Cáo biệt Viễn Dương tiêu cục. mọi người lại một lần nữa bước lên đường.
La Mĩ Mĩ & Bạch Tư đêm đó sau khi tỉnh lại, kiên quyết không chịu ngủ
chung phòng với Hy Bình. Cho nên trên đường đi, Hy Bình an bài cho 2 nàng
& Vưu Túy, Thi Nhu Vân ở cùng nhau, chỉ để lại Dã Mân Côi & Tiểu Tước
bồi tiếp hắn.
Tứ Cẩu hưởng hết diễm phúc, năm mỹ nữ Thiên Trúc lại thêm Dạ Lai Hương, khiến
hắn gần như thở không ra hơi. Cho nên trên đường đi, mấy lần ngủ gà ngủ gật
trên lưng ngựa mà ngã cả xuống đất. Cũng may hắn da dầy xương cứng không đến
nỗi vì thế mà bỏ mạng.
Điều khiến cho Tứ Cẩu cảm thấy kỳ quái nhất là Đại Ny khi giao hoan cùng hắn
thì chiều chuộng trăm điều, nhưng bình thường lại rất dễ phân tâm, giống như
đang nghĩ về một điều gì đấy. Có nhiều lần hỏi nàng tại sao, nàng chỉ nói là
có chút nhớ cố hương& người thân ở đó.
Nhưng tới buổi tối lúc giao hoan, nàng lại biểu hiện nhu tình vô hạn, lại còn
thường nũng nịu đòi Tứ Cẩu cho nàng xem thử đao pháp. Nàng nói muốn nhìn thấy
khí phách anh hung của phu quân lúc sử đao.
Tứ Cẩo có nỗi khổ thì chỉ đành tự mình nuốt, lúc trước vốn là Hoa Tiểu Ba cầm
Liệt Dương Chân Đao, nhưng do Hoa Tiểu Ba thụ thương nên đao lại rơi vào tay
hắn.
Sau này Hoa Tiểu Ba cầm kim thương thấy thoải mái hơn nhiều so với cầm đao cho
nên không muốn đổi lại cho Tứ Cẩu, hơn nữa càng quấn quýt đòi Tứ Cẩu dạy hắn
thương pháp.
Tứ Cẩu vì chót khoe khoang trước mặt Đại Ny là hắn võ nghệ siêu hạng, rồi lại
bị Hoa Tiểu Ba rối rít đòi mượn kim thương, cuối cùng phải cho luôn Hoa Tiểu
Ba, hơn nữa còn ba hoa dùng thương chưa phải là cường hạn của hắn, hắn thích
dùng đao hơn. Tứ Cẩu sở dĩ nói vậy là vì vào cái đêm Đại Ny hiến thân cho hắn
đã nói rằng nàng thích nhất là nam nhân dung đao.
Cho nên bất kể là hắn thích hay không thích dung đao hoặc là biết hay không
biết dùng đao đều đã không còn quan trọng, chỉ cần có thể làm cho nữ nhân vui
vẻ, điều đó mới là tối quan trọng. Nếu không phải là lúc khẩn yếu thì đao
không cần phải giao lại cho Hy Bình.
Hy Bình thì càng chẳng cần phải nói, hắn từ trước đến nay chỉ khi nào cần dùng
đến đao thì mới sờ đến nó, bình thường thì đều là hai tay không, càng tiện để
hắn trái ôm phải ấp.
Một chiều hoàng hôn sau mười ngày lặn lội, bọn họ dừng chân tại một khách sạn.
Tứ Cẩu nhanh nhanh chóng chóng chạy vào phòng tiếp tục hưởng diễm phúc, Hoa
Tiểu Ba thì bị 4 nữ nhân kéo vào phòng làm thân ca ca, Triệu Tử Uy, Độc Cô
Minh đương nhiên cũng không chịu thu kém, Hoàng Dương phu phụ & những
người khác tự nhiên cũng muốn nghỉ ngơi.
Hy Bình để cho Dã Mân Côi & Tiểu Tước ngủ trước rồi đưa Tuyết Nhi tới
phòng đám nữ nhân Vưu Túy.
Dã Mân Côi & Tiểu Tước đồng thanh nói: “Tốt nhất là đêm nay chàng đừng có
quay lại, cho dù có quay lại cũng không được đánh thức bọn thiếp. Chàng đúng
là con trâu đực vĩnh viễn không biết mệt mỏi”
Tuyết Nhi ngơ ngác hỏi: “Phụ thân sao lại biến thành con trâu đực thế?”
