Đáy mắt Lệ Sa thay đổi liên tục, cuối cùng, cô buông tay ra, để mặc Thái Anh ngã lên giường.
\”Nàng tỉnh táo lại đi! Từ hôm nay trở đi, không có lệnh của bổn cung thì không được bước ra khỏi Toái Trúc Hiên một bước!\”
Nói xong, cô không liếc nhìn nàng một cái, cũng không quay đầu lại mà phất tay áo bỏ đi.
Lệ Sa vừa đi, Thái Anh liền che chăn qua đầu, ở nơi hình vuông tối tăm này, nàng có thể mặc kệ tất cả để rơi lệ.
\”Vương phi, người không sao chứ?\”
Lệ Sa vừa đi thì Thu Lộ mới có thể vào được, nàng quỳ gối trước giường, gấp gáp hỏi: \”Người đã giải thích với Công chúa rồi chứ? Hình như vừa rồi người ấy rất tức giận, còn hạ lệnh cấm túc tất cả mọi người.\”
\”Thu Lộ, ta muốn yên lặng một mình, ngươi ra ngoài đi.\”
Trong chăn, giọng của Thái Anh khàn khàn thấp thấp, Thu Lộ hầu hạ nàng nhiều năm, lập tức nhận ra được nàng mới khóc.
Hai chủ tớ có thần giao cách cảm, Thái Anh vừa khóc thì đôi mắt của Thu Lộ cũng không khỏi đỏ.
Nàng nức nở nói: \”Vậy Thu Lộ ra ngoài trước, Vương phi phải mở lòng ra một chút, người và Công chúa là phu thê, giữa phu thê nào có chuyện không cãi nhau chứ? Chờ thêm hai ngày nữa thì mọi chuyện cũng sẽ dần tốt lên thôi.\”
Hai ngày nữa sao?
Nàng muốn một trái tim chung thủy, Lệ Sa không cho nàng được.
Mà Lệ Sa cần sự rộng lượng, nàng cũng không làm nổi.
Hai người bọn họ, mới trải qua những ngày sung sướng được hai tháng thì cũng trở về điểm xuất phát.
Trước kia rõ ràng cũng như vậy nhưng nàng có thể chịu đựng, sao bây giờ trái tim của nàng lại đau đớn như vậy chứ?
Đau đến mức khiến nàng muốn chết đi lập tức.
Mấy ngày sau, Lệ Sa cũng không bước vào Toái Trúc Hiên một bước.
Mà toàn bộ người hầu trong viện, bởi vì mệnh lệnh của cô mà không thể nào ra ngoài được.
Một ngày ba bữa cơm, đều được người phòng bếp lớn đưa tới từ bên ngoài.
Tuy cũng không thiếu thốn một chút nào nhưng cũng không kỹ càng như ngày xưa.
Trời lạnh, rất nhiều đồ ăn sau khi đưa tới đều cứng như đá.
Đối với tất cả những thứ này, Thái Anh không biết chút gì cả.
Bởi vì nàng đã không ăn không uống tròn ba ngày rồi.
Đây không phải vì nàng không muốn ăn, có điều ăn bất cứ thứ gì thì nàng đều muốn nôn ra.
Ngày đầu tiên chỉ là không cảm thấy được vị mặn của thức ăn, sau hai ngày liền trở nên nặng hơn, cho dù là mùi son phấn cũng không ngửi được.
Cả người cũng gầy gò xuống với tốc độ mắt thường cũng thấy được, đôi mắt to càng lồi ra trên khuôn mặt, khiến người nhìn thấy liền sợ hãi.