\”… Muốn trở về bên ta hay là bắn một mũi tên vào ngực ta, đều do nàng quyết định.\”
Quyết định sao?
Thái Anh tự hỏi trong lòng, nàng không thể tổn thương Lệ Sa, nhưng đồng thời, nàng cũng không biết nên xử lý tình hình trước mắt này thế nào.
Nàng vẫn luôn cho rằng, Lệ Sa thích Giang Minh Nguyệt, cho nên mới đánh nhau ở thanh lâu vì nàng ta, sau đó lại dẫn về phủ chăm sóc.
Nhưng hôm nay mới biết, những thứ thể hiện bên ngoài đó đều không phải sự thật, tất cả đều do Lệ Sa cố ý cho người đời xem.
Hơn nữa, cô mới vừa nói cái gì? Bọn họ là một đôi trời sinh sao?
Cho nên Lệ Sa cũng thích nàng sao? Chuyện này sao có thể xảy ra chứ?
Thái Anh càng nghĩ càng loạn, trong lòng cũng buồn bực vô cùng, lời của cô khiến nàng không biết nên làm thế nào.
Nàng cảm thấy mình không thể ở chỗ này được nữa, vì thế dùng sức thoát khỏi tay cô, vội vàng nói: \”Người nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta đi về trước.\”
Thái Anh trở về Hầu phủ nhưng chưa được bao lâu thì cũng không thể ở nhà được nữa.
Bởi vì sau hôm đó, ngày nào cỗ kiệu của Công chúa phủ cũng luôn chờ ở ngoài.
Cách một lớp màn, có thể nghe rõ từng tiếng ho khan ở trong, mỗi lần gió thổi thì mùi thuốc cũng theo làn gió bay vào Hầu Phủ.
Bọn hạ nhân bẩm báo việc này lên Đồng thái quân, Đồng thái quân truyền lại cho cháu gái mình.
Cứ như vậy, Thái Anh đứng ngồi không yên.
Lệ Sa còn bệnh, phải nằm trên giường nghỉ ngơi mới đúng, ngày nào cũng ra ngoài như vậy thì sao cơ thể chịu nổi?
Đồng thái quân nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của nàng thì biết rằng người không thể ở lại được nữa, cười nói: \”Con về Công chúa phủ đi, làm con dâu hoàng gia, ngày nào các con chưa hòa ly thì ngày đó vẫn chưa được phép ăn Tết ở nhà mẹ đẻ.\”
\”Tổ mẫu…\”
\”Sau khi trở về đừng vội tha thứ cho nàng, trước tiên phải xem biểu hiện của nàng. Ta không hiểu biết về người nhà họ Lạp lắm nhưng nếu là một kẻ si tình như tổ phụ của nàng thì cũng không uổng phí nhiều năm si tình của con.\”
\”Đa tạ tổ mẫu chỉ dạy, con hiểu rồi.\”
Thái Anh đồng ý rồi về viện của mình thu dọn.
Lúc nàng đến thì xe nhẹ ít đồ, khi trở về cũng không có đồ gì, chỉ là vài bộ y phục mà thôi.
Khi vừa ra khỏi cửa, Lệ Sa thấy nàng thì không khỏi vui mừng khôn xiết, vội bước ra khỏi kiệu, đỡ nàng vào.
Sau khi nâng kiệu, Lệ Sa không nói lời nào nhưng vẫn luôn mỉm cười nhìn chằm chằm nàng giống một kẻ ngu dại.
Thái Anh bị Lệ Sa nhìn đến ngượng ngùng, mắng: \”Công chúa không mệt mắt sao?\”
\”Không mệt.\” Lệ Sa lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên: \”Anh nhi thanh tao thoát tục, khí chất thiên tiên, để ta ngắm nhiều một chút thì không chừng sẽ khỏi bệnh ngay đấy.\”