Tứ hai tháng trước, có một đám Thiên Trúc mỹ nữ đã tới Quần Phương Lâu, cô nào
cô nấy đều vô cùng xinh đẹp, hát hay múa dẻo, khiến cho danh khí cùa quần
Phương Lâu lên như mặt trời chính nhọ, thanh danh được truyền xa khắp nơi.
Bao nhiêu phong lưu công tử, anh hùng hào kiệt đều mong chóng được nhìn thấy
họ! Hơn nữa còn muốn được vuốt ve ôm ấp, nếm thử tinh vị của nữ nhân dị quốc.
Chỉ là đám vũ nữ này rất kỳ quái, cách ba ngày mới chịu hiến nghệ một lần, lại
tuyên bố không tiếp bất cứ nam nhân nào trên giường, thật là đã đi làm gái còn
bày đặt thanh cao mẹ nó chứ!
Tuy nhiên người cười sung sướng nhất vẫm là lão bản của quần Phương Lâu, bọn
họ đến đây khiến cho nguồn khách của lão không ngừng gia tăng, các nam nhân từ
ngũ hồ tứ hải các phương đều đổ đến, tuy không phải ai ai cũng được gặp Thiên
Trúc mỹ nữ, nhưng đều là hạng ăn chơi ngút trời, chơi không được Thiên Trúc mỹ
nữ thì lại tìm kỹ mữ của Quần Phương Lâu để phát tiết, lợi nhuận ùn ùn đổ vào
túi Quần Phương Lâu lão bản.
Gần đến ngày tài nguyên của Quần Phương Lâu sắp cạn kiệt, đành không ngừng tìm
cách nhập thêm kỹ nữ, bất kể là xấu hay đẹp, chỉ cần có thể bồi tiếp nam nhân
trên giường, tất cả đều được hoan nghênh tới Quần Phương lâu làm gái.
Quảng cáo này được đưa ra, quả nhiên có nhiều gái quê quay sang làm cho Quần
phương lâu -thật nực cười, Quần phương lâu chính là ôn nhu hương có danh tiếng
toàn quốc, đã làm gái, ai mà không muốn được làm hồng kĩ, ai không muốn được
làm trong thanh lâu có tiếng trong thiên hạ? vừa có tiền lại vừa phong quang!
Hôm nay Tứ Cẩu không gặp Tiểu Hồng, bởi vì lúc đó nàng đang phải quay cuồng
bồi tiếp ba đại hán ở trên giường, lấy đâu ra thời gian rảnh mà chạy tới hò
hét với Tứ Cẩu hắn: “ Chao ôi! Tứ Cẩu, chàng đúng là có mới nới cũ!”
Đêm nay chính là đêm Thiên trúc mỹ nữ hiến nghệ, trước quần phương lâu đến
nước cũng chảy không lọt, bàn ghế, sàn nhà ở tiền sảnh đếu đầy ắp nam nhân
già, trẻ, trung niên, kẻ đứng người ngồi, lại có một vài kẻ đã vào trong sương
phòng cùng với kỹ nữ của Quần phương lâu hú hí.
Tuy nhiên những nam nhân đã đứng đợi ở đại sảnh hoặc phía trước quần phương
lâu, trên mặt không lộ ra vẻ thất vọng thì cũng là phẫn nộ, toàn cành nhốn
nháo ồn ào, tuy đều là những lời nói tục tĩu mang ý nghĩa giống nhau nhưng lại
có đến mười mấy cách chữi, cũng không biết ai đang mắng ai hay ai là người bị
mắng.
Tại sao ư? Bởi vì nơi Thiên Trúc mỹ nữ hiến nghệ là hậu viện của Quần phương
lâu, mà cửa thông với hậu viện đã bị mười tám đại hòa thượng đầu bóng loáng
trấn giữ, chỉ có một vài người được vào hậu viện thưởng thức Thiên Trúc vũ nữ
và ca vũ của bọn họ.
Nhưng những người không được phép vào vì sao lại không đi? Hóa ra là ở đây có
thể nghe thấy tiếng hát ngọt ngào của Thiên Trúc mỹ nữ, cho dù không gặp được
người, nhưng thanh âm thì vẫn muốn được nghe.
Kệ! Không nhìn thấy cái rắm, nhưng lại ngửi no rắm thối, đó chẳng phải là
chuyện vẫn thường xảy ra sao?
Bọn Hy Bình đi đến trước Quần phương lâu, nhìn thấy núi người biển người, muốn
vào được thì chí ít cũng phài đổ ra một đống mồ hôi.
Hoa Tiểu Ba kéo một trung niên nam tử thấp bé hơn hắn ra đằng sau, noi: “Quần
phương lâu chật khách rồi.”
Tứ Cẩu cười nói: “Sớm biết vậy ta cũng mở kỹ viện, nhất định là kiếm tiền đều
đặn.”
Hắn gạt trung niên nam tử đó sang một bên, khiến cho nam nhân đó trừng mắt
nhìn bọn hắn, tuy nhiên lại không dám mở miệng ra chửi mắng -mấy tên to con
này trông thật đáng sợ!
Hoa Tiểu Ba đề nghị: “Nếu như cần nam kỹ, có thể tìm chúng ta giúp đỡ.”
Triệu Tử Uy sốt ruột nói: “Đi vào đi! Thật là lắm mồm rách việc!”
Hoa Tiểu Ba quay sang Hy Bình nói: “Tỷ phu, anh nếu đi làm nam kỹ, chắc chắn
là thiên hạ đệ nhất kỹ.”
