Suốt ba ngày trời, Tứ Cẩu cùng với Độc Cô Minh tối đến từng người thoả mãn
riêng với Dạ Lai Hương và Bạch Mạt Lị, ban ngày thì nhàn rỗi vô sự, chỉ đi tán
tỉnh mấy nha hoàn con cái các phiêu đầu trong viễn dương tiêu cục, đùa bỡn mấy
thiếu nữ hoài xuân đó đến nỗi thần hồn điên đảo, còn khiến cho Hoa Tiểu Ba vốn
đang dưỡng thương chưa khỏi mắc phải chứng bệnh ghen tuông.
Để sớm bình phục sức khoẻ hầu có thể phong lưu khoái hoạt, tên tiểu tử Hoa
Tiểu Ba này tận dụng tất cả thiên phú của hắn về phương diện y học để hồi phục
thương thế cho ba người với tốc độ nhanh gấp nhiều lần so với bình thường. Quả
nhiên trong vòng ba ngày sức khỏe họ đã trở lại như ban đầu, ngay cả Triệu Tử
Uy bị thương rất nặng cũng có thể đi lại khắp nơi.
Trong khi đó Hy Bình xem ra hơi cô đơn. La Mỹ Mỹ từ sau hôm bị Hy Bình dùng
sức áp chế trở đi không dám đến nữa, cả Tiểu Tước cũng không được ghé qua.
Tuyết nhi thật ra hằng ngày đều một mình sang chơi với Hy Bình, bắt Hy Bình
xướng ca cho cô bé nghe. Mỗi lần như thế, Hy Bình đều gọi Tứ Cẩu sang, bắt Tứ
Cẩu chơi nhạc cho hắn.
Tứ Cẩu hợp tác với hắn trong vài bài hát khiến mọi người trong Viễn Dương tiêu
cục đồng loạt kháng nghị. Tứ Cẩu thường đến nửa đường thì từ chối, bảo rằng bộ
dạng này phá hoại hình tượng tình nhân hoàn mỹ của hắn trong lòng các thiếu
nữ, vì thế hắn cáo lỗi rồi trốn đi tìm Độc Cô Minh rủ rê đi kháp các nơi chơi
bời trác táng.
Dã Mân Côi trong ba ngày này hầu như mỗi thời mỗi khắc đều ở trên giường. Nàng
ta hiện tại gặp phải nam nhân này không những tình dục cực thịnh mà thật sự
còn là một cỗ máy tình dục, khiến nàng chỉ mong lôi kéo thêm vài người đến
giúp đỡ. Tuy nhên, hiên tại bên cạnh Hy Bình chỉ có mỗi một nữ nhân là nàng,
nàng phải tìm ai đây?
Nàng đề nghị Cốc U Lan đến nhưng Hy Bình nói: “Cốc U Lan là nữ nhân của Tiểu
Ba, ta sẽ không đụng đến.”
Dã Mân Côi cắn răng xin cho tiểu tước đến thoả mãn hắn. Hy Bình nói: “Nàng
đừng hãm hại ta. Ta không thể để người ta nói ta cả tiểu nữ hài cũng không
tha, còn mặt mũi nào nữa.”
Dã Mân Côi tuyên bố phải đình chiến với Hy Bình. Hy Bình bảo: “khi nào đến tới
giường bị ta động hai ba chiêu nàng lại cầu ta đến ngay thôi.”
Dã Mân Côi trách yêu: “Đều tại chàng xấu xa.”
Hôm ấy, Tứ Cẩu rủ cả Triệu Tử Hào, Hoàng Đại Hải và Lôi Long cùng đến Quần
Phương Lầu nhưng ba người này từ chối hảo ý của hắn. Cuối cùng năm nam nhân
tương thông tương đắc cùng xuất hành từ sáng sớ.
Hy Bình kiến nghị: “Lúc này liệu ca hát ở Quần phương lâu có được không vậy?”
Tứ Cẩu mặt tái như tro tàn cương quyết phản đối: “Nếu như ngươi dám ca hát tại
Quần phương lâu, ta sẽ tuyệt giao với ngươi.”
Triệu Tử Uy và Độc Cô Minh cũng đồng thanh: “Ta cũng vậy.”
Hoa Tiểu Ba giảng hoà nói: “Tỷ phu, đợi sau khi bịn ta ôm nữ nhân đi về, đệ sẽ
bồi tiếp huynh ca hát suốt ngày.”
