Hy Bình thấy Cẩm Châu Ngũ Nghĩa đi vào nội viện, thầm nghĩ: “Có lẽ nào La Mĩ
Mĩ có nhiều nam nhân theo đuổi đến thế? Nghĩ kỹ lại nếu không có ta chắc nàng
cũng có thể gả đi được. Trước đây còn sợ là nàng ta nghĩ luẩn quẩn bây giờ
nghĩ lại thấy đúng.là có chút dư thừa.”
Xuân Yến bên tai hắn thì thầm: “Bình nhi, con còn dám nói là Mĩ Mĩ không thể
yêu. Nhìn xem người ta có bao nhiêu ngươi hoan nghênh kìa!”
Hoàng Dương cũng nói: “Nhi tử, đừng có bỏ đi những gì con đang có, bằng không
sau này rồi con sẽ hối hận đấy!”
Hy Bình bị 2 người bên tả bên hữu làm cho thâm tâm phiền muộn, vì muốn thoát
khỏi sự giáo huấn của 2 người, hắn hướng về La Tùng hỏi: “La lão tiền bối, lúc
nãy tiền bối nói là cái gì sắp đến?”
La Tùng tiếp tục nói: “Mấy ngày trước lão nghe giang hồ đồn rằng Thái Âm Giáo
ở Tây Vực xâm nhập vào Trung Nguyên với quy mô lớn, Đại Địa Minh ở Long Thành
kêu gọi mọi người chống lại sự xâm nhập của Thái Âm Giáo. Hiện tại các đại môn
phái, các lộ anh hùng hào kiệt đang tụ hội tại Long Thành để cử hành Võ lâm
đại hội nhằm tuyển ra một Võ lâm minh chủ thống lĩnh quần hùng Trung Nguyên
cùng chống lại Thái  Giáo.”
Triệu Tử Hào hỏi: “Bao giờ thì cử hành võ lâm đại hội?”
La Tùng đáp: “Mười ngày nữa.”
Hoàng Đại Hải nói: “Không kịp rồi, từ đây mà tới Long Thành nhanh nhất cũng là
một tháng.”
Hy Bình mở miệng hỏi một câu khiến mọi người đều phải kinh ngạc: “Võ lâm đại
hội là cái gì?”
Hoa Tiểu Ba cười nói: “Tỷ phu, Võ lâm đại hộilà tuyển ra một người có võ công
cao nhất & người đó sẽ là Võ lâm minh chủ. Chuyện này mà huynh cũng không
biết sao?”
“Cái gì mà không biết? Chỉ là biết rồi thì hỏi thêm chút thôi cũng không được
hả?” Hắn hướng về phía La Tùng cười nói: “La lão tiền bối, nói ra lão tiền bối
không tin, bọn chúng dấu diếm tổ chức cái gì Võ lâm đại hội. Nếu có tỉêu bối
là tráng sỹ kiêm Quyền vương đệ nhất cao thủ ở đó bọn chúng nhất định là sợ
tại hạ, ha ha.”
Đại Ny dung nhãn tình kỳ quái nhìn Hy Bình, đột nhiên nàng nghe tiếng cười lớn
của Tứ Cẩu & mấy nam nhân khác, nàng không hiểu bọn họ cười cái gì, nhìn
lại thì thấy Thần Đao Tứ Hoa cũng đang che miệng cười.
Nửa tháng vừa qua, nàng ở chung với bọn họ, bị bọn họ làm cho hồ đồ. Đám người
trẻ tuổi này mỗi người một vẻ, tính cách thì không có tương đồng, có thể đại
khái chia làm hai phe, một phe thì là anh hùng chính nhân quân tử, một phe là
vô lại háo sắc dâm côn nhưng bọn họ lại ở chung với nhau, đối xử với nhau rất
tốt.
Bọn họ duy nhất có một điểm tương đồng là mỗi người đều có cặp mắt thật dài.
Không hiểu tại sao Võ lâm tứ đại gia lại sản xuất ra những tên hoạt bảo này.
Đại Ny đang nghĩ thầm thì đột nhiên bên tai bỗng nghe tiếng đàn réo rắt, ở
trong tiếng đàn nàng cảm thấy có tàng ái ý, là ai đang đàn vậy lại có thể dùng
tiếng đàn để biểu đạt tình yêu sâu sắc như vậy?
Hy Bình kinh ngạc nói: “Là ai đang đàn loạn như vậy?”
La Niên cười nói: “Là tiểu nữ đang phô chút tài mọn.”
Hoa Tiểu Ba cười nói: “Mĩ Mĩ đàn nghe thật hay.”
Hy Bình trừng mắt nhìn Hoa Tiểu Ba, hắn đang muốn nói là khó nghe muốn chết,
tức thì hắn nhận thấy những người khác đều lộ vẻ say mê thưởng thức, hắn thầm
nghĩ: “Thật dễ nghe như vậy sao? Tại sao ta lại nghe không được?”
Hy Bình hỏi: “Thật không?”
