Lấy Chồng, Lấy Cả Ba Chồng (dịch tiếp) – Chương 3: – Botruyen

Lấy Chồng, Lấy Cả Ba Chồng (dịch tiếp) - Chương 3:

Chương 72: Bích Huyền đau đớn

“Vợ, em đi đâu mà dậy sớm vậy? Cũng không nói với anh một tiếng?” Tôi ở trong phòng cầm điện thoại di động gọi cho Bích Huyền, bực bội hỏi nàng.

“Chồng, anh dậy rồi à? Em đã định bảy giờ rưỡi sẽ nhắn tin thì anh đã gọi điện thoại tới!”

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?” Trong lòng tôi tuy rằng vô cùng tức giận, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi nàng.

“Chồng, em xin lỗi, tại chỗ làm có việc gấp nên em phải đi sớm!” Bích Huyền mang theo chút lời lẽ xin lỗi nói với tôi.

“Anh chưa bao giờ đi làm sớm như vậy!” Tôi cơ bản không tin tưởng Bích Huyền nói chỗ làm có việc gấp!”Chồng, em. . .” “Nói đi, rốt cuộc sao lại thế này?” Tôi có chút tức giận hỏi Bích Huyền.

“Chồng, đừng hỏi nữa có được không? Buổi tối về nhà em sẽ nói cho anh biết!” Bích Huyền nói giọng năn nỉ.

“Vợ, vậy bây giờ em đang ở đâu?” Tôi vẫn rất quan tâm hỏi nàng.

“Chồng, em thật sự đang ở chỗ làm rồi, hiện giờ đang ở trong phòng làm việc, nếu anh không tín, em có thể gọi zalo cho anh xem!” “Vợ, không cần, anh tin tưởng em, thật ra anh không có ý tứ gì khác, chỉ là có chút lo lắng, nếu đã ở chỗ làm rồi thì anh cũng yên tâm!” Tôi nghe xong cũng thở dài nhẹ nhõm, liền nói với Bích Huyền.

“A, chồng, nếu không có chuyện gì khác, em cúp máy nhé!” Bích Huyền nói với tôi.

“Tốt, vợ, anh cũng đi ăn sáng đây, đúng rồi, em đã ăn gì chưa vậy?” Tôi vừa nói đột nhiên nhớ tới hỏi Bích Huyền.

“Em chưa thấy đói bụng nên chưa muốn ăn!” Bích Huyền nói.

“Vợ, nếu thấy đói bụng thì kêu người ta mang đồ ăn đến, biết không?” Tôi quan tâm nói với Bích Huyền.

“Biết rồi, chồng, anh càng ngày càng giống mẹ em rồi, lúc nào cũng nói nhiều như vây, haha. . .” Bích Huyền trong điện thoại đùa giỡn nói với tôi.

“Ha ha, vợ, là anh còn quan tâm đến em! Được rồi, không nói nhiều nữa! Ba đang chờ anh ra ăn sáng, anh cúp máy trước!” Tôi nói với Bích Huyền.

“Vâng, bye bye chồng!” Bích Huyền nói xong cũng cúp máy.

Sự tức giận xen lẫn ghen tuông đã nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại cảm giác thất vọng thực sự không thể nào giải thích được! Tôi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt xong liền đi ra phòng ăn, thấy ba đã ngồi ở trước bàn đang ăn bữa sáng, trong lòng tôi thầm nghĩ, ba cũng thật là, đây không phải là nặng sắc khinh tử sao? Mỗi lần Bích Huyền chưa đến phòng ăn, ba đều muốn đợi nàng ăn chung, hiện tại nếu đổi lại là tôi, ba cứ thế mà ăn trước. . .”Tuấn Phong, con gọi điện thoại cho Bích Huyền chưa?” Ba thấy tôi đi đến, liền ngẩng đầu hỏi tôi.

Tôi nghe xong trong lòng lại là cảm thấy bất ngờ, ba không gọi tôi mà đã ăn sáng trước, mở miệng ra là đã hỏi chuyển Bích Huyền, xem ra so với tôi thì Bích Huyền bây giờ đang chiếm lấy vị trí nhiều hơn trong lòng ba rồi! Nhưng tôi không có một chút ghen tuông, ngược lại cảm thấy có chút hưng phấn, Bích Huyền xinh đẹp như vậy, được người đàn ông khác quan tâm chiều chuộng, không phải là tốt hơn sao?”À vâng, vừa rồi ở trong phòng con đã gọi điện thoại cho cô ấy rồi!” Tôi nói với ba.

