Trong thư phòng, một vị tiểu thư mặt như ngọc ngồi trên án thư, nghiêm túc mà vẽ tranh.
Cô vẽ một bụi mẫu đơn.
Bây giờ là tháng 5, đúng lúc mẫu đơn nở rộ. Khóm hoa kia, không chỉ có màu đỏ thẫm, màu nhũ đỏ, màu phấn trắng, thậm chí còn có màu vàng cùng màu xanh lục bình thường khó gặp, qua đây có thể thấy được trình độ giàu có của nhà này.
Vị tiểu thư kia vẽ được một nửa, nhíu mày, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì.
Nghĩ một hồi, cô phân phó nha hoàn đang mài mực: \”Thái Anh nha đầu, ngươi ra đứng bên cạnh mẫu đơn, nghe ta sai khiến.\”
\”Vâng.\”
Thái Anh nha đầu lĩnh mệnh, vội ra cửa, đứng bên cạnh bụi hoa mẫu đơn.
Nàng một thân xiêm y hồng nhạt, búi một kiểu tóc đơn giản, mang theo vài phần thẹn thùng.
\”Tiểu thư mời sai bảo.\” Nàng ngoan ngoãn mà nhìn bạch y tiểu thư trong phòng, mắt hạnh ngây thơ lại vũ mị.
Lạp tiểu thư đáy mắt tà ác, cô tư thái thanh lãnh, mệnh lệnh cho nàng:
\”Đem y phục cởi sạch.\”
\”Cái gì?\”
Nàng cho rằng mình nghe lầm, mở to mắt nhìn cô, vẻ mặt kinh ngạc.
Cô thần sắc không đổi, nhàn nhạt nói: \”Bức tranh quốc sắc thiên hương này chỉ có hoa, thiếu mỹ nhân. Ngươi bộ dáng cũng không tồi, có thể thêm vào trong tranh.\”
\”Vâng.\”
Nàng tuy không được học nhiều, nhưng cũng biết tiểu thư nhà mình tài danh thiên hạ, có thể được cô vẽ, chính là phúc biết bao đời, nghĩ vậy nàng ngoan ngoãn mà cởi y phục.
Vừa mới cởi yếm, hai bầu vú đầy đặn liền nhảy ra.
Hai bầu vú dưới ánh mặt trời trắng đến lóa mắt, đem hoa mẫu đơn bên cạnh mất sắc xuống.
Hai cái núm vú kia, vừa hồng vừa đỏ, so với bông hoa đẹp nhất đều đẹp hơn ba phần.
Lệ Sa cả người căng thẳng, ánh mắt lập tức trầm xuống.
Cô biết nha hoàn này dáng người không tồi, lại không nghĩ rằng, ngực của nàng đẹp như vậy.
Thật là… Thế gian hiếm thấy, làm cô hận không thể lập tức cầm lên, hung hăng xoa nắn một phen.
Nhưng dù sao sớm hay muộn nàng cũng là của cô, trước tiên dạy dỗ một chút, để nàng biết hoan ái là gì đã…
Sau khi cởi hết y phục, nàng bắt đầu cảm thấy có chút ngượng ngùng, theo bản năng dùng tay che lại hoa huyệt, lại bị cô lạnh giọng quát lớn: \”Bỏ tay ra, che như vậy thì ta sao có thể vẽ?\”
\”Vâng, tiểu thư.\”
Nàng không dám phản kháng, vội đem tay bỏ ra, khẩn trương mà đứng.
Lệ Sa cuối cùng cũng có thể thấy được toàn bộ thân thể của nàng.
Trừ bỏ vú to, vòng eo tinh tế, hai chân thon dài trắng nõn, chân tâm…
\”Chân dang rộng ra.\”
Nàng nghe vậy, vội tách ra chân.
Lộ ra hoa huyệt phấn nộn, vừa thấy liền biết không tầm thường.
Cô tùy tay ném một cái nệm ra, mệnh lệnh: \”Ngồi lên đi.\”
Thân thể đẹp đẽ như vậy, sao có thể ngồi lên bùn đất?
\”Vâng, tiểu thư.\”
Nàng khom lưng nằm sấp, nhếch cao mông lên, vô tình trở thành tư thế dễ nhất để thao…
Lệ Sa một bụng lửa nóng, chờ nàng ngồi xuống, cô lập tức hạ lệnh: \”Mau xoa vú.\”
\”Tiểu thư, này…\”
Tiểu nha hoàn cho dù ngây thơ vô tri, cũng biết mệnh lệnh này có chút không thích hợp.
Nàng sợ hãi, hàm răng cắn cắn môi, nước mắt cũng sắp chảy ra.
\”Nếu không nghe lời, ngày mai bảo quản gia đem ngươi bán vào thanh lâu.\”
Nàng kinh hoàng lắc đầu, khóc lóc cầu xin nói: \”Không cần…\”
\”Vậy còn không ngoan ngoãn?\”
Nàng còn có thể nói cái gì? Nàng chỉ là một cái nha hoàn, mệnh như con kiến, sống hay chết, chỉ cần một câu của cô.
Mười ngón nâng vú lên, nàng bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.
Nàng lúc tắm và mặc y phục đã sờ qua, nhưng chưa từng ở ban ngày sờ, huống chi, lại là ở trong sân.
Xoa vài cái, nàng liền thấy thân thể có chút kì lạ, có chút ngứa.
Thực mau vú nàng đã bị chính mình xoa lớn thêm một vòng, núm vú mềm mại cũng cứng lên.
\”Ưm…\”
Nàng cảm thấy ngượng ngùng, không khống chế được mình, buột miệng kêu ra tiếng.
\”Tấm tắc, mẫn cảm như vậy!\”
Trong phòng, ánh mắt cô vẫn luôn dán lên trên người nàng, nghe thấy nàng kêu như vậy, dục hoả càng ngày càng lớn.
\”Thật dâm đãng, mở chân ra, để ta xem ngươi có chảy nước không.\”
Nàng thuận theo mà mở chân ra, đem hoa huyệt chính mình đều lộ ra ngoài, lọt vào ánh mắt cô.
Ánh mặt trời chiếu xuống, soi rõ tiểu huyệt hơi ướt át.
Cô cười khẽ: \”Đã ướt như vậy, thật là dâm đãng.\”
Tiểu thư đang nói cái gì? Nàng không phải dâm phụ a.
Nàng càng ngày càng ngứa, khó chịu cực kỳ, nhưng không hiểu là vì sao.
Nàng không hiểu, nhưng Lệ Sa lại hiểu.
Cô tiếp tục hạ lệnh: \”Ngươi đem ngón tay cắm vào đi.\”