(Lichaeng)(Futa) Trưởng Công Chúa Cầu Hưu Vương Phi – Phiên ngoại 7: Nơi nào có nàng, nơi đó là nhà (End) – Botruyen

(Lichaeng)(Futa) Trưởng Công Chúa Cầu Hưu Vương Phi - Phiên ngoại 7: Nơi nào có nàng, nơi đó là nhà (End)

Lệ Sa tạm thời buông tha hai vú của nàng, ngồi xổm xuống, nhìn hoa huyệt nàng. Cô tách ra hai cánh môi âm hộ mới có thể nhìn thấy bên trong.

Hôm nay, thân thể nàng toàn bộ đều ngoan ngoãn hiện ra ở trước mắt cô, lỏa lồ không thể nghi ngờ.

\”Anh Nhi.\” Lệ Sa duỗi tay, bóp lấy hoa hạch của nàng, hỏi: \”Nàng cùng Ninh Quận vương quen biết sao?\”

\”A… Người… Người hỏi làm gì?\”

\”Mau nói!\” Lệ Sa mạnh mẽ nhéo nhéo âm hạch.

\”A… Biết một chút… Lúc hắn tới dỗ Quận vương phi trở về…\”

Nếu không phải bây giờ nàng bị màn gấm cột lấy, Thái Anh nhất định đã sớm mềm xuống.

Hoa huyệt nàng không ngừng chảy nước, từng giọt từng giọt, chảy xuống nền gạch sạch sẽ.

Nhờ ánh nến, bóng dáng nàng đong đưa trên mặt đất, tứ chi bị trói, tạo ra tư thế dâm mĩ bây giờ.

Cố tình, người khởi xướng vẫn còn tiếp tục.

Lệ Sa vẫn duỗi tay cắm hoa huyệt nàng, tiếp tục ép hỏi.

\”Vậy vì sao tối nay hắn cứ nhìn chằm chằm vào nàng?\”

Nhanh chóng thọc vào rút ra, không để nàng có thể tập trung suy nghĩ.

\”A… Hoàng Thượng… Người đang nói cái gì a?\”

\”\’Trẫm đang hỏi, vì sao Ninh Quận vương cả đêm đều nhìn nàng?\”

Cô lại cắm thêm một ngón tay, hai ngón tay cùng moi lộng bên trong.

\”A… Thiếp không biết….\”

\”Trẫm biết, hắn có lẽ là bị sắc đẹp của nàng mê hoặc.\”

Lệ Sa dứt lời, lại cắm thêm một ngón tay nữa, ba ngón tay làm tiểu huyệt dạng rộng ra.

Đồng thời, cô cũng cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi liếm liếm âm hạch.

\”A… Không thể… Ưm… Ư… Hoàng Thượng… Thạch Quân tỷ tỷ… Cho thiếp…\”

Mỹ nhân vừa mới uống rượu lại bị gợi lên dục vọng, bộ dáng này, thật sự thiên kiều bá mị.

Nàng đôi mắt trông như sắp khóc, môi đỏ kiều diễm, vú trơn trượt no đủ, tiểu huyệt vẫn luôn chảy nước, làm ngón tay cô ướt đẫm.

\”Anh Nhi, cho nàng cái gì?\” Lệ Sa hướng dẫn từng bước.

Tay kia đã lặng lẽ xoa cúc huyệt của nàng, nhẹ nhàng ấn.

Thái Anh nhắm hai mắt, mị thanh nói: \”Cho thiếp côn thịt… Thiếp Muốn côn thịt…\”

\”Ừm.\” Cô lặng lẽ chọc vào cúc huyệt của nàng, thừa dịp nàng mê mang mà tiến công, \”Vậy nàng phải đồng ý, không được nhìn người khác, chỉ cho phép nhìn ta, dâm huyệt cũng chỉ cho ta cắm.\”

\”A… Đồng ý… Thiếp đồng ý…\”

Nàng ngoan ngoãn.

Lệ Sa vừa lòng rút ngón tay ra, đầy lưỡi nhanh chóng liếm mút tiểu huyệt.

\”A… Hoàng Thượng… A…\”

Nàng không thể động đậy, chỉ có thể thừa nhận kích thích này.

\”A… Muốn… Cắm thiếp…\”

Hút vào miệng thật nhiều dâm thuỷ, Lệ Sa lúc này mới đứng lên, đem côn thịt cắm vào hoa huyệt nàng.

Lệ Sa cởi bỏ rèm lụa đang trói trên đùi nàng ra, ôm eo nàng, xốc lên một cái.

\”A!\”

Bỗng rời khỏi mặt đất, làm Thái Anh sợ tới mức nhảy dựng, vội vàng ôm chặt lấy Lệ Sa, vùi đầu vào trong ngực cô.

\”Thạch Quân tỷ tỷ… Ta sợ… A…\”

\”Anh Nhi, không sợ.\”

Bởi vì cô là vua một nước, bởi vì cô giờ phút này đang ở trong cơ thể nàng thọc vào rút ra, nên vừa nghe thấy câu này, Thái Anh lập tức liền yên tâm.

\”Ừm, không sợ.\”

Nàng ôm eo, cả người treo lên côn thịt, tận tình hưởng thụ vui thích.

\”Thạch Quân tỷ tỷ, Anh Nhi yêu người, sâu một chút… A…\”

\”Anh Nhi, trẫm cũng yêu nàng.\”

Lệ Sa thẳng lưng, cắm côn thịt vào cửa tử cung.

Cả đời này, nơi nào có nàng, nơi đó là nhà.

-Hoàn-

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.