Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 102: Thiên tự tuyệt học – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 102: Thiên tự tuyệt học

Hoa Tiểu Ba và Triệu Tử Uy ở trong phòng của Lôi Long để dưỡng thương. Hy Bình
một mình đi đến, Lôi Chiến phu phụ cũng đang chờ ở đó.

Lôi Chiến thấy Hy Bình đến, hướng về hắn cười nói: “Bình nhi con đến rồi à”

Hy Bình dạ áp lại rồi bị Lý Vân kéo đến bên cạnh nói: “Bình nhi, để nãi nãi
nhìn ngươi xem nào. Uy! Người này tiểu tử cường tráng, lớn lên càng ngày càng
đẹp trai phong dộ dụ người a. Ngươi lấy được nhiều vợ thế, không được để
Phượng nhi nhà ta phải cô đơn nghe chưa.”

Hy Bình kề miệng vào tai Lý Vân, giọng nói nhỏ: “Nãi nãi à, việc này nãi nãi
không cần phải lo lắng, Phượng nhi lần nào gặp con đều phải xin hàng, nãi cứ ở
đấy chờ bế cháu ngoại đi!”

Lý Vân mỉm cười nói: “Như vậy thì tốt rồi, như vậy thì tốt rồi.”

Hoàng Dương nói: “Bình nhi, con cẩn thận lắng nghe Lôi lão nói chuyện đây.”

Kế đến nghe thấy Lôi chiến tiếp tục kể chuyện: “Thật ra bọn ta liên thủ nhưng
vẫn địch không lại Thi Trúc Sinh, lý do là như vậy. Nhớ lại hồi đó, gia gia
của hắn, Địa tàng Vương, là một torng thập đại cao thủ. Lão cùng với sư tổ của
bọn ta Thiên tự lão nhân được xưng tuyệt thế, tịnh không phải hư danh. Bọn ta
sở dĩ không địch lại Thi Trúc Sinh là vì căn bản bọn ta không học được võ công
tối lợi hại, tối bá đạo của Thiên tự môn là ‘Thiên Tự Đoạt Suất’. Theo lời phụ
thân Lôi Liệt của ta nói, Thiên tự đoạt suất là một loại võ công ngàn lần bá
đạo, nhưng muốn tu luyện nó thì phải trả một cái giá hoàn toàn không bình
thường. Muốn tu luyện thứ võ công đó phải là đồng nam, vĩnh viễn không không
được gần nữ sắc, chỉ cần một lần giao hợp với nữ nhân, công lực toàn thân tất
cả đều bỏ sông bỏ biển hết. Sư tổ Thiên tự lão nhân của bọn ta vì thế suốt đời
không lấy vợ, đến khi chấy vẫn còn là đồng nam. Người sau đó không truyền thụ
võ công đó cho bốn vị đệ tử của mình, cũng chỉ vì lo nghĩ cho bọn họ. Từ sau
khi người chết đi , ‘Thiên Tự Đoạt Suất’ xem như thất truyền.”

Tứ Cẩu than: “Loại võ công này không học là phải.” Bảo Tứ cẩu hắn không chạm
đến nữ nhân cũng khó như bảo chó đừng ăn phân.

Hoa Tiểu Ba cất tiếng: “Nhất định là tổ sư gia trông mặt rất khó coi mới có
khả năng luyện được cái món ‘Thiên Tự Đoạt Suất’ đó. Cái tên tiểu tử này thật
quá bất kính với tổ sư gia.

Lôi Chiến cười nói: “Đích xác thì Thiên tự lão nhân người trông vừa lùn vừa
rất khó coi, vì vậy suốt nửa đời người chẳng có nữ nhân thèm ngó ngàng đến,
nửa cuối đời, tuy danh chấn võ lâm nhưng do luyện Thiên tự đoạt suất nên không
có cách nào gần nữ sắc được, người lúc đó lại đã già nên chẳng còn mặt mũi nào
để mà kích tình nữa.”

Lý Vân trừng mắt nhìn lão, cười cười nói nói: “Lão đầu tử, lão nói ‘kích tình’
ý là sao? Không biết xấu hổ à!”

