Chương 73: Ba quan tâm
“Bích Huyền. . .” Ba tiến vào trong phòng, thấy Bích Huyền nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt ngạc nhiên, nhất thời cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt đỏ lên, liền gọi một tiếng.
“Ba. . . Sao ba lại tới đây?” Bích Huyền bị giật mình bởi giọng nói của ba, nhưng vẫn hết sức sợ hãi hỏi lại, không dám tin tưởng ba chồng lại có thể đi đến phòng làm việc của mình?”Bích. . . Bích Huyền, thật sự đường đột, ba không được sự đồng ý của con đã đến đây. . .” Ba đứng trước cửa cũng không dám đi vào nữa, thấy Bích Huyền ngạc nhiên hỏi như vậy, cho nên liền hết sức lúng túng nói với nàng.
“Ba mau vào đóng cửa lại đi.” Bích Huyền đột nhiên tỉnh táo lại, dường như sợ ba đứng ở trước cửa phòng làm việc của nàng bị mọi người thấy được làm mất mặt nàng, liền vội vàng nói với ba.
“Ừm!” Ba nghe xong cũng liền vội vàng xoay người đóng cửa phòng, sau đó lại xoay người cẩn thận hỏi Bích Huyền: “Bích Huyền, ba đường đột đến văn phòng con như vậy, con sẽ không trách ba chứ?” “Ba, làm sao có thể đến đây vậy?” Bích Huyền không trả lời câu hỏi, mà vẫn còn có chút ngạc nhiên hỏi lại ba.
“Bích Huyền, ba có địa chỉ công ty cho nên mới đi đến, vừa rồi phải hỏi vài người mới tìm được phòng làm việc của con, ha ha!” Ba nói xong liền lúng túng nở nụ cười với Bích Huyền.
Trời ạ, còn hỏi vài người nữa, ba chồng ngớ ngẩn này, thật là tức chết đi được , nhưng Bích Huyền lại không thể biểu hiện ra, sau đó dùng lời lẽ trách cứ nói với ba: “Ba, đây công ty nơi con làm việc, không phải ba thích đến là đến như thế, cũng không nói trước nói với con một tiếng nữa?” “Bích. . . Bích Huyền, ba biết không nên đường đột tới đây tìm con, thật xin lỗi! Ba cũng định trước khi đến nhắn tin hoặc gọi điện trước, nhưng sợ con không đồng ý, cho nên. . .” “Được rồi, không cần giải thích, con biết rồi, con hỏi ba, ba tìm đến con có chuyện gì?” Không chờ ba nói xong, Bích Huyền không đủ kiên nhẫn ngắt lời của ba, rồi đi thẳng vào vấn đề!”Bích Huyền, ba biết con không thèm ăn, chưa ăn bữa sáng, cho nên. . . liền đặc biệt làm một phần cháo đậu xanh mang tới cho con!” Ba vừa nói vừa giơ tay lên một hộp cơm giữ nhiệt cho Bích Huyền xem.
Bích Huyền có thể vừa mới bị việc ba xuất hiện đường đột ở phòng làm việc của nàng như vậy làm cho sợ hãi nên cơ bản không để ý, nghe lời ba vừa nói tự nhiên nhìn thoáng qua ba nâng hộp cơm giữ nhiệt lên cho mình thấy, nhất thời cũng không biết nên nói với ba cái gì, muốn tức giận cũng không được nữa, ba chồng tốt bụng đưa bữa sáng tới cho mình như vậy, trong lòng mặc dù có chút cảm động, nhưng ngoài miệng vẫn nói với giọng trách móc: “Ba, bên ngoài công ty có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn sáng, ba ở xa như vậy mang đồ ăn đến cho con, cũng không thấy phiền phức à?” “Bích Huyền, ba sợ con ăn không ngon miệng, cho nên liền cố ý nấu món cháo đậu xanh này cho con, ăn vào thanh nhiệt giải độc, ba lại còn cho thêm chút mật ong, mật ong này có tác dụng giảm đau hiệu quả. . .” Ba đến trước bàn làm việc của Bích Huyền, đem hộp cơm giữ nhiệt đặt lên rồi mở nắp ra, giải thích cho nàng tác dụng của đậu xanh cháo cùng mật