Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 106: Duyên Túy trường dạ – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 106: Duyên Túy trường dạ

Đại Ny nhìn Tứ Cẩu, nam nhân này cao to khoẻ mạnh, tướng mạo cũng rất anh
tuấn. Kỳ thật 5 nam nhân này đều là nhân trung chi long, mỗi người đều có
những điểm đặc biệt riêng nhưng nam nhân này thật sự tuấn mỹ hoàn toàn không
co vẻ vô lại như Hoàng Hy Bình. Kẻ cứ phớt lờ sự phản đối của nữ nhân mà cứ ôm
riết lấy người ta không chịu buông. Đáng tiếc hắn không phải là hạnh vận nhân
cho nên nàng không để ý nhiều đến hắn.

Đại Ny nói với Tứ Cẩu: “Phu quân, có thể nói tên của chàng cho Đại Ny biết
được không?”

Tứ Cẩu choàng tỉnh khỏi giấc mộng, nói: “Tứ Cẩu”

Đại Ny nhíu mày nói: “Tử Cẩu?”

Hoa Tiểu Ba chen vào nói: “Cũng gần giống thế”

Đại Ny ngạc nhiên hỏi: “Các người là?”

Độc Cô Minh, Hoa Tiểu Ba & Triệu Tử Uy ba người tranh nhau giới thiệu về
bản thân mình.

Đại Ny cười nói: “Nguyên lai các vị đều là huynh đẹ của phu quân thiếp, vả lại
ai ai cũng là anh hung. Đại Ny thật là cao hứng vì phu quân của mình có được
những huynh đệ như thế này.”

Tứ Cẩu vẫn có chút không tin những chuyện này là thật, nói: “Nàng thật muốn
làm nữ nhân của ta à?”

Đại Ny cười nói: “Không chỉ thiếp là nữ nhân của chàng mà 11 người bọn họ cũng
là nữ nhân của chàng.”

Hoa Tiểu Ba cười lớn: “Oa! Sư phụ, người phát tài rồi, ngay cả tỷ phu cũng
không có được diễm phúc như người.”

Tứ Cẩu lúng túng nói: “Không dám, không dám.”

Đại Ny nhu tình như thủy nói: “Phu quân, chàng bây giờ đưa thiếp về nhà nhé?
Đêm đã khuya lắm rồi.”

Tứ Cẩu nói: “Nhưng mà còn đám thủ hạ & lũ đầu trọc của nàng?”

Đại Ny giải thích: “Bọn họ thu xếp xong mọi việc ở đây sẽ quay trở lại Thiên
Trúc báo tin vui cho nhà thiếp. Nhiệm vụ của họ là bảo vệ thiếp, nay thiếp đã
có phu quân bảo vệ, nhiệm vụ của họ coi như đã hoàn thành, Sau này phu quân
phải bảo hộ cho bọn thiếp nha!”

Tứ Cẩu nghe những lời nũng nịu này của nàng, toàn thân gần như mềm nhũn, bất
giác vênh váo nói: “Đương nhiên là như vậy rồi, ai dám đụng đến nữ nhân của Tứ
Cẩu ta!”

Đại Ny nói: “Thiếp thấy phu quân cầm đao, biết nagy chàng là một nhân vật tài
ba.”

Tứ Cẩu xấu hổ nhìn Hy Bình, nói: “Ta bình thường không hay dùng đao vì đao này
lực sát thương quá lớn, ta sợ giết nhiều người sẽ gặp báo ứng”

Đại Ny nói: “Vậy phu quân ngoại trừ đao pháp ra còn bíet công phu gì?”

Tứ Cẩu khoác lác nói: “Ta mười tám môn võ nghệ môn nào cũng cao cường”

Đại Ny hỏi : “Còn dùng đao thì sao?”

Tứ Cẩu do dự một hồi, hơi đỏ mặt nói: “Đương nhiên là thiên hạ vô địch!”

Bốn nam nhân khác suýt nữa thì bật cười nhưng nén lại kịp. Phải để cho huynh
đệ chút thể diện chứ!