Hy Bình nói: “Đáng tiếc là các nàng phản đối, vậy ta cũng chẳng có cách nào
hơn.”
Hy Bình bế Tuyết Nhi đến trước cửa phòng Vưu Túy gõ cửa.
Trong phòng vọng lên tiếng của La Mĩ Mĩ; “Tuyết Nhi à? A di ra mở cửa đây”
Người mở cửa lại là Thi Nhu Vân, Hy Bình cười cười với nàng, nói: “Vì sao lần
nào ra mở cửa cũng là nàng?”
Thi Nhu Vân không thèm để ý tới hắn, chỉ lẳng lặng khép cửa lại.
Hy Bình đặt Tuyết Nhi xuống, đột nhiên cảm thấy sau lưng nhói đau, vòng tay
lại chộp một cái, nắm được ngọc thủ của Thi Nhu Vân, đoạt lấy trủy thủ trong
tay nàng, nói: “Ta đã nói nhiều lần rồi, muốn giết được ta thì phải mua lấy
một thanh trủy thủ sắc bén, lần nào cũng cầm thanh này đâm ta, đến một chút
sáng ý cũng không có, nàng thật thiếu tính nhẫn nại.”
Tuyết Nhi nói: “Phụ thân, a di lại chơi cái trò gọi là “sau lưng đâm một dao”
với cha à?”
Hy Bình ném đao cắm sâu vào ván cửa, nói: “Tuyết Nhi ngoan, để thẩm thẩm bế
con đi ngủ.”
Vưu Túy bế Tuyết Nhi lên giường, để nó nằm ngay ngắn rồi mới nói: “Hoàng Hy
Bình, ngươi đừng làm đau thay Thu Vân.”
Hy Bình nói: “Túy tỷ, ta không thể để nàng ấy lưu lại bên cạnh. Nàng ấy rất
phiền phức.”
Vưu Túy nói: “Ngươi đừng nói với ta là ước định giữa ngươi & Thi Trúc Sinh
không liên quan đến ta. Ngươi nếu như muốn đối với người chết cũng không giữ
chữ tín thì cũng không ai dám nói gì ngươi, dù sao thì đó vẫn là thói quen xấu
của tên hỗn đản ngươi”
La Mĩ Mĩ nói thêm vào: “Đúng, Túy tỷ, hắn là tên vô lại không biết nói chữ
tín.”
Hy Bình nói: “Mĩ Mĩ, nàng không cần phải ý kiến nhiều như thế, cho dù nàng
nhìn không quen tác phong của ta thì cũng xin nàng hãy nhẫn nại vài ngày. Ta
tin rằng không cần bao lâu ta sẽ làm thay đổi cách nhìn của nàng. Nàng tính
thử xem còn cách nhà nàng bao nhiêu lộ trình.”
La Mĩ Mĩ sẵng giọng: “Ta không biết tính.”
Hy Bình bế Thi Nhu Vân lên giường của Vưu Túy, Vưu Túy nhường nàng nằm trong
còn Tuyết Nhi thì nằm giữa.
Vưu Túy không khách sáo nói với Hy Bình: “Ngươi có thể đi được rồi.”
Hy Bình lại ngồi lên mép giường, chăm chú nhìn nàng hồi lâu rồi nói: “Nếu như
Thi Trúc Sinh không chết liệu nàng có gả cho ta không?”
Vưu Tuý nói: “Trúc Sinh là phu quân ta, cả cuộc đời Vưu Túy ta chỉ xuất giá
một lần.”
Hy Bình nhạt nhẽo nói: “Có thể” rồi hôn lên môi nàng một hồi lâu, sau đó nói:
“Đã lâu rồi không hôn nàng, không ngờ vẫn rất thơm ngon.”
Vưu Túy tức giận nói: “Ngươi có tin là ta rút kiếm chém ngươi không?”
Hy Bình cười nói: “Thi phu nhân, xin bớt giận”
Thân hình mềm mại của Vưu Túy khẽ run lên, nói: “Ngươi gọi ta là gì?”
Hy Bình nói: “Chẳng lẽ không phải à?”
Vưu Túy không biết phải trả lời như thế nào.
Hy Bình lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên tiểu dược hoàn
mầu trắng, nói: “Đã là nữ nhân thì không nên mang hài tử không phải của trượng
phu, ước định nửa tháng đó từ tối hôm nay bắt đầu hết hiệu lực. Chỉ cần nàng
uống nó, nàng lập tức có thể đem Thu Vân trở về hoặc là chọn cách lập tức rút
kiếm đâm chết ta?”