Dù gì cũng là tỷ phu, nếu không để lại chút mặt mũi nào thì tỷ tỷ nhất định sẽ
la rầy – mặc dù tỷ tỷ cũng rất sợ nghe hắn ca hát.
Hy Bình cũng được một chút am ủi, nói: “So ra vẫn là Tiểu Ba có chút lương
tâm.”
Tứ Cẩu biết rằng Hy Bình tạm thời sẽ không nhắc lại chuyện xướng ca nữa, liền
nhẹ nhõm nói: “Chỉ sợ sớm đã bị Lãng Vô Tâm chiếm mất tiên cơ, giống như lúc
đến Xà thần bộ lạc, mỹ nữ đều bị hắn cuỗm hêt. Bọn ta chỉ còn mỗi việc tự đấm
vào đầu mình thôi.”
Hoa Tiểu Ba không phục nói: “Lúc đầu ta cũng có sợ hắn một chút nhưng sau khi
từ Dã mã tộc trở về, Lãng Vô Tâm hắn không doạ được ta nữa. Ngoại trừ đánh
nhau vơi hắn ra, còn lại, ta chẳng có gì phải sợ hắn cả! Hừm, không lẽ lão tử
không kéo nổi mỹ nữ ở bên hắn về với mình sao?”
Độc Cô Minh cười nói: “Tiểu Ba, ngươi đừng khoác lác. Bộ dạng ngươi không thể
so được với loại mỹ nam tử như Lãng Vô Tâm đâu.”
Hoa Tiểu Ba mỉm cười đáp: “Chỉ có nữ nhân mới dựa vào khuôn mặt để kiếm ăn
thôi. Hoa Tiểu Ba ta thực lực hùng hậu, tất có thể giành được sự ưa chuộng của
mỹ nữ.”
Hy Bình cười nói: “Ta đề nghị ngươi theo đuổi Thuỷ Khiết Thu.”
Hoa Tiểu Ba làm bộ hoà giải đáp: “Hắc, tỷ phu, ban đầu ta đích xác không thể
không nghĩ đến chuyện giành lấy nàng ta vào tay mình. Nhưng sau khi biết nàng
ta là ‘tuyết kình chi thân’, ta đã thề sẽ không câu dẫn nàng ta nữa. Bởi vì mỵ
lực của Hoa Tiểu Ba ta thật sự to lớn, ta sợ đến một lúc nào đó nàng động tình
với ta thì thật sự là một tai nạn. Ta chắc sẽ thành một con quỷ phong lưu chết
vì sắc. Ai! Sao phải vì một cây mà bỏ cả rừng cây chứ? Hơn nữa, cái cây đó
thật sự là một quả tạc đạn nếu nổ tung sẽ làm người ta tan xương nát thịt.”
Độc Cô Minh và Triệu Tử Uy nhìn nhau cười.
Tứ Cẩu vui vẻ nói: “Các huynh đệ, đến rồi.”
Năm người tiến vào Quần phương lâu gây náo động không ít.
Hoa Tiểu Ba thốt lên một câu hầu như y chang câu Hy Bình nói khi đến đây lần
trước -Nữ nhân ở đât thật sự tha mụ đích tao”(mình không biết tha mụ đích tao
là gì, mấy bác admin biết thì bổ sung giúp). Có điều hắn còn bổ sung thêm một
câu: “Ta thích nơi này”.
Tiến vào bên trong, hoàn toàn chẳng thấy Tiểu Hồng đâu. Tứ Cẩu thở phào nhẹ
nhõm, đột nhiên bộc phát thiện tâm, nghĩ: “Hy vọng có một phú gia công tử nào
đó thương yêu Tiểu Hồng, chuộc nàng ta về thì thật tốt”.
Một đám đông những kỹ nữ sặc sỡ ăn mặc thật sự đầy yêu khí ào ra đón bọn họ.
Mặt năm người lập tức xuất hiện vô số vết môi, bọn họ vốn là những lão thủ
trong việc thưởng hoa tự nhiên trong lòng cũng có chút rung động đối với những
nữ nhân chuyên nghiệp này.
Tứ Cẩu dùng tay cản đôi môi một nữ nhân đang áp tới, nói: “Xem ra bọn ta đến
hơi sớm, mấy mỹ nữ dị quốc đó phải đến tối mới biểu diễn.”
Hoa Tiểu Ba loay hoay thoát khỏi cái miệng đói khát của một kỹ nữ, vội vàng
nói: “Sao người không nói sớm?”