Lôi Chiến cười to nói: “Chẳng ý tứ gì cả, chẳng ý tứ gì cả. Bọn ngươi cứ dưỡng
thương cho tốt, lão đầu tử ta đi đây.” Nói xong liền cùng Lý Vân rời khỏi
phòng.

Hoa Tiểu Ba cất giọng cảm khái: “Lôi gia gia đã già như thế mà vẫn còn sợ lão
bà. Rõ ràng Lôi Long cũng được di truyền cái truyền thống tốt đẹp đó.”

Lôi Long cười nói: “Nếu không phải tay ta đang bị thương, chắc ta xé rách cái
miệng hôi thối của ngươi ra.”

Hoa Tiểu Ba làm mặt hề nói: “Hiện tại ta đã có thể đi lại được rồi, ngươi tốt
nhất cũng nên nghĩ vài ngày!”

Hoàng Đại Hải nói: “Người của Thiên Phong bảo chưa nói với chúng ta lời nào đã
bỏ đi, dù tìn hay lý gì cũng không thể nào bào chữa được.”

Hy Bình nhỏ nhẹ nói: “Bỏ đi thì mặc họ! Cũng chẳng có hại gì.”

Độc Cô Minh vẻ nổi giận nói: “Bọn họ đem cả Thi nhi đi. Ta nhìn thấy thật
không vừa mắt. Thật khó lòng để muội muội của mình trở lại đó để làm quả phụ
cả đời?”

Hoa Tiểu Ba vội vàng nói: “Độc Cô lão huynh, huynh đừng kêu ta câu dẫn muội
muội của huynh nữa. Lão đầu Từ Phiên Nhiên mà nổi giận lên không thiến ta đi
mới là lạ đó.”

Độc Cô Minh trợn mắt lên nói: “Xem như xong’ ta thấy ngươi có diễm phúc mà
không hưởng được, muội muội của ta đẹp như thiên tiên như thế, không thể nào
chịu được cái loại trẻ con đầu để chỏm (mao đầu tiểu tử) không có khí khái nam
nhân như vậy.”

Hoa Tiểu Ba nói: “Uy, Độc Cô lão đại à, huynh đừng quên rằng cái thằng trẻ con
đầu để ba chỏm đó đã dạy huynh tán gái như thế nào. Hiện tại dẩu cho ta không
bị thương đi nữa, bất kể huynh có dùng biện pháp khích tướng gì thì Hoa đại
hiệp ta cũng sẽ không chạm tới Thi tiểu thư nữa. Huynh nên tìm một dùng dũng
sĩ khác thì hơn! Ta đây tấm òng thì có dư nhưng không có lực. Ai có thể thay
ta chịu nổi ‘Toái Vân Chưởng’ nếu Từ Phiêu Nhiên nổi khùng lên?”

Triệu Tử Hào nhíu mày nói: “Từ huynh vừa mất, bọn ngươi bày mưu câu dẫn quả
phụ của hắn ta. Như thế thật là thái quá.”

Hoàng Đại hải tán đồng nói: “Ta cũng nghĩ là không nên.”

Độc Cô Minh bực mình nói: “Cứ cho là các ngươi không nguyện ý giúp đỡ, hà tất
phải phản đối như thế? Lão công của muội muội ta chất rồi. Ta thân là đại ca,
đương nhiên phải kiếm cho nó một lão công khác, lẽ nào có thể ngồi yên như
không nhìn nó mới mười bảy mười tám tuổi phải ở goá như thế sao?”

Tứ Cẩu vỗ vai Độc Cô Minh nói: “Lão huynh, ta ủng hộ ngươi. Sao có thể để cho
Thi nhi trẻ tuổi xinh đẹp sống cuộc đời không có nam nhân như thế được chứ?”

Độc Cô Minh cảm kích nói: “Ngươi quả là có phong thái đại hiệp, thấy việc
nghĩa liền ra tay, quả chân chính là nam tử hán, đại anh hùng!”

Không tưởng nổi Độc Cô Minh xu nịnh cao tay như thế. Cũng không lạ. Về ăn nói
hắn vốn thuộc hàng nhất lưu, sử dụngn hững câu chữ nhất lưu để tán dương người
ta thì chẳng khó gì trở thành cao thủ xu nịnh.

