Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 101: Tân đích nhất tiên – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 101: Tân đích nhất tiên

Hy Bình đẩy cánh cửa phòng của Lôi Phượng , Tuyết Nhi rảo bước đi vào . Hy
Bình bế nàng lên , nói :

“ Tuyết Nhi bao nhiêu ngày không gập ba ba rồi ? Nhớ ba ba không ? “

Tuyết Nhi gật gật cái đầu nhỏ nhắn nói : “ Có nhớ a , Tuyết Nhi rất nhớ ba ba
mụ mụ . “

Hy Bình véo nhẹ vào cái mũi nhỏ của cô bé nói : “ Ba ba mụ mụ cũng nhớ Tuyết
Nhi lắm a . “

Tuyết nhi nhìn nhìn Vưu Tuý và Thi Nhu Vân nói : “ Ba ba sao người lại trói
thẩm thẩm như thế kia vạy ? A Di cũng không thể động đậy được ! “

Hy Bình nhìn Thi Nhu Vân đang ngồi bất động trên ghế , nghĩ rằng chắc là nàng
đã bị Thần Đao tam hoa điểm huyệt rồi . nói : “ Bởi vì các nàng đều không
ngoan như Tuyết Nhi , cho nên ba ba phải dạy các nàng học ngoan . “

Tuyết Nhi bĩu cái môi nhỏ nhắn của mình nói : “ Đúng vậy a ! A di đúng thật là
không có ngoan a , mỗi lần chơi trốn tìm đều không cho Tuyết Nhi tìm thấy ! “

Hy Bình ôm nàng đi đến bên giường , ngồi xuống , đặt cô bé nằm ở trên giường
cạnh Dã Mân Côi nói : “ Nàng đã đỡ hơn chưa ? “

Dã Mân Côi nói : “ Các nàng kia nhất định sẽ cười người ta , chàng thật là xấu
, khiến cho Mân Côi tới giờ vẫn không rời giường được . Hôm nau tiểu ny tử kia
đến đây rất nhiều lần rồi , chắc là chút nữa vẫn sẽ tới nữa đấy . “

Hy Bình nói : “ Chàng chỉ chính là Tước Nhân sao ? “

Dã Mân Côi nói : “ Không phải nàng ta thì có ai vào đây nữa ? Tiểu ny tử này
cũng thật là một mảnh suy tình , một ngày không nhìn thấy chàng thì không được
. Tới nơi này còn làm giận với ta hỏi ta tối qua làm cái gì với ngươi , thật
sự là tiểu quỷ nhân . “

Tuyết Nhi đột nhiên nói xen vào : “ A di , người tối hôm qua có phải là cùng
với ba ba đánh nhau không ? “

Dã Mân Côi đỏ mặt nói : “ Tiểu hài tử không có được hỏi chuyện người lớn . “

Vưu Tuý đột nhiên hỏi : “ Hoàng Hy Bình , ngươi chẳng lẽ cứ định trói ta như
thế này ? “

Hy Bình vừa định trả lời thì nghe thấy tiếng gõ cửa , liền hướng ra cửa hỏi :
“ Ai ? “

Tiểu Tước ngoài cửa nói : “ Là ta . “

Hy Bình mở cửa , Tiểu Tước liền bổ nhào vào trong lòng hắn , làm nũng nói : “
Nghe nói ngươi bị thương , ở chỗ nào ? Để Tước nhân nhìn xem nào ! “

Hy Bình nhàn nhạt nói : “ Đúng là có bị một mỹ nhân điên điên làm bị thương
ngoài da , không có gì đáng ngại cả . Muộn như thế này rồi , nãi còn đến đây
làm gì vậy ? “

Tiểu Tước sẵng giọng : “ Người ta là đến để thăm ngươi mà , cũng không được
sao ? Tiểu thư còn không cho phép người ta tới đấy , người ta còn mặc kệ ,
nhất định phải đến thăm ngươi mới có thể ngủ được . “

Vưu Tuý tại một bên mắng : “ Tiểu tao tinh ! “

Tiểu tước vẻ mặt bực tức , muốn tìm Vưu Tuý lý luận liền bị Hy Bình ôm lên
trên giường ngồi nói : “ Không cần chú ý đến nàng ta , nàng ta là không có nam
nhân nuông chiều nên mới thế đấy ! “

Tuyết Nhi hướng Tiểu Tước nói : “ Tiểu Tước , nãi cũng thích ba ba sao ? “

Tiểu Tước không có trả lời , ngược lại quay sang hỏi Hy Bình : “ Ngươi đã có
con gái nhỏ vậy à ? “

Hy Bình cười nói : “ Cô bé rất đáng yêu ! Nãi nhận nàng làm muội muội được
không ? “

Tiểu Tước trề môi lên đáp lại : “ Ta mà nhận nàng ta làm muội muội thì ngươi
lại trở thành cha nuôi của ta à ? “ Nói rồi quay sang Tuyết Nhi nói : “ Nãi
tên là gì vậy ? “

Tuyết Nhi trả lời thật nhanh : “ Tỷ tỷ , ta gọi là Tuyết Nhi . “

Tiểu Tước làm bộ người lớn nói : “ Về sau đừng gọi ta là tỷ tỷ , gọi là a di
được rồi . “

