Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 10: Đêm mưa bão bùng – Botruyen

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 10: Đêm mưa bão bùng

Thời tiết thay đổi cũng chẳng khác gì lòng người đổi thay. Ban ngày còn trời
xanh mây trắng mà đến tối gió mưa đã đan xen mù mịt.

Cái gọi là “Tuyệt chiêu” của Hy Bình rốt cuộc cũng chỉ tóm lại trong bốn chữ
“mặt dày ăn vạ”, nhân lúc trời mưa ba gã lại nghĩ ra thêm chước “khổ nhục kế”.

Tứ Cẩu đến trước cửa phòng Lan Hoa thốt lên thống thiết:

– Lan Hoa ơi, là huynh đây!

Trong phòng, Lan Hoa do dự một lát mới trả lời:

– Ta không gặp đâu, huynh đi đi!

Tứ Cẩu vội vã lên tiếng:

– Lan Hoa à, ngoài này mưa to lắm, lại còn sấm sét nữa. Muội để ta vào, nói
một câu rồi đi cũng được!

Cánh cửa “két” lên một tiếng rồi mở ra, Tứ Cẩu len ngay vào. Lan Hoa nhìn bộ
dạng Tứ Cẩu ướt như chuột lột, muốn cười mà phải nghiêm mặt cố nhịn.

Tứ Cẩu xịu mặt thiểu não: “Lan Hoa, ta…..ta…”

Lan Hoa lạnh lùng: “Huynh bảo nói một câu rồi đi. Nói nhanh! Được nửa câu rồi
đấy!”

Tứ Cẩu thỏ thẻ: “Ta muốn nói….. ta muốn nói rằng… điều duy nhất bây giờ ta
muốn làm là…..”

Nói đến đó gã bỗng nhiên im bặt, quay đi không dám nhìn Lan Hoa. Lan Hoa ngạc
nhiên hỏi dồn: “Là cái gì?”

Tứ Cẩu gãi gãi đầu làm nước bắn cả lên mặt Lan Hoa. Nàng nhăn mặt vì lạnh
nhưng vẫn ráng chờ đợi. Gã chợt hạ giọng thủ thỉ:

– Muội có thể nhắm mắt lại được không? Muội cứ nhìn chằm chằm vào ta, ta
không thể nói nổi.

Lan Hoa chẳng hiểu mô tê gì nhưng nghe lời Tứ Cẩu cũng nhắm nghiền mắt lại.

Tứ Cẩu nhìn bộ dạng Lan Hoa nhắm mắt thật đáng yêu, khoái chí cười: “Lan Hoa
à, ta giờ đây chỉ muốn làm một điều là…..”

Lan Hoa không bao giờ nghe thấy đoạn sau, bởi đôi môi nàng đã bị cặp môi dày
của Tứ Cẩu bịt kín, cả người cũng lập tức lọt thỏm trong đôi cánh tay lực
lưỡng của gã. Thoạt tiên nàng còn vùng vẫy giãy giụa, thế nhưng tay chân lại
cứ mềm ra không thèm nghe theo lý trí. Mơ mơ hồ hồ chốc lát, nàng cảm thấy như
đã bị Tứ Cẩu ôm lên giường, váy áo bị cởi hết ra từ lúc nào. Thôi thế cũng
tốt, còn đỡ hơn ôm nhau mà mặc đồ ướt!

Lôi Long lần mò đến trước phòng Bích Nhu, giơ tay gõ nhẹ vào cửa, lòng vẫn
ngại ngùng nghĩ thầm: “Không khéo nàng ngủ mất rồi, thế lại hóa hay, nhỡ nàng
còn thức mà đuổi ta đi thì còn đâu mặt mũi!”

Tiếng Bích Nhu trong phòng vọng ra: “Ai đấy?”

Lôi Long giật thót mình, vội vã lắp bắp: “Nhu nhi à, là ta…”

Bích Nhu hừ một tiếng, nhấm nhẳn: “Ai là Nhu nhi? Còn đến đây làm gì?”

Lôi Long phân trần: “Ta, ta, ta….. muốn giải thích một chút!”

Bích Nhu nhạt giọng: “Thôi khỏi, có chuyện gì mai hẵng nói, muội đi ngủ đây.”

Mưa vẫn rơi như trút lên người Lôi Long. Gã bắt đầu lạnh run lên, nhưng nhớ
đến lời Hy Bình lại cắn răng cố đứng thêm chút nữa.

Quả nhiên Bích Nhu chợt hỏi: “Sao vẫn còn đứng đấy?”