Tứ Cẩu cười nói: “Giờ nói cũng chưa muộn. Đã lỡ đến rồi, bọn ta cứ mỗi người
tìm vài nữ nhân, vui chơi cho đến tối, thế không tốt sao?”
Hy Bình nâng hai nữ nhân đang bám chặt trên người hắn bỏ qua một bên, nói:
“Đến tối bọn ta quay lại.”
Triệu Tử Uy và Độc Cô Minh cũng quay người theo hắn đi ra ngoài.
Hoa Tiểu Ba nhìn Tứ Cẩu, đột nhiên cười nói: “Kể ra về nhà chơi cũng hay! Ta
đã bỏ Côc U Lan lãnh lẽo mấy ngày liền, cũng nên bù đắp cho nàng ta.”
Tứ Cẩu véo mạnh vào đỉnh núi trên ngực một mỹ nữ rồi nói: “không ngon.” Rồi
cung theo Hoa Tiểu Ba ra ngoài.
Thật tình cờ, bọn họ vừa ra đến cửa liền đụng phải bọn người của Lãng Vô Tâm.
Nếu nói trên đời này lại có ai lại dẫn một đám mỹ nữ đến làm khách ở kỹ viện
thì Lãng Vô Tâm chắc phải được xem là thiên hạ đệ nhất.
Lãng Vô Tâm đương nhiên cũng nhìn thấy bọn họ. Hắn nhìn năm người rồi cười
nói: “Bọn ngươi đối với các mỹ nhân Thiên Trúc cũng có hứng thú à? Đã có Lãng
Vô Tâm ta ở đây, bọn ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện ăn được thịt thiên nga.”
Hy Bình thấy Thuỷ Khiết Thu mỉm cười nói: “Khiết Thu tỷ tỷ, gần đây có tìm
được ai để quyết đấu không?”
Thuỷ Khiết Thu tươi cười đáp: “Ồ! Bình đệ đệ, trông bộ dạng ngươi chắc là
không được thoả mãn lắm. Hôm nay đến kỹ viện tìm cách phát tiết chứ gì, có
muốn tỷ tỷ bồi tiếp ngươi không?”
Hy Bình toàn thân đều nổi da gà, nói: “Mỹ nhân à, xin người không cần phải
nhục mạ như thế. Răng lợi của ta đều mềm nhũn hết ra, bảo ta sau này làm sao
mà ăn đậu hũ được nữa chứ?”
Lãng Vô Tâm cười nói: “Nhà ngươi trong thời gian này dường như rất thiếu nữ
nhân, có cần ta đem Tư nhi hoàn trả cho ngươi không? Ngoài ra còn miễn phí đi
kèm theo ngươi một đứa con nữa.”
Hy Bình quay sang nhìn Bạch Tư. Bạch Tư khônng dám đối mặt với hắn, cúi gằm bộ
mặt tiều tuỵ trắng bệch của mình xuống.
Hoa Tiêu Ba bất bình nói: “Lãng Vô Tâm, nhà ngươi nói năng chẳng có suy nghĩ
gì cả. Tỷ phu của ta sao lại thiểu nữ nhân chứ?”
Hy Bình đột nhiên nói: “Bên cạnh ta hiện tại thật sự rất thiếu nữ nhân, vì vậy
ta quyết định lấy một người ở bên cạnh ngươi đi theo ta.”
Lãng Vô Tâm đáp rất tự nhiên: “Nữ nhân của ta rất nhiều, tuỳ tiện ngươi lựa
chọn, tám người, mười người cũng được.”
Hy Bình cười, hỏi có chút thâm ý: “Nhà ngươi có thể làm chủ việc này chứ?”
Lãng Vô Tâm ngạo mạn đáp: “Đương nhiên!”
Hy Bình quay sang nói với Thuỷ Khiết Thu: “Khiết Thu tỷ tỷ, nàng không phản
đối chứ?”
Thuỷ Khiết Thu giận dữ quay mặt sang bên đáp: “Ta chẳng thèm quản mấy chuyện
vớ vẩn của các ngươi.”
Hy Bình tiến đến trước mặt nàng ta, nhìn thẳng vào mặt nàng ta rồi đột nhiên
nói: “Nàng thật vô cùng khả ái.”
Thuỷ Khiết Thu kiêu ngạo cong môi miệng lên, định đáp lại thì liền bị Hy Bình
hôn ngay vào môi. Thuỷ Khiết Thu giẫy đầu, người liền lùi ra phía sau. Hy Bình
cười ha hả, vươn tay phải ra, kéo Đỗ Quyên vào người mình, ôm xốc nàng ta lên
rồi cất bước đi ngay.