Hy Bình cười nói: “Ngươi thử hỏi tỷ tỷ của ngươi xem nàng có đồng ý với đề
nghị này không?”
Hoa Tiểu ba gãi đầu nói: “Còn phải tính đã.”
Độc Cô Minh và Tứ Cẩu từ trong đám đông chen vào được đầu tiên, năm người bọn
họ dáng người to cao, đừng trong đám đông chí ít cũng cao hơn người khác một
cái đầu hoặc nửa cái đầu, tự nhiên là dẫn tới một trận nhốn nháo.
Nhiều nữ nhân tranh thủ sờ nắng cơ nhục cường tráng của bọn họ, có vài nàng
còn tự áp sát bộ phận mẫn cảm của mình vào cơ thể họ, khiến cho họ trong lòng
ngứa ngáy.
Lúc chui vào được đến đại sảnh, Tứ Cẩu chửi rủa: “Nếu không phải vì Thiên Trúc
mỹ nữ, lão tử thật muốn ôm lấy mấy đại nương đó cợt nhả một trận. Mẹ nó, làm
mặt ta đầy là vết son môi.”
Hoa Tiểu Ba chỉ vào mặt hắn, cười nói: “Đừng có khoa trương quá, có hai vết mà
thôi.”
Độc Cô Minh lắc lắc đầu, tiếp tục đi trước chen đường, tới trước cửa thông với
hậu viện, mười tám hòa thượng chia làm ba hàng vây lấy họ, chặn đường đi của
năm người.
Năm người vừa định phát tác thì một mỹ lệ thiếu bước ra từ đằng sau đám hóa
thượng, thiếu nữ này khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt trắng nõn phối hợp cùng
với đôi mắt to, đen, sáng, nhìn rất ngây thơ, nhưng lại có dáng vẻ cao gầy,
khỏe mạnh.
Thiếu nữ rất lễ phép nói: “Người có thể vào đến hậu viện, nếu không phài là
công tử gia môn phú giáp nhất phương thì cũng là võ lâm hào kiệt hùng phách
nhất phương, năm vị có thể nói rõ danh tính không?”
Hoa Tiểu ba quay lưng lại nói với Triệu Tử Uy đang đứng sau hắn: “Uy ca, nàng
ta đang tra hỏi xem chúng ta có đủ tư cách không kìa?”
Độc Cô Minh đã kiêu ngạo nói: “Võ đấu môn Độc Cô Minh!”
Thiếu nữ chợt biến sắc rồi đột nhiên lại cười nói: “Thì ra là Độc Cô côn tử
trong võ lâm thất công tử, tiểu nữ có mắt mà không thấy Thái Sơn, mời vào!”
Hoa Tiểu Ba chăm chú nhìn thiếu nữ trước mặt rồi chưng ra dáng vẻ rất phong
độ, nói: “Ta tên Hoa Tiểu Ba, mở tiệm thuốc.”
Triệu Tử Uy bước theo Hoa Tiểu Ba, chỉ nói đơn giản ba chữ -Triệu Tử Uy.
Hy Bình bế đỗ Quyên bước tới trước mặt thiếu nữ, chăn chú nhìn nàng, khiến cho
mặt nàng đỏ hồng lên rồi hắn đột nhiên nói: “Nàng rất xinh đẹp!”
Hoa Tiểu Ba quay đầu lại, cao giọng nói: “Tỷ phu, đừng có tán gái nữa.”
Mặt thiếu nữ đó lại càng đỏ hơn, Hy Bình cười dài một tiếng, vênh mặt bước
vào.
Thiếu nữ trông theo hình bóng hùng tráng của hắn, rơi vào trầm tư: năm người
này nhất định là một nhóm. Trong đó có hai người còn là đương kim võ lâm công
tử, một người là con trai duy nhất của Trường Xuân Đường, hai người còn lại
cũng không phải loại vô danh.
Tuy nhiên Hy Bình là người để lại ấn tượng sâu đậm nhất đối với nàng, nam nhân
này không nói hắn thuộc môn phái nào, cũng không nói ra danh tính chỉ nói một
câu “nàng rất xinh đẹp”, nàng lại u mê không biết ngăn cản hắn.
Đây là nam nhân khiến cho nữ nhân nhìn thấy phải động tâm, vẻ tuấn mỹ so với
Lãng Vô Tâm của Tiên Duyên Cốc chỉ hơn chứ không kém, độ cường tráng tựa hồ
như cũng tương đương với thiếu gia của nàng, chỉ là hắn không có phong độ tiếu
sái như Lãng Vô Tâm, cũng không có khí khái anh hùng như thiếu gia, nhưng mà,
hắn có một lực hấp dẫn gần như tà mị khiến nàng không thể nói ra.
Điều làm nàng khó hiểu là nam nhân này còn ôm một cô nương, xem ra cô nương
trong lòng hẳn đã tỉnh, chỉ giả vờ như đang ngủ, Cô nương này đã cùng Lãng Vô
Tâm đến đây mấy lần nhưng không biết tên gì…..
Thiếu nữ thu hồi lại mục quang đang chăm chú nhìn theo bóng dáng củ Hy Bình,
định thần lại rồi đi vào hậu viện.
Hậu viện khá to, có một vũ đài, đại khái là vừa mới được dựng, pnia1 sau vũ
đài là một tấm bình phong, trên đó có vẽ bức tranh thiếu nữ đang lõa thể , hai
bên có một số cây cảnh, đằng trước vũ đài là một khoảng đất trống, xếp năm sáu
chục cái ghế lớn.