Vưu Túy sắc mặt biến thành trắng bệch nói: “Ta, ta vì sao lại phải uống nó?”
Hy Bình liền giải thích: “Rất đơn giản, trong bụng nàng đã có hài tử của ta”
Vưu Túy vừa vui vừa sợ, nói: “Sao ngươi lại biết?”
Hy Bình cười cười nói: “Giờ đã là lúc phải kết thúc, đã xác định rằng nàng có
mang, nàng lại chán ghét ta như vậy đương nhiên không thể làm mẫu thân của con
ta, đúng không?”
Vưu Túy giương mắt ngơ ngác nhìn Hy Bình, hai tay đang túm chặt chăn khẽ run
rấy.
Hy Bình nói tiếp: “Cho nên ta quyết định giúp nàng phá đi đứa nhỏ này, không
để hài tử trở thành gánh nặng của nàng, có được không Thi phu nhân?”
Vưu Túy dung hai tay đẩy vào ngực Hy Bình, hét lên: “Ngươi cút đi, cút đi”
Hy Bình nói: “Nàng chẳng phải đã nói là không thích loại người như ta sao?”
Vưu Túy hai mắt đẫm lệ, nói: “Tên hỗn đản, ma quỷ ngươi lúc nào cũng muốn làm
tổn hại đến hài tử trong bụng ta, ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi
nữa!”
Hy Bình nói: “Đây cũng là hài tử của ta, nàng cho rằng ta muốn vậy lắm sao?
Nhưng nàng ngoan cố muốn báo thù cho Thi Trúc Sinh, hơn nữa xem ta là đại cừu
nhân, nàng đã muốn giết ta thì sao lại sinh hài tử cho ta chứ?”
Vưu Túy khóc nói: “Hài tử này là của ta, không phải của ngươi.”
Hy Bình nói: “Thân thể nàng chỉ có ta tiến nhập vào một lần, không phải của ta
thì của ai chứ?”
Vưu Túy kiên trì đến cùng nói: “Ta không cần biết, ta nói không phải của ngươi
thì không phải của ngươi.”
Hy Bình nói: “Hà tất phải cố chấp như vậy? Sau khi nàng uống thuốc này rồi có
thể giêt ta mà không băn khoăn gì cả. Hơn nữa sau này nàng muốn có hài tử chỉ
cần tìm một nam nhân tốt. muốn sinh bao nhiêu cũng được. Nào, nghe lời ta uống
nó đi hai người chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau, không phải là rất
tốt sao?”
La Mĩ Mĩ bất bình nói: “Hoàng Hy Bình, ngươi tàn nhẫn lắm.”
Hy Bình quát lên: “Không phải việc của nàng!”
Vưu Túy ngồi dậy vừa khóc vừa đi giầy, mặc cho nước mắt ướt đẫm khuôn mặt nàng
cũng chẳng buồn lau đi.
Hy Bình kinh ngạc nói: “Nàng xuống giường làm gì?”
Vưu Túy khóc lóc nói: “Ta đi, bây giờ ta sẽ đi.”
Hy Bình nói: “Nàng tốt nhất hãy ngoan ngoãn nằm lại giường, bằng không chút
nữa trong bụng nàng sẽ có thêm một viên dược hoàn nữa đấy.”
Thi Nhu Vân ngồi dậy nói: “Đồ xấu xa, không ai đối đãi với đại tẩu ta như
ngươi.”
Hy Bình nói với nàng: “Nàng cuối cùng cũng chịu nói rồi à? Ta còn tưởng nàng
câm rồi cơ đấy!”
Thi Nhu Vân lại tức giận nằm xuống, hơn nữa còn phẫn nộ lườm hắn.
Vưu Túy đã đi xong một chiếc hài, lúc này đang cầm chiếc còn lại không biết có
nên đi vào hay không!
Hy Bình đoạt lấy hài của nàng rồi ném xuống đất, rồi nhấc chân đi hài của nàng
lên rồi cởi nốt ra, nói: “Thi phu nhân, nàng muốn có hài tử này cũng được,
nhưng mà nàng phải suốt đời ở bên cạnh ta. Hài tử sau khi sinh ra cũng nhất
thiết phải mang họ ta, cho dù nàng thích hay không thích ta, điều này ta không
quan tâm nhưng mà tuyệt đối không được xem ta như kẻ thù! Thu Vân có thể ám
sát ta, nàng lại tuyệt đối không thể.”
