Gần mười năm trôi qua, sơn cốc và thác nước này dường như chẳng thay đổi gì mấy, vẫn xinh đẹp và yên tĩnh như trước.
Vách đá năm đó Thái Anh thấy rắn độc vẫn như trước, ở trên mọc đầy rêu xanh trơn trượt, nếu không cẩn thận một chút thì sẽ té ngã ngay.
Thái Anh đi qua, ngồi xuống chỗ lúc trước bị trật chân, nhắm hai mắt nhớ lại năm đó.
Lệ Sa cũng ngồi một lát với nàng, một lát sau, cô kề sát hỏi nàng: \”Anh Nhi, có muốn trở về quá khứ không?\”
\”Hửm?\”
\”Còn nhớ rõ chuyện đã xảy ra khi chúng ta gặp nhau không? Chúng ta diễn lại một lần nữa đi.\”
Một năm nay, nàng bị Lệ Sa yêu cầu kể lại chuyện năm đó, mỗi một chi tiết, mỗi một câu nói, Lệ Sa đã nhớ kỹ trong lòng.
Đề nghị của cô rất động lòng, Thái Anh gật đầu không chút do dự.
Thời gian như trở lại lúc nhỏ trong nháy mắt, nàng lẻ loi một mình, bị nhốt trong sơn cốc im lặng này, chân bị thương, phía sau lại có rắn độc như hổ rình mồi.
\”Có người ở đó ư? Cứu mạng!\”
\”Cứu mạng, chân ta bị thương, nơi này còn có rắn nữa.\”
Không lâu sau, một người chậm rãi bước ra từ sau bụi cây.
Cô mặc một bộ áo bào trắng, mày kiếm sắc sảo, mắt sáng hờ hững, dáng đi thong dong, vẻ ngoài cực kỳ tuyệt mỹ.
Mắt thấy cô đang đến gần mình, Thái Anh vội hô: \”Tỷ tỷ, rắn ở phía sau của ta, tỷ cẩn thận một chút.\”
Nàng vẫn lặp lại những lời khi còn nhỏ nhưng lại không nhìn xem bây giờ mình gợi tình biết bao nhiêu.
Tóc đen vấn sau đầu, rũ lên trên vách đá, hai má hồng hào, mang theo vẻ ướt át hoan ái, trên người chỉ có khoác một chiếc áo ngoài to rộng, bên trong không một chút vải che thân.
Bộ ngực sữa cao vút, đôi chân dài trắng như tuyết, cùng với mảnh đất thần bí giữa hai chân, nửa kín nửa hở, cuốn theo vô vàn quyến rũ.
Cổ họng của Lệ Sa căng chặt, cô giơ tay vuốt ve phía sau nàng, lạnh nhạt nói: \”Không sao cả rồi.\”
\”Cảm ơn tỷ.\” Nữ tử trần nửa thân cười cảm kích mà rung động lòng người.
Hai mắt cô như tia lửa điện, đảo khắp người nàng, nhẹ giọng hỏi: \”Có thể đi chứ? \”
Vốn dĩ nên nói \’Có thể\’ nhưng vừa bị Lệ Sa giày vò nên bây giờ giữa chân của Thái Anh đã sưng đỏ lên, đáng thương lắc đầu: \”Chân ta bị trật, đau.\”
\”Vậy leo lên đi.\” Cô ngồi xổm xuống trước mặt nàng.
\”Cảm ơn đại tỷ tỷ.\”
Mới vừa cõng nàng lên lưng, nơi mềm mại trước ngực nàng đè lên, nặng trĩu, dán chặt trên lưng cô.
Một bàn tay đỡ đùi của nàng, một cái tay khác lại nâng mông nàng, cảm nhận làn da dưới lòng bàn tay trơn mịn như loại vải thượng hạng nhất.
Hai người đi vào trong núi. Phía sau, nữ tử bắt đầu mềm giọng nói với cô.
\”Đại tỷ tỷ, ta tên là Thái Anh, tỷ tên gì vậy?\”