Trên ghế lúc này đã ngồi chật kính người, nữ nhân cũng có nhưng nam nhân thì
chiếm tuyệt đại đa số, cũng có không ít người vì không có ghế ngồi mà phải
đứng, nhân số tổng cộng khoảng một trăm người.
Thiế nữ đó sau khi vào to81i hậu viện liền đi tới hàng lang phía bên phải,
phía trong cùng là nơi có mấy sương phòng rất tinh xảo, nàng tiến vào một
trong những gian phòng đó.
Bọn năm người vào tới hậu viện rồi nhìn quanh tứ phía, Độc Cô Minh thấy sân
bãi đã chật kín người, liền nói: “Chúng ta đến muộn rồi”
Hoa Tiểu Ba cười nói: “Chưa muôn, chỉ cần chưa lỡ dịp mỹ nữ lên biểu diễn thì
vẫn chưa coi là muộn.”
Tứ Cẩu không phục nói: “Chúng ta chen len phía trước.”
Năm người không thèm để ý đến sự phản đối và chửi mắng của người khác, cứ
ngang nhiên kéo người đằng trước, đếy người bên cạnh mà chen lên đằng trước,
những người bị chen lấn thấy bọn họ tên nào tên nấy to khõe như trâu bò, ai
sáng mắt nhìn một cái đều biết bọn chúng thân hoài tuyệt kĩ, nên không dám
chống đối với họ.
Kỳ thật năm người này, vô luận nhìn thế nào cũng không giống hạng người thiện
lương, nên đành phải để mặc họ làm càn.
Thông qua việc phát huy hành vi lưu manh, năm người tới được hàng ghế đầu phía
bên phải, Hoa Tiểu Ba đột nhiên nói: “Bạch tỷ tỷ, tỷ cũng thích mỹ nữ à?”
Bạch Tư đang ngồi hàng ghế đầu quay mặt ngửng đầu nhìn lên họ, không nói câu
nào lại cuối đầu xuống.
Quần nữ của Lãng Vô Tâm tịnh không cuất hiện, tới đây chỉ có Thủy Khiết Nhu,
Bạch Tư và Thủy Tiên.
Thủy Khiết Nhu cũng đã nhìn thấy họ, nàng cười duyên: “Tiểu Ba, sao không chào
hỏi muội muội?”
Hoa Tiểu Ba gượng cười nói: “Khiết Nhu muội muội, muội càng ngày càng xinh
đẹp.”
Thủy Khiết Nhu nhìn sang Hy Bình, đột nhiên sắc mặt kinh biến, chăm chú nhìn
Đỗ Quyên đang nằm trong lòng Hy Bình, het: “Hoàng Hy Bình, sao ngươi lại ôm Đỗ
Quyên?” Nói rồi đứng dậy đi về phía Hy Bình.
Hy Bình lạnh nhạt nói: “Nàng chỉ là quá mệt mỏi thôi.”
Nàng quay sang nhìn Đỗ Quyên, rồi chăm chú nhìn Hy Bình, mắt cũng không nháy
lấy một cái, nói: “Nhươi phá thân nàng rồi à?”
Hy Bình chỉ nhìn nàng cười.
Thủy Khiết Nhu đột nhiên chán nản nói: “Ta hồi đó sao lại có thể tin ngươi
chứ? Ngươi là dâm côn chuyển thế, Đỗ Quyên lọt vào tay ngươi sao có thể toàn
vẹn? Là ta đã nhìn sai, ngươi bản chất đã là tên hỗn đản, đưa Đỗ Quyên lại cho
ta!”
Hy Bình bế Đỗ quyên đến trước mặt Thủy Tiên, nói: “Tiểu Thủy Tiên, nhờ nàng
nhường chỗ cho Đỗ quyên ngồi, được không”
Thủy Tiên nhìn hắn rồi lại nhìn Thủy Khiết Nhu, sau đó đứng dậy bước đến cạnh
Thủy Khiết Nhu.
Hy Bình đặt Đỗ Quyên lên ghế, hôn nàng một cái, nói: “Ta biết nàng sớm đã tỉng
rồi, lại không nói không rằng bắt ta bế nàng suốt hơn hai thời thần, sau này
nếu nhớ ta thì cứ đến tìm, nàng nếu muốn gả cho ta thì không ai dám cản trở,
ta dùng cả tính mạng để cam đoan với nàng, cả cuộc đời này nàng sẽ là nữ nhân
của ta!”
Đỗ quyên mở to hai mắt, đáp trả hắn bằng một nụ cười hạnh phúc.
Thủy Khiết Nhu đi tới chỗ trống bên cạnh Đỗ Quyên, tức giận nói: “Đỗ quyên,
muội là người của biểu ca ta, sao lại có thể yêu thích cái tên hỗn đản như
hắn?”
Đỗ quyên cuối đầu nói: “Tiểu tuh7, muội đã là người của chàng rồi.”
Sự thật còn rõ hơn lời hùng biện, gạo đã nấu thành cơm, Thủy Khiết Nhu đột
nhiên càm thấy lời nói của mình có hơi dư thừa.
Hy Bình nói: “Khiết Nhu tỷ tỷ, tỷ không cần phải ép nàng gả cho biểu ca của
tỷ, ta không cần biết hắn là ai, nếu hắn dám động đến Đỗ Quyên của ta, ta sẽ
cắt đi hai quả trứng của hắn rồi bắt hắn đi làm thái giám!”
Nói xong, Hy Bình vừa cười vừa bước về chỗ bốn người, Thủy Tiên đứng ngay bên
cạnh.