Tuyết Nhi ngạc nhiên nói : “ Sao lại thế ? “

Tiểu Tược mặt đỏ lên nói : Bởi vì nếu nãi mà không gọi ta là a di ta liền
không thương nãi nữa . “

Tuyết Nhi không hiểu ra sao , hỏi lại : “ Sao lại như thế vậy ? “

Hy Bình vuốt cái đầu nhỏ của cô bé nói : “ Tuyết Nhi , đêm nay con ngủ với vị
a di này nhé , được không ? “

Tuyết Nhi không đồng ý nói : “ Tuyết Nhi muốn ngủ với ba ba cơ ! “

Hy Bình nói : “ Tuyết Nhi sắp lớn rồi , không được ngủ với ba ba nữa ! “

Tuyết Nhi lại nói : “ Các a di đều lớn như thế rồi , sao vẫn còn được ngủ với
ba ba ? “

Hy Bình không biết trả lời sao , đành phải làm ra cái uy nghiêm của phụ thân
nói : “ Tuyết Nhi nếu không nghe lời , ba ba sẽ không yêu nãi nữa . “

Tuyết Nhi ủy khuất nói : “ Vâng ạ . “

Tiểu Tước củng không thích , nói : “ Ta muốn ở lại , ngươi lại đuổi ta đi sao
? “

Hy Bình nói :” Tối nay khuya rồi , nãi không có trở về thì sáng mai La Mĩ Mĩ
lại tới đây tìm ta huyên náo mất . '

Tiểu Tước suy nghĩ một hồi , nói : “ ngươi phải hôn ta một cái . “

Hy Bình hôn nàng ta một cái , cũng thuận dịp hôn lên cái má tròn trĩnh đáng
yêu của Tuyết Nhi , Tiểu Tuyết vẫn còn lưu luyến không rời , ôm Tuyết Nhi đi
ra .

Vưu Túy bất mãn nói : “ Thật là đại dâm trùng , đến tiểu cô nương củng không
buông tha . “

Hy Bình đóng cửa , quay đầu nhìn về phía nàng ta , nói :” Nhìn ta cái gì ,
người ta lại nghĩ là nãi đang ghen .”

Vưu Túy mỉm cười nói : “ Đừng có cho rằng ngươi hơn người , ta nhìn ngươi đều
giống ác cẩu hơn cả . “

Hy Bình nói : “ Ức phỉa không ? Tối hôm qua là ai kêu ta là một nam nhân vô
cùng cường tráng , lại còn không ngừng nói vô cùng yêu ta vậy ? “

Vưu Túy cả giận nói :” Ngươi làm chuyện thương thiên hại lý , lại vẫn còn dám
nói ra nữa ? “

Hy Bình làm ra vẻ vô cùng quang vinh nói : “ Ta lại nghĩ mình làm một chuyện
tốt , bằng không nãi cho tới bây giờ vẫn còn là một lão xử nữ . Ta đã phải “
hy sinh “ thân mình thành toàn cho nãi , nãi còn không cám ơn ta ? “

Vưu Túy hừ lạnh một tiếng , nói “ Ta không cùng với đồ dâm tặc không biết liêm
sỉ như ngươi nói chuyện , ngươi mau giải khai huyệt đạo cho Nhu Vân , nàng ấy
không biết võ công , thân thể lại hư nhược , huyệt đạo bị phong bế lâu đối với
nàng ấy không tốt , “

Hy Bình nói : “ Nàng ta có bị điểm huyệt câm không vậy ? “

Vưu Túy nói :” Không bị . “

Hy Bình ngạc nhiên nói : “ Thế sao nàng ta không có nói một tiếng náo vậy ? Bị
câm rồi à ? “

Vưu Túy cười lạnh nói : “ Chẳng lẽ nàng ta đến cái quyền lợi không nói củng
không có sao ? “

Hy Bình nói : “ Ta không biết giải huyệt . “

Vưu Túy không tin , nói “ Ngươi tới giải huyệt củng không biết ? “

Hy Bình xấu hổ nói : “ Cái loại tiểu kỹ này Hoàng Hy Bình ta không thèm học .

Vưu Túy cười nói : “ Bất học vô thuật “

dã Mân Côi nói : “ Hy Bình để ta đến giải huyệt ! “

Hy Bình nói , “ Nãi không phải bảo nãi không thể rời giường được sao ? “

Dã Mân Côi sẵng giọng : “ Người ta không phải lần đầu tiên , tuy bị ngươi lộng
tới nhất thời không rời được giường , nhưng ta trải qua hai ngày rồi , đã
không có gì đáng ngại nữa chỉ là vẫn còn hơi có chút mệt mỏi . “

Hy Bình thích chí , nói “ Thế chúng ta đêm nay lại có thể … ? “

Dã Mân Côi cười duyên nói : “ Ngươi đừng tưởng , đêm nay ta không dám nhạ
ngươi nữa đâu . “ Nàng ta xuống tới giường , giải khai Thi Nhu Vân huyệt đạo
rồi trở lại giường .

Hy Bình nói : “ Các nàng đã ăn uống gì chưa ? “

Dã Mân Côi nói : “ Vừa rồi đem tới , các nàng không ăn , còn chờ ngươi trở về
. “

Hy Bình đi đến trước mặt Thi Nhu Vân , trừng mắt nói : “ Tại sao lại không ăn
cơm vậy ? “

Thi Nhu Vân cũng đồng dạng trừng mắt với hắn , nhất định kông thèm nói chuyện
.

