấy quần của La Mĩ Mĩ cởi ra, tức thì bị nàng đưa
hai tay giữ lại. Hắn không thể dùng những thủ pháp ôn nhu mà chỉ có thi triển
những thủ đoạn thô bạo, y phục trên người của La Mĩ Mĩ trở thành những mảnh
vải vụn bay xuống giường.

La Mĩ Mĩ tức giận nói: “Hỗn đản, ngươi lại xé nát y phục của ta lần trước ta
còn chưa tính toán với ngươi, ngươi còn không biết hối cải?”

Hy Bình cảm thấy buồn cười, cả thân thể nữ nhân này đều cho hắn lại còn để ý
đến hai bộ y phục, hắn không cầm được khàn giọng nói: “Đừng có tức giận như
thế, có một vài bộ y phục chứ mấy, gia đình nàng có tiền mà, sáng mai sẽ mua
lại. Bất quá nàng đừng có xé y phục của ta. Bỏ tay nàng ra! La Mĩ Mĩ, nàng đã
xé nát áo của ta rồi, nàng nếu dám xé quần ta nữa lão tử sẽ không làm nữa!”
Nói xong, hắn liền gạt tay La Mĩ Mĩ đang nắm lưng quần hắn ra nói: “Để ta tự
cởi lấy, chưa từng thấy cường gian mà còn nhờ nữ nhân cởi quần mình bao giờ,
như vậy đâu có được, hàng ngày muốn lão tử mang cái mũ trùm mặt mà cưỡng gian,
cứ như vậy thì đâu phải là cưỡng gian!”

Hai tay của La Mĩ Mĩ dùng sức nhéo hai bên eo của Hy Bình, nói: “Ta không có
kêu ngươi cưỡng gian ta, ta là phú gia thiên kim tiểu thư, là một nữ hài biết
lễ giáo, ngươi tưởng ta cam tâm tình nguyện cùng ngươi là tên giang hồ đại lừa
đảo à? Ta bị cưỡng gian, có chuyện gì xảy ra ngươi phải chịu toàn bộ trách
nhiệm, ttoàn bộ trách nhiệm đấy! Hỗn đản! Ngươi có nghe thấy không?”

Hy Bình tự cởi quần mình ra quăng sang một bên nói: “Sợ nàng luôn, ta chịu
trách nhiệm. Nàng đừng có động đậy, nàng không biết mình phiền toái như thế
nào sao? Làm sao mà ta lại gặp một nữ nhân như nàng so với Liên nhi nàng còn
phiền toái hơn.” Nói xong, hôn lấy môi La Mĩ Mĩ, một tay hắn vuốt mái tóc
tuyệt đẹp của nàng, tay còn lại xoa nhẹ trên cặp ngực mềm mại của nàng.

La Mĩ Mĩ đẩy mặt của hắn, có cơ hội vội vàng hít thở mấy hơi dài, rên rỉ nói:
“Cái miệng của ta toàn bộ bị ngươi lấp lại, ta thở không được.”

Hy Bình nói: “Mĩ Mĩ, không biết nàng có phát giác bánh bao trắng của nàng được
kích thích so với trước lớn hơn nhiều. Đó là công lao cưỡng gian của ta, nàng
cảm tạ ta thế nào đây?”

“Ngươi, cái đồ vô sĩ!” Nàng gạt bàn tay của hắn đang ở trên ngực nàng ra, giận
dữ nói: “Đây là địa phương kiêu ngạo nhất của nữ nhân, là tính sáng tạo vĩ đại
nhất của thần linh. Ngươi lại lấy bánh bao trắng ra mà hình dung? Cái tên nông
dân nhà ngươi cả đời không được ăn no hay sao? Thấy cái gì cũng cho là bánh
bao, ứ …..! Đừng có cọ sát chỗ đó của ta, cái tên dâm côn nhà ngươi!”

Tay của Hy Bình trêu chọc ở nơi tư ẩn của nàng, cười nói: “Cặp bánh bao cũng
vĩ đại rồi, bánh bao trắng lại có dinh dưỡng.”

Hai tay của La Mĩ Mĩ không biết để đâu cuối cùng ôm chặt lấy lưng của Hy Bình,
động tình nói: “Hy Bình, Mĩ Mĩ không thể theo chàng, chàng có trách Mĩ Mĩ
không?

