Ba tháng sau, mùa đông giá rét dần lui đi, thời tiết cũng từ từ trở nên mát mẻ.
Cởi lớp y phục mùa đông dày nặng trên người, thay những bộ quần áo mùa xuân tươi mới, cả người cũng nhẹ nhàng không ít.
Mọi việc trong triều đều bận rộn, Lệ Sa thân là Công chúa, cũng không thể nào lười biếng nữa, đã bắt đầu lên triều vào nửa tháng trước.
Thái Anh ở trong phủ chăm sóc nhi tử, thỉnh thoảng xử lý một chút việc trong phủ, ngày tháng trôi qua rất nhẹ nhàng.
Sau khi làm mẫu thân, tuy rằng rất mệt nhưng thấy con của mình dần lớn lên, mỗi ngày một thay đổi thì Thái Anh cảm thấy đây chính là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của mình.
Ai mà ngờ được, hơn một năm trước nàng còn nghĩ rằng sẽ vĩnh viễn rời khỏi Lệ Sa, mang theo con trai đi tái giá hoặc sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
Nào biết trời xanh lại trả lại cho nàng như thế, không chỉ làm Lệ Sa trở lại bên nàng mà còn xóa bỏ hiểu lầm, quan hệ thắm thiết hơn xưa.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời ấm áp, bầu trời xanh thăm thẳm, trăm hoa đua nở trong vườn, tranh nhau khoe sắc, Thái Anh ôm con trai, tản bộ đến vườn.
Thế tử Lạp Hoài Quân vô cùng ngoan, từ khi sinh ra ngoại trừ lúc đói bụng thì rất ít khóc nháo, rất khiến người khác yên tâm.
Hắn sinh ra vào mùa đông, bình thường đều ở trong nhà, bây giờ bị mẫu thân ôm vào ngực đi lại khắp nơi thì rất hưng phấn, mắt to chuyển động láo liên, tay nhỏ thỉnh thoảng kéo vạt áo của Thái Anh.
\”Quân Nhi nhớ mẫu vương sao?\” Nàng nói chuyện với tiểu gia hỏa trong lồng ngực.
Nhưng đứa bé chưa được nửa tuổi thì sao mà hiểu được? Thằng bé vẫn rúc vào ngực của mẫu thân mà sờ nơi này, cấu nơi kia.
Bởi vì sợ thằng bé bị thương nên mấy tháng gần đây Thái Anh không mang hoa tai, trên đầu cũng cài đơn giản, tóc vấn kiểu ngã ngựa cùng với cây trâm bạch ngọc, ngoài ra cũng không còn trang sức gì nữa.
Trên đường đi đã bị một tay của con trai nhỏ vò loạn, tóc đen rơi lả tả ở sau đầu khiến cho bóng dáng của nàng thướt tha yểu điệu, nhanh nhẹn xuất trần.
Đi một đường thì lại vô thức đi tới giàn hoa tường vi được Lệ Sa đặc biệt ra lệnh phải chăm sóc cho tốt. Năm nay hoa nở còn đẹp hơn năm trước, trừ màu đỏ ở bên ngoài còn có rất nhiều loại màu hồng nhạt, màu trắng mới được trồng.
Các loại màu sắc và hoa văn hợp với lá xanh tươi tốt, thật sự đẹp không sao tả xiết.
Thái Anh cũng hơi mệt mỏi nên đưa Lạp Hoài Quân cho bà mụ đi cùng, sau đó dặn dò Thu Lộ: \”Đi lấy dụng cụ vẽ tranh của ta tới đây.\”
Thu Lộ rời đi, Thái Anh ngồi lên ghế nghỉ tạm, uống hết nửa chén trà nhỏ thì đồ đã được mang đến.
Đặt giá xong xuôi, Thái Anh đặt bút, vẽ bức tranh phồn hoa im ắng trước mắt.
Tâm trạng vẽ tranh năm nay của nàng hoàn toàn khác với năm cũ.
Vẽ xong cảnh vật, nàng lại bắt đầu vẽ người.