“Ừ, Tuấn Phong, Bích Huyền đã đến chỗ làm rồi à?” Ba liền vội vàng hỏi tôi.

“Đã ở chỗ làm rồi ba!” Tôi đứng ở cạnh bàn ăn nói với ba.

“Bích Huyền đi làm mà chưa kịp ăn bữa sáng nữa, hiện giờ không biết đã ăn gì chưa?” Ba nói nhỏ trong miệng, vừa giống đang nói với tôi, mà vẫn chưa bảo tôi ăn bữa sáng.

“Ba, Bích Huyền nói chưa ăn gì đâu!” Tôi thuận miệng nói một câu về sau, thấy ba không bảo tôi ngồi xuống ăn bữa sáng, cảm thấy chán nản đành ngồi xuống, sau đó bắt đầu ăn.

Lúc ba nghe được Bích Huyền chưa ăn sáng trong nháy mắt đó, trên mặt của ba nhất thời liền sửng sốt một chút, sau đó mới lại yên lặng cúi đầu ăn, coi như tôi không tồn tại.

Lúc này trong lòng tôi lại có một chút ghen tuông, bởi vì tình thương của ba đối với rõ ràng đã ít đi, còn đối với Bích Huyền ngày càng nhiều hơn! Tôi thấy ba im lặng ăn bữa sáng, cũng không biết lúc này trong lòng ba đang suy nghĩ gì? Tôi ăn xong bữa sáng chào ba một tiếng sau đó đi đến công ty làm việc. . . Nói đến Bích Huyền, khi tỉnh dậy thấy mình nằm ở trong lòng chồng Tuấn Phong, có thể là mới vừa khi tỉnh dậy theo thói quen liền vươn vai duỗi chân , nhất thời mở to mắt nhướn lông mày, trên mặt để lộ ra vẻ mặt đau đớn, bởi vì theo vận động của cơ thể, giữa hai chân liền truyền đến cảm giác đau đớn, nhất thời liền hoảng sợ, vốn cho là vùng kín giữa hai chân mình sau giấc ngủ một đêm sáng dậy sẽ dễ chịu hơn, nhưng không thể tưởng được so tối hôm qua còn đau rát hơn, nhất thời liền hoảng sợ, cố gắng chịu đựng nhẹ nhàng nhấc người ra khỏi lòng chồng Tuấn Phong.

Nhìn vào đồng hồ mới sáu giờ bốn mươi sáng, Bích Thuyền chịu đau đi xuống dưới giường, sau đó cẩn thận chậm rãi đi tới phòng vệ sinh, trời ạ, tại sao có thể đau như vậy chứ? Bích Huyền cảm thấy mỗi khi cô bước một bước nhỏ, giữa hai chân đều sẽ mang đến cảm giác nhói đau khác thường, từ trên giường đi đến phòng vệ sinh, nàng phải nhíu mày, cắn môi dưới, ngay cả trên trán cũng toát ra mồ hôi! Đi vào phòng vệ sinh, Bích Huyền vội vàng đóng cửa chốt khóa lại, sau đó không thể chờ đợi cởi cả quần ngủ lẫn quần lót, nhất thời chỉ thấy phần thân thể phía dưới với làn da trắng mịn màng của nàng lộ ra, cặp mông quả đào săn chắc, chùm lông mu đen nhánh bao phủ gọn gàng phía dưới phần bụng phẳng lì, đôi chân thon dài cân xứng…

Bích Huyền vội cúi lưng xuống mắt nhìn thẳng vào giữa hai chân, nhất thời liền giật nẩy người, chỉ thấy toàn bộ âm hộ đều sưng phồng lên, đặc biệt là hai mép lồn lớn, chẳng trách vừa rồi đau đớn như vậy? Bích Huyền nhíu lông mày lại về sau, lại cắn cắn môi dưới, dùng nước ấm cẩn thận rửa sạch toàn bộ vùng kín, trong lòng thầm nghĩ không thể để cho chồng biết, nếu không sẽ giữ lấy mình để hỏi không dứt, tuy nói là chồng quan tâm đến mình, nhưng mình cũng sẽ cảm thấy xấu hổ chết đi được đấy! Lại có thể biết ra loại sự việc này? Đang lúc mặc quần lót vào, vùng kín sưng đỏ bị quần lót chạm vào đau vô cùng, nhất thời liền nhíu mày, vẻ mặt lúc này rất đau đớn.