Hy Bình thở dài một cái , rồi tời trước mặt Vưu Túy nói : “ Nãi nếu hồi tâm
chuyển ý , ta có thể cởi trói cho nãi , để nãi được tự do . “

Vưu Túy trừng mắt nhìn hắn , nói : “ Ngươi đừng nghĩ hão huyền , ngươi giết
trượng phu của ta , Vưu Túy ta nhất định phải giết ngươi , lấy đầu ngươi tế
vong hồn Thi Trúc Sinh . “

Hy Bình nói : “ Lão nói thật , ta rất sợ nãi , nãi nếu quyết tâm giết ta , ta
cũng đành phải quyết tâm trói nãi như thế này , một khắc cũng không có cởi
trói cho nãi , nhình nãi ngoan cố hơn hay ta ngoan cố hơn đây ? “

Vưu Túy sắc mặt biến đổi , nghĩ tới tình trạng bị trói thế này , ăn cũng không
tiện , vệ sinh cũng không tiện , huống chi nàng tối hôm qua cùng với hỗn đản
này cùng một chỗ loạn cảo , mồ hôi trên người vẫn còn , nếu vẫn còn như thế
này thì không tới một hai ngày thân thể nàng kông hiểu hôi tới mức nào nữa .

Dù vậy nàng vẫn mạnh miệng nói : “ Tùy tiện , ngươi phải giết ta nếu không ta
cuối cùng cũng sẽ giết được ngươi . “

Hy Bình vuốt lên khuôn mặt của nàng nói : “ Ta làm sao có thể giết nãi được cơ
chứ ? “

Vưu Túy xoay mặt sang một bên , nói : “ Bỏ cái tay thối của nhà ngươi ra ! “

Hy Bình nói : “ Ta nhìn nãi có thể chống chịu được bao lâu ! Nãi nhớ lại lúc
ấy mà xem , còn chấp mê bất ngộ , biết rõ là Thi Trúc Sinh không phải ta giết
. Trước khi hắn chết còn không có một chút hận ta , nãi ngược lại sống chết
đòi vì hắn mà giết ta báo thù ? Đừng có tưởng nãi võ công lợi hại , lão tử đây
không có sợ nãi ! “

Vưu Túy xì một cái đáp lại : “ Ngươi không sợ ? Không sợ thì sao còn lại phải
trói ta lại thế này , còn không phải sợ thì là gì ? “

Hy Bình không nhịn được nói : “ Không có cùng với nãi cãi nhau , ta muốn ngủ
rồi , tối hôm qua chỉ vì nãi – nữ nhân điên khiến ta không ngủ được , ta phải
hảo hảo ngủ một cái , nãi cứ ngồi trên ghế cả đêm đi ! Xem nãi còn thức tới
lúc nào . “

Vưu Túy nói : “ Ta nhất định không chịu thua ngươi . “

Hy Bình không để ý tới nàng ta , đi tới trước mặt Thi Nhu Vân , hai câu không
thèm nói liền bế nàng lên .

Thi Nhu Vân giãy dụa nói : “ Không được chạm vào ta , Nhu Vân ta hận ngươi
nhất , đại bại hoại , là ngươi đem người đến hại chết ca ca ta . “ Vừa kêu
nàng vừa khóc lóc .

Nam nhân này đã bế nàng cả ngày vậy mà đến tối hậu hắn vẫn còn ôm nàng ngủ ,
điều này khiến nàng không thể tha thứ cho chính bản thân mình được – nàng sao
lại có thể trong ngực cừu nhân của mình ngủ cơ chứ ?

Vưu Túy cả kinh nói : “ Hoàng Hy Bình , ngươi ôm Nhu Vân định làm gì vậy ? “

Hy Bình nói : “ Nãi tự lo cho mình đi ! Túy tả ! “ Ôm Nhu Vân đi tới trước
giường , nói với Dã Mân Côi : “ Nãi nằm dịch vào bên trong một chút . “

Dã Mân Côi y lời nằm dịch vào bên trong giường .

Hy Bình liền ôm lấy Thi Nhu Vân nằm lên trên giường , Thi Nhu Vân trăm lần đều
không muốn , lại củng không có biện pháp , đành phải ở trong ngực hắn vừa khóc
vừa mắng chửi .

Vưu Túy quát mắng :” Dâm tặc , ngươi có việc gì thì lại tính sổ với ta đây ,
không được làm hại Nhu Vân . “

Hy Bình nói : “ Ta cảnh cáo nãi , nãi mà còn nói nhiều nữa , ta lập tức muốn
nàng ta liền . “

Vưu Túy còn định nói nữa , lại sợ hắn nói là làm , đành phải nuốt vào trong
bụng .

