(Lichaeng)(Futa) Trưởng Công Chúa Cầu Hưu Vương Phi – Phiên ngoại 5: Ngậm dương cụ tham gia yến tiệc – Botruyen

(Lichaeng)(Futa) Trưởng Công Chúa Cầu Hưu Vương Phi - Phiên ngoại 5: Ngậm dương cụ tham gia yến tiệc

Đại Dận năm 636.

Cả quốc gia nghênh đón ngày sinh thần của đương kim thánh thượng.

Năm nay Vĩnh Ninh đế đặc biệt hạ chỉ giản lược tất cả, nghỉ phép ba ngày vẫn như cũ.

Chúng quan cùng bá tánh hô to Thánh Thượng tài đức sáng suốt, cảm tạ hoàng ân.

Đại yến là miễn, nhưng gia yến vẫn tổ chức.

Trong cung chỉ có Hoàng hậu, không có phi tần khác, vì thế người tham gia đều là huynh đệ, tỷ muội, con cháu của Vĩnh Ninh đế, cùng tộc nhân và cha mẹ đẻ của Hoàng hậu. Cho dù đã sinh hai đứa con, nhưng Hoàng Hậu nương nương Đại Dận triều vẫn cao quý mỹ lệ, phong hoa tuyệt đại.

Nàng hôm nay mặc một bộ phượng bào đỏ thẫm, ngồi ngang hàng với Vĩnh Ninh đế, rực rỡ lấp lánh.

Chỉ là, nếu cẩn thận nhìn, sẽ phát hiện nàng vẫn luôn nhíu nhíu mày, biểu tình hơi khẩn trương.

Ninh Quận vương ngà ngà say bưng một chén rượu đứng lên, khom người nói: \”Hoàng Hậu nương nương, hôm trước đa tạ người khuyên bảo thê tử của ta khiến nàng không nghĩ nhiều, thần kính người một ly coi như cảm tạ.\”

\”Quận vương khách khí.\” Thái Anh bưng chén rượu lên, nhấp một ngụm.

Uống xong, nàng nói nhỏ với Lệ Sa: \”Hoàng Thượng, chúng ta đi về trước đi.\”

\”Gấp cái gì?\” Lệ Sa ôm eo nàng cười khẽ.

Gấp cái gì… Cô biết rõ còn cố hỏi.

Lúc thay y phục, cô lôi kéo nàng hôn môi, sau đó thế nhưng lại cắm một cây dương cụ bằng ngọc vào tiểu huyệt nàng, còn không cho nàng lấy ra.

Từ khi cô đăng cơ về sau, lúc hai người rảnh rỗi không có việc gì, vì tăng thú vui khuê phòng, liền chơi một chút khác biệt.

Giống như cô làm cung nữ nắm quyền, nàng lại là Hoàng Hậu chốn thâm cung tịch mịch.

Lại giống như cô là mỹ mạo tiểu thư, nàng là tiểu nha hoàn bị bắt nghe lệnh cô.

Tóm lại, đến cuối cùng luôn bị cô làm cho cao trào vô lực, toàn thân mềm mại.

Nhưng những cái đó, chỉ làm khi có hai người, hôm nay, cô thế nhưng to gan lớn mật, ở trước mắt mấy chục hoàng thân quốc thích, làm cái việc này.

Giờ phút này, quần lót của nàng đã ướt đẫm, gió thổi một cái, làm nàng lặng lẽ run rẩy, làm sao bây giờ?

\”Hoàng Thượng,\” Nàng ôn nhu cầu xin cô: \”Thần thiếp chịu không nổi.\”

Lệ Sa nhướng mày, tay lần mò xuống giữa hai chân nàng.

\”Trẫm xem một chút.\”

Thái Anh hít một hơi: \”Hoàng Thượng, người muốn làm gì?\”

Trước mặt có bàn chén đĩa che lấp, người khác không thể biết bệ bạ lại vén váy nàng lên, cắm vào tiểu huyệt…

\”Lệ Sa, nàng đừng xằng bậy…\” Thái Anh kinh hoảng, gọi tên của cô.

Trong thiên hạ, cũng chỉ có nàng dám gọi cô như vậy, đó là đặc quyền của nàng.

\”Anh Nhi, nàng ướt rồi.\” Cô niết niết môi âm hộ của nàng.