Đại Ny nói: “Phu quân, Đại Ny rất nôn nónh muốn thành nữ nhân chân chính của
chàng”

Hoa Tiểu Ba thò đầu ra nói: “Đã là như vậy, tax in thay sư phó dẫn đường. Các
vị mỹ nữ, xin hãy theo.”

Hy Bình nhìn 4 nam nhân & mười mấy mỹ nữ lần lượt bước đi, âu yếm nói với
Bạch Tư đang ở trong lòng mình: “Bạch nhi, chúng ta cũng trở về nhé?”

Bạch Tư nói trong nước mắt: “Không, thiếp không theo chàng quay về đâu, thiếp
hận chàng!”

Hy Bình thở dài thất vọng, nói: “Ta biết nàng hận ta, nhưng hiện tại nàng
không còn ai để nương nhờ, ta không đành long, ta muốn mang nàng về cạnh phụ
thân nàng. Sau này nàng không sợ phải gặp ta nữa”

Bạch Tư đột nhiên ra sức giãy giụa khóc: “Chàng khi phụ Tư nhi! Ngay từ đầu đã
khi phụ người ta, thiếp không muốn về!”

Hy Bình lau nước mắt cho nàng nói: “Đừng khóc, khóc nhiều không tốt cho thân
thể, đối với hài tử trong bụng nàng cũng sẽ không hay.”

Bạch Tư tức giận nói: “Đã không phải là của chàng, không cần chàng quan tâm.”

Hy Bình đột nhiên hỏi: “Nàng có yêu Lãng Vô Tâm không?”

Bạch Tư sắc mặt trở nên lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến ngươi?”

Hy Bình thở dài: “Chuyện đó có liên quan đến ta, nàng đã từng yêu ta phải
không?”

Bạch Tư nghiến răng nói: “Ta từ trước đến nay chưa bao giờ yêu cái tên chó đực
như ngươi!”

Hy Bình nói: “Chúng ta đi thôi, nàng nếu không muốn đi, ta đành phải ép nàng
đi.”

Bạch Tư biết hắn có khả năng đó, vì hắn ngoại trừ là một tên chó đực ra còn là
một tên trâu nước, man lực toàn thân có sức mạnh như trâu. Trọng lượng của
thân thể nàng đối với người có thể lực kinh nhân như hắn mà nói, căn bản không
đáng kể cho nên cuối cùng vẫn bị hắn bế trở về.

Về tới Viễn Dương tiêu cục thì đã nửa đêm.

Trên đường đi, Hoa Tiểu Ba, Độc Cô Minh & đám mỹ nữ Thiên Trúc rất thân
thiết với nhau, tựa hồ như có thể bổ dưa ăn chung. Đương nhiên, trên danh
nghĩa đám nữ nhân này là thị thiếp của Tứ Cẩu, bọn họ chỉ đành nhỏ dãi mà thèm
thôi chứ tịnh không muốn chiếm đoạt đồ vật của huynh đệ. Đương nhiên, đỏ mắt
là không thể tránh khỏi.

Hy Bình không muốn chen vào giữa bọn họ, chỉ lặng lẽ ôm Bạch Tư đi về phía hậu
viện của bọn họ.

Triệu Tử Uy cũng nhã nhặn hơn nhiều hoặc là vì vết thương lại bắt đầu đau.

Lúc bước vào Viễn Dương tiêu cục, ngoại trừ người trực đêm ra thì những người
khác đều đã đi làm mộng Chu Công.

Tứ Cẩu luôn cảm thấy mình như đang nằm mơ, trong một đêm lại có đến 12 mỹ thê
tiểu thiếp khiến cho hắn đi đường mà người cứ lâng lâng.

Hắn nhẹ nhàng kéo Đại Ny sang một bên, nói: “Hắc, lão bà , à không Đại Ny, ta
muốn thương lượng với nàng một chuyện!”

Đại Ny ân cần nói: “Chàng nói đi! Thiếp mọi việc đều nghe lời chàng!”