Tứ Cẩu tự hào nói: “Đương nhiên là như vậy.”

Hy Bình nói: “Thi nhi không có ở đây, bọn các ngươi khẩn trương làm gì chứ?”

Hoa Tiểu Ba nhìn Hy Bình, đột nhiên ngạc nhiên nói: “Độc Cô lão đại, muội muội
của ngươi tuyệt không phải goá nữa. Chỉ cần tỷ phu của ta ra tay, Từ Phiêu
Nhiên sẽ không dám đánh rắm lấy nửa cái. Thêm nửa, ai cũng biết Thi nhi lúc
ngủ nằm mộng thường hay gọi tên tỷ phu mà.”

Tứ Cẩu trêu ghẹo: “Ngươi có đến hai tỷ phu ở đây, Thi nhi thích tỷ phu nào
đây?”

Hoa Tiểu Ba nói: “Ngươi lại hỏi chuyện ai củng biết. Đại tỷ phu ta vẫn luôn
gọi là Hào ca. Ta chỉ dùng chữ tỷ phu khi gọi Hy Bình thôi. Ta xem ngươi liếm
mông nữ nhân mãi đến nổi đầu óc u mê luôn.”

Tứ cẩu vừa định chửi mắng hắn vài câu đột nhiên mỉm cười nói: “Tiểu Ba, ta
nghe nói có một nhóm dị quốc mĩ nữ đến Quần phương lâu. Ta vốn định đợi ngươ
lành lặng thương thế, sư đồ ta sẽ cùng nhau đến đó toàn bộ gom hết. Nay ngươi
đã có ý như thế với ta, ta đi với ngươi thật không tốt. Độc Cô Minh, ta và
ngươi chút nữa đến đó ngắm mỹ nữ dị quốc chắc cũng không tệ hả?”

Hoa Tiểu Ba vửa nghe thấl iền lộ vẻ lo lắng, nói: “Sư phụ Tứ cẩu, là đồ nhi
không đúng, người giá nào cũng phải chờ ta khoẻ lại mới được đi. Cho ta năm
ngày, ôi không, chờ ta ba ngày là được rồi. Ta đối vời người không có bất kỳ ý
kiến gì nữa. Ngươi chính là thần tượng của ta, ta phải theo ngươi học cách tán
gái.”

Độc Cô minh cũng cảm thấ hứng thú hỏi: “Mỹ nữ của nước nào vậy?”

Tứ Cẩu đáp: “Dường như là vũ nữ Thiên Trúc.”

Triệu Tử Uy trở nên kích động nói: “Dù sao cũng là huynh đệ mà, đợi ta đã rồi
cùng đi.”

Vừa nói xong liền phát ho dữ dội, cứ như không còn hơi nữa.

Hy Bình dội liền một gáo nước lạnh: “Tứ Cẩu, ngươi không sợ lại gặp chuyện như
lần đầu tiên của ngươi sao?”

Tứ Cẩu ngượng nghịu đáp: “Nếu vậy thì chờ bọn họ ba ngày vậy!”

Hắn liên tục nháy mắt với Hy Bình, ý muốn bảo Hy Bình chớ tiết lộ cơ sự giữa
hắn và Tiểu Hồng. Hắn hiện tại trong giới võ lâm cũng là nhân vật có danh
tiếng, nếu để người ta biết lần đầu tiên của hắn là cùng với một kỹ nữ hạng ba
thì còn gì thể diện của hắn nữa?

Hoa Tiểu ba mừng rỡ nói: “Trong vòng ba ngày này, Hoa thần y ta phải vận dụng
hết sở học của mình, tận dụng các loại phương pháp d0ặc hiệu sẵn có, dể kịp
bình phục thậm chí so với trước kia còn tráng kiện hơn.”

Hắn quay đầu nhìn thấy Triệu Tử Uy đang giận dữ trừng mắt nhìn hắn, vội cười
nói: “Đương nhiên cũng bao gồm cả Uy ca trong đó rồi, hắc hắc!”