Hắn quay mặt về phía Thủy Tiên nói: “Xấu hổ à, nàng đứng cạnh chúng ta nhé, có
muốn ta bế nàng không?”
Mặt Thủy Tiên ửng hồng, không dám ngước lên nhìn hắn.
Thủy Khiết Nhu giận đùng đùng bước tới, nói: “Thủy Tiên, muội ngồi ghế của
ta.” Lại quay sang Hy Bình nói: “Đừng có chọc ghẹo Thủy Tiên, có gan thì tìm
ta đây này!”
Hy Bình oa oa nói: “Eo ôi! Hình như ta rất sợ nàng thì phải?”
Thủy Khiết Nhu ưỡn ngực lên nói: “Không sợ sao?”
Hy Bình quay sang Tứ Cẩu nói: “Ngươi đối phó với nàng nhe?”
Tứ Cẩu vẫy vẫy tay không cầm đao, nói: “Đừng có tìm ta, ta còn muốn phong lưu
thêm mấy trăm năm nữa.”
Hy Bình thở dài nói: “Vậy thì ta phải đi rồi!”
Nói xong hắn xuất kì bất ý ôm Thủy Khiết Nhu đang đứng sát bên cạnh vào lòng,
rồi hôn nàng một lúc mới thôi.
Nhìn Thủy Khiết Nhu đỏ mặt cho đến tân cổ lại đang thở gấp, Hy Bình cười nói:
“Thủy Khiết Nhu tỷ tỷ, ta có phài là rất sợ nàng đấy không?”
Thủy Khiết Nhu thét lên: “Thả ta ra, người khác đang nhìn kìa, chẳng lẽ ngươi
không nghe thấy họ đang bàn tán sao?”
Hi bìng làm vẻ ngó nghiên xung quanh một hồi, nói: “Đâu có! Ta chỉ nghe thấy
tiếng tim tỷ đập thôi, vì bị ta hôn mà tim nàng đâp nhanh thế sao, tỷ tỷ cùa
ta.”
Lãng Vọ Tâm quay mặt sang nói: “Hoàng Hy Bình, ta thật lòng khuyên ngươi, nữ
ngân nào cũng đều có thể đụng đến, nhưng Thủy Khiết Nhu thì lại không nên chọc
ghẹo, nếu không thì bản thân ngươi sẽ gặp xui xẻo đó.”
Hi Bìng cười nói: “Ngươi hóa ra cũng có chút lương tâm, nữ nhân trongl òng ta
quả thật họa thủy (mầm tai họa), cho nên mệng nàng thật khổ. Ai! Nữ nhân mà
không có nam nhân thì vĩng viễn không biết được nam nhân rốt cuộc có gì tốt,
ngươi chẳng lẽ bắt nàng đi làm ni cô sao, nàng là nhân tuyển đẹp nhất đấy, ha
ha!”
Thủy Khiết Nhu thôi không vùng vẫy, kéo tai Hy Bình nói: “Ngươi nhớ lấy, ta
tuyệt đối không bao giờ biến thành ni cô đâu.”
Hy Bình ghé sát tai nàng nói: “Nàng nếu như không buông ta ra, ta sẽ cởi sạch
y phúc của nàng ngay tại đây đấy.”
Thủy Khiết Nhu hừ một tiếng, thả tai hắn ra, giận giữ nói: “Tại sao ngươi lại
đoạt lấy trinh tiết của Đỗ Quyên?”
Hy Bình nói khẽ: “ Đừng có ăn giấm chua, hôm nào có cơ hội ta cũng sẽ để nàng
sinh cho ta một tiểu Khiết Nhu, được không?”
Thủy Khiết Nhu giận dữ đá cho hắn một cái, rồi qua mặt đi không thèm để ý đến
hắn, bất quá vẫn còn để mặt cho hắn ôm.
Hoa Tiểu Ba đột nhiên kinh hỉ nói: “ Mỹ nữ ra rồi.”
Tìng cảnh vì huyên náo mà biến thành sôi độn, toàn bộ ánh mắt và sự chú ý
chuyển từ đám người Hy Bình lên người mỹ nữ dị quốc.
Mỹ nữ đi ra từ gian phòng mà thiếu nữ ấy bước vào, ký thực những mỹ nữ dị quốc
này so với mỹ nữ trung nguyên tịnh không có gì khác biệt lớn, chỉ lá có da sẫm
hơn một chút, ăn mặt hở hang dú cho trời đã chớm đông, vì mặc thiếu vải nên
những bộ phận mê người và cặp đùi săn chắc lộ cả ra ngoài, chân tay đều mang
vòng đồng, giữa trán điễm một chấm hồng, mũ cà mắt có nét rất đặc biệt, ngũ
quan rõ ràng xinh xắn, dưới ánh đèn lập lòe trông càng mê người.
Tư thế đi lại của họ phối hợp cùng vũ bộ, tạo ra một dạng mị thái trêu người
khó nói thành lời.
Tổng cộng có mười hai mỹ nữ, người dẫn đầu chúng nữ là đẹp nhất , trong mắt Hy
Bình, nàng cùng Lãnh Như Băng, La Mỹ Mỹ có thể nói là bình phân thư sắc, nhưng
so với Thủy Khiết Nhu trong lòng hắn thì còn kém một bậc.