Tứ Cẩu nhìn chúng nữ bên cạnh đang ngẩn ngơ nhìn hắn & Đại Ny nói: “Những
huynh đệ này của ta đối với tỷ muội của nàng rất có hứng thú, mà tỷ muội của
nàng & họ hình như cũng rất hợp nhau. Nàng biết đấy, các nàng có đến 12
người mà ta chỉ có một mình, sao ta có thể độc hưởng cái diễm phúc này chứ?
Hơn nữa ngoài ra ta còn có vài lãô bà, ta sợ bọn hốc nhiều nữ nhân quá ta kham
không nổi, nàng có thể bảo bọn họ từ trong những huynh đệ của ta chọn lấy
người ưng ý mà theo không?”

Đại Ny mỉm cười hiểu ý nói: “Phu quân, chàng thật là có khí khái, có thể đem
nữ nhân của mình hai tay dâng cho người khác. Chàng đã nguyện ý thì bọn thiếp
có gì mà không được chứ.”

Tứ Cẩu cảm kích hôn lên mặt Đại Ny một cái rồi quay đầu lại dõng dạc nói: “Các
vị mỹ nữ, lão đại của các nàng đã nói rồi, các nàng không nhất định phải theo
ta, các nàng có thể tìm quyền lợi cho riêng mình. Những huynh đệ này của ta
đều là những nam nhân rất khá, các nàng thích ai thì cứ theo người đó! “

Chúng nữ đồng loạt vui mừng, nhìn lên ngọc đèn trong phòng của Viễn Dương tiêu
cục, đêm nay lại có nhiều ngọn đèn muốn sáng hơn rồi.

Hoa Tiểu Ba kinh hỷ nói: “Sư phó quả nhiên không quên đồ nhi.”

Triệu Tử Uy bước qua vỗ lên vai Tứ Cẩu, nói: “Hảo huynh đệ!” Rồi quay lại ôm 2
mỹ nữ bước đi trước.

Độc Cô Minh cũng ôm lấy 2 mỹ nữ đứng cạnh nói: “Một khắ xuân tiêu đáng giá như
thế nào mọi người đều hiểu cả, ta cũng muốn đi tìm hiểu kỹ mỹ nữ của đêm xuân
đây, hẹn ngày mai gặp lại.”

Hoa Tiểu Ba cười nói: “Sư phụ, đồ nhi là yêu thương người nhất, để giảm nhẹ
gánh nặng cho người, con sẽ nỗ lực gấp bội. Cho tới lúc này, cuối cùng cũng
tìm được 3 vị hảo tỷ tỷ rất tâm đầu ý hợp với con, người đã không phản đối thì
con xin đem họ về dạy cho họ gọi con là thân ca ca. Người bảo trọng thân thể,
con xin cáo từ” Nói xong hắn chu mỏ huýt sáo rồi sải bước về phía trước, chỉ
thấy trong đám có 3 mỹ nữ cúi đầu đi theo hắn.

Tứ Cẩu cười mắng: “Tên tiểu tử này!”

Hy Bình cũng cười nói: “Năm nữ nhân lại cộng thêm một Dạ Lai Hương, người ngày
mai liệu còn có thể động đậy không?”

Tứ Cẩu cả kinh nói: “Ngươi không giúp ta à?”

Hy Bình nhìn Bach Tư trong lòng mình nói: “Người hình như quên mất rằng bên
cạnh ta cũng có không ít nữ nhân, hơn nữa hiện tại còn đang ôm một nữ nhân
phiền phức, ngươi tự mình hưởng dụng đi nhé! Hạnh vận nhân!”

Tứ Cẩu nhìn Hy Bình rời đi, rồi lại nhìn 5 nữ nhân bên cạnh mình, hừ một tiếng
nói: “Không có nghĩa khí!”

Đại Ny quay lại nói với Tứ Cẩu: “Phu quân, nam nhân này rất kỳ quái”

Tứ Cẩu nói không ra đầu ra đũa: “Kì quái còn ở về sau kia!”