Hy Bình nói với Thi Nhu Vân : “ Nãi khóc cái gì mà khóc ? Nãi này này nha đầu
ngóc . Ca cũa nãi nếu thật sự hận ta , coi ta là cừu nhân thì làm sao lại còn
bảo ta chiếu cố nãi ? Cho dù nãi muốn tìm ta báo thù , cũng phải ăn được ngủ
được , dưỡng tốt thân thể , bằng không cừu còn chưa báo được đã đói chết , sao
còn báo thù gì chứ ? Ngoan , ngủ một giấc , ngày mai bất đầu ăn thật nhiều ,
bảo dưỡng tốt thân thể mới có thể tìm ta báo thù . “

Thi Nhu Vân nói : “ Ngươi buông ta ra được không ? “

Hy Bình nói : “ KHông ôm nãi thế này , ta không có an giấc . Nãi nếu canh ba
nữa đêm tỉnh dậy cởi trói cho đại tẩu nãi , ta đành phải tới âm phủ tìm đại ca
nãi tính sổ rồi . “

Thi Nhu Vân biết nam nhân này đã có chủ ý ôm nàng đi ngủ , cái gả được Tuyết
Nhi gọi là ba ba này so với ca ca nàng còn tuấn mỹ hơn . Từ trước tới giờ nàng
chưa từng cùng với một nam nhân nào thân cận như vậy , mà nam nhân này ban
ngày lúc nào cũng ôm lấy nàng , đến tối vẫn còn ôm nàng đi ngủ ?

Nàng tận mắt nhìn thấy đại ca mình tự sát nhưng nàng vẫn nghĩ là tại nam nhân
này hại chết đại ca , hắn phải là cừu nhân của mình , tại sao đại ca lại có
thể đem nàng giao phó cho hắn chiếu cố ? Kỳ thật nàng vẫn có thể chíu cố tới
bản thân mình được , các nàng đều là người lớn như thế này cả rồi mà .

Tuyết Nhi nói hắn là một người rất tốt , ban đầu nhìn thì tựa hồ đúng vậy ,
bọn ác nhân muốn giết nàng và đại tẩu của mình , lại còn muốn đốt nhà của nàng
. Là chính hắn đã ngăn cản bọn họ không giết nàng và đại tẩu , phòng tử củng
gì vậy mà không bị thiêu cháy . Đột nhiên nghĩ lại Tuyết Nhi từng muốn giới
thiệu nàng cho hắn , còn nói nàng nhất định thích hắn , nàng thật sự sẽ thích
hắn sao ?

Sẽ không như vậy , nàng hận hắn cùng cực .

Nàng không thể không hận hắn được , nàng từ nhỏ tới giờ ngoại trừ phụ thân và
đại ca ra , người thứ nhất tiếp cận với nàng chính là hắn , nàng làm sao mà có
thể báo thù đây ?

Nàng giãy dụa lấy vái cái , cũng không thể tránh thoát , đành trừng mắt nhìn
nhìngax nam nhân này – khuôn mặt hắn lóe ra một vẻ nam tính mê hoặc vô cùng ,
khiến nữ nhân nào cũng đều có thể bị mê hoặc , lúc này hắn đã khép cả hai mắt
, tựa hồ đã ngủ rồi .

Nàng đột nhiên cảm thấy mình mệt mỏi , đành nằm trong ngực cừu nhân này mà
tiến vào trong mộng .

Chẳng biết qua bao lâu , Hy Bình bị Dã Mân Côi nằm bên cạnh lay tỉnh , hắn nhẹ
giọng hỏi : “ Có chuyện gì vậy ? “

Dã Mân Côi chỉ chỉ tới Vưu Túy , nói : “ Nàng ta nhìn không chịu được nữa . “

Hy Bình nhìn lại phía Vưu Túy , mặt nàng ta giờ tỏ vẻ khó chịu .

Hy Bình nhẹ nhàng ôm Nhu Vân sang một bên , nói với Dã Mân Côi : “ Nãi trong
nàng ta nhé , “

Dã Mân Coi nói : “ Ngươi yên tâm đi ! Ta sẻ không để bảo bối của ngươi đánh
mất đâu . “

Hy Bình xuống giường , tới trước mặt Vưu Túy hỏi : “ Vệ sinh ? có muốn không ?

Vưu Túy mặt đỏ bừng như trái thị , nhỏ giọng trả lời : “ Có . “

Hy Bình bế nàng đi vào gian trong , thả nàng xuống , mất một hồi lâu mới cởi
được hạ y của nàng , ôm nàng dặt lên trên bệ xí , lập tức nghe được một âm
trận âm thanh ồ ồ .

Hy Bình nói : “ Nàng sao lại tự làm khổ mình vậy chứ ? cái chết của Thi Trúc
Sinh chính ta cũng không ngờ tới . Kỳ thật cừu nhân của hắn chính là bản thân
hắn , nếu không phải hắn lúc trước tới Thần Đao môn giết rất nhiều người của
bọn ta , chúng ta cũng sẽ không tới tìm hắn . Bây giờ hắn chết rồi , cũng là
chết ở chính kiếm của mình . Ta cũng chỉ muốn đem Tuyết Nhi về , tịnh không
muốn cái mạng của hắn . Cho nãi có giết ta , hắn cũng không thể sống được ,
nãi làm sao phải khổ ? Nếu hắn thật sự vẫn còn sống , hắn có năng lực cho nãi
cái gì đây ? Hảo hảo một nam nhân , lại đem cái thứ của mình cắt đi , cũng
không trách hắn không muốn sống nữa . Ta biết là ta không đúng , ta không nên
nữa đêm chạy tới phòng của nãi , chiếm tiện nghi của nãi , nhưng việc không
nên làm cũng đã làm rồi , giờ biết làm sao ? Chỉ cần nãi đáp ứng về sau không
đến phiền ta , ta có thể thả nãi , để nãi quay về Địa Ngục môn . Ngay cả Thi
Nhu Vân cũng có thể cùng với nãi quay về , dù sao có đại tẩu như nãi chiếu cố
nàng ta cũng không cần tới ta đại cừu nhân này tự ác hảo nhân . Thi Trúc Sinh
cũng thật là , biết rõ ràng ta háo sắc , còn đem muội muội xinh đẹp như vậy
chuyển cho ta , chẳng lẻ không sợ ta một lúc xúc động hủy đi muội muội bảo bối
của hắn sao ?”