Hy Bình hôn nàng rồi nói: “Chỉ có lần này, nàng mới gọi tên ta một cách thân
mật, ta cũng biết nàng trăm lần không chịu để ta hoan ái với nàng. Kì thật nói
yêu nàng thì cũng có chút ít thật nhưng nàng ương ngạnh muốn ta nói thành
cưỡng gian ta cũng hết cách. Thật là xin lỗi, trên đường đi đều không hoan ái
với nàng, tối nay ta sẽ bồi thường lại. Có lẽ gia đình nàng không đồng ý cho
nàng theo ta, sau khi ta đi rồi, nàng có lấy người khác không? À mà không nên
hỏi nàng vấn đề này, nàng hiện tại đang ở trong lòng của ta mà. Nhưng nàng nếu
muốn lấy người khác ngàn vạn lần phải lấy một người nam nhân tốt một chút,
đừng có giống như Tuý tả. Nàng ấy rất khổ, ta muốn an ủi và yêu thương nàng
ấy, nàng ấy cứ kiên trì muốn làm phu nhân của thằng tử quỷ Thi Trúc Sinh, ta
chỉ còn cách để nàng ấy làm Thi phu nhân hữu danh vô thực mới để nàng trở
thành kiều thê tài tình nhất của ta. Nàng với Tuý tả đều rất đẹp, không mấy
người trong số thê tử của ta bằng các nàng. Ta phải đi, không thể cho nàng lời
hứa nào, chuyện này rất là hão huyền, ta chỉ có khả năng cho nàng những buổi
tối cưỡng gian điên cuồng mà thôi!”

La Mĩ Mĩ hai mắt đầy nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cái kiểu cười cười nói nói của
ngươi, ta không thích.”

“Ta cũng không thích, ta chỉ thích cưỡng gian nàng thôi! Mĩ Mĩ, ta muốn tiến
vô đây.”

La Mĩ Mĩ cảm giác được cái cường tráng của Hy Bình đang xâm nhập vào địa
phương bí ẩn của nàng, cả thân tâm (thân thể và linh hồn) của nàng rung động –
Cái tên dâm côn này cưỡng gian nàng lần thứ hai.

* * * * * *

“Mĩ Mĩ không còn là xử nữ, chàng coi ra sao?” Lương Lệ Quỳnh không thể nào ngủ
được, nàng cảm giác nữ nhi của mình lúc sau này biến đổi rất nhiều. Hôm nay
nàng hỏi han nữ nhi ứng phó trong tâm trạng không ổn định, thế nào thất trinh
lại không giao phó một cách rõ ràng, sau chuyện này nàng bình tĩnh suy nghĩ
lại, lúc nữ nhi giận dỗi đối với nàng, nàng nhất thời hồ đồ.

La Niên bình tĩnh nói: “Sao lại không nhận ra đạo lý đó, Mĩ Mĩ bị thái hoa tặc
bắt đi chuyện thất thân khó có thể không xảy ra. Còn mạng là tạ ơn trời đất
rồi, huống hồ cũng không thấy nữ nhi có cái gì không đúng, tựa hồ vui vẻ hơn
trước nhiều, nàng lại muốn khơi lại vết thương đó? Đừng có coi chuyện thất
thân của nó là đại sự, bon ta coi như không biết gì, như vậy có phải tốt hơn
không?”

Lương Lệ Quỳnh nói: “Chuyện kì lạ ở đây là nếu nữ nhi của mình bị thái hoa tặc
lăng nhục, tại sao nó lại không có chút gì đau khổ? Trừ phi nó cam tâm tình
nguyện hiến dâng, nhưng nó lại nói bị cưỡng gian. Thiếp nghĩ chuyện này là
người khác làm, hơn nữa người đó là Hoàng tráng sĩ.”

La Niên nói: “Lệ Quỳnh, mấy mươi năm gần đây sự tưởng tượng của nàng càng
phong phú đấy. Nàng không nghĩ cậu ta đã cứu thoát nữ nhi của chúng ta, nó lại
đem thân đền ơn sao?”

Lương Lệ Quỳnh rầu rĩ nói: “Ai tưởng tượng phong phú? Thiếp vừa mới thấy tên
họ Hoàng đứng trước cửa phòng của Mĩ Mĩ, không có gì ám muội mới là lạ.”

