(Lichaeng)(Futa) Trưởng Công Chúa Cầu Hưu Vương Phi – Chương 30: Chật vật – Botruyen

(Lichaeng)(Futa) Trưởng Công Chúa Cầu Hưu Vương Phi - Chương 30: Chật vật

Vừa qua giờ Tý, sắc trời vẫn tối đen như mực.

Gió lạnh thấu xương thổi lung lay đèn cung đình trong tay bọn thái giám, dù vậy không ai trong đám người dám dừng lại sưởi ấm, vẫn nhanh chân nâng kiệu vào cung.

Dù là một tiểu thái giám không hiểu chuyện thì cũng biết tầm ảnh hưởng của người đang được nâng này, không dám chậm trễ một phút giây nào cả.

\”Ôi trời, nhanh lên nào, cẩn thận ở dưới chân!\”

\”Truyền thái y chưa?\”

Xưa nay Lý Phúc Hải rất sợ lạnh, bây giờ lại chạy theo cỗ kiệu nhưng hắn đã tiết đầy mồ hôi trong vô thức.

Mắt thấy cửa cung nguy nga đằng trước, Hoàng Hậu nương nương mặc phượng bào minh hoàng cùng các cung nữ đứng chờ ở cửa, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội kêu: \”Ngưng kiệu, nhẹ nhàng một chút.\”

Bọn thái giám hạ kiệu xuống, sau đó đỡ người đang hôn mê trên cỗ kiệu xuống.

Người đầu tiên chỉ vừa mới đỡ lấy nửa cái cánh tay thì đột nhiên… người vốn đang hôn mê lại chậm rãi mở mắt ra.

\”Sa nhi…\”

Hoàng Hậu nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của cô, cùng với vết máu đỏ sẫm chói mắt trước ngực, không khỏi gạt lệ.

Bà sinh ra hai trai một gái, duy chỉ có nữ nhi này khiến bà không khỏi lo lắng nhất.

Mấy năm trước trúng độc rắn, bệnh nặng một thời gian, sau khi tỉnh lại cũng không nhớ rõ rất nhiều chuyện.

Vậy cũng thôi đi, vốn tưởng rằng sau khi thành thân có thể tốt hơn một chút, ai mà ngờ lại có thể hành hạ bản thân như vậy.

\”Mau, đỡ Công chúa vào.\”

Hoàng Hậu hạ lệnh rồi tự bà bước lên trước hai bước, muốn lại gần một chút để nhìn nữ nhi.

\”Mẫu hậu.\” Nhìn thấy gương mặt quen thuộc trước mắt, Lệ Sa khàn giọng gọi một tiếng.

Tầm mắt chuyển qua, sau khi nhìn thấy Lý Phúc Hải ở kế bên thì đoạn đối thoại trước khi ngất xỉu lại xuất hiện lần nữa.

Lệ Sa đổi sắc mặt, bỗng dưng đẩy mạnh đám người muốn tiến lên hầu hạ, xoay người chạy lại hướng cũ.

\”Sa nhi, con còn bệnh, muốn đi đâu?\”

Hoàng Hậu thấy y phục của cô mỏng manh, người như mất hồn, gấp đến nỗi đỏ cả mắt.

Lý Phúc Hải lanh lợi, thấy thế vội dặn dò cho bọn thái giám: \”Còn không mau theo sau.\”

\”Tuân lệnh.\”

Lúc này các cung nhân mới hoàn hồn, vội vòng qua cỗ kiệu mà liều mạng đuổi theo hướng Lệ Sa.

Kỳ lại, rõ ràng lúc nãy Công chúa điện hạ bệnh nặng như thế, vẻ mặt xám xịt, hơi thở mỏng manh, khóe miệng còn sót vết máu, sao mà chớp mắt lại có sức lực như vậy chứ?

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Lệ Sa chạy trốn trên đường dài phía sau cung.

Cho dù gió lạnh như dao cắt, thổi đỏ cả lỗ tai cô, lục phủ ngũ tạng cũng bị xốc lên, đau tận xương cốt nhưng hồn của cô vẫn chưa trở về, chỉ biết điên cuồng chạy đến cửa cung.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.