Vưu Túy chỉ lo tới chuyện tiểu , một tiếng cũng không chịu nói .

Nàng bị nam nhân này thoát chính mình hạ y , nhìn mình niệu , cái này khiến
nàng ngượng tới muốn chui đầu xuống đất thôi . Nhưng mà khi hắn nhắc tới việc
hôm qua , nàng lại không có lý do tức giận ,mà một khi đã lại chẳng còn ngượng
ngùng nữa thì lại nghĩ , cái gã nam nhân rõ ràng chẳng có một chút hối hận vê
cái việc hôm qua . Nàng mặc dù cũng hận hắn , cũng muốn giết hắn , nhưng nàng
cũng không hối hận về việc hôm qua bị hắn chiếm hữu , còn về phần hắn – đại
nam nhân thì hối hận cái gì chứ ? Có hại chỉ còn có chính nàng , đến bây giờ
nàng tiểu củng thấy đau nữa , hắn lại còn có cái gì tổn thất .

Hy Bình biết nàng xong việc rồi , tới bế nàng dậy , sửa sang lại quần áo ,
thuận tiện nhìn lại dây thừng trói có chắc không , nói :” Mặc dù võ công của
nãi rất cao , nhưng muốn giết ta đều không phải là chuyện dễ dàng , ta không
đánh lại nãi , bởi vì căng bản ta không muốn đã thương nãi mà thôi . Nhưng nãi
muốn giết ta thì chúng đồng bọn của ta cũng không cho phép , bọn họ nếu liên
thủ đối phó với nãi , nãi tự tin có thể đánh bại bọn chúng sao ? Đừng cho rằng
bọn chúng đánh không lại Thi Trúc Sinh thì không đáng nhắc tới , bọn chúng chỉ
là vì bị ảo giác trong kiếm chiêu của Thi Trúc Sinh áp chế phát huy không tới
nữa thành công lực của mình mà thôi , nhưng nãi lại không có bản lĩnh đó của
Thư Trúc Sinh , cho dù nãi thật sự so với Thi Trúc Sinh cao hơn , nãi cũng
đánh không lại mười thành công lực của bọn họ lúc liên thủ , huống chi ta cũng
không phải kẻ ngóc để nãi tùy ý chém giết . Nghe ta một câu , thủ tiêu ý niệm
báo thù trong đầu đi , kỳ thật Thi Trúc Sinh thật không phải do ta giết , ta
vì hắn vì các nàng đã trở mặt với Thiên Phong bảo , các nàng còn muốn ta làm
sao nữa đây ? Chẳng lẽ nãi thật muốn bức ta trói nãi cả đời , hay là ngoan tâm
giết nãi đi ?

Vưu Túy cũng không nói lời nào .

Hy Bình ôm nàng đi ra đặt lên trên ghế , nghĩ một hồi , lại ôm nàng đặt lên
trên giường .

Cái giường này vừa vặn có thể chứa được ba người ngủ , Hy Bình nhìn Nhu Vân
ngủ thật ngon , không muốn làm nàng tỉnh giấc , nhỏ giọng nói với Vưu Túy : “
Nếu nửa đêm Nhu Vân tỉnh dậy cởi trói cho nàng , nàng muốc giết ta thì trước
đó chào hỏi ta một câu , như vậy ta chết cũng thanh tỉnh một chút . “ Dứt lời
nằm xuống dưới sàn nhà giang tay chân ngủ liền .

Dã Mân Côi nói : “ Nãi muốn giết hắn , hãy giết ta luôn . Còn nữa , nãi trước
khi giết hắn , tốt nhất cẩn thận ngẫm lại , nãi trên người còn lưu lại mùi của
hắn đấy .”

Nhưng mà đêm đó , Thi Nhu Vân và Vưu Túy đều là ngủ thẳng cho tới tận sáng hơm
sau .

Hôm sau , Thi Nhu Vân và Vưu Túy vừa tỉnh lại đã ngữi thấy mùi thức ăn , nhất
thời cảm thấy bụng mình sôi lên , đều đưa mắt nhìn về đống thức ăn kia .

Hy Bình ngồi ở cạnh đống thức ăn đó , hướng các nàng nói : “ Rất đói phải
không ? Bất quá , các nàng trước tiên phải rửa mặt xong mới có thể ăn , hết
thảy vì các nàng chuẩn bị đó , rơig giường thôi ! “

Dã Mân Côi đã dậy trước , Thi Nhu Vân bắt đầu nghĩ tới cởi trói cho Vưu Túy ,
Hy Bình đi tới trừng mắt với nàng , ôm nàng xuống giường để Mân Côi thay nàng
rửa mặt .