La Niên cười nói: “Nàng canh chừng cả đêm chỉ để xem ai gõ cửa phòng của Mĩ
Mĩ?

Ta còn tưởng nàng vì ái nữ của nàng, sợ nữ nhi lại bị thái hoa tặc bắt cóc,
nàng đặc biệt để ý âm thầm bảo hộ, nguyên lai là nàng có thâm ý khác. Tại sao
nàng không coi tiếp tục?”

Gương mặt Lương Lệ Quỳnh đầy phẫn hận nói: “Hắn ẵm Mĩ Mĩ tiến vào trong phòng,
thiếp còn coi cái gì?”

La Niên nói: “Nếu là như vậy, nàng không nên hoài nghi nữa, nhận định trực
tiếp là hắn. Kì quái, nàng bỏ đi như vậy, không sợ nữ nhi lại phải chịu đựng
sự tổn thất nữa sao?”

Lương Lệ Quỳnh tức giận nói: “Nữ nhi đã gặp phải sự tổn thất lớn nhất trong
đời, còn phải sợ cái gì nữa? Thiếp vẫn thấy không thoải mái chút nào, đường
đường là một tiểu thư khuê các sao lại thích một tên giang hồ lãng tử? Chúng
ta không có dạy nó võ công không phải là vì để cho nó tránh không tiếp xúc với
người trong võ lâm sao? Sau này làm sao chúng ta giao phó với Hoàng thượng
đây, còn ba tháng nữa là nó được mười tám rồi, nếu Hoàng thượng đòi người thì
làm sao?”

La Niên thở dài nói: “Đích xác đây là một vấn đề, nhưng nữ nhân của Hoàng
thượng đã quá nhiều, thiếu Mĩ Mĩ của chúng ta chắc không có chuyện gì đâu.”

Lương Lệ Quỳnh nói: “Cái gì mà không có chuyện gì, chuyện của nam nhân các
người chẳng lẽ chàng không biết? Chỉ hiềm là có nữ nhân quá ít, cái tên tiểu
tử đó có một vị Hoàng hậu hiền đức, bảy vị Hoàng phi, hai ngàn giai lệ ở hậu
cung, rồi sao? Không phải là mỗi năm đều muốn tất cả các địa phương trên toàn
quốc sưu tầm mĩ nữ để tiến cung đó sao? Năm trước thấy Mĩ Mĩ nhà chúng ta, đã
cử người tới nhắc nhở là mười tám tuổi phải tiến cung, cái gì mà hắn không
có?”

La Niên nói: “Hoặc giả Hoàng thượng quên mất Mĩ Mĩ nhà chúng ta.”

Lương Lệ Quỳnh nói: “Mĩ Mĩ và thiếp là cùng một dạng mĩ nhân được điêu khắc
ra, làm sao hắn có thể quên được?”

La Niên không nói lên lời.

Lời nói gì đây? Tuy chỉ nói Mĩ Mĩ là nhất đại mĩ nhân, tức là rõ ràng nói mình
là mĩ nhân làm cho mọi người khó quên! Hắn còn nói được lời gì? Nếu nói không
quên thì là đúng ý nàng, nhược bằng nói quên thì là không nể mặt của nàng.

Lời nói nào cũng không được, La Niên lập tức chuyển đề tài: “Phụ thân có gọi
ta tối đến tới phòng ông ấy một lần ta đi đây, nàng ngủ trước đi không cần chờ
ta.

Lương Lệ Quỳnh nhìn bóng lưng La Niên nói: “Chàng đừng nghĩ thiếp không biết
gì, chàng muốn đến chỗ của hai con hồ ly tinh kia. Từ lúc hai đứa nó vào nhà
này đến nay, thiếp không có một ngày hạnh phúc. Chàng đi phong lưu khoái hoạt,
đương nhiên là không muốn thiếp chờ chàng rồi.

La Niên lắc đầu, bỏ đi ra.

Lương Lệ Quỳnh khoá trái cửa, rồi ngồi xuống một lúc thật lâu ở trên giường,
liền đứng dậy, mở cửa đi ra, đi về hướng phòng của La Mĩ Mĩ.

Vừa mới bước tới trước cửa phòng của La Mĩ Mĩ, Lương Lệ Quỳnh nghe được âm
thanh rên rỉ sung sướng, chuyện này càng khiến nàng giận dữ hơn.