Trời ơi, biết phải làm sao bây giờ? Mới chỉ mặc quần lót vào đã đau đớn như vậy, thì sao có thể đi lại được cơ chứ? Bích Huyền cắn xuống môi nghĩ ngợi một hồi về sau, mặt cười cũng càng ngày càng hồng, sau đó lại cắn cắn môi dưới về sau, liền vẻ mặt ngượng ngùng cởi quần lót xuống, sau đó cởi cả áo ngủ ra, nhất thời da thịt trắng nõn nà như ngọc trên người nàng trần truồng lộ ra, sau đó tại phòng vệ sinh tìm ra trong tủ một bộ váy liền áo không tay màu trắng dài qua đầu gối mặc vào.

May mắn là bộ váy này chất vải chưa phải quá mỏng đấy, trước mặt người khác cơ bản sẽ không phát hiện ra mình không mặc quần lót, nhưng bản thân là một nữ tiến sĩ lại không mặc quần lót đi đến chỗ làm, khiến trong lòng có cảm giác ngượng ngùng xấu hổ, nhưng thật sự cũng không có cách nào khác. Bích Huyền đã nghĩ tới việc xin phép nghỉ một ngày, nhưng hôm nay ở chỗ làm có một bộ đồ thiết kế quan trọng cần nàng xét duyệt, với lại vô duyên vô cớ xin phép nghỉ một ngày, cũng khó giải thích với chồng nàng! Bích Huyền ra khỏi phòng vệ sinh, cảm giác không mặc quần lót dễ chịu hơn nhiều, nhưng vẫn có chút đau đớn, trong lòng suy nghĩ là nhân lúc chồng chưa thức dậy thì tranh thủ đi đến chỗ làm trước, miễn sao không để chồng phát hiện mình đi lại khó khăn lại không dứt quan tâm chính mình! Lại thuận tiện mua thuốc mỡ bên ngoài mang về phòng làm việc ở chỗ làm xoa lên trên mặt âm hộ, chỉ mong hôm nay sẽ hết sưng! Nghĩ đến đây, Bích Huyền liền thoáng chỉnh sửa lại một chút, sẽ cầm túi xách nhẹ nhàng mà đi ra khỏi phòng, đang đi vào phòng khách cùng nhà ăn vừa vặn gặp ba từ trong phòng bếp đi ra, nhất thời khuôn mặt xinh đẹp của nàng liền đỏ lên, vội vàng quay mặt đi, tinh thần cũng không khỏi loạn nhảy dựng lên.

“Bích. . . Bích Huyền, hôm nay con dậy sớm thế?” Ba nhìn thấy nét mặt Bích Huyền nhất thời để lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng vẫn là da mặt dày hỏi Bích Huyền.

“Vâng.” Bích Huyền khuôn mặt đỏ lên, cũng không có quay mặt nhìn ba liền lúng túng vâng một tiếng, sau đó sẽ đến cửa chính, đang lúc chuẩn bị xoay người đi giày sandal cao gót, chỉ thấy ba vội vàng đi đến bên cạnh nàng ngồi xổm xuống, đem chiếc giày sandal cao gót tới đặt vào chân của nàng.

“Ba, ba làm gì vậy?” Bích Huyền gặp khuôn mặt đỏ lên, sau đó nói khẽ với ba.

“Bích Huyền, đúng. . . Ba xin lỗi, vừa rồi thấy con đi lại khó khăn, chắc là vẫn rất đau, ba sợ con cúi người xuống mang giày không có tiện, liền tới giúp con mang vào. . .” Giọng nói của ba cũng là rất nhỏ, hẳn là sợ tôi trong phòng nghe được.

“Ba đừng nói nữa, cẩn thận bị anh Phong nghe thấy, chuyện không liên quan tới ba, ba cũng không cần quá tự trách, hai ngày nữa sẽ hồi phục!” Bích Huyền cũng nói khẽ với ba, nhưng trên mặt đẹp của nàng vẫn duy trì đỏ bừng, tưởng trong lòng nàng là ngượng ngùng cỡ nào.

“Bích. . . Bích Huyền. . .” “Đừng nói nữa, ba!” Không chờ ba nói ra, Bích Huyền liền vội vàng ngăn cản, sau đó đưa một cái chân trắng sáng mịn màng xỏ vào chiếc giày sandal cao gót màu xám bạc.

“Bích Huyền, là ba muốn nói con ăn bữa sáng trước rồi hãy đi . .” Ba hạ giọng nói ra, vừa đưa tay cài nút giày trên mắt cá chân mảnh mai của Bích Huyền.