ong! Bích Huyền nghe xong trong lòng càng ngày càng ấm rồi, không nghĩ tới ba bên ngoài là một người lớn tuổi, trong lòng lại tinh tế, hơn nữa lại còn nói được đạo lý rõ ràng, quan tâm chính mình như vậy, cố ý ở nhà làm cháo đậu xanh cho mình, lại còn từ nhà xa đưa đến phòng làm việc của mình ở công ty, lúc này những trách cứ cùng oán giận trong lòng cũng đã biến mất, liền xúc động nhìn ba nói: “Ba, cám ơn ba mang cháo đậu xanh tới cho con, nhưng ba à, lần sau cũng không cần làm như vậy nữa, ba đến công ty con làm việc mang theo một cái hộp cơm rồi đi khắp nơi hỏi tên con, mọi người sẽ nghĩ như thế nào chứ?” “Bích Huyền, con yên tâm, ba sẽ không cho con mất mặt đâu, đồng nghiệp của con cũng có hỏi ba là như thế nào với con, ba đều nói là ba làm ở tiệm Fastfood, nói là con đặt đồ ăn, ba mới đưa tới! Ha ha!” Ba nói xong mỉm cười tự hào về lời nói dối của mình!”Ba, ba diễn giỏi quá đấy! Haha!” Bích Huyền nghe xong cũng thấy nhẹ nhõm, nàng không phải sợ xấu hổ vì có một người ba chồng ở nông thôn, mà là sợ các đồng nghiệp trong công ty biết việc ba chồng phục vụ bữa sáng cho con dâu. Bây giờ nghe ba vừa nói như vậy, cũng coi như yên tâm, bởi vì ba lừa người ta nên không thể nhịn được cười ra tiếng.
“Ha ha, Bích Huyền, con còn không biết ba diễn giỏi à, lần trước con đã khen một lần rồi mà ha ha!” Ba thấy Bích Huyền nở nụ cười, cũng liền cười ha hả nói với nàng.
“Ba, Con khen ba diễn giỏi lúc nào nhỉ?” Bích Huyền lúc này tâm trạng vui vẻ, liền thuận miệng hỏi ba!”Bích Huyền, chẳng lẽ con đã quên sao? Lần trước ba dùng tờ báo che khuất phía dưới, giả vờ đau bụng, con lại còn kéo ba đi vào khu chung cư của chúng ta ấy, ha ha!” Ba vừa nói vừa cười hớ hớ đứng lên! Bích Huyền nghe xong nhất thời liền ngượng ngùng khuôn mặt đỏ lên, thì thầm trách cứ ba: “Ba, ba đừng nói nữa, còn không thấy xấu hổ à?” Ba nghe xong trên mặt cũng là lộ ra vẻ lúng túng, sau đó đột nhiên nhớ tới nói với Bích Huyền: “Bích Huyền, con mau tranh thủ ăn đi cho nóng?” “Ba, con sẽ ăn, bây giờ ba có thể đi về!” “Bích Huyền, ba sợ con không ăn, để cho ba nhìn con ăn một chút, ăn xong ba mang hộp cơm về luôn!” Ba vội vàng nói với Bích Huyền.
Bích Huyền nghĩ về điều này và nói với ba: “Ba, vậy được rồi, ba ngồi trên ghế sa lon đợi con một lát, con ăn luôn đây!” “Tốt, tốt! Bích Huyền, vậy con ăn nhanh đi, ba ngồi ở chỗ này chờ con!” Ba nghe xong trên mặt liền để lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, vội vàng vui vẻ nói với Bích Huyền, sau đó đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Bích Huyền bắt đầu ăn…, nhưng mà ba vẫn lo lắng nhìn chằm chằm vào Bích Huyền, thấy nàng ăn miếng đầu tiên, liền mang theo lời lẽ căng thẳng hỏi nàng: “Bích. . . Bích Huyền. . . Có ngon không?” “Ừm, ba, thật sự rất ngon!” Lúc Bích Huyền ăn miếng đầu tiên, cảm giác ngon miệng nhẹ nhàng khoan khoái, mùi đậu xanh thơm ngát, mật ong ngọt trong, hương vị thật là không thể chê vào đâu được, thấy ba hỏi nàng, liền vội vàng nói với ba.
“Thế thì tốt quá, ha ha!” Ba thấy Bích Huyền khen ngon, trên mặt biểu cảm căng thẳng nhất thời chuyển biến thành vui vẻ rồi, sau đó vội vàng cười ha hả nói với Bích Huyền.