Vừa mới muốn quay người bỏ đi, thì lại nghe tiếng La Mĩ Mĩ la lối: “ Hỗ đản,
ngươi cưỡng gian ta, ứ …..! Ta phải thiến ngươi, không muốn đâu!”

Lương Lệ Quỳnh nghe thấy lời đó, trong lòng chấn động, một cước đạp thẳng vào
cửa phòng.

Hai cánh cửa phòng vừa bật ra, thì thấy La Mĩ Mĩ đang ngồi nhún nhẩy trên
người của Hy Bình – Đạo lý gì đây hả trời? Rốt cuộc ai đang cưỡng gian ai?

Lương Lệ Quỳnh giận dữ quát: “Mĩ Mĩ, hạ xuống ngay cho ta!”

Hai người đang ở trên giường không ngờ ở vào thời khắc này lại có người xông
vào, mà lại chính là thân mẫu của La Mĩ Mĩ cục diện trở nên rắc rối rồi đây.

Gương mặt hồng hào của La Mĩ Mĩ trở nên đỏ dần ngây người nhìn mẫu thân của
mình một lúc, đột nhiên nằm úp người xuống ngực của Hy Bình dấu mặt mình cào
cổ hắn, thở hổn hển nói: “Là mẹ thiếp, dâm côn, ngươi phải chịu toàn bộ trách
nhiệm.”

Hy Bình cũng ngây người nhìn Lương Lệ Quỳnh, người nữ nhân này không già như
số tuổi của nàng ta, ngược lại còn rất trẻ, gương mặt của nàng so với La Mĩ Mĩ
có bốn năm phần tương tự, chỉ là phong vận có mấy phần thành thục hơn, chuyện
này làm hắn hưng phấn một cách không có lý do, hạ thể hắn đột nhiên to ra làm
cho Mĩ Mĩ phải rên nhẹ lên một tiếng.

Hắn ho khan một vài tiếng rồi nói: “Nhạc mẫu tới đúng vào lúc này, không biết
có chuyện gì chỉ giáo?” Quả nhiên đúng là bản sắc bất cải, da mặt càng dày
thêm chứ không giảm.

Lương Lệ Quỳnh lúc này không biết phải làm thế nào, nàng vốn biết trong phòng
xảy ra chuyện gì, nhưng khi tiến vào phòng, thì lại thấy nữ nhi mình đang ở
thế chủ động lại càng không thể liệu được Hy Bình đối với nàng lại rất ư là tự
nhiên.

Nàng nhìn thân thể của hai người đang quấn lấy nhau ở trên giường, ngây người
ra nhìn, một lúc lâu mới nói: “Chuyện này là hành vi anh hùng của ngươi sao?”

“Anh hùng hoà mĩ nhân, thiên kinh địa nghĩa.” Hy Bình ôm La Mĩ Mĩ đặt xuống
giường, cự vật của hắn thẳng đứng ngạo nghễ, hắn bước xuống giường hướng bước
về phía Lương Lệ Quỳnh nói: “Nhạc mẫu đã tới, thôi thì để con cưỡng gian một
lúc.”

“Ngươi!” Lương Lệ Quỳnh vừa mới nói thì quyền đầu của Hy Bình đã hướng ngay
tới mặt của nàng mà chào đón. Nàng thật sự kinh tâm, lập tức tránh ra, xuất ra
một cước ngay bụng của Hy Bình, đá cho hắn bay vô tường, hắn liền như con cá
chết nằm trên đất, không động đậy.

Lương Lệ Quỳnh chăm chú nhìn vào hạ thể của Hy Bình đến xuất thần, không thể
hiểu tại sao cái vật này của hắn lại to và dài đến như vậy.

La Mĩ Mĩ trách móc nói: “Mẹ, sao mẹ đá huynh ấy chết?”

Lương Lệ Quỳnh nói: “Đá chết có phải tốt không? Anh hùng cái gì? Cẩu hùng thì
có! Con nói, con bị hắn cưỡng gian cách nào thế? Con luôn kêu là bị hắn cưỡng
gian? Theo mẹ thấy thì con thông gian với hắn hoặc là con cưỡng gian hắn! Tại
sao nữ nhi của Lương Lệ Quỳnh ta lại có thể không biết vô sĩ là gì? Sau này
làm sao con nhìn mặt người khác đây?”