Vưu Túy đấm vào ngực hắn nói: “Ngươi là kẻ vô lương tâm, ngươi khi phụ người
ta, có gan thì chúng ta quyết đấu công bình, ta sẽ một kiếm giết chết ngươi.”
Hy Bình rất tán đồng, nói: “Hảo! Nàng uống thuốc rồi ta & nàng công bình
quyết đấu, để cho nàng thống khoái mà rút kiến giết ta!”
Vưu Túy không động đậy, phục trên vai Hy Bình, giơ tay từ đằng sau lưng hắn
lên lau nước mắt, sau đó buông hắn ra, chui vào trong chăn nói: “Ta buồn ngủ
rồi.”
Hy Bình bỏ lại dược hoàn vào bình, đút vào ngực, nói: “Nếu như nàng không
nguyện ý theo ta, nàng ngày mai có thể đi, lúc đi mang luôn Thu Vân theo, đi
rồi thì tuyệt đối không được quay lại.”
La Mĩ Mĩ lầm bầm: “Làm bộ hào phóng.”
Hy Bình đứng dậy bước đến giường của Bạch Tư, ngôi xuống rồi nói với La Mĩ Mĩ:
“Nàng nếu muốn đi, ta nhất định sẽ vỗ tay kêu tuyệt.”
La Mĩ Mĩ bĩu môi nói: “Ta sẽ đi, chỉ là còn chưa đến lúc.”
Hy Bình mỉm cười nói: “Vẫn còn không lên tiếng nhờ ta đưa nàng về nhà.”
La Mĩ Mĩ trừng mắt nhìn hắn, nói: “Không nói với ngươi nữa, ta buồn ngủ rồi.”
Hy Bình đột nhiên sắc tâm nổi lên, nói: “Có muốn ta bồi tiếp nàng ngủ không?”
La Mĩ Mĩ cả kinh: “Không cần”
Hy Bình cười nói: “Không cần thật à?” Nói rồi nắm lấy tay nàng đút vào trong
chăn nhẹ nhàng xoa lấy vú nàng.
La Mĩ Mĩ giống như bị điện giật, đẩy ma trảo của hắn ra, nói: “Đừng đụng đến
ta!”
Hy Bình nói: “Cũng tốt, nàng là phú gia thiên kim, được chiều chuộng hết sức,
đương nhiên tên nhà quê như ta không thể đụng vào. Đáng tiếc a! Nàng đêm hôm
trước lại bị tên nhà quê như ta đoạt mất trinh tiết, sau này sao có thể gả cho
hào môn công tử được đây! Nói cũng khá chí lý!”
La Mĩ Mĩ bực bội nói: “Gả cho ai cũng không thèm gả cho ngươi.”
Hy Bình chọc ghẹo nói: “Vậy thì ta yên tâm rồi, ta còn sợ nàng đòi chết, đòi
sống muốn gả cho ta cơ đấy!”
La Mĩ Mĩ bị chọc tức đến á khẩu vô ngôn.
Bạch Tư nhẹ nhàng nói: “Chúng ta thật đã buồn ngủ rồi, ngươi đi đi được
không?”
Hy Bình quay sang nhìn nàng hồi lâu rồi nói: “Xem ra ta ở trong phòng này rất
không được hoan nghênh, đành phải quay lại chỗ có người hoan nghênh ta vậy.
Âyyy! Chỉ mong Mân Côi & Tước nhi chưa ngủ”
Nói xong hắn đột nhiên cúi đầu xuống hôn La Mĩ Mĩ rồi mới đứng dậy cất bước ra
khỏi phòng.
La Mĩ Mĩ dung tay quệt đôi môi bị hắn hôn, bật khỏi giường đi khóa cửa lại,
nói: “Dâm côn!”
Bạch Tư thở dài: “Hắn từ trước đến giờ đều là như thế.”
La Mĩ Mĩ trèo lên giường, nói: “Chính vì các bộ dạng đó nên mới bị ghét. Không
hỏi người ta nguyện ý hay không mà cứ cưỡng ép.”
Bạch Tư nói: “Lúc đó hắn cho muội đi, tại sao lại không đi?”
La Mĩ Mĩ bĩu môi nói: “Muội đã nói nhiều lần rồi! Muội đã nói nhiều lần rồi
mà, muội lúc trước không hiểu vì sao lại không đi, căn bản là không sợ hắn,
không sợ hắn chiếm hữu muội.”