Bích Huyền cảm thấy thật là ngon miệng, vốn không đói bụng đã bắt đầu thèm ăn. Ba vẫn ngồi ở trên ghế sa lon lặng lẽ nhìn nàng ăn cháo đậu xanh mà mình tự làm, cử chỉ đều là đoan trang tao nhã, trong lòng cũng càng ngày càng hưng phấn, trong đầu không dám nghĩ là cô con dâu xinh đẹp như vậy lại có thể cùng mình phát sinh quan hệ thân mật! Bích Huyền có khả năng mới vừa rồi bị ba đường đột tiến vào phòng, về sau hiểu rõ ba rồi thấy cảm động , tự nhiên quên mất đau đớn giữa hai chân cùng việc không mặc quần lót, bây giờ đang ăn cháo đậu xanh, bắt đầu lại cảm thấy đau đớn cùng cảm giác trống rỗng phía dưới, nhất thời không tự chủ được ngượng ngùng đỏ mặt lên, đột nhiên nhớ tới chính mình còn muốn đi ra ngoài mua thuốc mỡ xoa lên trên mép ngoài âm hộ sưng đỏ, thật là không dễ dàng nhưng ba đang ở đây. . .”Bích Huyền. . . Này. . . Này cho con. . .” Bích Huyền đang suy tư có nên nhờ ba giúp mình đi ra hiệu thuốc bên ngoài mua thuốc mỡ tiêu viêm hay không, thì thấy ba không biết lúc nào đã từ trên ghế salon đứng lên, đi đến trước bàn làm việc rồi, trong tay tự nhiên cầm một hộp thuốc mỡ đưa tới trước mặt của nàng ấp a ấp úng.
Bích Huyền tự nhiên hướng đến hộp thuốc mỡ trong tay ba vừa thấy, những dòng chữ tiêu sưng, giảm đau, thuốc mỡ tiêu viêm, hiện ra ở trong mắt của nàng, nhất thời mắt sáng lên, đối với nàng giây phút này nhìn đến hộp thuốc mỡ tiêu viêm trong tay ba quả thực chính là chết đuối vớ được cọc! Nhất thời vui vẻ buột miệng hỏi ba: “Ba, làm sao ba lại nghĩ đến mua thuốc mỡ cho con?” Đang lúc Bích Huyền nói xong, nàng mới nhận ra vừa rồi mình rất vui vẻ nên mới buột miệng, nhất thời liền ngượng ngùng mặt cười đỏ bừng.
Lúc này thấy Bích Huyền nhìn đến hộp thuốc mỡ trên tay mình, trên mặt nàng lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, nhưng lại buột miệng nói với chính mình, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, trên mặt cũng lộ ra vui vẻ tươi cười, vội vàng ngượng ngùng nói với Bích Huyền: “Bích Huyền, buổi sáng thấy con dáng dấp đi lại có chút khác thường, chắc là vẫn còn đau đớn, cho nên vừa rồi ba đi tới ngay hiệu thuốc mua thuốc mỡ tiêu viêm giảm đau, biết con có thể cần dùng đến!” Bích Huyền nghe xong tuy rằng cảm thấy thật ngượng ngùng, nhưng là trong lòng rất cảm động, ba lại có thể biết suy tính chu đáo như vậy, ngay cả một chút chi tiết nhỏ ba đều xem xét đến, không phải người đàn ông nào cũng có thể làm được, lập tức xúc động nói với ba: “Ba, cám ơn ba!” “Bích Huyền, cảm ơn cái gì chứ, con có thể nhận thuốc mỡ ba mua cho, ba cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nếu không phải ba. . . con đã không. . .” “Ba, đừng nói nữa, không trách ba. . .” Bích Huyền khuôn mặt đỏ lên, vội vàng ngăn cản ở ba nói thêm nữa.
“À. . . Vậy là tốt rồi, Bích Huyền, ăn đi, sau đó lấy thuốc mỡ thoa lên, sớm một chút cho đỡ đau đỡ sưng. . .” Ba hết sức quan tâm nói với Bích Huyền.
“Ừm.” Bích Huyền nghe xong mặt cười lại là đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu nói, sau đó ăn nốt phần cháo đậu xanh còn lại.
Bích Huyền đóng nắp hộp cơm giữ nhiệt xong liền nói với ba: “Ba, bây giờ ba có thể đi về được rồi!” “Được được! Ba đi về ngay!” Ba vội vàng lấy hộp cơm giữ nhiệt trên bàn làm việc thu vào, sau đó bước về phía cửa phòng.