Hoàng Đại Hải nói: “Ta cùng với Tử Hào đi chăm sóc các võ sĩ bị thương khác
đây.” Rồi cùng với triệu Tử Hào ra ngoài.

Tứ Cẩu thấy hai người đi khỏi, quay sang Hy Bình hoải: “Lúc ngươi đi, Dạ Lai
Hương có đến chỗ ngươi không?”

Hy Bình lắc đầu đáp: “Chỉ có chủ tỳ La Mĩ Mĩ thôi.”

Độc Cô Minh nói: “Bách Mạt Lỵ cũng nói rằng phải qua bên ngươi. Hiện tại bọn
họ chắc đều ở phòng của ngươi. Bọn ta không quấy nhiễu họ dưỡng thương, ngươi
qua đó bồi tiếp họ chăng?”

Hy Bình hơi do dự. Lôi Long nói: “Bọn ngươi cãi nhau ở đây cả nữa ngày trời,
phải để ta nghĩ ngơi một chút chứ.”

Hoa Tiểu Ba cũng nói: “Đi nhanh đi, đi nhanh đi! Nếu đám nữ nhân đó đến đây
tìm, bọn ta không thể nào an tâm dưỡng thương được. Các ngươi không được làm
hại bọn ta ba ngày sau không đến được Quần phương lâu.”

Hy Bình hạ quyết tâm nói: “Cũng được.” Liền cùng Tứ Cẩu và Độc Cô Minh ra về.

Ba người đi ra ngoài, Hy Bình hỏi: “Tứ Cẩu, ngươi làm sao biết được có đám mỹ
nữ Thiên Trúc đến Quần phương lâu?”

Tứ Cẩu đáp: “ Lãng Vô Tâm bảo rằng hắn phải đến Quần phương lâu, ta liền bắt
đầu chú ý. Sau khi đến được Viễn Dương tiêu cục thì hỏi Hoa Tiểu Ba sẽ rõ. Cái
tên tiểu tử Lãng Vô Tâm này thật sự chỉ sống vì mỹ nữ. Ở đâu có mỹ nữ, bất kể
là ngàn dặm hắn đều chạy đến. Đôi khi ta thật sự bội phục hắn.”

Độc Cô Minh nói: “Ta trong lòng chỉ thấy oan uổng thay cho Bạch Tư. Nhìn thấy
rõ ràng, hắn lạnh lẽo với Bạch Tư suốt thời gian dài như thế.”

Nói đến đó vừa vặn về đến trước phòng Lôi Phượng

Hy Bình dừng lại nói: “Bọn ngươi vào xem xem La Mĩ Mĩ đã đi chưa. Ta ghet phải
gặp nàng ta.”

Tứ Vẩu cùng Độc Cô Minh hai người tiến vào. Từ trong liền truyền ra giọng nói
của La Mĩ Mĩ: “Hoàng Hy Bình, tên đại dâm côn đó đâu?”

Độc Cô Minh đáp rất thành thật: “ Hình như là ở bên ngoài thì phải.”

Ở bên ngoài Hy Bình chửi rủa: “Thấy sắc quên bạn!”

La Mĩ Mĩ liền như một cơn gió lao ra noài, đối mặt Hy Bình vừa đánh vừa đá
nói: “Xem ngươi còn dám hí lộng Mĩ Mĩ nữa không?”

Hy Bình đợi cho nàng phát tiết cho hết rồi mới nói: “Chỉ nhầm lẫn chạm nhẹ vào
môi ngươi có một lần, hà tất phải nặng tay vậy chứ?”

Hắn đi vào phòng, La Mĩ Mĩ cũng giận dữ theo sau hắn, vẫn còn đá vào mông hắn
thêm mấy cái.

Tứ Cẩu cười nói: “Lần này chắc chắn không phải lả ta phản bội ngươi.”

Hy Bình không thèm tranh cãi với bọn họ, quay sang hỏi Dã Mân Côi: “Tuyết nhi
đâu?”

Dã Mân Côi đáp: “Đi chơi với gia gia và nãi nãi. Đã sắp đặt cho Vưu Tuý và Thi
Nhu Vân xong rồi.”

