Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 109: Phủ cầm nữ nhân – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 109: Phủ cầm nữ nhân

“Mẫu thân, người kéo con rời đi làm gì vậy? Con vẫn muốn chửi tên hỗn đản đó!”
La Mĩ Mĩ được mẫu thân đưa vào tẩm thất.

Lương Lệ Quỳnh ngồi ở mép giường, bảo con gái ngồi cạnh mình rồi nói: “Để mẹ
nhìn kỹ con gái nào!”

Nàng chănm chú nhìn con gái, nhận ra La Mĩ Mĩ tịnh không có thay đổi gì lớn,
chỉ là quyến rũ hơn nhiều so với trước, có thêm nét hấp dẫn đặc biệt chỉ có ở
thiếu phụ.

La Mĩ Mĩ bị nàng nhìn đến nỗi khó chịu, hậm hực nói: “Mẹ, sao lại nhìn con như
vậy, con có sứt mẻ chút nào đâu.”

Lương Lệ Quỳnh dịu dàng hỏi: “Đừng lừa mẹ, Mĩ Mĩ, là ai?”

La Mĩ Mĩ mơ hồ hỏi lại: “Ai là sao?”

Lương Lệ Quỳnh thở dài nói: “Mẹ biết con đã không còn là tiểu nữ hài nữa rồi.”

La Mĩ Mĩ bĩu môi đáp lại: “Người ta vốn dĩ đã không phải mà.”

Lương Lệ Quỳnh nhìn thẳng vào nàng: “Mĩ Mĩ, con rốt cuộc vẫn không hiểu mẹ
muốn hỏi điều gì sao?”

La Mĩ Mĩ nhướng mày hỏi lại: “Điều gì cơ?”

Không còn cách nào, Lương Lệ Quỳnh đành hỏi: “Con đã cùng ai hoan hảo?”

La Mĩ Mĩ đỏ bừng mặt nói: “Mẹ, sao mẹ lại có thể hỏi như vậy? Người ta sao có
thể cùng người khác hoan hảo được, việc đó sao con dám làm? Con trong sạch
mà.”

Lương Lệ Quỳnh không tin, nói: “Con không lừa được ta đâu, con đã không phải
là xử nữ rồi.”

La Mĩ Mĩ phản xạ theo bản năng, giãy nảy lên: “Hắn cưỡng gian con!”

“Cái gì?” Lương Lệ Quỳnh giật mình hỏi: “Con không phải là được tráng sỹ cứu
sao? Chẳng lẽ y cứu không kịp nên con đã bị tên thái hoa tặc đó làm nhục rồi?”

La Mĩ Mĩ chẳng buồn giải thích, huống hồ nàng thấy không cần thiết cho người
nhà biết chuyện giữa nàng & Hy Bình, nàng đáp: “Sai lệch (thời gian) không
nhiều.”

Lương Lệ Quỳnh hỏi: “Phải làm sao mới tốt? Con là con gái nhà đại phú, chưa
kết hôn đã mất đi sự trong trắng, sau này làm sao mà gả chồng?”

La Mĩ Mĩ đáp: “Không được, con đi tìm hắn tính sổ.”

Lương Lệ Quỳnh cả kinh nói: “Không phải tên thái hoa tặc đó đã chết rồi sao?
Con còn muốn tìm hắn tính sổ?”

“A! Mẹ, nói ra mẹ cũng không hiểu đâu, việc này mẹ đừng can thiệp, con tự biết
phải làm gì.”

“Ta làm sao có thể không quan tâm đến? Con là con gái của ta mà!” Lương Lệ
Quỳnh tỏ ra không vừa lòng với con gái.

La Mĩ Mĩ đáp: “Mẹ, lại là câu nói đó. Con đã trưởng thành, tự chăm sóc mình
được, mẹ đừng lo lắng nữa, chúng ta nói chuyện khác”

Lương Lệ Quỳnh biết con gái mình quyết tâm không để cho nàng biết, hỏi : “Tước
Nhi có phải cũng bị tên dâm tặc đó làm nhục rồi?”

La Mĩ Mĩ đáp : “Ừ!”

“Sao có thể? Tước Nhi chưa đến 14 tuổi, thân thể chưa phát dục – tên dâm tặc
này, quả thực là chó lợn không bằng!” Lương Lệ Quỳnh vốn dĩ là một nữ nhân rất
ôn hòa, lần này cũng không tránh được căm phẫn dâng trào.

La Mĩ Mĩ cực lực tán đồng, nói : “Đúng, hắn ngay cả chó lợn cũng không bằng.”

