\”A… Hoàng Thượng…\”
Thái Anh liên tục rên rỉ, thanh âm kiều mị, làm người nghe được xương cốt mềm mại.
Đã bị Lệ Sa dạy dỗ lâu như vậy, thân thể này càng ngày càng mẫn cảm.
Trước kia cây dương cụ cắm vào một lát nàng liền không chịu nổi, hôm nay cây dương cụ này lớn như vậy, nàng cư nhiên có thể ngậm trong hai canh giờ.
\”Trước mặt hoàng đệ cùng cháu trai của ta lại dám chảy nhiều dâm thủy như vậy!\”
Cô lạnh giọng nói, ngón cái vân vê âm hạch.
\”A…\”
Thái Anh hai chân không ngừng run run.
Lệ Sa cởi ra phượng bào, cầm lấy hai bầu vú không ngừng xoa bóp.
\”Thân là Hoàng Hậu, là nhất quốc chi mẫu, lại dâm đãng như vậy thì phải chịu tội gì?\”
Cô cúi đầu, cắn vú nàng, thấy núm vú nàng dần dần cứng lên.
\”Thần thiếp… Thần thiếp nguyện chịu trừng phạt.\”
Thân thể của nàng bị cô khống chế, hôm nay cũng là sinh thần của cô, cô nói cái gì thì làm cái đấy đi, chỉ cần cô vui.
\”Mông nhếch lên.\”
\”Vâng…\”
Thái Anh run rẩy không thôi, nàng thuận theo nhếch mông lên, lộ ra hoa huyệt ướt nhẹp dâm thủy.
\”Bang!\” Lệ Sa mạnh mẽ đánh mông nàng : \”Kẹp chặt!\”
\”A…\”
Cái mông đau rát làm nàng theo bản năng mà co rút lại tiểu huyệt, cũng làm cây dương cụ cắm vào càng sâu.
\”Hoàng Thượng… Cầu người mau thao thần thiếp.\”
Nàng không ngừng vặn eo, nhếch mông lên dán vào người Lệ Sa.
Trên đầu nàng vẫn mũ phượng đẹp đẽ quý giá, biểu hiện thân phận dưới một người trên vạn người.
Cách vách truyền đến tiếng đàn sáo.
Mà nàng — Hoàng Hậu nương nương tôn quý nhất Đại Dận triều, ở chỗ này mị thái cầu hoan.
Lệ Sa tách chân nàng ra, nắm lấy cây dương cụ, mạnh mẽ rút ra.
\”A…\” Nàng kịch liệt rên rỉ, huyệt thịt theo dương cụ bị cuốn ra, lại nhanh chóng mà co rút trở về.
Dâm thủy ào ạt chảy xuống bắp đùi.
\”Dâm phụ!\” Lệ Sa gầm nhẹ một tiếng, đỡ côn thịt hung hăng mà đâm vào.
Tiểu huyệt nàng bị cắm cả tối, đã sớm chuẩn bị tốt. Côn thịt vừa vào, tầng tầng mị thịt gắt gao mà cắn nuốt cô.
\”Tao phụ, kêu lớn tiếng chút.\”
\”A… Hoàng Thượng… Cầu Hoàng Thượng dùng sức thao thần thiếp…\”
Lệ Sa cắm vài cái, sau đó bế nàng lên đi vào trong điện.
Trong điện, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng sáng ngời, xứng với màn gấm đỏ thẫm bốn phía, trông cũng rất có tình thú.
Lệ Sa nhớ lại, tòa Hợp Hoan Điện này, được tiên đế ban cho một sủng phi để ở, sau này, phi tử kia cậy sủng sinh kiêu, bất kính với Hoàng Hậu, liền bị tiên đế phế bỏ phong hào, nhốt vào lãnh cung. Từ đó về sau, cung điện này liền không có ai ở.
Vốn dĩ cô muốn đi tẩm điện, đi được nửa đường, nhìn màn gấm bay bay xung quanh, đột nhiên có một ý tưởng.
Cô đem Thái Anh thả xuống dưới, cầm lấy màn gấm, quấn quanh eo nàng.
\”Hoàng Thượng?\”
\”Anh Nhi, đừng nhúc nhích.\”
Rèm vòng qua trước ngực nàng, giống như dây thừng, đem hai bầu vú gắt gao trói lại, chỉ lộ ra núm vú ở bên ngoài.
Phía dưới cũng như thế, màn gấm trói chặt bắp đùi nàng, đem đùi nàng hoàn toàn mở ra, nhưng vẫn lộ ra tiểu huyệt.
Sau khi trói xong, Thái Anh mới phát hiện, nàng bị trói thành chữ đại trong tư thế dễ bị thao nhất.
Hai vú bị dải lụa đẩy lên trên, khiến cho một đôi vú càng thêm lớn.
Phía dưới, chân bị chế trụ không thể nhúc nhích, càng khiến Lệ Sa tùy ý làm bậy.
\”Hoàng Thượng…\”
Nàng yêu kiều gọi cô, đối với tư thế này, nàng vừa sợ hãi lại vừa có chút chờ mong.
\”Tới đây.\”
Cô nói xong, ngậm lấy hai bầu vú đang lắc lư của nàng.
\”Ưm…\”
Thái Anh bị cô dùng đầu lưỡi liếm hút vừa nóng vừa ngứa, dục vọng lại bùng lên, nàng cũng bắt đầu mị thanh yêu kiều rên rỉ.
Nàng muốn dán lên người Lệ Sa để giảm bớt dục vọng, nhưng vừa nhúc nhích lại phát hiện chính mình không thể di chuyển được.
\”Chốc chốc.\”
Lệ Sa liếm láp giống như thôi tình xuân dược, làm nàng không ngừng chảy nước.
Thái Anh mềm cả người, cứ ngóng trông cô mau chút dùng côn thịt thao nàng, làm nàng sung sướng.
Đáng tiếc, Lệ Sa cố tình trêu đùa nàng. Phía trên gặm cắn ngực, phía dưới dùng tay cắm vào tiểu huyệt nàng, vân vê khẩy âm hạch.
\”A…\”
Chỗ mẫn cảm bị Lệ Sa xoa nắn như vậy, nàng muốn kẹp chân, lại không thể động đậy.
\”Hoàng Thượng… Buông thiếp ra đi…\” Nàng khẩn cầu cô.
\”Mới vừa rồi chẳng phải nàng nói, tùy ý trẫm trừng phạt sao?\”
Lệ Sa ấn ấn âm hạch của nàng một chút, nhắc nhở nàng.
\”Ưm… Vậy người nhanh lên chút…\”