Đáp lại Lệ Sa chỉ có tiếng gió lạnh hoang vắng.
Từ khi cô vào cửa, đến lúc mở miệng nói chuyện, từ đầu đến cuối Thái Anh chưa từng ngẩng đầu một lần nào, cũng không thèm liếc cô một cái.
Dường như người nàng đã mất sức sống, có vẻ vô cùng ốm yếu.
\”Anh Nhi…\” Lệ Sa không kiềm được mà kéo nàng vào ngực, nhẹ giọng nói: \”Ngày ấy chỉ vì ta bị nàng chọc giận nên mới tức giận như vậy. Bây giờ Giang thị đã không còn gì đáng ngại, nàng ngoan ngoãn đừng trêu chọc nàng ấy nữa là được.\”
Cô nói cả nửa ngày mà Thái Anh vẫn không thèm để ý một chữ nào.
Lệ Sa đột nhiên nhớ tới lời Thu Lộ, về chuyện mấy ngày nay Thái Anh không nói một lời nào, cô lập tức luống cuống, lo lắng nhìn nàng chằm chằm: \”Anh Nhi, nàng nói một câu với ta được không?\”
Vẫn một khoảng không tĩnh mịch như cũ.
Sắc mặt của Lệ Sa ngày càng khó coi, bỗng dưng, cô nổi giận gầm một tiếng với bên ngoài cửa: \”Thái y đâu? Sao còn chưa tới?\”
Người hầu ngoài cửa đã nơm nớp lo sợ nhiều ngày, nghe thấy Lệ Sa tức giận càng run rẩy không ngừng.
Cũng may ngay lúc này, ngoài viện truyền đến giọng của Tiêu Sơn: \”Công chúa, Đỗ thái y tới rồi.\”
\”Mau dẫn hắn vào!\” Lệ Sa nói, vội đứng dậy ra ngoài đón người.
Nhìn thấy người tới, cơn giận của Lệ Sa cũng vơi đi, gật đầu chào hỏi đối phương: \”Đỗ đại nhân.\”
\”Thần tham kiến Công chúa.\”
\”Đừng làm những nghi thức xã giao đó nữa, đến xem Vương phi trước đi.\”
\”Tuân mệnh.\”
Đỗ Hành nói, vội bước vào phòng ngủ.
Vừa vào cửa, hắn cũng giống như Lệ Sa, bị sắc mặt của Thái Anh dọa sợ.
Nhưng mà nhìn Công chúa uy nghiêm ở bên cạnh, hắn lại không dám tùy tiện hỏi gì.
Đứa bé trợ giúp ở cạnh lấy gối bằng vải bố từ hòm thuốc ra, Đỗ Hành lấy nhận, làm lễ với Thái Anh: \”Xin Vương phi nâng tay lên.\”
Trên giường, vẻ mặt của Thái Anh không thay đổi, đôi mắt cứ nhìn trước nhìn sau những vách tường trong nhà, không rên một tiếng nào.
Dường như nàng đã làm ngơ hết tất cả mọi thứ xung quanh mình, hoàn toàn không có ý muốn đưa tay cho Đỗ Hành bắt mạch.
\”Công chúa, người xem…\” Đỗ Hành bất đắc dĩ, không thể không quay đầu lại xin Lệ Sa giúp đỡ.
\”Anh Nhi, nghe lời.\”
Lệ Sa nói, tiến lên đặt tay Thái Anh lên gối.
Được khoảng một cái chớp mắt, khi cô buông ra thì Thái Anh cũng hoảng sợ rút tay lại.
Cứ như vậy, tình hình trong phòng ngủ lâm vào bế tắc.
\”Công chúa, thời gian này Vương phi toàn như vậy, nếu không thì người cho mọi người ra ngoài trước, chỉ để một mình ngài ấy ở đây được không?\” Phía sau, Thu Lộ nhỏ giọng đề nghị.