“Ba, cám ơn ba!” Giọng nói của Bích Huyền theo sau lưng truyền đến trong tai ba! Ba nghe xong liền ngẩn người, sau đó đứng tại cửa phòng ngập ngừng không muốn mở ra.
Bích Huyền vừa thấy ba khác thường, liền vội vàng hỏi: “Ba, ba làm sao vậy?” “Bích. . . Bích Huyền, ba. . . Ba tưởng. . .” Ba xoay người lại, nhìn Bích Huyền trong chốc lát, sau đó trên mặt lộ ra vẻ lúng túng, liền ấp a ấp úng nói không nên lời.
“Ba, có lời gì ba cứ việc nói thẳng ra, ba muốn gì?” Bích Huyền liền vội vàng hỏi ba.
“Bích Huyền, ba muốn. . . Muốn giúp con thoa thuốc mỡ. . .” Ba lấy can đảm nói ra, lại vội vàng nhìn Bích Huyền giải thích: “Bích Huyền, ba không có ý tứ gì khác, tự con thoa lên chỗ đó sợ không có tiện lắm, cho nên ba mới muốn giúp con. . .” Bích Huyền nghe xong nhất thời ngượng ngùng đỏ bừng cả khuôn mặt…trời ạ, ba lại có thể muốn giúp thoa thuốc mỡ lên khu vực quan trọng nhất giữa hai chân mình, điều này cũng thật sự là quá xấu hổ! Vừa nhớ tới ba cũng là ý tốt, chỗ kia chính mình đúng là không nhìn thấy rõ được, nhưng nàng ngượng ngùng từ chối: “Ba, tự con có thể làm được, ba đi về trước đi!” “Bích Huyền, ba thật sự không có ý tứ gì khác, thật là muốn giúp con mà!” Ba lại giải thích với Bích Huyền.
“Con biết rồi nhưng chuyện này xấu hổ lắm!” Bích Huyền sau khi nghe, khuôn mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói khẽ với ba.
“Bích. . . Bích Huyền, chúng ta đều như vậy, ba cũng nhìn thấy rồi, con còn có cái gì ngượng ngùng nữa? Để cho ba giúp con thoa lên, cho những áy náy cùng tự trách trong lòng ba nhẹ bớt một chút, được không? Bích Huyền!” Ba vẻ mặt thành khẩn nói với Bích Huyền.
Bích Huyền nghe xong cũng không nói lời nào, trên khuôn mặt đẹp càng ngày càng hồng, sau đó liền cắn môi dưới giống như đang suy tư cái gì? Mà ba vẫn đứng ở cửa vẻ mặt thành khẩn nhìn Bích Huyền, trong ánh mắt tất cả đều là mong chờ.
“Ba. . .” Vậy thì, Bích Huyền vẻ mặt ngượng ngùng cúi đầu gọi một tiếng.
“Bích Huyền. . .” Ba nghe cả người chấn động, vội vàng trấn tĩnh, sau đó lại dùng ánh mắt mong đợi nhìn Bích Huyền.
” Vậy thì. . . Ba chốt khóa cửa lại đi. . .” Bích Huyền đỏ bừng cả khuôn mặt, ngượng ngùng nói với ba.
“Được! Được!” Ba nghe xong trên mặt nhất thời liền để lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, vội vàng đáp, xoay người chốt khóa cửa lại, sau đó kích nhanh chóng đi đến bên Bích Huyền.
Lúc này Bích Huyền trong lòng cũng là hết sức ngượng ngùng, nhưng nhìn ba vẻ mặt thành khẩn, để lộ ra ánh mắt mong chờ, nghĩ ba từ chiều hôm qua đến bây giờ nhất định đều là tại áy náy cùng tự trách, không những vì mình làm cháo đậu xanh đưa tới tận phòng làm việc, lại còn tỉ mỉ vì mình mua thuốc mỡ tiêu viêm.