“Nhưng, Mĩ Mĩ, dường như con không hề cảm thấy thống khổ?” Lương Lệ Quỳnh nhìn
mặt con gái, chỉ có tức giận, nhưng không có chút sắc khí bi thương thống khổ
nào.

“Hứ, thì sao?” La Mĩ Mĩ ngẫm nghĩ, lại nói : “Giống như thế này chăng? Nhưng
mẹ à, vì sao nhất định phải thống khổ chứ? Nữ nhân rốt lại cũng phải trải qua
một lần, kỳ thật không có gì là không được.”

Lương Lệ Quỳnh nhìn con gái như sinh vật lạ, trách mắng : “Mĩ Mĩ, thái độ nào
của con là gì vậy? Chẳng lẽ con quên mất lời mẹ dạy, nữ nhân trong gia đình
phải cẩn thận, cần tam tòng tứ đức, không được giống như loại phụ nữ phóng
đãng. Con xem mình hiện giờ, một chút lễ pháp bắt buộc của con nhà quyền quý
cũng không hiểu.”

La Mĩ Mĩ không nhịn được cãi lại : “Hiểu cái gì! Lại mắng con, con khóc!” Nói
rồi, hai tay giả vờ quẹt nước mắt, e rằng dù nước mắt không rơi cũng được đôi
tay khéo léo của nàng dụi cho chảy ra.

Lương Lệ Quỳnh thở dài nói : “Ta không nói với con chuyện đáng xấu hổ này nữa,
nói qua chuyện khác.”

La Mĩ Mĩ cao hứng, hai tay ôm chặt lấy mẹ nàng, hỏi : “Mẹ, chuyện gì vậy?”

Lương Lệ Quỳnh nói : “Mười ngày trước, Cẩm Châu thành lại xuất hiện một thái
hoa tặc, mỗi đêm bắt đi hai nữ tử trong thành, phàm những cô gái hắn bắt cóc
đều bị tiền dâm hậu sát (hấp diêm rồi giết chết), trên ngực họ đều viết một
chữ “Cừu” bằng máu, bộ khoái trong thành tòan bộ đã được điều động, nhưng vẫn
chưa tìm ra manh mối gì”

La Mĩ Mĩ nhớ lại lời nói lúc hấp hối của Thải Hoa Lãng Tử, phỏng chừng là sư
phụ Dương Long Quân của Thải Hoa Lãng Tử vì hắn báo thù. Trong lòng nàng hốt
nhiên hoảng sợ, song sau đó, nàng lại nhớ đến Hy Bình người mà nàng không muốn
nghĩ đến nhất, trong lòng hoảng sợ liền trở lại bình tĩnh.

Nàng nói : “Mẹ, người đừng quá lo lắng, tên ác tặc đó nhất định sẽ gặp báo
ứng.”

Lương Lệ Quỳnh đáp : “Chỉ mong là như vậy.”

“La tiểu thư, La tiểu thư!” Nhiều tiếng nam nhân từ ngoài cửa vọng vào.

La Mĩ Mĩ buồn bực nói : “Đám âm hồn bất tán đáng ghét, người ta ngồi còn chưa
ấm chỗ, bọn chúng đã mò tới cửa tìm.”

Nàng đứng lên mở cửa, liền nhìn thấy năm thanh niên đang tìm kiếm nàng xung
quanh đó.

Họ vừa nhìn thấy nàng từ trong phòng bước ra, liền như trẻ con thấy sữa gọi
lớn một tiếng rồi hớn hở chạy lại trước mặt nàng, đứng khựng lại cười nói :
“La tiểu thư”

La Mĩ Mĩ bực bội đáp : “Các người đến đây làm gì?”

Một phú gia công tử trông khá anh tuấn trong bọn họ lên tiếng : “Trương Đa Tài
ta ba ngày không gặp Mĩ Mĩ tiểu thư như xa cách 3 mùa, biết được tiểu thư đã
quay về, vội tới cùng tiểu thư nói chuyện, nghe tiếng đàn của tiểu thư.”

Tên công tử bên cạnh cao lớn hơn nhưng tướng mạo bình thường nói : “Mĩ Mĩ tiểu
thư, Trương Đa Tài gạt nàng đó. Thời gian nàng không có mặt, hàng ngày hắn tới
Tiêu Diêu phường tìm cô nương, Lưu Hồ Mãn ta thấy thật khó coi.”

Trương Đa Tài liền nói : “Lưu Hồ Mãn, ngươi dám bêu xấu ta? Tên khốn kiếp
ngươi thì ngày ngày đều đến đổ trường.”