“Ba, con không ăn, con chưa thấy đói!” Bích Huyền đã mang giày xong, liền đỏ mặt nói khẽ với ba sau đó đưa tay mở ra cửa chính đi ra, chỉ nghe thấy phía sau ba quan tâm nói: “Bích Huyền, con đi đường cẩn thận nhé!” Bích Huyền tự nhiên xoay người nhìn lại ba, thấy ba đã đứng lên, hơn nữa vẻ mặt đều là quan tâm cùng tự trách, liền ngừng lại nói khẽ với ba một câu: “Con biết rồi!” Sau đó liền đi ra ngoài.

Trong buồng thang máy, Bích Huyền mặt cười là rất đỏ đấy, nhớ tới vừa rồi là xấu hổ,nếu không vì giữa hai chân mình bị đau nên không tiện cúi người xuống, thì tuyệt đối sẽ không để ba giúp nàng mang giày vào! Lại nghĩ tới vừa rồi ba ngồi trước mặt mà trong váy mình không mặc quần lót, điều này khiến cho Bích Huyền càng cảm thấy ngượng ngùng.

Thang máy đã đến tầng trệt, Bích Huyền từ buồng thang máy chậm rãi bước ra, trước giờ nàng đều mặc vào quần lót nên hiện tại cảm thấy bên dưới mình trống rỗng, không quen với cảm giác này.

Nhưng có cách giải quyết gì khác? Chỉ có thể âm thầm chịu đựng, trong lòng ngượng ngùng, cảm giác vô cùng hồi hộp lo lắng nên nàng không dám tự tin bước chân rộng ra. . . Ra ngoài khu chung cư Bích Huyền không gọi xe taxi, mà ngồi lên một chiếc xe máy Grab, như vậy sẽ tiện đi dọc đường để tìm hiệu thuốc, dù sao lúc này vẫn còn khá sớm.

Nói cho tài xế Grab địa chỉ công ty mình xong, chiếc xe liền nổ máy chạy đi. . . Dọc theo đường đi, Bích Huyền vẫn đỏ mặt cười xấu hổ, cắn cắn môi dưới, cảm thấy bên dưới của mình như đang trần truồng ngồi trên xe máy vậy, liền lấy túi xách đặt lên trên đùi ở gần bụng dưới che khuất vị trí nhạy cảm.

Vừa đi xe Bích Huyền vừa chú ý các cửa hàng hai bên đường, nhìn thấy mấy hiệu thuốc rồi nhưng có lẽ bây giờ vẫn còn quá sớm nên tất cả đều đóng chặt cửa, mãi cho đến cửa chính công ty, cũng chưa có một hiệu thuốc nào mở cửa! Bích Huyền cũng không có cách nào khác liền cẩn thận bước xuống xe , thanh toán tiền xe xong từ từ hướng cửa chính công ty đi đến, may mắn sớm như vậy còn chưa tới giờ làm việc, cửa công ty vẫn chưa thấy ai, đang lúc tiến vào trong cửa, chỉ thấy bác bảo vệ có chút ngạc nhiên hỏi nàng: “Bích Huyền, hôm nay cháu đến làm sớm vậy hả?” “Dạ!” Bích Huyền mỉm cười dạ một tiếng liền hướng đi vào bên trong.

Đã đến phòng làm việc của nàng, Bích Huyền tiện tay đóng cửa, sau đó lại còn khoá trái, khuôn mặt đỏ lên, liền đưa tay nhấc váy dài lên trên, nhất thời liền lộ cặp đùi thon dài cân xứng, tiếp đến là vùng tam giác kín đáo nhất trên thân thể người phụ nữ cũng lộ ra, phía dưới bụng thoáng hở ra vùng mu âm hộ nhô cao, phía trên là lớp lông mu đen nhánh gọn gàng,thật khiến cho người ta phải chăm chú nhìn! Bởi vì vừa rồi từ nhà đến phòng làm việc, Bích Huyền cảm thấy âm hộ đặc biệt đau đớn, cho nên vừa vào trong phòng liền không chịu đựng được, nhấc váy dài lên nhìn âm hộ một chút xem rốt cuộc sưng đỏ thế nào.

Cúi người xuống nhìn âm hộ giữa hai chân, Bích Huyền hít một hơi thật sâu, có thể vừa rồi theo chuyển động của cơ thể, hai khối mép âm hộ lớn bị cọ sát so với lúc sớm vừa mới rời giường đã càng thêm sưng đỏ.