Lôi Long thầm reo một tiếng đắc thắng, im ặng vờ như không nghe thấy. Cửa bỗng
bật mở, Bích Nhu ló ra. Nhìn Lôi Long lướt thướt đứng bên ngoài, nàng nhỏ
giọng: “Đồ ngốc, còn định đứng ướt đến bao giờ nữa?”

Lôi Long ngây ngô: “Muội không để ta vào, ta cứ đứng ngoài này chờ cho đến
sáng.”

Bích Nhu nhăn mặt né sang một bên: “Sợ huynh rồi, lại còn không mau vào!
Huynh…..”

Lôi Long nhanh chóng tiến lên một bước, một tay quàng lấy vòng eo của nàng,
tay kia khóa trái cửa lại.

Bích Nhu giật mình hét: “Thả ra, huynh làm ướt hết quần áo muội rồi. Bỏ tay
ra! Huynh định làm cái trò gì đấy?”

Lôi Long thả Bích Nhu, tự cởi hết áo ra, hùng hồn: “Nhu nhi, đêm nay ta nhất
định chứng minh cho muội ta vẫn còn trong trắng(!)”

Thân hình cân đối cường tráng của Lôi Long hiện ra dưới ánh đèn. Bích Nhu xấu
hổ lấy hai tay che mặt, lí nhí: “Muội có bao giờ nói huynh không trong trắng
đâu! Lôi Long, huynh cứ như thế muội sẽ kêu lên đấy…”

Lôi Long làm bộ bất cần nói toáng lên: “Nào thì hãy kêu to cho cả thế giới này
nghe. Để người ta biết rằng Lôi Long này không tiếc điều gì với muội!”

Bích Nhu hốt hoảng dúm người lại: “Ây a, van huynh, chớ có như thế mà…..”

Lôi Long gỡ đôi bàn tay đang che mặt của Bích Nhu, dùng bàn tay hộ pháp của
mình vuốt ve khuôn mặt nõn nà của nàng, trìu mến nói: “Nhu nhi, muội có tin
không? Cả đời Lôi Long ta, ngoài muội ra chưa từng yêu bất cứ một nữ nhân nào
khác, muội mãi mãi là tình yêu duy nhất của ta.”

Lời lẽ Lôi Long rất đỗi chân thành khiến ai nghe cũng không thể không tin.
Bích Nhu cúi thấp đầu thỏ thẻ: “Muội tin huynh!”

Lôi Long nâng khuôn mặt nàng lên, từ từ ghé sát đầu xuống. Hai cặp môi dần
chạm vào nhau, mới đầu còn lúng túng rồi mỗi lúc một cuống nhiệt. Bích Nhu
quên mất mới vừa rồi còn đẩy hắn ra vì ướt, tự động vòng tay lên quàng chặt
lấy cổ Lôi Long. Cứ như vậy một lúc lâu hai đôi môi mới tiếc rẻ rời khỏi nhau.

Lôi Long dịu dàng thì thầm:

– Nhu nhi, quần áo của ta ướt lạnh hết rồi, cả người ta lại đang nóng rực
lên. Vừa lạnh vừa nóng thế này mắc bệnh thì khổ! Muội hãy giúp ta cởi chiếc
quần ướt này đi được không? Muội xem đấy, hai tay của ta đang bận…

Hai tay của gã đang ở đâu mà lại không rỗi? Ôi chao, không cần phải nói thì ai
cũng biết!

Hy Bình đứng im một lúc lâu trước cửa phòng Lôi Phượng. Nửa tháng trước hắn
cũng từng đứng ở đây như vậy, có điều lúc đó là ban ngày. Hắn chưa bao giờ đến
trước phòng này vào buổi tối, có cho kẹo hắn cũng không dám.

Thế mà bây giờ hắn lại đang đứng đây. Thì đã sao, nam nhi chí lớn, cùng lắm là
đội ghế đứng thêm mấy ngày chứ gì?

Hắn thở một hơi dài, cuối cùng hạ quyết tâm, e hèm to lên một tiếng. Không ngờ
Lôi Phượng trong phòng nói vọng ra: “Ai đấy?”

Hy Bình lúng túng: “Huynh, à không, ta…..”

Bên trong phòng im lặng như tờ.