Tuy nhiên cái gọi là hàng ngoại thì lúc nào cũng tốt, trong mắt chúng nhân,
kiện hàng ngoại quốc này không ai nghi ngờ gì nữa chính là những đại mỹ nhân
khiến cho người đang ngủ phải mộng tỉnh, những người có mặt tại trường vì sự
xuất hiện của những mỹ nữ này mà gào thét điên dại -nếu như nhữngn gười tỉnh
táo bước vào mà nhìn thấy, chắc sẽ cho rằng mình vừa lọt vào trại thương điên
của một quốc gia nào đấy!
Ngay cả công tử hào hoa như Lãnh Vô Tâm cũng đánh mất phong độ cơ bản, huống
hồ hắn cũng chẳng phài là nam nhân có phong độ gì cho lắm.
Mục quang của Hy Bình rời từ sân khấu xuống người Thủy Khiết Nhu đang dựa trên
ngực mình, noi: “Tiểu tỷ tỷ, ta thấy nàng rất xinh đẹp, bất quá nàng không
thực tế cho lắm, ta nghĩ biểu ca của nàng không cần nàng đâu nàng sau này theo
ta đi! Thủy Tiên cũng theo ta rồi.”
Thủy Khiết Nhu giận dữ nói: “Đợi kiếp sau đi! Cái đồ dâm côn nhà ngươi.” Đột
nhiên nàng mắng: “Đừng có dí cái đó của ngươi vào ta!”
Hông hắn lại đang kề sát vào mông nàng, cười nói: “Đừng có ngộ nhận, nó hưng
phấn tịnh không phải vì nàng đâu.”
Thủy Khiết Nhu tức giận noi: “Ngươi thử nói lại một lần nữa xem?”
Hy Bình ôm chặt nàng hôn một chút, nói: “Được rồi, ta thừa nhận là vì nàng,
được chưa?”
Thủy Khiết Nhu lườm hắn một cái rồi quay đầu về phía vũ đài.
Các mỹ nữ đã bước lên trên vũ đài, theo vào trường làm ột số nhạc sư.
Toàn trường im lặng, mỹ nữ dẫn đầu dùng tiếng trung nguyên lơ lớ nói: “Chúng
thiếp đến quần phương lâu đã hơn hai tháng rồi, rất cám ơn sự ủng hộ và cổ vũ
của các vị, không quản xa xôi đến xem chúng thiếp biểu diễn, thiếp Đại Ny thay
mặt các tỷ muội khác xin cảm tạ sự hậu ái của các vị ở đây. Thiếp từ nhỏ đã
nghe nói trung nghuyên có rất nhiều vị anh hùng hảo hán, vả lại văn hóa trung
nguyên bác đại tinh thâm, cho nên lòng muốn hướng tới trung nguyên, khôngn
gừng học tập văn hóa và ngôn ngữ trungn guyên, các vị thấy thiếp nói tiếng
trung nguyên có hay không ạ?”
Trong trường vang lên tiếng hoan hô -mặc dù nó tố hay không tố, thì cũng là
tiếng nói của mỹ nhân, chứ con mẹ nó có đánh rắm đi nữa thì cũng vẫn thơm.
Đại Ny hài lòng noi: “Kỳ thật thiếp lần này đến trung nguyện, một là để tiếp
xúc với văn hóa trung nguyên, thứ hai là đem ca vũ nghệ thuật của nước mình
đến trung nguyên phát dương quang đại, bất quá bọn thiếp đều là nữ nhân, mà
nguyện vọng của nữ nhân là tìm được một đấng nam nhân tốt, bọn thiếp cũng
không ngoại lệ. Tối nay trongn uh74ng người đã tới đây, thiếp nhìn thấy rất
nhiều phong lưu công tử và anh hùng hào kiệt, cho nên quyết định trong các vị
có mặt tại đây tìm lấy một hạnh vận nhân (người may mắn) làm lang quân của
mười hai tỷ muội chúng thiếp, các vị nói có được không ạ?”
Một tráng hoan hô nữa nổi lên, so lần trước còn hò hét lâu hơn.
Hoa Tiểu Ba có chút kì quái nói: “Trong mười hai nữ nhân này, ngoại trừ Đại Ny
là xử nữ, những người còn lại tuy niên kỷ còn trẻ, nhưng đã hoa khai hồng diễm
(mất trinh) rồi.”
Tứ Khẩu cười nói: “Mặc kệ có là xử nữ hay không, chỉ cần mỹ nữ là được rồi!”
Đại Ny tung nụ cười ngọt ngào cho những ngươi xem, nói: “Tối nay chúng thiếp
sẽ hiến nghệ lần cuối cùng vì các vị, chúng thiếp sẽ dùng ca vũ đặc sắc nhất
để hồi báo các vị, tấu nhạc!”
Độc Cô Minh nói: “Chúng ta rất may mắn, được xem đúng lần cuối cùng.”
Tiếng nhạc êm ái vang lên.
Hy Bình đột nhiên nói: “Thật ra xướng ca thì phải tìm ta!”
Thần kinh Tứ Cẩu như căng ra, nói: “Lúc không có hay thì ngươi hẵng hát nhé!”
Hoa Tiểu ba sử dụng tuyệt chiêu vuốt mông ngựa của hắn: “Tỷ phu, huynh má hát
thì đích xác là không ai có thể hơn được, nhưng huynh cũng không nên hát vàol
úc này, đệ sợ những mỹ nhân này nghe thấy huynh hát rồi cảm thấy tự ty mà
không dám xướng ca trước mặt huynh, huynh mở miệng một cái là đã hơn đựt họ
rồi, thế thì chúng ta sao có thể được xem mỹ nữ biểu diễn nữa?”