Tuy rằng ba muốn thoa thuốc mỡ lên chỗ kín đặc biệt nhạy cảm của mình, nhưng cũng không phải là ba chưa từng thấy qua lần nào, cuối cùng vẫn đồng ý, để trong lòng ba vơi bớt một chút áy náy cùng tự trách, nói thật là mình không nhìn rõ chỗ riêng tư giữa hai chân, tự mình thoa lên cũng rất bất tiện! Cho nên Bích Huyền ngượng ngùng kêu ba đóng cửa phòng lại, cầm hộp thuốc mỡ tiêu viêm trên bàn lên nhìn kĩ công dụng, vì phải thoa lên vị trí nhạy cảm nhất trên thân thể mình, nếu không hiểu rõ cứ mù quáng thoa lên, chẳng may không đúng loại thuốc thì rắc rối to !”Bích Huyền, không cần kiểm tra, chính là loại thuốc mỡ này! Không sai đâu!” Ba đến bên cạnh Bích Huyền, thấy nàng cầm hộp thuốc mỡ cẩn thận kiểm tra, liền khẳng định nói với nàng.
Bích Huyền nghe xong tự nhiên ngẩng đầu nhìn ba nói: “Ba, ba đã xem qua công dụng rồi hả?” “Ba có thể biết được. . .” Ba có chút lúng túng nói với Bích Huyền.
Bích Huyền nghe xong nhìn ba với ánh mắt nghi hoặc nói: “Ba, ba cũng chưa xem, làm sao mà biết chắc chắn sẽ không sai vậy?” “Ba. . . Khi mua thuốc ba đã nói rõ ràng rồi, bảo là muốn xoa lên chỗ đó. . . Chỗ đó đấy, cho nên người ở hiệu thuốc đã đưa hộp thuốc mỡ này cho ba!” Ba lúng túng nói với Bích Huyền.
Bích Huyền nghe xong hít một hơi thật sâu, trong lòng suy nghĩ ba mở miệng ra nói được với người ở hiệu thuốc, thế cũng tốt, nói rõ ràng như vậy nhất định sẽ không có vấn đề gì, vừa rồi mình cũng nhìn qua một chút, xác thực thuốc mỡ này đối với nơi riêng tư sưng đỏ cùng đau đớn của mình là rất hiệu quả, lập tức khuôn mặt đỏ lên, sau đó đem thuốc mỡ đưa cho ba, ngượng ngùng nhẹ giọng nói: “Ba, vậy ba đã giúp con thoa lên đi. . .” “Được, được! Ha ha!” Ba nhận thuốc mỡ Bích Huyền đưa cho, mặt mày hớn hở vội vàng nói.
Bích Huyền thấy ba nhận lấy thuốc mỡ, nhất thời trong lòng liền không khỏi bắt đầu căng thẳng cùng ngượng ngùng. . . đột nhiên nhớ tới một việc gì đó, nhất thời trên mặt đẹp thì càng thêm ngượng ngùng đỏ bừng, sau đó xấu hổ nói nhỏ với ba: “Con. . . Con vì muốn giảm bớt đau đớn. . . Phía dưới không có mặc quần lót, ba không được chê cười con đâu đấy. . .” Ba nghe xong đầu tiên là ngẩn người, sau đó hiểu ra vấn đề, vội vàng nói với Bích Huyền: “Ba có thể hiểu được đấy, làm sao có thể cười con chứ? Thật ra. . . Thật ra. . .” Nói xong lời cuối cùng, ba tự nhiên không nói được nữa.
“Ba, ba muốn nói cái gì vậy?” Bích Huyền nghe xong liền vội vàng hỏi ba.
“Bích Huyền, thật ra lúc sáng gặp con đi lại có chút khác thường, trong lòng ba thật sự rất muốn gọi con. . . Bảo con đừng mặc quần lót vào, nếu không quần lót có thể bó chặt chỗ đó lại sẽ càng đau thêm!” Ba vẻ mặt lúng túng cuối cùng đã nói ra.
Bích Huyền nghe xong xấu hổ ngượng ngùng, nhưng sâu trong lòng cảm thấy kích thích cùng hưng phấn, sau đó không thể không hỏi: “Vậy sao ba không nói ra?” “Sợ con sẽ tức giận, ba đâu dám nói chứ?”
Bích Huyền nghe xong trong lòng thực sự bị sốc, cả điều này ba chồng cũng nghĩ đến, thật là không thể chê vào đâu được! Nhưng mình như thế nào trả lời ba như thế nào đây? Nói mình không tức giận, chẳng phải là xấu hổ chết đi được, nói sẽ tức giận, chẳng phải làm ba thất vọng sao? Cho nên tốt nhất là không nên nói gì rồi. . .