Buông váy xuống che khuất cặp đùi trắng trẻo đang trần truồng, trong lòng Bích Huyền có chút khẩn trương cùng sợ hãi, đầu óc trước tiên muốn đi bệnh viện khám? Nhưng nàng lập tức liền bác bỏ, đây không phải là lừa mình dối người sao? Bị dương vật lớn địt sưng âm hộ cho bác sĩ khám, thật là xấu hổ chết! Chờ đợi thêm một chút hiệu thuốc mở cửa thì đi ra thuốc mỡ, hiện tại chỉ có thể chịu đựng cố gắng hết sức ngồi bất động một chỗ. Cho nên Bích Huyền liền ngồi trên ghế ở bàn làm việc, đem dạng hai chân ra, như vậy hai mép âm hộ lớn sưng đỏ giữa hai chân mới dễ chịu thoải mái một chút.

Sau đó liền mở máy vi tính ra, không chờ máy tính mở ra xong, liền nhận được điện thoại của chồng Tuấn Phong, sau khi nói chuyện cùng chồng xong liền để điện thoại xuống, mới biết được trên mặt đã thực nóng, trong lòng có chút lo lắng, nghĩ đến việc tối nay sẽ kể cho chồng nghe chuyện xảy ra ngày hôm qua ở nhà cùng ba như thế nào? Nhìn thời gian mới bảy giờ bốn mươi, hiệu thuốc bên ngoài chắc chắn chưa mở cửa, nhưng đến khoảng tám giờ rưỡi, công nhân viên trong công ty cũng tới đi làm, làm thế nào để tự nhiên đi ra ngoài mua thuốc đây? Ngoài ra lúc đi đường giữa hai chân sẽ rất đau đớn, trong quần mình còn không có mặc quần lót.

Trời ơi, Bích Huyền nghĩ đến đây, nhất thời liền ngượng ngùng đều không nói lên lời, làm sao một nữ tiến sĩ xinh đẹp lại có thể không mặc quần lót đến công ty làm, ở công ty mình là một người phụ nữ xinh đẹp hoàn hảo, bình thường đoan trang tao nhã! Lúc này lại không mặc quần lót ngồi ở trong phòng làm việc, hơn nữa âm hộ giữa hai chân sưng đỏ vì ngày hôm qua đã bị dương vật to dài của ba chồng địt, nếu để cho các đồng nghiệp biết, thì chỉ có nước chui đầu xuống đất! Lúc này Bích Huyền ngồi nghĩ cách giải quyết, trong lòng của nàng vẫn luôn rối bời, đã đến 8 giờ rưỡi công ty đến giờ làm việc, nàng định đứng lên đi ra hiệu thuốc bên ngoài mua thuốc mỡ tiêu viêm, thì nghe thấy tiếng đập cửa!”Mời vào!” Bích Huyền vội vàng lấy lại bình tĩnh rồi lên tiếng.

Cửa mở, chỉ thấy một đồng nghiệp nữ cầm một bộ đồ thiết kế đi vào trong phòng: “chị Bích Huyền, buổi sáng tốt lành!” “Buổi sáng tốt lành, Diệu Hà!” Bích Huyền ngẩng đầu nhìn lên, là cấp dưới của mình designer Diệu Hà, liền lịch sự chào hỏi lại.

Trong lòng thầm nghĩ may mắn không phải là đồng nghiệp nam! Nếu không chẳng phải là xấu hổ chết đi được sao! Bích Huyền ở trong phòng làm việc cùng Diệu Hà trao đổi công việc chuyên môn đến hơn chín giờ, Diệu Hà mới rời khỏi phòng làm việc của nàng.

Mới vừa rồi Bích Huyền tập trung toàn bộ tâm trí cùng Diệu Hà, tự nhiên quên đi đau đớn giữa hai chân, quên cả việc không mặc quần lót. Trời ạ, hiện tại mới chín giờ sáng hả, đến buổi chiều hết giờ làm thời gian còn khá lâu, làm sao bây giờ đây?”Cộc cộc cộc” đúng lúc này có tiếng đập cửa. . .”Mời vào!” Bích Huyền ổn định tinh thần hắng giọng nói một tiếng.

Lúc cửa phòng mở ra, Bích Huyền thật sự bị giật mình, vẻ mặt sửng sốt nhìn chằm chằm vào một người đàn ông đi tới, cơ bản không tin chuyện trước mắt là thật?

P/s : Xin phép ae đổi tên nhân vật chút nhé!
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.