Mỗi năm vào ngày 7 tháng Chạp, tất cả hoàng thân quốc thích, quý tộc hào môn trong kinh thành đều tụ họp tại Trung Nghĩa Hầu phủ.
Không vì gì khác ngoài ngày đó là sinh thần của Đồng lão thái quân. Vị lão thái thái này cũng là một nhân vật truyền kỳ tại kinh thành Đại Dận.
Nghe đồn, nhà nội của nàng cao quý, công chính liêm minh, có điều cha mẹ mất sớm, bất đắc dĩ phải ở nhờ nhà ngoại.
Kết quả, cữu cữu là một tên lưu manh vô lại, cuộc sống của nàng không được suôn sẻ.
Sau đó, nàng ngẫu nhiên được Phác đại thiếu gia của phủ Thượng Thư cứu giúp, tạo nên một mối nhân duyên tốt đẹp.
Vài thập niên sau, nàng và Phác Bân phu thê ân ái, dù rằng chỉ sinh một nam một nữ nhưng cả đời Phác hầu gia không hề nạp thêm thiếp thất, độc sủng một mình bà.
Bên ngoài còn đồn đãi rằng tính tình lão thái thái đanh đá, mà hầu gia lại ôn hòa và luôn sợ vợ, cho nên mới không dám nạp thiếp.
Đến tột cùng lời đồn là thật hay giả thì Lệ Sa cũng không tài nào biết được, cô chỉ nhìn thấy lão thái quân này là một nhân vật rất khó chơi.
Đầu tiên là khi cô dâng quà mừng, đối mặt với bảo vật duyên thọ hoàn* giá trị vạn kim trong cung, lão thái quân chỉ liếc mắt một cái rồi xua tay với vẻ mặt ghét bỏ: \”Đồ tốt như vậy mà cho bà cụ già sắp xuống mồ như ta làm gì? Mau lấy về đi! Lấy về đi!\”
*Duyên thọ hoàn: thuốc kéo dài tuổi thọ
Từ nhỏ đến lớn, suốt hai mươi năm qua chưa từng có ai làm khó thẳng mặt Lệ Sa như vậy, may mà bên cạnh có người giảng hòa, cười nói: \”Công chúa không biết, lão thái thái ngày đêm ngóng trông phu thê sớm được đoàn tụ ở bên kia cùng lão hầu gia, bình thường chúng tôi khuyên ngài ấy ăn uống giữ gìn thân thể cũng khó, càng đừng nói đến những món đồ quý giá này!\”
Lúc này Lệ Sa mới tìm bậc thang đi xuống, cười nói: \”Ta giữ thứ này lại cũng vô dụng, nếu tổ mẫu thấy không vui thì cứ giữ lại tặng người khác cũng được.\”
Chờ đến khi hai bọn họ dập đầu mừng thọ, Đồng lão thái quân lại đánh giá cô và Thái Anh một cái, lẩm bẩm nói: \”Kỳ lạ, sao cháu gái của ta là Vương phi mà còn gầy hơn trước kia, hay là Công chúa thích mỹ nhân gầy ốm?\”
Chỉ vài lời mà có thể khiến Lệ Sa đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cô nghiêng đầu nhìn Thái Anh bên cạnh, vì dự tiệc nên hôm nay nàng mới có dịp mặc lễ phục Vương phi, mang vẻ ngoài phu nhân thì đương nhiên dung mạo càng vô song, tỏa ra ánh sáng chói lọi, có điều khi nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện cánh tay và vòng eo của nàng đều lỏng lẻo, rõ ràng là y phục không vừa người.
Bộ lễ phục này mới may lúc nàng mới gả đi một năm trước, lúc đó dáng người nàng cân đối, mặc vào rất vừa, bây giờ bị bệnh hơn nửa tháng, cơ thể dần gầy xuống thì đương nhiên sẽ rộng.
Lệ Sa không khỏi hối hận mình suy xét không chu toàn, cuối cùng lại bị đôi mắt tinh tường của lão thái quân nhìn ra manh mối.
Bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng cũng tới lúc tiệc mừng thọ bắt đầu. Bởi vì có rất nhiều đại thần trong triều đến mừng thọ, Lệ Sa là Công chúa, cũng là nữ tế của Hầu phủ nên không thể không đi theo nhạc phụ chiêu đãi thân thích mấy chung rượu. Vì thế Thái Anh cũng tách khỏi cô, ngồi xuống bàn phía trong cùng Đồng lão thái quân.