La Mĩ Mĩ giãy nảy lên, giận dữ nhìn mẫu thân mình nói: “Mẹ hỏi nhiều vấn đề
quá, làm sao mà con trả lời được? Cho dù hắn không đúng mẹ cũng không nên đá
chết hắn, mẹ ác lắm mẹ làm nhi nữ của mẹ thống khổ!”

“Ai bảo hắn tệ như vậy chứ? Mẹ hoài nghi hắn ban đầu làm thế nào mà cứu được
con! Với sức hắn, làm sao cứu nổi con? Đúng là cái đồ bị thịt!” Lương Lệ Quỳnh
bước tới thân thể của Hy Bình tiếp tục nói: “Con không phải nói muốn thiến hắn
sao? Mẹ hiện tại thay con thiến hắn!”

La Mĩ Mĩ giật mình la lên: “Đừng mà!”

Thủ chưởng của Lương Lệ Quỳnh đã hướng tới hạ thể thẳng đứng của Hy Bình đánh
ép xuống một cái, liền nhìn thấy dương căn trúng chưởng của Hy Bình hoàn hảo
không có tí gì là tổn hại không nhị đươc nhìn vào bàn tay mình tự nhủ: “Không
lẽ là ta chưa xuất hết toàn công lực?”

Nàng không thể nào tưởng tượng được toàn thân Hy Bình nơi kiên ngạch không thể
phá vỡ nhất là hạ thể của hắn, công phu của hắn tu luyện theo “Thiên Địa Tâm
Kinh”, cho nên chỉ tu luyện nơi phần thân thể đó thôi cũng đạt đến toàn thân
đã tu luyện.

Từ khi được nguyên âm của các nàng xử nữ của Dã Mã Tộc kích phát và thấm
nhuần, dương vật của hắn biến thành kiên ngạch không thể phá vỡ, đạt đến cảnh
giới “Cửu Dương Chi Tiên” bởi vậy trước đây Diệu Ý có dùng thanh kiếm sắc bén
để chém hắn nhưng không gây tổn thương một phân hào nào, cũng bởi vì thiên
dương địa âm chân khí tự lưu chuyển trong thân thể của hắn mà sinh ra kháng
lại ngoại lực. Ban đầu kiếm của Vưu Tuý cũng không đâm vào, Thi Nhu Vân nhiều
lần ám toán cũng không xong.

Lương Lệ Quỳnh đang ngây người, đột nhiên cảm thấy kình khí bức nhân chạm ngay
mặt mình, rồi thì người choáng váng bất tỉnh nhân sự đổ người xuống đất.

Hy Bình thu quyền lại, nói: “Đừng có trách ta, tại bà bức ta xuất quyền.”

La Mĩ Mĩ ở trên giường nói: “Tử dâm côn, ngươi giả chết? Ngươi đánh mẹ ta đến
hôn mê, ngươi thế nào đối xử với mẹ ta như vậy? Còn không mau làm mẹ ta tỉnh
dậy!”

Hy Bình bước đến bên giường ngồi xuống nói: “Nàng muốn ta làm bà ta tỉnh dậy?
Ta không có đao bên người nếu như bà ta tỉnh lại thấy gương mặt mĩ nhân của
mình bị biến thành đầu heo làm sao mà bà ta không lấy mạng ta? Phương pháp giả
chết chỉ sử dụng được một lần mà thôi, lần thứ hai là chết thật đó, nàng không
muốn ta chết chứ? Đến đây, để ta tiếp tục hành hạ nàng, hành hạ nàng tới
chết!”

Hắn lại ôm lấy thân thể trần truồng của La Mĩ Mĩ trên giường, hạ thể hai người
lại dính vào nhau. La Mĩ Mĩ thở nặng nhọc nói: “Tử dâm côn, ta không muốn, ta
phải coi mẹ ta!”

Yên tâm đi, bà ta không chết đâu, điều này ta có thể khẳng định, ta làm việc
gì cũng rất thận trọng.”

Mẹ kiếp, cái gì mà thận trọng? Chỉ có hắn mới có những lời như thế.

La Mĩ Mĩ cũng hết cách, chỉ không đầy một vài giây là bị Hy Bình làm cho rên
rỉ điên cuồng không có thời gian quay đầu lại nhìn mẹ mình, dần dần cảm thấy
hồn mình bay lên, người bồng bềnh, cuối cùng cũng giống như mẹ mình hôn mê bất
tỉnh. Một khắc trước lúc mà nàng hôn mê, dương tinh của Hy Bình lập tức xuất
ra vào nội thể của nàng.