Thuỷ Khiết Thu la hét om sòm: “Thả Đỗ Quyên ra!”
Hy Bình không thèm quay đầu lại, nói: “Bọn ngươi chả phải nói ta tuỳ tiện muốn
lấy ai cũng được sao? Ta muốn nàng ta.”
Thuỷ Khiết Thu đuổi theo, đến trước mặt hắn nói: “Đỗ Quyên không được. Cô ấy
là người của biểu ca ta.”
Hy Bình cười lạnh đáp: “Bảo biểu ca nàng đến gặp ta mà đòi!”
Thuỷ Khiết Thu quay sang Lãng Vô Tâm nói: “Tâm ca, huynh cứ như thế mà nhìn
hắn mang Đô Quyên đi sao?”
Lãng Vô Tâm nhíu mặt nhíu mày nói: “Khiết Thu, dù gì muội cũng không thể bắt
ta nuốt lời được.”
Thuỷ Khiết Thu nói: “Nhưng Đỗ Quyên không phải là nữ nhân của huynh.”
Lãng Vô Tâm lãnh đạm đáp: “Vậy ta càng không có quyền truy vấn. Thêm nữa, nói
thật tình thì Đỗ Quyên cũng không phải là nữ nhân của Lạc Thiên. Nàng ta muốn
theo ai, ta cũng không có quyền quản lý nàng ta.”
Nguyên hắn cũng không đồng ý để Thuỷ Khiết Thu đẩy Thuỷ Tiên và Đỗ Quyên vào
tay Lạc Thiên. Nếu không phải thế, hai nữ nhân này từ lâu đã là người của hắn
rồi.”
Hy Bình tránh khỏi Thuỷ Khiết Thu đang đứng trước mặt mình rồi nói: “Ta chỉ
đưa nàng ta đến Viễn Dương tiêu cục tham quan thôi, tối nay ta lại mang nàng
ta trả lại cho nàng y nguyên như cũ.”
Thuỷ Khiết Thu chất vấn: “Ngươi nói xem, làm sao ta tin được ngươi.”
Hy Bình cười nói: “Chả phải ta đã rất giữ chữ tín khi gọi nàng là tỷ tỷ sao?”
Thuỷ Khiết Thu suy nghĩ một lúc rồi tránh sang một bên nói: “Giờ hãy tạm tin
ngươi thêm một lần.”
Hy Bình cao giọng nói: “Tối nay hẹn gặp lại ở Quần phương lầu, Khiết Thu tỷ
tỷ.”
Nói xong, Hy Bình liền cất bước đi tiếp, bốn người kia cũng theo sát ngay.
Đi được một đoạn, Hoa Tiểu Ba nói: “Tỷ phu, thật sự người chỉ định đưa Đỗ
Quyên đi tham quan Viễn Dương phiêu cục thôi sao?”
Hy Bình cười rạng rỡ: “Ngươi tin à?”
Tiểu Ba lắc lắc đầu nói: “Có chút không tin lắm.”
Tứ Cẩu hô lớn: “Ta trăm lần cũng chẳng tin.”
Hy Bình chẳng thèm lý đến bọn họ mà chỉ cúi đầu hỏi nhỏ Đỗ Quyên trong lòng
mình: “Nàng cũng không tin à?”
Mặt Đỗ Quyên đỏ hồng lên, cất giọng líu ríu đáp: “Người ta cảm giác chàng sắp
sửa đối với người ta làm mấy chuyện xấu.”
Hy Bình nháy nháy mắt, cất giọng êm ái: “Có được không?”
Đỗ Quyên nhấc đầu lên, môi kề sát bên khuyên đeo tai của hắn, cất giọng thỏ
thẻ: “Người ta nghĩ về chàng nhiều lắm, đêm nào cũng nằm mơ thấy chàng, mơ
thấy chàng huỷ hoại người ta. Thật đấy.”
**
Vừa trở về đến viễn dương phiêu cục, Hoa Tiểu Ba liền đi tìm Côc U Lan. Độc Cô
Minh cùng Tứ Cẩu tách ra đến chỗ Bạch Mạt Lỵ và Dạ Lai Hương hai người, vừa
đến liền bị bọn họ câu hồn vui vầy với mấy thiếu nữ đang động xuân tình.