Hy Bình nhẹ nhõm nói: “Vậy thì tốt, hai nữ nhân này mỗi thời mỗi khắc đếu muốn
sát hại ta. Nếu lại để họ ở bên cạnh, ta không bị giết cũng bị họ làm phiền
đến chết mất.”

Tứ Cẩu than: “Nói đúng ra, Vưu Túy nữ nhân này thật sự lợi hại, còn có thể đả
bại cả ngươi!”

Hy Bình nghe thấy, trongl òng cảm thấy không phục, liền phản bác: “Ai bảo ta
bị nàng ấy đả bại? Ngươi không thấy cuối cùng chính nàng ta là người bị bắt
sao? Ta thủy chung vẫn là người chiến thắng.”

Tứ cẩu cười nói: “Chỉ vì nàng ta chưa hiểu giá trị (hành tình) của ngươi, đến
lúc đó mới thấy được ngón nghề của ngươi.”

Hy Bình ngồi xuống giường, quay về phía Tiểu Tước nháy mắt. Tiểu Tước hiểu ý,
bèn đi sang ngồi xuống bên cạnh hắn.

Hy Bình kéo nàng ta ôm vào lòng noi: “Nàng chắc không tin rằng ta chưa từng
đánh nữ nhân nào?”

La Mĩ Mĩ la lên phản đối: “Hoàng Hy Bình, ngươi đừng lợi dụng cơ hội chiếm
tiện nghi của Tiểu Tước”

Hy Bình bực mình quay về phía nàng ta nói: “Cái câu này ngươi đã nói bao nhiêu
lần rồi? Từ hồi ta ôm Tiểu Tước ngồi trên ngựa cho đến giờ, ngươi cứ nói hết
ngày này qua ngày khác, ngươi không thấ phiền à? Ta chiếm tiện nghi là tiện
nghi của Tiểu Tước, chứ có phải của tiểu thư nhà ngươi đâu, ngươi cớ gì phải
khẩn trương vậy? Còn lải nhải nữa ta chắc phải tóm nàng ném ra ngoài.”

Tiểu Tước thì thầm bên tai hắn: “Chàng không được nói chuyện kiểu đó với tiểu
thư.”

La Mĩ Mĩ mắt thoáng hồng lên, cũng không biết là vì tức khí hay là vì e thẹn,
nổi giận nói: “Tiểu Tước, ngươi còn ngồi lì trong lòng hắn sao?”

Tiểu Tước liền bắt đầu giãy giụa, Hy Bình bèn thả nàng ta ra. Vừa định nói vài
câu chọc giận La Mĩ Mĩ thì nàng ta đã chạy lao người vào lòng hắn, rồi liên
tục đánh đấm hắn.

Hy Bình tóm lấy hai tay nàng ta, kéo nàng ta lên giường, quay lại áp người vào
nàng ta rồi nói: “Không được mắng ta hay đánh ta, hôm nay không thể nào không
trị nàng được!”

Tiểu Tước ở cạnh bên gấp gáp nói: “Đại sắc lang, mau thả tiều thư ra!”

Hy Bình nổi giận: “Nàng ta còn nợ mấy cú đánh!”

Ka Mĩ Mĩ tuyệt vọng vùng vẫy nhưng không chẳng làm gì được, cuối cùng chỉ đành
nắm yên, mặc cho Hy Bình thân hình to lớn của Hy Bình áp chặt vào người nàng,
cũng chẳng nói tiếng nào.”

Tứ Cẩu cười nói: “Hy Bình, ngươi đừng đè bạp mỹ nữ của bọn ta chứ.”

Hy Bình đáp: “ Coi như không còn ép nữa.”

La Mĩ Mĩ lại vùng vẫy mấy cái.

Độc Cô Minh nhận ra đã đến lúc nên ly khai, bèn nói: “Hy Bình, ta không quấy
rối các người nữa. Mạt Lị, chúng ta về thôi! Hiện tại ta đang rất đói, phải về
ăn cái gì đó.”

Cốc U Lan hướng áng mắt mỵ hoặc về phía hắn: “Đừng nghĩ người ta không biết,
ngươi chính la đang muo1n ăn Mạt Lị thôi.”