Đại Ny không hiểu ý, chỉ đáp lại một tiếng: “Vậy ư?” Bỗng đổi giọng hờn dỗi
nói: “Phu quân, không nói đến hắn nữa. Đêm nay đúng là một đêm tuyệt vời đối
với chúng ta, cần phải quý trọng. Đưa bọn thiếp về phòng chàng, bọn thiếp sẽ
vì chàng mà bỉểu diễn những tiết mục ca vũ tuyệt vời nhất nhé!”

Tứ Cẩu nhất thời sắc tâm đại khởi, hào khí đại phát nói: “Theo ta nào! Các mỹ
nữ, ta muốn cho các nàng biết Tứ Cẩu ta cũng là một thiết đả hán tử.”

Bạch Tư nằm trong lòng Hy Bình khẽ nhúc nhích, mở mắt nhìn chằm chằm vào Hy
Bình, mang theo khẩu khí không thể lý giải lại có chút chua xót: “Ngươi không
phải rất háo sắc ư? Vì sao lại không muốn mấy mỹ nữ dị quốc đó để phát tiết
thú dục?”

Hy Bình nói: “Nàng không phải đã nói ta có quá nhiều nữ nhân sao? Ta có nhiều
nữ nhân như thế, hà tất phải đi tranh giành địa bàn của huynh đệ? Đương nhiên,
nàng nếu muốn quay lại làm nữ nhân của ta, ta cầu còn không được!”

Thân hình mảnh mai của Bạch Tư khẽ run rẩy nói: “Nằm mơ giữa ban ngày”

Hy Bình nói: “Mặc dù nàng đã cho ta trinh tiết, hơn nữa số lần cùng ta hoan ái
cũng không ít, nhưng nàng từ trước tới nay chưa bao giờ chủ động hiến thân cho
ta, cho nên ta ngu ngơ không thể đoán được tâm ý của nàng đối với ta. Ta chỉ
cam đoan làm những chuyện mà ta muốn làm, lúc trước để cho Lãng Vô Tâm mang
nàng đi là bởi vì ta mong nàng tìm được người trong mộng. Hôm nay, ta quyết
lưu nàng lại vì ta cảm thấy nàng nên quay về nhà. Mặc kệ nàng có nguyện ý hay
không hya là nàng yêu Lãng Vô Tâm nhiều như thế nào, nàng cũng chỉ có một cách
lựa chọn là ở bên cạnh ta cho tới ngày ta mang nàng về Bạch Dương tộc, minh
bạch chưa?”

Bạch Tư như giận dỗi mà không phải dỗi nói: “Ngươi ngoại trừ dùng trò ngang
ngược ra còn biết gì nữa?”

Hy Bình không trả lời chỉ lạnh nhạt nói: “Ta đề nghị nàng thử từ trong tâm
linh thu nhận ta. Nói thật, chỉ cần có ngày nàng cam tâm tình nguyện trở thành
thê tử của ta, ta sẽ rất cao hứng.”

Bạch Tư đột nhiên khe khẽ nói: “Ngươi không để tâm chuyện ta đã từng cùng Lãng
Vô Tâm hoan ái sao, còn hài tử của hắn đang ở trong bụng ta nữa?”

Hy Bình cười nói: “Chỉ cần người nàng yêu là ta, ta sẽ đem đến cho nàng sung
sướng & thỏa mãn vô hạn. Nàng cần phải biết rõ là ta có thể làm được!”

Bạch Tư còn có thể nói gì nữa? Nam nhân này chuyện khác thì không nói, chứ về
phương diện thỏa mãn nữ nhân thì đúng là vô nghi. Nàng chỉ có thể hừ một tiếng
rõ to rồi nói: “Đại công cẩu!”

Ngoài chuyện này ra nàng không nói gì khác.

Đột nhiên Dã Mân Côi mở cửa ra, nói: “Bạch tỷ tỷ, ai là đại công cẩu?”