Hoàng Đại Hải bước ra đón, trong tay cầm một cây ngọc tiêu thật tinh xảo, nói
với Hy Bình: “Mọi việc đã được xử lý xong, đệ tử của ba nhà Võ lâm thế gia đều
đã lần lượt quay về. Huynh quyết định bao giờ thì bắt đầu rời khỏi Viễn Dương
phiêu cục?”
Hy Bình nói: “Bọn ngươi quyết định đi.”
Hoàng Đại Hải nói: “Bọn đệ quyết định ngày mốt sẽ khởi hành.”
Hy Bình gật đầu đáp: “Vậy để đến ngày mốt!”
Hoàng Đại Hải nhìn thấy bên cạnh Hy Bình có một khuôn mặt xuân tình, chính là
Đỗ Quyên, liền đưa cây ngọc tiêu trong tay cho Hy Bình nói: “Cái này của Địa
Kiệt mang đến cho Thi Nhu Vân. Hắn nói nàng ta rất quý cái này. Khi nàng ta
buồn sẽ cần đến nó.”
Hy Bình nhận lấy cây tiêu rồi đưa cho Đỗ Quyên cầm. Hắn rất thích những thứ
được gọi là nhạc khí nhưng lại chẳng biết gì về chúng.
Hoàng Đại Hải nói: “Vậy đệ xin cáo từ, không quấy rầy đại ca nữa.”
Đỗ Quyên cầm cây tiêu, mặt đỏ bừng lên, vận không nói gì cả.
Sau khi Hoàng Đại Hải đi khỏi, Hy Bình nói: “Quyên nhi, cái bộ dạng mặt đỏ
bừng của nàng là để câu dẫn ta hay sao vậy?”
Đỗ Quyên giận dữ nói: “người ta không có mà.”
Hy Bình choàng tay ôm lấy cơ thể đầy đặn của nàng rồi nói: “Đi thôi! Ta sẽ để
nàng tham quan thân thể ta, nhưng thế thì sẽ phải trả một cái giá đắt đấy,
được không, hử?”
Đỗ Quyên bối rối đáp: “Người ta không cần phải tham quan thân thể chàng, có gì
hay ho để xem đâu chứ.”
Hy Bình cùng Đỗ Quyên hai người cùng cười nói huyên náo đồng thời cũng vừa về
đến chỗ ở của Hy Bình.”
Dã Mân Côi mở cửa đón họ. Nhìn thấy Đỗ Quyên, giật mình lùi lại sau, nhưng rồi
lại cười nói: “Hy Bình, chàng không phải đến Quần phương lâu sao? Sao lại trở
về nhanh thế, lại còn mang theo tiểu mỹ nhân này theo nữa.”
Hy Bình nheo nheo mắt nhìn nàng ta nói: “Nàng không hoan nghênh sao? Vậy ta để
nàng ta về vậy.”
Dã Mân Côi bước nhanh đến, túm lấy tay Đỗ Quyên nói: “Đỗ Quyên muội muội, muội
đến đây thật là hay, chúng ta vào phòng thôi.”
Hy Bình lắc lắc đầu, đi theo hai nàng, tiện tay chốt luôn cửa trong.
Dã Mân Côi kinh hãi hỏi: “Ban ngày ban mặt mà chàng cũng muốn à?”
Hy Bình cười nói: “Nàng cũng biết rõ ta không hề quan tâm ban ngày hay ban đêm
mà. Chỉ cần ta thích thì ngay dưới ánh mặt trời cũng có thể làm chuyện thiên
hôn địa ám ngay.”
Dã Mân Côi xua xua tay nói: “Thiếp không làm đâu, chàng cùng với Đỗ Quyên được
rồi.Thiếp trông chừng cho bọn chàng.”
Hy Bình giang tay ra nói: “Vậy nàng giúp ta cởi áo nào!”
Dã Mân Côi y theo lời cởi áo ngoài cho Hy Bình, khoảng khắc đã làm xong nhiệm
vụ thần thánh đó. Tay vuốt ve bộ ngực cường tráng của Hy Bình, nàng ta nói:
“Thiếp chẳng bao giờ dám tin có nam nhân cường tráng như chàng thế này. Đỗ
Quyên, nàng nghĩ sao?”
Đỗ Quyên nguyên đang ngây ngốc nhìn chăm chăm vào thân thể xích loã của Hy
Bình thì nghe Dã Mân Côi hỏi, liền cúi đầu, mặt đỏ bừng lên nói: “Đỗ Quyên
không biết đâu.”
Hy Bình nâng cằm nàng ta lên nói: “chờ chút nữa nàng sẽ biết thôi.”
Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng rồi nói tiếp: “Mặc dù chiếm hữu nàng gây cho
ta một cảm giác như tội phạm, nhưng bất quá ta cũng chưa bao giờ là người
chình nghĩa. Vì vậy, đối với thân thể sớm đã hoàn toàn phát triển và vô cùng
mỹ lệ của nàng, ta không có lý do gì để thuyết phục mình đừng phạm tội cả. Hà
huống ta lại biết nàng cũng trông đợi ta, có phải không, tiểu bảo bối?”
Đỗ Quyên gật đầu, “uhm” nhẹ một tiếng rồi nói: “Kỳ thật người ta thật sự đã
lớn rồi, thân thể phát triển còn hơn nhiều những nữ nhân của chàng. Bạch tiểu
thư cũng không phong mãn như người ta. Chỉ là tuổi người ta còn hơi nhỏ thôi.”
Hy Bình đột nhiên hiếu kỳ hỏi: “Bắt đầu thích ta từ khi nào vậy?”
Đỗ Quyên ngẩng đầu lên, dịu dàng đáp: “Không nói được không?”
Hy Bình bế nàng lên giường, tự mình nằm ngửa, để nàng nằm lên trên ngực mình
rồi nói: “Ta chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, Lãng Vô Tâm chính ra cũng là mỹ nam tử
hiếm có. Vì sao nàng không thích hắn mà lại yêu ta?”
Đỗ Quyên trầm tư một lúc, nhìn chằm chằm vào Hy Bình rồi đáp: “Người ta cũng
không rõ nữa. Từ khi biết rằng trên đời này có một người như chàng, lại có rất
nhiều nữ nhân chung tình với chàng, tuy lúc đó chưa hề gặp mặt chàng nhưng
người ta đã hiếu kỳ không biết thật ra chàng là con người như thế nào mà Lãnh
Băng Băng bọn họ tất cả đều một lòng với chàng? Ngay cả đến Lãng Vô Tâm được
gọi là ‘nữ nhân sát thủ’ cũng vô pháp lay chuyển được lòng thuỷ chung của họ
đối với chàng, cuối cùng thì chàng là một nam nhân loại nào?”
Sau này gặp được chàng, người ta mới biết rằng kỳ thật ngoại trừ cái vẻ ngoài
rất dễ coi của chàng ra, chàng đơn giản chỉ là một tên đại vô lại. Người ta
hằng ngày cứ nghĩ về chàng, hằng ngày cứ mơ thấy tên vô lại như chàng. Người
ta đã minh bạch rằng số phận mình đã yêu nhằm một kẻ vô lại. Luận về phong lưu
tiêu sái, chàng không bằng được Lãng Vô Tâm; luận về khí khái anh hung, chàng
không hơn được Lạc Thiên. Ngoại trừ ngoại hình cường tráng và hoàn mỹ ra,
chàng còn có một thữ đặc biệt hấp dẫn nữ nhân, chính là cái tính xấu xa của
chàng. Nữ nhân đánh giá cao những nam nhân tốt nhưng nữ nhân lại yêu những nam
nhân xấu xa.”
Hy Bình véo mũi nàng ta một cái, mỉm cười nói: “Nàng thật tình tự xem mình là
nữ nhân rồi sao? Kỳ thật nàng chỉ là một tiểu nữ hài mà thôi, đừng có nghĩ
mình đã nhiều tuổi lắm rồi!”
Đỗ Quyên trề môi đáp: “Ai nói người ta không phải nào? Cái nữ nhân khác có,
người ta cũng có. Cái nữ nhân khác làm được, người ta cũng làm được. Lần này
chàng đừng hòng đuổi người ta đi như lần trước!”
Hy Bình quay đầu sang nói: “Mân Côi, nàng ngồi đó làm gì?”
Dã Mân Côi làm bộ mặt nhăn nhăn rất khả ái nói: “Thiếp ở đây xem xem chàng tàn
phá mầm non ra sao.”
Hy Bình nói: “Có nàng xem cũng hay! Đến lúc Đỗ Quyên không chịu nỗi nữa thì
nàng lên sàn. Ngồi xem không bằng tự gánh vác. Cứ từ từ mà xem nha.”
Nói xong, tay hắn bắt đầu vân du trên người Đỗ Quyên. Y phục của Đỗ Quyên cứ
từng cái, từng cái một rơi dần xuống giường, dần dần đã hoàn toàn loã thể, lộ
xuất thân thể phong mãn mịn màng, trắng như tuyết. Tuy thân hình Đỗ Quyên
không làm kinh tâm động phách nhưng nó đã hoàn toàn nảy nở, thật sự khác biệt
so với khuôn mặt như trẻ thơ của nàng.