Vưu Túy nói : “ Ta thì làm thế nào đây ? “

Hy Bình cười trả lời : “ Ta vì nãi đã chuẩn bị nước ấm rồi . “ Đoạn ôm lấy Vưu
Túy , đi vào gian trong , vưa đi vừa nói : “ Mân Côi , trong coi Nhu Vân nhé ,
đừng để nàng ta chạy loạn . “

Vưu Túy nhìn thấy một dục bồn rất lớn , có thể chứa được cả hai , ba người lận
, nàng tưởng tượng tới việc sấp phát sinh .

Hy Bình đem nàng buông ra , từ trong túi lấy ra một viên dược hoàn , nói : “
Đây là vừa rồi ta lấy của Tiểu Ba , nãi ăn nó xong , tắm rửa sạch sẽ , ăn cơm
rồi thì đem Nhu Vân trở về đi ! Ta không dám đem theo các nàng bên người , mỗi
ngày đều phải cẩn cẩn trọng trọng coi chừng . Nãi biết ta là người thế nào ,
mọi người đều sợ chết , chẳng biết lúc nào nãi xuyên kiếm vào tim ta hoặc là
một kiếm đi tới ta tiện không còn cái đầu nữa . “

Vưu Túy nhìn dược hoàn kia hồi lâu , nói : “ Đây là thuốc gì ? “

Hy Bình nói : “ Đối với nãi là có lợi . “

Vưu Túy hoài nghi nói : “ Ta không biết nó có lợi ở đâu ? “

Hy Bình nói : “ Nãi ăn nó vào , hai chúng ta lập tức không còn liên quan gì cả
, nãi không phải bảo nãi còn phải báo thù sao ? Nãi nếu không uống nó vào , có
thể về sau không nỡ ra tay báo thù . “

Vưu Túy nói : “ Ta không uống thứ thuốc này của ngươi đều có thể hạ tâm giết
dâm tặc nhà ngươi . “

Hy Bình nói : “ Nếu nãi có hài tử của ta thì sao ? Nãi có hay không không chút
do dự giết phụ thân của nó ? “

Vưu Túy toàn thân rung lên , sắc mặt tái nhợt , run giọng nói : “ Ngươi nói
cái gì ? “

Hy Bình nói : “ Đừng xúc động , chỉ cần nãi ăn nó vào , nãi sẽ không hoài
thượng hài tử của ta . Như vậy về sau nãi có thể gập ta là giết . Nãi nói xem
, thuốc này đúng là có lợi không ? “

Vưu túy đặt mông xuống dưới đất , lẩm bẩm nói : “ Ta không ăn , ngươi hổn đản
, hại chết trượng phu ta còn không đủ , bây giờ lại muốn giết chết hài tử của
ta , ta chết cũng không ăn cái thứ thuốc này , chết củng không ăn . “

Hy Bình ngồi xuống một chút , nhìn bộ dạng đáng thương của nàng bây giờ ,
trong lòng một trận buồn bã , nói : “ Chúng ta cũng chỉ mới một lần , nái
không nhất định sẽ có , đây cũng không tính là hại chết hài tử của nãi , chỉ
là đề phòng vạn nhất , nếu nãi không hoài thai thì đối với cả ta và nãi đều
tốt . Nãi ngẫm lại , ngược lại nếu nãi hoài thai , nãi làm sao có thể đối diện
với Thi Trúc Sinh , khẫn yếu chính là nãi làm sao có thể lập gia đình ? “

Vưu Túy một cước đá về phía hắn nói : “ Ta mặc kệ , ta nhất định không ăn ! “
Rồi bắt đầu khóc , khóc một trận lại nói : “ Ngươi không phải nói không nhất
định sẽ hoài thai sao ? Ta nghĩ ta sẽ không hoài thai , ta không cần ăn cái
thứ đó . Sau này ta sẽ đem Nhu Vân rời đi , không ta lập tức rời đi ! “ Nói
xong lại giãy dụa đứng dậy , lại bị Hy Bình án trụ xuống .

Hy Bình nói : “ Ta đối với chính mình bình thường đều rất tự tin , ta khi đó
trực giác cho biết đã cấp cho nãi một hài tử , nãi nếu không ăn thuốc này thì
phải ở bên cạnh ta nghĩ ngơi nữa tháng , sau nữa tháng này , ta sẽ trả tự do
cho nãi , nhưng nãi không được tìm ta báo thù . Nhược là nữa tháng sau xác
định nãi không có hoài thai hài tử của ta , đến lúc đó ta để nãi trở về , nãi
lú đó muốn thế sao thì làm , như vậy được không ? “

Vưu Túy nhỏ giọng nói : “ Nếu là ta thấtuuwj có thì sao ? “

Hy Bình nói : “ Đến lúc đó nói sau . “

Vưu Túy cắn răng nói : “ Được , ta đáp ứng . “

Hy Bình vui vẻ nói : “ Thế này mới ngoan . “ Sau đó bỏ dược hoàn vào trong túi
, giúp Vưu Túy cở giây trói , lại nói tiếp : “ Nãi tắm trước , hay là ta tắm
đây ? “

Vưu Túy nói : “ Ngươi tắm trước . “

Hy Bình không khách cởi quànaos bước vào trong mục bồn , tự thân kì cọ tắm rửa
.

Vưu Túy nhìn qua thân hình cường tráng của hắn ngập trong nước , liền lần lần
cái túi

của hắn , từ trong đó lây sra viên thuốc dược hoàn kia , vứt nó xuống đất ,
dùng đế giày di nát , trên mặt bất giác lộ ra một nụ cười đắc ý .

