Đầu tháng 5, cuối cùng cũng hết bận chuyện chính vụ.
Vừa hay ngày đó lại là Tết Đoan Ngọ, văn võ bá quan được nghỉ một ngày hưu mộc, Lệ Sa cũng dẫn Thái Anh ra ngoài chơi.
Sau khi sinh Lạp Hoài Quân xong, Thái Anh vẫn luôn muốn đến chùa Bàn Nhược làm lễ tạ thần với Bồ Tát, lúc đầu thì do con trai còn quá nhỏ, sau đó thì Lệ Sa lại không đi được nên mới kéo dài cho đến bây giờ.
Do chuyện lần trước nên lần này trời chỉ mới hửng sáng cả hai đã ra ngoài.
Khi tới nơi, tuy cũng có một vài bá tánh dậy sớm dâng hương nhưng bọn họ có thân phận cao quý, trong chùa đã sớm sắp xếp một tiểu hòa thượng chờ ở cửa, sau khi bọn họ tới thì được chỉ dẫn đi vào từ cửa hông.
Rửa tay, thắp hương, quỳ xuống dập đầu trên đệm hương bồ, suốt cả buổi Thái Anh đều vô cùng chân thành, đôi môi lẩm bẩm, chăm chú nghiêm túc.
Nhưng Lệ Sa lại không kìm nổi mà nhìn nàng mãi, sinh ra trong gia đình đế vương, từ nhỏ cô đã học về vương quyền, cô không tin Phật, cũng không theo đạo, chỉ tin chuyện thành do người.
Dù vậy, cô cũng tôn trọng đức tin của những người khác.
Sau khi làm lễ tạ thần xong, Lệ Sa quyên năm ngàn lượng bạc trắng cho chùa, giao cho Đại sư trụ trì: \”Nếu gặp người nghèo khổ thì giúp đỡ nhiều một chút.\”
Đại sự niệm Phật: \”Đa tạ tấm lòng của Công chúa.\”
Nói thêm vài câu, càng nhiều người đến dâng hương ở trước, có quan to chức lớn cùng với rất nhiều bình dân bá tánh.
Lệ Sa biết chùa sắp bận rộn cả ngày rồi nên cũng chủ động cáo từ.
Ra khỏi cửa chùa, mặt trời nhô lên cao, hương thơm thanh mát của cỏ trong núi được gió đưa đi, khiến cho người phàm trần thấy nỗi buồn man mác như biến thành hư không.
Lệ Sa nhẹ nhàng hít một hơi không khí trong lành, hỏi Thái Anh: \”Giờ cũng còn sớm, muốn đi dạo khắp nơi không?\”
\”Cũng được.\”
Buồn chán ở phủ suốt ngày, quay đi quay lại cũng chỉ có nhiêu đó cảnh vật, đương nhiên không thể bằng không gian đất lành chim đậu này rồi.
Thấy nàng đồng ý nên Lệ Sa cũng dặn dò Tiêu Sơn: \”Lập tức dắt Truy Phong tới.\”
Truy Phong là ngựa của Lệ Sa, đã từng theo cô xuất trận giết địch, thân kinh bách chiến.
Tiêu Sơn nhận lệnh, không lâu sau liền dắt một con ngựa trắng toàn thân đến.
\”Các ngươi về phủ trước đi.\” Lệ Sa nói, duỗi cánh tay ôm lấy Thái Anh, nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa.
\”A…\” Thái Anh sợ tới mức hô hốt hoảng một tiếng, vội nhắm chặt mắt lại.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng cưỡi ngựa, bây giờ lại nhảy lên một con ngựa có tứ chi cường tráng, bộ lông sáng bóng khỏe mạnh nên không khỏi hơi sợ hãi.
\”Anh nhi, đừng sợ.\”
Lệ Sa ôm nàng ngồi xuống, một tay bắt lấy dây cương, một tay ôm eo nàng.