Hy Bình thở dài một tiếng não nuột: “Ta biết muội đang giận ta lắm! Ta cũng
biết ta không còn tư cách nào đến tìm muội, thế nhưng ta vẫn cứ phải đến! Ta
muốn đến để nói rõ sự tình. Kể từ lần gặp đầu tiên, ta đã biết lòng ta hướng
về muội, vì thế ta không dám làm gì trái lời muội. Muội bảo ta mặt trời mọc
đằng tây, ta không dám nói nó mọc đằng đông. Bởi vì ta muốn muội là nữ hoàng
kiêu ngạo, lúc nào cũng kiêu sa cao quý. Còn ta nguyện làm nô bộc, nhưng là nô
bộc duy nhất của muội. Muội không muốn nhìn mặt ta nữa, thế cũng được! Muội và
ta chấm dứt ở đây, ngày mai ta sẽ đi, ta đi để khỏi làm phiền lòng muội. Thôi
nhé, ta đi đây. Chúc muội có một giấc mơ đẹp!

Nói xong hắn quay người bỏ đi. Chưa được mấy bước, phía sau vang lên tiếng gọi
giật giọng: “Đứng lại đó cho ta!”

Hy Bình đúng là ngoan ngoãn, vừa nghe liền dừng phắt ngaylại. Vòng tay thiếu
nữ nóng bỏng ôm choàng lấy hắn từ phía sau, Lôi Phượng chúi mặt vào vai hắn,
mái đầu rung rung như đang khóc lên nhè nhẹ.

Con tim Hy Bình chợt nhói đau, gỡ đôi tay nàng ra, chầm chậm quay lại, âu yếm:
“Trời đang mưa lớn, nàng hãy quay vào đi!”

Lôi Phượng nép chặt vào lòng hắn, tấm thân kiều diễm không ngừng run lên thổn
thức: “Không, muội không…..”

Hy Bình ôm ghì lấy nàng, hỏi nhỏ: “Để ta bế nàng vào, được không?”

Giọng Lôi Phượng lí nhí: “Được…”

Hy Bình nhấc bổng Lôi Phượng bế vào phòng rồi cài chặt cửa. Quay người lại
thấy Lôi Phượng đang nhìn mình chằm chằm, hắn cười bảo: “Muội không ngại tối
nay ta trú mưa ở đây chứ?”

Lôi Phượng không nói gì, chỉ cắn nhẹ làn môi.

Lúc chạy ra nàng chỉ mặt một chiếc váy ngủ phong phanh, giờ đây váy đã ướt
sũng, thân hình uốn lượn ẩn hiện dưới ánh đèn khiến Hy Bình nóng rực cả người
như muốn phát điên. Thế nhưng hắn cố ghìm lại, biết rằng muốn chinh phục cô
nương cao ngạo này ắt phải chịu đựng đến giây phút cuối cùng, để nàng tự
nguyện hiến thân.

Nghĩ như vậy hắn mới cười xòa: “Cho dù muội muốn, ta cũng xin cáo từ!”

Lôi Phượng dậm chân làu bàu: “Huynh là đồ tồi! Đã biết rõ người ta muốn gì,
biết rõ người ta không muốn huynh đi, thế mà cứ chọc tức người ta. Chẳng lẽ
phải đợi ta nói ra thì huynh mới thỏa mãn?”

Hy Bình tiến lại ôm ghì lấy nàng, âu yếm: “Phải phải, ta là đồ tồi, ta đã làm
hại Phượng nhi của ta…..”

Lôi Phượng ngắt lời Hy Bình: “Ai là Phượng nhi của huynh?”

Hy Bình ra bộ ngạc nhiên: “Không phải là muội ư? Thế mà ta vẫn nghĩ là muội
đấy. Ta đang muốn cùng Phượng nhi của ta nếm thử ngọt ngào, vậy mà muội bảo là
không phải, hóa ra ta nhầm mất rồi. À, ta có phải buông tay ra khỏi nàng
không?”

Lôi Phượng sầm mặt quát khẽ: “Huynh dám?”

Nói xong cắn một miếng vào vai hắn. Hy Bình kêu “oái” lên một tiếng, xuýt xoa:
“Muội không thể nhẹ nhàng một chút ư?”

Lôi Phượng trừng mắt: “Nói, còn muốn rút đôi tay thối khỏi người ta nữa
không?”

Hy Bình sợ sệt: “Tiểu nhân biết tội rồi, tiểu nhân không dám! Tiểu nhân còn
muốn dùng đôi tay thối mày lột bỏ quần áo ướt trên người tiểu thư, để nàng
khỏi cảm lạnh, cảm lạnh sẽ làm cho ta đau lòng.”

Lôi Phượng “hư” lên một tiếng nhỏ rồi từ từ nhắm mắt lại.