La Tùng cười nói: “Tiểu tôn tử này của lão hủ thích đàn từ thủa nhỏ. Mặc dù bề
ngoài hơi láu lỉnh, nhưng ở Cẩm Châu thành này được xưng tụng là “Phủ Cầm Nữ
Thần”“Hy Bình nghĩ tới khuôn mặt cao quý tao nhã của La Mĩ Mĩ thì thấy “Nữ
thần” là không sai nhưng tại sao phía trước “Nữ thần” lại them chữ “Phủ cầm”
thì như là có chút hơi quá!
Thế gian này tại sao lại có người phát minh ra những nhạc cụ vô dụng như vậy
chứ? Thật ra nên để La Mĩ Mĩ tay đập chảo sắt, thùng sắt, như vậy mới thể hiện
là một người có âm nhạc thiên phú, có thể phối hợp với ca thần ta đây.
Hắn đột nhiên muốn kết hôn với La Mĩ Mĩ để nàng tấu nhạc cho hắn, chuyện này
có phải là phu xướng phụ tùy hay không? Nhưng mà thật phiền, nàng ta chỉ thích
hắn cưỡng gian thôi chứ không muốn kết hôn với hắn. A! Khó thật!
Hoa Tiểu Ba vẫn không quên vuốt mông ngựa: ““Phủ Cầm Nữ Thần” thật là xứng với
Mĩ Mĩ tỷ tỷ. Không những đẹp người mà đánh đàn cũng thuộc hàng nhất lưu cùng
với ca vũ của Đại Ny tỷ tỷ bất phân cao thấp. Tỷ phu, huynh đúng là nhặt được
đồ quý!”
Hy Bình nói: “Tiểu Ba, cái gì mà nhặt được đồ quý? Ta cùng ngươi & Tứ Cẩu
cùng đến đó xem, lâu quá rồi chưa được ca hát, hôm nay mà không ca hát mấy bài
là không thể được!”
Tứ Cẩu như từ trong tuý mộng bừng tỉnh lại, thất sắc nói: “Hy Bình, ngươi muốn
ca thật sao? Ta lạy ngươi, mỗi buổi tối ta mệt đủ rồi, ban ngày ngươi cũng
không cho ta nghỉ ngơi nữa sao? Đại Ny nàng hãy cản trở hắn, dung bất cứ
phương pháp nào cũng được, chủ yếu là đừng để cho hắn có cơ hội hát, vì chúng
ta hãy cản hắn lại mau!”
Đại Ny giọng lơ lớ bằng khẩu âm dị quốc: “Phu quân, Hy Bình ca hát thì có quan
hệ gì đến chàng mà chàng lại khẩn trương như thể chứ?”
Hy Bình cười nói: “Đương nhiên là có quan hệ, hắn với ta hợp tác rất tốt. Tổ
hợp của chúng ta tuyệt đối là thế gian nhất lưu, nàng có muốn xem không?”
Đại Ny trong lòng hiếu kỳ, rất muốn xem cho rõ liền nói: “Muốn!”
Tứ Cẩu than thầm: “Thảm rồi!”
Hy Bình đứng lên đi về phía Đại Ny, nhìn thấy cái mũi thanh cao & làn da
nâu của nàng cực có cá tính & mị lực, đột nhiên hắn cúi xuống hôn lên trán
nàng rồi nói: “Nụ hôn này là chúc phúc cho nàng, thật thống khoái khi nàng
lĩnh hội được ý nghĩ của ta. Tứ Cẩu, nữ nhân của ngươi muốn coi chúng ta biểu
diễn, ngơưi tuyệt đối không được từ chối, đem theo nhạc cụ chúng ta cùng đi
nào! Tiểu Ba, người đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn nữa!”
Hoa Tiểu Ba mặt mày nhăn nhó nhìn những nữ nhân của hắn nói: “Các nàng đừng có
trách ta, tại Đại Ny tiểu thư của các nàng ủng hộ chuyện này.”
“Ôi! Tối nay khi nằm ngủ, nói không chừng sẽ bị ai đó đá xuống giường thôi”
La Mĩ Mĩ gảy đàn được một lúc thì chẳng biết vì sao lại đột nhiên nhớ tới Hy
Bình.
Trước mặt nàng là 5 vị công tử, bọn họ được nhìn lại khuôn mặt đầy khí chất
văn nhã của La Mĩ Mĩ, trong lòng trở nên say sưa, lúc nàng gảy đàn lại như
khiến bọn họ rơi vào một thế giới khác.
Trong con mắt của La Mĩ Mĩ thì ánh mắt si mê của bọn chúng lại giống như năm
đôi con ngươi của lũ háo sắc vậy, lại còn có hai hang nước dãi hai bên miệng
nữa chứ lại càng khiến cho nàng ghê tởm nhưng ít nhiều gì cũng khiến nàng cũng
có chút kiêu ngạo.
