Đảo mắt liền tới ngày hứa hẹn, sáng sớm, Thái Anh còn đang ngủ say thì bị Lệ Sa đánh thức.
Cô đưa một bộ y phục màu xanh biếc đến trước mặt nàng, cười nói: \”Hôm nay mặc bộ này đi.\”
Thái Anh nhìn lên, chỉ thấy trong tay Lệ Sa là một bộ y phục mới được cắt may chuyên nghiệp, màu sắc vô cùng đẹp, tựa như một hồ nước trong xanh lóng lánh, chỗ tay áo và làn váy đều thêu hoa hợp hoan, lịch sự tao nhã xuất trần.
Thái Anh mặc vào dưới sự giúp đỡ của Thu Lộ, Lệ Sa liên tục tán thưởng: \”Rất đẹp!\”
Trước khi ra ngoài, cô cũng đổi một bộ y phục bình thường màu xanh ngọc, tuy chất liệu tinh xảo nhưng lại giản dị hơn nhiều so với y phục thân vương bình thường.
Hai người cùng đi ra tới kiệu mềm, Lệ Sa đặt tay nàng lên đầu gối, cười hỏi: \”Hôm nay chúng ta mặc đồ giống như một đôi nhỉ?\”
Thái Anh nghe vậy, nhìn lên người cả hai.
Lúc nãy còn chưa biết, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện y phục của hai người một bộ xanh ngọc, một bộ xanh da trời, chất liệu như nhau, hoa văn giống y hệt nhau, thì ra đúng là một bộ.
Nghĩ lại cũng khó cho cô, có thể nghĩ ra được mấy việc linh tinh này.
Trong lòng Thái Anh xuất hiện cảm xúc ngọt ngào, nàng xấu hổ đổi đề tài mà hỏi Lệ Sa: \”Công chúa, hôm nay chúng ta đi đâu vậy?\”
\”Hừm, đầu tiên mua trang sức và phấn son cho nàng, nếu còn sớm thì chúng ta đến chùa Bàn Nhược một chuyến.\”
Cái tên chùa Bàn Nhược quen thuộc này truyền vào trong tai, Thái Anh lập tức nghĩ đến chuyện bị thương năm ấy, cùng với… con người ở nơi sâu thẳm trong ký ức.
Nàng gượng cười nói: \”Hôm nay không phải mùng một hay mười lăm, đến chùa làm gì?\”
Lệ Sa vẫn chưa phát hiện sự khác thường của nàng, ánh mắt của cô nhìn nàng sâu sắc, dịu dàng nói: \”Còn nữa, nàng đã gả vào phủ hơn một năm rồi, cũng đến lúc phải sinh con. Vì vậy cầu xin ở chùa Quan Âm Bồ Tát là linh nghiệm nhất, chúng ta đến cúng bái, nói không chừng hai ngày nữa sẽ có ngay.\”
Trái tim của Thái Anh lập tức đập kịch liệt. Theo lý, thành thân đã hơn một năm, nàng sớm phải sinh một đứa con rồi. Là do lúc trước vẫn luôn bị lạnh nhạt, không có cơ hội.
Mà phụ mẫu của Lệ Sa lại luôn ở trong cung, bình thường không gặp nhau cho nên cũng không có ai xen vào việc này, nàng cũng vứt ra sau đầu.
Không ngờ rằng lại bị Lệ Sa nhắc đến.
Mặt của nàng lập tức đỏ lên, nhỏ giọng nói: \”Việc này vẫn nên thuận theo tự nhiên thôi.\”
Lệ Sa cười khẽ, ôm nàng vào trong lồng ngực: \”Thật ra bổn cung cũng không vội, có điều hôm qua nhìn thấy công chúa nhỏ của hoàng huynh trong cung, thật sự là ngọc tuyết đáng yêu, trắng trẻo mềm mại.\”
Thái Anh bật cười, nào có ai như cô, mới vừa khen con người ta đẹp, chớp mắt thì lại hạ người ta xuống.
Có điều… con sao?
Dung mạo của hai người bọn họ đều không tệ, nếu sinh một đứa con, dù nam hay nữ thì chắc hẳn sẽ rất dễ nhìn nhỉ?