Bàn tay Hy Bình gượng nhẹ cởi từng chiếc cúc trên người nàng. Lần đầu tiên
trong đời hắn cởi y phục nữ nhân, những động tác của Hy Bình hết sức cẩn thận
nhẹ nhàng như sợ nàng đau, cũng dường như muốn dò xét ý tứ Lôi Phượng, sợ nàng
đổi ý cự tuyệt giữa chừng.

Lôi Phượng ngoan ngoãn để Hy Bình cởi hết y phục trên người, thân hình kiều
diễm trắng muốt của nàng khoe ra lồ lộ trước mắt hắn. Đôi vai thon mảnh, bộ
ngực thanh tân căng tròn, vòng yêu nhỏ nhắn và vùng con gái bí hiểm kia, mỗi
phần cơ thể đều có sức quyến rũ mãnh liệt làm máu trong người Hy Bình bốc lên
rần rật. Hắc vội trút bỏ quần áo, bế thốc nàng đặt lên giường, tỉ tê:

– Còn nhớ hôm đó muội bảo ta chỉ đáng liếm gót cho muội không? Huynh không
những muốn liếm gót mà còn muốn liếm lên mọi chỗ trên người muội. Nữ hoàng của
ta, để ta phục dịch giấc ngủ cho nàng!

Cũng đêm hôm đó, Thi Trúc Sinh mặc cho mưa gió, y hẹn tìm đến Quần Phương Lầu.

Công chúa vẫn đang che mạng chờ hắn tới, có điều không ngồi trên ghế mà là
trên giường, đáp lại lời chào của hắn: “Công tử quả không làm cho ta thất
vọng!”

Thi Trúc Sinh vòng tay: “Cổ nhân có câu ‘Chết dưới đóa mẫu đơn, làm quỷ cũng
phong lưu’, Thi mỗ không dám tự nhận phong lưu nhưng cũng biết thưởng thức cái
đẹp. Hôm nay đã tới đây rồi, chỉ muốn được chiêm ngưỡng nhan sắc tiểu thư. Xin
hãy tha thứ cho tại hạ cái tội đường đột với giai nhân.

Công chúa khẽ gật đầu: “Thiếp đang đợi Thi công tử đây!”

Thi Trúc Sinh cẩn trọng vén tấm mạng che mặt công chúa, lức thời ngây ra sững
sờ.

– Người con gái này quả thật đúng như tên, đẹp tựa hoa đào, lại lạnh lùng như
băng giá. Có nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi, khuôn mặt lạnh băng ấy lại
quyến rũ đến thế, đúng là vì nàng quá đẹp mà thôi.

Trong giây lát ấy, Thi Trúc Sinh cảm thấy công sức bỏ ra hôm qua quả thật
khôgn hề uổng. Công chúa lại ngước nhìn hắn mỉm cười, nụ cười tươi tắn nở trên
khuôn dung lạnh lẽo chẳng khác nắng rọi tuyết tan, làm cho Thi Trúc Sinh lâng
lâng như con chim nhỏ dạp dờn bay giữa trời xuân tươi đẹp.

Chiếc miệng ngọc khẽ thốt: “Thi công tử, có phải là thiếp rất xấu không?”

Thi Trúc Sinh sực tỉnh, cố nặn nụ cười của một trang nam tử:

– Như tiểu thư mà xấu thì trên đời không còn ai đẹp nữa. Thi mỗ dám nói rằng,
trong bao nhiêu mỹ nữ Thi Trúc Sinh từng biết thì tiểu thư có thể gọi là người
đẹp thứ hai.

Công chúa nghe vậy cũng hơi ngẩn ra, thắc mắc: “Ta là người thứ hai? Thế người
đẹp thứ nhất là ai vậy?”

Thi Trúc Sinh đáp: “Ta chỉ biết mà chưa từng gặp người đó, nhưng có thể khẳng
định được rằng nàng là người đẹp nhất trong giới võ lâm, chính là Nguyệt Nữ
Mộng Hương trên đỉnh Minh Nguyệt.”

Công chúa nói nhẹ tênh: “Đỉnh Minh Nguyệt ư? Chốn đó như thế nào? Nơi đó còn
có một mỹ nữ đẹp hơn ta ư? Ta không quan tâm! Chỉ cần đêm nay công tử sủng ái
nô gia thì nô gia cũng cảm thấy mình là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ rồi.”

Nói đoạn nàng tự trút bỏ xiêm y, như đã không thể cưỡng nổi trước vẻ khôi ngô
tuấn tú của Thi Trúc Sinh.