Độc Cô Minh ôm Mạt Lị đi khỏi, không quay đầu lại nói: “Nàng, nếu có đói, cũng
có thể đến cùng ăn.”

Cốc U Lan nổi giận nói: “Ta ăn cái đầu bò của ngươi á!” Rồi cũng đi theo ra
ngoài.

Dạ Lai Hương quay về phía Tứ Cẩu nói: “Chúng ta cũng nên đi thôi.”

Tứ Cẩu nhìn mấy người nam nữ ở trên giường nói: “Gặp lai sau nha.”

Dạ Lai Hương không thèm khách khí túm lấy lỗ tai kéo hắn ra ngoài nói: “Nhìn
cái gì mà nhìn! Chàng còn chưa thấy bao giờ sao? Về rồi ta cho chàng nhìn một
cú!”

Tứ Cẩu kêu gào: “Hy Bình, cứu huynh đệ, cứu!”

Hy Bình cười nói: “Ngươi tự lo cho mình đi.”

Dã Mân Côi nói: “Hy Bình, chàng có đói không? Thiếp đi bảo người mang cái gì
đến cho chàng ăn nhe.”

Hy Bình nói: “Không cần, ta bị nàng ta chọc giận no luôn rồi. Lần nào cũng đối
đầu với ta, lần này nếu không giáo huấn nàng ta một bận, nàng ta vẫn cứ nghĩ
mìng ở đây lớn nhất!”

Tiểu Tước hơi lo lắng nói: “Đại sắc lang, chàng định giáo huấn tiểu thư ra
sao?”

Hy Bình không suy nghĩ gì nói: “Ta cứ thế này đè nàng ta xuống, đè đến khi nào
nàng ta không dám cùng ta đối khángn ữa. Để xem xem nàng ta sau này còn dám ra
cái vẻ uy phong của thiên kim tiểu thư trước mặt ta nữa không?”

Dã Mân Côi nói: “Tốt rồi, chàng thả nàng ta ra đi! Nàng ta bị đè đến phát khóc
rồi kìa.”

Hy Bình quay lại nhìn. Mắt La Mĩ Mĩ quả thật đang giàn giụa nước mắt, trong
lòng liền mềm lại, bèn chuyển thân ngồi dậy bên nàng, quay qua Dã Mân Côi nói:
“Nàng đi kêu cái gì để ăn đi!”

Dã Mân Côi ra ngoài phân phó vài câu rồi quay lại.

Tiểu Tước đi sang an ủi La Mĩ Mĩ, lau nước mắt cho nàng ta rồi nói: “Đại sắc
lang, sau này không cho phép chàng khi phụ tiểu thư nữa.”

Hy Bình nói: “Chuyện đó nàng không cần phải lo lắng, qua mấy ngày nữa về đến
nơi, lúc đó ta ném nàng ta trả lại cho lão gia mình, sau đó sẽ không phải nghe
nàng ta lải nhải trước mặt mình nữa. Đương nhiên nàng ta sẽ không phải bị ta
chèn ép nữa. Tước nhi, giờ nàng với tiểu thư cứ đi về đi! Nếu không hco61c nữa
nàng ta hồi phục, lai làm phiền nhiễu ta nữa.”

La Mĩ Mĩ cuối cùng cất tiếng: “Ta không đi.”

Hy Bình lại tức khí lên nói: “Giờ ta phải ngủ, nàng đang chiếm giường của ta.”

Tiếu Tước lấy làm lạ hỏi: “Chàng không phải muốn ăn sao?”

Hy Bình giận giữ nói: “Ta đã no rồi, chỉ muốn ngủ thôi.” Lạii quay về phìa La
Mĩ Mĩ hét lên: “Dậy đi! Nếu không ta ném nàng xuống gầm giường đó.”

La Mĩ Mĩ trừng mắt nhìn hắn rồi đơn giản nhắm mắt lại, làm như không nghe
thấy.

Hy Bình đột nhiên nổi xung lên: “Cái loại nữ nhân như nàng còn vô lại hơn cả
ta.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.