Những ngày trước đó, trước dâm uy của Hy Bình, nàng cơ hồ quên hẳn mình là một
nữ nhân cao quý. Cái tên hỗn đản kia cả ngày làm nàng tức giận, khiến thục nữ
như nàng chẳng thể đứng dậy nổi, mỗi lần cùng hắn cãi lộn là bị hắn mắng thành
phong bà nương (bà nương điên), cái này thì làm sao nàng có thể chịu được chứ?
La Mĩ Mĩ nàng chẳng những là mỹ nữ còn là quý nữ, nhã nữ, tài nữ, xử nữ – a,
hình như không phải vậy! Đều tại cái đồ dâm côn kia đoạt đi tấm thân xử nữ của
nàng!
“Yêu! Mĩ Mĩ, đàn cầm nha?” La Mĩ Mĩ nghe thấy tiếng của Hy Bình, toàn thân
chấn động dừng tay nhìn lên, chẳng biết từ khi nào thì đằng sau 5 vị công tử
đã xuất hiện một đám người đang tiến lại, chỉ thấy có nụ cười khiến người ta
càng nhìn càng tức đang nhìn về phía nàng.
Nàng cả kinh nói: “Ngươi đến đây làm gi? Ta không phải là đàn cho ngươi nghe,
ta chỉ có đàn cho 5 vị công tử đây thưởng thức thôi, không lien quan gì tới
ngươi!”
Hy Bình cười nói: “Bỏ đi, bỏ đi! Nàng đàn gì mà khó nghe muốn chết đi được,
quả thực toàn là thứ vứt đi, làm sao ta nghe lọt lỗ tai? Ta chủ yếu đến đây là
để so tài với nàng thôi.”
Năm vị công tử quay đầu trừng mắt giận dữ nhìn Hy Bình. La Mĩ Mĩ chỉ thấy Hoa
Tiểu Ba tay trái thì cầm một chậu sắt, tay phải cầm một mâm sắt còn Tứ Cẩu thì
mâm sắt & mâm đồng. Nàng hoàn toàn không hiểu bọn họ muốn giở trò gì nữa.
Nàng có một chút gì đó hoang mang, ngạc nhiên hỏi: “So tài?”
“Không sai” Hy Bình tiến tới trước cầm cây đàn, tuỳ tiện khảy lên một âm thanh
chói tai, nói: “Nàng quên ta là “Ca thần” rồi hả?”
La Mĩ Mĩ đại kinh: “Ngươi muốn ở đây ca hát sao? Tuyệt đối không thể! Tên hỗn
đản ngươi không cùng đám nữ nhân loạn cảo lại đến đây làm loạn, Mĩ Mĩ hận chết
ngươi!”
Trương Đa Tài hét lên: “Tiểu tử, ngươi là đứa nào? Báo danh đi, dám chọc tức
La Mĩ Mĩ tiểu thơ của bọn ta, ngươi không phải là lẫn lộn chứ?”
Hy Bình nhìn La MĨ Mĩ cười nhẹ nói: “Đằng sau ta có thằng tiểu tử đang đánh
rắm, thật đúng là đồ đáng ghét.”
Vừa nói xong, hắn đột nhiên xoay người đưa một tay nắm lấy áo của Trương Đa
Tài, nhấc bổng gã lên, nói: “Ta đây là Hoàng Hy Bình, ngươi ở đằng sau đít ta
la lối cái gì hả?”
Trương Đa Tài bị nắm áo nhấc bổng lên trên không, nhìn thấy trước mặt một
người nam nhân cao to như một ngọn núi với một cánh tay cường tráng, gã kinh
hoàng thất thố hoang mang nói: “Ngươi thả ta ra ngay, nếu ngươi không thả, ta
sẽ nói phụ thân ta cho người bắt ngươi về quan phủ, phụ thân ta là quan phụ
mẫu ở Cẩm Châu thành này, ngươi dám vô lễ với ta?”
Hy Bình cười lạnh nói: “Úc, ta thật là sợ a! Bây giờ thả ngươi ra ngay!”
Trương Đa Tài đắc ý nói: “Biết được thì rất tốt”
Hy Bình liền vung tay quăng gã ra xa, Trương Đa Tài bị rớt xuống một bên, gã
rên la thống khổ, cố gắng bò ra ngoài.
Hy Bình đuổi theo giữ hắn lại: “Nhanh như vậy đã muốn đi?”
Trương Đa Tài cầu khẩn nói: “Ta không kêu người tới nữa, chỉ cần ngài thả ta
đi thôi, đại hiệp.”
Hy Bình lắc đầunói: “Không được, đã đến đây rồi thì ở lại nghe tài ca hát của
ta rồi đi. Ta ca rất hay, ngươi có phải không muốn nghe chứ?”
Trương Đa Tài thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải là đánh gchỉ là muốn gã
nghe ca hát mà thôi, gã lập tức cười nói: “Đại hiệp ca hát tự nhiên là nghe
hay rồi. Đa Tài cung kính rửa tai lắng nghe!”
“Đa tạ, ta nhận thấy ngươi là tri âm của ta, sau này ta sẽ giới thiệu vài mỹ
nhân cho ngươi!” Hy Bình vui vẻ cực kỳ, lễ phép mời Trương Đa Tài ngồi xuống,
chuyển thân chuẩn bị tận tình diễn xướng.