Hy Bình hài lòng cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy”
Ha, trúng chiêu rồi, bốn nam nhân còn lại trong lòng reo thầm: Thắng lợi!
Thủy Khiết Nhu mắng: “Các ngươi đừng có làm ồn.”
Hy Bình đàng phải nhìn lên vũ đài, nơi mười hai thiếu nữ tung tăng nhảy múa,
lại cảm thấy không được vừa ý, rồi nhìn xung quanh, phat hiện tất cả nam nhân
trong trường đều lộ thần sắc mê đắm, vì vũ đạo của Thiên Trúc mỹ nữ khác với
vũ đạo của Trung Nguyên
Hắn buồn bực nghĩ: “Có gì đẹp mắt đâu chứ? Tư Tư của ta múa thoát y vũ so với
họ còn đẹp hơn nhiều, thật là một lũ trâu mù kiến thức.
Song điều khiến Hy Bình không thoải mái nhất là khi Đại Ny bắt đầu cất tiếng
hát, mà lại không phải là ca khúc turngn guyên, nhưng lại khiến người nghe
trong trường thầt điên bát đảo, hắn đường đường la ca thần mà cũng không thể
nào khiến cho người nghe biến thành như vậy, vì sao nhữngn ữ nhân này lại
khiến cho người nghe si mê như thé? Xem ra những người này hết thuốc chữa thật
rồi, không ngờ lại bị điệu ca múa thối nát này khuynh đảo, chẳng có tí tế bào
nghệ thuật nào cả.
Hắn lay tỉnh Thủy Khiết Nhu cũng đang chăn chú lắng nghe nói: “Nàng vì sao lại
cũng không cp1 thẫm mỹ như vậy, đi thích cái thứ rác rưởi này, hôm nào ta se
cho nàng biết thế nào là nghệ thuật, ta hát mới thật sự là hát, nữ nhân này
hát cứ như đang kêu la trên giường vậy, cứ leo lên giường mà kêu cho rồi, hát
hò kiểu gí thế không biết?”
Thủy Khiết Nhu bực mình nói: “ ngươi đã là dâm dục rồi lại thêm vô lại, ngươi
biết cái gì gọi là nghệ thuật sao? Đừng có làm phiền ta, ta không hơi đâu mà
lôi thôi với ngươi.”
Hy Bình tìm không được người để nói, lại không thèm xem tiết mục ca vũ trước
mắt, liền quay sang nhìn Bạch Tư, nữ nhân ày từ sau khi theo Lãng Vô Tâm thì
càng lúc càn tiều tụy, giữa hai lôngm ày đọng một chúc ưu oán khó giải, đã mất
đi dáng vẻ trước đây.
Hắn nhớ lần trước gặp nàng, hai mắt nàng phát ra ánh sáng mơ ươc, luôn tràn
đầy tự tin đối với cuộc sống tốt đẹp. Vậy mà hôm nay song nhãn của nàng ta
trống rỗng, u ám.
Hy Bình cảm thán một tiếng, khó nén khỏi đau lòng.
Đúng lúc Bạch Tư quay mặt sang, ngửng đầu nhìn hắn, hai mắt nàng và hắn gặp
nhau, rồi lại quay mặt đi, nhưng không nhìn lên vũ đài, chỉ cuối đầu trầm tư.
Hy Bình muo1n buông Thủy Khiết Nhu để đi đến bên Bạch Tư, nhưng trong nháy mắt
vừa mới nới lỏng tay, hai tay Thủy Khiết Nhu lại túm chặt lấy cổ tay hắn, đồng
thời khẽ hứ lên một tiếng, giẫm lên ngón chân hắn như muốn kháng nghị.
Hy Bình lại ôm chặt lấy cái lưng nhỏ của nàng, cười nói: “Nếu như nàng nói
không yêu ta, có chặt đầu xuống ta cũng không tin.”
Thủy Khiết Nhu không thèm để ý đến hắn, hắn lại quay đầu mê mẩn nhìn Bạch Tư.
Một lúc sau, Thủy Khiết Nhu quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng si mê của hắn, nàng
trong lòng tức giận -Tên hỗn đản này trongl úc ôm nàng lại nhìn nữ nhân khác
đến xuất thần ư? Tức quá tức quá, rồi dùng khủy tay thúc vào bụng Hy Bình
Hy Bình rên lên một tiếng, nói: “Nàng muốn lấy mạng ta à?”
Thủy Khiết Nhu nói: “Sư tỷ đã gả cho Tâm ca rồi, ngươi không phải là muốn ăn
“hồi đầu thảo” đó chứ?”
Hy Bình trầm giọng nói: “Nàng vốn là nữ nhân của ta, tên Lãng Vô Tâm đã chiếm
được tiện nghi lâu như vậy, lão tử quyết lấy lại những gì lẽ ra là của mình.”
Thủy Khiết Nhu cười nói: “Còn phải xem xem sư tỷ có nguyện ý không đã chứ?”
Hy Bình chán nản nói: “Ta đã cho nàng ấy tự do lưa chọn một lần, giờ đây không
thể thuận theo ý nàng ấy được nữa, ta nghĩ Lãng Vô tâm cũng không phản đối,
phải không?”
Thủy Khiết Nhu biết rằng hắn nói sự thật, Lãng Vô Tâm từ lâu đã không đụng đến
Bạch Tư, nếu không phải Bạch Tư là sư muội của hắn, hắn đã sớm đuổi nàng đi
rồi.