Hy Bình nói: “Mân Côi, nàng vẫn chưa ngủ à?”

Dã Mân Côi nói: “Vừa bị tiếng ồn đánh thức, La mỹ nữ của chàng tỉnh lại cứ
khóc mãi không thôi, thiếp mất hồi lâu mới khiến cho nàng yên tĩnh trở lại.
Bất quá nàng ấy vẫn chưa ngủ, còn đang nằm trên giường đợi chàng kìa!”

Hy Bình nói: “Thật đã làm khổ nàng rồi, ta sẽ bồi thường cho nàng” Rồi bế Bạch
Tư bước vào phòng.

Trên giường, La Mĩ Mĩ & Tiểu Tước nhìn thấy Hy Bình, đầu tiên thì giận dữ,
sau đó lại vui mừng.

Hy Bình đặt Bạch Tư ngồi lên ghế, nói: “Tước nhi, sao còn chưa ngủ?”

Tiểu Tước không trả lời, La Mĩ Mĩ mở miệng mắng: “Hoàng Hy Bình, tên dâm tặc
ngươi, trả lại sự thanh bạch cho ta!”

Hy Bình cười nói: “Hiện tại đêm đã khuya rồi, nàng nếu cứ làm huyên náo như
vậy, ta sẽ làm nàng trước tiên để cho nàng yên lặng.”

Dã Mân Côi nói: “Hy Bình, hai người bọn họ nếu không có thời gian 2, 3 ngày
thì không thể hành động tự nhiên được, ngày mai làm thế nào để lên đường trở
về? “

Hy Bình đã từng là hỏa xa phu nên nói ngay: “Tìm 2 cỗ xe là được rồi.”

La Mĩ Mĩ nói: “Chỉ cần ta trở về, lập tức sẽ trình báo lên quan phủ mang tên
dâm tặc ngươi đi hoạn rồi bắt vào cung làm thái giám.” Ngữ khí của nàng tuy
độc ác nhưng tiếng nói lại rất nhỏ, có lẽ sợ Hy Bình lại xâm chiếm nàng.

Hy Bình đột nhiên nghĩ lại thấy nàng & trung niên ni cô giống hệt như là
Đỗ Tư Tư bèn cười nói: “Nữ nhân muốn hoạn ta không chỉ có một mình nàng đâu
nhưng không có ai thành công cả. Nàng biết vì sao không? Vì những người hoạn
ta đều biến thành bị tar a sức hoạn hết, ha ha!”

La Mĩ Mĩ hừ một tiếng

Dã Mân Côi đột nhiên nghĩ ra gì đấy, nói: “Hy Bình, đêm nay chàng còn muốn ngủ
ở đâu không?

Hy Bình trầm tư một chốc, nói: “Nàng sang chỗ Tứ Cẩu gọi Dạ Lai Hương sang
đây. Ta thấy nàng ấy đêm nay chắc không được Tứ Cẩu sủng ái đâu. Nàng đem nàng
ta tới phòng La Mĩ Mĩ & Tiểu Tước mà ngủ đi.”

Dã Mân Côi nói: “Tứ Cẩu mang theo mấy nữ nhân về?”

Hy Bình nói ngắn gọn: “Năm người”

Dã Mân Côi nói: “Tên Tứ Cẩu này, ngày mai nhất định sẽ ỉu xìu cho mà xem. Hy
Bình, thiếp đi kiếm Lai Hương đây, nếu chàng chịu không nổi thì tới phòng của
bọn thiếp để Lai Hương bồi tiếp chàng.”

Hy Bình tiễn nàng ra ngoài nói: “Tuy nàng & Lai Hương đều không phản đối,
nhưng ta không thể qua được. Chúc nàng ngủ ngon, đêm mai đừng có mượn cớ mà
trốn ta đấy nhé!”

Dã Mân Côi cảm thán: “Có nhiều lúc thiếp thật hoài nghi chàng không phải là
người!” Nói xong mỉm cười một cái rồi quay người thiết tha bước đi.