Trương Đa Tài cũng rất thích thú, hoan hỉ nói: “Đại hiệp, cái gì thì Trương Đa
Tài không tốt chứ đối với mỹ nhân thì tình hữu độc chung, cực hữu nhất sáo,
bất cứ mỹ nhân nào cùng tại hạ làm chuyện tốt đều đạt được khoái cảm”
Lưu Hồ Mãn tán thành, nói: “Đúng đó ! Tại hạ dám cá đại hiệp ở phương diện đó
không theo kịp Trương Đa Tài trong Cẩm Châu Ngũ Nghĩa của bọn tại hạ. Hắn hầu
như mỗi ngày đều đến kỹ viện, các chị em trong đó đều rất thích hắn, có khi
còn miễn phí cho hắn để được gần gũi với hắn nữa.”
Trương Đa Tài tự hào nói: “Tại hạ có thể với 3 kỹ nữ hoan hảo cùng một lúc,
còn làm bọn họ lên đến cao trào hoài hoài, đại hiệp, ngài có khả năng đó
không?”
Lưu Hồ Mãn bản sắc không đổi nói: “Để biêt giữa hai người ai là người dưới cơ
chung ta cùng đến Tiêu Diêu Phường Hoa gọi một số kỹ nữ bồi tiếp, coi ai trụ
được lâu hơn?”
La Mĩ Mĩ thật sự là nghe không nổi nữa, mắng hắn: “Lưu Hồ Mãn, ngươi toàn nói
những lời bậy bạ, lần sau đừng đến gặp mặt ta nữa.”
Hy Bình cười nói: “Khi khác nếu có cơ hội ta sẽ bồi tiếp các ngươi vui chơi,
còn bây giờ! Các ngươi hãy nghe ta ca hát, tin chắc rằng so với chuyện bồi
tiếp nữ nhân còn có phần thú vị hơn. Tứ Cẩu, Tiểu Ba chuẩn bị!”
La Mĩ Mĩ trừng mắt giận dữ nhìn Hy Bình rồi ôm lấy cây đàn bỏ đi.
Hy Bình gọi to: “Mĩ Mĩ, nàng không nghe ta hát sao?”
La Mĩ Mĩ quay đầu lại dứt khoát nói một câu: “Ngươi muốn ta chết hả! Đồ mù
nhạc.”
Hy Bìnhnhìn mọi người khoa tay múa chân, nói: “Nàng tự biết mình không bằng ta
nên tốt nhất là bỏ đi, nàng là nữ nhân nên ta không so bì với nàng. Tứ Cẩu,
ngươi gọi bọn Đại Ny khiêu vũ cho chúng ta, được không?”
Độc Cô Minh, Triệu Tử Uy, Hoa Tiểu Ba cùng Tứ Cẩu mặt mày 4 người liền lộ ra
vẻ khó khăn. Chr lẽ lại để những Thiên Trúc mỹ nhân của bọn họ phối hợp múa vũ
ca với cái kẻ nát bét này sao?
Cầm Châu Ngũ Nghĩa không biết chuyện lập tức vỗ tay khen hay, Đại Ny cũng cúi
đàu xuống nói: “Cũng được!”
Tứ Cẩu cười thảm nói: “Lão bà, ta chắc chắn nàng sẽ là người hối hận trước
những người khác!”
Hy Bình lớn tiếng nói: “Các vị, Ca thần với sự hợp tác của Vũ hậu sắp bắt đầu.
Xin mời các vị rửa tay nghe tiết mục mà quý vị đã chờ đợ đã lâu. Nhạc công,
tấu nhạc!”
Hắn còn đang nói thì thấy bọn người Lôi Long, Triệu Tử Hào quay người bỏ đi để
lại 12 nàng vũ nữ Thiên Trúc, phụ tử La Tùng cùng 7 người thê thiếp chưa biết
chuyện, còn có Cẩm Châu Ngũ Nghĩa đang chờ đợi nữa.
Hy Bình thật sự quá vui với số lượng khan giả nhữ vậy, hắn đưa cao hữu thủ
nhìn Tứ Cẩu & Hoa Tiểu Ba hai người rồi phất tay xuống, lập tức âm thanh
của những mảnh kim loại vang lên.
Mọi người ngạc nhiên.
Đầu tiên là Thiên Trúc thập nhị vũ nữ giống như ngọn gió tản ra, chạy thoát ra
ngoài.
Phụ tử La Tùng & thê thiếp của bọn họ cũng tương kế trối chết chạy đi, Cẩm
Châu Ngũ Nghĩa vừa định đứng dậy lại bị Hy Bình chặn lại bắt trở lại chỗ ngồi.
Hy Bình ngừng hát, nói một cách uy hiếp: “Các ngươi chỉ được làm 2 động tác,
một là mở miệng khen hay, hai là vỗ tay cổ vũ. CÒn lại bất kỳ động tác nào
khác đều là dư thừa, để ta nhìn thấy nhất định là ăn một quyền.”