Hy Bình xoay người đè nàng xuống, một tay xoa nắn ngọn ngọc phong nhu nhuyễn
của nàng rồi nói: “Nàng thật sự đã lớn rồi, bất quá long nàng ở chỗ đó chưa
được dài thôi.”
Đỗ Quyên yêu kiều kể: “Chỗ đó của người ta cũng như Thuỷ Tiên và tiểu thư đều
rất mịn màng. Của tiểu thư vốn là thiên sanh như vậy. Còn người ta và Thuỷ
Tiên vì tuổi còn nhỏ nên vẫn chưa dài được, Chàng có phải không thích không.”
Tay Hy Bình vẫn dịu dàng mơn trớn hạ thể nàng, đáp: “Đất phì nhiêu mà cỏ không
dày thì chỉ có làm nông phu hoan hỉ thôi.”
Hy Bình thật xứng đáng là một lão hương ba. Nói chuyện tình yêu mà cũng không
thoát được chuyện làm nông, còn không phải là nông phu sao?
Đỗ Quyên động tình, uốn éo thân thể như một con rắn, hiến dâng đôi môi ngọt
ngào mien man, ngọc thủ chạm đến phần cứng thô ở hạ thể Hy Bình, hoảng kinh
rụt lại, nằm im ru trên người Hy Bình.
Hy Bình ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Đỗ Quyên có chút khiếp sợ, khe khẽ đáp: “Ca, người ta sợ.”
Dã Mân Côi cười cười đến bên cạnh cổ vũ: “Quyên nhi, không cần phải sợ, cái
thứ đó của nam nhân mới nhìn trông cũng hơi đáng sợ, nhưng khi vào trong cơ
thể nữ nhân chúng ta thì chỉ có đáng yêu thôi. Bình ca ca của nàng chính là
chiến tướng vô địch trên phương diện này. Chàng ta đã qua hơn trăm trận, tuyệt
đối có thể làm cho nàng chỉ cần thử qua một lần, có muốn dừng cũng không được
nữa.”
Ngón trỏ của Hy Bình đã tiến nhập khe dưới của nàng, cảm nhận sự nhu nhuyễn vô
bỉ ở nơi đó cùng với cảm giác hơi ươn ướt. Đỗ Quyên đến lúc ấy đã không còn tự
chủ được nữa, cứ rên rỉ và vặn vẹo không thôi.
Hy Bình dịu dàng nói: “Quyên nhi, nàng chịu đựng một chút, ta phải tiến vào
đây.”
Hắn tách hai chân Đỗ Quyên ra, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ướt át đỏ hồng của
nàng, đồng thời, hạ thể hắn từ từ nhưng mạnh mẽ xâm nhập vùng cấm xử nữ của
nàng.
Đỗ Quyên cau mày lại, cắn vào môi Hy Bình một cái, sau đó chỉ kêu lên một
tiếng: “Đau!”
Hy Bình yêu thương hỏi: “Sao không hét to lên?”
Đỗ Quyên cắn chặt răng đáp: “Đỗ Quyên đã lớn rồi, không sợ bị đau nữa.”
Hy Bình bật cười, bắt đầu hành động một cách dịu dàng, nói: “Kỳ thật, ngay cả
Mân Côi cũng phải kêu thét, nàng không nhất thiết phải chịu đựng.”
Đỗ Quyên rên rỉ: “Nhưng người ta nghĩ có thể chịu đựng được, người ta sẽ không
kêu.”
Hy Bình nói: “Ồ , phải vậy không.”
Hắn đột nhiên gia tăng kích thước của mình lên. Đỗ Quyên đột ngột kinh hô thất
thanh, sau đó cứ theo những động tác cuồng dã của Hy Bình mà kêu thét cuồng
loạn. Hai bàn tay nhỏ bé cứ túm chặt lấy cái chăn, thân thể cứ quằn quại như
một con rắn, sắc mặt theo sự hoạt động không ngừng của huyết dịch trở nên đỏ
hồng lên, đôi mắt thì ánh lên một cái nhìn mê nhân. Hy Bình vừa tiếp tục các
động tác mãnh liệt vừa nói: “Không ngờ nàng so với Mân Côi còn cuồng dã hơn,
khả năng dung nạp của nàng cũng mạnh hơn, còn sự đàn hồi thì thật hiếm thấy.”