\”Đừng…\” Thái Anh sắc mặt ửng hồng, gắt gao cắn môi ngăn chặn tiếng rên rỉ.

Cử động của bọn họ, khiến cho mọi người liền chú ý.

Giờ phút này, toàn bộ người trong điện đều nhìn về phía bên này.

Từ góc độ của bọn họ, đương nhiên không thể nhìn thấy động tác dưới bàn của Lệ Sa, chỉ có thể nhìn thấy Hoàng Thượng gắt gao dựa gần vào Hoàng hậu, môi mỏng dán vào cổ nàng, tư thế thân mật.

Vì vậy, mọi người đều tán thưởng cảm tình Đế hậu nồng nàn.

Ở trên cao, Lệ Sa động tác càng thêm làm càn.

Tay cô ở dưới làn váy, xoa âm đế của Thái Anh, chậm rãi ấn.

Bên trên, cô gắp một món ngon để vào đĩa nàng.

\”Mau nếm thử cái này.\”

\”Hoàng Thượng…\”

Thái Anh dồn dập thở dốc, mắt ngập nước nhìn cô.

Nàng không động đũa, Lệ Sa liền chủ động gắp lên, đút vào trong miệng nàng.

Phía dưới, cô cầm dương cụ nhẹ nhàng đâm chọc.

\”Ưm…\”

Thái Anh không kịp chuẩn bị liền kêu ra tiếng.

\”Hoàng Hậu nương nương, người không sao chứ?\”

Ninh Quận vương vội vàng đứng lên, mặt mày lo lắng mà nhìn nàng.

Hắn là mỹ nam tử nổi danh khắp kinh thành của Đại Dận, không chỉ có thân phận tôn quý, diện mạo bất phàm, lại trời sinh phong lưu.

Tuy đã cưới ba thê, nhưng đào hoa vẫn nở không ngừng.

Lần trước, hắn có thân mật với vài người khác, vợ cả Trần thị của hắn không thể nhịn được nữa, liền khóc đòi hòa ly.

Vừa lúc ấy Thái Anh cũng ở đó, liền giúp đỡ khuyên nhủ vài câu.

Vài ngày sau, hắn liền cho người đến tặng một chút lễ vật cảm tạ.

Giờ phút này, nhìn thấy hắn đã chuẩn bị đi về phía này, Thái Anh khiếp sợ, vội lắc đầu: \”Bổn cung không có việc gì, Quận vương mau về ngồi đi.\”

\”Anh Nhi, hắn có vẻ rất quan tâm nàng a.\” Bên tai, Lệ Sa nhẹ giọng nói nhỏ.

Thanh âm cô mang theo ghen tuông cùng tức giận, mùi rượu nóng rực phun ở sau cổ Thái Anh, làm nàng toàn thân tê dại.

\”Hoàng thượng.\” Nàng quay đầu lại, mị thanh nói nhỏ:\”Chúng ta trở về đi, Anh Nhi muốn cùng người làm.\”

Lệ Sa cũng nhịn không được, đứng lên vội vàng nói: \”Các khanh tiếp tục, trẫm cùng Hoàng Hậu đi trước.\”

Dứt lời, cô nắm tay Thái Anh liền đi.

Mọi người vội vàng quỳ xuống, không ai dám ngẩng đầu, nên cũng không ai phát hiện Hoàng Hậu nương nương bước đi quái dị.

Đi một đoạn đường ngắn ngủn, Thái Anh cực kỳ gian nan.

Ra đến bên ngoài, nàng kẹp chặt hai chân, nói với Lệ Sa:

\”Hoàng Thượng, thiếp đi không nổi.\”

\”Ừm.\”

Cô cũng chờ không được, liền đem nàng bế ngang lên, hướng hợp hoan điện gần nhất mà đi vào.

Dùng chân đá văng cửa điện ra, cô mệnh lệnh nói: \”Các ngươi canh giữ ở bên ngoài.\”

\”Vâng, Hoàng Thượng.\”

Đặt nàng xuống giường, sau đó vén váy nàng lên, chỉ thấy ướt đẫm một mảnh, môi âm hộ nuốt trọn cây dương cụ, thỉnh thoảng lại phun ra nuốt vào.

\”Dâm đãng!\”

Lệ Sa cầm cây dương cụ nhanh chóng thọc vào rút ra.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.