Từng mảnh vải trên người nàng chậm chạp theo nhau rơi xuống. Thi Trúc Sinh
ngẩn mặt, tận hưởng vẻ đẹp mê hồn qua những động tác vừa thanh tao vừa phong
tình đến lạ kỳ của Lãnh Như Băng. Dưới ánh sáng tọa đăng, thân hình ngọc ngà
của nàng dần lộ ra từng chút một. Trước vẻ đẹp nõn nà đó, bất cứ nam nhân nào
cũng không thể ngăn nổi ý muốn lao tới ôm vào lòng, thỏa sức vuốt ve chiếm
hữu. Thực ra vẻ đẹp thân xác bất kỳ nữ nhân nào cũng đều khiến cho đàn ông xốn
xang, huống chi là cơ thể mỹ miều tuyệt luân của Công chúa.

Thi Trúc Sinh ngây ngẩn ngắm nhìn từng đường nét trên thân hình mỹ nhân. Chợt
nhận ra viên Cấm cung bảo thạch đeo trên cánh tay nàng, hắn rùng mình sực
tỉnh, miệng hé một nụ cười thâm hiểm.

Công chúa tiến tới, nhẹ nhàng gục vào lòng hắn, mặc cho đôi bàn tay hắn lần mò
ve vuốt khắp nơi trên người mình. Đến lúc nàng dường như không chịu nổi bắt
đầu rên lên khe khẽ thì Thi Trúc Sinh vội đẩy nàng ra, lôi từ trong bọc một
bình nhỏ màu trắng, đổ ra một viên thuốc bằng hạt nhãn đoạn vứt chiếc bình vào
góc nhà, đưa viên thuốc đặt vào lòng bàn tay giơ ra trước mặt Công chúa cười
nói:

– Nếu tiểu thư không ngại, xin hãy uống viên thuốc này đi. Đây là viên thuốc
thần tổ tông nhà ta lưu lại để giữ sắc đẹp cho con gái trong nhà. Ta tặng nó
cho nàng để báo đáp sự mến mộ của nàng đối với Thi mỗ này, mong tiểu thư xinh
tươi mãi mãi.

Công chúa đón lấy viên thuốc, mỉm cười: “Cám ơn thịnh tình của công tử. Thiếp
nếu không nhận âu sẽ làm mất lòng chàng.”

Nàng không chút do dự cầm viên thuốc cho vào miệng nuốt. Thi Trúc Sinh ngửa
mặt cười lớn: “Hay lắm! Ta sẽ hầu hạ nàng suốt đêm nay!”

Đoạn bế thốc thân hình loã lồ của công chúa đặt lên giường. Lúc đó hắn mới cởi
y phục, đắc ý liếc nhìn cơ thể cường tráng của mình trong gương rồi nhào lên
người Công chúa. Đang trong lúc ý loạn tình mê, Thi Trúc Sinh bỗng cảm thấy
tay chân cứng ngắc, không còn cử động được nữa.

Gã Thiếu môn chủ thất sắc gào lên: “Như Băng, nàng vừa làm gì vậy?”

Công chúa tỉnh bơ gạt Thi Trúc Sinh sang một bên, đoạn xuống giường mặc lại
xiêm áo, xong đâu đấy nàng mới thản nhiên:

– Ngươi không chỉ dám nhìn thân thể ta mà còn dùng cả đôi bàn tay thối tha sờ
mó khắp người ta. Lẽ ra ta đã giết ngươi, nhưng vì ngươi có “Địa táng hoàn”
nên ta phá lệ giữ lại cái mệnh chó cho nhà ngươi.

Thi Trúc Sinh khôi phục ngay vẻ bình tĩnh, cười khẩy:

– Nàng tưởng ta không biết nàng là ai ư, Hồ Điệp Công Chúa Lãnh Như Băng?
Nàng nghĩ rằng Địa táng hoàn của nhà ta dễ nuốt như thế chắc? Cho nàng biết,
nó là viên cuối cùng của Địa ngục môn chúng ta, ta đâu có khinh suất cho đi
như thế được?