Lộ Nhàn & Lộ Giáp trong Cầm Châu Ngũ Nghĩa đồng thanh nói: “Tại hạ thà
nhận quyền đầu của ngài!”
Hy Bình bước đến trước mặt bọn họ, nhìn thẳng vào mặt bọn họ, lắc đầu thở dài
nói: “Đây là tại các ngươi yêu cầu nhé!”
Song quyền của hắn xuất ra phân biệt tại mặt của 2 người bọn họ, hai người lập
tức la lên ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
“Mời các ngươi làm thính giả cao nhã các ngươi lại hết lần này tới lần khác
muốn làm cái đầu heo!” Hắn quay mặt nhìn 3 người còn lại nói: “Bọn các ngươi
cũng muốn thưởng thức quyền đầu của ta chứ?”
Ba người đồng thanh nói: “Bọn tại hạ thật sự là thính giả trung thành của đại
hiệp, rất nhiẹt tình say mê ca nhạc!”
“Tốt, rất tốt!” Kết quả rất tốt, thế là hắn lơn tiếng hát những bài hát thối
nát của hắn.
Thế nên ba vị thính giả trung thành chỉ còn biết nhẫn! Nhẫn! Nhẫn!
Trương Đa Tài căn bản là có gương mặt tuấn tú bây giờ nhăn nhúm giống nhữ trái
khổ qua, Lưu Hồ Mãn hai tay không ngừng bứt tóc mình, Lý Toàn Tu hai tay không
ngừng đấm xuống phiến đá Đại Lý dưới chỗ ngồi, thân thể chảy đầy mồ hôi. Lại
còn sau mỗi bài hát, ba người bọn họ đều vỗ tay rất to, lớn tiếng khen hay.
Hy Bình rất là mãn ý với biểu hiện của ba người bọn họ, sau một vài bài hát,
nói: “Tam vị huynh đệ quả nhiên là tri âm của ta, cảm tạ các người vì ta có
thể cho ta ca hát mê say!”
Trương Đa Tài nhân cơ hội này nói: “Đại hiệp, xin ngài ngừng hát một chút,
sang mai lại hát tiếp!”
Lưu Hồ Mãn cũng nói: “Sáng mai bọn tại hạ lại tiếp tục cổ vũ cho tiếng hát của
đại hiệp!”
Lý Toàn Tu mặt mày nhăn nhó nói: “Đại hiệp, tại hạ đói bụng rồi, nuốn đi ăn
một chút gì đó rồi trở lại nghe đại hiệp hát tíêp.”
Thấy Hy Bình không có phản ứng, Trương Đa Tài lại nói tiếp: “Đại hiệp,bọn tại
hãin mời ngài ra một tửu lâu bên ngoài, sau đó cùng nhau tới kỹ viện lớn nhất
Cẩm Châu thành là Tiêu Diêu Phường Hoa mời một vị muội muội hấp dẫn nhất bồi
tiếp ngài, ngài thấy sao?”
Hy Bình cười lớn nói: “Không tốt, hay là mọi người lại tiếp tục nghe giọng ca
mĩ diệu của ta, tiếp tục vỗ tay, tán thưởng!”
Cho đến gần tối, ba bàn tiệc lớn đã được dọn ra La Cân Đường, giọng ca Hy Bình
vẫn còn vang vang, chỉ hơi khan khan.
La Tùng nhíu mày nói: “Mĩ Mĩ, đi mời Hoàng tráng sỹ dung cơm! Cậu ta cũng hát
đã hơn nửa ngày rồi.”
Trong nửa ngày qua, lão đã đi dạo mười vòng quanh Cẩm Châu thành này rồi. Lâu
lắm rồi lão không đi dạo, lão cũng sắp vào quan tài rồi, thường thì một năm đi
dạo chưa tới một lần, nhưng hôm nay lão đi dạo như vậy bằng mười năm cộng lại,
đúng thiệt là khổ nhưng lão phải nghe Hy Bình hát thì thà lão đi dạo một trăm
vòng quanh Cẩm Châu thành cũng còn đỡ khổ hơn!
La Mĩ Mĩ bực tức nói: “Tiểu tôn không đi, cái tên hỗn đản đó hát no rồi, cần
gì dung cơm?”
Cái mặt dày của Hoàng Dương cũng không còn chịu nổi được nữa, xấu hổ lên
tiếng: “Hai vị đừng tranh cãi nữa. Cái tên nhi tử của tại hạ là như vậy đó.
Lúc ở thôn trang, nếu không hát thì tìm người đánh nhau, bởi vậy tại thôn
trang không có cô nương nào thèm để ý đến hắn.”
Xuân Yến đứng lên nói: “Để thiếp đi gọi nó cho! Nếu để bất cứ ai đi gọi cũng
không lay động được nó đâu.”
“A di, cho con theo với!” Tiểu Tước dũng cảm xung phong đi theo sau Xuân Yến.
Mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm, tuyệt xướng cuối cùng cũng kết thúc, cảm tạ
Phật tổ!