Một tên công tử vừa béo lại vừa lùn đang muốn lên tiếng thì La Mĩ Mĩ chặn lại
nói : “Lí Toàn Tu, ngươi ngừng lại, ngươi nói nữa, ta sẽ chỉnh các người.”

Trương Đa Tài liền nói : “La tiểu thư, nghe nói nàng bị thái hoa tặc bắt cóc,
nàng có bị hắn cái gì cái gì đó không?”

La Mĩ Mĩ trừng mắt nhìn hắn, nói : “Cái gì làm sao! Ngươi không thấy ta vẫn
rất tốt hả? Hỏi thừa, kêu Trương Đa Tài gì đó, chi bằng gọi là Trương ngu ngốc
hay hơn.”

Năm tên phú gia công tử sửng sốt : Cẩm Châu thành đệ nhất mĩ nữ sao lại trở
nên thô lỗ như vậy?

Lưu Hồ Mãn thấy Trương Đa Tài bị chửi, vô cùng hả dạ, hỏi : “La tiểu thư,
trong thời gian đó nàng đã du ngoạn nơi nào?”

La Mĩ Mĩ cũng vui vẻ cười đáp : “Vẫn là Lưu Hồ Mãn hiểu biết, đúng là ta đã đi
du ngoạn đó.”

Lưu Hồ Mãn mặt mày hớn hở hỏi : “La tiểu thư đi du ngoạn có vui vẻ không?”

“Đương nhiên rất vui rồi!” La Mĩ Mĩ tặng hắn một nụ cười ngọt ngào : “Ngươi
trước đây không phải là Lưu Hồ Mãn tử (Lưu rậm râu, hay Lưu râu ria xồm xoàm)
sao? Bây giờ lại cạo nhắn nhụi bóng láng thế kia, có phải rất giống mông đít
nữ nhân không?

Cả năm người liền sững sờ : đây là là lời nói của thục nữ hay sao?

Lưu Hồ Mãn đáp : “Trong mấy ngày nàng đi, mỗi lần ta nhớ đến nàng, lại nhổ đi
một sợi râu, đến bây giờ thì một sợi cũng chẳng còn.”

Bốn người còn lại lập tức ôm bụng bò ra cười.

Trương Đa Tài chỉ vào mặt Lưu Hồ Mãn nói : “Ngươi đừng pha trò cười, ngươi mỗi
ngày đều cùng người ta đánh bạc, mỗi ván thua lại bị nhổ mất mười sợi râu,
khiến cho bộ mặt râu ria xấu xí đáng tự hào của ngươi toàn bộ bị nhổ trụi, lại
dám lấp liếm trước mặt Mĩ Mĩ tiểu thư? Ta thấy cứ gọi ngươi là Lưu Hồ Quang
hay hơn, ha ha, Lưu Hồ Quang!”

Lưu Hồ Mãn nhấc bổng Trương Đa Tài lên, quát lớn : “Trương Đa Tài, ngươi dám
cười nhạo ta? Ta ném ngươi ra đường cho người dẫm đạp.”

Trương Đa Tài hoảng hốt : “Lưu Hồ Mãn, đừng quên cha ngươi là cấp dưới của cha
ta, ngươi mà động thủ, cha ngươi khỏi phải làm quan nữa.”

Lưu Hồ Mãn thả Trương Đa Tài xuống nói : “Xem như ngươi lợi hại”

Trương Đa Tài chỉnh lại y phục, chửi : “Con mẹ đồ thổ phỉ, tên thô lỗ, không
ngại trước mặt Mĩ Mĩ tiểu thư biểu hiện bản tính, đúng là lọai người cờ bạc!”

Lí Toàn Tu rốt lại cũng can đảm phát ngôn, nói : “La tiểu thư, chúng ta đã lâu
không được nghe thấy tiếng đàn mỹ diệu của nàng, chúng ta đã đến đây, nàng có
thể không đàn cho chúng ta nghe vài khúc sao?”

La Mĩ Mĩ nói : “Được! Ta đã mấy ngày không chạm đến đàn, cũng rất nhớ, hôm nay
sẽ vì Cẩm Châu Ngũ Nghĩa các người đàn vài khúc, nhưng mà, ta nhắc các người
lần nữa, khi ta đàn, không được lộ ra thần sắc mê mệt hay để nước miếng chảy
dài!”

Có loại việc này sao?

Năm người lúng túng hỏi lại : “Làm sao có thể?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.