Hy Bình rút ra từ nội thể ướt nhẹp của nàng, hôn lên mặt nàng nói: “Mẹ nàng tự
nhiên xông vào bất thình lình, đột nhiên không thể không cho bà ta một quyền,
để cho bà ta nhớ rằng sau này mỗi khi tiến vào phòng người khác thì phải gõ
cửa!”

Hắn bước xuống giường mặc lại quần áo, sau đó ngồi xuống giường, thay La Mĩ Mĩ
đắp mền lại, nhìn xuống gương mặt sưng phù thâm tím của Lương Lệ Quỳnh đang
nằm trên đất, thở dài một tiếng, ôm nàng đặt lên giường chung với La Mĩ Mĩ.

Hắn nói: “Nếu không phải bà là nhạc mẫu của ta, lại có một ông chồng tốt, ta
sẽ cho bà nếm hậu quả của việc thiến ta. Bây giờ là hôn trước, coi như trừng
phạt!” Nói xong, hắn cúi xuống thật, hôn lên đôi môi hồng thuận của Lương Lệ
Quỳnh. Hốt nhiên, hắn đảo tròng mắt, bước xuống giường và lăn người vào gầm
giường.

Đúng lúc này, ở cửa phòng đang mở tiến vào một người trung niên nhỏ thó thấp
lùn. Trong ánh đèn mờ mờ người trung niên này cỡ khoảng bốn năm chục tuổi,
tướng mạo bình thường, nhãn tình thì giống trộm cướp, tròng mắt đảo một vòng
khắp phòng, cuối cùng thì dừng lại trên giường.

“Hừm, La Mĩ Mĩ, công nhận nàng can đảm thiệt, ngủ mà không khoá cửa, giống như
nàng đang đợi ta tới để sủng ái nàng.” Nói xong, hắn khoá trái cửa lại, nhẹ
nhàng bước tới giường, hốt nhiên cười nói: “Ha ha, mẹ con cùng một chỗ, rất
tốt. Í, chuyện gì thế này? Mặt của Lương Lệ Quỳnh giống như bị ai đánh, là ai
làm? Nàng La Mĩ Mĩ này đúng là đẹp hơn mẹ nàng nhiều, chả trách cái tên đồ đệ
tệ hại của ta lại mất cái mạng nhỏ vì nàng. Không hổ nhất đại tuyệt sắc chỉ là
thân thể không còn là xử nữ nữa, đáng tiếc ôi đáng tiếc! Tên đồ đệ của ta chết
cũng làm con quỷ phong lưu!”

Ở dưới gầm giường Hy Bình nghe được thì minh bạch người này là sư phụ của Thái
Hoa Lãng Tử, Dương Long Quân, nhưng hắn nghe thì rất bực mình. Cái người này
nói tiếng Trung nguyên so với Đại Ni còn khó nghe hơn, không phải khẩu âm
Trung nguyên nói không có xuôn xẻ, khẩu âm dị quốc rất là nặng, nhưng không
biết là người nước nào, chỉ tịnh là không phải người Trung nguyên. Làm sao lại
tới đây để hái hoa, lại còn muốn hái La Mĩ Mĩ của hắn?

Tay của Dương Long Quân xoa lên mặt của La Mĩ Mĩ một vài cái, trong miệng phát
ra âm thanh rên rỉ: “Cả đời này bẻ hoa vô số, nhưng chưa thấy da thịt tươi mát
như vậy, thật sự tuyệt diệu không thể tả, tuyệt diệu!”

Tay hắn tiếp tục vuốt xuống cổ của La Mĩ Mĩ, không thể kiềm chế được nữa vuốt
ve một hồi, sau đó mới tung tấm mền ra, nguyên tấm thân loã lồ đầy xuân sắc
của La Mĩ Mĩ xuất hiện trước mắt hắn.