Bạch Tư nói: “Khó hiểu thật.”
Vưu Tuý bước xuống giường, nói “Mĩ Mĩ, muội vào trong ngủ một chút đi.”
La Mĩ Mĩ nghe lời nhảy khỏi giường nhường chỗ cho Vưu Túy, nhường nàng &
bọn họ ngủ cùng nhau.
Vưu Túy nói với La Mĩ Mĩ: “Ta thấy nàng sớm đã yêu cái tên hỗn đản đó rồi,
bằng không sao lại tự động tiễn ra đến cửa?”
La Mĩ Mĩ nói: “Muội có sao? Muội ghét nhất là hắn, còn suốt ngày cãi cọ với
hắn nữa.”
Bạch Tư buồn bã thở dài: “Chúng ta đều là nữ nhân bị ép vào lãnh cung.”
La Mĩ Mĩ nói: “Tỷ sao lại nói như vậy? Là chúng ta bị đi đầy cho hắn mới đúng
chứ. À! Bạch tỷ, tỷ không còn yêu hắn nữa sao?”
Bạch Tư nói: “Kỳ thật không thể hoàn toàn trách hắn, lúc trước hắn vì cứu ta
mới phải xâm phạm ta. Nói thật lòng, ta từ trước đến giờ không hề hận hắn, lúc
đầu ta còn không thể kìm được lòng mà ái mộ hắn. Hắn là loại nam nhân có thể
khiến cho nữ nhân phong cuồng. Nhưng lúc ta hắn có rất nhiều lão bà, ta cảm
thấy rất tức giận, huống hồ hắn còn cưới Bạch Liên khiến cho thành kiến của ta
đối với hắn càng thêm sâu đậm, ta nghĩ lúc đó ta đã ăn phải dấm chua. Từ lúc
gả cho Lãng Vô Tâm, mặc dù ta đã vô số lần tự nhắc nhở batn thân không được
nghĩ tới hắn,nhưng ta làm không được. Lại còn lúc ân ái với Lãng Vô Tâm, ta
trong lòng vẫn còn nhớ đến hắn, ta nghĩ ta đã hết thuốc chữa mất rồi.”
La Mĩ Mĩ ngạc nhiên nói: “Sao tỷ không nói rõ cho hắn biết?”
Bạch Tư hồi tưởng lại nói: “Hắn cũng đã từng nói, chỉ cần ta nói một câu, lúc
nào cũng đều có thể trở thành tiểu kiều thê của hắn. Nhưng ta lúc trước đã lựa
chọn gả cho Lãng Vô Tâm, giờ đây còn mang trong bụng hài tử của Lãng Vô Tâm,
muội bảo ta còn mặt mũi nào mà quay trở lại để hắn ôm ấp?”
Vưu Túy nói: “Vậy muội có thật muốn trở lại Bạch Dương tộc không?”
Bạch Tư trầm tư nói: “Muội cũng không rõ.”
La Mĩ Mĩ bất bình nói: “Hắn là tên không có trách nhiệm mà! Có nói thế nào thì
lúc đó hắn cũng không nên nhường tỷ cho Lãng Vô Tâm, nữ nhân miệng nói không
đúng với lòng cũng là chuyện bình thường.” Ngừng một chút rồi lại nói: “Đừng
nhìn muội, muội là ngoại lệ, muội nói ghét hắn tức là ghét hắn, La Mĩ Mĩ sao
có thể yêu cái tên nam nhân thô lỗ như hắn chứ? Muội là người đọc sách hiểu lễ
nghĩa mà.”
Bạch Tư cười nói: “Thật hâm mộ, vậy cứ chờ xem nhé.”
La Mĩ Mĩ lộ ra thần tình kiêu ngạo nói với Vưu Túy: “Túy tỷ, tên dâm côn đó
vừa mới nói sẽ cho tỷ đi, tỷ ngày mai có thể quay lại Địa ngục môn rồi.”
Vưu Túy nói: “Ta không đi.”
La Mĩ Mĩ ngạc nhiên nói: “Tỷ không đi? Nếu hắn lại bức tỷ bỏ hài tử thì tỷ
biết làm sao? Tên dâm côn này thật tàn nhẫn, cả cốt nhục của mình cũng đòi
hủy.”
Bạch Tư nói: “Ta chỉ thấy lạ là sao hắn lại biết Túy tỷ có mang nhanh vậy,
chuyện nay ngay cả chúng ta cũng đều không biết.”