Dừng một lát hắn nói tiếp: “Nàng chỉ biết được một điều, Địa táng hoàn là vật
chí âm chí hàn, đối với Hàn lãnh thiền mà nàng luyện có ích lợi rất lớn. Nhưng
nàng lại không biết rằng người luyện tuyệt học bản môn ‘Địa táng chi khí’ cần
phải có một ‘Chí âm chi nữ’ sau khi uống Địa táng hoàn cùng hợp thể, hoá giải
hấp thu Âm nhu chi khí của phía nữ, kết hợp với âm hàn của Địa táng hoàn thì
mới có thể luyện thành. Bởi nàng chính là Chí âm chi nữ bấy lâu ta tìm kiếm,
ta mới đem viên thuốc này cho nàng uống, định dùng nàng làm lò đỉnh để luyện
thành Địa táng chi khí của ta. Ta cứ tưởng sau khi phục Địa táng hoàn, nàng sẽ
hợp thể hút hết nội lực của ta để luyện công, ta sẽ nhân cơ hội mượn thân thể
nàng để luyện Địa táng thần công. Không ngờ nàng chỉ muốn có Địa táng hoàn mà
không cần đến nội lực của ta.”

Hắn thở dài nuối tiếc: “Có điều nàng chớ đắc ý quá sớm. Nếu như không có ta
hóa giải, Địa táng hoàn sẽ kích thích âm khí trong cơ thể nàng, sẽ làm nàng
ngày một lạnh giá, cùng lắm là ba tháng sau nàng sẽ bị lạnh cứng mà chết. Trên
thế gian này, chỉ có hai loại người cứu được nàng, một là ta, hai là người
mang Cửu dương trọng thể, hơn nữa loại người này còn phải biết cách kết hợp âm
dương chi khí mới có thể giúp nàng. Hà hà, Như Băng, muốn sống nàng chỉ có
cách lại đây ngủ với ta đêm nay, may ra ngày mai ta còn nể mặt nàng!”

Thi Trúc Sinh thao thao nói như đã quên bẵng đi hắn đang còn phụ thuộc vào
người khác, dường như hắn nghi chỉ cần mấy câu dọa nạt là Lãnh Như Băng phải
nức nở cầu xin được hiến thân cho hắn để giữ mạng!

Hồ Điệp Công chúa Lãnh Như Băng cười khẩy: “Người nói đúng, nói trắng ra với
ngươi là ta đã biết ta sẽ chết. Nhưng có chết ta cũng không thể để lũ đàn ông
thối tha các ngươi chiếm đoạt. Khôn hồn thì nằm yên đấy!”

Thi Trúc Sinh cười thâm hiểm:

– Công chúa đi không khỏi lòng bàn tay của ta đâu. Từ đây tới Hồ Điệp Cốc
cách xa cả mấy ngàn dặm, Công chúa làm sao trốn khỏi sự truy đuổi của Địa Ngục
môn chúng ta? Nàng là niềm hi vọng cuối cùng của ta, không bắt được nàng ta
thề không làm người!

Lãnh Như Băng tỉnh bơ quay người ra khỏi phòng, chỉ còn lại mỗi Thi Trúc Sinh
trần như nhộng nằm thẳng cẳng trên giường.

Hồ Điệp Thất cơ đã đứng ngoài đợi nàng. Vân Điệp hỏi: “Bẩm Công chúa, sao lại
không giết hắn đi?”

Lãnh Như Băng lắc đầu: “Giết chết hắn thì lão tử Thi Viễn sẽ ra lệnh truy sát
Hồ Điệp Cốc, như thế thì chúng ta chỉ có chết cả đám. Ta không muốn Hồ Điệp
Cốc gây thù chuốc oán với Địa Ngục môn, chỉ cần lấy được Địa táng hoàn của họ
thôi. Hà tất phải giết chóc cho bẩn tay!

Vân Điệp vẫn chưa thôi thắc mắc: “Thế nhưng Công chúa, những lời hắn ta vừa
nói ban nãy…?”

Lãng Như Băng trầm ngâm giây lát: “Khỏi cần nói nữa, ta sẽ có cách! Các ngươi
lập tức trở về bên phu nhân, chú ý cẩn thận với Địa ngục môn, những chuyện
khác cứ mặc ta định liệu. Đi đi, đây không còn việc cho các ngươi nữa!

Hồ Điệp Thất cơ do dự một lúc rồi mới cáo từ lui ra, nháy mắt biến mất giữa
đêm mưa nặng hạt.

Viễn Dương Tiêu Cục.

Một khách nhân đang đội mưa đứng trước đại môn. Người khách này là Lãnh Như
Băng kỹ nữ ở Quần Phương lầu, cũng chính là Hồ Điệp Công chúa.

Lãnh Như Băng cầm vòng thép dùng sức đập vào cánh cửa mấy lần. Một đại hán ra
mở cửa, nhìn thấy nàng mới hỏi vẻ ngạc nhiên: “Cô nương tìm ai?”