Lãng Vô Tâm đích xác là một hảo tình nhân, nhưng không phải là một hảo nam
nhân. Thế nhưng Thủy Khiết Nhu vẫn thấy Lãng Vô Tâm so với cái tên hỗn đản
đang đứng đằng sau vẫn khá hơn một chút, chí ít thí Lãng vô Tâm không bao giờ
chọc nàng tức giận.
Thủy Khiết Nhu nói: “Sư tỷ đã có hài tử của Tâm ca rồi.”
Hy Bình cười một cách thần bí nói: “Lãng Vô Tâm thật không biết cẩn thận.”
Thủy Khiết Nhu nói: “Xem ra ngươi không hề có chút lưu tâm, Tâm ca có phải
phải cảm kích ngươi.”
Buổi biểu diễn đã gần đến hồi kết. Đại Ny cầm một vòng hoa lớn giống như chim
yến đang nhảy múa, nhận được một tràng vỗ tay của chúng nhân.
Đột nhiên, vòng hoa tuột khỏi tay nàng bay lên không trung, rồi torng không
trung giốngn hư gặp phải một côn gió to, cứ bay xoáy trên đầu chúng nhân, rồi
rẽ ngoặt hai lần mới rơi xuống, vừa khéo chụp vào cái cổ của Tứ Cẩu đang nhìn
đến chảy nước miếng, giốngn hư cái vòng sắt chụp vào cổ con chó đực đang phát
tinh.
Lúc chúng nhân đang há miệng trợn mắt, ù ù cạc cạc thì nhac tắt
Đại Ny nói: “Người được vòng hoa chụp lấy chính là người may mắn, chàng sẽ trở
thành phu quân của mười hai tỷ muội bọn thiếp.”
“Hà hà……” Toàn trường đại loạn
Có người nói như thế không công bằng? Có người nói sao có thể như vậy được? Có
người nói vì sao không phải là ta? Có người nói tiền của tam ất trắngn hư thế
này sao? Có người chỉ vào Tứ Cẩu nước bọt phun tứ tung nói người như hắn sao
có thể đồng thời có được mười hai mỹ nữ chứ? Có người lại noi, vì bọn họ không
biết vòng hoa được ném ra đó có thể quyết định diễm phúc của một nam nhân, bọn
họ muốn có một cơ hội cướop đoạt công bằng! Có người thậm chí còn há miệng
thét lớn, đòi tìm Tứ Cẩu quyết đấu
Tứ Cẩu có nằm mộng cũng không tưởng được là có một ngày như hôm nay, bị sự
sung sướng làm cho choáng váng đầu óc, chỉ đứng đó lấy tay vuốt ve vòng hoa
rồicu7o72i ngây ngô.
Thanh âm của Đại Ny lại vang lên: “Các vị anh hùng hào kiệt, đối với sự hậu
đãi của các vị, Đại Ny cảm kích bất tận, nhưng hạnh vận nhân chỉ có một, các
vị xin mời!
Tuy Đại Ny hạ lệnh đuổi khách nhưng chúng nhân nào có đồn ý cơ chứ?
Tiếng mắng chửi cứ thao thao bất tuyệt, có người khí thế hầm hầm đòi tới đập
bẹp Tứ Cẩu, có ngươi phi lên vũ đài muốn ôm mỹ nhân chạy về…..
Lúc này trên vũ đài xuất hiện mười tám hòa thượng troc đầu, những nam nhân dâm
dê phi lên đài đều bị đánh bay xuống dưới, ở hai bên cũng chạy ra hai đội võ
sĩ để trấn áp tình cảnh hỗn loạn.
Còn những nam nhân muốn tìm Tứ Cẩu quyết đấu thì bị Độc Cô Minh Triệu Tử Uy và
Hy Bình đánh bật trở lại.
Đại Ny sắc mặt sương lạnh nói: “Nếu như cácvi5 ngay cả chut thể diện cũng
không cho tiểu nữ tử, thiếp chỉ đành phải nói lời xin lỗi.”
Trong chúng nhân có một vài vị phú gia công tử non gan hoặc không biết võ nhìn
thấy trận xô xác đều luống cuống, chửi mát vài câu rồi bước ra. Một ít võ lâm
nhân sĩ muốn gây sự nhưng thế lực đơn bac, chỉ đành phóng vài phát rắm sau
cùng rồi bỏ đi, cuối cùng chỉ còn lại năm người Hy Bình và năm người Lãng Vô
Tâm.
Đại Ny vẫy tay một cái, hòa thượng và võ sĩ đều đi ra, nàng bước xuống vũ đài,
nói: “Lãng công tữ, vì sao chàng còn chưa đi?”
Lãng Vô Tâm chầm chậm nói: “Tại hạ đối với cô nương tình thâm như biển, sao
đành bỏ đi như vậy chứ?”
Đại Ny nói: “Thiếp tin vào vận mệnh, nếu như mệng trung đã định là chàng thiếp
sẽ không chút do dự mà gả cho chàng nhưng vận mệnh xiêu xiêu lại chọn đúng vị
công tử này” Nói xonh dùng ngón tay xinh xinh hci3 vào tứ cẩu.
Sau đó Đại Ny bước đến gần Lãng Vô Tâm, ghé vào tai hắn nói: “Lãng Công Tử,
người đã vụng trộm với bốn tỷ muội trong chúng ta rồi còn chưa vừa lòng sao?”
Lãng Vô Tâm cười nói: “ Chính vì như thế cô nương mới có thể hiểu ra ta là nam
nhân chân chính, cô nương không cảm thấy đánh mất ta làm ột tổn thất nghiêm
trọng hay sao? Huống gì ta chỉ yêu có mình nàng, cô nương lại càng phải báo
đáp tấm thâm tình này của ta.”