Hắn kinh ngạc hô lớn: “Thân hình tuyệt đẹp! Thân hình tập trung mọi ưu điểm
của mĩ nữ, lão phu vốn muốn đem nàng ra bên ngoài mới hưởng thụ, bây giờ xem
ra ở đây hưng phấn hơn. Các Tiểu nương này, lại nằm trên giường thoát y sẵn
chờ ta, không phải, nhìn những dấu vết trên thân thể cô ta, chắc vừa mới cùng
nam nhân nào đó làm hảo sự, lão phu không thèm cũng nàng so bì, không cần biết
nàng qua tay bao nhiêu nam nhân, đối với ta mà nói, nàng vẫn mê hoặc, vẫn còn
mới. Sau khi lão phu thưởng thức xong sẽ kết liễu nàng, lão phu không thể là
nam nhân duy nhất của nàng, nhưng sẽ là nam nhân cuối cùng trong đời nàng. Ha
ha, đối với sự sát hại tên đồ đệ hỗn đản của ta, ta sẽ từ từ tra hỏi từ miệng
của tiểu nha đầu này, không phải lo lắng, từng đứa từng đứa một, lão phu đã
lâu không có vui đùa với các người, hiện tại vui đùa với nàng trước, tiểu mĩ
nhân!”

Nói xong, muốn nằm lên người của La Mĩ Mĩ mà hôn, đột nhiên cảm thấy y phục bị
túm lại, toàn thân bị nhấc bổng lên, nghiêng đầu nhìn lại là một gương mặt rất
anh tuấn với nụ cười đầy tà khí.

Hắn giật mình hỏi: “Ngươi là ai?”

Hy Bình cười lạnh nói: “Ta là người đã tống khứ tên đồ đệ hỗn đản của ngươi
xuống địa ngục để bẻ hoa dưới đó, ngươi có muốn thưởng thức mùi vị của địa
ngục quỷ nữ không?”

Dương Long Quân không một chút gì là sợ hãi nói: “Ta đang muốn tìm ngươi,
ngươi lại đem thân tới nạp mạng.”

Hy Bình nói: “Câu này phải nói ngược lại, là ngươi tự đem thân tới nạp mạng.
Dương Long Quân, tên đồ đệ của ngươi cảm thấy rất tịch mịch, hắn có báo mộng
cho lão tử để ta tống ngươi xuống địa ngục chỉ giáo cho hắn vài thế hoặc là
giúp đỡ hắn, hắn nói quỹ nữ ở địa ngục thật sự là lợi hại, một mình hắn không
thể nào chống chọi được!

Nói xong, Hy Bình thả một tay ra, một tay còn nắm lấy Dương Long Quân, quyền
đầu lập tức xuất phát nhắm ngay mặt của Dương Long Quân mà tiến tới.

Thế mạnh như cuồng phong!

Thân hình của Dương Long Quân tung lên, chỉ nghe tiếng y phục xé nát, thân thể
của Dương Long Quân bay thẳng ra ngoài, đập mạnh vào cửa sổ, phá vỡ luôn cửa
số, rớt vào trong bóng đêm.

Trên tay Hy Bình còn lại là một mớ y phục, hắn nhấc chân đi ra ngoài, đến cửa
sổ, cũng nhảy một cái, ra khỏi phòng.

Hắn còn chưa đứng vững, cảm thấy hậu bối đau kịch liệt, giống như bị người ta
đá trúng, không thể khống chế thân hình ngã về phía trước, toàn thân vừa tiếp
xúc với mặt đất, sau đó liền cảm thấy có một bàn chân thúi đang đạp lên lưng
hắn.

Trong lòng hắn bạo nộ, hét lớn một tiếng, vận kình lên lưng, chấn khai cái bàn
chân thúi ra khỏi người, đứng bật dậy, xoay người lại nhìn thấy người lùn một
khúc là Dương Long Quân, hắn nói: “Ngươi dám lấy chân ngươi đạp lên người lão
tử? Lão tử mà không biến ngươi thành một mớ bầy nhầy, lão tử không phải họ
Hoàng!”

Dương Long Quân kinh miệt cười lớn nói: “Với sức ngươi?”

“Với sức của lão phu ta cũng đã quá dư rồi!” Trong bóng tối, có rất nhiều bóng
người đang phi thân đến.

Dương Long Quân cười âm trầm nói: “Trợ thủ tới hả, cũng tốt, giải quyết luôn
một lần đỡ mất thời gian. Tối nay ta cho các người nếm mùi vị đao pháp lệ hại
của bọn võ sĩ chúng ta.”

Ngữ khí của hắn thật chứa đầy mùi vị tàn khốc.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.