Lãnh Như Băng gấp gáp trả lời: “Ta tìm Lôi Dũng, tổng tiêu đầu của các ngươi.”

Đại hán chần chừ vẻ khó xử: “Tối muộn thế này rồi, e là Tổng tiêu đầu đã đi
ngủ. Cô nương, hay để mai vậy?”

Lãnh Như Băng lắc đầu: “Ngươi hãy báo cho ông ta, có một cô nương họ Lãnh đến
tìm!”

Đại hán nghĩ ngợi giây lát rồi trả lời: “Thôi được, cô nương cứ đợi ở đây!”

Lãnh Như Băng không phải đợi lâu. Cửa lớn lại mở, một nam nhân trạc ngoài bốn
mươi cùng đại hán lúc nãy đi ra. Nam nhân này cao lớn từng trải, phong độ
đường đường, chính là Lôi Dũng.

Lôi Dũng nhìn thấy Lãnh Như Băng, sững sờ giây lát mới thốt lên: “Tinh
Doanh…..!”

Được hai chữ y lại im bặt, Tinh Doanh của y đâu có lạnh băng như thế, càng
không thể trẻ trung như cô nương này.

Lãnh Như Băng nhè nhẹ gật đầu:

– Tiểu nữ là Lãnh Như Băng, Lãnh Tinh Doanh là gia mẫu. Trước khi đến đây
Người nói có chuyện gì thì tìm tới ông. Xem ra các vị là chỗ quen biết từ lâu.

Lôi Dũng đỏ mặt: “Cô nương mời vào! Có chuyện gì vào trong hãy nói.”

Lôi Dũng dẫn Lãnh Như Băng vào phòng. Thê tử của y là Hoàng Tử Hà đã khoác áo
ngoài ngồi cạnh giường. Lôi Dũng nói:

– Tử Hà à, cô nương này là con gái một người bạn ta, đêm khuya đội mưa tới
tìm. Mình hãy lấy y phục cho cô nương thay đi kẻo lạnh, ta chờ bên ngoài.

Lôi Dũng vừa ra khỏi, Hoàng Tử Hà cũng theo ra luôn. Lôi Dũng kinh ngạc: “Đã
thay xong y phục rồi sao? Nhanh thế!”

Tử Hà lắc đầu: “Ây a, thật là một cô nương đoan trang, phải đợi thiếp ra mới
thay được y phục. Đều là nữ cả, có gì sợ cơ chứ! Thế cô nương đó là con gái
nhà nào? So với Phượng nhi nhà ta còn đẹp hơn.”

Lôi Dũng lại đỏ mặt: “Mình còn nhớ chuyện Lãnh Tinh Doanh không?”

Hoàng Tử Hà chột dạ: “Mối tình đầu của chàng?”

Lôi Dũng cười gượng: “Phải rồi, cô nương này là Lãnh Như Băng con gái Lãnh
Tinh Doanh đó. Ta thích Tinh Doanh, còn Tinh Doanh thì lại thích sư huynh Thủy
Thiên Trường của nàng ta. Thuỷ Thiên Trường và Tinh Doanh kết hôn nhưng cô
nương này lại mang họ mẹ, chẳng biết là con của ai nữa.”

Hoàng Tử Hà cười cười: “Chỉ cần không phải là con của chàng là được rồi!”

Lôi Dũng giơ hai tay thề thốt: “Ta nào dám!”

Ấy, xem ra hai cha con họ Lôi đều là học trò ngoan của Thúc Sinh cả.

Lãnh Như Băng thay xong xiêm áo, mở cửa lên tiếng: “Thưa nhị vị, có thể vào
cho Như Băng nói mấy lời không?”

Phu thê Lôi Dũng trở vào, Lôi Dũng hỏi: “Cô nương tìm ta có việc gấp gì vậy?”

Như Băng đáp: “Tiểu nữ muốn nhờ các vị một chuyến áp tiêu, có được không?”

Lôi Dũng nghiêm mặt: “Chúng ta mở tiêu cục, có lợi ắt làm. Nói đi, cô nương
muốn chuyển tiêu gì?”

Lãnh Như Băng đáp gọn: “Tiêu là một người!”

Lôi Dũng kinh ngạc: “Ai?”

Lãnh Như Băng thản nhiên: “Tiểu nữ! Tiểu nữ muốn nhờ các vị đưa đến Trường
Xuân Đường. Thêm nữa, Hoàng Hy Bình nhất thiết phải đi theo. Tiền bối có thể
giúp được không?”