Hy Bình cười nói : “ Túy tả , nãi nhất định không có ăn thuốc , cũng không
hoài thương hoài tử của ta . Thiếu chút nữa đã quên nói cho nãi biết , ta đêm
đó với nãi tương hảo thì trước đó đã ăn một loại dược , cái loại thuốc này có
thể khiến nam nhân trong một ngày không sinh ra tinh trùng hoặc sinh ra tinh
trùng đều không có hoạt tình , nãi căn bản là không có khả năng hoài thai đâu
.

Vưu Túy sắc mặt kinh biến , lập tức cởi bỏ quần áo , xích lõa nhảy vào trong
dục bồn , đánh vào trong ngực Hy Bình , hô hào : “ Ngươi dâm tặc , mau trả lại
hài tử cho ta . “

Hy Bình nói : “ Ta lúc nào thiếu nợ nãi một hài tử cơ chứ ? Sao ta có thể hoàn
lại ? “

Vưu Túy như phát cuồng nói : “ Ngươi nhất định nợ ta một hài tử , ngươi phải
trả lại cho ta , trả lại cho ta ! “

Hy Bình nắm lấy hai vai nàng nói : “ Nãi bình tỉnh lại đi chứ ! Nãi vốn không
có hài tử , nãi bảo ta làm sao trả lại cho nãi chứ ? “

Vưu Túy đột nhiên ôm sát lấy hắn , nằm trên vai hắn khóc lớn , nói : “ Ngươi
cho ta , ngươi cho ta , ngay bây giờ phải cho ta ! “

Hy Bình thở dài , vuốt lấy cái lưng trơn nhẵn của nàng , nói : “ Ta nhìn nãi
đời này là không báo được cừu rồi . Kỳ thật nghiêm khắc mà nói , ta với nãi
không có cái gì cừu hận . Ta vừa rồi là lừa nãi đó , ta trược khi hoan hảo với
nãi không có ăn gì cả , nhưng ta thật tình hy vọng nãi không có hoài thai . “

Vưu Túy nghe hắn nói như vậy , theo phản xạ lui lại tách khỏi người hắn ,
chuyển khóc thành giận , nói : “ Ai muốn hoài tử của ngươi chứ ? Cho dù hoài
thượng ta cũng sẽ phá thai . hừ ! “ Dừng lại một chút , lại nói tiếp : “ Không
được chạm vào người ta ! “

Hy Bình đứng lên nói : “ Phải không ? Nãi phải nhớ rõ mấy lời vừa nói đấy , Ta
tắm xong rồi , không gây trở ngại cho nãi nữa . Nãi cứ một mình tắm đi tốt
nhất là đem mấy cái thứ ta để trong người nãi tẩy ra hết càng tốt .

Vưu Túy tức giận đến thần tình đỏ bừng , hét lên : “ Ta nơi nào cũng có thể
tắm , nhất định không có tẩy ở chổ đó . “

Trong phòng đột nhiên rộ lên tiếng cuồng tiếu của Hy Bình .

Hy Bình vừa cười vừa đi ra , Thấy Nhu Vân như lang như hổ ăn vào , lại cười
nói : “ Ăn từ từ , không lại hóc bây giờ . “

Thi Nhu Vân không để ý tới hắn , chỉ lo ăn .

Dã Mân Côi tò mò nói : “ Các người ở bên trong làm gì vậy ? Vừa khóc xong lại
đã nháo lên rồi . “

Hy Bình nói : “ Cũng không có gì , chỉ là nàng ta nhàn cư vi bất thiện , tìm
ta báo thù , ta cấp cho nàng ta một chút giáo huấn , nàng ta liền khóc lóc làm
loạn cả lên . Nàng ta cuối cùng vẫn là một nữ nhân , ta sao có thể đấu lại chứ
? Không nói nữa , ăn cơm ! Ăn cơm no rồi ta còn phải tới xem bọn họ một chút .

Vừa ăn không được lâu , Vưu Túy ở bên trong hô vọng ra : “ Hoàng Hy Bình , ta
không có quần áo thay . “

Hy Bình nói : “ Mân Côi , nãi đi tìm mấy bộ quần aó của Phượng Nhân cho nàng
ta .Nàng ta so với Phượng Nhân không sai lệch là mấy , chỉ là hơi thấp hơn một
chút thôi , chắc là vừa người . “

Dã Mân Côi buông thức ăn xuống , tìm quần áo , rồi tiến vào bên trong .

Hy Bình chăm chú nhihf Thi Nhu Vân hồi lâu rồi nói : “ Mặc dù ta không phải
cừu nhân của nãi , nhưng nãi nhất định cứ nói phải tìm ta báo thù , nãi chỉ có
thể đi theo bên người ta mới có thể có cơ hội động thủ . Cho nên , nếu nãi
thông suốt không đem ta trở thành cừu nhân thì có thể cùng với đại tẩu của nãi
trở về Địa Ngục môn , còn nếu nãi muốn báo thù , thì tốt nhất phải theo sát ta
vào , ngày nào đó thừa dịp ta đi ngủ , hoặc không chú ý âm thầm đâm ta một đao
, ta nghĩ đó không phải là chủ ý tồi , nãi nói sao ? “

Thi Nhu Vân củng chỉ lo ăn , cứ như ăn thay cho cả ngày hôm qua vậy , cũng
chẳng thèm liếc qua Hy Bình một cái nào cả .