Đỗ Quyên thở dốc nói: “Tiên Duyên Cốc bọn thiếp chú trọng Âm Dương song tu, vì
vậy lúc chọn đồ đệ đều chỉ chọn những nữ nhân có chút thiên phú. Thiếp là
‘Thuỷ Mộng Nữ’, gặp nhỏ thì nhỏ, gặp lớn thì lớn, bất quản là nam nhân lớn nhỏ
thế nào, gặp phải dạng nữ nhân như thiếp đều có thể hưởng thụ sự khoái hoạt và
chật cứng vô bỉ. Bất kể của nam nhân lớn thế nào, thiếp đều có thể dung nạp.
Chỉ là hiện tại người ta hoàn toàn đạt đến cực hạn, chàng đừng tăng lớn lên
nữa, có được không? Quyên nhi không chịu nổi đâu, đây là lần đầu tiên của
Quyên nhi mà!”
Nàng ta đột nhiên lại kêu gào cuồng loạn một lúc rồi lại vừa thở vừa nói:
“Thuỷ Tiên chính là ‘Động Huyền Nữ’. Chỗ đó của nàng ta so với những nữ hài
bình thường thì dài hơn nhiều. Ngoài ra, bên trong lúc nào cũng rất trơn láng,
có thể tuỳ theo sự tiến xuất của nam nhân mà co giãn. Nam nhân khi giao hợp
với nàng ta tuyệt đối có thể tận hưởng mùi vị của sự kích thích tối cường
liệt. Bất quá, nếu không có thể lực tương xứng, nam nhân chắc chắn sẽ kiệt sức
trong động huyệt của nàng ta. Nếu nàng ta đạt đến lúc cao trào, nơi sâu thẳm
của nàng ta sẽ sản sinh ra một lực hấp dẫn cường đại.”
Hy Bình đột nhiên nghĩ đến Bạch Tư, lúc hắn cùng Bạch Tư hoan ái, bên trong
nàng cũng sản sinh một lực hấp dẫn nhẹ nhàng, vào lúc cao trào thì đặc biệt
mạnh mẽ. Có phải cũng giống Thuỷ Tiên không?
Đỗ Quyên lập tức nhận biết tâm tư của hắn, nói: “Chàng đang nghĩ đến Bạch tỷ
tỷ phải không?” Hy Bình dụng hết sức vào ra liền ba cái rồi hỏi: “Nàng không
cao hứng sao?”
Đỗ Quyên không đáp lời hắn mà đột nhiên đề nghị: “Thiếp phải ngồi lên người
chàng.”
Hy Bình ôm nàng ngồi dậy trên giường, giữ cho nàng ngồi ngay trên cự vật của
mình, rồi hai tay trượt theo lưng nàng xuống dưới cặp kiêu đồn đầy đặn của
nàng.
Đỗ Quyên tự mình bắt đầu các động tác, cặp song nhũ trên bộ ngực trắng phau
của nàng cứ nhún nhảy lên xuống. Nang nói: “Bạch tỷ tỷ thật ra rất tội nghiệp.
Sau khi tỷ ấy đi theo Lãng Vô Tâm, chỉ sau nửa tháng Lãng Vô Tâm đã đẩy tỷ ấy
vào lãnh cung. Giờ lại mang trong mình hài tử của Lãng Vô Tâm, thật sự lại
không hề được Lãng Vô Tâm quan tâm. Kỳ thật Bạch tỷ tỷ yêu chàng tha thiết, tỷ
có lúc nằm mơ gọi tên chàng. Chỉ là lúc đầu tỷ đã ly khai chàng, quyết định
chọn Lãng Vô Tâm, lại còn hoài thai cho hắn. Tỷ giờ thật sự không còn có thể
lựa chọn được nữa, mà cũng không thể quay đầu lại được!”
Hy Bình trong lòng đau xót than: “Chuyện đó quả không ngờ được.”
Nói xong, Hy Bình lại bắt đầu ngồi dậy, để Đỗ Quyên quỳ sấp trên giường, hai
bàn tay to lớn nắm lấy eo Đỗ Quyên, từ phía sau tiến vào. Đỗ Quyên hơi ngẩng
lên, kêu lên đau đớn. Hy Bình vẫn tiếp tục một cách mãnh liệt. Mái tóc dài của
Đỗ Quyên xoã tung, bay loà xoà trước gió như mây vần vũ, phiêu đãng.