Lôi Dũng trầm ngâm nhìn vợ, lại nhìn Lãnh Như Băng với khuôn mặt mỹ miều nhưng
lạnh lẽo, thận trọng nói:

– Ngày mai chúng ta lên đường. Tử Hà, mình đưa Như Băng đi nghỉ. Ta đến chỗ
phụ thân một lúc.

Đến lượt phu thê Lôi Chiến bị Lôi Dũng đánh thức. Lý Vân mẹ y hỏi: “Dũng nhi,
có chuyện gì mà đêm hôm tới tìm chúng ta?”

Lôi Dũng thưa: “Gia, mẫu. Hôm nay con trai to gan vừa nhận một chuyến tiêu!”

Lý Vân cười: “Chuyện này có gì to tát đâu, sao con lại có vẻ nghiêm trọng
vậy?”

Lôi Dũng bẩm báo: “Tiêu chính là con gái Tinh Doanh. Cô nương đó nhờ chúng ta
hộ tống tới Trường Xuân Đường.”

Lý Vân ngạc nhiên: “Hả?”

Lôi Dũng thưa tiếp: “Con cảm thấy chuyện này không đơn giản chút nào, nhưng cô
nương đó đúng là nhi tử của Tinh Doanh, con không thể thoái thác được.”

Lý Vân nhìn con trai, thở dài: “Con à, con không thể quên tình cũ với Tinh
Doanh sao?”

Lôi Dũng im lặng, Lôi Chiến xem vào: “Địa Ngục Môn gần đây đến hoạt động ở
trong thành này, có lẽ cô ta có chuyện với Địa Ngục Môn cũng nên. Được rồi,
con hộ tống cô ta đi một chuyến cũng tốt.”

Lôi Dũng lắc đầu: “Nhưng cô nương đó lại chỉ muốn Hy Bình đi thôi!”

Lôi Chiến cười hà hà: “Thế lại càng tốt! Ta chính đang muốn mấy đứa chúng nó
ra giang hồ một lần, gặp chuyến tiêu này đúng là được dịp còn gì? Vũ Đấu Môn
chẳng phải cùng tỉnh với Trường Xuân Đường đó sao? Hai tháng nữa là lễ thọ bảy
mươi của trưởng môn Vũ Đấu Cô Lão Tiểu Tử, mấy đứa chúng nó áp tiêu xong sẽ
thay chúng ta đi chúc thọ một chuyến. Ngày mai con cho thuộc hạ chia thành hai
ngả, Lôi Long Tứ Câu cùng bốn tiêu đầu theo đường cái quan, danh nghĩa áp
tiêu, thực ra là đi chúc thọ. Để một mình Hy Bình hộ tống cô nương ấy thẳng
đến Trường Xuân Đường. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì đến Vũ Đấu Môn nhập bọn
với Lôi Long.

Lôi Dũng lo lắng: “Cha à, liệu như thế có mạo hiểm quá không?”

Lôi Chiến cười hà hà: “Không mạo hiểm đâu! Cô nương đó đã nói gì về Địa Ngục
Môn chưa? Cứ cho đối thủ của cô ta là Địa Ngục Môn đi thì Tứ đại Tiêu đầu và
hai chúng nó cũng đâu có phải là bị thịt? Đó là chưa kể mấy chục võ sư đi theo
nữa, như thế thì có gì mà mạo hiểm?

Lôi Dũng lắc đầu: “Con không lo cho bọn Lôi Long. Lũ chúng nó đông người lại
đi đường cái quan, sẽ chẳng có ai dám đối mặt cản đường. Con chỉ sợ cho Hy
Bình, nếu có chuyện gì xẩy ra với nó, biết ăn nói sao với Phượng nhi đây?

Lôi Chiến phẩy tay: “Chuyện này thì con cứ yên tâm đi! Không phải là cha bốc
đồng, thằng nhỏ đó cả cha và con cũng không phải là đối thủ. Vả lại Hy Bình
cũng tinh minh đáo để, đánh không được ắt biết đường chạy.”

Lý Vân càu nhàu: “Ông già, nếu có chuyện gì xảy ra, không chỉ Phượng nhi mà bà
già này cũng hỏi tội ông đấy! Mấy đời Lôi gia chưa có được tiểu soái như vậy,
ông mà nướng nó là không xong với tôi đâu.”

Lôi Dũng không cớ gì để lưu lại nữa, bèn vòng tay: “Gia, mẫu, nếu đã như vậy
con xin cáo lui.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.