Hy Bình không biết phải làm sao , nói : “ Tiểu cô nương đáng yêu này vĩnh viễn
sẽ không có trở thành ách bá đâu . Chỉ là người ta không thích nói chuyện với
ngươi đâu . “ Hy Bình nhét mấy món thức ăn vào miệng , ú ớ nói : “ Nãi nói mấy
cái lời này là chạm vào lòng tự tôn của ta rồi đấy ! “

Vưu Túy vừa vặn đi ra , mắng : “ Người này dâm tặc còn có ' tự tôn ' nữa sao ?

Hy Bình nhìn lại Vưu Túy vừa mới tắm rửa đi ra , dường như xinh đẹp hơn cả
Lãnh Như Băng , mà phong vận không dưới Lãnh Tinh Oánh , hắn cười nói : “ Nãi
có hay không phát hiện , từ khi

được ta ' chăm sóc ' nãi càng thêm có nữ nhân vị đó . “

Vưu Túy phi một cái , đáp “ Ta phi ! “ Rồi ngồi xuống bên cạnh Thi Nhu Vân ,
cũng không để ý chuyện gì nữa , chỉ lo ăn uống .

Hy Bình lắc đầu nói : Nữ nhân khi ăn nên để ý một chút , bằng không sẽ dọa nam
nhân chạy xa đó . “

Vưu Túy trừng mắt nhìn hắn nói : “ Sao không thấy ngươi bị dọa chạy . “

Hy Bình cười nói : “ Nãi không phải tự mình vừa nói ta không phải là nam nhân
à ! Di , ai gõ cửa ? “

Bên ngoài vọng đến một âm thanh ngọt ngào : “ Ba ba , là Tuyết Nhi ! “

Dã Mân Côi ra mở cửa , Tuyết Nhi liền nhảy nhanh về phía trước , đằng sau còn
có La Mĩ Mĩ và Tiểu Tước .

Tuyết Nhi ân cần hỏi thăm Vưu Túy và Thi Nhu Vân , sau đó leo lên trên đùi Hy
Bình , reo lên : “ Ba ba, Tuyết Nhi cũng muốn ăn ! “

Hy Bình ôm lấy cô bé gấp cho nàng ta một ít thức ăn đoạn hướng La Mĩ Mĩ nói :”
Đại tiểu thư , không có chuyện gì sao mà sáng sớm chạy tới đây có phải là muốn
tìm ta huyên náo ? “

La Mĩ Mĩ một mạch đi tới ngồi ở bên cạnh hắn , mạnh miệng : “ Ta chính là muốn
xem ngươi đã chết hay chưa . “

Hy Bình nuốt xong một ngụm thức ăn , nói : “ Rất xin lỗi , ta sinh long hoạt
hổ , làm nãi thát vọng rồi . Tước Nhân , tới đây cùng ta thân thân nào . “

Tiểu Tước nhìn qua Hy Bình lại nhìn tới La Mĩ Mĩ , cuối cùng không có nghe Hy
Bình nói , mà ngồi xuống bên cạnh Thi Nhu Vân .

La Mĩ Mĩ trên mặt tỏa ra một vẻ thắng lợi , mỉm cười đắc ý nói . “ Đại dâm côn
, ngươi muốn câu dẫn Tước nhân nhà ta hả . Còn sớm quá đấy ! Có La Mĩ Mĩ ta ở
đây gian kế của ngươi đừng hòng hoàn thành , ta nói cho ngươi biết , Tước nhân
là muốn cùng với ta một chổ gả cho công tử nhà giàu , ngươi cái đồ giang hồ vô
lại , đừng tưởng nàng chú ý tới . “

Hy Bình cười cười , tiếp tục ăn cơm .

Ăn xong , Hy Bình nói : “ Mân Côi , an bài cho các nàng hai chổ khác nhé , ta
không nghĩ đêm nay lại phải ngủ dưới đất nữa đâu . “ Nói xong chuyển sang ôm
Tuyết Nhi đặt lên đùi Thi Nhu Vân ân cần nói : “ Tuyết Nhi , về sau đi cùng
với Nhu Vân a di nhé . “

Dã Mân Côi nói : “ Ngươi muốn đi đâu sao ? “

Hy Bình nói . “ Đúng vậy . “ Dứt lời quay ra nhìn La Mĩ Mĩ liền thấy nàng ta
toàn thân không được tự nhiên , liền nói . “ Ta không có nhìn nàng , ta chỉ
nhìn đằng sau lưng nàng thôi . “

La Mĩ Mĩ vội quay đầu lại nhìn , chẳng thấy có cái gì cả , vừa mới quay đầu
lại liền bị dọa một trận .

Nguyên lai mặt Hy Bình đã sát tới trước mặt , nàng chưa kịp phản ứng Hy Bình
hắn đã hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mộng của nàng , rồi mới nhẹ nhàng chạy ra ngoài
, xa xa còn nghe thấy tiếng hắn nói : “ Môi của nãi rất là thơm a ! “

La Mĩ Mĩ đạm chân muốn chạy theo , nhưng đã chẳng thấy bóng dáng hắn đâu cả ,
nàng có vẻ không vui quay trở về , lớn tiếng tuyên bố : “ Ta phải đi rửa mặt .

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.