La Tùng nói: “Tướng mạo của Hoàng tráng sỹ thì không chê vào đâu được, lại còn
có tấm lòng hiệp nghĩa nữa. Duy chỉ có tiếng ca của cậu ấy thì lão hủ không có
can đảm để nghe, Lão hủ cả đời này âm nạhc nào cũng đã nghe qua nhưng chưa có
nghe thấy ai hát như vậy, khiến chẳng ai có thể nghe được.”
La Mĩ Mĩ bất mãn nói: “Gia gia, cái tên đó không những ca hát khiến người ta
buồn nôn mà hết thảy hành vi với phẩm hạnh của hắn đều chán ghét đến cực điểm.
Gia giacòn nói hắn có tấm lòng hiệp nghĩa nữa sao?”
La Tùng không có một chút nào phản đối lại lời nói của tôn nữ mình, chính mắt
lão đã thấy hành động vô lễ của Hy Bình khi quăng Trương Đa Tài chỏng bốn chân
lên trời, sau đó lại biết Lộ Nhàn & Lộ Giáp bị Hy Bình đấm cho một quyền,
hiện tại chắc còn đang nằm ác mộng, ấn tượng tốt của lão về Hy Bình còn được
bao nhiêu?
Tiếng hát chấm dứt không lâu, mọi người nhìn thấy Cẩm Châu Ngũ Nghĩa đi ra. Lộ
Nhàn & Lộ Giáp làm như vừa tỉnh dậy, cái dấu quyền đầu trên mặt vẫn còn
đó, Trương Đa Tài toàn thân hư thoát giống như vừa làm chuyện đó xong với ba
nàng kỹ nữ, không còn tinh khí để ra nữa. Lý Toàn Tu hai tay chảy máu ròng
ròng, y phục toàn thân ướt nhem, thấy người gầy như không có tí thịt nào.
Nhưng kỳ quái nhất là Lưu Hồ Mãn, trên đầu không còn một cọng tóc nào, chỉ có
những vết trầy xước còn chảy máu do hắn gãi. Điệu này phải đổi tên thành Lưu
Quang Quang thôi. (Chỗ này tác giả chơi chữ, Hồ Mãn = rất nhiều, rậm rạp,
Quang Quang = trọc lốc, trống trơn)
La Tùng nhìn thấy bọn họ liền chào hỏi: “Ngũ vị công tử, mời các vị ở lại dung
cơm xong rồi về?”
Trương Đa Tài cự tuyệt nagy tại chỗ: “La lão gia, trong phủ của lão gia có đến
một nhân vật thật đáng sợ, bọn huynh đệ tiểu bối không dám lưu lại thêm một
khắc nào nữa cả.”
Lưu Hồ Mãn thống khổ tiếp lời: “Tiểu bối bài bạc hơn mười năm, lần này thua
thật thê thảm!”
Lý toàn Tu bi phẫn nói: “Tiếu bối phải đem hết toàn bộ ca nữ trong nhà đem bán
vào kỹ viện hết, sau này không còn dám ăn cơm nữa. Không phải, sau này không
còn dám nghe hát nữa, thật là ác mộng!”
Lộ Nhàn & Lộ Giáp đã chạy tới cửa cũng quay đầu nói với lại: “Quyền đầu
của hắn cứng quá, chúng ta không dám ăn.”
La Mĩ Mĩ hừ lạnh nói: “Toàn là lũ vô dụng!”
“Ai vô dụng thế Mĩ Mĩ?” Giọng Hy Bình khàn khàn truyền tới.
La Mĩ Mĩ quay đầu lại nói với hắn: “Ngươi!”
“Ta có thể chứng minh với nàng rằng ta là người hữu dụng!” Hy Bình nhìn nàng
ta cười một cách gian xảo, sau đó quay sang nói với La Tùng: “La lão tiền bối,
bọn tiểu bối toàn thân đầy mồ hôi, cho phép bọn tiểu bối được đi tắm rửa
trước? Mọi người cứ dung bữa trước đi, không cần đợi bọn tiểu bối. Tước nhi,
dẫn đường bọn ta tới phòng tắm!”
“Có quỷ mới chờ ngươi!” La Mĩ Mĩ nhìn bốn người đi khỏi La Cân Đường, hốt
nhiên mặt biến sắc, đứng lên vội vàng đuổi theo.
Hy Bình vừa ra khỏi La Cân Đường lập tức ôm Tiêu Tước vào lòng, hôn một cái
rồi nói: “Tước nhi, nửa ngày không có cùng nàng thân thiết, có nhớ ta không?”
Tiểu Tước giận dữ nói: “Đại sắc lang, người chàng đầy mồ hôi làm y phục của
Tước nhi bẩn hết rồi.”
“A! Thiếu chút nữa làm Tước nhi của ta giận rồi.” Hy Bình nói xong làm bộ như
muốn buông Tiểu Tước ra.
Tiểu Tước liền ôm lấy hấn chặt hơn, nói: “Người ta rất thích mùi vị của đại
sắc lang.”