Vưu Túy thở dài: “Hắn nói cũng có đạo lý, ta mang hài tử của hắn lại cứ tìm
hắn báo thù, ta chung quy có thể tự tay giết cha đẻ của con mình hay không?
Trúc Sinh trước khi chết đã bảo ta phải nghe lời hắn, nhưng ta sao có thể làm
điều có lỗi với Thi gia được chứ? Ta cảm thấy rất khó xử, sống đã ba mươi năm,
thật không dễ để có được một đứa con, ta sao lại không cần đứa con này chứ? Ta
dù sao cũng là nữ nhân, không hề có dã tâm, chỉ mong có được một gia đình hạnh
phúc, có trượng phu & hài tử. Giờ đây trượng phu đã không còn, đứa con là
duy nhất đối với ta, có ra sao thì ta vẫn muốn sinh hạ đứa con này.”
La Mĩ Mĩ nói: “Tỷ không định báo cừu nữa sao?”
Vưu Túy không nói gì còn Bạch Tư thì buồn bã thở dài.
La Mĩ Mĩ nói: “Trượng phu của tỷ cũng thật là, đường đường làm nam nhân thì
không muốn lại muốn đi làm thái giám, để cho tên dâm tặc đó thừa nước đục thả
câu hại tỷ bây giờ phải khó xử.”
Ở trên chiếc giường khác Thi Nhu Vân nói: “Không được nói xấu ca ca của ta”
Vưu Túy nói: “Nhu Vân, muội còn chưa ngủ à? Tuyết Nhi đã ngủ chưa?”
Thi Nhu Vân nhìn Tuyết Nhi , nói: “Ngủ rồi.”
Vưu Túy nói: “Nhu Vân, muội có về không?”
Thi Nhu Vân thương cảm nói: “Nhu Vân đã không còn có nhà rồi, Nhu Vân muốn
ởbên cạnh tên bại hoại, nhất định phải giết hắn để báo thù cho đại ca.”
Bạch Tư lắc đầu nói: “Đừng nhìn hắn hoàn toàn không giống như người có võ
công, lúc hắn xuất Lôi Kiếp Đao Pháp thì thật sự đáng sợ kinh người.”
Thi Nhu Vân nói: “Hắn đánh không lại đại tẩu, chỉ biết giả chết thôi.”
Bạch Tư nói: “Cho dù hắn không dùng đao vẫn rẩt đáng sợ, ngay cả Ô Long cũng
bị hắn tay không chế phục. Chỉ cần bị hắn chế trụ, địch nhân dù võ công cao
đến mấy cũng không thoát thân được, thần lực & dục tính của hắn đều kinh
nhân như nhau.”
Vưu Túy nói: “Nhu Vân, báo cừu rất khó, muội mỗi lần dung trủy thủ đâm hắn đều
đâm không được. Ta lần trước tuy có đâm trúng hắn nhưng lại không có cách nào
đâm sâu được thêm nữa, hơn nữa từ trong người hắn truyền lại một cỗ nội lực
tựa hồ như chấn bay kiếm khỏi tay ta. Đại tẩu hiện tại cũng không biết phải
làm sao mới phải, ngay cả dũng khí báo thù cũng không có, tỷ có lỗi với đại ca
càng có lỗi với Thi gia”
Thi Nhu Vân nói: “Đại tẩu, muội hiểu rồi. Bình thường bọn họ nói muội cái gì
cũng không hiểu, kỳ thực muội minh bạch Thi gia bọn muội mới là có lỗi với tỷ,
cừu hận của ca ca cứ để Thi Nhu Vân muội đòi, muội có thời gian, muội không
tin không giết được tên bại hoại đó.”
La Mĩ Mĩ nói giúp: “Ta cũng muốn hoạn hắn.”
Bạch Tư nói: “Tỷ hình như đặc biệt thù hận dâm căn của hắn?”
La Mĩ Mĩ nói không ra đầu ra đũa: “Cái đó của hắn đi vào trong ta khiến ta đau
chết đi sống lại, còn chảy ra bao nhiêu máu nữa, ta chẳng lẽ không nên hận à?”
Bạch Tư mỉm cười, nhắm mắt ngủ.
Vưu Túy đột nhiên nói: “Muội khi nào muốn hoạn hắn thì bảo ta một tiếng”
La Mĩ Mĩ nói: “Vì sao?”
Vưu Túy lại nhắm hai mắt lại giống như Bạch Tư.
La Mĩ Mĩ bĩu môi nói: “Cứ nhử người ta.”