Đại Ny noi: “Bên cạnh chàng không phải đã có rất nhiều nữ nhân rồi hay sao?
Sao lại nói là yê mình thiếp? Ta thấy vị nữ hài này vừa bị khai bao (xòe nụ -ý
là bị phá trinh), nhất định là kiệt tác cùa công tử rồi hả?”
Lãng Vô Tâm cười khổ nói: “Nếu như là ta thì tốt qua, đáng tiếc người cướp đi
lần tuh71 nhất của cô ấ là nam nhân khác, cô nương đừng hiểu lầm.”
Hy Bình ôm Thủy Khiết Nhu bước tới,noi: “Luận về tư sắc Đỗ Quyê cũng không kém
nàng bao nhiêu, vả lại còn trẻ tuổi hơn, Lãng Vô Tâm đương nhiên không muốn bỏ
qua, đáng tiếc tiểu Đỗ Quyên của ta lại không yêu hắn. Lãng Vô Tâm thích giữ
gìn phong độ, lại tự tin là nữ nhân trong thiên hạ đều muốn tự động nhào vào
lòng hắn, cho nên hắn không bao giờ cưỡng bức nữ nhân tương hảo, đấy là chỗ
khả ái nhất của hắn, ha?”
Hy Bình không quên nháy mắt với Lãng Vô Tâm, khiến Lãng Vô tâm tức giận nhưng
không thể nói gì. Bất quá hắn cũng thích Hy Bình nói hắn có phong độ khả ái
-hắn lúc nào cũng nghĩ như vậy.
Đại Ny quát vào mặt Hy Bình: “Ngươi là ai”
Hi Bìng cười nói: “Nếu như nàng muốn lấy được người may mắn của nàng, trước
tiên nên đối tố với ta, nếu không thì đừng mong có được hạn vận nhân của
nàng.”
Đại Ny lập tức hiếu ra nam nhân này và hạnh vận nhân của nàng la cùng một
nhóm, không tiện dò hỏi Hy Bình liền quay sang Lãng Vô Tâm nói: “Lãng công tử,
thiếp quay lại đây! Thei61p đã là danh hoa có chủ, thứ chothiếp không thể tiễn
chàng.”
Lãng Vô Tâm đột nhiên cười lớn: “Nàng bằng lòng chọn người kém hơn chứ không
chọn người tốt nhất, vậy thì tùy nàng thôi Ta đã thử qua tư vị của Thiên Trúc
mỹ nữ, coi như không uổng chuyến đi lần này.” Hắn quay mặt sang nói với Hy
Bình: “Ta rất thích băng Băng, và còn La xử nữ ở bên cạnh ngươi cũng là một
mục tiêu của ta.”
Hy Bình hờ hững nói: “Băng Băng chỉ yêu một nam nhất duy nhất là ta thôi, còn
những nam nhân khác trong mắt nàng chỉ là bãi cứt chó,! Còn như La xử nữ! Thật
bất hạn, bắt đầu từ chiều hôm nay nàng đã vứt bỏ kiếp sống xử nữ, ngươi đi tìm
mục tiêu khác đi!”
Lãng Vô Tâm rất có phong độ nói: “Tay chân ngươi nhanh lắm, không biết ai bảo
muốn bảo trụ trinh tiết cho La Mĩ Mĩ nhỉ?”
Hy Bình thẻ lưỡi liếm môi nói: “Hình như là ta, bất quá nàng chỉ muốn ta cưỡng
hiếp nàng, ta cũng chẳng biết làm sao.”
Lãng Vô Tâm nghiêm túc nhìn Hy Bình nói: “ xem ra ta phải đánh giá lại thực
lực của ngươi, nam nhân có thể khiến cho Đỗ Quyên phải rã rời kiệt quệ đích
xác không phải là nam nhân đơn giản, dù sao thì cũng là “Thủy Mộng Nữ” trăm
năm khó gặp!” Nói xong, bế Đỗ Quyên đang ngồi trên ghế lên, nói với Thủy Khiết
Nhu: “Khiết Nhu, chúng ta đi!”
Hy Bình buông Thủy Khiết Nhu ra, cười nói: “ Lãng Vô Tâm, phiền ngươi chiếu cố
cho Đỗ Quyên.”
Lãng vô tâm ôm Đỗ Quy6n, dẫn Thủy Khiết Nhu ba người hướng về phía Đại Ny cáo
từ. Hy Bình lại vọt lên trước bước tới ôm lấy Bạch Tư từ đằng sau.
Bạch Tư vùng vẫy nói: “Ngươi muốn gì?”
Hy Bình kiên định nói: “Ta muốn mang nàng về nhà.”
Bách Tư hét lên: “Ta không muốn quay về, ta không muốn về Bạch Dương bộ lạc.”
Lãng vô Tâm quay đầu lại nói: “Sư muội, muội cứ theo hắn về đi! Theo ta sẽ
không có kết quả tốt đâu.” Ngừng một chút, lại cười với Hy Bình: “Hoàng Hy
Bình, ta thay ngươi chiếu cố cho Đỗ Quyên, ngươi cũng thay ta chiếu cố cho hài
tử torng bụng bạch Tư. Khi hài tử ra đời, đừng quên xem xem nó giống ai,
haha!”
Bạch Tư xấu hổ nói; “ Lãng Vô Tâm, ngươi là đồ vô sỉ!”
Lãng Vô Tâm cười dài một tiếng, bước đi trước.