Hy Bình nói: “Sáng mai ta phải đi rồi, nàng đi theo ta thôi!”
Tiểu Tước do dự một chút rồi nsoi: “Tiểu thư có cùng đi với đại sắc lang
không?”
Hy Bình nói: “Như quả nàng ta nguyện ý, ta có thể mang nàng ta theo. Nàng ta
cũng là nữ nhân tốt, chỉ tội hay thích cãi nhau thôi.”
“Tiểu thư thật sự rất yêu chàng” Tiểu Tước ngẩng đầu lên nhìn hắn một hồi, rồi
nói tiếp: “Người ta cũng muốn có thể cùng chàng vĩnh viễn ở cùng một nơi nhưng
thiếp lại không nào xa tiểu thư được. Hiện tại người ta rất mâu thuẫn! Đại sắc
lang, xin chàng đừng có làm tổn hại đến tiểu thư có được không?”
Hy Bình chăm chú nhìn vào đôi mắt khẩn cầu của Tiểu Tước kiên định đáp: “Ai
yêu ta, ta đều sẽ không thương tổn đến họ. Phàm là người ta yêu, ta nguyện
dùng cả đời mình canh ĩư. Nhưng mà có một số việc phải cần tới thời gian, nàng
hiểu không?”
Tiểu Tước si mê nói: “Thiếp hiểu!”
Hy Bình cười nói: “Vậy thì phải tắm chung với ta!”
“Hoàng Hy Bình, ta biết là ngươi lúc nào có cơ hội nhất định sẽ chiếm tiện
nghi của Tiểu Tước mà. Ngươi cũng không nhìn xem nơi đây là đâu, ngươi muốn
làm cho cả cái La phủ này mọi người đều biết đến dâm tặc nhà ngươi đã hủy
trinh tháo của chúng ta hay sao?”
La Mĩ Mĩ tức giận đuổi theo đằng sau, muốn kéo Tiểu Tước ra khỏi hữu thủ của
Hy Bình, lại bị tả thủ của hắn ôm vào lòng.
Hy Bình nói: “Nàng không muốn người khác biết, sao lại la to thế?”
La Mĩ Mĩ vùng vẫy một vài cái, sau đó yên tĩnh lại nói: “Ngươi đừng có ôm như
vậy, hạ nhân có thể nhìn thấy.”
Tiểu Tước nói: “Đại sắc lang, tới phòng tắm rồi, thiếp đi đổ nước cho chàng
tắm, chàng thả người ta & tiểu thư ra được không?”
Hy Bình cười nói: “Mỗi người phải hôn ta một cái!”
Tiểu Tước nhón chân lên hôn hắn một cái, La Mĩ Mĩ thì mím môi kại không thèm
để ý đến hắn.
Hy Bình buông Tiểu Tước ra, ôm lấy La Mĩ Mĩ hôn vào cặp môi đang mím lạicủa
nàng, nhỏ giọng nói: “Tối nay ta muốn nàng!”
Hai nàng đứng nhìn ba người tiến vào phòng tắm. Tiểu Tước nói: “Tiểu thư sang
mai có cùng đi với hắn không?”
La Mĩ Mĩ thở dài nói: “Tâm sự sủa ta không thể dấu ngươi. Tước nhi, sáng mai
ngươi cứ đi chung với hắn.”
Tiểu Tước kinh ngạc nghi ngờ hỏi: “Tiểu thư thì sao?”
“Để một thời gian nữa ta nghĩ lại chuyện này. Nếu như ta không quên được hắn,
ta sẽ đi tìm hắn. Nhưng mà ta không thể trước mặt hắn nói yêu hắn được.”
La Mĩ Mĩ lại thở dài, rồi lắc đầu quay đi. Tiểu Tước đi theo sau nàng cũng thở
dài nhè nhẹ.
Hai nàng vừa đi khỏi không lâu,bọn ba người Hy Bình ra khỏi ồhng tắm quay trở
lại La Cân Đường.
Thấy mọi người còn chưa dùng bữa, Hy Bình nói: “Để mọi người phải chờ lâu,
thật là ngại quá.”
La Mĩ Mĩ nói: “Ta một điểm cũng không thấy ngươi có chút gì gọi là ngượng
ngùng cả.”
Hy Bình cho nàng một tràn gcười đầy kịch tính, sau đó ngồi bên cạnh Hoàng
Dương nhỏ giọng hỏi: “Phụ thân, so với hồi trước con hát hay hơn nhiều hay ít”
Hoàng Dương liếc nhìn mọi người rồi nói: “Cũng được, nhưng so với lúc ở Hoàn
San thôn thì thanh thế không bằng.”
La Tùng nâng ly rượu, hào tình sung mãn nói: “Các vị anh hùng hào kiệt, lão hủ
xin kính Hoàng tráng sỹ & các vị một ly.”
Sau khi mọi người cạn ly, La Tùng nói: “Mời mọi người tùy tiện.”