Hy Bình khóa cửa lại nói: “Tư nhi, ngủ đi!”

Hy Bình cởi quần áo, giày dép rồi bước đến giường, chui vào trong chăn ôm lấy
La Mĩ Mĩ lõa lồ nằm bên cạnh, sau đó dịch sang một chút nhường nửa giường cho
Bạch Tư. Bạch Tư còn chưa chịu bước lên, hình như có ý không muốn đi ngủ. Hy
Bình khống chế sự giãy giụa yếu ớt của Mĩ Mĩ, quay sang nói với Bạch Tư: “Nàng
không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ đến hài tử ở trong bụng chứ. Nào,
ngủ đi! Về sau không có sự đồng ý của nàng, ta sẽ không cưỡng bách gì nàng
nữa, được không?”

Bạch Tư nhìn hắn một lúc, cuối cùng cũng hoà hõan bước lên giường. Nàng vừa
nằm xuống thì không biết tại sao trong phút chốc nàng đột nhiên cảm thấy mũi
cay cay, hai hang nước măt lặng lẽ ứa ra.

Hy Bình dùng một tay đắp chăn cho nàng, giọng nói ôn nhu như dỗ dành hài tử:
“Như thế mới ngoan chứ!”

La Mĩ Mĩ thôi không ngọ nguậy, nói: “Cho ta về phòng ngủ?”

Hy Bình hỏi lại: “Nàng có thể đi lại à?”

La Mĩ Mĩ yên lặng.

Hy Bình trầm tư một lúc, nói: “Nàng không thích ngủ cùng ta à?”

La Mĩ Mĩ nói: “Ngươi biết rồi còn hỏi”

Hy Bình nói: “Vậy thì đổi cho Tước nhi nằm cạnh ta đi.”

Hắn vừa định ngồi dậy thì cảm thấy cánh tay bị La Mĩ Mĩ nắm lấy, hơn nữa mặt
nàng cũng đồng thời vùi vào cổ hắn.

Hắn hình như hiểu ra điều gì đó, nói: “Thôi được, nàng không thích thì cũng
chỉ chịu một đêm nay thôi, từ ngày mai nàng sẽ được khôi phục lại tự do.”

Tiểu Tước thâm tình nói: “Đại sắc ma, Tiểu Tước muốn vĩnh viễn được ở bên
chàng!”

Hy Bình nghiêng mặt sang hôn nàng, nói: “Chăc chắn!”

Tiểu Tước lại nói: “Thiếp muốn gối lên cánh tay cường tráng của chàng để ngủ”

Hy Bình đưa cánh tay đang đặt trên lưng Mĩ Mĩ ra cho nàng gối, cánh tay khác
cũng rời khỏi lưng La Mĩ Mĩ luồn dưới cổ Bạch Tư nhẹ ôm lấy nàng nói: “Nàng
cũng gối lên tay ta mà ngủ, đừng phản đối.”

Bạch Tư không kháng nghị, nàng lấy ống tay áo quệt qua khóe mắt đang ươn ướt,
sau đó dung tay phải vấn tóc.

Hy Bình nói: “Trong ba người nàng, bất kể là nguyện ý hay không nguyện ý thì
đêm nay đều là nữ nhân của ta, còn ngày mai có muốn làm nữ nhân của ta hay
không thì các nàng tự quyết định. Mĩ Mĩ, đừng có dùng răng cắn tay ta, ta muốn
ngủ! “

La Mĩ Mĩ biện bạch: “Người ta có làm gì đâu.”

Hy Bình cười rồi nhắm hai mắt lại chuẩn bị ngủ.

Cho dù 3 nữ nhân này trong lúc hắn ngủ, có làm gì trên người hắn, hắn cũng
không cảm thấy chán ghét.

Mà có lẽ chỉ thấy vui thích.

Có những lúc ngoài miệng nói không thích thì trong lòng lại thích muốn chết.
Miệng nói hận thì trong lòng lại tình sâu như biển.

Hắn thật sự đã ngủ.

Một giấc ngủ rất ngon.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.