La Cân Đường trở nên nhiệt náo, một bên thì nữ nhân thưởng thức những món rau
mĩ vị nhỏ tiếng, một bên thì nam nhân ăn uống nói cười ầm ĩ.
La Tùng nói: “Hoàng tráng sỹ, không biết tráng sỹ có thể ở lại Cẩm Châu thành
nghỉ ngơi được mấy ngày được không?” Nhưng tuyệt đối không được hát – Trong
thâm tâm của La Tùng thật sự rất muốn nói câu này nhưng lại không có nói.
Độc Cô Minh đáp: “Hy Bình, đề nghị của La lão tiền bối rất hay đó. Chiều nay
bọn ta đi dạo một vòng, thấy có rất nhiều mỹ nữ, bọn ta tưởng như đang đi lạc
vào thiên đường vậy.”
Hoa Tiểu Ba nôn nóng hỏi: “Độc Cô đại ca, huynh có cơ hội hạ thủ không? Có đem
theo mỹ nhân nào về không? Tỷ phu, huynh coi đó, huynh hại đệ không có cơ hội
cùng với Độc Cô lão huynh đi tìm mỹ nhân, cái gì mà ca với hát!”
La Tùng cười nói: “Tiểu hỏa tử, chỉ cần cháu ở Cẩm Châu thành này vài ngày
thôi, chắc chắn cháu sẽ được như ý thôi.”
Hoa Tiểu Ba vui mừng hỏi lại: “Thật vậy không?”
Tức thì bị Cốc U Lan ở bên cạnh nhét một miếng rau vào miệng, chỉ nghe nàng
nói: “Đương nhiên là thật rồi, ăn rau đi.”
Cả đại sảnh vang tiếng cười.
Hy Bình lập tức cự tuyệt, nói: “La lão tiền bối, bọn tiểu bối quyết định sáng
mai là quay về. Đã ly khai đám thê tử đang mang thai một thời gian, bọn tiểu
bối phải quay về gấp để chiếu cố cho bọn họ. Nam nhân có thể phong lưu khoái
lạc bên ngoài nhưng không thể quên là ở nhà có đám thê tử mang nặng đang trông
chờ mình về, lão tiền bối nói có phải không?”
La Tùng tán thành: “Lời của tráng sỹ nói rẩt đúng, lão hủ kính tráng sỹ một
ly!”
Hoa Tiểu Ba cố gắng nuốt miếng rau còn ở trong miệng xuống, luyến tiếc nói:
“Còn tưởng cùng tỷ phu đại náo kỹ viện một phen, nay phải từ bỏ ý định rồi.”
Một số nữ nhân cùng trừng mắt nhìn gã.
La Mĩ Mĩ nói: “Hoa Tiểu Ba, ngươi dám không?”
Hoa Tiểu Ba cười cười nói: “Mĩ Mĩ tỷ tỷ, thỉnh thoảng thì tiểu tử đây cũng dám
lắm!”
“Ngươi thử coi.” Lần này là giọng của Vưu Túy.
Hoa Tiểu Ba nhìn thấy gương mặt lạnh như tiền của Vưu Tuý, liền cúi đầu xuống
gắp miếng rau bỏ vào miệng rồi nói: “Không dám nữa, không dám nữa, ăn cơm!”
Gã không sợ La Mĩ Mĩ, tại vì nàng không có võ công, nhưng mà nàng Vưu Túy này
đã từng đánh ngang tay với Hy Bình, Hoa Tiểu Ba gã có mười lá gan cũng không
dám chọc giận tới nàng.
Hắn gắp một gắp thức ăn nhét vào miệng, vừa nhai vừa nghĩ thầm: “Nữ nhân này
cũng thật là kỳ quái, tỷ phu không phải là lão công của nàng ta, nàng ta ghen
tuông cái gì chứ?”
Vưu Túy quay đầu nhìn về Hy Bình, tức thì thấy Hy Bình đang nhìn nàng cười
cười, gương mặt nàng tự nhiên nóng bừng lên, bên tai còn nghe tiếng Hy Bình
nói: “Túy tỷ đang mang trong người hài tử của đệ, đừng có nổi nóng nhé!”
Xuân Yến kinh ngạc hỏi: “Bình nhi, phải nàng có mang với con không?”
La Tùng cười nói: “Cung hỉ, cung hỉ!”
Hoàng Dương hồi lễ đáp: “Tạ lời chúc mừng của La lão gia!”
Hy Bình bên cạnh Hoàng Dương nói: “Phụ thân, tương lai không lâu, sẽ có một
đám hài tử vây quanh phụ thân gọi lão gia.”
Hoàng Dương nói: “Không sao cả! Mấy chục năm làm phụ thân, bây giờ cũng muốn
làm gia gia rồi. Nhưng mà mẫu thân của con không phục là mình già, nếu muốn
một nữ nhân thừa nhận là mình già thật đúng là sự kiện khó khăn.”
Hy Bình nhìn Xuân Yến rồi nói: “Phụ thân, thật ra mẫu thân đích xác là còn rất
trẻ người không biết sao?”
Hoàng Dương mắt trắng dã, hết lời để nói.